Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi

Chương 41



Đối với việc mình bị ăn, Amy tỏ ra khá bình tĩnh, bởi vì cô biết sẽ rất nhanh có người sẽ không bình tĩnh nổi, đêm qua Clark gây ra động tĩnh lớn như vậy cô không tin là những người lầu trên không nghe được, bọn họ mà biết thì anh trai cũng sẽ biết, mà anh trai đã biết, chẳng khác nào ai đó sẽ gặp phải bất hạnh.

Cho nên tuy rằng thân mình đau nhức đến không động đậy nổi, nhưng Amy vẫn rất hào phóng tha thứ “thủ phạm” là Clark, dù sao cũng sẽ có người trừng trị anh thay mình.

“Em muốn tắm.” Amy trong trạng thái nằm ngay đơ không khách khí sai khiến Clark dùng chăn đơn bọc kín thân thể cô, ôm cô vào phòng tắm, tuy rằng Clark đã giúp cô lau qua người, nhưng Amy vẫn cảm thấy không được thoải mái.

Nhưng Amy tỏ vẻ bình thản lại càng khiến Clark cảm thấy bất an, thấp thỏm dè dặt đứng yên ở cửa, chờ tuyên án cuối cùng.

Amy ngâm mình trong bồn tắm lớn đầy bọt xà phòng, nhìn lộ ra trên mặt nước tất cả đều là những dấu vết xanh tím, như thể là vừa mới bị người ta hành hung một trận, khiến cô thật sự rất muốn túm đối phương lại đánh một hồi, đêm qua Clark tuy rằng coi như nhẹ nhàng, nhưng sức lực thỉnh thoảng không khống chế được, suýt chút nữa thì bóp nát hết xương cốt của cô, khiến cô căn bản chẳng còn hơi sức đâu mà đi hưởng thụ khoái cảm gì gì nữa cả, có điều cũng không phải không có cảm giác gì, lần sau thử trói chặt anh lại, xem anh còn có thể dùng sức như vậy không… Ôi trời, cô đang nghĩ gì vậy?! Phát hiện tư tưởng của mình đã như quân nhân đào ngũ đến tận chân trời, Amy vội vàng hồi thần trí lại.

Uy lực của “Báo thù” thật sự là mạnh mẽ, ngay cả Clark cũng mất lý trí, huống chi những người khác, thứ như vậy vẫn nên sớm tiêu hủy đi thì hơn, bằng không nếu lại có tình tiết gì lộn xộn nữa, Amy sợ rằng mình chết thế nào cũng không biết.

“Clark, Clark.” Nghĩ liền hành động, Amy gọi với ra bên ngoài, bên cạnh bồn tắm có treo rèm, cho dù Clark có vào thì cũng không nhìn thấy gì, huống chi dù ở bên ngoài nhưng với đôi mắt của anh, thật sự nếu muốn nhìn thì có gì ngăn cản được chứ.

“Sao vậy em?” Nghe tiếng Amy gọi, Clark căng thẳng đi vào.

“Hôm nay anh đến tòa soạn không? Ở đó thế nào?”

“Anh xin nghỉ, hôm nay không đi làm.” Clark nhớ lúc anh gọi điện đến tòa soạn, vốn tưởng rằng sẽ bị mắng một hồi, không ngờ tổng biên tập lại vô cùng sảng khoái đồng ý cho anh nghỉ, còn nói những lời kỳ quặc như “tình yêu là vĩ đại nhất, tôi cũng phải theo đuổi người tình trong mộng của tôi” gì gì đó, anh còn nhớ rõ tổng biên tập hình như khá là sợ vợ kia mà?

“Gọi điện thoại hỏi Jimmy xem sao, hẳn là cậu ta sẽ biết.”

Clark đầu đầy nghi hoặc ra ngoài gọi điện thoại cho Jim, anh hoàn toàn mất trí nhớ trong thời gian từ bữa trưa hôm qua đến sáng hôm nay, chẳng hề nhớ được chuyện gì đã xảy ra.

Nhận được điện thoại, Jim rất phấn khích kể lại chuyện xảy ra ở tòa soạn hôm nay, “Tất cả mọi người không biết đều bị sao đó, cả đám như đều uống phải thuốc kích thích, Merial còn hôn tôi, trời ơi, quả thực là quá tuyệt vời.” Merial chính là nữ minh tinh mà Jim thích.

Từ miệng Jim, Clark biết được tình hình kỳ quặc xảy ra ở tòa soạn hai hôm nay. Perry White đột ngột như phát điên theo đuổi nữ lao công vệ sinh, còn ăn mặc như là Elvis Presley*, cầm đàn ghita đến trước cửa nhà người ta hát tình ca, kết quả bị ông chồng hung dữ túm lại đánh cho một trận.

Kate cùng một anh chàng hói đầu ở trong phòng in trình diễn tiết mục kích tình, động tĩnh cho dù đứng cách ngoài một lớp cửa cũng có thể nghe rõ, khiến cho Jim ghen tỵ không thôi, cậu ta trước nay vẫn muốn có chút gian tình gì đó với Kate.

Lois làm tóc quăn, mặc váy cưới trễ ngực màu trắng ở trong tòa soạn vẻ mặt đầy mơ mộng chờ Clark – hoàng tử bạch mã của cô nàng tới, có điều cô nàng chờ thế nào cũng không thấy người đâu cả.

“Anh không đến thật đáng tiếc, tôi cho rằng Lois mà nhìn thấy anh nhất định là nổi điên mà hôn anh.” Jim mờ ám nói.

May mà mình không đi, Clark nhẹ nhàng thở phào, tình cảm của mỹ nữ khó mà tiêu thụ, loại diễm phúc này sẽ chỉ khiến anh chết nhanh hơn mà thôi.

“Những người khác cũng thành từng đôi ca hát khiêu vũ, ôm hôn, buổi sáng tôi đến tòa soạn còn bị tung đầy cánh hoa, căn bản là không ai quan tâm đến làm việc nữa, cho đến giờ tôi chưa từng thấy loại tình huống thế này, tất cả mọi người như đều trúng virus tình yêu, toàn bộ đều nổi điên.” Tuy rằng ngày hôm nay đối với Jim không tệ lắm, nhưng trong lòng cậu ta vẫn hiều trong chuyện này nhất định đã xảy ra điều gì đó không tốt.

“Tôi biết, tôi nghĩ bọn họ sẽ nhanh chóng khôi phục lại, ngày mai chúng ta đến tòa soạn nói sau.” Clark nghe xong Jim nói, lại so với mình, có lẽ bọn họ sẽ nhanh chóng tỉnh táo lại, hơn nữa không hề nhớ được ký ức trong thời gian này.

Điều này đối với người khác không biết là may mắn hay bất hạnh, nhưng với Clark thì là bi kịch lớn nhất, lần đầu tiên gần gũi với người mình yêu, cứ vậy mà chẳng còn nhớ gì hết.

Cúp điện thoại, Clark đến phòng tắm xem Amy ra sao, vừa lúc thấy cô mặc áo choàng tắm bước ra.

Nhất thời, Clark cũng không biết nên nói gì, chỉ đành hỏi cụt lủn: “Em không sao chứ?”

“Không sao.” Amy sát tóc đáp, hôm qua sử dụng quá độ nên giọng cô hơi khàn khàn, lại pha chút giọng mũi.

“Anh giúp em.” Clark rất tự nhiên đưa tay cầm lấy khăn, sau đó thì sững lại trước cái nhìn của Amy.

Amy nhìn chằm chằm Clark, nhìn từ trên xuống dưới một hồi lâu, cuối cùng trong khi động tác anh đờ ra cứng ngắc, đưa khăn cho anh, ngồi xuống sofa.

Clark nghĩ có lẽ mình nên nói gì đó, không phải xin lỗi, mà là những điều vừa nghe được, nhưng lại không thể nói nên lời, chỉ có thể cầm khăn chậm rãi lau tóc cho Amy.

“Jimmy nói gì vậy?” Amy cầm điều khiển từ xa không ngừng chuyển kênh, hỏi.

“Perry White theo đuổi nữ lao công bị chồng bà ấy đánh, Kate cùng ai đó “yêu đương cuồng nhiệt”, Lois.. cũng xảy ra vấn đề nhỏ.” Clark ngập ngừng đáp.

“Hmm, ngày mai chúng ta đi tìm quý cô gây ra phiền toái kia đi.” Amy oán hận nghiến răng nói, chính vì cô ta nên cô mới gặp chuyện thế này.

“Amy..”

“Sao?”

“Anh xin lỗi.” Clark vẫn cho rằng mình rất biết dỗ dành phụ nữ, nhưng lúc này anh chẳng nghĩ ra được cách nào, ngoài những lời này, anh không thể nghĩ ra được điều gì cả.

“Tại sao lại nói xin lỗi? Chẳng phải là anh không nhớ được gì sao?” Amy nói điều này là thật, khiến cho cô vô cùng bực mình.

Mỗi người đều có mộng ước của chính mình, lần đầu tiên tốt đẹp lãng mạn cũng nhất định như vậy, nhưng Amy nhận được cũng chẳng thể tính là tốt đẹp gì, hơn nữa một nửa kia của cô lại không nhớ được chút nào.

Mà điều này, là do chính cô tạo ra, người nên giải thích là ai đã không thể nói rõ.

Đây có phải là tự làm tự chịu?

“Em chỉ cảm thấy tiếc nuối mà thôi.” Amy nói.

Sau đó, tầm mắt quay cuồng thay đổi, Amy bị Clark ôm lên đi hướng phòng ngủ.

“Anh làm gì vậy?” Amy ngạc nhiên hỏi.

Clark cười cười, không thể không nói bọn họ đôi khi tâm linh tương thông như vậy: “Anh cũng rất tiếc, cho nên chúng ta bổ sung chút phần tiếc nuối này đi!”

Amy nhướn mày: “Chỉ cần anh không sợ bị người đánh bán sống bán chết là được rồi.”

Clark thấy giọng rủa một câu: “Chết tiệt! Em yêu à, trong lúc này đừng nhắc nhở anh sẽ có hậu quả thế nào được không?”

“Trốn tránh hiện thực không tốt đâu.”

“Anh tình nguyện hôm nay có rượu hôm nay uống.”*

Amy mỉm cười, chuyện đêm qua tựa hồ cứ vậy mà qua, không ai nhắc lại nữa.

Nụ hôn dịu dàng hạ xuống trên mặt, trên cổ, ngưa ngứa, như lông chim khiêu vũ trên làn da, khiến Amy nhịn không được muốn cười.

Có điều tình huống này không kéo dài được bao lâu, khi nụ hôn của Clark chạm phải vết thâm tím, cảm giác ngứa trở thành hơi đau nhức, Amy nhịn không được khẽ hừ nhẹ một tiếng.

“Đêm qua anh làm em bị thương phải không?” Clark đau lòng vuốt nhẹ những dấu vết xanh tím.

“Lúc đầu thì đau, sau đó đã đỡ hơn nhiều.” Amy không được tự nhiên quay đầu đi, không nhìn người đang áp trên thân thể mình.

“Anh thề sau này tuyệt đối sẽ không làm em chịu một chút thương tổn nào nữa.”

Clark nói rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Amy bất chấp ngượng ngùng, quay đầu trở lại nhìn anh.

Trên gương mặt anh không hề có chút gì đùa cợt, mà là trang trọng và nghiêm túc mà Amy chưa từng thấy, không hiểu sao, Amy cảm thấy rất hạnh phúc, niềm hạnh phúc này khiến cô nở nụ cười, ôm lấy cổ người đàn ông: “Nếu như anh không làm được thì sao?”

“Sẽ làm được.”

Nhất định sẽ làm được, không có nếu như.

“Thật không?”

“Em có thời gian cả đời để xác định sự chân thực của lời thề, em yêu của anh.”

Amy dướn người hôn lên môi anh: “Em đây mỏi mắt trông chờ.”

Đáp lại cô, là một nụ hôn sâu nóng bỏng mà tràn ngập dịu dàng.

Bầu không khí trở nên ám muội, phòng ngủ dường như có ai đốt lửa nung nóng, những tiếng hổn hển ngâm nga ngắt quãng như có như không, tựa như khúc nhạc quyến rũ nhất say đắm lòng người, muốn ngừng mà không được.

Amy cảm thấy rõ đêm nay khác với hôm qua, Clark vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức nhẫn nại từ đầu đến cuối, chỉ cần Amy hơi phản ứng không thoải mái, anh liền dừng lại chậm rãi vỗ về, cho đến khi cô thoải mái mới thôi.

Sau khi hai người bước vào thiên đường, Clark xoay người lại, nhẹ nhàng kéo Amy ôm vào lòng, để cho cô ngủ say, không phải như đêm qua không khống chế được mà dày vò cô đến tận bình minh.

Amy nằm trong lòng anh, nghe tiếng trái tim anh nhịp nhàng mạnh mẽ, mơ mơ màng màng nói “ngủ ngon” rồi chìm vào mộng đẹp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.