Bạo Quân

Chương 26



Đêm hôm đó qua đi, Chử Thiệu Lăng cùng Vệ Kích lại càng thân mật, tẩm điện của Bích Đào uyển giống như càng thêm một tia hương vị kiều diễm.

Thời tiết dần nóng lên, hừng đông cũng sớm, lúc hai người tỉnh dậy nội thị còn không có tiến vào, hai người nằm ở gối mềm câu được câu không nói chuyện phiếm, Chử Thiệu Lăng nhẹ nhàng xoa hai má Vệ Kích, hỏi: “Còn đau phải không?”

Vệ Kích ngáp một cái, lắc đầu: “Còn có một chút, không quá đau.”

Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Phỏng chừng mấy ngày nữa thì tốt rồi, chờ ngươi khỏe ta mang ngươi đi hành cung nghỉ hè.”

“Hành cung?” Vệ Kích sửng sốt, “Còn việc triều chính, điện hạ thoát thân được sao?”

Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Lập tức liền thoát thân.” Bệnh của hoàng đế dần dần tốt lên, mấy ngày nữa không sai biệt lắm cũng nên ngưng dùng thuốc, đến lúc đó không cần Chử Thiệu Lăng chính mình nói, hoàng đế tự nhiên cũng sẽ không dễ dàng lại tha thứ Chử Thiệu Lăng tiếp tục một mình chưởng lãm triều chính.

Chử Thiệu Lăng xoa nhẹ đầu Vệ Kích: “Chờ ngươi hết bệnh liền đi, cảnh trí Thiên Thọ hành cung không tồi, khi ta còn bé cùng Hoàng hậu ở đó một thời gian, có không ít hoa cỏ, ngươi hẳn sẽ thích.”

Vệ Kích gật gật đầu: “Vậy còn có người khác sao? Hoàng thượng đi sao? Tứ điện hạ đi sao?”

Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Sợ Chử Thiệu Dương? Vậy không cho hắn đi.”

Vệ Kích cười không nói, hắn không phải sợ Chử Thiệu Dương, chính là hắn từ lần đầu tiên đã chống lại Chử Thiệu Dương, nên liền biến thành rất không thoải mái, Chử Thiệu Dương là thân đệ Chử Thiệu Lăng, Vệ Kích tổng là có chút kiêng dè.

Chử Thiệu Lăng hôn tóc Vệ Kích: “Yên tâm, trong lòng ta ngươi là nặng nhất.” Chử Thiệu Dương, nếu không phải thời cơ còn không đến Chử Thiệu Lăng đã sớm động thủ.

Chử Thiệu Lăng không muốn khiến Vệ Kích cảm thấy chính mình tàn bạo, đến thân huynh đệ cũng không buông tha, dẫn dắt rời đi hắn chú ý: “Lúc này đi để cho Vệ Chiến kị binh dũng mãnh doanh đi theo hộ vệ đi, nhớ ca ca ngươi không?”

Vệ Kích nghe vậy mở to hai mắt, cười gật đầu: “Thật sự? Thần thay gia huynh tạ quá điện hạ.” Lần trước mình bị bệnh, ở nhà bảy tám ngày đều không thể thấy Vệ Chiến, trong lòng Vệ Kích cũng có chút nhớ đại ca.

Chử Thiệu Lăng phỏng chừng lần trước thân canh Vệ Chiến đã nhìn ra cái gì đó, nếu biết mà không ra tay loạn giống Khương phu nhân, xem ra vẫn là biết nặng nhẹ, nguyên bản Chử Thiệu Lăng không muốn gạt chuyện của mình và Vệ Kích, người khác chịu không nổi thì đã sao, có thể chịu được là tốt nhất, chịu không nổi nhìn không vừa mắt muốn làm khó dễ, Chử Thiệu Lăng tự nhiên có biện pháp làm cho bọn họ không thể không nhìn thuận mắt.

“Điện hạ, đã là giờ Thìn.” Cung nữ nhẹ giọng hỏi ngoài bình phong, “Điện hạ thức dậy chưa?”

Vệ Kích nghe thấy thanh âm cung nữ vội vàng kéo quần áo mặc vào, hắn luôn ngại ngùng để cung nữ hầu hạ mình, đều tự mình động thủ, Chử Thiệu Lăng cười khẽ, cũng không miễn cưỡng, chờ hắn mặc vào tốt rồi mới gọi cung nhân tiến vào, để cung nữ hầu hạ rửa mặt thay quần áo.

Thu thập xong hai người cùng ăn sáng, Chử Thiệu Lăng đau lòng Vệ Kích mọc răng sinh bệnh không cho hắn đi theo, bắt hắn ở lại trong cung nghỉ tạm, chính mình đi trước thỉnh an hoàng đế.

Ngày hôm đó đúng là ngày gia quyến phi tần tiến cung, mẫu thân Lệ phi Hứa thị cùng trưởng tẩu La thị tiến Lân Chỉ cung thỉnh an.

Trong thiên điện Hứa thị lôi kéo tay Lệ phi ôn nhu khuyên giải an ủi: “Nương nương buông tâm, hiện giờ tuy tiếng nói không bằng trước kia, nhưng Thánh thượng vẫn thương cảm nương nương, phụ thân ngươi cũng đang trù tính.”

Lệ phi nhắm mắt, ác độc mà nói: “Đều do nữ nhi không đủ nhẫn tâm, lúc Lăng hoàng hậu vừa đi ta nên kết liễu hắn!”

“Nương nương trăm triệu không thể vọng ngôn!” Hứa thị là theo trượng phu dặn mà tới, hiện tại mình nữ nhi của mình như thế thở dài, “Không thể nói, trong lòng cũng không thể nghĩ như vậy, hiện giờ Thái hậu còn tại, rất nhiều chuyện ngay cả Thánh thượng cũng muốn kiêng kị ba phần, đừng nói chi là chúng ta, nương nương phóng khoáng tâm, cần bàn bạc kỹ hơn mới tốt.”

Lệ phi xoa trán, gật đầu: “Mẫu thân yên tâm, phía Thánh thượng ta sẽ cố hết sức, phụ thân có lời gì sao?”

Hứa thị dừng một lát, thanh âm hạ thấp: “Phụ thân ngươi tinh tế hỏi thăm, hiện giờ tiểu Hầu gia phủ Tử Quân Hầu có hai nữ tử, trưởng nữ mười ba, ấu nữ mười một, còn chưa định nhân duyên, vả lại phu nhân tiểu Hầu gia trong giữ hai nữ hài nhi vô cùng tỉ mỉ, trưởng nữ đều đã mười ba tuổi, chưa bao giờ mang đi ra ngoài, đừng nói chi là ấu nữ còn nhỏ, nam nữ sớm định hôn sự, chính là thái thái mấy nhà thế giao cùng Tử Quân Hầu gặp qua, đều nói là ở trong phủ được nuôi ngàn kiều vạn sủng, thỉnh những ma ma trong cung trước kia hầu hạ Lăng hoàng hậu đến dạy dỗ đâu.”

Lệ phi nhẹ nhàng nhíu mày: “Làm cái gì vậy? Chẳng lẽ là muốn đưa vào cung dụ dỗ thánh thượng?!”

Hứa thị trong lòng thở dài nữ nhi không hiểu, chậm rãi nói: “Nương nương bớt giận, tự nhiên không phải vì cái này, Tử Quân Hầu dạy dỗ hai đứa cháu gái như vậy, sợ là muốn hứa gả cho Tần vương.”

Lệ phi âm thầm thở ra một hơi, thản nhiên nói: “Điều này cũng hợp lý, vốn là nhà bên ngoại của Tần vương, lại kết quan hệ thông gia cũng không có gì.”

Hứa thị có chút sốt ruột: “Nương nương như thế nào không rõ? Phủ Tử Quân Hầu rõ ràng là tư thế giáo dưỡng hoàng hậu, trong lòng Tử Quân Hầu tính toán quá lớn, phụ thân ngươi sợ chính là cái này.”

Lệ phi khẽ nhíu mày: “Vậy làm sao bây giờ? Bổn cung nói không được là hắn có thể cưới không thành sao?”

Hứa thị thở dài: “Nương nương chính mình nói không được, chẳng lẽ thánh thượng cũng không thể nói thành? Tần vương đã phong vương, đại hôn chính là chuyện sớm muộn, việc này còn phải chờ Thánh thượng tính toán, phụ thân ngươi là muốn… khiến Tử Quân Hầu một hồi không vui, Tần Vương cưới không phải là nữ nhi của hắn, hắn lại bán mạng cho Tần vương cũng không được gì, hài tử Tần Vương cũng không phải huyết mạch của hắn, tốt nhất là khiến Tần Vương cùng Tử Quân Hầu phủ từ từ nay về sau trở mặt mới tốt. Ý tứ của phụ thân ngươi với ta… không buông sẽ không được, không bằng, đem Tư nha đầu hứa gả Tần Vương, Chân Tư năm nay mười bốn tuổi, đúng vừa lúc….”

“Như vậy sao được?!” Lệ phi đứng dậy cả giận nói, “Đem Tư nha đầu hứa cho độc xà kia, không đến vài năm sẽ bị hắn tra tấn chết! Chân Tư là cháu ruột của ta, mẫu thân như thế nào bỏ được?”

Đại tẩu của Lệ phi La thị đỏ hốc mắt, ý định của mọi người, nàng có ủy khuất đến mức nào cũng không dám nói gì, đáng thương nữ nhi nàng mới mười bốn tuổi, đã muốn đưa vào hố lửa Tần Vương phủ.

“Nương nương!” Hứa thị cực lực làm cho thanh âm bình thản, chậm rãi nói, “Chân gia chúng ta hiện giờ… còn có cách nào sao? Tư nhi là nữ nhi của Chân gia, ở thời điểm muốn mệnh, đừng nói là gả cho Tần vương, chính là tiểu thương cũng phải gả cho.”

La thị quay đầu đi, nước mắt thành hàng.

Lệ phi lăng lăng nhìn mẫu thân cùng đại tẩu, ngã ngồi trên tháp không nói gì.

Nói đến đầu kia, bên này Chử Thiệu Lăng đi Thừa Càn cung thỉnh an, lúc đến Chử Thiệu Nguyễn đã đến, từ lúc Chân gia thất thế Chử Thiệu Nguyễn càng thêm có tâm phụng dưỡng hoàng đế, trên mặt bất động trong lòng Chử Thiệu Lăng lại cười lạnh, cùng mẫu phi không lên được mặt bàn của hắn một đức hạnh, chỉ biết luồn cúi dùng thủ đoạn đáng yêu mềm mại của nữ nhân.

Chử Thiệu Lăng vào nội thất thỉnh an hoàng đế, bất quá vẫn là vài câu có lệ, phụ vương tối hôm qua ăn được không, ngủ bao lâu, tinh thần lại so hôm qua khá hơn nhiều, vân vân, hoàng đế bị bệnh hai tháng những lời này đã sớm nghe chán, khoát tay: “Lăng nhi có tâm, trẫm tốt hơn nhiều.”

“Nhi thần an tâm.” Chử Thiệu Lăng cũng thản nhiên, “Thần mình phụ hoàng tốt, trọng trách trên vai nhi thần cũng nhẹ đi, chuyện triều chính, còn phải dựa vào phụ hoàng.”

Lời này nói nói đến trong lòng hoàng đế, tươi cười trên mặt hoàng đế cũng nhiều vài phần: “Mấy tháng này Lăng nhi có công tại triều chính, có cái gì muốn hay không?”

Đang nói chuyện Chử Thiệu Mạch cùng Chử Thiệu Dương cũng tới, mọi người sôi nổi thi lễ ngồi xuống, hoàng đế lại hỏi Chử Thiệu Lăng muốn được ban cái gì, Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Phụ hoàng ưu ái, nhi thần còn từ chối sẽ thành vô lễ….”

Chử Thiệu Lăng nghĩ nghĩ, mỉm cười: “Thời tiết càng ngày càng nóng, nhi thần muốn đi Thiên Thọ hành cung ở một thời gian.”

Hoàng đế dừng lại, Thiên Thọ hành cung là một tòa hành cung năm đó hắn vừa đại hôn sau xây nên cho Lăng hoàng hậu, lúc ấy căn cơ hoàng đế chưa ổn, vì lung lạc phủ Tử Quân Hầu cùng Chương Hiển công thần xem trọng hắn, hao tốn của cải xây dựng tòa hành cung thật lớn này, nhưng trừ bỏ vài năm đầu tiên, hoàng đế sẽ không lại đi đến.

Trong lòng hoàng đế không muốn nhắc tới Thiên Thọ hành cung, hoàng đế đa nghi, trước kia mỗi lần Lăng hoàng hậu nhắc đến muốn đi Thiên Thọ hành cung ở một thời gian lòng hắn đều sẽ nghi ngờ có phải hoàng hậu ám chỉ công lao cha mình hay không, hoàng đế đầy đủ lông cánh liền chán ghét những cựu thần dùng có công ủng lập vua kiềm chế mình, hoàng đế không phải người bao dung, đây là tối kỵ của hắn.

Chử Thiệu Lăng thản nhiên nhìn hoàng đế, giống như này chỉ là một cái thỉnh cầu cực phổ thông, hoàng đế nhẹ nhàng nở nụ cười: “Thiên Thọ hành cung đã lâu không tiếp giá, nghĩ đến các ngươi đi nơi đó cũng không được hầu hạ tốt, nếu là muốn ra ngoài nghỉ ngơi vài ngày, không bằng đổi nơi khác.”

“Cũng là… không sai biệt lắm đều mười mấy năm chưa từng tiếp giá, lâu lắm thiếu tu sửa cũng có thể.” Chử Thiệu Lăng cười khẽ, “ Nơi ấy thần càng muốn đi, còn thỉnh phụ hoàng cho thần mang theo người của phủ Nội vụ đi nhìn xem, chỗ nào nên tu sửa nên mua thêm nhi thần đều thu thập, chờ đến ngày nào phụ hoàng đột nhiên hứng khởi, đi hành cung ở tạm cũng sẽ không mất hứng.”

Không đợi hoàng đế nói đến hao tốn tiều của, Chử Thiệu Lăng đã nói trước: “Bạc tu kiến hành cung liền từ nhi thần bỏ ra, xem như thiếu kính phụ hoàng, phụ hoàng long thể bình phục, nhi thần vốn nên hiếu kính.”

Hoàng đế mỉm cười, nhìn Chử Thiệu tương tự Lăng hoàng hậu xuất thần, Chử Thiệu Lăng rất giống Lăng hoàng hậu, không chỉ là diện mạo, ở lễ nghi chu đáo mặt ngoài càng giống mười phần, khiến người ta tìm một điểm sai cũng đều không được.

Hoàng đế tự nhiên không nghĩ đến việc trùng tu Thiên Thọ hành cung, Tử Quân Hầu hiện tại đã ngồi đến vị trí Lại bộ Thượng thư, chính mình lại đi đại tu hành cung của Lăng hoàng hậu, đây không phải nói rõ với triều thần Lăng gia muốn phục khởi sao?

Kỳ thật không cần này đó, Lăng gia dĩ nhiên phục khởi, mới bất quá nửa năm, bất tri bất giác phủ Tử Quân Hầu đã vững gót trong triều, hoàng đế chậm rãi ý thức được, ngay từ đầu khởi điểm, Chử Thiệu Lăng giống như không từng cầu qua cái gì cho mình, cái danh hào Tần vương này cũng là do mình vì bảo trụ Chân gia mà cho hắn, Chử Thiệu Lăng vẫn luôn không để ý vị trí của mình, ngược lại không ngại khổ cực vì Lăng gia mưu quyền đoạt lợi.

Quả thật, liều lĩnh đoạt quyền cho mình quá mức dễ khiến người nhận biết, một hoàng tử mặc kệ đi rất cao, một cái tội danh mượn sức triều thần kéo bè kết cánh có thể đẩy hắn từ trên mây ngã xuống, đem ích lợi toàn bộ đưa về nhà ông bà ngoại của mình mới là lựa chọn thỏa đáng, dù sao chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, nhà ông bà ngoại sẽ vô điều kiện duy trì chính mình, nhưng này không giống chuyện một hoàng tử tuổi trẻ khí thịnh, thiếu niên chỉ vì ích lợi trước mắt sẽ làm.

Hoàng đế nhìn Chử Thiệu Lăng phượng nhãn hàm tiếu trong lòng có chút nghi hoặc, từ khi nào tâm tư Chử Thiệu Lăng đã nặng như vậy? Hay vẫn là do mình nghĩ nhiều? Chử Thiệu Lăng bất quá mới mười tám tuổi, cho dù không nguyện ý thừa nhận, hoàng đế tự biết lúc chính mình mười tám tuổi sẽ không đánh bước nào, củng cố bước nấy, vững chắc đi lên như vậy.

Trong lòng hoàng đế bán tín bán nghi, nhưng là một cái ích lợi rõ ràng trước mắt, khiến Chử Thiệu Lăng đi hành cung liền ý nghĩa đem hắn rời xa triều chính, hoàng đế đã khỏi bệnh, hắn sẽ không lại dễ dàng tha thứ Chử Thiệu Lăng bốn phía nhúng tay chính sự, bất quá đi đến là cái hành cung chính mình từ lâu đã không thích, đi thì đi thôi, hoàng đế không tin Chử Thiệu Lăng thật sự suy tính chu toàn như vậy, chính mình còn chưa có già, có lý nào sẽ sợ con mình?

Hoàng đế cười cười lắc đầu thở dài: “Hiếu tâm của Lăng nhi trẫm biết, chỗ nào có thể sử dụng bạc của ngươi, chính mình đi nói cho phủ Nội vụ đi, muốn tu sửa thế nào ngươi tự quyết định, khó khăn mệt ngươi mấy tháng.”

Chử Thiệu Lăng mỉm cười tạ ơn: “Nhi thần muốn tỉ mỉ an bài theo sở thích phụ hoàng, ngóng trông phụ hoàng sẽ đi một chuyến mới được.”

Chử Thiệu Lăng nói muốn chỉ biết hoàng đế sẽ cho, hắn biết trong lòng hoàng đế sẽ nghi ngờ hắn, thì tính sao đâu, ở trước mặt hoàng đế hắn chưa bao giờ được sủng ái, nên cũng không sợ khiến hắn buồn bực.

Chử Thiệu Dương ở một bên nghe xong những lời này, nhịn không được xen mồm cười nói: “Phụ hoàng hiền hòa, luôn chịu không được thỉnh cầu, lần này lại bất công đại ca, nhi thần cũng muốn theo đại ca đi hành cung ở vài ngày.”

Bởi vì một chuyện đại ấn khiến Chử Thiệu Dương đắc tội Chử Thiệu Lăng lại chọc giận hoàng đế, hiện tại ngày thật không qua tốt, Chử Thiệu Dương nhìn hiểu được, hiện nay tối trọng yếu chính là muốn chữa trị quan hệ của chính mình cùng đại ca, không có Chử Thiệu Lăng phù hộ, chính mình ở trong cung cũng không thuận lợi.

Hoàng đế nhìn Chử Thiệu Dương liếc mắt một cái, trách mắng: “Hồ nháo, đại ca ngươi đã không cần đi Hối Tín viện, ngươi cũng có thể không đi?! Công khóa làm không tốt, nhắc đến nghỉ ngơi ngươi ngược lại chạy trước!” Lăng hoàng hậu lưu lại hai đứa con thân thiết không phải thứ hoàng đế muốn nhìn, phủ Tử Quân Hầu hơn nữa hai cái hoàng tử, là muốn nháo ngất trời còn không được? Lần này hai huynh đệ Chử Thiệu Lăng Chử Thiệu Dương trở mặt cũng có hoàng đế góp tay ở trong, hiện tại tự nhiên không thể đáp ứng.

Chử Thiệu Dương không nghĩ đến nịnh hót không thành lại còn bị răn dạy, ấp úng không dám nói tiếp nữa.

Chử Thiệu Mạch hướng tới không được sủng ái, trong lòng cũng không có gì, chỉ có Chử Thiệu Nguyễn nhìn Chử Thiệu Lăng muốn gió được gió muốn mưa được mưa, trong lòng âm thầm trần đầy hỏa khí.

Chử Thiệu Lăng quét mọi người liếc mắt một cái, trong lòng cười lạnh, không bao lâu liền lấy cớ vì đi Từ An điện thỉnh an thái hậu cáo lui.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.