Tô Phong theo lão cha vào Cổ gia, vừa tới cửa đại sảnh, Tô Phong cảm giác có chút không đúng. Nhìn vào trong, Tô Phong thấy ba vị trưởng lão của Cổ gia còn có cha con Cổ Thần cùng Vân kính Hồng, Vân Tuyết. Nhìn thấy như vậy Tô Phong liền biết Vân gia là muốn từ hôn. Trong đại sảnh vang lên tiếng nói chủa Cổ Thần:
“Vân tộc trưởng, ta biết rõ ta và Vân Tuyết có mệnh cách bất hòa, để tránh sau này nàng làm ra những chuyện nhục nhã Cổ gia ta, hôm nay ta đã biết “hưu chi”.
Nghe thấy vậy Tô Phong từ ngoài đi vào liền nói:
“Tiểu Thần, “hưu” tốt lắm!”
Nghe thấy tiếng nói phát ra từ bên ngoài, mọi người trong đại sảnh đồng loạt nhìn lại thì thấy một thiếu niên, mi thanh tú mục làn da trắng như tuyết hai con ngươi đen kịt đầy linh động nhìn rất cơ trí bước vào.
Đi tới giữa đại sảnh, chưa kịp chào ai thì Tô Phong cảm nhận thấy một luồng áp lực đang đè lên mình, hắn định vận chân khí chống đỡ thì nghe thấy một tiếng “hừ”, một thân ảnh lóe lên xuất hiện trước mặt Tô Phong không phải lão cha hắn thì là ai.
Tô Ngạo thiên vốn là đinh đi vào cùng Tô Phong nhưng nghĩ lại, hắn liền muốn xem sự việc tiếp tục phát sinh ra sao liền đứng ở ngoài xem. Thấy con mình bị Vân Kính Hồng tạo áp lực hắn liền phi vào luôn.
Đứng chắn trước mặt Tô Phong, Tô Ngạo Thiên liền phá tan áp lực mà Vân Kính Hồng tạo ra. Cảm nhận được luồng sức mạnh của Tô Ngạo Thiên, đại trưởng lão của Cổ gia liền giật mình thốt lên:
“Tiên Thiên tầng bảy”.
Mọi người trong đại sảnh ngay nghe thấy vậy thì giật mình. Tam đại gia tộc, mạnh nhất mới có Tiên Thiên tầng sáu mà Tô Ngạo Thiên hiện là Tiên Thiên tầng bảy, điều đó đại biểu cho cái gì thì bọn họ cũng biết. Chưa kể thế lực trong bóng tối của Tô gia, mà bọn họ còn chưa rõ.
Tô Ngạo Thiên thấy phản ứng của mọi người thì nhất thời hài lòng sau đó hắn quay sang nhìn Vân Kính Hồng nói:
“Vân gia chủ! Ta cảm thấy ngài có chút hơi quá rồi đấy”.
Nghe thấy vậy, Vân Kính Hồng lúng túng, không biết nên làm gì cho phải thì Cổ Thương Khung lên tiếng.
“Thiên huynh! Mọi người coi trọng hòa khí”.
Thấy Cổ Thương Khung nói vậy, mọi người nhao nhao gật đầu phụ họa. Tô Hạo Thiên nghe vậy, cũng chỉ gật đầu nhưng chẳng ai biết trong lòng hắn nghĩ gì, rồi hắn đi tới bên cạnh Cổ Thương Khung ngồi xuống.
Tô Phong thấy vậy thì đi tới bên cạnh Cổ Thần, hai người nhìn nhau rồi chuồn ra ngoài, để lại mấy lão già nói chuyện.
Ra đến bên ngoài, Tô Phong nhìn Cổ Thần nói:
“Không ngờ tu vi đệ đã tới Hậu Thiên tầng sáu rồi a!”.
Cổ Thần nghe Tô Phong nói vậy thì cười cười không nói gì. Khi hai người đang đi thì Tô Phong nghe thấy có người goị mình ở đằng sau, hắn quay lại thấy Vân Tuyết chạy tới trước mặt mình. Tô Phong hơi cau mày hỏi:
“Vân Tuyết tiểu thư gọi ta có chuyện gì không?”
Vân Tuyết không thèm để ý Cổ Thần bên cạnh liền nói:
“Muội muốn gả cho huynh!”.
Nghe thấy Vân Tuyết nói, Tô Phong dùng ánh mắt quái dị nhìn Vân Tuyết, từ trên xuống dưới rồi lắc đầu nói:
“Không được”.
Vân Tuyết rơm rớm nước mắt hỏi hắn:
“Vì Sao?”
Tô Phong chỉ lắc đầu không nói, rồi cùng Cổ Thần rời đi, để lại Vân Tuyết đứng một mình nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn. Đến giữa trưa khi Tô Phong đang cùng Cổ Thần ngồi chém gió thì hạ nhân tới nói lão cha hắn đang đợi hắn cùng về. Nghe hạ nhân nói vậy Tô Phong đứng giậy tạm biệt Cổ Thần rồi rời đi.
Khi về đến nhà, Tô Phong nói với Tô Ngạo Thiên là muốn bế quan, không muốn ai quấy giày rồi trở về phòng. Từ hôm đó, ngày lại ngày hắn chỉ tu luyện, tập luyện ấn pháp cùng bộ pháp cứ diễn ra như thế trong vòng một năm. Đến một ngày:
“Rầm..Rầm! Phong nhi nhanh trốn đi”.
Tô Phong đang trong trạng thái tu luyện giật mình tỉnh lại. Nghe thấy lão cha hắn dùng sức hét lên, có vẻ như bị thương khá nặng, Tô Phong liền đứng giậy đạp bung cửa phi ra ngoài thì hắn chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp. Khắp Tô gia đều là máu cùng xác chết, nhuộm đỏ lòm cả mặt đất. Vội vã chạy về phía đại sảnh, hắn chứng kiến nơi đó còn nhiều xác chết hơn mấy chỗ hắn chạy qua.
Ở bên trong đại sảnh, Tô Ngạo Thiên đang đánh nhau cùng hai lão giả áo đen, một tên có tu vi Tiên Thiên tầng bảy, tên còn lại là Tiên Thiên tầng tám. Mặc dù Tô Ngạo Thiên có tu vi Tiên Thiên tầng bảy nhưng gặp phải một kẻ ngang mình, cùng một kẻ hơn mình một cảnh giới thì hắn cũng chịu chết. Khi Tô Phong kịp tới, Tô Ngạo Thiên đã bị một lão già cầm kiếm đâm xuyên tim. Còn một lão già khác thì bị Tô Ngạo Thiên chém cụt đầu. Nhìn thấy vậy, Tô Phong thét dài dồn hết sức vào cánh tay, tung trưởng đập chúng lão già khiến hắn chết ngay tại chỗ,