Mười lăm, đêm trăng tròn.
Bần trời tối thâm trầm khiến cho người khác say mê, trăng tròn như một chiếc bánh xe treo
trên bầu trời chiếu rọi một góc tối đen. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, gió đêm nổi
lên, từng nhánh cây nhỏ của gốc cổ thụ già trong chùa khẽ lay động.
Trên chiếc bàn đá xanh trong đại viện, đại sư Thích Gia ngồi trên đệm cói, bên cạnh là hai
chú tiểu, mà người nhà họ Tô thì đứng giữa vòng tròn vừa được vẽ ra, trên vầng trán tràn đầy
vẻ dứt khoát.
“Các vị thí chủ đã suy nghĩ kỹ chưa?” Đại sư Thích Gia nhìn bọn họ, trong mắt một mảnh
sáng ngời.
“Đại sư, xin mời” Cả nhà họ Tô đồng thanh lên tiếng.
Đại sư Thích Gia gật gật đầu, sau đó miệng bắt đầu lẩm bẩm.
Trong tiếng niệm kinh của đại sư, ánh trăng càng thêm sáng ngời, sau đó một tia sáng màu
vàng chợt hiện lên bao vây cả nhà Tô Diệu Đức.
Bọn họ nhìn nhau, trong lòng đều biết bọn họ ngay lập tức có thể đến thế giới của con rễ.
Tia sáng kia càng lúc càng sáng, hoàn toàn che dấu thân thể của bọn họ.
Đại sư Thích Gia đứng lên, gật gật đầu.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị thuận lợi rời đi thì không ngờ một bóng dáng dùng tốc độ cực nhanh
tiến vào.
Đồng tử đại sư Thích Gia đột nhiên trợn tròn, chưa kịp phản ứng gì thì tia sáng kia đã cuốn
bóng dáng bọn họ biến mất.
“Sư phụ…” Hai chú tiểu nhìn đại sư Thích Gia.
Đại sư Thích Gia chỉ lắc lắc đầu: “Ý trời, tất cả đều là ý trời”
Hai chú tiểu đưa mắt nhìn nhau.
“Thôi đi, bọn họ rồi cũng sẽ trở về” Đại sư Thích Gia nói xong, cũng xoay người rời khỏi đó.
Hai chú tiểu thấy thế cũng nhanh chóng đi theo.
Trăng tròn vẫn sáng ngời như cũ, chỉ là trong đó có chút lờ mờ khác trước.
Hoàng cung Bắc Phượng.
Cũng là một đêm trăng tròn, ánh trăng màu bạc rọi sáng cả hoàng cung. Phương bắc bao la
hùng vĩ lại bị ánh trăng chiếu rọi pha thêm chút lãng mạn.
Ngự Lâm quân thay phiên nhau tuần tra, mỗi một chỗ gió thổi cỏ lay đều có thể khiến cho
ánh mắt sắc bén của bọn họ quét tới.
Trong điện Kim Loan, thanh âm đàn sáo cùng vũ nữ nhảy múa, không khí một mảnh kiều
diễm.
Người ngồi trên điện Kim Loan chính là Bát hoàng tử ngày xưa, hôm nay chính là hoàng đế
Hạ Diệu Vân. Diện mạo của hắn không sánh kịp Hạ Tư Lạc tuấn mỹ nhưng cũng là một
người nho nhã. Hắn là vị hoàng tử có tính tình ôn hòa nhất trong hoàng gia Bắc Phượng
quốc, tâm ý lại không thèm muốn ngôi vị hoàng đế, một lòng gửi gắm vào thi họa, tâm
nguyện chính là làm một vị vương gia nhàn nhã. Không ngờ Thập Nhất hoàng đệ, hoàng đệ
muội cùng cháu ngoại của hắn lại đột nhiên mất tích, còn để lại ý chỉ truyền ngôi cho chính
mình. Tuy nhiên, vẫn còn có Tể Tướng đương triều ở đây thì không đời nào hắn có thể rời
khỏi đế vị này.
Hạ Diệu Vân nhìn ca múa ăn mừng thái bình phía dưới, trong lòng lại không khỏi nhớ đến
Thập Nhất hoàng đệ. Không biết bọn họ đang ở nơi nào, chẳng lẽ đúng như lời đồn bên ngoài
rằng cả nhà họ đã ẩn cư nơi sơn dã rồi sao? Hắn không tin, Thập Nhất hoàng đệ nếu như
muốn ẩn cư thì cũng có thể, nhưng với tính tình của Thập Nhất hoàng đệ muội thì làm sao có
thể chịu đựng cảnh ẩn cư được đây?
Cùng suy nghĩ như thế với hắn còn có Tể Tướng. Tuy rằng đương kim thánh thượng rất nhân
từ với nền chính trị quốc gia nhưng có đôi khi hắn ta lại rất hoài niệm tiên hoàng hậu xảo
quyệt cùng tiên hoàng lãnh mạc nhưng quyết đoán.
Ngay lúc quan viên cùng hoàng đế đều dang suy tư thì một tiếng nổ xuất hiện khiến cho mọi
người giật nảy mình.
Vũ kỹ duyên dáng cũng hoảng hốt lùi qua một bên, hoàng đế cùng quan viên đưa mắt thăm
dò, không hiểu ra sao khi trong đám khói lại xuất hiện một nhóm người ăn mặc quái dị. Hơn
nữa khi bọn họ ngẩng đầu nhìn thì nóc nhà hoa lệ bị thủng một lỗ trong khi những người kia
lại không chút tổn thương.
Nhất thời, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, cho đến khi những người kia ngồi dậy
từ trên đất, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bọn họ.
“Các ngươi là ai?” Hạ Diệu Vân đột nhiên mở miệng, những người khác cũng kịp phản ứng.
Một vài thái giám vây quanh hoàng đế, bày ra tư thế hộ giá.
“Chúng ta chính là chúng ta, các người là người ở đâu thế? Nam Diệu hay là Bắc Phượng?
Mấy người từ trên trời giáng xuống đúng là cả nhà họ Tô, nhưng điều không ngờ duy nhất lại
chính là sự có mặt của Lãnh Thanh Thu.
“Này, sao cô cũng có mặt ở đây vậy?” Tô Mặc Thần trừng mắt nhìn Lãnh Thanh Thu.
Những người khác cũng trừng mắt nhìn cô ta. Cô gái này sao có thể cũng theo chân bọn họ
xuyên không đến đây chứ? Quả thật là gặp quỷ!
Lãnh Thanh Thu không để ý tới người nhà họ Tô, ánh mắt đầy cổ quái đánh giá bốn phía.
Thân là diễn viên, cô ta đương nhiên hiểu cảnh tượng hoành tráng trước mắt không phải là
phim trường. Như vậy, cô ta thật sự đã đến cổ đại sao?
“Này, rốt cuộc cô theo chân bọn tôi với mục đích gì?” Tô Mặc Thần hoàn toàn không chút
hảo cảm đối với Lãnh Thanh Thu lạnh lùng.
“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Hoàng đế nhìn đám người kỳ quái trước mặt, không khỏi lại trầm
giọng.
“Các người hỏi Nam Diệu cùng Bắc Phượng, rốt cuộc là có ý gì?” Tể tướng một thân quan
phục màu tím cũng mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ như có suy nghĩ riêng.
Mà những người khác cũng tò mò đánh giá bọn họ, xì xào bàn tán.
Cả nhà Tô Diệu Đức nghe thấy câu hỏi của bọn họ, cũng không tiếp tục quan
tâm tới Lãnh Thanh Thu. Điều bọn họ cần biết lúc này chính là cả nhà
Lăng nhi đang ở Bắc Phượng quốc của con rễ hay nhà mẹ đẻ Nam Diệu quốc
của con gái.