Cả một đêm nàng không tài nào ngủ được,Sáng hôm sau tâm trạng lờ đờ nàng xuống ăn điểm tâm cùng mọi người. Mẫu thân nhìn thấy nàng như vậy cũng hiểu lí do hẳn là liên quan đến tên tiểu tử kia đi.
“Nhu Nhi ăn nhanh đi, con dạo này hơi ốm đấy!”_Bà gắp miếng thịt bỏ vào trong chén nàng rồi nói.
“Vâng,ca ca huynh ăn đi!”_Nàng trả lời mẫu thân rồi gắp cá bỏ vào chén hân.
Hắn nhìn hành động ấy lại nghĩ tới có lẽ nàng đã gắp cho tên kia như vậy nên vứt miếng cá kia xuống bàn, hành động ấy khiến nàng cảm thấy đau khổ.
“Huynh chán ghét ta đến mức này sao?”_Nàng ngước đôi mắt đã phiếm hồng lên hỏi.
“Phải,ta chán ghét ngươi,chán ghét ngươi,ngươi hiểu chưa?”_Hắn tức giận nói nhưng lại giật mình khi nhận ra hắn nói những lời này thật gây tổn thương cho nàng rồi.
“À,thì ra là vậy…muội không ăn nữa,muội sẽ rời đi huynh không cần lo,muội sẽ không khiến huynh vướn mắt nữa đâu”_Nàng nhìn hắn ung dung noi,rồi đứng dậy rời đi về phòng,khoảnh khắc quay lưng ấy,nước mắt nàng đã rơi,sự thật…hắn chán ghét nàng…thật sự chán ghét nàng…
Nhìn nàng rời đi,hắn si ngốc,hắn vừa làm gì thế này,hắn sao có thể chính tay mình đẩy Nhi Nhi đi,hắn thật sự hận bản thân,lo lắng chạy đi tìm nàng hăn muốn tìm nàng giải thích nhưng rốt cuộc nàng ở đâu,hắn nào biết nào biết cuộc đối thoại ấy không chỉ mẫu thân nghe mà còn một đôi tai lặng nghe nữa.