Bảo Kiếm Kỳ Thư

Chương 25: Trước Mê động chạm trán quần hùng - Dùng sở trường phô diễn kiếm chiêu



Âm thanh của Quân nhi không ngờ được vang vào từ khe đá ngay bên cạnh chàng, không phải từ khe hở ở bên trên như chàng đã nghĩ và có ý phòng bị.

Vì nếu nàng ta muốn lẻn nhìn xuống từ bên trên, chí ít cũng phải dịch chuyển mảnh thạch nặng nề, và sự dịch chuyển lẽ đương nhiên phải tạo thành tiếng động. Có tiếng động thì chàng sẽ dễ dàng phát hiện và sẽ không lâm cảnh lúng túng như bây giờ.

Xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, chàng bất ngờ nhặt lại Thiết Lô bầu. Vừa cố ý đưa ra cho nàng ta nhìn thấy, chàng vừa bảo :

– Tại hạ đang xem xét vật này!

Nàng ở bên ngoài vẫn nhìn vào :

– Đó là vật gì?

Đúng như ý định vừa nảy sinh, chàng mỉm cười :

– Tử Kim bài! Vật có khắc ghi họa đồ dẫn vào Tử Kim mê động!

Bị chàng cố tình đánh động vào bản tánh tò mò cố hữu của nữ nhân mà nàng không biết. Nên nàng hỏi :

– Ngươi không lừa ta chứ?

Chàng thở dài, vờ ngao ngán :

– Vẫn vậy, cô nương và lệnh đường lại sao luôn nghi ngờ tại hạ? Nhị vị sao không thử tin tại hạ một lần?

Nàng cười khẩy :

– Ngươi sắp giở trò gì nữa ư? Những việc ngươi đã nói, phải chi có được một việc thật, chỉ cần một việc thôi, có lẽ ta sẽ tin ngươi. Đàng này, hừ!

Chàng vờ hậm hực :

– Nếu vậy, tại hạ có một đề xuất!

Nàng khinh khỉnh :

Đề xuất gì?

Chàng bảo :

– Sao cô nương không tạo một cơ hội cho tại hạ minh chứng lời tại hạ nói?

– Cơ hội gì? Cơ hội để ngươi thừa dịp thoát thân ư?

Chàng vờ ủ rủ :

– Thân thủ như cô nương đâu cần phải lo sợ điều đó?

– Hừ! Ai bảo ta sợ? Chỉ có điều một khi ta đã không tin, ta đâu cần phải phí lực?

Chàng quắc mắt :

– Nếu tại hạ có thể đưa cô nương đến tận nơi tại hạ đã từ đó rơi xuống, cô nương không lẽ cũng không tin?

– Ngươi muốn đến Tử Kim mê động?

– Không sai! Vì trong tay tại hạ hiện đang có Tử Kim bài!

– Thật không? Vật đó mà là Tử Kim bài sao?

Chàng nhứ nhứ Thiết Lô bầu ngay trước mắt nàng :

– Ở đây có khắc họa đồ, cô nương có thể tự xem xét lại!

Nàng kinh nghi và cố giương mắt nhìn. Tuy nhiên, do đang từ một khe đá nhỏ và khi đưa mắt sát lại để nhìn, những tia sáng lọt vào càng bị che chắn đi, nàng không thể xem xét như chàng bảo!

Ngẫm nghĩ một lát, nàng hỏi :

– Ngươi bảo ngươi đã lọt vào Tử Kim mê động?

Chàng gật đầu :

– Không sai!

– Và đã bị Độc Ma Ảnh quật rơi xuống?

– Đúng vậy!

Nàng trầm tư :

– Vậy tàng thư ở đó…

Chàng phì cười :

– Không hề có tàng thư! Phát hiện sự thật quá ngỡ ngàng, Độc Ma Ảnh vì điên tiết đành phải tìm cách trút hận. Y quật tan tác những loại binh khí được tàng trữ trong đó.

– Chỉ có binh khí thôi sao?

Chàng nhún vai :

– Cô nương sẽ tận mắt nhìn thấy nếu…

Nàng chợt bước đi xa dần với một tia âm thanh nén lại :

– Ta lập tức kiểm chứng những lời nói này của ngươi! Hãy chờ đó và chuẩn bị tiếp nhận nhục hình.

Liễu Hận tuy không hiểu nàng sẽ kiểm chứng bằng cách nào nhưng đối với chàng đây lại là một dịp may cần thiết.

Chàng ngồi im, ngẫm nghĩ kinh văn Phục Hận chưởng tam chiêu!

Thời gian trôi qua, từ bên trên chàng nghe có tiếng Quân nhi vừa bảo vừa dịch chuyển dần thạch sàng.

Rào… rào…

– Có lẽ y nói đúng! Bọn đệ tử của lão Đinh Nhất Hải không hiểu đã bỏ đi từ lúc nào rồi!

Có tiếng mẫu thân nàng vang lên :

– Hài tử định tha y?

Quân nhi đáp :

– Chưa phải bây giờ! Đến khi nào hài nhi tận mắt nhìn thấy kho binh khí đó, và nhìn thấy nơi y đã rơi xuống, hài nhi mới tin và chấp thuận tha y!

Nghe thế, chàng nhủ thầm :

– “Hóa ra nàng đã lẻn đến dò xét nơi dẫn vào Tử Kim mê động. Nàng có gặp Cửu Ma Ma, Xuân Mai và Hạ Lan ba người không?”

Nhớ đến họ, chàng lo lắng, không biết họ có thoát, có phải chạm mặt Độc Ma Ảnh một lần nữa không? Hoặc họ có vô tình chạm trán lão Đinh Nhất Hải và vì ngộ nhận, họ bị Đinh Nhất Hải hãm hại không?

Vì muốn giải tỏa mọi nghi vấn này, Liễu Hận chấp nhận trao Thiết Lô bầu – Tử Kim bài cho Quân nhi, sau đó cùng nàng đi đến Tử Kim mê động.

Bên ngoài lối dẫn vào Tử Kim mê động quả nhiên không thấy sự hiện diện của bọn đệ tử lão Đinh Nhất Hải.

Tuy thế, ở đó không phải không có người.

Quân nhi vì quá kinh ngạc nên kêu khẽ, và vô tình Liễu Hận nghe được :

– Ô hay! Ta quên mất hôm nay là đúng ngày trùng cửu!

Thoạt tiên, Liễu Hận không lưu tâm đến câu nói này của nàng, và nếu có lưu tâm đi nữa, chàng vẫn không có chút gì nghi ngờ nàng.

Bởi, chính chàng cũng phải kinh ngạc và lo lắng khi bất ngờ nhìn thấy có khá đông người đang đứng lố nhố ngay phía trước lối dẫn vào Tử Kim mê động.

Thiên Di Thần Kiếm Lưu Hoàng Nhật đứng riêng biệt thành một nhóm với bốn nhân vật của bốn phái: Võ Đang, Nga My, Côn Luân và Hoa Sơn.

Đứng theo một nhóm khác là Xích Thủ Phi Hỏa Tô Thụ Nhân, là Tri Bất Nguyên đứng bên cạnh một lão nhân quắc thước, và Đoàn Vi Lịch kề cận ngay bên cạnh một trang kiếm khách trung niên. Và còn vài nhân vật giang hồ nữa!

Sự xuất hiện của Thiên Di Thần Kiếm và Xích Thủ Phi Hỏa Tô Thụ Nhân tại Hồi Nhạn sơn này vô tình nhắc Liễu Hận nhớ đến lời ước hẹn tỷ đấu giữa họ với nhau và cũng là của chàng và lão Xích Thủ Phi Hỏa.

Có lẽ do sự nghiêm trọng của trận tỷ đấu không thể tránh khỏi, Liễu Hận còn nhìn thấy hai nhân vật khác đang đứng thành một nhóm, là nhóm thứ ba. Đó là một vị đại sư thuộc Thiếu Lâm phái và một nhân vật ở Điểm Thương phái.

Vừa nhìn thấy chàng, Tri Bất Nguyên vội lên tiếng với lão nhân bên cạnh :

– Nội tổ! Y chính là Liễu Hận!

Đoàn Vi Lịch tỏ ra hăm hở khác thường :

– Nếu sợ chết, ngươi bất tất phải đến. Còn nếu muốn đến, sao ngươi lại chậm trễ?

Trang kiếm khách trung niên đứng bên cạnh Đoàn Vi Lịch nhếch môi ngạo mạn :

– Mau khai báo sư thừa đi, tiểu tử! Kẻo ngươi lại nói Đoàn Vĩ Hưng, Trang chủ Ngũ Mai trang ỷ cao niên hà hiếp ngươi là một tiểu tử máu đầu chưa ráo!

Chàng không thể không lên tiếng :

– Tại hạ nào phải hạng khiếp nhược! Tuy nhiên ngay lúc này tại hạ chỉ muốn được đối thoại.

Nghe nhắc đến, Tô Thụ Nhân ứng tiếng :

– Ngươi không bội tín kể ra có đởm lược! Còn tiểu tử họ Từ đâu? Y khiếp nhược nên không dám đến chứ gì?

Chàng nói năng thật lễ mạo :

– Mong tiền bối đừng hiểu lầm. Từ Kim đã nói đến, y tất sẽ đến!

– Ngươi và y không chung đường?

Chàng lắc đầu :

– Do vãn bối có việc phải đi trước nên không thể chung đường. Tuy nhiên, Từ Kim nhất định không phải hạng khiếp nhược.

Đoàn Vi Lịch chợt gay gắt :

– Nói như ngươi, bọn ta cứ phải ở đây chờ mãi gã Từ Kim nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ sao?

Chàng biến sắc :

– Đoàn Vi Lịch! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không được hồ đồ phê phán người vắng mặt.

Đoàn Vi Lịch bật cười :

– Ha… ha… ha…! Ta hồ đồ hay ngươi và gã bán nam bán nữ đó đã xảy ra chuyện tồi bại?

Quân nhi ở kế bên Liễu Hận bất ngờ quát :

– Câm!

Liễu Hận cũng quát và quát lớn lơn Quân nhi :

– Ngươi câm ngay! Bằng không, đừng trách ta giữa chốn đông người vạch mọi lỗi lầm đê tiện của ngươi và của…

– Ngươi nên ngậm miệng thì đúng hơn, tiểu tử!

Vừa nói Trang chủ Ngũ Mai kiếm trang Đoàn Vi Hưng vừa ngạo nghễ bước ra.

Liễu Hận hết cả giữ gìn, không ngại bị Quân nhi phát giác việc chàng đang có nội lực, chàng ung dung hất mặt :

– Là phụ thân, tôn giá nghĩ sao về lời lẽ đốn mạt của lệnh lang, khai khẩu giữa bao nhiêu bậc trưởng bối!

Đoàn Vi Hưng khựng lại, có phần bẽ mặt vì câu hỏi đúng sự thật của chàng.

Nhân đó, Đoàn Vi Lịch tìm cách chống chế, biện bạch :

– Lời lẽ của ta như thế nào là đốn mạt? Trừ phi ngươi không biết Từ Kim là nữ cái dạng nam nhân thì khác! Ngược lại, nếu đã biết mà vẫn tìm lời bao biện cho ả, hỏi sao ta không nghĩ giữa ngươi và ả đã…

Liễu Hận động nộ gầm vang :

– Ta không hề và cũng không cần bao biện. Từ Kim là nam hay nữ, ta không cần biết. Từ Kim đến hay không đến ta chẳng quan tâm. Nếu cần, Liễu Hận ta nguyện gánh vác luôn cả phần Từ Kim. Đủ chưa?

Đoàn Vi Lịch không ngờ Liễu Hận vừa quyết liệt vừa tỏ ra thẳng thắn như vậy! Y cười khẩy và tìm cách hạ đài :

– Nếu ngươi đã nói như vậy, hừ, đối với ta là đủ!

Chưa hả giận, Liễu Hận định tâm nói nữa. Nhưng chàng chợt phát hiện Xích Thủ Phi Hỏa Tô Thụ Nhân đang len lén giấu đi tiếng thở dài, chàng quay qua lên tiếng :

– Phần Từ Kim, vãn bối đã nói xong với Thiên Di Thần Kiếm?

Chàng thoáng hoang mang. Kịp nhớ lại thái độ của mọi người, bọn họ cứ im lặng nhìn nhau và nhìn vào Tử Kim mê động, như lúc mới đến, chàng thoạt nhìn thấy và vô tình bỏ qua.

Chàng khẽ hỏi :

– Đã xảy ra chuyện gì rồi sao, tiền bối?

Lão nhún vai.

Đáp thay lão là sự lên tiếng bất ngờ của Thiên Di Thần Kiếm Lưu Hoàng Nhật :

– Không sai! Nhân đây ta muốn biết Liễu thế huynh có lập trường như thế nào?

Phản kháng hay thừa nhận Kiếm minh?

Nghĩ đây là việc nghiêm trọng, chàng dè dặt :

– Sự thật đã xảy ra chuyện gì?

Tri Bất Nguyên nóng nảy :

– Lưu tiền bối đã hỏi, sao ngươi không đáp lời? Phản kháng hay thừa nhận?

Chàng lườm mắt nhìn y và vẫn chờ câu giải thích của Thiên Di Thần Kiếm.

Điều đó khiến Thiên Di Thần Kiếm như mất nhẫn nại :

– Liễu thế huynh không thể đáp sao? Chẳng phải Liễu thế huynh đã từng đến Luận Kiếm quán một đôi ngày rồi sao?

Chàng hít mạnh một hơi thật dài :

– Với chủ trương của Kiếm minh, vãn bối không thể không tán thành. Tuy nhiên…

Lưu Hoàng Nhật vừa lóe lên tia nhìn đắc ý, nghe chàng sau đó lại ngập ngừng, lão kêu lên :

– Tán thành là tán thành, còn điều gì mà phải nghi ngại.

Chàng đáp nhẹ :

– Đó là do hành sự có phần bất minh của Minh chủ Kiếm minh.

Vị đại sư Thiếu Lâm phái cũng nhìn chàng nhưng là cái nhìn nghi hoặc :

– Ai di đà Phật! Bất kỳ lời phê phán nào cũng vậy, nếu không có bằng chứng, đó chỉ là lời lẽ vừa hàm hồ vừa không thể tin. Mong tiểu thiếu hiệp nên cân nhắc!

Đoàn Vi Hưng hậm hực :

– Một tiểu tử như ngươi, miệng còn hôi sữa, không nên hồ đồ võ đoán!

Đoạn, Đoàn Vi Hưng nhìn khắp lượt và oang oang :

– Mỗ thừa biết địa vị độc tôn của các phái hữu danh trên giang hồ sẽ bị lung lay vì sự hiện diện của Kiếm minh. Tuy nhiên, không vì thế mà bổn trang không biết phân biệt hắc bạch. Chỉ cần chư vị minh chứng ở Kiếm minh thật sự có ý đồ phân chia võ lâm thành hai phe hữu biệt để tạo hiềm khích, mỗ sẽ không gia nhập Kiếm minh! Ngược lại, chư vị không thể minh chứng việc phân chia nếu có hình thành, lỗi là do chư vị! Mỗ nhất định không dung tha.

Nhân vật Côn Luân phái cũng phụ họa :

– Không sai! Và bổn Chưởng môn cũng thừa biết rằng vì Thiếu Lâm phái sợ mất đi địa vị độc tôn nên phương trượng Độ Nhân mới cố tình gây nghi ngờ cho Xích Thủ Phi Hỏa với Ngũ Mai trang chủ.

Tô Thụ Nhân đỏ mặt :

– Cổ chưởng môn nói vậy là sai rồi! Tô mỗ thừa nhận ngay từ đầu mỗ đã không đồng tình với chủ trương của Võ Lâm Kiếm Hội, sau đó là Kiếm minh. Nhưng giữa mỗ và Độ Nhân phương trượng không hề có sự qua lại hoặc bàn bạc! Chuyện giữa mỗ và Ngũ Mai kiếm trang chỉ là tư sự! Cổ chưởng môn không nên suy diễn để nhập cả hai làm một.

Đoàn Vi Hưng hậm hực :

– Vậy Tô huynh nói đi, vì nguyên cớ gì Tô huynh hạ lệnh trục xuất tệ nhi khỏi môn trường?

Tô Thụ Nhân ngao ngán nhìn Đoàn Vi Hưng :

– Sao Trang chủ không hỏi ngay lệnh lang?

Đoàn Vi Hưng cười lạt :

– Đương nhiên mỗ có hỏi. Vi Lịch cho rằng đó là do Tô huynh cư xử bất công, không truyền thụ tuyệt kỹ cho Vi Lịch!

Tô Thụ Nhân giận dữ nhìn Vi Lịch :

– Sao ngươi lại trách ta? Sao ngươi không tự hỏi điều gì khiến ta thay đổi ý định?

Đoàn Vi Lịch bối rối :

– Đồ đệ… đồ đệ…

– Câm! Ta không có hạng phản đồ như ngươi, kẻ đã khinh chê công phu bổn môn, cho là không đáng luyện bằng kiếm pháp! Nếu ta không sớm trục xuất ngươi bây giờ, sau này tệ phái ắt phải có thứ phản sư diệt tổ!

Đoàn Vi Hưng giận tái mặt, đưa mắt nhìn Vi Lịch :

– Ngươi có nói như vậy không nghịch tử?

Không biết phải đối đáp như thế nào, Đoàn Vi Lịch bất ngờ đưa tay chỉ Liễu Hận :

– Đó là do hài nhi thấy tuyệt kỹ Không Động phái so ra vẫn không bằng những chiêu kiếm không mấy lợi hại của tiểu tử kia!

Một nhân vật đứng cạnh đó bỗng gầm lên giận dữ :

– Câm mồm! Tuyệt kỹ bổn môn đâu phải thứ để ngươi khinh thường?

Đoàn Vi Lịch nhìn nhân vật đó, cố cãi :

– Sư bá…

Nhân vật nọ quát :

– Không được gọi ta là sư bá!

Đoàn Vi Lịch hốt hoảng nhưng vẫn tỏ thái độ khinh lờn :

– Được! Không gọi thì không gọi. Còn vấn đề kia, sao tiền bối không thử hỏi lệnh đệ tại sao ở Vô Mộc Giác không dám cùng tiểu tử so chiêu? Chẳng phải vì sợ công phu không bằng người sao?

Tô Thụ Nhân run lên bần bật, cố ngăn cơn phẫn nộ của nhân vật kia :

– Mong Chưởng môn sư huynh lượng thứ! Là do đệ không biết giáo huấn nghịch đồ! Ngay bây giờ, để phần nào chuộc lỗi, đệ lập tức trừng trị y!

Quắc mắt nhìn Đoàn Vi Lịch, Tô Thụ Nhân chưa kịp ra tay, cũng không kịp quát tháo, Đoàn Vi Hưng lập tức quát trước :

– Kẻ nào muốn trừng trị tệ nhi, kẻ đó phải thắng Ngũ Mai kiếm của mỗ!

Tô Thụ Nhân liền phản ứng :

– Đoàn Vi Hưng! Nếu ngươi muốn, ta nguyện lãnh giáo!

Thiên Di Thần Kiếm chợt lao đến xen vào giữa, trước khi Đoàn Vi Hưng và Tô Thụ Nhân thật sự động thủ :

– Chậm đã!

Tô Thụ Nhân quát tháo :

– Hạ lưu kia! Cả ngươi nữa, nếu cần ta chấp ngươi và họ Đoàn kia cùng hiệp lực! Đỡ!

Lão nhân đứng bên cạnh Tri Bất Nguyên động thân chen vào :

– Dừng tay!

Bị ngăn lại, Đoàn Vi Hưng và Lưu Hoàng Nhật lần lượt biện bạch :

– Tri trang chủ kể như là bật trưởng bối, hãy phân xử xem, lỗi do ai?

– Tri tiền bối đừng ngăn cản! Vãn bối nhất định sẽ cho y nếm mùi thất bại bằng Ngũ Mai Kiếm!

Tri lão nhân xua tay :

– Hãy nghe ta nói đây! Chuyện giữa Tô Thụ Nhân và quý trang Ngũ Mai cần phải chờ hỏi lại Vi Lịch! Cũng vậy, giữa Lưu hiền điệt và Tô Thụ Nhân cũng đừng để xảy ra sự phân biệt giữa hai phe kiếm và chưởng! Theo ta, tất cả hãy dằn lại sự nóng giận, đừng để lầm kế tiểu nhân.

Đoàn Vi Hưng hậm hực :

– Nếu có kế gì ở đây, kẻ tiểu nhân đó chính là họ Tô!

Tô Thụ Nhân đỏ mặt định tranh cãi, Chưởng môn Không Động phái là sư huynh của Tô Thụ Nhân nhanh miệng hơn ngăn lại :

– Bát Quái lão trang chủ nói đúng! Sự đệ chớ quá nóng nảy!

Quay sang Liễu Hận, Chưởng môn Không Động phái nghi hoặc nhìn chàng :

– Vi Lịch nói kiếm pháp của ngươi khá lợi hại!

Đứng bên cạnh, không hiểu từ lúc nào Quân nhi lại đứng về phe Liễu Hận, nàng bĩu môi đáp thay chàng :

– Cũng không lợi hại lắm! Chỉ có điều lối xuất kiếm của y chưa hề có đối thủ.

Chàng sợ hãi nhìn nàng :

– Sao cô nương lại nói như vậy!

Nàng hất mặt :

– Ta nói không đúng sao? Đó là sự thật mà!

Chàng chép miệng, quay nhìn Không Động chưởng môn :

– Vãn bối…

Nhưng vị Chưởng môn bỗng đưa tay lên, ngăn chàng nói! Lão nhìn ngắm Quân nhi :

– Tiểu cô nương là ai? Chừng như tiểu cô nương không có mấy thiện ý với tệ phái?

Nàng thản nhiên ứng đối :

– Tiểu nữ là ai điều đó không quan trọng! Còn việc thứ hai, tiểu nữ làm sao có thiện ý với hạng người Trợ Trụ vi ngược?

Vị Chưởng môn biến sắc :

– Thế nào là trợ Trụ vi ngược? Nếu tiểu cô nương không giải thích rõ, chớ trách bổn Chưởng môn sẽ không tha thứ!

Quân nhi xem ra không hề sợ lời đe dọa này. Nàng ung dung cật vấn lại vị Chưởng môn :

– Thân là Chưởng môn, vì vô tình hoặc cố ý để tuyệt kỹ của môn phái thất lạc, lọt vào tay ngoại nhân, điều đó có hay không có lỗi?

Vị Chưởng môn đáp lời với hai bên môi trễ xuống :

– Cô nương muốn nói bổn Chưởng môn quản giáo bất nghiêm, để mặc kệ tệ sư đệ thu nhận kẻ không ra gì là Đoàn Vi Lịch vào làm đệ tử? Nếu là điều đó…

Đoàn Vi Hưng lập tức có phản ứng :

– Nếu nói tệ nhi là kẻ không ra gì, trong khi tệ nhi đã năm năm được Không Động phái giáo dưỡng, điều đó chứng tỏ Không Động phái đều có những nhân vật thuộc hạng bất tài!

Quân nhi giận dữ, nói té tát vào mặt Trang chủ Ngũ Mai trang :

– Người bất tài chính là tôn giá. Quản giáo bất nghiêm cũng chính là tôn giá! Tôn giá đã vậy chẳng trách lệnh lang luôn có những hành vi bại hoại gia phong, xấu tông hổ đường.

Đoàn Vi Hưng lướt đến gầm vang :

– Nha đầu! Bất kể thân sanh phụ mẫu của ngươi có là bậc cao nhân nào, bằng vào những lời lẽ này của ngươi, ta không thể không dạy cho ngươi một bài học. Xem!

Vút!

Đang lướt đến lão phải khựng lại, vì như Đoàn Vi Lịch thuở nào, lão hoàn toàn bất động khi bị mũi kiếm của Liễu Hận chỉ ngay vào huyệt hầu lộ, chàng còn khẽ rít :

– Tôn gia chỉ nên động khẩu, đừng động thủ! Ngược lại, đao kiếm vốn vô tình, tại hạ sẽ khó phân cân lợi hại.

Chàng rút kiếm lúc nào không ai hay. Chàng ra chiêu như thế nào, chẳng ai biết!

Mục kích kết quả này, lão nhân Tri trang chủ Bát Quái trang phải buột miệng tán dương :

– Hảo thủ pháp!

Giận đến tím tái sắc diện, Đoàn Vi Hưng lườm lườm nhìn chàng :

– Thủ đoạn ám toán của ngươi…

Chàng ngang nhiên nhìn lão :

– Nếu tôn giá bất phục có thể thử lại. Chỉ có điều, tại hạ thiết nghĩ phải cho tôn giá một lời khuyên. Hãy về và xem xét lại hành vi của lệnh lang, đừng để y làm bại hoại gia phong nữa.

Không chịu được, Đoàn Vi Hưng nhanh tay bạt kiếm :

– Tiểu tử quá ngông cuồng! Đỡ!

Véo…

Chàng cũng xuất phát kiếm chiêu :

– Dừng lại!

Véo…

Lần thứ hai, mũi kiếm của Liễu Hận không biết bằng cách nào đã len lỏi vào giữa vầng kiếm quang của Đoàn Vi Hưng và tuy không hề chạm kiếm nhưng thanh kiếm của chàng vẫn nghiễm nhiên xuyên qua để dừng lại chỉ cách huyệt hầu lộ của Đoàn Vi Hưng không đầy gang tấc.

Toàn thân bất động với thanh kiếm phải dừng lại và lơ lửng trên không, Đoàn Vi Hưng mặt cắt không còn giọt máu.

Liễu Hận trầm giọng :

– Một lần nữa, nếu tại hạ bắt gặp lệnh lang với hành vi đồi bại, kết quả sẽ không như thế này! Tại hạ cam đắc tội!

Chàng thu kiếm bước lùi về, thản nhiên bảo Quân nhi :

– Cô nương đang nói gì với tiền bối Chưởng môn Không Động phái thì nói đi! Sẽ không bị ai ngăn trở nữa đâu!

Quân nhi tròn mắt, nhìn chàng không chớp mắt :

– Ngươi… ngươi thật sự có thân thủ lợi hại như vậy sao?

Chàng mỉm cười, thầm đắc ý vì nàng vẫn chưa biết chàng vừa có được nội công thâm hậu :

– Chẳng phải cô nương vừa khoa trương, bảo tại hạ có lối xuất thủ chưa từng có địch thủ sao?

Có phần nông nóng, vị Chưởng môn Không Động phái nhắc lại :

– Như bổn Chưởng môn vừa giải thích, cô nương nếu muốn đề cập đến Đoàn Vi Lịch…

– Liễu Hận! Mối hận ngày hôm nay ngươi phải chuốc hậu quả!

Tiếng quát phẫn hận của Đoàn Vi Hưng khiến âm thanh câu nói của vị Chưởng môn phải bị át đi.

Đưa mắt nhìn qua, Liễu Hận kịp nhận thấy Đoàn Vi Hưng đang ngoe nguẩy bỏ đi, sau cái vẫy tay ra hiệu cho Đoàn Vi Lịch :

– Đi!

Thấy thế, Tri Bất Nguyên cả sợ, tự bước lùi và nép mình ở sau lưng lão nhân Tri trang chủ Bát Quái trang là nội tổ của y!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.