Sau khi trở ra,hắn chạy vội vô phòng nàng,nhìn bóng dáng yếu ớt ấy,hắn không khỏi ngã khụy xuống. Hắn,chính hắn khiến nàng đau đớn như thế này,hắn chính hắn không tin nàng,nhìn nàng nằm đó,nhưng sinh mệnh thật yếu khiến ngực hắn quặng đau.
Cầm tay nhỏ bé mà trắng nhợt của nàng lên hắn thầm nhũ xin lỗi nàng,hắn không cần cái gì gọi là tôn nghiêm,chỉ cần nàng tỉnh lại hắn có thể quỳ xuống xin lỗi nàng,cầu xin nàng tha thứ.Ngồi đo một lúc,hắn mệt mỏi thiếp đi nằm trên giường của nàng.
Sáng hôm sau khi hắn tỉnh lại trời đã sáng, theo thói quen hắn đưa tay ra muốn ôm nàng vào lòng nhưng không thấy đau,hắn cảm giác vui vẻ,có lẽ nàng tỉnh dậy rồi nên đi ăn điểm tâm,nàng đã một ngày không ăn có lẽ đã đói rồi,trong giấy phút ấy,ánh mắt hắn dịu lại đầy yêu thương.
Rửa mặt xong xuôi,hắn đi tới phòng ăn để tìm nàng,nhưng ngoài dự liệu của hắn nàng không có ở đấy,lo láng hắn gọi Tiểu Ly lại rồi hỏi nàng
“Tiểu Ly,tiểu Nhu Nhi đâu rồi!”
“A,không phải muội ấy ở trong phòng cùng thiếu gia sao?”_Tiểu Ly thắc mắc hỏi
Ngớ ngẩn,trong đầu hắn boong một tiếng,không lẽ nàng biến mất rồi. Hắn sợ hãi chạy vào phòng nàng,tìm kĩ nhưng không thấy,hắn lần đầu tiên càu xin thượng đế đừng mang nàng đi mất nhưng mọi thứ lại muộn rồi,hắn tìm thấy một bức thư trong đó chỉ có một câu
“Ngươi lại khiến nàng tổn thương,ta đem nàng về thế giới của nàng…”
Là y là Lãnh Phong Mặc hắn vẫn nhớ kĩ y từng nói nếu hắn khiến nàng tổn thương,hắn sẽ đem nàng rời đi… không,không thể hắn phải tìm nàng về.