Bảo Bối Trong Lòng Phúc Hắc Tổng Tài

Chương 4



Tập đoàn Alston phá lệ tổ chức tuyển dụng người mới ở
trường học, tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ khoa thiết kế thời trang đại học
Z đều xôn xao.

Trước đây nghe Thiệu Kỳ Á nói, Dụ Bảo Đế theo bản năng cảm thấy tin tức không
chính xác, không có nói cho bạn học biết, cho nên khi cô ở trên lớp nghe được
tin thì trong lòng ngoại trừ vui mừng, còn có vô cùng kinh ngạc.

Cô không dám lộ ra chính mình đã sớm biết, khi đó tuy rằng bán tín bán nghi,
nhưng trái lại vẫn chậm rãi bắt đầu chuẩn bị, hiện tại nếu bạn học biết cô đã
vụng trộm chuẩn bị, cô nhất định sẽ bị phỉ nhổ đến chết.

Nhưng niềm vui sướng trong lòng khó có thể xem nhẹ, khiến cho cô sau khi kết
thúc khoá học, liền khẩn cấp gọi điện thoại cho Thiệu Kỳ Á, ngoại trừ nói với
anh tin tức đó còn cám ơn anh dã dặn dò cô chuẩn bị trước, còn hẹn anh ra ngoài
chia xẻ tâm tình khẩn trương hưng phấn.

“Không nghĩ tới là thật!” Trong nhà hàng tràn ngập hương vị của lẩu, khuôn mặt
nhỏ nhắn của Dụ Bảo Đế tràn ngập hưng phấn.

“Trước đây đã nói với em là thật rồi, là em không tin anh.” Thiệu Kỳ Á liếc
xéo, thấy cô hưng phấn như thế, anh cũng cảm thấy thật tốt.

“Thực xin lỗi, bởi vì thật sự là chuyện xưa nay chưa từng có.” Cô chu miệng,
trước hết tươi cười nói xin lỗi, không biết rằng bộ dáng như vậy trong mắt anh
thực xinh đẹp đáng yêu biết bao.

Qua lại hơn một tháng nay, khiến cho bọn họ càng trở nên quen thuộc hơn, Bảo Đế
vốn tính tình hoạt bát đơn thuần, đối với Thiệu Kỳ Á hoàn toàn không có đề
phòng.

Nhưng dù vậy, anh vẫn là không dám tiến lên, bởi vì anh biết bên người cô còn
có một hộ hoa sứ giả, thời khắc này, anh tham gia vào cũng không có phần thắng.

“Vậy rốt cuộc em có chuẩn bị trước không?” Thiệu Kỳ Á hỏi, cũng giúp cô đem
thức ăn bỏ vào trong nồi lẩu.

Dù đã trải đường tốt cho cô rồi, nhưng cô vẫn phải cố gắng một ít, để anh không
cần phải thiên vị một cách quá mức khoa trương, trở thành chủ đề bán tán đối với
cô là không có lợi.

“Thật ra thì có rồi…” Cô lanh lợi cười ha ha. “A, nói đến chuyện này, em thật
muốn cám ơn anh khi đó đã căn dặn em lần nữa!”

“Khách khí như vậy sao?” Anh nhíu mày, con ngươi đen sâu xa liếcnhìn về phía
cô. “Vậy bữa này em mời khách là được.”

Nghe vậy, Dụ Bảo Đế không khỏi bật cười.

“Lại là em mời khách, anh trả tiền sao?”

Anh mỗi lần đều miệng nói muốn cô mời khách, nhưng khi cô muốn trả tiền thì anh
lại giành trước, sau đó nói lần sau để cô trả, chẳng qua là nói đùa với cô.

“Em vẫn là sinh viên thôi! Huống hồ, mỗi bộ quần áo em gửi bán kiếm tiền đều
tốn rất nhiều tinh thần cùng tâm huyết mới hoàn thành, còn phải chờ đúng lúc có
khách mua mới có thể thu về, cho nên em mời khách, anh trả tiền.” Anh cưng
chiều sờ đầu cô, nụ cười yếu ớt mà đầy ôn nhu.

Dụ Bảo Đế có chút thất thần, trái tim bởi vì động tác thân mật bất ngờ mà lỡ
mất một nhịp, mà nụ cười thản nhiên của anh, giống như những viên đá rơi xuống
mặt hồ tĩnh lặng trong lòng cô, tỏa ra vô số gợn sóng.

Chưa từng có người khác phái đối với cô như vậy, ngay cả bạn trai lớp trên đã
qua lại nửa năm cũng chưa từng, cô không hiểu, chỉ là động tác sờ đầu đơn giản
mà thôi, tại sao lại khiến cô sinh ra cảm giác kỳ dị này?

“Nhanh ăn đi, không phải em nói em rất đói sao?” Anh đem đồ ăn đã chín bỏ vào
bát của cô, hành động chăm sóc này chỉ với cô là ngoại lệ.

“Vâng, được rồi.” Cô vội vàng lấy lại tinh thần, môi nở nụ cười.

Thái độ anh Thiệu đối với cô tựa như anh trai đối với em gái, thần kinh cô chắc
có vấn đề rồi nên mới có thể sinh ra cảm giác kỳ quái!

Gặp gỡ vài lần, cô cảm thấy anh thành thục chững chạc lại rất có phong độ, đối
với thời trang không chỉ có kiến thức mà còn có cách nhìn riêng, đối xử với cô
cũng rất tốt, có thể kết giao với bạn bè như vậy, cô nên thực sự quý trọng.

※ ※ ※

Tập đoàn Thời trang Alston, trong văn phòng tổng tài khu vực Châu Á, Thiệu Kỳ Á
ngồi ở sau bàn làm việc, lật xem tư liệu trong tay, nhìn một lát, khóe miệng
không tự chủ được dần dần cong lên.

“Tổng tài, xin hỏi ngài có phải có dặn dò gì đối với việc chọn người của ngành
thiết kế chúng tôi hay không?”

Giám đốc thiết kế Richard, hơn 40 tuổi hiểu biết và quan sát rất tốt, thấy lần
này đột nhiên bị triệu kiến, tổng tài còn tự mình xem danh sách tuyển dụng mới,
làm anh ta không khỏi phỏng đoán dụng ý của cấp trên.

Nhưng Thiệu Kỳ Á chỉ cười không nói, xem xong tư liệu, mới chậm rãi khép lại
tập hồ sơ thật dày.

Trước khi đưa ra kế hoạch tuyển dụng, anh đối với trình độ cùng thành tích của
Dụ Bảo Đế đã có hiểu biết nhất định, hơn nữa còn đề cao điều kiện tuyển dụng,
thu nhỏ lại phạm vi, cho nên anh nắm chắc cô có thể trúng tuyển.

Mà sự thật chứng minh, phán đoán của anh không hề sai, trong danh sách lựa chọn
sau cùng quả thực có tên cùng tác phẩm của Dụ Bảo Đế.

“Đối với tác phẩm của sáu sinh viên này, anh có ý kiến gì không?” Anh không đáp
mà hỏi ngược lại, trước tiên muốn nghe ý kiến chuyên nghiệp, nếu không cần
thiết, anh sẽ cố sức không ra mặt can thiệp.

Cho dù một tay an bài kế hoạch đem cô tới bên cạnh mình, anh cũng không hi vọng
làm sáng tỏ quá sớm, nếu không yêu cô lại hoá ra hại cô, lộng xảo thành chuyên (chữa
tốt thành xấu)!

“Đứng ở lập trường của tôi, tôi coi trọng nhất là khả năng thiết kế, công sức
chế tác quần áo chỉ là thứ yếu. Ở phương diện thiết kế, có một sinh viên họ Lý
thiết kế khá thu hút nhưng thành phẩm không được tốt lắm, mặt khác sinh viên họ
Trương thì vừa vặn ngược lại… Đúng rồi, còn có một sinh viên họ Dụ, biểu hiện
ở hai phương diện đều khá cân bằng.” Richard nói ra phương hướng chọn lựa của
mình.

Lần tuyển dụng này, ngoại trừ điều kiện cơ bản, các sinh viên còn phải giao ra
ba tới năm bản thiết kế y phục phân biệt cùng một bộ y phục thành phẩm, thời
gian chuẩn bị là bốn mươi ngày, kỳ thật đã quá dư dả rồi.

Nghe thấy Richard nói ra họ “Dụ”, trong lòng Thiệu Kỳ Á vui mừng reo lên một
tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung thản nhiên.

“Anh tính chọn mấy người?” Anh nhìn Richard hỏi. “Trong lòng đã chọn được người
chưa?”

“Có ba người.” Richard nghiêng người mở hồ sơ trên bàn, chỉ ra từng thí sinh
vừa ý.

Thiệu Kỳ Á nhìn, đồng ý gật đầu, cong môi nở nụ cười.

Ba ngày sau, hơn 10 giờ sáng, Dụ Bảo Đế cầm di động trốn trong bụi cỏ dưới sân
trường, mừng rỡ như điên cười nói: “Đậu rồi! Anh Thiệu, em được Alston chọn
rồi!”

“Chúc mừng nhé.” Giọng của cô lớn tiếng truyền ra khỏi di động, Thiệu Kỳ Á nhịn
không được đưa điện thoại ra xa một chút, để màng nhĩ không bị thương tổn, bất
quá, vẻ nghiêm túc trên mặt anh trong nháy mắt trở nên nhẹ nhàng hơn, ngay cả
giọng nói cũng tràn đầy sự yêu chiều.

Giờ phút này, anh đang đi giao thiệp, thảo luận cùng giám đốc hai bộ phận kế
hoạch, thấy điện thoại của cô, anh liền tạm dừng chính sự, đi đến bên cửa sổ
nghe điện thoại.

“Em rất vui, nhưng không thể biểu hiện trong lớp học, bằng không sẽ bị bạn học
bao vây tiêu trừ, nhịn cười đến sắp nội thương rồi!”

Dụ Bảo Đế ôm di động, quỳ gối trên cỏ, vừa nói vừa vung vẩy tay chân, vui mừng
đến nghiêng ngả, chỉ thiếu nằm ở trên cỏ lăn lộn nữa mà thôi.

“Vậy bây giờ em đang ở nơi nào?” Anh tò mò hỏi.

Nghe cô nhảy nhót vui mừng như vậy, anh thật muốn ở bên cô, có lẽ lúc cô hưng
phấn còn có thể cho anh một cái ôm thật chặt!

“Em ở trong bụi cỏ dưới sân trường, ha ha a…” Được gia nhập vào công ty cô mơ
ước, cho dù hiện tại làm bạn với kiến, cô vẫn rất vui sướng.

“Trong bụi cỏ?” Đáp án thật quá bất ngờ làm anh không khỏi kinh ngạc lặp lại,
hoài nghi chính mình đã nghe lầm.

“Đúng vậy, không thể quá lộ liễu, cho nên em đành trốn đi gọi cho anh, ha ha
a…” Cảm giác vui sướng căng tràn trong lòng, cô vui vẻ cười ngây ngô không
dứt.

“Tối nay gặp mặt đi, anh ăn mừng cho em.” Anh đưa ra lời mời, muốn nhìn thấy bộ
dáng cô hưng phấn vui vẻ, nhất định rất đáng yêu.

Dụ Bảo Đế ngừng lại, có chút nuối tiếc nói: “Đêm nay không được, em và bạn trai
có hẹn.”

Một cây kim nhọn bất thình lình đâm vào tim anh, nụ cười trên môi Thiệu Kỳ Á
trở nên cứng nhắc.

Đúng vậy, anh thiếu chút nữa đã quên cô còn có một bạn trai… “Vậy coi như em
không có lộc ăn, qua hôm nay sẽ không tính nữa.” Anh cố ý nói như vậy, theo bản
năng đấu tranh, hi vọng cô sẽ chịu không nổi dụ dỗ, hủy bỏ ước hẹn với bạn trai
mà đáp ứng anh…

“A, không được…” Cô nhịn không được làm nũng cầu xin. Thiệu Kỳ Á rất thông
thạo, chọn quán ăn rất ngon, bỏ qua cơ hội sẽ rất đáng tiếc!

“Được rồi, cho em nợ.” Cô nói làm anh bật cười, tâm tình đang cô đơn nháy mắt
lên cao.

“Anh nói nha, không được xạo đó!” Dụ Bảo Đế nhanh bắt lấy cơ hội.

“Được, lời anh nói với em tuyệt đối đều làm được.”

Trong lời nói của anh có ẩn ý, ẩn chứa lời hứa hẹn, nhưng cô bé đơn thuần này
một chút cũng không có phát hiện, chỉ vì chiếm được chút lợi mà đắc ý cười lanh
lảnh.

Âm thanh vui tươi tràn đầy sức sống vừa biến mất, bốn phía trở nên thật yên
tĩnh, không khí sinh động mới rồi dường như cũng trầm lắng lại, Thiệu Kỳ Á ngẩn
ra, trống trải cùng cô đơn không hề báo trước thổi quét qua anh.

Bạn trai và bạn chung quy vẫn có phân biệt, mà anh thuộc loại sau, chỉ có thể
ngoan ngoãn chấp nhận xếp sau bạn trai cô… Lúc ban đầu nhìn thấy cô, anh cũng
đã thấy qua bạn trai cô chạy xe máy rời đi, sớm biết rằng bên người cô đã có
một hộ hoa sứ giả. Lúc này anh cần gì phải khuấy động mọi việc, khiến cho mình
khó chịu như vậy?

Ai, chỉ có thể trách trái tim không tự chủ được, không thể nào phớt lờ cô!

“Ách… Tổng tài, chúng ta tiếp tục được không?”

Thấy cấp trên phát sinh “tình trạng khó hiểu”, nhìn cửa sổ sát đất đến ngẩn
người, hai vị quản lí trong văn phòng cố gắng cao giọng thu hút sự chú ý của
anh.

“Tiếp tục.” Xoay người quay đầu lại, Thiệu Kỳ Á đã khôi phục vẻ mặt uy nghiêm
khi đối mặt với công việc, trở lại chỗ ngồi, xử lý chính sự quan trọng.

5 giờ rưỡi, đúng giờ tan ca, chuông tan sở vừa vang lên, Lục Đông Văn vội vã
chạy xuống cửa công ty thì thấy Dụ Bảo Đế đang đứng trên con đường đá đỏ vui vẻ
vẫy tay.

Dụ Bảo Đế đợi bạn trai xuất hiện, hưng phấn chạy về phía anh ta. “Đông Văn, em
có một tin tốt ──” buổi sáng vừa biết được tin tức, cô liền gọi điện thoại cho
Đông Văn, nhưng điện thoại không có thông, cho nên hiện tại vội vã muốn cùng
anh chia xẻ niềm vui.

Lục Đông Văn lại nghe như không nghe, vẻ mặt kích động chạy đến tiếp đón, cầm
tay của cô kéo đến chỗ đậu xe.

“Chúng ta không phải đã nói hẹn gặp ở cửa nhà hàng sao? Em trực tiếp chờ ở đó
là được rồi, làm sao lại đột nhiên chạy tới đây?”

Một trận trách cứ liên tiếp giống như một chậu nước lạnh dập tắt tâm tình vốn
đang vui vẻ của Dụ Bảo Đế, cô không khỏi giật mình ngạc nhiên khi bị bạn trai
lôi kéo chạy đi.

“Đông, Đông Văn? Anh làm sao vậy?” Cô kinh ngạc buồn bực nhìn người bạn trai
vốn luôn đối đãi mềm mỏng với cô, giờ phút này lại làm ra vẻ mặt giận dỗi.

Tự mình đến dưới lầu công ty chờ anh tan ca, là chuyện sai sao?

Cô vừa rồi không có thúc giục anh, chỉ nhắn tin nói cô ở cửa lớn chờ anh… Anh
tại sao lại mất hứng như vậy?

Lục Đông Văn nhìn vẻ mặt kinh ngạc không hiểu của cô, lúc này mới phát hiện
mình dường như đã phản ứng quá độ, vội vàng cứng ngắc dịu đi sắc mặt.

“Không phải sao, em đột nhiên chạy tới như vậy, anh làm việc sẽ không thể
chuyên tâm, hơn nữa chuông tan sở vừa kêu đã vội vã rời đi, sẽ khiến cho chủ
quản cảm thấy không tốt…” Anh ta bài ra lý do giải thích sự thất thường của
mình.

“Thì ra là như vậy, thật xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa.” Dụ Bảo Đế nghe
giải thích của anh ta, không nghi ngờ gì nở nụ cười, còn nói xin lỗi. “Thật ra
em hào hứng chạy tới, là bởi vì muốn nói cho anh ──”

“Đi nhanh đi! Có gì sau hay nói.” Mắt thấy đồng nghiệp tan sở lần lượt đi ra
khỏi tòa nhà, Lục Đông Văn quýnh lên, lần nữa ngắt lời của cô, thô lỗ cầm mũ
bảo hiểm đội lên đầu cô, bản thân cũng nhanh chóng lấy mũ bảo hiểm trong cốp xe
ra đội lên, rồi lập tức nổ máy. Còn không rời đi, chỉ sợ sẽ bị người khác thấy
mất!

“Em không đi xe của mình sao?” Thái độ anh ta thay đổi liên tục làm cho Dụ Bảo
Đế không phản ứng kịp.

“Ăn cơm xong trở về đi là được rồi, mau lên đây.” Lục Đông Văn vừa nói vừa ngồi
lên xe gắn máy, không kiên nhẫn kéo tay cô, thúc giục.

Dụ Bảo Đế buồn bực ngồi lên xe, còn chưa có ngồi vững vàng, Lục Đông Văn đã vội
vã rồ ga chạy đi, dọa cô sợ tới mức thiếu chút nữa ngã khỏi xe.

Kỳ quái, có phải là bị quỷ đuổi theo đâu, làm gì mà vội như vậy?

Tám giờ tối, Dụ Bảo Đế phẫn nộ về đến nhà.

Vốn là hôm nay cô cực kỳ vui vẻ, nhưng bởi vì Lục Đông Văn kỳ kỳ quái quái, làm
cho tâm trạng kém đi, mức độ vui vẻ giảm bớt rất nhiều.

Lúc dùng cơm, cô thật vất vả nói ra mình được Tập đoàn Thời trang Alston chọn,
miệng anh ta nói chúc mừng, sau lại cười trào phúng nghi ngờ năng lực của cô và
ánh mắt của Tập đoàn Alston!

Không phải cô muốn so sánh, nhưng bạn chí cốt như anh Thiệu, chẳng những vui
mừng cho cô, còn nói phải giúp cô chúc mừng… Trái lại, Đông Văn là bạn trai
của cô, cô cũng không cần chúc mừng, nhưng tối thiểu anh ta nên thay cô cao
hứng, cổ vũ cô chứ, làm sao lại chỉ biết nói những lời làm cô thất vọng, đả
kích tự tin của cô?

Cả một bữa tối, anh ta đều oán giận các đồng nghiệp cùng công ty, rồi than vãn
công việc vất vả, không phải cô cũng an ủi, bất bình giùm anh ta sao?

Mới kết giao hơn nửa năm, cô đã cảm thấy Đông Văn thay đổi, là bởi vì anh ta đã
tiến vào xã hội, mà cô vẫn là sinh viên, cho nên ý nghĩ cùng cách nhìn không
còn phù hợp nữa sao?

Cho dù cô có thể thuyết phục chính mình, là vì anh ta làm việc quá mệt mỏi,
không thể quan tâm, lo lắng đến tâm tình của cô như trước, nhưng khi cô đến
dưới lầu công ty chờ anh tan ca đã xảy ra chuyện gì? Còn có, dùng cơm được một
nửa, anh ta tiếp điện thoại xong liền không yên, dùng bữa qua loa rồi nói đồng
nghiệp gọi anh đi hát, không tiện mời cô cùng đi, sao lại như vậy?

Dụ Bảo Đế cô xấu xí như vậy sao? Cho dù cô không phải đại mỹ nữ, nhưng ít ra
cũng là cô gái xinh đẹp hoạt bát đáng yêu kia mà.

Tìm ra cái chìa khóa mở cửa, nghĩ đến hai chị đang chờ cô, cô quyết định không
mang chuyện buồn về nhà.

Hừ! Quên đi, không cho đi thì không đi, dù sao Lục Đông Văn hát hò cũng chẳng
ra sao, lỗ tai cô cũng đỡ bị độc hại.

“Chị cả, chị hai, em về rồi!” Đi vào hành lang, mở cửa
ra, cô khôi phục vẻ mặt vui tươi, nhẹ nhàng cất giọng, bởi vì trong nhà chỉ có
ba người cô, quá im lặng sẽ rất lạnh lẽo, cho nên cô có thói quen phụ trách làm
nóng không khí.

“Wow, chúng ta chào mừng nhà thiết kế đã về rồi!” Chị cả Dụ Uyển Điệp trêu chọc
đón tiếp em gái, lúc nghỉ trưa cô đã nhận được điện thoại của em gái thông báo
tin tốt, tâm tình vui sướng khỏi phải nói.

“Ơ? Không phải em cùng bạn trai đi ăn tối sao? Sao trở về sớm như vậy?” Chị hai
Dụ Hoằng Băng cũng đang ngồi ở phòng khách khó hiểu nhìn đồng hồ treo tường.

“Anh ấy và đồng nghiệp đi ca hát, không cho em đi cùng.” Cảm thấy kỳ quái, Dụ
Bảo Đế vẫn nhịn không được chu miệng oán giận cùng các chị.

“Cậu ấy cùng đồng nghiệp, cấp trên đi thiết lập giao tình, mang theo bạn gái đi
lại phải phân tâm chăm sóc, quả thực có một chút không tiện, hơn nữa cũng có
khả năng là lo lắng các đồng nghiệp bởi vì có người ngoài ở đấy nên không thoải
mái…” Dụ Uyển Điệp kinh nghiệm xã hội phong phú, phân tích an ủi. “Không cho
đi cùng thì thôi, trở về sớm một chút để nhận quà nha.”

“Quà?” Ánh mắt Dụ Bảo Đế sáng lên.

“Đúng vậy, chị cả nói muốn chúc mừng em toại nguyện, được tập đoàn Alston lựa
chọn, cho nên mua quà thưởng cho em đã cố gắng học hành.” Dụ Hoằng Băng mỉm
cười, ôn nhu nói.

“Là quà gì?” Dụ Bảo Đế vội vã muốn biết. Tuyệt quá! Đem chuyện không vui cùng
Lục Đông Văn ném ra ngoài không gian đi, hôm nay vẫn là ngày siêu cấp may mắn
của cô!

Dụ Uyển Điệp mỉm cười, nâng cằm ra hiệu. “Ở trong phòng, đi xem đi!”

Dụ Bảo Đế giống như hỏa tiễn nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, chỉ chốc lát sau,
tiếng kêu vui vẻ liền truyền ra.

“Wow! Thiệt nhiều quá, đẹp quá… chị cả, làm sao chị lại biết em thích những
loại vải này? Lần trước em xem qua mà tiếc không nỡ mua, không nghĩ tới ánh mắt
chị cũng giống như em, cái này gọi là tâm linh tương thông ha…” Dụ Bảo Đế yêu
thích vuốt ve món quà, ríu rít không ngừng.

“Xem con bé kìa, mừng tới sắp bay lên trời rồi.” Dụ Hoằng Băng ở cửa phòng nhìn
cô, nói với Dụ Uyển Điệp vừa theo sau vào phòng ngủ, nụ cười trên mặt bởi vì em
gái vui vẻ mà càng thêm sâu sắc.

“Kỳ thật chị cũng không biết chọn, chỉ là nhờ bà chủ tiệm vải đề cử vài loại
vải có màu sắc và hoa văn mới cho chị thôi.” Dụ Uyển Điệp đã đặc biệt đi một
chuyến đến tiệm vải, thiết kế thời trang là sở thích, cũng là mơ ước của Dụ Bảo
Đế, cho nên mua vải làm quà cho cô là thực dụng nhất.

“Nhất định rất đắt đi?” Dụ Bảo Đế mặt mày hớn hở, giống như nhặt được của quý.

Cô cùng bạn học lúc không có việc gì thường đi dạo tiệm vải, có khi thấy loại
vải có hoa sắc hoặc chất liệu rất tuyệt, nhưng giá không rẻ, chỉ có thể tiếc
nuối mà bỏ đi, lúc này chị cả một lần chọn lấy năm loại hoa văn, đủ cho cô dùng
cả một thời gian rồi!

“Đem hết tiền thưởng cuối năm ra đó.” Dụ Uyển Điệp làm việc ở khách sạn năm năm
rồi, biểu hiện ở bộ phận nghiệp vụ khá tốt, thành tích đánh giá cũng rất tốt,
cho nên cuối năm có hai tháng tiền thưởng, phúc lợi cũng không tệ.

“Cám ơn chị cả.” Dụ Bảo Đế tay vẫn vuốt ve vải dệt, nhìn cũng biết cô có bao
nhiêu yêu thích chúng, vừa sờ còn vừa thì thào tự nói, vải dệt mới cho cô thật
nhiều ý tưởng mới. “Em sẽ lấy hoa văn này làm váy ngắn cho chị cả, dùng màu này
làm đồng phục cho chị hai… Đúng rồi, màu này và hoa văn này có thể làm sườn
xám, em còn thiếu bà Trịnh ở viện dưỡng lão một cái sườn xám, phải làm nhanh
cho bà mới được.”

Hai chị nghe xong, không khỏi nhìn nhau cười, lập tức đi ra ngoài, đem phòng
trả lại cho cô.

Ba chị em các cô sống nương tựa lẫn nhau, có thể bình an thuận lợi qua ngày, ai
cũng có sở trường riêng, dốc lòng học hỏi, mẹ ở trên trời nếu biết, nhất định
sẽ cảm thấy vui mừng!

※ ※ ※

Kết thúc việc chuẩn bị cho đợt tuyển chọn của Alston, lại vừa vặn nhận được quà
của chị cả, Dụ Bảo Đế liền bắt đầu bắt tay vào làm sườn xám cho bà Trịnh, thức
trắng vài buổi tối, rốt cục cũng đại công cáo thành, vì thế cô liền hẹn Thiệu
Kỳ Á thứ Bảy đến viện dưỡng lão thăm bà Trịnh.

“Anh xem, có đẹp hay không? Bà Trịnh hẳn là sẽ thích chứ?” Dụ Bảo Đế vừa ngồi
lên xe Thiệu Kỳ Á, liền khẩn cấp đem thành phẩm ra khoe.

Tay Thiệu Kỳ Á tiếp nhận thưởng thức, phát hiện quần áo làm rất khéo léo, rất
tinh tế, những chi tiết nhỏ cũng đều tỉ mỉ, không hề qua loa chút nào.

“Không thua hàng bán ở quầy chuyên dụng công ty bách hóa nha! Ngay cả đường
viền cũng làm, vải màu đỏ rượu, bà ngoại anh nhất định sẽ thích.” Anh không
tiếc lời ca ngợi cô.

“Vì không muốn bà Trịnh thất vọng, em đã dùng tình yêu làm ra đó!” Nghe thấy
anh lấy tác phẩm của cô ra so sánh với quầy chuyên doanh, Dụ Bảo Đế ngượng
ngùng tươi cười. “Nhưng mà, bởi vì lo rằng người già sẽ khó mặc, còn vì liên
quan đến thân hình nữa, cho nên em đã làm sườn xám cải tiến, hiện tại em chỉ lo
lắng không biết có thích hợp hay không.”

“Không thích hợp thì sửa lại là được rồi.” Anh chuyển động vô-lăng, nhập vào
trong dòng xe cộ.

“Trước tiên cùng anh đi mua vài thứ cho bà ngoại, rồi tới viện dưỡng lão.”

“Được.” Đem quần áo cất đi, cô hiền hoà lên tiếng trả lời.

Tuy rằng cô nhỏ hơn Thiệu Kỳ Á bảy tuổi, hiểu biết về anh cũng không nhiều,
nhưng giữa bọn họ không có sự khác nhau thế hệ, hơn nữa anh tôn trọng cô, bao
dung cô, mỗi lần cùng anh ra ngoài, tâm tình cô đều vui vẻ, không một chút áp
lực.

Đến viện dưỡng lão, đúng lúc bà Trịnh vừa mới ngủ trưa dậy, thấy cháu ngoại
cùng Dụ Bảo Đế tới thăm, mặt mày liền vui sướng hớn hở.

“A Kỳ, sao cháu lại cùng Bảo Muội đi thăm bà ngoại vậy? Hai đứa quen biết sao?”

Bà Trịnh gọi nhũ danh của Thiệu Kỳ Á, đẩy gọng kính lão nhìn một đôi nam nữ
thật xinh đẹp.

“Bảo Muội?” Thiệu Kỳ Á nghi hoặc cất giọng.

“Bà Trịnh nói em là con gái, không nên gọi là “Bảo Đệ”, cứ nhất định gọi em là
Bảo Muội.” Dụ Bảo Đế mỉm cười giải thích, đã biết rõ tình trạng mơ hồ của bà
Trịnh, có khi trí nhớ rất tốt, có khi lại dễ quên.

“Ha ha, bà ngoại, bà thật là có sáng ý!” Thiệu Kỳ Á đi đến bên người bà ngoại
ôm vai của bà, kiên nhẫn thuyết minh.

“Bọn cháu là bạn, cô ấy nói muốn mang sườn xám tới tặng bà, cho nên cháu liền
chở cô ấy tới.”

“Tặng sườn xám cho ta? Sao tốt như vậy?” Vẻ mặt cùng phản ứng vui mừng bất ngờ,
cho thấy bà Trịnh căn bản đã quên chuyện này.

“Cháu đã đồng ý làm một cái tặng cho bà mà.” Dụ Bảo Đế tiến lên lấy sườn xám mở
ra.

“A, thật đẹp quá! Cháu tự may quần áo thật lợi hại!” Bà Trịnh đứng dậy sờ sờ
mặt vải cùng hoa văn cổ áo, ca ngợi không thôi. “Nhưng mà, làm sao cháu biết
kích cỡ của ta?”

“Cháu biết chứ, ba mươi lăm, hai mươi tư, ba mươi bốn!” Dụ Bảo Đế lấy số đo lúc
trước bà Trịnh nói ra đùa giỡn, vừa nói vừa vẽ ra thân hình hồ lô, Thiệu Kỳ Á
đứng bên nhìn mím môi cười trộm.

“Phì, cháu tiểu nha đầu này thực khiến ta vui vẻ.” Bà Trịnh giả bộ nghiêm mặt
nhìn cô một cái, lập tức lại phì cười, còn làm động tác vẽ hình hồ lô trên người mình. “Ta đã lớn tuổi như vậy rồi, mà còn
ba mươi lăm, hai mươi tư, ba mươi bốn, chẳng phải là lão yêu quái sao?”

“Ha ha ha…” Tiếng cười vang lên, cả phòng tràn ngập sự vui vẻ.

Thiệu Kỳ Á nhìn Dụ Bảo Đế cùng bà ngoại ở chung, ánh mắt mềm mại hơn, trong
lòng cũng thấy ấm áp, chỉ một khung cảnh đơn giản như vậy, nhưng lại như khắc
sâu trong trí óc, khuôn mặt tươi cười đơn thuần ửng hồng, không hiểu sao lại
khiến cho anh trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.

Một cô gái nhiệt tình ngay thẳng thiện lương lại hiền lành như vậy, người khác
làm sao lại không yêu thích chứ?

Không chỉ như thế, anh còn thưởng thức hiểu biết của cô cùng sự kiên trì và
nghiêm túc với lý tưởng.

Nhưng, cho dù anh có thích cô, thưởng thức cô, cũng đã đưa cô tới gần mình,
cũng không thể nắm chắc có thể chiếm cứ trái tim cô, anh vẫn chỉ có thể duy trì
thân phận bạn bè… Ai, sự nghiệp công việc đều ở trong lòng bàn tay anh, về
phần tình yêu, chỉ có thể làm hết sức, kết quả ra sao, trước mắt anh thật đúng
là một chút chắc chắn đều không có…

Rốt cuộc phải tới khi nào, anh mới có thể để cô biết tâm ý của anh đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.