Vì sợ Lăng Tâm Y lại mang Lăng Tâm Phi rời khỏi, nên Nam Cung Thần chứng thức cho côn gkhai ngày kết hôn của hai người, điều này khiến ai ai cũng kinh ngạc vì sao anh lại kết hôn gấp như vậy, phần khác lại khiến cho một số người nghĩ cách ngăn cản chuyện này.
Tại nhà Long Điền:
-Mẹ, mẹ không thể để chuyện này xảy ra…_ Long Điền NGọc khóc thúc thít nói.
-Ngoan, yên tâm đi, mẹ không chấp nhận ai ngoài con là con dâu, mẹ biết tiểu Thần cũng có tình cảm với con.._ Long Điền Ngọc Hân lên tiếng dỗ Long Điền Ngọc.
-Nam Cung Đồng, ông sao lại không lên tiếng ngăn cản tiểu Thần.._ Bà trừng mắt nhìn người đàn ông nào đó ngồi nhàn nhã uống trà.
-Ý của tiểu Thần đã quyết, tôi không có ý kiến, mọi việc cứ để thằng bé lo liệu.._ ông thản nhiên nói.
-Ông.._ BÀ tức giận không thể nói gì được.
-Giờ này mà cô còn chưa bỏ ý định ngăn cản tiểu Thần sao?_ Tiếng nói lạnh lùng của bà lão vang lên, bà thật không muốn đến cái nhà Long Điền này, nhưng là vì bà hưng phấn muốn nói cho con trai bà biết tin vui nên mới tới đây.
-Mẹ.._ Hai người lớn cúi đầu cung kính chào bà, mà Long Điền NGọc cũng cúi người chào, ngưng ngay tiếng khóc nãy giờ.
-Con trai, mau cùng mẹ đến thăm cháu dâu và cháu cố đi.._ Bà lão hưng phấn nói
-Mẹ nói gì?_ Hai người lớn ngơ ngác khó hiểu nhìn bà
-Hầy…con sắp được làm ông nội rồi mà không biết sao? Phi nhi mang thai..
-Mẹ nói thật sao?_ Lần này là hai người kia vui mừng nhìn bà, còn Long Điền NGọc là nét mặt không thể tin nhìn bà lão.
-Là thật, mau nhanh lên đi.._ Bà đứng lên liền muốn đi.
-Con cũng muốn đi.._ Long Điền NGọc Hân nhanh chống thay đổi sắc mặt cũng muốn đi theo, nói thật bà cũng lớn tuổi chỉ mong nhanh có cháu bế, vì Nam Cung THần trước giờ không chịu kết hôn, mà người bà muốn chọn làm dâu chính là Long Điền Ngọc, người con gái nuôi hiện tại của bà, bà cứ nghĩ từ nhỏ Nam Cung Thần rất thương yêu Long Điền Ngọc nên mới kiên quyết ngăn cản anh kết hôn.
-Không phải bà không muốn đứa con dâu này sao?_ Nam Cung Đồng nhìn vợ, mỉm cười lên tiếng chăm chọc, ông biết vợ ông cố chấp mà sĩ diện rất cao nên mới ngăn cản con trai mình như thế, vì vậy khoản cách của hai mẹ con họ càng ngày cách xa.
-Ây da..ông à, ông nói đúng, mọi chuyện cứ để cho tiểu Thần quyết định, tôi không quản nữa.._ Bà hơi có chút xấu hổ nói.
-Mẹ…_ Long Điền Ngọc là không thể tin nhìn bà
-Tiểu Ngọc, mẹ sẽ giúp con tìm tấm chồng tốt.._ Bà nói xong thì ông ra ngoài trước, bà lão Nam Cung không thể hiểu nỗi đứa con dâu này của bà, thay đổi quá nhanh.
Họ mua rất nhiều quà cho Lăng Tâm Phi, vì còn chưa thể xuống giường nên hiện tại họ đều ngồi trong phòng nói chuyện với cô, Lăng Tâm Phi biết, mẹ Nam Cung Thần chấp nhận cô chỉ vì cô mang thai, cũng giống như Nam Cung THần anh không yêu cô mà chỉ cần con mà thôi, Lăng Tâm Y nhìn ra được tâm sự của em gái nên lòng cũng không vui, cô đã nhanh chống cho liên lạc với ông nội Triệu Phi của Lăng Tâm Phi qua hình xăm của Tâm Phi.
Thời gian trôi qua khá nhanh, cũng chỉ vài ngày nữa hôn lễ của Nam Cung Thần và Lăng Tâm Phi diễn ra, thế nhưng trước ngày hôn lễ diễn ra, Lăng Tâm Phi nhận được bức thư của Khương Lan Mị gửi kèm theo giấy xét nghiện ADN của Nam Cung Thần và con trai cô Khương Tiểu Cương. Trong thư Khương Lan Mị co nói lý do bất đắc dĩ mà cô ta phải rời xa Nam Cung Thần, và bây giờ muốn trở về bên nhau vì hai người còn yêu nhau, cô ta còn đưa hình chứng minh những ngày qua Nam Cung Thần và cô ta luôn ở chung một chỗ. Lăng Tâm Phi kèm nén cảm xúc muốn dân trào, cô không muốn cho Lăng Tâm Y biết nên đã không nói, có lẽ cô cần phải rời xa nơi này, cô cũng không muốn làm gánh nặng cho chị gái, càng không muốn vì mình mà Nam Cung Thần làm khó chị ấy.