Miêu Miêu ôm mặt, xẵng giọng:
“Ca ca, ngươi tàn nhẫn quá. Lại tùy tiện sát sanh.”
Niệm Băng tức giận nói:
“Không giết nó, ngươi ăn cái gì? Nều ngươi không thích thì đừng ăn là được. Mau theo ta đi nào, chúng ta vào rừng xử lý nó.”
Vừa nói xong, hắn đi đến bên cạnh con hoẵng, nhấc thân thể nó lên, khiến cho máy tươi từ vết thương chảy ra, đi về phía cánh rừng.
Miêu Miêu không dám nhìn vào con hoẵng đã chết, tránh ở bên cạnh nãi ngưu đi theo Niệm Băng vào rừng. Hồ ly kia tựa hồ có hứng thú với con hoẵng trong tay Niệm Băng. Nhảy tới bên cạnh, tựa hồ muốn đang muốn ăn.
Đi vào trong rừng, Niệm Băng thuấn phát ra nhất giai Băng Đống Thuật, che kín toàn thân con hoẵng. Vừa muốn tiếp tục thực hiện bước tiếp theo, Miêu Miêu lại gần hỏi:
“Ca ca, đây là loài vật gì vậy! Có thể ăn được sao?”
Niệm Băng nhìn nàng một cái rồi nói:
“Chức nghiệp chính thức của ta là đầu bếp, nếu tới cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn thì ta đã không cần lăn lộn như vậy. Học một chút đi, ngươi nhìn đi, răng của nó lộ ra khỏi môi một chút, hiển nhiên là hương chương*, hơn nữa trên người tỏa ra mùi nhàn nhật, nếu ta đoán không sai, đây là một hương chương. Xem ra vận khí của chúng ta cũng không tệ.”
Miêu Miêu bị lời nói của Niệm Băng hấp dẫn, nghi ngoặc hỏi:
“Ca ca, hương chương là gì vậy?”
Hào quang chợt lóe trong tay Niệm Băng, Ngạo Thiên Đao lại xuất hiện, hắn không di chuyển con hoẵng mà trực tiếp hạ một đao xuống đầu nó. Vừa làm, vừa nói:
“Hương chương là một loại động vật tương tự như hươu nhưng nhỏ hơn một chút. Con đực có răng khá lớn, hơn nữa trên người tỏa ra hương thơm, là nguyên liệu mĩ thực rất hiếm có, dùng thay thuốc bổ được. Hôm nay cho ngươi ăn ngon.”
Vừa nói xong, hắn đã lấy hai hàm răng xuống, sau đó đem đầu hoẵng ném cho con hồ ly đang đứng một bên thèm thuồng.
“Đứng sang một bên ăn đi, đừng để ta nghe tiếng ngươi quấy nhiễu nữa.”
* hương chương: Hươu xạ (họ Hươu xạ là chủng nguyên thủy hơn so với hươu, nai thực thụ ở chỗ chúng không có gạc hay các tuyến ở mặt, chúng chỉ có một cặp vú, có túi mật, tuyến ở đuôi, một cặp răng tựa như răng nanh và có tuyến xạ có tầm quan trọng kinh tế đối với con người. Con đực trưởng thành chí có thể tiết 25g xạ hươu, Trị giá trên thị trường khỏang 45k USD/kg) Hoẵng thường dùng để chỉ chung cho các lọai hươu nhỏ hay hươu con. Đọan sau sẽ giữ nguyên là chương tử cho liền mạch
Niệm Băng thả thân thể của chương tử xuống, ánh đao trong tay chợt lóe lập tức vạch một khe trên bụng chương tử, mùi thơm trong phút chốc tỏa ra nồng đậm gấp mười lần. Niệm băng cẩn thận gập quần áo lại, để trên mặt đất, thò tay vào bụng chương tử mở miệng khe ra, từ chỗ đó một ít tinh thể màu vàng dính dính, cẩm thật đặt trên một tấm vải. “Quả nhiên là hương chương, khó có thể gặp lại đây. Mấy cái màu vàng này gọi là xạ hương, đó mới là thứ quý nhất trên thân thể hương chương. Trước kia lúc sư phó dạy ta trù nghệ, từng cho ta xem qua một quyển sách miêu tả các loại thịt. Trong đó có nhắc tới hương chương này, hùng tính* chương mang theo hương thơm. Hùng tính chương gọi là xạ, thư tính* chương gọi là chương, trong đó, hùng tính chương có mùi thơm là hương chương, hương chương này toàn thân đều là bảo vật, nhất là xạ hương, đem làm hương liệu sẽ có tính giữ mùi thơm cực mạnh, còn có thể khu trừ các loại côn trùng. Nếu dùng làm thuốc, có thể thông kinh lạc khiếu. Mấy thứ tỏa hương thơm thế này ta sẽ làm ra một dạng lễ vật tặng cho ngươi.”
*: Hùng tính, thư tính: Con đực, con cái.
Miêu Miêu vừa nghe có lễ vật, lập tức quên ngay màn huyết tinh vừa rồi.
“Hay quá! Hay quá! Có cái gì tặng cho ta?”
Niệm Băng mỉm cười nói:
“Đừng nóng vội, trước tiên ăn cái gì đã rồi nói sau.”
Hắn cẩn thận đem tất cả cho tất cả xạ hương vào bao vải, cất kĩ ở một bên. Sau đó dùng đao nghệ pha thịt nhanh chóng tách sạch sẽ lớp da, hoàn mỹ lưu lại tất cả thịt chương. Nhân lúc đóng băng, Niệm Băng đem tất cả nội tạng của chương tử kéo sang một bên sau đó tới bên cạnh đại thụ bẻ một nhánh cây xuyên qua người chương tử. Lúc hắn làm việc này, Ngạo Thiên Đao cũng không nhàn rỗi, chặt một cây nhỏ thành củi. Nếu Tuyết Cực biết hắn dùng Ngạo Thiên đao như vậy, không biết có lên cơn đau tim không.
Nhất giai hỏa cầu thuật được Niệm băng tiện tay sử dụng, đống củi lập tức bốc cháy. Nơi này không có nước nhưng Niệm Băng đã có băng hệ ma pháp. Dưới Băng Hoa Tẩy lễ và xoa nắn, những vết bẩn trên người chương tử đã sớm bị tẩy sạch. Niệm Băng nhìn chương tử suy nghĩ một chút rồi nói:
“Thật đáng tiếc, nơi này không có gia vị gì thích hợp, nếu không sẽ càng hoàn mỹ. Bắt đầu thôi.”
Vừa nói xong, hắn bắt đầu dùng ngon lửa nướng chương tử trong tay, không giống nướng bình thường dùng giá gỗ chống đỡ mà là hoàn toàn dùng lực lượng cánh tay xoay tròn nhánh cây. Niệm Băng để chương tử cách ngọn lửa rất xa, chuyển động cẩn thận, tay hắn vô cùng ổn định, mọi chú ý đều đặt trên thân chương tử.
Miêu Miêu nghi hoặc hỏi:
“Ca ca, trước kia ba ba đã cho ta nếm thử thịt nướng, sao ngươi lại để xa vậy! Ngươi để xa lửa như vậy có thể nướng chín sao?”
Niệm Băng thản nhiên cười nói: “Trên phương diện ma pháp ta có lẽ kém xa cha ngươi, nhưng nói đến trù nghệ, chỉ sợ hắn không thể nào so với ta. Chẳng lẽ ngươi không thấy chúng ta bây giờ chẳng có gia vị gì sao? Bình thường nướng là phải tẩy sạch mỡ trên thịt, như vậy mới có thể bảo đảm thịt sẽ không cháy, mà chúng ta bây giờ thứ gì cũng không có, lại muốn thịt chương tử ăn ngon mà không bị cháy, vậy chỉ có thể lợi dụng mỡ trong thân nó thôi. Chương tử này cũng đủ béo rồi, trước tiên đem toàn bộ mỡ trong cơ thể nó đốt ra, lại dần dần nướng chín, như vậy mới có thể chín đều, hương vị cũng sẽ đạt tới trạng thái tốt nhất, ngươi sang bên cạnh nghỉ một lát, chờ ăn ngon.”
Tuy không có nhiều gia vị, nhưng thứ đứng đầu bách vị – muối, Niệm Băng luôn mang theo người, song hắn không vội vàng tẩm muối, chỉ cẩn thận xoay chương tử, động tác không vội vã, thủy chung vẫn ổn định tần suất.
Đúng theo lời Niệm Băng, trong quá trình nướng, mỡ dần dần nhỏ ra, Niệm Băng dần dần hạ thấp chương tử trong tay, đồng thời đem hỏa ma pháp lực của bản thân chậm rãi đưa vào thịt chương tử. Theo ma pháp lực gia tăng, chương tử dần dần chuyển hóa thành màu đỏ, mà lúc này Niệm Băng lại lấy ra một tí xạ hương lúc trước, dùng Ngạo Thiên Đao cẩn thận phết lên thân chương tử. Ngạo Thiên đao không hổ danh đỉnh cấp bảo đao, mỡ không thể bám trên thân của nó, làm xong những việc này, nó vẫn sáng rực như trước, quang mang thanh sắc giống như dòng nước mùa thu làm động lòng người.
Niệm Băng đang chuyên chú nướng thịt và Miêu Miêu đang ở một bên ngửi mùi chảy nước miếng, đều không phát hiện, nguy hiểm đang tiếp cận bọn họ.Mùi hương từ nhàn nhạt dần trở nên nồng đậm lên, mùi thơm đặc biệt của xạ hương cùng mùi thơm do mỡ cháy lên dung hợp cùng một chỗ, làm cho người khác ngửi mùi mà chảy nước miếng. Miêu Miêu nước miếng chảy ra cũng không nhiều, còn hồ ly giảo hoạt kia sớm đã bỏ qua đầu chương tử, thành thật ngồi xổm bên người Miêu Miêu, nước miếng tí tách rơi xuống, trong mắt tràn đầy ánh tham lam. Chỉ có nãi ngưu ăn cỏ mới có thể không bị mùi kia mê hoặc, thản nhiên dạo chơi, ăn cỏ xanh của nó.
Nửa canh giờ sau, chương tử trên tay Niệm Băng đã biến thành màu vàng kim, mà Miêu Miêu cùng hồ ly đang chờ một bên ánh mắt đều sáng lên, Niệm Băng đổi tay, tiếp tục nướng, nếu không phải hồi nhỏ luyện tập, tuyệt đối không thể chống đỡ lâu như vậy, ít nhiều gì chương tử này cũng nặng tới hai mươi cân. Mỉm cười, Niệm Băng liếc nhìn một người một thú bên cạnh.
“Xem các ngươi kìa, cứ như là lâu rồi chưa ăn gì.”
Nói xong, hắn lấy muối từ trong không gian chỉ giới ra, từ từ tẩm lên chương tử. Hắn dùng không nhiều muối lắm vì không muốn hương khí của chương tử bị vị muối che mất.
Đang lúc Miêu Miêu cùng hồ ly kia chuẩn bị lao tới, nãi ngưu đột nhiên ngẩng cái đầu lớn của mình lên, lông mao sau lưng dựng thẳng lên, phát ra một tiếng gầm nhẹ, tựa hồ như tiếng gầm uy hiếp. Nó vừa kêu vừa lui tới bên cạnh Niệm Băng và Miêu Miêu, dường như gặp nguy cơ gì đó.
Ngạo Thiên Đao trong tay Niệm Băng chấn động, phong nguyên tố xung quanh rõ ràng cường thịnh hơn. Tiếng ngâm nhỏ theo thân đao phát ra, Niệm Băng lập tức hiểu được ý tứ Ngạo Thiên Đao, mặc dù bản thân có ba thanh đao, Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức và Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao đều do máu tươi của mình hoàn thành bước chú tạo cuối cùng, nhưng chuôi Tự Do Chi Phong Đích Khinh Ngâm này cũng không yếu hơn, khi Niệm Băng dùng nó xuất ra đao công nhanh nhất của bản thân, đã trở nên ăn ý với nó. Ngạo Thiên Đao Đích Khinh Ngâm chỉ có một ý tứ, đó là cảnh báo.
Niệm Băng tiện tay đem nhánh cây xiên hương chương cho Miêu Miêu, đồng thời kéo hắn về đằng sau mình, thấp giọng nói:
“Đứng gần ta, có lẽ có nguy hiểm.”
Vừa nói xong, Tự Do Chi Phong Đích Khinh Ngâm nhanh chóng thu lại, đổi lại là Hỏa Diễm Chi Thần Đích Bào Hao và Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức. Thần Lộ Đao có thể nguy hiểm nhưng cần phải chuẩn bị bởi không biết địch nhân cường đại cỡ nào. Để bảo vệ tính mạng, không nên cố kỵ điều gì.
Thanh âm tê tê vang lên, Niệm Băng trong mắt toát ra một tia khó hiểu, rốt cuộc là cái gì?
Thanh âm từ sau một khóm cây cao lớn phát ra, Niệm Băng bình tĩnh nhìn bụi rậm, miệng đã bắt đầu đọc chú ngữ.
Hồ ly kia nhô đầu ra dưới chân Niệm Băng, đột nhiên toàn thân run rẩy về trong lòng Miêu Miêu. Miêu Miêu lo lắng hỏi Niệm Băng:
“Ca ca, nó hình như rất sợ hãi, thứ kia tựa hồ rất nguy hiểm, ngươi nhất định phải cẩn thận!”
Niệm Băng gật đầu, Chánh Dương Đao trong tay chỉ về phía trước, một nhất giai hỏa cầu lớn bằng nắm tay nhanh chóng bắn ra, dưới tinh thần lực khống chế vẽ một vòng cung bay ra phía sau bụi rậm, đồng thời hắn cũng chuẩn bị sẵn ma pháp mạnh mẽ hơn. Hỏa cầu bay ra phía sau bụi rậm lóe lên một đám hỏa tinh, một tiếng gầm phẫn nộ vang lên khiến cho mặt đất rung chuyển. Một bóng đen thật lớn từ sau bụi rậm đứng thẳng lên, bụi rậm cao hơn nửa trượng nhưng chỉ đến ngực con thú. Rống lên xong, thân thể khổng lồ của nó tiến về phía trước, bụi rậm lập tức đổ xuống lộ ra thân hình kiện tráng.
Niệm Băng trợn tròn mắt nhìn sinh vật trước mặt. Trời ạ, đây là con gì? Đây là một sinh vật mà hắn chưa từng nghe nói tới, cao khoảng một trượng, nửa thân trên đứng thẳng, toàn thân bao trùm lân phiến màu xám, nhìn qua cực kỳ kiên cố. Thân hình hơi giống một con thằn lằn nhưng lớn hơn rất nhiều. Sau lưng dựng lên hai dãy trông giống như vẩy màu đen, hai chân thô to mạnh mẽ chống đỡ thân thể khổng lồ, cái đuôi dài kéo phía sau, khi rống lớn lộ ra răng nanh dài, từ đầu tới đuôi chiều dài gần hai trượng. Hai chi trước của nó tuy bé hơn rất nhiều, nhưng móng vuốt lại rất lớn, Niệm Băng hoàn toàn tin tưởng nó có thể dễ dàng xé nát mình ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Mặt đất chấn động, quái thú bước ra khỏi bụi rậm, đôi mắt to màu xanh biếc gắt gao nhìn vào phía sau Miêu Miêu phía sau Niệm Băng, chuẩn xác mà nói là nhìn vào hương chương trong tay Miêu Miêu.
Thanh âm hưng phấn của Miêu Miêu từ sau lưng truyền tới:
“Oa, là một Thiết Bối Kiếm Xỉ Tích đáng yêu, lớn như vậy, có lẽ đã hơn trăm tuổi.”
Đáng yêu? Niệm Băng một chút cũng không thấy đại gia hỏa trước mặt đáng yêu, nó phát ra khí thế vô hình đã ép bản thân không thở nổi. Nó muốn ăn chương tử kia sao? Nếu có thể dùng hương chương đổi lại bản thân có thể rời khỏi, cũng có thể coi là may mắn rồi.
” Miêu Miêu, ngươi nhận ra sinh vật này hả, nó có đặc điểm gì không?”
“Có, có! Ba ba từng kể cho ta, Thiết Bối Kiếm Xỉ Tích trời sinh hung tàn, một khi gặp sinh vật khác lập tức biến nó thành thức ăn cho bản thân, tuyệt không có một tia may mắn. Còn chú ý dặn dò ta, nếu gặp được loại này, tót nhất quay đầu bỏ chạy, nếu chạy không được thì để lại nãi ngưu cho nó ăn, phỏng chừng đủ cho nó ăn trong chốc lát. Niệm Băng ca ca, ngươi giúp ta có được không, nếu có thể thu nó làm tiểu sủng, từ nay về sau không sợ ai khi dễ nữa.”
Niệm Băng dẫn Miêu Miêu lùi dần về phía sau.
“Ngươi nói dễ nghe nhỉ, chúng ta trước hết phải giữ được mạng đã. Ngươi không thể không lệnh cho nãi ngưu đi chịu chết, ta dùng ma pháp thử xem, có lẽ có thể đánh lui hắn, bất quá lân phiến trên người hắn dường như rất cứng rắn.”
Thiết Bối Kiếm Xỉ Tích chăm chú thèm thuồng nhìn bọn họ, không biết vì sao nó cũng không vội vã phát động công kích.
Miêu Miêu dường như chẳng hề lo lắng cho an nguy của mình.
“Đạm Đạm đã chạy ra sau lưng chúng ta, để cho nó chịu chết xem ra không dễ. Niệm Băng ca ca, ta nói cho ngươi một tin xấu, Thiết Bối Kiếm Xỉ Tích còn gọi là Thiết Bối Địa Long, mặc dù không phải rồng chính thức song bởi vì nó có một chút huyết thống của rồng cho nên có thể miễn dịch với ma pháp. Ta nhớ ba ba nói Thiết Bối Kiếm Xỉ Tích có thể miễn dịch từ tứ gia trở xuống ở tất cả các hệ ma pháp.”
Nghe Miêu Miêu nói vậy, Niệm Băng thở phào.
“May là ta có thể sử dụng cao nhất là lục giai ma pháp.”
Miêu Miêu hi hi cười, nói:
“Ca ca, nhưng Thiết Bối Kiếm Xỉ Tích này đã ngoài trăm tuổi, không phải loại bình thường! Ba ba còn nói, Thiết Bối Kiếm Xỉ Tích qua trăm tuổi có thể miễn dịch từ lục giai ma pháp trở xuống ở tất các cả hệ, mặc dù không giống như chân long có thể miễn dịch ma pháp từ bát giai trở xuống nhưng ma pháp của ngươi đối với nó chỉ như gãi ngứa thôi.”