5
Xế chiều hôm nay sau khi tan học tôi đạp xe về, đi gần tới nhà thì bị chặn lại ở ngã tư đường.
Đợi cho đến khi tôi nhìn rõ gương mặt của người kia, cả người đã đứng hình không đi nổi.
“Tống Nghiên.”
Thấy tôi giơ chân lên muốn tiếp tục đạp xe đi, Mạnh Thanh Hoa vươn tay kéo cánh tay tôi lại: “Cậu đừng đi, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
“Chúng ta không có gì để nói với nhau cả.”
Tôi nói hờ hững, “Cậu thi đại học xong rồi, cũng thi đỗ trường đại học cậu ngưỡng mộ, nhưng bây giờ tôi vẫn đang học năm cuối cấp ba, vẫn còn phải về nhà học bài chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi đại học năm sau.”
“Tớ biết vì sự ích kỷ của tớ mà cậu suýt chút nữa gặp chuyện. Nên bây giờ cậu cho tớ một cơ hội được không? Tống Nghiên, tớ có thể bồi thường cho cậu.”
Đôi mắt của cậu ta bị lấp đầy bởi vô tận hổ thẹn.
“Đừng có tới tìm tôi nữa, tôi không thèm cái cậu gọi là bồi thường, tôi chỉ cần cậu buông tha tôi là được!”
Tôi rụt tay lại, đạp xe đi thẳng, không hề quay đầu lại.
Ngày hôm sau khi tôi đến trường Quý Uyên đã ở trong phòng học.
Trong tiết tự học buổi sáng, lúc tôi đang cúi đầu học thuộc từ vựng thì hắn đột nhiên tới gần, giật quyển sách trên bàn rồi tiện tay vứt ra ngoài.
Hắn cắn răng cấm, nhìn tôi cười nhạt: “Không nhịn được nữa à? Mới mấy ngày đã v3 vãn thằng khác rồi?”
“Ban ngày ban mặt lôi kéo nhau trên đường lớn, hay dứt khoát quay cho em hai bộ phim đen làm kỉ niệm luôn nhé?”
“…”
Lúc này tôi mới kịp phản ứng, hắn thấy tôi và Mạnh Thanh Hoa giằng co trên đường.
Thật sự là quá vớ vẩn.
“Kể cả là đúng thì có liên quan gì tới cậu đâu?”
Tôi nhìn hắn.
“Sao có thể không liên quan?” Quý Uyên nhếch khóe môi, đột nhiên nở nụ cười: “Nghiên Nghiên, chúng mình còn chưa chia tay đâu.”
“Quên nói cho em biết trước, phản bội anh là phải trả giá rất đắt đấy.”
Hắn ghé sát vào mặt tôi, hơi thở phả lên môi tôi, giọng nói dịu dàng nhưng những lời nói ra lại như tẩm độc.
Không được vài ngày cả trường bắt đầu truyền tai nhau mấy lời đồn về tôi.
Bọn họ nói sinh hoạt cá nhân của tôi vô cùng hỗn loạn, thậm chí còn lả lơi ong bướm đến nỗi bị bệnh.
Dường như vì để chứng minh lời đồn này là đúng, còn có người lên diễn đàn nói tôi từng đi bệnh viện khám phụ khoa, ảnh đăng kèm là báo cáo bệnh án của tôi ở bệnh viện.
Tuy bài đăng bị xóa rất nhanh nhưng ảnh chụp màn hình đã bị bọn họ lén lút gửi khắp các group chat một cách điên cuồng.
Giấy trắng mực đen, không khác gì nói đây là chứng cứ rành rành không thể chối cãi.
Nháy mắt tôi đã hiểu hôm đó Quý Uyên lấy cái gì trên bàn học của tôi.
Nhưng rõ ràng…trước đó tôi đã nói với hắn bệnh này của tôi không nghiêm trọng, là do tôi dùng băng vệ sinh không chất lượng nên mới bị dị ứng.
Lúc đó hắn rất đau lòng, ôm tôi nói sau này sẽ mua cho tôi thứ tốt nhất để dùng.
Ngay từ đầu tôi không muốn để ý đến những thứ này, nhưng thành tích thi thử được công bố, mà điểm của tôi không được như ý nguyện.
Không cần nghĩ cũng biết đây là vì bị Quý Uyên ảnh hưởng.
Tôi không phải là một người có thói quen để lộ cảm xúc ra mặt.
Từ những ngày đầu tiên Quý Uyên dẫn đầu đám học sinh bao lực học đường với tôi, tôi chưa từng tỏ ra yếu thế trước mặt bọn họ.
Nhưng chỉ có mình tôi biết.
Mỗi khi Quý Uyên mang theo nụ cười như ác ma tới gần tôi, trong lòng tôi đều đang gào thét tuyệt vọng, hét đến khàn cả giọng hỏi tại sao.
Nhưng tôi hiểu rõ, dù có thật sự thốt ra thì thứ tôi nhận lại chẳng qua là thêm một lần nhục nhã nữa thôi.
Quý Uyên sẽ không nói cho tôi biết.
Hắn thích nhất là thấy dáng vẻ tôi bị đau khổ dằn vặt mà không biết lý do tại sao mình phải chịu đựng những chuyện như thế.
Tôi càng thống khổ thì hắn lại càng sung sướng.
Mà hiện tại, hắn lại có thêm một cách để sỉ nhục tôi.
Lời đồn càng truyền càng lan xa, hôm đó kết thúc tiết tự học buổi tối, tôi bị ba tên nam sinh có dáng vẻ côn đồ chặn lại trong nhà xe.
Bọn họ xô đẩy tôi, vừa cười vừa trêu đùa: “Ê con đ ĩ, tao nghe nói một lần ngủ với mày chỉ cần 300 tệ thôi đúng không?”
“Tao cho mày 300 tệ, mày cho tao kiểm hàng đê.”
“Thôi bỏ đi mày, nó bị bệnh đấy mày không sợ bị lây à.”
Mấy câu trêu đùa kia lọt vào tai tôi, làm đầu óc tôi nổ tung như muốn vỡ nứt, tròng mắt sung huyết đỏ bừng.
Trong tầm mắt đã bắt đầu mơ hồ, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngược sáng tới rồi dừng lại trước mặt tôi.
Mấy tên nam sinh kia tự giác lui về sau một bước.
Quý Uyên cười một cái, cúi người cuộn mấy tờ tiền giấy lại rồi nhét vào cổ áo tôi.
Hắn dùng mu bàn tay vỗ mặt tôi: “Nghiên Nghiên à, sao em rẻ tiền vậy, bán thân mà chỉ lấy mấy đồng thế thôi à?”
Trước đây tôi vẫn luôn cảm thấy giọng nói của Quý Uyên rất dễ nghe, là cảm giác du dương chỉ thiếu niên mới có.
Nhưng bây giờ nghe lại chỉ thấy chối tai.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, cách tầm mắt nhập nhoạng không rõ nhìn về phía hắn, dưới ánh mắt tràn đầy trào phúng của Quý Uyên, tôi hé miệng, cơ thể đổ về phía trước.
Nhìn qua, tựa như muốn cầu xin một nụ hôn của hắn.
“Như vậy đã chịu thua rồi, Tống Nghiên, em thật đúng là đê tiện—”
Ánh mắt Quý Uyên khẽ động, hắn một bên tiếp tục nói móc tôi, một bên cúi đầu xuống dường như muốn hôn tôi—
Khoảnh khắc tôi hung ác c ắn vào cổ hắn, đột nhiên có một niềm vui dữ dội trào dâng trong lòng.
“Tống Nghiên!!!”
Lúc tôi bị Quý Uyên dùng sức đẩy ra thì đầu lưỡi đã nếm được vị máu tươi.
Quý Uyên che vết thương trên cổ lại, dùng một ánh mắt căm thù lạnh như băng nhìn tôi: “Cô điên rồi đúng không?”
Trong đôi mắt hắn phản chiếu ra bộ dạng của tôi bây giờ.
Tóc tai rối bời, miệng máu đỏ tươi, có mấy giọt máu chảy ra từ khóe môi, từng giọt từng giọt rơi xuống áo đồng phục.
Tôi lắc lắc đầu, chậm rãi bò dậy từ mặt đất, nhìn chằm chắm hắn nói: “Mục đích cậu dằn vặt tôi không phải chính là muốn như vậy sao?”
“Cậu trăm phương ngàn kế làm những thứ đó, không phải là muốn ép tôi phát điên sao?”
Quý Uyên gắt gao nhìn tôi một lát, bỗng nhiên phụt cười.
“Nghiên Nghiên, em nghĩ cái này mà đã là dằn vặt?”
“Anh làm như vậy là đang giúp em đấy.”
Giúp tôi?
Tôi nhìn hắn một cách khó hiểu, Quý Uyên đi tới giơ tay nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt tôi.
Bàn tay dính đầy máu của hắn cũng thuận thế mà nhuộm đỏ mặt mày.
Hắn ghé vào tai tôi nói khẽ: “Tống Nghiên, anh đang giúp em chuộc tội.”
Chuộc tội.
Tôi thì có tội gì?
Tôi nhìn hắn, cười rất tươi: “Quý Uyên, sai lầm lớn nhất của tôi chính là đồng ý quen với cậu.”
6
Tôi mang khuôn mặt đầy máu về đến nhà, đúng lúc đụng phải mẹ tôi vừa tan làm về.
Mẹ sợ đến nỗi đánh rơi chìa khóa xuống đất, cũng rốt cuộc không thể coi như không có chuyện gì xảy ra nữa.
“Nghiên Nghiên…”
Mẹ không rảnh lo nhặt chìa khóa, dùng đôi tay hơi phát run giúp tôi lau mặt: “Đi, mẹ dẫn con đi bệnh viện—”
“Không cần đi bệnh viện.” Tôi nói khẽ, “Con không bị thương, đây không phải máu của con.”
Tôi và mẹ bình tĩnh đứng nhìn nhau trước cửa nhà.
Trên mặt của mẹ tràn đầy mỏi mệt hằn lại sau một ngày đi làm vất vả.
Sau khi chuyển đến thành phố này, mẹ phải làm việc cực nhọc hơn trước rất nhiều. Trời chưa sáng đã phải rời nhà đi làm, nhưng mãi đến nửa đêm mới có thể về đến nhà.
Những gia đình bình thường như chúng tôi, cuộc sống rõ chẳng thể chịu được những sóng gió lớn lao hay khó khăn trắc trở, chứ đừng nói đến còn gặp hai lần liên tiếp.
Tôi cố gắng mỉm cười một cách khó khăn, giả vờ thoải mái nói: “Mẹ đừng lo lắng, ngày mai con đi tìm giáo viên là được.”
Giáo viên…Tất nhiên tôi đã tìm rồi.
Ngay trước mặt tôi, thầy gọi Quý Uyên tới, hỏi rằng có phải hắn bắt nạt tôi hay không.
Quý Uyên cười đến bất đắc dĩ: “Thầy cứ coi như em bắt nạt cậu ấy đi. Thầy à, nếu không thầy dỗ Tống Nghiên giúp em, để cô ấy đừng giận em nữa nhé?”
Rõ ràng là bạo lực học đường, cứ vậy mà vì hai ba câu nói của hắn trở thành một cuộc cãi vã giữa bạn học với nhau.
Trước đây sự chiều chuộng chu đáo của Quý Uyên với tôi ngay cả thầy cô đều biết, hơn nữa tất cả học sinh trong lớp đều làm chứng nói rằng chúng tôi không có mâu thuẫn gì.
Vậy nên thầy giáo lườm tôi một cái: “Lệnh cấm của trường còn đấy mà hai em dám đến trước mặt tôi ầm ĩ với nhau? Đi về lớp học đi!”
Cũng có thể thầy giáo đã nhận ra gì đó.
Nhưng thành tích và gia thế ưu việt của Quý Uyên khiến thầy vô tình hoặc cố ý coi đó như chuyện nhỏ.
Trên đường từ phòng giáo viên trở về, tiếng chuông vào học đã reo lên.
Tôi chạy vội về lớp mới phát hiện trong học bàn bị đổ hơn nửa lọ mực.
Đề tập tôi cực khổ mãi mới sửa sang lại đã bị phá hủy chỉ trong chốc lát.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt quét tới quét lui vài vòng quanh lớp học, giáo viên nhìn tôi không hài lòng:
“Tống Nghiên! Em đã đến trễ rồi còn không chăm chú nghe giảng, ngồi đấy nhìn trái nhìn phải làm gì?”
“Vở ghi chép của em…”
Thầy không kiên nhẫn phất tay: “Được rồi, ngồi xuống nghe giảng đi. Bây giờ là lúc nào rồi còn làm chậm trễ tiến độ học tập của các bạn, có lần sau thì em ra ngoài cửa mà đứng!”
Sau khi tan học Quý Uyên mới về phòng học.
Hắn đặt một quyển vở trước mặt tôi, tôi mở ra nhìn mới nhận ra đó chính là quyển vở lần trước bị tôi vứt bỏ.
Cũng chẳng biết hắn nhặt về từ lúc nào.
Quý Uyên rũ mắt nhìn tôi, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống như vậy khiến hắn bỗng trở nên khó hiểu vô cùng: “Nghiên Nghiên, em dùng cái này thì anh có thể nói bọn họ bỏ qua cho em mấy ngày.”
Tôi không thèm nghe, ngồi ngay trước mặt hắn xé đôi quyển vở kia, một lần nữa ném nó vào thùng rác.