Bạo Vương Liệt Phi

Quyển 2 - Chương 34: Thử 2



“Không cảm thấy tiếc sao? Đó chính là tín vật của hắn mà.”

Ánh mắt Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào nàng, nàng cũng thực thông minh, có thể phát hiện được tâm tư của hắn

“Có gì đáng tiếc chứ? Thần thiếp không quen biết hắn, thần thiếp lại là nữ nhân của Vương.

Vương đã không thích, theo lý thường thần thiếp cũng nên không thích, huống chi một tên cường đạo sao có thể so sánh với Vương?”

Vân Yên nhìn hắn, nhấn mạnh từng từ, hỏi ngược lại.

“Ngươi thực thông minh.”

Long Hạo Thiên ngón tay lạnh băng hướng tới cằm nàng.

“Thần thiếp không phải là thông minh, chỉ là thần thiếp quý trọng sinh mệnh này, không muốn chỉ vì những chuyện giả dối không có thật khiến cho bản thân phải đấu tranh với sinh tử.”

Vân Yên thản nhiên nói, chỉ cần còn sống chính là hi vọng duy nhất của nàng.

“Ngươi vì ai mà quý trọng sinh mệnh?”

Ngón tay Long Hạo Thiên dừng lại ở trên đôi môi hồng hồng của nàng.

“Vì phụ hoàng, vì mẫu hậu , vì những người thân của ta, bây giờ là vì người.”

Vân Yên nói, tuy rằng nói dối, nhưng vẫn có điểm chân thật.

“Vì bổn Vương?”

Long Hạo Thiên sửng sốt, không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy?

“Là vì Vương.”

Vân Yên nhìn hắn, ngữ khí rõ ràng.

“Thần thiếp chính là nữ nhân, là một nữ nhân bình thường, luôn nghĩ rằng chỉ yêu một người là tướng công, yêu đứa nhỏ của mình, nhìn thấy bọn họ hạnh phúc là ý nghĩa sống của thần thiếp.”

Vân Yên nói, chuyện này nàng cũng từng nghĩ đến vô số lần, nhưng nàng không biết bản thân có thể có được ngày đó hay không?

“Đứa nhỏ?”

Trong lòng Long Hạo Thiên không hiểu sao chấn động, hắn cũng từng hy vọng xa vời như vậy, sẽ làm cho nữ nhân mình yêu được hạnh phúc.

Nhưng là… Khuôn mặt dần biến đổi vặn vẹo, tay trái gắt gao xiết chặt khiến mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Vân Yên nhìn thấy dáng vẻ đột nhiên giận dữ của hắn, mặt nhăn mày nhó khiến nàng không hiểu câu nói kia của mình có gì đắc tội với hắn? Nhưng là nàng biết được trong lòng hắn có hận rất sâu, hắn hận ai? Hắc Ưng sao?

“Nương Nương phải uống thuốc rồi.”

Tử Liên đột nhiên bưng chén thuốc vào, nhìn thấy hắn vội vàng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Vương.”

“Đứng lên đi, chăm sóc Nương Nương cẩn thận.”

Long Hạo Thiên lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt phẫn nộ lập tức được che giấu, nhìn Vân Yên rồi xoay người rời đi.

“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”

Tử Liên vội vàng đáp, đợi đến khi bóng dáng của hắn khuất sau cửa nàng mới đứng dậy : “Nương Nương uống thuốc.”

“Đưa cho ta.”

Vân Yên nhận lấy uống một hơi cạn, từ nhỏ đã phải uống thuốc, nàng đã quen rồi.

Long Hạo Thiên rời khỏi cửa liền hướng về phía cửa sổ tìm kiếm xung quanh mặt đất, nhưng không thấy chiếc còi, tại sao có thể như vậy? Tìm kiếm thêm một hồi vẫn không thấy? Mắt híp lại, liếc mắt vào phòng.

Tử Liên vội vàng mang chén trà cấp nàng, sau đó từ trong người lấy ra vật nọ:“Nương nương, vật này của người sao lại ở trong sân? Nô tỳ mang trở lại cho người.”

Vân Yên nhìn chiếc còi trong tay nàng, cười khổ, không biết có phải chính mình với nó có duyên hay không, vừa mới ném đi mà giờ nó lại ở trong tay mình.

“Nương nương, đây không phải của người sao? Chính là, nô tỳ rõ ràng nhớ là của Nương Nương.”

Nhìn bộ dáng của nàng, Tử Liên nghi hoặc hỏi.

“Là của ta.”

Vân Yên gật đầu, đột nhiên nghĩ đến hỏi: “Tử Liên, tại sao ngươi lại biết nó là của ta?”

Chính mình cũng chưa từng nói qua với nàng


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.