Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 88: Bắt cá trong hồ



“Trời trong xanh xanh xanh, cảnh đẹp đẹp quá nha, con bướm bay bay bay, chú ong bay bay bay, bé chim vội bay bay, mây trắng cũng bay bay, vó ngựa đạp hoa rơi bay bay bay…..”

Tiếng hát trẻ con thanh thúy xướng lên khúc ca, giống như chú chim nhỏ, thanh âm giống như phát ra từ đầu mũi, thập phần dễ nghe, cực động lòng người.

Cưỡi trên lưng Hỏa Vân, Phong Vô Uyên nghe đứa nhỏ trong lòng xướng lên ca khúc hắn chưa hề được nghe qua bất cứ nơi nào, khóe miệng gợi lên tia cười nhợt nhạt.

“Không thể tưởng được bảo bối của ta còn biết hát nha.” Đưa tay xoa bóp hai cái má mềm mềm của nhóc con.

“Ta hát cũng hay lắm mà.” Nhóc con đang hát chu miệng phản bác, xoay cả thân người ôm lấy thắt lưng Phong Vô Uyên, khóa ngồi trong lòng hắn, mặt đối mặt.

“Phải rồi!”

Huyễn Nguyệt Trừng và Mộ Niệm Hựu cưỡi bạch hồ bên cạnh nhìn hai người dung mạo xuất sắc kia đều lộ ra ý cười.

Bốn người bọn họ quyết định đến trung ương Chi Đô, nguyên bản tính chuẩn bị một chút rồi mới xuất phát, nào biết nhóc con ưa gây chuyện Đoan Mộc Ngưng nói lén đi mới vui.

Kết quả, Phượng Quân Phong Vô Uyên – người luôn làm việc có quy có củ – chỉ vì muốn bảo bối được vui cư nhiên gật đầu đáp ứng, viết một cái thư hàm xong, bốn người, hai lớn hai nhỏ đêm hôm khuya khoắt lén chạy ra ngoài, không thèm đi đường lớn, ngược lại đi theo con đường nho nhỏ xuyên qua cánh rừng đi đến trung ương Chi Đô.

Dựa theo lời Đoan Mộc Ngưng nói, không biết Hổ vương kia đang làm cái gì, nếu trên đường có mai phục, vậy sẽ không an toàn, cho nên đi theo những con đường nho nhỏ như thế này, có thể giải quyết được rất nhiều phiền toái.

Chậm rãi tiêu sái đi xuyên qua rừng, cũng đã gần tới giữa trưa, bốn người hai thú đến ven hồ tuyệt đẹp nghỉ ngơi đôi chút.

“Ở đây nghỉ ngơi một lát đi, đi cả đêm cũng đã mệt mỏi rồi.” Xoay người xuống ngựa, Phong Vô Uyên đem Đoan Mộc Ngưng ôm xuống, đưa tay sờ sờ cái bờm như lửa của Hỏa Vân.

Thân là linh thú, Hỏa Vân cực thông hiểu tính người, biết chủ nhân cho phép mình nghỉ ngơi liền chà chà vó ngựa, sau đó chạy đi.

“Nơi này rất được.” Mộ Niệm Hựu được Huyễn Nguyệt Trừng ôm xuống nhìn hồ nước trong xanh mắt ánh lên quang huy.

Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu lúc còn ở hiện thế đều sống trong trung tâm thành phố lớn, hơn nữa đâu đâu cũng đều là buôn bán thương mại, khí thải ô nhiễm gần như toàn bộ dòng sông, căn bản là không có khả năng nhìn thấy ao hồ xinh đẹp như thế.

“Ngưng Nhi cũng thích nơi này.”

Nắm tay Phong Vô Uyên, Đoan Mộc Ngưng đi đến bờ hồ, chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ ánh nắng phân tán trên người, lắng nghe tiếng chim ríu rít xung quanh.

“Thích nơi này, về sau chúng ta sẽ thường đến đây ngoạn, dù sao cách Phượng tộc cũng không xa mấy.” Phong Vô Uyên nhìn đứa nhỏ xinh đẹp đắm chìm trong ánh mặt trời, dịu dàng nói.

“Thật sao?” Đi hết cả một ngày đường, nói không xa mới là giả.

Hai người không thể ngờ tới cuộc trò chuyện hôm nay, lại là ngày khó quên nhất của cả hai.

“Ta có lúc nào gạt ngươi.” Ngồi xuống bên cạnh nhóc con, Phong Vô Uyên không chớp mắt nhìn đứa bé xinh đẹp.

“Không…. Không có.” Ngọt ngào cười.

Đứng dưới cây đại thụ cao to, Huyễn Nguyệt Trừng và Mộ Niệm Hựu nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ đứng cạnh bờ hồ, nhìn nhau cười.

Muốn nhóc con ưa gây sự kia an tĩnh lại là tuyệt đối không có khả năng, chỉ chốc lát sau, nhóc con xắn tay áo, xắn ống quần, cột vạt áo, cởi giày, đôi mắt lòe lòe tỏa sáng nhìn mặt hồ lấp lánh kia.

“Ngưng Nhi, ngươi đây là??” Phong Vô Uyên nhìn phong cách trên người hiện tại của nhóc con, nhíu mày.

“Ha ha, phong cảnh đẹp như vậy, đương nhiên là thích hợp cho loại chuyện nấu cơm nướng thịt dã ngoại rồi a.” Nhóc con ha ha cười to vài tiếng: “Ta vừa mới thăm dò qua, hồ này được hình thành do các sườn dốc của núi mà thành, ven bờ hồ nước rất nông, nhưng lại có rất nhiều cá a.”

“…..” Nghe nhóc con nói, Phong Vô Uyên cau mày, một lát sau mới phun ra: “Ngươi đã sớm muốn xuống nước bắt cá.”

Nhóc con vừa mới nói hồ này rất được…. Hiển nhiên có một nửa lý do là vì nhóc con có thể chạy xuống hồ chơi đùa.

“Ha ha, bị ngươi phát hiện rồi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đưa tay ôm lấy tay Phong Vô Uyên: “Vô Uyên, để ta bắt cho ngươi một con cá lớn ha.”

“…..” Ánh mắt Phong Vô Uyên do dự một lát, mỉm cười: “Nhóc con bắt cá bằng cách nào? Lấy tay bắt sao?”

“Hì hì hì….” Nhóc con đắc ý dào dạt, “âm hiểm” cười, vẫy tay gọi Mộ Niệm Hựu đang ở dưới tàng cây: “Tiểu Niệm Niệm, cái chĩa của ta đâu?”

Cái chĩa???

Hai đại nam nhân trên đầu lập tức xuất hiện một dấu chấm hỏi to cùng một dấu chấm than cũng to không kém.

Chỉ thấy Mộ Niệm Hựu đang ngồi ăn lương khô cùng Huyễn Nguyệt Trừng nghe Đoan Mộc Ngưng gọi liền đứng dậy đi vòng ra đằng sau cây, lấy ra một nhánh cây thật dài, một đầu được vót nhọn.

“Đây là…..” Huyễn Nguyệt Trừng kinh ngạc.

Hắn sao lại không phát hiện ra Niệm Nhi của hắn làm cái này a?

“Lúc chúng ta đi tìm trái cây rừng, nhìn thấy cành cây dài, Tiểu Ngưng nói muốn xuống hồ bắt cá, cho nên ta mới dùng dao chuốt thành cái chĩa.” Mộ Niệm Hựu trên người có mang theo một cây chủy thủ bạc, đó là vũ khí tùy thân của Huyễn Nguyệt Trừng, hiện tại lại bị nhóc con kia dùng làm “cái chĩa”, thật sự là đại tài tiểu dụng a.

Mộ Niệm Hựu nói xong, Huyễn Nguyệt Trừng khẽ khụ một tiếng, nhìn đứa nhỏ đang âu yếm nhánh cây trên tay, hắc tuyến đầy đầu: “Thứ này thật sự có thể bắt cá được sao?”

Ở đại lục Thiên Vực, công việc bắt cá chỉ có một ít khu dân cư sống ở miền duyên hải mới có thể làm được, bọn họ dùng một loại cỏ cứng chắc đan thành một tấm lưới, sau đó tung xuống hồ bắt cá, vì vậy ở đây không hề biết “cái chĩa” là cái gì.

“Đương nhiên là có thể, phiền ngươi và Tiểu Niệm Niệm đi kiếm một ít củi khô nga, lát nữa chúng ta còn phải nướng cá nữa, ha ha ha —” Lấy cần câu trên tay Mộ Niệm Hựu, nhóc con cười ha ha lại quay trở lại hồ.

Ha ha, cá ơi cá ơi, ta đến đây.

Nhìn Đoan Mộc Ngưng vui vẻ, Mộ Niệm Hựu ngẩng đầu nhìn Huyễn Nguyệt Trừng sau đó vươn tay trắng nõn ra trước mặt hắn.

“Chúng ta đi kiếm chút củi thôi, thuận tiện đi ngắm cảnh một chút.”

“Ừ.”

Huyễn Nguyệt Trừng và Mộ Niệm Hựu lặng lẽ nắm tay rời đi, hiển nhiên là không muốn quấy nhiễu tới đứa nhỏ hưng phấn nhảy nhót trong hồ cùng “vú em” của y. [?]

Nhóc con chân trần bước vào trong nước, bùn đất dưới nước không nhão chút nào, lại thập phần rắn chắc, nước hồ lạnh đến mức khiến cho Đoan Mộc Ngưng phải kêu lên một tiếng, nhưng rất nhanh sau đã quen.

Nhìn bộ dáng cẩn thận của nhóc con, Phong Vô Uyên sợ nhóc con vô tình trượt chân té, sau lưng hồng quang chợt lóe, một đôi cánh chim đỏ như lửa như ẩn như hiện thấp thoáng sau lưng, bay đến bên cạnh Đoan Mộc Ngưng.

Bị người ta đột nhiên bay tới bên người làm cho hoảng sợ, Đoan Mộc Ngưng chớp mắt mấy cái: “Ngươi cũng quá khoa trương đi!”

Phong Vô Uyên trừ phi gặp phải địch thủ, bằng không rất ít khi dùng tới Phượng lực, hiện tại thấy hắn vì mình mà vận dụng Hỏa Vũ, trong lòng Đoan Mộc Ngưng dấy lên một tia ngọt ngào.

“Khoa trương cái gì, nhóc con chuyên tâm chơi là tốt rồi, mặc kệ ta đi.” Đưa tay vuốt tóc Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên dịu dàng nói, trong mắt thoáng hiện vẻ sủng nịch.

Có Phong Vô Uyên đưa tay đỡ lấy thân mình, Đoan Mộc Ngưng nhất thời cảm thấy bước chân đi trong nước cũng ổn định không ít, trong lòng ấm áp.

Ánh nắng phản chiếu khiến mặt hồ trong xanh lấp la lấp lánh, đứa nhỏ xinh đẹp tinh xảo, tóc đen mềm mại đứng dưới nước cầm một nhánh cây mỏng thật dài, bên cạnh lại có một vị nam tử thủ hộ tóc đó áo đỏ, sau lưng còn có đôi cánh chim đỏ như lửa, hình ảnh xinh đẹp kia đẹp như vẽ.

“Ha ha, lại thêm một con nữa!!” Tiếng cười thanh thúy vang lên, Đoan Mộc Ngưng ở trong nước giơ lên con cá bị xuyên qua cây.

Lúc Huyễn Nguyệt Trừng và Mộ Niệm Hựu kiếm củi trở về, đã thấy có mười con cá xếp hàng nằm trên bờ hồ.

“Oa, thu hoạch được nhiều ghê.” Ôm củi tới ven hồ, Mộ Niệm Hựu nhìn mấy con cá, có chút thú vị vì y chưa bao giờ nhìn thấy cá.

“Đương nhiên rồi, sao không nhìn xem là ai bắt nha.” Đoan Mộc Ngưng đắc ý hất cằm lên.

“Phải phải phải, nhóc con lợi hại nhất.” Phong Vô Uyên bay đến bên cạnh Đoan Mộc Ngưng sờ sờ tóc: “Nhiêu đây đã đủ rồi, mau lên thôi, mặt trời lặn, nước sẽ rất lạnh, không lên sẽ bị bệnh không tốt.”

“Được!” Nhóc con được chơi dưới nước cả buổi chiều cũng đã cảm thấy thỏa mãn, lập tức lội trở lên bờ.

Nhóc con vui vẻ một lòng hướng lên bờ, lại không cẩn thận trượt chân.

“A—” Theo cái tay nhỏ bé bay bay, mắt thấy đầu sấp chúi xuống nước.

Nháy mắt, cái áo chợt căng cứng, nguyên bản đứa nhỏ xem chút đã ụp mặt xuống nước đã được nam tử nắm cổ áo lên, sau đó rơi vào cái ôm quen thuộc, phiêu quay về bờ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.