Ngày cuối tuần, không khí cuối thu thực sảng khoái,
gió mát thổi nhè nhẹ, Thiệu Kì Á đi xe tới viện dưỡng lão ở ngoại ô thành phố
thăm bà ngoại, kinh ngạc phát hiện viện dưỡng lão bình thường vắng vẻ tĩnh
mịch, lúc này đây không khí lại náo nhiệt tưng bừng, trên bãi cỏ cách đó không
xa dựng một cái sân khấu, trên đó có người đang vừa múa vừa hát.
Sao lại thế này?! Thiệu Kỳ Á kinh ngạc đứng ở cửa đại sảnh. Anh trông thấy một
đám người ăn mặc quái dị, đóng vai chú hề, vai nghệ kĩ, mặc áo Tôn Trung Sơn,
võ phục rồi sườn xám… vân vân, hơn nữa có gương mặt giống như đã từng quen
biết…
“Anh Thiệu, anh tới rồi!” Nhân viên làm việc trong viện thấy anh, thân thiết
chào hỏi.
“Vâng.” Lấy lại tinh thần, Thiệu Kì Á khách khí gật đầu, hỏi ra nghi vấn trong
lòng. “Đây là… mời đoàn tạp kỹ đến biểu diễn hay sao?”
“Không phải.” Nhân viên bật cười, nhìn về phía đám thanh niên tràn đầy nhiệt
tình cùng sức sống kia. “Bọn họ là đội sinh viên tình nguyện ở đại học Z, tới
làm bạn với các ông bà, đã tới mấy lần rồi, lần này còn chuẩn bị tiết mục giải
trí, rất có lòng!”
“Đúng vậy.” Anh gật gật đầu.
Thời đại này đa số người trẻ tuổi sống phóng túng, cho dù không có việc gì cũng
lười ở nhà, có thể lợi dụng thời gian nghỉ kêu gọi bạn bè đi làm việc công ích,
thực làm cho người khác tán thưởng.
“Bà Trịnh ở đằng kia, anh có thể tới đó cùng bà xem biểu diễn.” Nhân viên chỉ
vào phía trước sân khấu, nơi có một nhóm các ông bà cụ đang ngồi trên ghế dựa
hoặc xe lăn.
Thiệu Kì Á nhìn theo chỉ dẫn của cô ấy, thấy bà ngoại mình đang lắng nghe tiếng
hát lạc điệu trên sân khấu, vui vẻ vỗ tay, anh hé môi mỉm cười.
“Trước tiên tôi đem những thứ này vào phòng của bà đã.” Anh vừa nói vừa giơ túi
xách trong tay lên, đi về hướng thang máy. Trong túi tất cả đều là linh chi, tổ
yến, cây bạch quả, thuốc bổ… Thời gian anh tới đây không cố định, có khi công
việc bận rộn, có khi phải đi công tác nước ngoài, nên mỗi lần tới đều mang theo
không ít đồ này nọ.
Thời gian bà ngoại minh mẫn cũng không cố định, phần lớn thời gian bà đều mơ mơ
màng màng, nói chuyện lung tung, cũng không rõ ai là ai.
Lúc Thiệu Kì Á xuống lầu lần nữa, phát hiện trên sân khấu đã thay người biểu diễn,
người này mặc sườn xám ngắn, khoác áo dệt kim, tóc ngắn uốn xoăn ôm sát khuôn
mặt, tay cầm hoa sen hát ca khúc kinh điển của Đặng Lệ Quân, được các ông bà cụ
đặc biệt hoan nghênh —
“… Ngọt ngào, anh cười thực ngọt ngào, giống như hoa nở trong gió xuân…”
Là cô! Đồng tử của Thiệu Kì Á co lại, ngực giống như là bị đụng vào một chút,
trái tim đập nhất thời đập mạnh như trống nổi.
“… Ở nơi nào, đã gặp được anh ở nơi nào, nụ cười của anh quen thuộc đến thế,
nhất thời em lại nhớ không ra…”
Tiếng hát của cô cùng con người cô cũng ngọt ngào như nhau, bởi vì biểu diễn mà
cố ý giơ tay nhấc chân thực khoa trương, ngược lại càng đáng yêu khiến cho
người khác ưa thích.
Sau ngày hôm đó, anh lại đến quán cà phê nhiều lần, ngoại trừ vì yêu thích
không khí cùng mùi vị cà phê của quán, kỳ thật, còn có một mục đích khác ──
mong được gặp lại cô.
Không nghĩ tới lại nhiều lần thất vọng, nên cũng không còn ôm hy vọng gì, hôm
nay lại bất ngờ được như ước nguyện, gặp lại cô!
Nhưng anh cũng chưa từng nghĩ tới, sau khi gặp lại cô phải làm cái gì, chỉ
thuần túy nghĩ muốn gặp lại cô, căn bản không có suy tính, cũng không biết phải
làm sao bước ra bước đầu tiên, chỉ cảm thấy nội tâm đánh trống reo hò, cảm thấy
trong lòng có cảm giác vui mừng chân thực tới mức khó mà phớt lờ…
Hai chân anh giống như tự có ý thức hướng bãi cỏ đi tới, anh tới chỗ bên cạnh
bà ngoại ngồi xuống, con ngươi đen lúc này mới lưu luyến không thôi mà dời khỏi
sân khấu.
“Trong mơ, trong mơ đã gặp anh…” Bà Trịnh theo không kịp nhịp, nhưng vẫn hát
rất hăng say, thấy cháu ngoại, liền muốn chia sẻ niềm vui với anh. “Bà lúc còn
trẻ đó, so với cô bé trên sân khấu kia còn thon thả hơn, mặc sườn xám rất đẹp!”
“Bà ngoại hiện tại cũng rất đẹp.” Bà cụ hiếm khi tâm tình tốt lại nhận ra anh,
Thiệu Kí Á dỗ ngọt nói.
Bà Trịnh nhìn về phía anh, cười cười không nói, ngay sau đó sự chú ý liền hướng
trở lại trên sân khấu. Hát xong bài hát đầu tiên, Dụ Bảo Đế thực hồn nhiên
thoải mái hát tiếp bài thứ hai《Hoa hồng đáng yêu》, còn
thực sự cầm giỏ hoa hồng xuống dưới sân khấu đưa tặng, làm cho các ông bà cụ
mặt mày rạng rỡ.
Dụ Bảo Đế vừa ca hát, vừa tặng hoa hồng, lúc tặng cho bà Trịnh, ngoài ý muốn
nhìn thấy người bên cạnh bà, động tác tặng hoa không khỏi ngừng lại một chút.
Ở đây tất cả đều là ông lão, bà lão, nhân viên công tác cũng phần lớn là các cô
các chú, tại sao đột nhiên lại xuất hiện một người đàn ông anh tuấn — anh mặc
áo len màu xanh cùng quần trắng, tinh thần có vẻ sảng khoái, khiến cho người
khác nhìn thấy ánh mắt không khỏi sáng lên!
Không đúng, người này… hình như cô đã thấy qua ở đâu rồi?
Thấy cô kinh ngạc, Thiệu Kỳ Á nhếch môi mỉm cười, tiếp nhận nụ hoa hồng chớm nở
trong tay cô, còn gật đầu chào hỏi.
Không có thời gian suy nghĩ xem cái cảm giác giống như đã từng gặp mặt từ đâu
mà đến, Dụ Bảo Đế nhanh chóng hồi phục tinh thần, lại tươi cười bắt kịp giai
điệu, tiếp tục gửi đi những bông hồng, nhưng tâm tư cô lại không tự chủ được
dừng trên người đàn ông xa lạ kia…
…
Buổi biểu diễn ngoài trời đã chấm dứt, hai mươi mấy sinh viên chia làm hai tổ,
một tổ thu dọn đồ đạc dụng cụ, một tổ cùng các ông bà cụ đi đến phòng nói
chuyện.
Những người già này không có người thân làm bạn, đều rất cô đơn, cuộc sống ở
tại viện dưỡng lão, mỗi ngày đều giống nhau không thay đổi, khó tránh cảm thấy
buồn tẻ không thú vị, có các sinh viên đại học hoạt bát mang đến niềm vui cùng
sức sống, các cụ liền rất hoan nghênh bọn họ, cho dù chống gậy, ngồi lên xe lăn
cũng tới tham dự.
“Bà ơi, bà muốn đi đâu?” Dụ Bảo Đế nhìn thấy có một bà cụ chống gậy, chậm rãi
bước đi, liền tiến lên giúp đỡ.
Bà Trịnh quay đầu nhìn lại, thì ra là cô bé hoa hồng, không nhịn được hiền lành
mỉm cười. “Ta muốn trở về phòng đi toilet.”
“Cháu giúp bà!” Dụ Bảo Đế vội vàng quay lại lấy túi xách của mình, sau đó trở
về cẩn thận ở một bên nâng đỡ bà cụ.
“Cô bé, cháu tên gọi là gì?” Bà Trịnh vừa rồi xem biểu diễn rất thích cô bé
trắng trẻo xinh xắn này.
“Cháu gọi là Bảo Đế, còn bà?” Dụ Bảo Đế cố ý bắt chuyện.
“Ta họ Trịnh…” Bà Trịnh nghi hoặc nhíu mày lại. “Không đúng, cháu rõ ràng là
con gái, tại sao lại gọi Bảo Đệ? Phải gọi là Bảo Muội mới đúng chứ?”
“Là Bảo Đế, Đế trong Liên Khai Tịnh Đế.” Dụ Bảo Đế vừa đỡ bà, vừa mỉm cười giải
thích.
(Liên Khai Tịnh Đế: Tịnh Đế Liên là một đóa hai hoa
sen nở trên cùng một cuống, được xem là điềm lành, xưa kia dùng để tiến vua cho
nên gọi là “Tịnh Đế”, theo truyền thuyết, sen Tịnh Đế là hiện thân của tình yêu
vì có một đôi nam nữ yêu nhau mà không thành, cùng nhau trầm mình ở hồ sen, sau
đó hóa thành sen đôi.)
“A ~~” Bà Trịnh gật gật đầu, lên
tiếng tỏ ý đã hiểu, qua vài giây, lại lên tiếng lần nữa: “Bảo Muội à, cháu bao
nhiêu tuổi rồi?”
“Bà Trịnh, cháu gọi là Bảo Đế, không phải Bảo Muội.” Dụ Bảo Đế mỉm cười sửa cho
đúng.
“Đúng đúng đúng, Bảo Đế.” Bà Trịnh vỗ vỗ cái đầu không còn minh mẫn cho lắm.
“Bà ở lầu mấy?” Tiến vào trong thang máy, Dụ Bảo Đế hỏi.
“Ta nghĩ đã…” Bà Trịnh nghiêng đầu, suy nghĩ đến là nghiêm túc. “A, là lầu
hai.”
Bảo Đế giúp bà Trịnh trở về phòng đi toilet, vốn định không quấy rầy nữa, để
cho bà nghỉ ngơi, nhưng bà Trịnh lại lôi kéo cô lại nói chuyện phiếm, không
chịu thả người.
“Bảo Muội, cái sườn xám trên người cháu thật đẹp, làm ở đâu vậy?” Bà Trịnh tự ý
sửa tên, lôi kéo tay cô, đánh giá y phục của cô đầy tán thưởng.
“Đẹp lắm ạ? Đây là cháu tự làm đó.”
Thấy có người thưởng thức tác phẩm của mình, Dụ Bảo Đế vui mừng ra mặt, chuyện
bị gọi sai tên, cô cũng lười không sửa lại nữa.
“Cháu biết may quần áo sao?” Ánh mắt bà Trịnh sáng rỡ, cả người phấn chấn hẳn
lên.
“Đúng vậy, cháu ở trường học thiết kế thời trang.” Vẻ mặt bà cụ làm cho cô cảm
thấy việc tự làm quần áo là chuyện rất tài giỏi vậy.
“Vậy… cháu có thể làm cho ta một cái không?” Bà Trịnh ấp úng thỉnh cầu, bởi
vì sườn xám đối với bà mà nói là hồi ức về thời thanh xuân, cho nên bà rất yêu
thích.
“Nếu như bà không chê, đương nhiên là không thành vấn đề ạ.” Được thưởng thức,
Dụ Bảo Đế mừng rỡ đáp ứng, vui mừng lấy ra quyển sổ ghi chép cùng bút, còn lấy
cả thước dây ra để đo. “Cháu giúp bà đo nhé!”
“Thật tốt quá.” Bà Trịnh vốn đang ngồi chậm rãi đứng lên.
“Ngực ba mươi chín inch…” Dụ Bảo Đế vừa đo cổ, vai, cánh tay… vừa đọc lên
số đo.
“Ba mươi chín? Ngực ta có lớn như vậy sao?” Bà Trịnh ha ha cười.
“Đúng vậy, bà lúc tuổi còn trẻ nhất định rất nở nang!” Bảo Đế nói say mê, tiếp
tục đo. “Vòng eo ba mươi tư inch…”
“Cái gì?!” Bà Trịnh kêu to, miệng khẳng định sửa lời cô. “Cháu hoa mắt hay là
đo sai rồi? Rõ ràng là hai mươi tư inch!”
“Là ba mươi tư đúng mà!” Dụ Bảo Đế giật mình, vội vàng đo lại một lần nữa.
“Cháu nói bậy, căn bản là đo sai rồi! Ta rõ ràng là ba mươi lăm, hai mươi tư,
ba mươi tư.” Bà Trịnh rất kiên trì, trí nhớ đang dừng lại ở hình dáng yểu điệu
thướt tha của mình vài thập niên trước.
Dụ Bảo Đế ngẩn ra, trên trán lập tức trượt xuống ba đường hắc tuyến, quạ a a a
bay qua đỉnh đầu.
Ba vòng theo miệng bà, không phải quá gợi cảm rồi sao, ngay cả cô cũng không có
vóc dáng đẹp như vậy? Làm sao bà lão bảy mươi tuổi còn có thể có số đo hoàng
kim này? Nếu dựa vào số đo nhỏ như vậy may đồ, bà Trịnh căn bản là nhét không
lọt quần áo.
Bất quá, bà Trịnh đã để ý như thế, nếu tiếp tục tranh cãi, không biết bà có bị
tăng huyết áp hay không nữa? Hay là ngoài miệng cứ thuận theo bà thì hơn!
“Đúng rồi, là cháu đo sai, vòng eo hai mươi tư, vòng mông ba mươi bốn.” Miệng
cô nói xong, nhưng ở trên sổ lại viết hai số 34 cùng 41.
Không có biện pháp, tranh luận tiếp sẽ mãi mãi không dứt được, dù sao đây là
lời nói dối có thiện ý, mục đích là muốn cho bà vui vẻ, đến lúc mặc quần áo mới
là quan trọng.
“Bảo Muội à, ta thích hoa hồng đen, cao quý phóng khoáng lại nổi bật…” Bà
Trịnh như mở cờ trong bụng bắt đầu yêu cầu.
“Được, cháu nhớ rồi, bà rất biết thưởng thức đó.” Bảo Đế đã từ bỏ việc sửa lại
tên mình, cô làm Bảo Muội trong miệng bà Trịnh cũng được vậy.
“Đến đây, bà mời cháu uống đồ ngọt nhé.” Đo xong, bà Trịnh lấy ra cái hộp để
lên bàn, tìm tổ yến đường phèn chiêu đãi vị khách nhỏ.
Một già một trẻ ngồi trên giường cùng ghế tựa, Dụ Bảo Đế nghe bà Trịnh hồi
tưởng lại chuyện ngày trước, lúc ban đầu rất tốt, nhưng sau đó lại bắt đầu
giống đĩa nhạc bị vấp, không ngừng lặp lại.
Đến bây giờ Bảo Đế mới hiểu ra, ý thức của bà Trịnh không minh mẫn cho lắm, cho
nên một giây trước vừa nói, giây sau liền quên mất; mới mời cô uống tổ yến,
tiếp theo lại đưa một bình khác cho cô; rõ ràng nói cô gọi là Bảo Đế, bà lại cứ
muốn gọi cô là Bảo Muội…
“Bà đã mệt mỏi chưa?” Thấy bà Trịnh ngáp, Bảo Đế vội vàng đỡ bà nằm xuống. “Bà
nghỉ ngơi đi, chờ cháu làm xong sườn xám, sẽ tìm thời gian đưa tới cho bà.”
“Một lời đã định, cháu không được nói dối đấy!” Bà Trịnh nhận được lời hứa hẹn
của Dụ Bảo Đế, liền mỉm cười nhắm mắt ngủ.
Phù ~~ chăm sóc người già quả nhiên là chuyện vất vả!
Dụ Bảo Đế lau lau mồ hôi, nhẹ nhàng thở ra, rón ra rón rén rời khỏi phòng bà
Trịnh, quay lại cùng nhóm sinh viên.
…
Thiệu Kỳ Á lợi dụng thời gian rảnh đi tìm bác sĩ hỏi về tình hình của bà ngoại,
trở lại phòng bà ngoại, thấy bà đã an ổn đi vào giấc ngủ, không khỏi bước nhẹ.
Cha của anh Neil Taylor là người Anh, mẹ là người Đài Loan, cho nên anh có cả
tên tiếng Anh cùng tên tiếng Trung, Thiệu là họ của mẹ.
Khi còn bé, phần lớn thời gian là bà ngoại chăm sóc anh, mãi đến khi anh tốt
nghiệp trung học, cha mẹ của anh ly hôn, anh mới đi theo cha ra nước ngoài học,
rồi học hỏi công việc ở tập đoàn, cho đến mấy năm trước mới trở lại Đài Loan.
Thời gian đó, mẹ bị tai nạn xe cộ bất ngờ qua đời, bệnh đãng trí người già của
bà ngoại càng thêm nghiêm trọng, lại chỉ còn một mình đơn độc, vì thế cha liền
đưa bà ngoại cô đơn không chỗ nương tựa an trí đến nơi có chuyên gia chăm sóc.
Viện dưỡng lão này hoàn cảnh yên tĩnh lại thoải mái, có thể tránh cho người già
sống một mình đủ loại nguy hiểm, còn anh, sau khi quay về tiếp quản công việc
của tập đoàn tại khu vực châu Á, thường không cố định tranh thủ chút thời gian
tới thăm bà ngoại.
Nhưng mỗi lần tới nơi này, tâm tình đều có chút nặng nề, bởi vì càng lớn tuổi,
cơ thể thoái hóa đi, mấy căn bệnh mãn tính của người già cũng từ từ xuất hiện,
khiến cơ thể bà ngoại ngày càng sa sút, trong đó nghiêm trọng nhất là huyết áp
cùng trí nhớ có vấn đề.
Nhưng mà, bệnh tật này do lớn tuổi mà sinh ra, cũng là chuyện bất đắc dĩ, cho
nên chỉ có thể dùng thuốc khống chế, làm chậm lại tốc độ chuyển biến xấu, trong
sinh hoạt hàng ngày phải hết sức chú ý.
Vừa suy nghĩ, Thiệu Kỳ Á vừa đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa xuống một nửa, che
bớt đi ánh sáng, nhưng lại thấy trên bàn có cuốn sổ ghi chép.
Anh cầm lên xem xét, phía trên có ghi chép cặn kẽ kích thước cơ thể, tiếp tục
lật xem, bất ngờ phát hiện trong sổ toàn là dấu vết phác thảo đường nét trang
phục…
Sổ ghi chép này… là của cô bé kia! Anh nhớ rõ lúc trước ở quán cà phê nhìn
thấy cô bé kia thì cô ấy có lấy ra cuốn sổ ghi chép giống cuốn này.
Suy nghĩ một chút, anh nhanh chóng xem lướt qua, càng xem càng cảm thấy kinh
ngạc cùng hâm mộ, giống như cảm giác con người cô cho anh vậy.
Xem ra, cô biết thiết kế thời trang! Mặc dù bên trong phần lớn là những bức vẽ
mang tính tùy tiện, nhưng phong cách thiết kế đa dạng, ý tưởng phong phú, làm
người ta khá là kỳ vọng.
Theo bản năng lật đến trang cuối cùng, quả nhiên thấy một cái tên — Dụ Bảo
Đế, anh không tự chủ được hé môi mỉm cười. Người đáng yêu, ngay cả tên cũng
đáng yêu!
Đại học Z năm bốn… có nghĩa cô là sinh viên năm thứ tư đại học sao?
Bất quá sổ ghi chép ở đây, còn người đã chạy đi đâu rồi?
Thiệu Kỳ Á cầm sổ ghi chép xuống lầu tìm người, thầm nghĩ đây đúng là cơ hội
tốt để có thể bắt chuyện với cô, vì thế, tim anh đập thực nhanh, đánh trống reo
hò không thôi.
“Đám sinh viên kia đâu rồi?” Sau khi ca hát kết thúc, trong phòng có vẻ đặc
biệt vắng vẻ, anh ngạc nhiên hỏi nhân viên đang dọn dẹp chung quanh.
“Mới vừa đi hết rồi.” Nhân viên công tác đáp.
Đi rồi?! Tim Thiệu Kỳ Á loạn nhịp, trong lòng nảy sinh cảm giác buồn bã mất mát
mãnh liệt.
A… Anh lại bỏ lỡ cơ hội!
Anh cúi đầu nhìn sổ ghi chép trong tay, bỗng nhiên xuất hiện một cái ý niệm
trong đầu.
Thấy vẻ mặt anh khác thường, nhân viên khó hiểu hỏi: “Có vấn đề gì không?”
“Chỉ là hỏi một chút thôi, không có gì.” Thiệu Kỳ Á yếu ớt hé môi cười, không
nói ra mình nhặt được vật đánh rơi.
Hoàng tử nhặt được giày thủy tinh của cô bé lọ lem, tiếp đó nhờ thông báo tìm
chủ nhân vật bị mất mà tìm được tình yêu chân chính; còn anh nhặt được sổ ghi
chép của cô, sẽ có tiến triển gì, nhận được kết quả gì đây?
Anh thực chờ mong.