Vì bù lại sai lầm mà Xuân Lan phạm phải, Kinh Vô Tình tiếp tục ở lại Dạ thành, lợi dụng các mối quan hệ của mình trên thương trường để tìm ra manh mối.
Căn cứ theo cách nói của Xuân Lan, người của Mộc Gia Bảo ẩn náu trong thành chờ thời cơ hành động, Kinh Vô Tình quyết định tự mình đi tìm người mà Xuân Lan nói đã gặp để tìm hiểu triệt để.
Hoàn hảo là mấy ngày nay Thiết Liệt bận rộn suy tính đối sách để đối phó với Mộc Gia Bảo, không có thời gian rảnh đến tìm nàng, nhẹ nhàng thở một hơi, một cảm giác trống rỗng không thể nói nên lời đột nhiên dâng lên trong lòng nàng. Nàng cảm thấy trái tim thật lạnh. Có lẽ nàng cũng chỉ là một trong những nữ nhân đã qua lại với hắn, chỉ khác là nàng không được nuôi dưỡng tại Phượng lâu.
Không nên suy nghĩ nhiều nữa, tình yêu chỉ là một thứ rất nhỏ trong cuộc sống, tỉnh mộng, nàng sẽ trở lại với thân phận của một thương nhân, lần sau hẳn sẽ không tuỳ tiện đem người khác bán đi nữa. Trong đầu hiện lên hình ảnh thú vị khi hắn bị đem bán, khoé miệng nàng hiện lên một nụ cười yếu ớt.
Đột nhiên một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt nàng.
“Liễu cô nương, ngươi làm gì ở đây?” Nàng không bao giờ nghĩ đến chuyện một hoa khôi như Liễu Phượng Nương sẽ xuất hiện ở chỗ chợ búa đông người.
Liễu Phượng Nương hoảng sợ “Tại sao ngươi cũng ở nơi này?”
“Ta…Khó thấy được thời tiết đẹp thế này, ta ra ngoài đi dạo một chút.” Kinh Vô Tình đề cao cảnh giác, theo như lời Xuân Lan nói, người Mộc Gia Bảo có thể thuận lợi ra vào Dạ thành là vì bên trong có nội ứng.
“Như vậy a, ta cũng thế.” Liễu Phượng Nương cười thật miễn cưỡng “Ta có việc phải đi trước.”
“Vậy ngươi cứ đi thong thả.” Kinh Vô Tình nhìn nàng rời đi, bước chân có vẻ loạng choạng. Ý thức được có gì đó không ổn, Kinh Vô Tình xoay người đi theo rình nàng, thấy nàng tiếp cận một người mang bộ dạng của kẻ hành tẩu trên giang hồ.
Sau khi do dự một lúc lâu, Kinh Vô Tình giả bộ hết nhìn đông tới nhìn tây để mê hoặc những người buôn bán xung quanh, sau đó làm bộ không có việc gì tiến vào trong ngõ nhỏ.
Bao quanh con ngõ nhỏ hẹp dài là một bức tường cao ngất, ước chừng cao đến ba thước, từ dưới nhìn lên trong giống như một dải nhỏ của bầu trời.
“A… tên ác đồ ngươi mau thả ta ra, hoàng đế thúc thúc của ta tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Là giọng nói của Hoa Liên công chúa, hình như từ bên kia truyền đến? Kinh Vô Tình vội vàng nương theo tiếng nói đi tìm, tới một con hẻm, lại cảm giác thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Nàng nóng lòng như lửa đốt, chỉ sợ nếu đến muộn một chút Hoa Liên công chúa mà xảy ra bất trắc thì đó là lỗi của nàng.
“Ta cảnh cáo ngươi đừng tới đây…a”
Tiếng nói đột nhiên biến mất.
Kinh Vô Tình rất muốn mở miệng kêu gọi nhưng lại sợ ác đồ chú ý tới, ngược lại sẽ làm cho Hoa Liên công chúa rơi vào tình thế nguy hiểm hơn.
Nàng nhìn xung quanh, đang không biết đến nơi nào tìm thì đột nhiên sau gáy truyền đến một cơn đau nhói, trước khi mất đi ý thức, nàng mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Sao có thể?
****
“Đều là tại ngươi, đau quá.”
Tiếng kêu oa oa làm Kinh Vô Tình bừng tỉnh. Là giọng nói của Hoa Liên công chúa.
“Uy, nàng tỉnh rồi, ngươi không qua đó nhìn sao?”
“Thiết Tâm…” Kinh Vô Tình vừa xoa gáy vừa kêu lên.
“Nàng chính là Mộc Tâm Vũ, ngươi xong đời rồi.” Hoa Liên nói.
“Hoa Liên công chúa.” Kinh Vô Tình nhổm người dậy, phát hiện hai tay mình bị trói sau lưng. Nàng nhìn quanh ngôi nhà tranh đơn sơ, chỉ có bốn bức tường cùng mấy chiếc ghế và một cái bàn kê sát vào tường.
Giờ phút này Hoa Liên ngồi ngay ngắn trên ghế, để cho một nam nhân vén ống quần của nàng lên, lộ ra đôi chân trắng nõn mềm mại, trên đó có một vết thương đang được bôi thuốc.
“Đau, ngươi nhẹ tay một chút, người ta là lần đầu tiên.” Bị trọng thương như vậy.
“Đại ca! Hoa Liên là con tin, sao huynh có thể…” Giọng nữ dừng lại giữa chừng.
“Thiết Tâm.” Kinh Vô Tình quay đầu lại, khiếp sợ nhìn Thiết Tâm hiện giờ cởi bỏ bộ đồ đen, nàng, cư nhiên là một mỹ nữ thanh lệ thoát tục.
“Câm miệng.” Thiết Tâm, hay chính là Mộc Tâm Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Kinh Vô Tình “Cũng khá lắm, không ngờ ngươi cũng tìm được đến nơi này.”
“Tâm Vũ, không được vô lễ.” Nam nhân kia xoay người, dung mạo tuyệt mỹ đến mức chỉ sợ Đổng Hiền* của triều Hán cũng tự hổ thẹn không bằng, nếu không phải giọng nói trầm thấp nam tính của hắn thì người ta chắc hẳn sẽ nghĩ hắn là nữ nhân.
*Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu chuyện “tình yêu cắt áo” của Hán Ai Đế rất nổi tiếng. Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp trong hoàng cung để sủng ái một mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho ông ta. Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái ở đời sau. Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”.
Sau khi hắn giúp Hoa Liên xử lý mỉệng vết thương thì đứng dậy ôm quyền hướng Kinh Vô Tình vái chào “Tại hạ Mộc Long Vũ, thật xin lỗĩ lần trước đã làm ngộ thương Kinh cô nương.”
“Ngươi cần gì phải khách khí với nàng?” Mộc Tâm Vũ và Hoa Liên hai lời như một.
Kinh Vô Tình nhíu mày, mơ hồ ngửi được không khí xung quanh Mộc Tâm Vũ và Hoa Liên có cái gì đó rất kỳ lạ. Nếu như Hoa Liên vì chuyện của Thiết Liệt nên mới chán ghét nàng thì nàng có thể hiểu được, nhưng Tâm Vũ nàng ta còn có chút oán hận.
Cho đến khi biết Thiết Tâm là nữ nhân nàng mới mơ hồ đoán được lý do là gì. Thiết Liệt đúng là hại người rất nặng, bán hắn còn tiện nghi cho hắn.
“Đại ca, đừng nói nhiều với các nàng, Thiết Liệt đã phát hiện ra chỗ này, chúng ta mau chóng trốn đi, còn các nàng…” Một thanh chuỷ thủ kề lên cổ Kinh Vô Tình “Một đao giải quyết mọi chuyện.”
“Tâm Vũ, không được làm loạn, Tâm Hồng đâu rồi?”
“Tâm Hồng nói còn có việc phải xử lý, sau này sẽ gặp.”
“Vậy đi triệu tập binh mã chờ khi mọi người đến đông đủ thì chúng ta sẽ rời đi.”
“Vậy hai nữ nhân kia xử lý ra sao? Không thể mang theo các nàng cùng chạy trốn.” Sát khí hiện lên trong đáy mắt Mộc Tâm Vũ.
“Ta đã có tính toán. Mặt khác có thể cởi bỏ dây thừng trên người Kinh cô nương, ta đã hạ cấm chế trên người nàng, nàng chạy không thoát đâu.”
“Vâng.” Mộc Tâm Vũ bực bội trả lời, thô lỗ cởi bỏ dây thừng buộc đằng sau cho Kinh Vô Tình “Muốn tìm chết thì cứ chạy đi, chúng ta đã bố trí cơ quan ở trong căn phòng này, nếu không muốn biến thành tổ ong thì ngoan ngoãn ở lại trong này.”
“Ngươi thích Thiết Liệt?” Kinh Vô Tình nhất châm kiến huyết hỏi.
Hai má tức thì đỏ như áng mây hồng, Mộc Tâm Vũ bị nói trúng tim đen thẹn quá hoá giận, quay sang quát Kinh Vô Tình “Ngươi câm miệng.”
‘Ba’ một tiếng, năm dấu tay hiện trên khuôn mặt trắng mịn của Kinh Vô Tình.
“Hoá ra là như thế, khó trách ngươi đến bây giờ cũng không có động thủ.” Mộc Long Vũ mặt lạnh như băng đi đến bên người Mộc Tâm Vũ, khuôn mặt ôn hoà thoáng chốc nghiêm nghị.
“Đại ca, không phải như vậy, huynh đừng nghe nàng ta nói bừa.” Mộc Tâm Vũ chột dạ, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.
“Đại ca, đại sự không ổn, Dạ Quỷ đã tìm đến cửa.” Một tiểu cô nương mặc hồng y từ ngoài cửa chạy vào.
“Bọn họ tới thực nhanh.” Đáy mắt Mộc Long Vũ hiện lên mây mù “Lần này chúng ta phải báo thù cho cha mẹ cùng huynh đệ đã chết của Mộc Gia bảo.”
****
“Thiết Liệt, làm sao ngươi biết người của Mộc Gia Bảo ẩn náu ở chỗ này?” Thạch Định Phong cùng Thiết Liệt và rất nhiều Dạ Quỷ đến đây, nhìn hắn chỉ huy bọn họ vây chặt xung quanh ngõ nhỏ.
“Ta tự có nơi tìm kiếm tin tức của ta. Thiết Kiếm, nơi này giao cho ngươi, Thạch Định Phong, ngươi theo ta vào.” Thiết Liệt mặt không đổi sắc phân phó, cố nén cơn giận như sóng trào khi biết Kinh Vô Tình một mình thâm nhập vào sào huyệt của địch, nàng làm hắn không thể làm theo kế hoạch ban đầu đã định mà phải hành động trước một canh giờ.
“Thiết Liệt, trong lòng ngươi đang nghĩ gì? Trước kia khi cản trở dư đảng của Mộc Gia Bảo lộng hành ta cũng không thấy ngươi tích cực như vậy, còn có lần trước ta bảo ngươi Hoa Liên công chúa mất tích, kết quả ngươi chỉ đến hiện trường nhìn một chút sau đó cũng không thấy hỏi han gì cả.”
“Ngươi im lặng một chút.” Thiết Liệt bước đi thật nhanh, đè nén tâm tình sự hãi. Không thể tưởng tượng được Thiết Liệt hắn thường ngày bá đạo ngông cuồng, không sợ trời không sợ đất lại bị nữ nhân Kinh Vô Tình quật cường này nắm trong tay.
“Cuối cùng ngươi cũng đến.” Mộc Long Vũ chậm rãi xuất hiện, sau lưng hắn là Mộc Tâm Vũ.
Thiết Liệt dừng bước “Thiết Tâm, quả nhiên là ngươi.”
Mộc Tâm Vũ không nói lời nào, vẻ mặt đờ đẫn.
“Thạch công tử đúng là người thông minh.” Mộc Long Vũ mỉm cười mà nhìn hắn với ánh mắt khinh thường.
“Kinh Vô Tình đâu?” Thiết Liệt hỏi thẳng Mộc Long Vũ.
“Ta cứ nghĩ người ngươi quan tâm nhất là Hoa Liên công chúa.” Mộc Long Vũ mỉm cười, đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm.
“Nàng là con tin quan trọng để các ngươi trọng trấn Mộc Gia Bảo, các ngươi còn cần nàng để đàm phán điều kiện cùng hoàng thượng, sẽ không ngốc đến mức làm nàng bị thương để đối địch với toàn bộ hoàng triều Đại Đường.”
Thiết Liệt phân tích rõ ràng làm đáy mắt Mộc Long Vũ không giấu được vẻ tán thưởng, nếu không phảỉ vì thù nhà thì hắn sẽ xem Thiết Liệt là một bằng hữu đáng để kết giao.
“Đại ca, nói nhiều với bọn họ làm gì?” Những tia u oán loé lên trong đáy mắt Mộc Tâm Vũ rồi biến mất. Đi theo Dạ hoàng nhiều năm, nàng giống như một cái bóng, nhưng nàng lại lấy đó làm vinh dự, âm thầm đem tình cảm giấu ở trong lòng, nàng vẫn tin tưởng chỉ cần thù oán giữa hắn và đại ca nàng tiêu tan thì nàng sẽ có cơ hội, nhưng nàng sai rồi, chỉ vì sự xuất hiện của Kinh Vô Tình.
“Nói đi, ngươi muốn thế nào?” Thiết Liệt nhếch miệng, tưởng chừng vô hại, nhưng chỉ có Thạch Định Phong biết đại sự không ổn, đây là trạng thái bình tĩnh của con sư tử trước khi tức giận, hắn nhanh chóng lùi ra ngoài ba trượng.
“Dạ hoàng quả thực mau lẹ, ta muốn mạng của ngươi.” Mộc Long Vũ rút nhuyễn kiếm bên hông ra, trong khoảnh khắc, vạn ánh hào quang xuyên qua tầng mây, bao quanh những yếu huyệt trên người Thiết Liệt.
Một hồi long tranh hổ đấu bắt đầu triển khai.
****
“Nguy rồi, bọn họ đã đánh nhau.” Hoa Liên đứng ở cửa sổ trông thấy binh mã đang giằng co bên ngoài, gấp đến độ giống như con kiến bò trên chảo nóng, quay đầu nhìn thấy Kinh Vô Tình đang nhàn nhã ở trong phòng đi dạo một vòng, không ngừng gõ gõ vách tường phía đông, vỗ vỗ mặt đất phía tây, nàng nhịn không được đầy một bụng tức giận “Chẳng nhẽ ngươi một chút cũng không lo lắng sao?”
“Nếu đem bức tường này lật đổ thì có thể ra ngoài.” Kinh Vô Tình thì thào tự nói.
“Uy! Lời ta nói ngươi có nghe thấy hay không?” Hoa Liên giận không thể tả.
Kinh Vô Tình quay đầu lại hỏi “Ngươi bảo gì ta?”
“Nữ nhân ngươi.” Lần đầu tiên gặp gỡ đã bày ra bộ dạng xa cách, hoàn toàn không để Đại Đường công chúa này ở trong mắt, Hoa Liên hờn dỗi xoay người, đi tới định mở của “Ta muốn ra ngoài.”
“Chậm chút.” Trước khi nàng bước ra cửa Kinh Vô Tình đã kịp ôm nàng lại trước khi một cây ngân châm phóng ra .
Thoáng chốc, trước nhà phóng ra loạn tiến, một mũi tên vừa vặn bắn vào cây cột gỗ chỉ cách đầu hoa Liên có một tấc.
Hoa Liên nhìn chằm chằm vào mũi tên vẫn còn đang rung bần bật mà nuốt nước miếng. Thiếu chút nữa là đầu nàng chuyển nhà.
“Mộc công tử không phải đã từng nói nếu muốn giữ cái mạng nhỏ thì đừng bước ra khỏi cửa nửa bước.” Kinh Vô Tình kéo nàng lên, phủi đi bụi bặm bám trên người.
Hoa Liên quật cường quay mặt đi “Ta sẽ không cảm kích ngươi.”
“Ta không cần ngươi cảm kích, có thể đi tới đây một chút không?” Kinh Vô Tình đi đến bên giường, gõ nhẹ vách tường bên cạnh đầu giường.
“Làm sao?” Hoa Liên chẳng biết vì sao mình lại nghe lời nàng.
“Ngươi nghe xem tiếng động phát ra từ vách tường này có phải khác với vách tường khác hay không?”
Hoa Liên trèo lên giường gõ gõ “Đúng là không giống, vậy thì sao?”
Kinh Vô Tình đưa mắt nhìn chung quanh, thầm nghĩ trong phòng này chỉ có cái bàn và mấy cái ghế này là có vẻ chắc chắn, sau đó chọn một cái ghế ném vào vách tường.
Tức thì, bụi bặm từ trên nóc nhà, vách tường bay xuống như mưa, Hoa Liên muốn tránh nhưng vẫn bị bụi bám vào, còn bị nghẹt thở.
“Khụ khụ, ngươi muốn làm cái gì?” Hoa Liên trừng mắt nhìn nàng.
“Ghế không đủ cứng rắn.” Kinh Vô Tình tìm kiếm xung quanh, xốc giường lên, nhìn thấy cái gối bằng đá thì trên mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng.
“Uy, ngươi muốn làm cái gì?” Một đạo linh quang loé lên trong đầu Hoa Liên “Chẳng nhẽ ngươi muốn phá vỡ bức tường này?”
“Đúng vậy.”
Đi khắp đại giang nam bắc, thân ở trên thương trường xảo trá quỷ quyệt hay thay đổi, không có sự bình tĩnh cùng trí tuệ thông minh thì khó có thể sinh tồn.
Hoa Liên tuy sống ở đại mạc rộng lớn nhưng dù sao từ nhỏ đã là hoàng thất thiên kim được nuông chiều, loại công việc nặng nhọc này nàng làm không được, Kinh Vô Tình thản nhiên nói bâng quơ “Ngươi có thể ngồi bên cạnh để xem.”
Lời này bay vào trong tai Hoa Liên lại ra một ý nghĩa khác. Phật tranh một nén hương, người tranh một hơi thở, nàng không phục nói “Ngươi dựa vào cái gì sai phái ta? Ta muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó, ngươi không được quản.” Sau khi nhìn xung quanh, chỉ thấy cái bàn đủ cứng rắn, vì cạnh tranh mà nàng dùng hết sức mạnh nâng cái bàn ném vào vách tường.
‘Phanh’ một tiếng, bức tường kia đổ trên mặt đất, còn Hoa Liên bị bụi bặm bay múa khắp trời bám đầy người, thỉnh thoảng còn ho khù khụ.
Tuy Kinh Vô Tình né tránh kịp thời, không bị mảnh gỗ bắn trúng nhưng vẫn bị vạ lây, nàng đưa mắt nhìn Hoa Liên trên người toàn là bụi bặm, muốn cười nhưng không dám, mà Hoa Liên kia lại chỉ vào nàng rồi cười ra tiếng, lúc này nàng mới phát hiện trên người mình cũng bị bao phủ bởi bụi bặm.
Tiếng động kinh người đương nhiên kinh động đến hàng xóm trong ngõ nhỏ, cũng chính là hai kẻ đang chiến đấu hăng say.
Sau khi thu chiêu, hai người đều chạy tới hiện trường, chỉ thấy một mảnh bụi mù, sau đó một lúc thấy hai người toàn thân đầy bụi đi ra, không thể phân biệt được ai là ai.
“Tình nhi.” Thiết Liệt không chút do dự chạy đến ôm lấy một trong hai người đó.
“Buông ta ra.” Không nghĩ hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra nàng, nói không cảm động chính là gạt người. Kinh Vô Tình gắng sức đẩy lồng ngực cứng rắn của Thiết Liệt ra, nàng nên sớm biết hắn làm việc không bao giờ để người khác vào trong mắt.
Hoa Liên ở bên cạnh thấy khó chịu “Các ngươi còn muốn ôm đến bao giờ?”
“Ai làm vậy?” Mộc Long Vũ nghiến răng nói từng chữ.
“Là ta, làm sao?” Hoa Liên vênh mặt lên chống đối.
“Đây là căn phòng mà cha mẹ và chúng ta cùng ở trước đây, là do ngươi huỷ.” Hốc mắt Mộc Tâm Hồng đỏ ửng, ngồi xổm xuống vuốt ve những mảnh vụn còn lại.
“A.” Cái miệng nhỏ của Hoa Liên khẽ nhếch lên, nhìn sắc mặt Mộc Long Vũ vừa xanh lại chuyển sang trắng, tức thì thấy mây đen bay trên đầu “Này…Cái kia…Thực xin lỗi ta không biết đó là di vật.”
“Nhìn ngươi làm việc thật tốt.” Mộc Long Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoa Liên.
“Không đúng, căn phòng này là do ta phá hư, không liên quan đến Hoa Liên.” Kinh Vô Tình phản xạ đứng chắn trước người Hoa Liên.
“Ngươi muốn tính thì cứ tính lến đầu ta là được.” Thiết Liệt đem Vô Tình bảo vệ phía sau lưng.
“Toàn bộ các ngươi đều đáng chết.” Thanh âm chưa dứt thì Mộc Long Vũ đã vung kiếm, chiêu nào chiêu nấy chí mạng hướng về phía Thiết Liệt.
Tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, Mộc Tâm Vũ cũng thừa cơ công kích Kinh Vô Tình và Hoa Liên. Một người là vị hôn thê của Dạ hoàng, một là tình nhân của hắn, Mộc Tâm Vũ không thể bỏ qua cho các nàng.
Thạch Định Phong thấy sát khí nổi lên trong mắt Mộc Tâm Vũ thì vội vàng gia nhập cuộc chiến “Uy, ta nói Thiết Tâm, một cô nương vẫn nên ít múa kiếm đả thương người, rất nguy hiểm.”
“Ngươi câm miệng.” Mộc Tâm Vũ chuyển sang công kích hắn.
“Trả lại phòng ở của cha mẹ cho ta.” Mộc Tâm Hồng nước mắt lưng tròng, trong mắt hằn lên tơ máu, rút chuỷ thủ ở bên người ra hướng về phía Hoa Liên và Kinh Vô Tình đâm tới.
“Tránh mau.” Kinh Vô Tình theo bản năng đẩy Hoa Liên ra rồi mới đưa tay lên đỡ.
“Tình nhi.” Thiết Liệt lòng đau như cắt hét lên một tiếng vang cả trời xanh.
“Mau dừng tay.” Cùng với tiếng cây gậy chống xuống đất là một giọng nói già nua vang lên, hai lão nhân tóc trắng xoá được Liễu Phượng Nương dìu xuất hiện ở cửa.
Mộc Long Vũ trước tiên quay đầu lại, trên mặt đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc, không thể tin nổi, sau cùng nghẹn ngào thốt lên “Cha, mẹ!”
****
Hai người rõ ràng đã bị lăng trì xử quyết thế nhưng vẫn còn sống trên đời.
Người của Mộc Gia Bảo tụ tập trong ngoài đại sảnh của Dạ thành, chính là người hầu, gia nô cũ cùng những người đã từng chịu ân của Mộc Gia Bảo.
“Cha, mẹ.” Ba hài tử của Mộc gia cùng tiến lên, tâm tình kích động không thể nói thành lời.
“Mấy tên nghịch tử các ngươi, là ai dạy đến nỗi các ngươi không phân biệt được đúng sai, không điều tra rõ chân tướng đã nóng lòng hành sự, ta trước kia dạy các ngươi đọc sách thánh hiền cũng là uổng phí nước miếng sao chứ? Khụ khụ…”
“Lão gia, đừng kích động, thân thể quan trọng hơn.” Mộc lão phu nhân vội vàng vỗ lưng trượng phu.
“Ai kêu ngươi dẫn bọn họ đến?” Thiết Liệt trừng mắt nhìn Liễu Phượng Nương đang đứng sau lưng hai lão nhân của Mộc gia.
“Phượng Nương thấy…thấy Dạ thành và Mộc Gia Bảo cứ đánh qua đánh lại không phải là biện pháp tốt.” Liễu Phượng Nương sóng mắt lưu chuyển, một tia xảo quyệt hiện lên trong ánh mắt nàng nhưng không ai nhìn thấy.
Hoa Liên đang đi qua đi lại tuần tra đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ “Liệt, chuyện này đến cùng là như thế nào? Năm đó bọn họ không phải bị xử quyết trên pháp trường rồi sao? Vì sao lại có thể sống dậy rồi xuất hiện ở Dạ thành? Liễu Phượng Nương tại sao lại ở cùng một chỗ với bọn họ? Chứa chấp khâm phạm chính là một tột rất nặng.”
“Câm miệng.” Thiết Liệt và Mộc Long Vũ hai miệng một lời, sau đó quay sang nhìn nhau.
“Chuyện xảy ra ở đây hôm nay không một ai được tiết lộ ra ngoài, nếu không chẳng cần đợi quan sai tới bắt người, các ngươi liền đem cái cổ của mình đi rửa thật sạch sẽ.” Ánh mắt Thiết Liệt lạnh lẽo nhìn những người có mặt ở đây.
“Người của Mộc Gia Bảo thì ngươi không cần lo lắng, bọn họ đều là những người trung thành với chúng ta.” Mộc Long Vũ tuy không hiểu rõ ngọn nguồn sự việc nhưng khi thấy phụ mẫu còn ở nhân gian thì tràn ngập vui sướng, đến mức không cách nào diễn tả.
Hoa Liên uỷ khuất chu cái miệng nhỏ nhắn. Nàng chính là Đại Đường công chúa, nhưng bọn họ không có người nào đem nàng để vào trong mắt, trừ… tầm mắt của nàng di chuyển về phía Kinh Vô Tình đang ngồi cạnh Thiết Liệt.
“Tiểu thư, tay của người chảy thật nhiều máu, người không có việc gì hay sao mà lại đi cứu công chúa điêu ngoa bốc đồng kia.” Xuân Lan vừa khóc vừa băng bó vết thương cho Kinh Vô Tình.
Nghe vậy, trong trái tim Hoa Liên tự nhiên có một dòng nước ấm lưu chuyển. Từ khi nàng ra đời đến nay, đây là lần đầu tiên có người bất chấp tính mạng để cứu nàng, nàng vĩnh viễn không quên ánh mắt đỏ rực của Mộc Tâm Hồng khi vung chủy thủ chém về phía các nàng, Kinh Vô Tình lấy thân thể ra để bảo vệ cho nàng, dùng tay nắm lấy chủy thủ….Ai! Nếu Kinh Vô Tình thực sự là nam nhân thì tốt biết bao, nàng nhất định sẽ ái mộ và yêu thương hắn.
Ánh mắt của Hoa Liên làm lòng bàn tay Kinh Vô Tình ướt đẫm mồ hôi, nàng sẽ không giống như Liễu Phượng Nương chứ?
Thiết Liệt lập tức đem Kinh Vô Tình ôm vào trong lòng “Được rồi, Xuân Lan, trong này không có chuyện của ngươi, trước tiên đi xuống.” Hắn không nói nhiều đưa mắt nhìn Xuân Lan. Mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân cũng như nhau, Kinh Vô Tình chỉ có thể thuộc về một mình hắn.
“Vâng.” Xuân Lan khẽ cúi người một chút, vì hắn có thể là cô gia tương lai nên nàng dù không cam lòng cũng chỉ có cách lui ra.
“Thiết công tử, hai lão già chúng ta quả thực nợ ngươi nhiều lắm.” Hai lão nhân của Mộc gia nói rồi quỳ xuống.
“Một chút chuyện đó không đáng để nhắc đến. Hai vị lão nhân gia mau mau đứng lên.” Thiết Liệt chạy nhanh tới dùng sức nâng hai lão nhân lên, vẻ ngượng ngùng hiện lên trên khuôn mặt của hắn, với sự thông minh lão luyện của Kinh Vô Tình không khó để nàng đoán được tất cả sự việc.
Kinh Vô Tình thấp giọng nói “Không phải ngươi tìm hai người nguỵ trang thành bọn họ rồi đưa những người đó lên pháp trường để che mắt thế gian sao? Dù sao hoàng đế cũng không chạy đến nơi xa ngàn dặm này để nghiệm thi, tiếp đó ngươi đưa bọn họ về giấu ở Phượng lâu, bởi vì nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, không ai có thể nghĩ rằng khâm phạm tưởng đã chết hoá ra vẫn còn sống.”
“Thông minh, không hổ là nữ nhân của Dạ hoàng ta.” Thiết liệt ghé sát vào tai nàng thổi một hơi, lấy tay áo che lại việc hắn khinh bạc nàng một cách quang minh chính đại. Những người ở đây đều nhìn rõ mồn một nhưng làm bộ như không thấy.
“Ai có thể nói cho ta biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào không?” Hoa Liên nhìn hai lão nhân “Rõ ràng ba năm trước hai người các ngươi đã bị xử trảm, sao có thể sống tới bây giờ?” Nàng không phải quan giám trảm nhưng không thích cảm giác bị người ta giấu diếm.
“Hoa Liên, đây đã là chuyện quá khứ, đừng nhắc lại.” Trong mắt Thiết Liệt hiện lên sự uy nghiêm.
Hoa Liên thoáng rùng mình, nói với vẻ khiêu khích “Ta chính là công chúa, nếu ta đến trước mặt hoàng đế thúc thúc cáo trạng, tất cả các ngươi sẽ bị bắt giam vào trong ngục.”
“Ta có thể khiến cho ngươi vĩnh viễn không thể mở miệng, ngươi muốn thử không?” Mộc Long Vũ mỉm cười nhìn nàng chăm chú, khoé miệng nhếch lên.
Hoa Liên tự nhiên lạnh run, kêu lên “Các ngươi bắt nạt ta.” Sau đó tức giận trở lại chỗ ngồi.
Thạch Định Phong nhàn nhã thưởng thức trà “Ít lời một chút, tự giữ lấy thân.”
“Đều là tại ngươi, nếu không phải ngươi gọi ta đến Dạ thành thì ta cũng không phải chịu khuất nhục lớn như vậy.” Hoa Liên kêu lên. Ở Dạ thành, nàng một chút địa vị cũng không có, nàng không muốn ở đây nữa.
“Vậy ngươi muốn ta bồi thường cho ngươi thế nào?” Thạch Định Phong đùa giỡn.
“Ngươi thực sự muốn bồi thường?” Hoa Liên nhìn thẳng vào Thạch Định Phong, kỳ thực hắn cũng không quá kém, ít ra cũng là lâu chủ Tiêu Diêu lâu.
“Đương nhiên, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.” Sao hắn lại có cảm giác lành lạnh sống lưng?
“Ta muốn….ngươi lấy ta.”
Nghe vậy, Thạch Định Phong té từ trên ghế xuống.