Khổng Lập Thanh không hề hay biết sóng ngầm đã nổi lên giữa cậu con
trai mình và Chu Diệp Chương, cô vội vã nấu bát hoành thánh mới, lúc bê
đến phòng ăn vẫn thấy A Thần ngồi đó chậm rãi vừa ăn vừa xem tạp chí,
nghe thấy bước chân Khổng Lập Thanh đi đến cũng không ngẩng lên nhìn.
Khổng Lập Thanh cũng chẳng có thời gian để ý đến cậu ta, cô đặt bát
hoành thánh xuống bàn xong là vội vã chạy lên lầu.
Trong phòng ngủ, đường từ cửa vào đến nhà vệ sinh, quần áo vứt rải
rác, Khổng Lập Thanh đứng ở cửa có chút choáng váng, có vẻ như lúc cô
bận rộn trong bếp thì Chu Diệp Chương đã trở về.
Thói quen ngăn nắp thôi thúc Khổng Lập Thanh nhặt nhạnh quần áo bị
vứt khắp nhà thu gọn lại để lên chiếc ghế bên cạnh giường, sau đó vội
vàng đến sau bình phong thay quần áo. Khổng Lập Thanh từ khi vào phòng
luôn nhẹ chân nhẹ tay, tránh kinh động đến người đàn ông đang tắm trong
nhà tắm.
Thay quần áo xong cô cầm chiếc túi xách ở đầu giường nhón chân gần
như chạy ra khỏi phòng. Cô cũng cản thấy mình biểu hiện như vậy thật vô
dụng, nhưng hiện tại cô quả thực rất sợ người đàn ông đó, không muốn đối mặt với anh ta. Cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng ngủ, vội vàng chạy
xuống cầu thang, sau đó nhanh chóng lao vào thang máy. Dáng vẻ vội vã
như ma đuổi của cô chẳng thể nào coi là tao nhã, từ phía sau cũng có thể nhận ra vẻ hoảng loạn của chủ nhân.
A Thần nghe tiếng động ngẩng lên vừa đúng lúc bắt gặp cuộc tháo chạy
của Khổng Lập Thanh, cậu liền ngẩng đầu nhìn lên phía lầu trên, sau đó
bĩu môi rồi cúi đầu ăn nốt bữa sáng của mình.
Nghe tiếng cửa thang máy đóng lại phía sau, Khổng Lập Thanh thầm thở
phào trong lòng, nhưng chưa đầy một phút sau, đột nhiên nhớ ra điều gì,
cô ngửa lên nhìn trần thang máy, lòng thầm chửi thề một tiếng, cô quên
đánh răng rửa mặt rồi.
Khổng Lập Thanh cảm thấy mình đã có một khởi đầu ngày mới không thuận lợi, bèn cầu nguyện cho ngàn vạn chuyện xui xẻo có thể gặp hôm nay sẽ
tránh xa mình ra. Tuy nhiên dựa vào những chuyện đã xảy ra trong quá
khứ, Khổng Lập Thanh tự biết lời cầu nguyện của cô ứng nghiệm đến cỡ
nào.
Bát hoành thánh này A Thần ăn khá lâu, cậu ta vừa mới ăn hai quả
trứng ốp, Khổng Lập Thanh lại nấu bát to hoành thánh, cậu ta ăn được một nửa bát đã thấy no rồi. Nhưng ăn no rồi A Thần cũng không đứng lên, cậu ta vẫn ngồi đó vừa xem tạp chí vừa dùng thìa khoắng nốt nửa bát hoành
thánh còn lại.
Mười phút sau Chu Diệp Chương khoác áo choàng tắm từ trên lầu đi
xuống, anh thấy A Thần vẫn còn ngồi bên bàn ăn nhưng cũng không nói gì,
lẳng lặng ngồi xuống trước bát hoành thánh Khổng Lập Thanh để phần cho
mình.
Bát hoành thánh này nấu xong để hơi lâu nên hương vị có bị giảm đi
đôi chút, nhưng may là cũng chưa nguội ngắt, vẫn còn ấm nên ăn vào cũng
không tệ.
“Anh Chu, chị ấy có vẻ rất sợ anh.” A Thần mặt vùi trong cuốn tạp
chí, người ngả lên ghế, tư thế rất thoải mái đột nhiên nhận xét.
Chu Diệp Chương chậm rãi nhai nuốt hoành thánh trong miệng xong mới thong thả trả lời: “Vậy cậu không sợ tôi?”
A Thần bỏ cuốn tạp chí đang cầm trên tay xuống, nằm bò ra bàn, làm mặt nghiêm túc: “Có lúc cũng sợ.”
“Đúng vậy, trong mấy người, tôi dung túng cậu nhất, nhưng khi chạm
đến giới hạn chịu đựng của tôi, cậu cũng phải sợ. Vậy thì sao có thể bảo một người đã từng bị tôi uy hiếp không sợ tôi?” Chu Diệp Chương ngừng
ăn sáng, kiên nhẫn giải thích cho A Thần.
A Thần đổi tư thế, một tay chống cằm, một tay không chịu yên gõ nhịp
trên mặt bàn, dáng điệu như đang đăm chiêu suy nghĩ, một lúc sau cậu ta
mới lên tiếng: “Bà chị này kỳ thực cũng rất được.”
Chu Diệp Chương vẫn từ tốn nhai nuốt hết thức ăn trong miệng mới lên
tiếng: “Giờ cậu mới biết? Còn nữa, người ta có tên có họ hẳn hoi, cậu
cũng đừng có quen thói gọi người ta là bà chị này bà chị nọ nữa đi.”
A Thần cũng chẳng bận tâm đến câu nói sau cùng của Chu Diệp Chương,
cậu ta tiếp tục duy trì tư thế cũ, nói: “Chị ấy vừa ốp cho em hai quả
trứng gà, lại còn đưa bát hoành thánh nấu phần anh cho em trước.” Nói
xong A Thần còn khẳng định một câu chắc nịch: “Ôi, một người phụ nữ tốt. Sau này em cũng phải tìm một người phụ nữ biết nấu ăn để lấy.”
Chu Diệp Chương cảm thấy hơi buồn cười, ném ánh mắt khó đoán biết về
phía A Thần, rồi không trả lời cũng không bận tâm cậu ta, tiếp tục cúi
đầu ăn hoành thánh.
A Thần ngồi bên đối diện yên lặng một lúc rồi lại cảm thấy không yên, cậu ta đổi tư thế, tay chống cằm đổi thành gõ nhịp, tay gõ nhịp trên
bàn lại đưa lên chống cằm, nhấp nhổm trên ghế hỏi Chu Diệp Chương: “Anh, vì sao anh lại dung túng em nhất?”
“Bởi vì cậu nhỏ nhất, cũng không hiểu chuyện nhất, thiếu may mắn nhất và cũng trung thành với tôi nhất.” Chu Diệp Chương buông chiếc thìa
trong tay xuống, lấy giấy lau miệng, rõ ràng đã bị A Thần quấy rầy đến
ăn mất ngon. Nhưng dường như anh đối với A Thần đúng là luôn dung túng
nhất, cho nên vẫn dùng giọng điệu bình thường đáp lại câu hỏi của cậu
ta.
“Ừm.” A Thần dường như rất vừa ý với câu trả lời của Chu Diệp Chương, cậu ta vươn người ra phía trước đặt câu hỏi quan trọng nhất: “Vậy, với
bà chị đó, giới hạn chịu đựng của anh có thấp hơn với em?” A Thần cố
chấp không muốn gọi tên Khổng Lập Thanh.
Chu Diệp Chương vứt tờ giấy ăn vừa dùng lau miệng xuống bàn, dựa
người vào thành ghế, nhìn A Thần, đột nhiên lộ ra một nụ cười quyến rũ:
“Nhà họ Chu chúng tôi nền nếp gia phong, tôi đã thấy bố mình, ông nội
mình, hai vị bề trên đối với vợ, giới hạn chịu đựng dường như không có
giới hạn.” Nói đến đây Chu Diệp Chương làm bộ đau khổ nói tiếp với A
Thần: “Không biết tôi có thừa hưởng tính cách đó không?”
Biểu cảm vô cùng chờ đợi trên mặt A Thần lúc trước đột nhiên đảo
ngược, mất một lúc sau cậu ta mới bĩu môi, nói: “Được, hiếm thấy.” Điệu
bộ A Thần như đứa trẻ đang hờn dỗi.
Chu Diệp Chương buồn cười đứng dậy, đi đến bên cạnh A Thần, đá đá vào cái chân đang để dưới bàn của cậu ta, nói: “Biến xuống nhà đi, tôi rất
mệt, muốn nghỉ ngơi.”
A Thần vẫn ngồi im không động đậy, thái độ bất mãn phản đối: “Chỗ này trước kia là phòng của em.”
Chu Diệp Chương chẳng định bận tâm mấy lời khiếu nại của đứa trẻ lớn
xác ấy, thẳng bước ra ngoài, trước khi đi khuất còn dừng lại nói một
câu: “Lẽ nào cậu muốn tranh phòng với đứa bé năm tuổi? Nếu cậu cũng năm
tuổi, tôi có thể xem xét.”
A Thần bị làm cho tức nghẹn, cậu ta tính khí kỳ thực rất trẻ con,
hàng ngày lại được Chu Diệp Chương dung túng, chưa từng bị thất sủng,
bây giờ tức đến không nói lên lời, lại cũng không cam tâm, đi đi lại lại trong nhà bếp mấy vòng, tức giận rống lên: “Người lớn làm gì cũng phải
nhường trẻ con à?”
Tiếng gầm của A Thần ầm ầm như tiếng sấm, chỉ đáng tiếc là trong
phòng này chỉ nghe có âm thanh dội lại của chính tiếng thét ấy mà thôi,
chẳng có ai giúp cậu ta hưởng ứng.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Lời cầu nguyện của Khổng Lập Thanh quả nhiên vô tác dụng, ngày hôm
nay của cô vô cùng đen đủi. Nơi này cách bệnh viện cô làm hai phố, sau
khi chuyển đến nhà Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh không thể đi xe đạp
điện đi làm, hàng ngày đều cực khổ chen lên xe bus đông đúc.
Hôm nay lúc cô ra khỏi nhà căn bản đã là muộn, quả nhiên không dễ
dàng gì mới len lên được chiếc xe bus vừa chạy tới, không ngờ chiếc xe
nửa đường gặp sự cố, những chuyện xui xẻo như thế này Khổng Lập Thanh
gặp đã nhiều, cho nên biểu hiện của cô cũng coi như là điềm tĩnh. Dòng
người trên xe bus lại đổ xuống đường vẫy taxi, nhưng Khổng Lập Thanh
thực sự không cạnh tranh nổi, chỉ biết ấm ức nhìn đám người như hùm như
beo tranh nhau leo lên từng chiếc taxi mất hút.
Kết cục đi làm muộn đã ở ngay trước mắt, Khổng Lập Thanh cam đảm lùi
từng bước từng bước xuống cuối đoàn người, chờ khi đám đông giành nhau
lên xe đã đi hết cả, cô mới ra vệ đường vẫy một chiếc taxi đến bệnh
viện.
Hôm nay Khổng Lập Thanh đi làm quá muộn, vừa tới hành lang đã thấy
đoàn dài người đứng chờ trước cửa phòng khám, hành lang chật cứng người, toàn là phụ nữ mang thai và người nhà của họ, tình hình đã có chút hỗn
loạn.
Khổng Lập Thanh không kịp nghĩ nhiều, đi nhanh đến mở cửa phòng khám
sản. Lúc đi ngang qua phòng kế hoạch hóa gia đình vừa vặn gặp bác sĩ
Trương đi ra, bác sĩ Trương đã là phụ nữ trung niên, làm ở đây đã ba
tháng rồi nhưng đồng nghiệp Khổng Lập Thanh cũng chỉ quen có cô ấy.
“Ồ, đến rồi.” Bác sĩ Trương khuôn mặt cười như không cười, giọng hơi ngạc nhiên.
Khổng Lập Thanh cúi thấp đầu đi qua cô ấy, bối rối: “À, giữa đường xe bus bị hỏng.”
“Ừ, người đến được là tốt rồi, mau còn đi ăn trưa.” Giọng nói vẫn
mang vẻ hoài nghi như cũ của bác sĩ Trương đuổi theo Khổng Lập Thanh từ
phía sau.
Khổng Lập Thanh dừng lại trước cửa, không trả lời, nhanh chóng tìm
chìa khóa mở cửa phòng khám bước vào trong. Cô biết đây là kiểu người
khó gần. Thực ra họ đều có cuộc sống không được như ý muốn, trên mình
chịu nhiều vết thương, một khi đã động vào cô sợ không thu dọn nổi,
những việc cô dám làm liều rất ít, bởi vì không dám gây thêm phiền phức
cho bản thân.
Bệnh nhân buổi sáng dồn lại quá nhiều, từ lúc ngồi xuống bàn làm
việc, Khổng Lập Thanh chưa có phút nào nghỉ ngơi, đến trưa lại gặp phải
một trường hợp bị chứng tăng huyết áp thai nghén[1], cô vừa phải liên hệ với bộ phận nội trú để chuyển bệnh nhân sang đó vừa phải hướng dẫn bệnh nhân làm tờ khai nhập viện, xong việc thì bữa trưa đã qua từ lúc nào.
Sang đến buổi chiều bệnh nhân ít hơn một chút, chủ yếu là mấy trường hợp khám thai định kỳ, gần đến giờ về thì lại có một ca thai phụ bị nhau
tiền đạo[2], lúc thai phụ tới bệnh viện, hạ thân đã chảy máu, là một ca
nguy cấp.
[1] Tăng huyết áp thai nghén thường xuất hiện vào thời gian nửa sau
thai kỳ và khỏi hoàn toàn khi hết thời kỳ hậu sản. Biến chứng nguy hiểm
nhất của tăng huyết áp thai nghén là tiền sản giật và sản giật.
[2] Nhau tiền đạo là một bất thường về vị trí bám của nhau – không
bám hoàn toàn vào thân tử cung mà bám một phần hay toàn bộ vào đoạn dưới tử cung. Và như vậy, nhau “định cư” ở trên đường ra của thai nhi trong
thời kỳ sinh nở.
Cả ngày Khổng Lập Thanh chưa được hạt cơm nào vào bụng, lúc này đã
đói đến mức bụng vào lưng rồi, nhưng cô vẫn cố chịu đựng vừa gọi điện
cho bên nội trú cử người sang đón bệnh nhân, vừa giúp bệnh nhân điền hồ
sơ nhập viện. Thấy bệnh nhân nằm trên giường bệnh mặt trắng nhợt, Khổng
Lập Thanh còn tranh thủ động viên mấy câu. Hoàn thành xong công việc ra
về đã là năm rưỡi.
Khổng Lập Thanh nhìn giờ trên điện thoại mà thở dài ngao ngán, xe bus đưa đón Khổng Vạn Tường sẽ trả cậu bé về tầm khoảng từ sáu giờ kém mười lăm đến sáu giờ, bây giờ lại là lúc cao điểm, cô có cố thế nào cũng
không thể về kịp.
Lúc Khổng Vạn Tường năm tuổi đã biết tự giữ chìa khóa, ngày xưa hai
mẹ con sống trong căn hộ kia, hàng ngày cô đi làm về muộn, Khổng Vạn
Tường đều biết tự đi từ bến xe bus về nhà, mở cửa vào trong. Nhưng bây
giờ bọn họ ở nhà Chu Diệp Chương, thang máy là thang máy nội bộ, mở bằng thẻ từ, không biết nhân viên an ninh trực dưới khu nhà có để ý mà giúp
Vạn Tường hay không. Nếu không gặp ai giúp, thằng bé chỉ còn nước ngồi ở đại sảnh chờ cô. Nghĩ tới việc Vạn Tường bơ vơ ngồi đợi một mình, lòng
Khổng Lập Thanh thấy đau như cắt. Thành phố lớn như vậy, chỉ có hai mẹ
con cô nương tựa vào nhau, một thân một mình nuôi dưỡng đứa trẻ, cho dù
cô tận tâm tận lực cố gắng cũng không tránh khỏi có những tình huống bất lực thế này.
Vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện, lại còn bị mưa ướt hết, hóa ra không biết từ lúc nào trời đã bắt đầu lâm thâm, cơn mưa khiến không khí dịu
đi một chút, đã là đầu thu, từng cơn gió lạnh thổi tới cũng khiến cô run rẩy. Nhớ tới sáng nay Khổng Vạn Tường ăn mặc phong phanh như vậy, không biết đứng dưới sảnh có bị lạnh không, tim Khổng Lập Thanh như thắt lại.
Đã thành quy luật, cứ trời mưa là kinh doanh taxi hốt bạc, bình
thường cổng bệnh viện lúc nào cũng đầy taxi đậu sẵn chờ khách mà nay đến một cái cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Khổng Lập Thanh đứng ở đó đợi
xe, ngẩng đầu nhìn mưa đầy lo lắng, khi đã đợi đến toàn thân ướt đẫm
cuối cùng cũng bắt được một chiếc taxi mới chạy tới. Ngồi vào trong xe,
người Khổng Lập Thanh vẫn lạnh run từng hồi. Hôm nay cô mặc quần bò và
áo phông dài tay, lúc này quần áo ướt hết dính chặt lấy người vừa nhớp
nháp vừa lạnh. Nhưng cô cũng không còn tâm trí để ý chuyện ấy, vội vội
vàng vàng nói cho lái xe taxi địa chỉ xong run run móc di động ra, căng
thẳng gọi cho tài xế xe bus đưa đón Vạn Tường.
Điện thoại vừa thông, Khổng Lập Thanh đã lắp ba lắp bắp: “Bác tài,
bác tài, thật ngại quá, hôm nay không có ai đón Khổng Vạn Tường, phiền
bác nói với thằng bé ngồi ở đại sảnh tầng dưới chờ mẹ, khoảng ba mươi
phút nữa tôi sẽ về đến nơi.”
Đối phương đương nhiên đang lái xe, tuy không hiểu gì nhưng cũng trả
lời qua quýt: “Khổng Vạn Tường? Không phải vừa được bố đón về rồi sao?.”
Khổng Lập Thanh ngẩn người, lát sau mới định thần lại, khẽ nói: “À, vậy xin lỗi đã làm phiền.”
Khổng Lập Thanh chậm rãi tắt điện thoại, cho vào túi xách: Người đón
Khổng Vạn Tường chắc là Chu Diệp Chương. Con người đó nhìn lạnh lùng,
cao quý như thế, trực giác nhạy bén của cô mách bảo anh ta là kiểu người làm chuyện gì cũng có mục đích rõ ràng, lần này anh ta lại từng bước
từng bước xâm nhập vào cuộc sống của hai người như vậy, rút cục anh ta
có mưu đồ gì với cô?
Phản chiếu trên cửa taxi là hình ảnh một cô gái mặt mũi tái nhợt,
khuôn mặt bình thường, khóe miệng hơi trễ xuống, nhìn chẳng đẹp cũng
chẳng đáng yêu. Từ trong xe nhìn ra ngoài, đường phố dưới cơn mưa mơ hồ
không rõ, Khổng Lập Thanh hai tay ôm chân, mặt gục xuống đầu gối, co cảm thấy cô đơn và mệt mỏi.
Thành phố B vốn là thành phố lớn, giao thông đông đúc, giờ tan tầm
lại gặp mưa, tắc đường càng nghiêm trọng hơn, vì thế lúc Khổng Lập Thanh về đến tòa nhà như thanh kiếm chĩa lên trời ấy tính ra đã mất đến hơn
một giờ ngồi taxi. Trong phòng đang để điều hòa, vừa bước từ thang máy
ra, toàn thân cô đã được luồng khí ấm bao quanh.
Khổng Lập Thanh trước tiên đưa mắt tìm bóng dáng Khổng Vạn Tường, bởi vì lúc đứng ở cửa cô không nhìn thấy cũng không nghe thấy tiếng cậu bé, nhưng trong phòng khách lúc này lại có tiếng động cơ xe rất lớn vọng
tới.
“Cái thằng nhóc này, sao mà lại ngốc như thế, tháo hai bánh sau rồi
xe còn chạy làm sao được mà chơi.” Giọng tức giận đó là của A Thần,
Khổng Lập Thanh chắc hai người đang chơi trò chơi.
“Em không cần anh chơi cùng, là anh rủ em chơi với.” Có lẽ tiếng xe
chạy quá lớn nên Khổng Vạn Tường phải lên giọng. Khổng Lập Thanh không
mấy khi thấy cậu bé hiếu động như thế, cô thở phào nhẹ nhõm.
Lúc mở cửa bước vào nhà, Khổng Lập Thanh đã nhìn thấy Chu Diệp Chương một mình ngồi trên sofa, trước khi cô bước vào anh ta ngồi đó có vẻ rất thư thái, ngón giữa và ngón trỏ tay phải gõ nhẹ quanh cằm, mắt nhìn về
hướng phòng khách. Nghe tiếng cô bước vào, Chu Diệp Chương quay lại nhìn về phía cửa.
Khổng Lập Thanh phát hiện Chu Diệp Chương lúc nhìn thấy cô đôi lông mày liền cau lại.
Chu Diệp Chương đứng dậy đón Khổng Lập Thanh đi vào, anh mặc đồ ở
nhà, áo phông xám nhạt dài tay, quần thô dáng rộng màu xám đậm, so với
lúc mặc âu phục, anh trẻ hơn nhiều.
“Bị mưa à?” Chu Diệp Chương bước đến trước mặt Khổng Lập Thanh, còn cách một chút thì dừng lại, cau mày hỏi.
Người Khổng Lập Thanh hết nóng lại lạnh, răng va vào nhau lập cập,
không nhịn được rùng mình mấy cái: “Bắt taxi, mãi không có xe.” Khổng
Lập Thanh cảm thấy người đàn ông này có ý không vui, giả vờ cúi người
thay giày, cô cố tránh ánh mắt của anh.
“Lên phòng thay quần áo rồi xuống ăn cơm.” Chu Diệp Chương ném lại một câu thế rồi bước đi.
Lúc Khổng Lập Thanh đứng thẳng lên đã thấy Chu Diệp Chương đi đến góc khuất cầu thang, người cô bây giờ vừa ướt vừa lạnh nên cũng không muốn
thay dép trong nhà, cứ thế chân trần đi vào trong. Lúc đi qua phòng
khách, Khổng Vạn Tường đang ngồi khoanh chân trên thảm chơi trò chơi
cuối cùng cũng phát hiện mẹ đã về, vội vàng ngẩng lên chào Khổng Lập
Thanh: “Mẹ.”
Khổng Vạn Tường chưa bao giờ được chơi những đồ chơi tối tân như thế, lúc này đang rất hưng phấn, chào hỏi mẹ chỉ là chiếu lệ.
Khổng Lập Thanh trong lòng cũng không trách Vạn Tường, ham chơi là
bản tính của trẻ con, hồi nhỏ cô cũng mê truyện tranh đến quên ăn quên
ngủ, cho nên chỉ dặn lại một câu: “Con chơi tiếp đi, lát mẹ xuống.”
“Vâng.” Vạn Tường không ngẩng lên, chỉ trả lời một câu. A Thần ngồi
cạnh Vạn Tường xem ti vi thấy cô cũng không nói gì. Khổng Lập Thanh quay lên lầu.
Đến cửa phòng ngủ chính, Khổng Lập Thanh hơi do dự, có lẽ biết Chu
Diệp Chương đang ở bên trong khiến cô căng thẳng nhưng cô vẫn đưa tay
đẩy cửa. Đèn ngủ ở đầu giường đang bật, cả căn phòng phủ trong ánh đèn
vàng khiến lòng người có cảm giác ấm áp hơn một chút.
Cửa phòng tắm để mở, bên trong vọng ra tiếng nước chảy ào ào, Chu
Diệp Chương rõ ràng đang ở bên trong. Khổng Lập Thanh vẫn đứng ở ngoài,
ngực áo bị cô túm chặt đến nỗi vắt ra nước, không biết vì lạnh hay vì
căng thẳng mà người cô run rẩy từng cơn.
Bóng dáng người đàn ông cao lớn rất nhanh xuất hiện ở cửa phòng tắm,
chỉ mấy bước chân anh đã đến đứng trước mặt Khổng Lập Thanh, không nói
gì, im lặng nhìn cô. Chu Diệp Chương rất cao to, toàn bộ phía trước
Khổng Lập Thanh bị bóng anh che phủ. Anh đứng đó, ngũ quan sắc nét, vẻ
mặt nghiêm nghị, ánh mắt sâu thẳm, dưới cái nhìn chăm chú của Chu Diệp
Chương, Khổng Lập Thanh thấy hệ thần kinh của mình lại rơi vào trạng
thái căng thẳng. Nhưng cô không có đường trốn, bị ép đứng đó đấu mắt với Chu Diệp Chương, tình thế đã như vậy Khổng Lập Thanh cũng ngẩng đầu
nhìn anh, mặt dửng dưng, mắt nhìn hư vô, mặc dù vai có hơi rũ xuống
nhưng cô vẫn buộc mình phải đứng cho thẳng người, một kiểu tỏ thái độ
bướng bỉnh ngu ngốc.