Không mong ngày trôi qua ngày thật nhanh, chỉ mong ánh mặt trời dừng chân tại một điểm, để tia nắng có thể hôn chiếc bóng một lần sau cuối, để buông xuôi mọi hi vọng, để ngắm nhìn chiếc bóng từ xa kéo dài trên khắp mọi nẻo đường vô tận …
***************************************************************
-Này, cậu bị gì nữa thế hả?
Hà Thanh Tây lắc lắc tay trước mặt Tây Nhược Hi. Con nhóc này, sao dạo này cứ thất thần mãi không biết ?
-Hả ? Sao cơ ?
Tây Nhược Hi choàng tỉnh khỏi mơ màng thờ thẫn, quay đầu dứt ánh mắt ra khỏi bầu trời trong xanh trước mắt, quay sang nhìn Hà Thanh Tây.
-Mọi người đang hỏi cậu là tối nay có muốn đi KTV(*) không kìa, sao cứ thẫn thờ mãi vậy!
Hà Thanh Tây nhíu mày lo lắng nhìn Tây Nhược Hi, bình thường có bao giờ thấy cô ấy mất tập trung đến vậy đâu chứ!
-Dạo này cậu bị làm sao vậy? Từ sau hôm cậu về nhà cho đến nay, ngày nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ như người mất hồn vậy ?
-Biết sao được, mình dạo này cũng không hiểu nổi cậu ấy đang nghĩ gì nữa, Thủy Thủy, cậu hỏi han cậu ấy xem sao?
Cả Hà Thanh Tây và Lâm Hạ Vi đều lắc đầu bó tay, quay người cầu cứu sự trợ giúp của Hạ Thủy. Cô nhíu mà trầm mặc nhìn Tây Nhược Hi rồi không nói gì. Cả ba người nhìn nhau trong, những đôi mắt khẽ trao đổi một điều thầm lặng mà khó có ai đoán được.
Có gì đó rất lạ. Tây Nhược Hi, bạn thân của họ dường như trở lại vẻ trầm lặng như ngày đầu mới đi học đại học!
Khi mới vào kí túc xá, Tây Nhược hi cũng thẩn người suốt như vậy, nếu không có việc hay học hành gì đó, cô sẽ không bao giờ đi chơi tụ tập với mọi người đúng với cái lứa tuổi thanh xuân vốn có của mình mà chỉ trầm mặc ngồi một góc trong phòng, tay cầm chặt một bức hình bị rách một nửa, cũng có lúc cô thẩn thờ đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn hoàng hôn chiều sắp tắt lặn. Họ đã phải dùng cả năm năm đại học để kéo cô ra khỏi cuộc sống như vậy. Hôm nay là ngày cuối cùng của con đường đại học đầy màu sắc, vậy mà Nhược Hi dường như lại muốn trở lại thế giới màu xám của chính mình, bảo bọn họ làm sao không đau đầu a !
“Reng reng reng …”
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học, Tây Nhược Hi yên tĩnh đứng dậy xách balo, bước chân hướng cửa định đi tới thì chợt nghe tiếng gọi từ phía sau.
-Nhược Hi . Tây Nhược Hi.
Cô quay đầu lại nhìn khắp một vòng quanh lớp rồi mới xác định được người gọi cô chính là học trưởng – Quân Hạo. Đôi mắt vô thức toát ra một chút chán ghét rồi lại được tinh tế dấu nhẹm đi sau cái nhìn thanh lãnh như ánh trăng rằm.
Quân Hạo hơi có phần khó xử trước sự lạnh lùng của cô, bàn tay nắm chặt tấm thiệp mời trong tay, lòng bàn tay toát mồ hôi hồi hộp.
Tất cả mọi người hầu như dừng lại bước chân, cả những người đi ngoài hành lang cũng gắng tròn mắt nhìn vào bên trong qua ô cửa thủy tinh. Xin đi a ! Ai chẳng biết sự kiện tỏ tình chấn động toàn khoa thiết kế cùng khoa thương mại quốc tế kia chứ. Nghe nói nữ chính lại vô tình hờ hững từ chối lời tỏ tình của nam thần khoa thương mại- Quân Hạo, đã vậy anh còn nói một câu làm tan nát bao nữ sinh trong trường : “ Tôi sẽ chờ đợi cho đến một ngày cô ấy quay đầu lại và nhìn thấy tôi.” Thể nào chốc nữa cũng có kịch hay cho bọn họ xem cho mà coi !
-Nhược Hi …
Quân Hạo một tay nắm lấy tay Tây Nhược Hi, một tay đưa lên chiếc thiệp màu xám tro được gấp một cách tỉ mỉ.
-Tối nay, liệu em có thể đi dự dạ tiệc chia tay với anh không ?
Xung quanh vang lên tiếng hít thở, tiếng trầm trồ ngưỡng mộ cùng với những tiếng nguýt dài ghen tỵ.
“Oa, thân là ngưỡng mộ quá!”
“Thật lãng mạn quá đi !”
“Tây Nhược Hi thật tốt số, vậy mà còn không biết hưởng thụ. Thật đáng thương cho anh Quân Hạo mà ! “
…
Tây Nhược Hi không thèm để ý đến những gì bọn họ nói và cũng không thèm bận tâm đến những gì bọn họ nghĩ về mình, cô thâm trầm nhìn bàn tay mình đang bị ai đó nắm chặt. Thật chướng mắt !
-Buông ra .
Giọng nói trong vắt tựa thanh âm pha lê va chạm vào nhau nhưng lại lạnh lẽo bội phần khiến cho Quân Hạo vô thức buông tay cô ra, sững sờ.
Cô gái này dường như rất…chán ghét anh.
Tất cả mọi người cùng đồng thời im lặng hẳn, bầu không khí bất chợt trở nên tĩnh lặng vô cùng. Chốc lát sau lại tiếp tục vang lên những âm thanh xuýt xoa, ngạc nhiên có, bất bình lại càng có.
“Trời ơi, nghĩ gì vậy không biết. Người ta đã hạ mình ngỏ lời trước rồi mà còn …”
“Phải đó ! Cái con nhỏ họ Tây này thật không biết tốt xấu.”
…
-Ai chà chà , Nhược Hi, người ta đã tìm đến tận lớp tìm cậu kìa, mau nhận lời đi nào.
Hà Thanh Tây đánh chết không bỏ được cái tật mê trai đẹp, mắt thấy Quân Hạo thuộc dạng thanh niên tri thức, phong độ ngời ngời thì hấp tấp thúc Tây Nhược Hi đồng ý, mặc cho đôi mi người bạn của mình đang dần nhíu chặt đến khó tưởng.
Cả Lâm Hạ Vi và Hạ Thủy cũng nhìn nhau lắc đầu ngán ngẩm, con người Hà Thanh Tây hấp tấp trước giờ là vậy, bọn họ cũng không còn gì để nói.
Sau một hồi những tràng thuyết phục của Hà Thanh Tây cùng với đôi mắt chờ đợi không dứt của Quân Hạo, Tây Nhược Hi mệt mỏi, miễn cưỡng gật đầu. Co xoay người rẽ sang một hướng khác, ôm cặp sách bước về phía cửa, đôi mắt còn không buồn ngoảnh đầu nhìn Quân Hạo đang treo trên khuôn mặt sáng sủa nụ cười hạnh phúc nhưng đôi mắt thì là muôn vạn ngỡ ngàng hay thậm chí còn không cầm lấy tấm thiệp mời màu xám hắn đưa ra giữa không trung. Cánh tay hắn rút lại siết chặt, tấm thiệp xinh đẹp cứ như vậy bị vò nát thành một mảnh nhăn nhúm xấu xí.
Tây Nhược Hi, Quân Hạo tôi nhất định khiến em phải quỳ gối dưới chân tôi cầu xin tha thứ vì tất cả những hành động ngu xuẩn này của em.
Ánh sáng lạnh lùng hắt qua tròng của cặp kính cận, giấu nhẹm đi vẻ mưu mô thâm độc trong đôi mắt của hắn…
***************************************************
-Tây Nhược Hi, cậu thật lề mề!
Hà Thanh Tây tức giận thét lên, trên gương mặt trắng hồng được trang điểm tinh xảo khẽ nhíu mi lại nhìn người con gái ngồi lặng thinh trên chiếc ghế sofa màu cà phê sữa.
Tây Nhược Hi bịt hai tai lại, chắn đi dòng âm thanh tần số cao của cô bạn rồi thở dài lặng lẽ cầm lên chiếc váy màu trắng cách đây năm phút đã bị cô vô tình ném lên bàn khách trong phòng.
Lâm Hạ Vi đang chuẩn bị lại đầu tóc nhìn thấy vậy cũng bật cười, cả không gian ngột ngạt cũng vì thế mà trở nên dễ thở hơn. Hà Thanh Tây liếc mắt thấy có người đang trêu chọc mình thì lườm nguýt Hạ Vi làm cô nín bặt rồi lại trở về với vẻ thục nữ như thường của mình mà ôm trán nhăn nhó.
-Thật là, cái con nhỏ này muốn ăn đòn mà ! Làm việc gì cũng lề mề như thế !
-Cậu đó, càng ngày càng như bà cô già, mở miệng ra là càm ràm mãi thôi. Cơ mà Hạ Thủy đâu ? Không phải bảo là cũng đi sao ?
-Không biết nữa, chắc trên công ty nó có chuyện đột xuất gì đó . Haiz …
Hà Thanh Tây ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa êm mịn, tay với lấy một chiếc gối ôm bên cạnh, phồng má phì phò thở như một đứa trẻ.
-Không biết mình làm vậy có phải là sai không ? “Chuyên gia tình yêu”, cậu nói thử xem, mình gán ghép Hi như vậy có phải là hơi quá đáng không ?
-Không biết ! Mình thấy Nhược Hi có lẽ thật sự chán ghét cái người tên Quân Hạo đó, nhưng là với tình trạng như hiện tại của nó thì cũng thật sự đáng lo. Nếu hai người họ có thể đến với nhau cũng là một chuyện tốt…
-Cũng không hẳn.
Khi Lâm Hạ Vi còn đang nói dở chừng thì đột nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên trong căn phòng, kế sau đó là tiếng giày cao gót nhẹ gõ lên sàn nhà, một bóng người mảnh mai ẩn sau bộ tây trang công sở đen tuyền dần đi vào cửa. Hạ Thủy từ tốn đi đến bên bàn khách, tay với lấy ly nước lọc trên bàn rồi thong thả cúi nhìn hai người bạn của mình còn đang thẫn thờ trước mắt. Tay cô nhịp nhịp lên thành ly thủy tinh tạo thành thanh âm thanh khiết trong veo.
-Đợi đi, rồi sẽ thấy.
Hạ Thủy để lại nụ cười đầy ẩn ý rối tiêu sái bước vào phòng để chuẩn bị đi dự tiệc, bỏ lại sau lưng hai cặp mắt mở to vì ngạc nhiên đang còn lưu lạc chốn nào đó.
Cũng không hẳn ? … Đợi ?…
(*) KTV : là một dạng với quán Karaoke.