Hoàng Đế không ở kinh thành, chắc có lẽ Diệp Cô Thành sẽ không tìm Tây Môn Xuy Tuyết ước chiến, còn những chuyện khác thì chưa nói trước được. Không có Hoàng Đế áp chế, lão gia hỏa Cổ Tinh Trung kia liệu có thừa cơ làm càn? Liệu thời gian này Hắc Thạch Chuyển Luân Vương có động tĩnh gì hay không?
“Ngươi đang nghĩ cái gì thế?” Linh Linh Phát thấy Lăng Tiếu trông có vẻ mất hồn mất vía bèn hỏi.
“Ách, không có gì, con đang lo lắng Hoàng Thượng đây này!” Lăng Tiếu thuận miệng nói ra.
“Ân, ta cũng đang rất lo lắng. À đúng rồi, còn chưa có hỏi ngươi, làm sao ngươi biết được Hoàng Thượng muốn đi Kim quốc?” Vẻ mặt Linh Linh Phát hoài nghi nhìn Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu chợt giật thót mình, gần đây mới hơi buông lỏng cảnh giác, tuyệt đối không nghĩ tới Linh Linh Phát đã quen như vậy vẫn còn hoài nghi mình. Phải công nhận lão là một người cẩn thận, chỉ một chút sơ hở nho nhỏ như vậy cũng có thể phát hiện. Từ sau khi Linh Linh Phát trở về nhà chưa từng nói qua về chuyện Hoàng Thượng sẽ đi Kim quốc, nhưng Lăng Tiếu lại không hề kinh ngạc đối với chuyến đi lần này , chuyện này không khỏi làm Linh Linh Phát nghi ngờ. Đang lúc lo cho an nguy của Hoàng Thượng, một cái trả lời không tốt của hắn thì tuyệt đối tin tưởng Linh Linh Phát sẽ móc súng ra và tặng hắn vài viên đạn!
Lăng Tiếu nhanh trí viện cớ đáp: “Phật Ấn chứ còn ai nữa! Lúc nào lão cũng phàn nàn Hoàng Thượng bắt lão đi rửa chén bát , rồi hồ ngôn loạn ngữ khai hết mọi chuyện khai ra.Lão có nói sư phụ hoài nghi Kim quốc có âm mưu, cho nên lúc người muốn xuất hành là con đoán được rồi. Còn nữa sư phụ thân là mật thám của Bảo Long nhất tộc, nếu như Hoàng Thượng không rời kinh thành thì làm sao sư phó có thể ra ngoài chứ?”
Linh Linh Phát nghe vậy thì không khỏi phàn nàn: “Ta biết ngay là cái tên hói đầu lắm mồm kia mà, miệng thì lúc nào cũng xoen xoét, chuyện cơ mật gì cũng phun ra ngoài, ta khinh bỉ hắn!”
Lăng Tiếu gật đầu phụ họa, thở phào trong lòng. May mà mình nhanh trí, bởi vì theo như chi tiết trong kịch tình thì đêm kia Linh Linh Phát và Phật Ấn phải rửa chén bát cùng nhau, sau đó Phật Ấn rời đi trước nên hoàn toàn có thời gian buôn chuyện với Lăng Tiếu, hơn nữa lúc ấy Lăng Tiếu cũng không có mặt ở nơi Linh Linh Phát và Phật Ấn dọn dẹp mà Linh Linh Phát thì cũng hiểu rất rõ quan hệ của Lăng Tiếu và Phật Ấn cho nên mới dẹp bỏ hoài nghi.
“Hai sư đồ các ngươi tại trò chuyện cái gì thế ?” Ở phía trước sư mẫu đột nhiên chạy đến hỏi, trên tay còn đang cầm một cái chậu hoa, nhìn có vẻ là một cây tiên nhân chưởng.
“Lão công! Mau nhìn nà! Xem loại thực vật kỳ lạ không cần tưới nước mà vẫn sống này!”. Hai mắt sư mẫu tỏa sáng giống như đã phát hiện ra sự tình kinh thiên động địa.
“Ách, sư mẫu, người bị gạt rồi, cái cây sư mẫu đang cầm gọi là Xương Rồng, nó sinh trưởng ở vùng sa mạc khô cằn, hơn nữa không phải là nó không cần nước mà là nó chỉ cần một lượng nước khá ít mà thôi.” Thật sự đôi khi Lăng Tiếu không hiểu nữ nhân cho lắm, vì sao chỉ một cái cây toàn thân gai góc mà cũng có thể làm cho họ cao hứng như vậy.
Sư mẫu nghe xong nhìn nhìn chậu xương rồng trong tay rồi dường như lập tức mất dần hứng thú, quay người nhìn thấy một sạp trái cây bên đường lại sôi nổi chạy tới.Linh Linh Phát mỉm cười nhìn lão bà chạy đi, trong mắt lão tràn đầy hạnh phúc, tuy sư mẫu còn có nhiều khuyết điểm nhưng lúc nào cũng luôn vui vẻ yêu đời khiến lão thực sự vô cùng yêu mến.
Lăng Tiếu nhìn dáng vẻ của Linh Linh Phát thì có chút cảm khái, đang muốn nói vài câu thì bất ngờ lão thay đổi chủ đề: “Tiểu Lăng tử, ta thấy kiến thức của ngươi rất phong phú a! Ngay cả cây cỏ trong sa mạc cũng biết tới, trước kia ngươighé qua Tây Vực rồi hả?”
Lại là loại vấn đề này, ngày trước khi Linh Linh Phát mang Lăng Tiếu ra khỏi cẩm y vệ cũng đã hỏi qua không ít về hắn, có điều bởi vì xuất thân của hắn là một tên ăn mày cho nên ban đầu lão cũng không mấy để ý tới thân thế của hắn, nhưng dần dần ở chung lâu ngày thì không riêng gì Linh Linh Phát mà ngay cả sư mẫu của hắn cũng phát hiện ra dường như có điều gì kỳ lạ ở người đệ tử này.
Tri thức phong phú, ăn nói lưu loát tao nhã, mắng chửi người ý tứ không mang vẻ thô tục, thậm chí ngay cả thơ từ ca phú cũng có thể nói là lô hỏa thuần thanh. Bản lĩnh này là cái mà không phải một tên ăn mày có thể có được thế nên Linh Linh Phát đã cho người điều tra tung tích từ Lăng Tiếu cho tớ tổ tiên họ hàng của hắn, tuy nhiên kết quả lại khiến cho lão thất vọng. Dùng bổn sự lên trời xuống đất của cẩm y vệ nhưng ngay cả cái rắm cũng không điều tra được! Mà Lăng Tiếu thì một mực dùng lý do mất trí nhớ để biện minh khiến người của Cẩm y vệ cũng không có cách nào khai thác.
Thậm chí đã có lần Cẩm y vệ phái người lấy cắp cái sừng trâu của Lăng Tiếu để điều tra nhưng dù trong Cẩm y vệ đa số đều là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên cũng không có khả năng thấu hiểu vạn sự trong thiên hạ , không thu hoạch được gì nên sau đó bọn họ đã đem dị vật trả về chỗ cũ. Có điều tuy Cẩm y vệ đã buông tha cho hắn nhưng Linh Linh Phát thì vẫn luôn tò mò vì thế mỗi khi Lăng Tiếu lộ ra sơ hở thì đều vẻ mặt lão đều là chờ mong hắn nhớ ra điều gì đó.
“Không có!” Lăng Tiếu trả lời trước sau như một.
“Ách, đáng tiếc a!”
“Lão công! Tới nhanh, bổ dưa hấu ra đi!” Sư mẫu kêu to một lần nữa trong lúc Linh Linh Phát đang tiếc nuối.
Bổ dưa hấu? Lăng Tiếu sững sờ, không thể tưởng được sự tình lại tiến triển nhanh như vậy, ngay đó trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một cái đầu người bị bổ thành phấn vụn. Dựa theo kịch tình lúc này ba đại cao thủ Bảo Long nhất tộc đều đã tử vong rồi nhỉ!