Thu giường băng xong, Tô Phong bắt đầu tính kế, để lấy được băng quan cùng “Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh” đang trong tay lão quái vật kia. Hắn biết, đáng sợ nhất không phải lão quái vật kia, mà là “Chí Tôn Thánh Diễm Lệnh” trong tay lão chỉ có Cổ Thần là không bị ảnh hưởng.
Suy nghĩ một lúc lâu, Tô Phong quyết định liều một phen. Đi ra khỏi hang động, Tô Phong đứng giữa rừng, tiếp tục huýt vài tiếng, chỉ cần Tàng Truy Dương còn trong cánh rừng này, khẳng định sẽ nghe thấy tiếng Tô Phong.
Quả nhiên, Tô Phong huýt liền mười tiếng, đột nhiên một tiếng phá không từ Tây Nam truyền đến, liền sau đó, một đường độn quang xuất hiện trước mắt Tô Phong. Độn quang vừa tan, Tàng Truy Dương hùng dũng bay trên phi kiếm, hai mắt như đao, chăm chú nhìn Tô Phong.
Mặc dù xem ra tu vi Tô Phong thấp hơn hắn rất nhiều nhưng Tàng Truy Dương không vội vàng manh động, mấy ngày liền truy sát, biểu hiện của Tô Phong đã sớm khiến Tàng Truy Dương ngỡ ngàng. Bây giờ Tô Phong cố ý dụ hắn đến đây, hắn không thể không thận trọng được.
Tàng Truy Dương nhìn ra phía sau Tô Phong, dùng thần thức quét một lượt, trừ Tô Phong ra, không còn có tu sĩ nào khác.
Tàng Truy Dương cười cười, lúc nãy thấy Tô Phong cố ý dụ hắn đến, tưởng Tô Phng tìm được viện binh, kết quả chỉ có mình Tô Phong, mặc dù biểu hiện của Tô Phong khiến Tàng Truy Dương rất kinh ngạc, nhưng hắn vẫn không coi Tô Phong ra gì.
“Tiểu tử, ngươi đến lúc phải chết rồi”.
Tàng Truy Dương cười hắc hắc.
“Đợi đã…”
Tô Phong giơ tay, nói:
“Tàng Truy Dương, khoan hãy động thủ, để ta tặng ngươi một món quà lớn…”
Nói rồi Tô Phong lại chạy vào hang động, Tàng Truy Dương thấy Tô Phong chạy vào hang động kia, hắn cũng đuổi theo vào.
Đợi đến khi nhìn rõ sơn động, Tàng Truy Dương bật cười, nói:
“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào, ha ha… vào sơn động này rồi, xem ngươi còn chạy được bao lâu?”
Tô Phong phi độn nhanh vào trong đáy động, Tàng Truy Dương cũng không giảm tốc độ, mặc dù khá ngạc nhiên trước độ sâu của động nhưng sơn động có sâu đến mấy thì cũng phải có đáy, so với mấy ngày liền truy đuổi trên trời, tình cảnh hiện tại khiến Tàng Truy Dương cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Khoảng cách mấy ngàn trượng, với tốc độ phi độn cực nhanh, chẳng bao lâu Tô Phong đã đến được động sảnh rộng chừng ba mươi trượng.
Tô Phong vừa mới vào động sảnh, bóng người sau lưng lóe lên, Tàng Truy Dương cũng lao vào, thấy đã đến đáy động, thấy Tô Phong không còn đường thoát, ha ha cười lớn:
“Tiểu tử, sao không chạy nữa? Ha ha ha ha… bây giờ ngươi có mọc cánh cũng không chạy thoát”.
“Suỵt…”
Tô Phong làm bộ im lặng, chỉ chỉ vào cỗ quan tài băng.
Tàng Truy Dương lúc này mới để ý đến hoàn cảnh xung quanh, lúc nãy vội đuổi theo Tô Phong, hắn không ý thức đến. Sơn động đã biến thành một băng động, nhìn cổ quan tài bằng băng, Tàng Truy Dương cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, nhủ thầm:
“Thật là một nơi lạnh lẽo!”
Tô Phong nói:
“Lúc nãy ta đã đến đây rồi, trong cỗ quan tài băng này có không ít bảo bối, đây chính là món quà mà ta nói với ngươi. Chúng ta không thù không hận, chi bằng chia nhau bảo tàng này, sau đó ai đi đường nấy?”.
Tàng Truy Dương hắc hắc cười, nói:
“Cho dù trong cỗ quan tài băng này có bảo tàng, cũng đều là của ta hết, hơn nữa, trước khi lấy bảo bối, ta sẽ giết ngươi trước. Ngươi chạy đến vùng đất chết này, chứng tỏ mạng ngươi đáng chết, ngươi không thoát được đâu”.
Tô Phong không biến sắc mặt, nói:
“Lúc nãy ta mở quan tài băng, bên trong có một vị ma tu, thực lực không hề thua kém ngươi, không có ta, hắc hắc… ngươi không phải là đối thủ của ma tu đó đâu”.
“Thật sao?”
Tàng Truy Dương hỏi.
Tô Phong gật đầu nói:
“Tốt nhất là chúng ta nên liên thủ, giết ma tu trước, sau đó ai lo mạng người ấy”.
Tàng Truy Dương liếc sang cỗ quan tài băng một lần nữa, nói:
“Ngươi mở nắp quan tài đi…”.
Tô Phong cẩn trọng đi đến trước quan tài, đẩy mạnh một cái, nắp quan tài lật sang một bên. Đập vào mắt Tô Phong là một thi thể đông kết thành băng tạc nằm im lìm bên trong cỗ quan tài bằng băng.
Không khí bên trong cỗ quan tài còn lạnh hơn trong động gấp mười lần. Quan tài vừa mở ra, sương mù mờ mịt lập tức tản ra tứ phía, Tô Phong cảm thấy lạnh thấu xương.
Nắp quan tài vừa bị Tô Phong mở ra, như được giải trừ cấm chế gì đó, sương mù bên trong quan tài phiêu tán toàn bộ ra ngoài, hơn nữa, nhiệt độ bắt đầu tăng lên, thi thể băng tạc dần dần tan chảy…
Băng tạc tan chảy, biến thành sương mù, bay ra khỏi quan tài.
Lớp băng bên ngoài đã tan được một nửa, đột nhiên thi thể băng động đậy, tầng băng lạnh bên ngoài vỡ nứt ra như mai rùa, lật người một cái, thi thể băng ngồi dậy.
Bởi vì bị băng lạnh bao phủ nên sắc mặt thi thể trắng chẳng khác gì màu của băng tuyết. Vừa ngồi dậy, thi thể băng mở trừng hai mắt, lộ ra đôi mắt lấp lánh lục quang, quét một lượt qua người Tô Phong.
Một cảm giác lạnh lẽo cực độ nhất thời bao phủ lấy Tô Phong, đồng thời, Tô Phong cũng cảm thấy, có một luồng thần thức đang quét lên người mình.
“Một ngàn năm… Ta chỉ cần thêm mười năm nữa là đã có thể hoàn toàn hồi phục thương thế… Tiểu tử, ngươi làm phiền ta”.
“Thi thể băng” nhổ một ngụm băng vụn, cất lời nói.
Có thể nói chuyện, có lẽ không thể gọi là “thi thể băng”, mà phải gọi là “người băng” mới đúng. Sớm đã liệu tính, Tô Phong đột nhiên hét lớn:
“Tàng Truy Dương… Sao còn chưa ra tay”.
Đúng như Tô Phong đoán, Tà Băng Tông ma tu vừa nghe thấy Tô Phong hét, liền chuyển ánh mắt sang phía Tàng Truy Dương, quát:
“Ngươi là người của Tàng gia?”
Được sinh ra là người của Tàng gia, từ xưa đến giờ luôn là niềm tự hào của Tàng Truy Dương nên hắn vội nói:
” Không sai, ta đến từ Đế Đình Tàng gia, ngươi là yêu nghiệt phương nào?”
Từ trước đến giờ, mỗi lần Tàng Truy Dương đưa thân phận Đế Đình Tàng gia của mình ra, bất luận là tu sĩ nào cũng đều tỏ ra cũng kính. Nhưng lần này, tình huống hoàn toàn tương phản, thân phận Đế Đình không khiến địa vị của hắn cao hơn, mà…
Tà Băng Tông ma tu nổi giận lôi đình, hoàn toàn quay hẳn sang phía Tàng Truy Dương, quát:
“Vậy ngươi chết đi…”
Nói xong, bàn tay băng chợt biến đập về phía Tàng Truy Dương. Thấy hai tên đó đánh nhau, Tô Phong lui lại mười trượng, chỉ đợi tên “Ma Băng Tà Tông” rời khỏi chiếc quan tài là hắn sẽ lấy rồi chạy luôn.
“To gan…”.
Tàng Truy Dương thét lớn.
Đế Đình ở Đại Doanh là trời, hắn nói ra thân phận Đế Đình Tàng gia vậy mà người này còn dám động thủ, hoàn toàn không coi Đế Đình ra gì. Tàng Truy Dương đâu có biết, ma tu Tà Băng Tông đã ở trong cỗ quan tài băng này được một ngàn năm, đâu có biết Đế Đình hay không Đế Đình?
Thấy bàn tay băng lao đến, Tàng Truy Dương ném Mộc Linh Kiếm, hai tay kết ấn, chỉ vào bàn tay băng, thanh quang trên Mộc Linh Kiếm bạo trướng, bắn về phía bàn tay băng.
Bàn tay băng chụp xuống, nắm chặt lấy Mộc Linh Kiếm còn đang lấp lánh thanh quang, Tàng Truy Dương giật mình, tu vi pháp lực của người này không hề thua kém hắn, dồn thêm pháp lực, thanh mang trên Mộc Linh Kiếm lại bạo trướng.
Bụp… một tiếng, bàn tay băng xuất hiện một lỗ hổng lớn và bị Mộc Linh Kiếm đâm xuyên.
Mặc dù bị thủng một lỗ lớn nhưng bàn tay băng không hề ảnh hưởng, tiếp tục đập mạnh về phía Tàng Truy Dương, ma tu Tà Băng Tông đưa tay trái áp lên mu bàn tay phải, truyền hàn khí, trong nháy mắt, bàn tay băng hồi phục lại nguyên dạng.
Hai tay Tàng Truy Dương kết ấn, không ngừng biến huyễn, Mộc Linh Kiếm màu xanh nhanh như gió xuyên qua không khí, không ngừng đâm vào bàn tay băng, nhưng, mỗi một lần đâm trúng, Ma tu Tà Băng Tông lại bổ sung hàn khí, bàn tay băng lại hồi phục, chẳng để ý đến Mộc Linh Kiếm trong không trung, trực tiếp tóm lấy Tàng Truy Dương.
Tô Phong ngồi ở cửa động sảnh, hớn hở nhìn hai người chiến đấu, bất luận ai thắng ai thua, ai sống ai chết, ở vị trí của mình, Tô Phong có thể chạy thoát bất cứ lúc nào. Nếu như cả hai cùng trọng thương, Tô Phong sẽ không khách khí, bồi thêm cho hai người một đao.
Đối diện với bàn tay băng đánh mãi không chết, Tàng Truy Dương cũng không còn cách nào khác, lùi lại phía sau, nhìn sang phía Tô Phong. Tên tiểu tử này đúng là làm cho hắn tức chết, còn ngồi ở đó nhìn hắn với tên quái nhân trong quan tài đánh nhau như xem khỉ diễn trò.
“Tiểu tử… Nếu như đã liên thủ, sao còn không lên?”.
Tàng Truy Dương quát.
Tô Phong nhún nhún vai, nói:
“Lúc nãy ta muốn liên thủ, haizzz… Nhưng bây giờ không muốn nữa, ngươi đánh trước đi, nếu như không chịu được nữa thì ta lên”.
Tàng Truy Dương giận dữ quát:
“Ngươi dám lừa ta?”.
Tô Phong chỉ nhếch mép cười không thèm nói gì.