Edit: Bạch Lan Tửu
Hạ Ngữ Băng rút tay về. Miệng vết thương trên ngón trỏ thực sự đã khép lại, không còn chảy máu nữa, chỉ để lại một đường thịt mới màu hồng nhạt.
“Tôi chỉ muốn chăm sóc em.” Lâm Kiến Thâm nói với cô: “Bà nói chúng ta là anh em, giữa anh em không phải nên chăm sóc lẫn nhau ư?”
Trong lòng Hạ Ngữ Băng trở nên phức tạp, lắc lắc đầu: “Giữa anh trai và em gái đã trưởng thành sẽ không có những hành động này, càng sẽ không có chuyện sống chung cả đời. Đối với em mà nói, anh cũng không tính là anh trai em, nếu em đã nói rõ tâm ý, có lẽ thay vì tiến lên một bước thì nên là lúc lùi về phía sau một bước để đưa ra lựa chọn. Đúng như lời anh nói, em là một con người có lòng tham không đáy, Nếu anh muốn đánh nát ý tưởng không an phận của em, lập tức nói thẳng và rõ ràng rằng anh không thích em đi.”
Lâm Kiến Thâm vẫn duy trì tư thế quỳ một gối, đã lâu như vậy nhưng lại không hề cảm thấy mệt mỏi, anh hơi ngẩng đầu, biểu tình vừa chuyên chú vừa nghiêm túc, cố gắng hiểu ý nghĩa lời nói của cô, một hồi lâu sau anh mới hỏi: “Chúng ta như vậy không phải tương đối tốt ư?”
“Như vậy là như nào?” Hạ Ngữ Băng ngẩng đầu cười cười: “Trên mức anh em nhưng lại chưa đến người yêu?”
Lâm Kiến Thâm há miệng thở dốc: “Hạ Ngữ Băng, tôi…”
“Anh không cần vội vàng trả lời, em hy vọng anh có thể suy xét thật rõ ràng, không cần sợ em bị tổn thương, càng không cần vì muốn thử cảm giác mới mẻ một lần mà đáp ứng mù quáng.” Bóng đèn trong phòng bếp không ổn định, ánh sáng lập lòe, sáng tối luân phiên dừng ở trong mắt Hạ Ngữ Băng, làm biểu cảm của cô trở nên mơ hồ.
Dừng một chút, cô lại khẽ cười, bổ sung thêm: “Anh, thật xin lỗi vì đã thêm phiền cho anh, nhưng anh không cần quá áp lực, cho dù anh đưa ra lựa chọn gì em cũng đều sẽ hiểu cho anh, tôn trọng anh.”
“Hạ Ngữ Băng, tôi vẫn còn chưa hiểu rõ.”
Lâm Kiến Thâm đứng dậy, trong mắt là vẻ nghi hoặc rõ ràng: “Em biết rõ yêu và người khác biệt, vì sao lại vẫn còn có loại tâm tư này?”
Hạ Ngữ Băng suy nghĩ một lát mới nói: “Ai mà biết. Có lẽ bởi vì anh quá tốt, cho dù là làm con thiêu thân lao đầu vào lửa cũng muốn thử một chút.”
Lâm Kiến Thâm không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô, ánh mắt âm trầm.
“Anh, anh có thời gian thì từ từ suy ngẫm, hai ngày này không vội.” Một hơi nói sạch những lời tích tụ trong lòng đã lâu, Hạ Ngữ Băng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ, cô đứng dậy, đi vòng qua thân thể cao lớn của anh, thấp giọng nói: “Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
Suốt cả đêm Hạ Ngữ Băng đều không ngủ ngon, lại hơi hối hận vì hồi tối đã vì xúc động mà nói ra toàn bộ lời trong lòng, đối với tình yêu, Lâm Kiến Thâm như một trang giấy trắng, cần gì phải ép buộc anh đến vậy đây?
Nhưng nước đổ khó hốt, lời đã nói ra muốn thu lại thực rất khó khăn, cô trằn trọc suốt cả một đêm, mãi đến khi trời tờ mờ sáng mới nặng nặng nề nề mà chìm vào giấc ngủ, không biết ngày hôm sau nên đối mặt với anh thế nào.
Cũng may, sáng sớm có Phí Hiên đến thăm, mang đến cho Hạ Ngữ Băng một cái chân dê. Học kỳ này cậu đã lên lớp mười hai, việc học rất bận, nhưng vẫn luôn kiên trì vẽ tranh, còn bớt thời gian ôn luyện trên thành phố, phác họa cơ bản đã chắc tay, tranh sơn dầu và tranh màu nước cũng tiến bộ không ít, Hạ Ngữ Băng thảo luận các kỹ thuật rải màu trên tranh sơn dầu cùng Phí Hiên nên cũng không còn thời gian rảnh đi nghĩ về mấy chuyện tình tình ái ái linh tinh kia.
Chớp mắt đã một giờ đồng hồ trôi qua, ngoài cửa sổ, mưa thu đã ngừng, nước từ trên mái hiên tí tách tí tách nhỏ xuống, như là một tấm mành nước trong suốt. Hạ Ngữ Băng tựa lưng vào ghế nắn nắn eo, tầm mắt dừng trên cánh tay phải quấn đầy băng gạc của Phí Hiên, hỏi: “Đang yên đang lành sao lại bị thương? Là bị chó cào ư?”
Phí Hiên ngẩn ra, kéo ống tay áo đồng phục màu trắng xanh xuống, che miệng vết thương lại, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, dùng khẩu hình, nói: Không phải.
Hạ Ngữ Băng lại hỏi: “Đánh nhau với người ta?”
Phí Hiên vẫn lắc đầu, dùng dao nhỏ cạo thuốc màu dư thừa trên vải vẽ tranh sơn dầu, chàng trai trẻ vốn đã an tĩnh lại càng yên lặng thêm không ít, tựa hồ không muốn đề cập đến chuyện này nữa.
Hạ Ngữ Băng đoán có thể cậu có lý do khó nói gì đó, không tiện nói ra, đành phải đổi đề tài khác.
Buổi chiều Phí Hiên còn phải đến trường đi học, ở chỗ Hạ Ngữ Băng ngây ngốc cũng khoảng hai giờ thì phải đi. Hạ Ngữ Băng đành phải đứng dậy đưa cậu ra cửa, đi đến rừng trúc nhỏ sau núi thì vừa vặn gặp Lâm Kiến Thâm lưng đeo gùi trúc, trong tay cầm một chiếc cuộc nhỏ, đang từ một phía khác của rừng trúc từ từ đi đến.
“Anh!” Hạ Ngữ Băng vẫy vẫy tay với anh: “Anh đi đâu vậy?”
Lâm Kiến Thâm không nói gì, chỉ dừng bước, đứng tại chỗ nhìn cô.
Phí Hiên thấy Lâm Kiến Thâm ở đây, liền xua tay ý bảo Hạ Ngữ Băng dừng bước, gõ chữ nói với cô:【Anh Lãng chờ em trên đường cái phía trước, cô giáo Hạ không cần đưa em nữ.】
Hạ Ngữ Băng gật gật đầu: “Vậy em cẩn thận một chút.” Nói xong, cô chạy nhanh về phía Lâm Kiến Thâm.
“Em và thằng nhóc nhà họ Phí kia quen nhau thế nào vậy?” Vừa thấy cô qua đây, Lâm Kiến Thâm đã nhíu mày hỏi.
“Cậu ấy học vẽ tranh chỗ em, anh quên rồi sao?”
Chuyện tối hôm qua dường như chưa hề xảy ra, trải qua một buổi tối bình tâm lại, giữa hai người lại khôi phục trầm tĩnh như ban đầu, mặc dù bề ngoài bình tĩnh có gợn sóng lăn tăn nhưng cũng đã che dấu rất tốt.
“Nhà họ Phí có chuyện, thời gian này ít qua lại với cậu ta thôi.” Lâm Kiến Thâm cảnh báo.
Gia đình Phí Hiên xảy ra chuyện? Khó trách vừa rồi lúc hỏi về chuyện vết thương của cậu, cậu lại né tránh như vậy.
Dù sao cũng là một cậu em ngoan ngoãn nghe lời, Hạ Ngữ Băng khó tránh có chút lo lắng, hỏi: “Nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì?”
“Tổ tiên nhà cậu ta tổn hại âm đức, đùa giỡn yêu quái, nên tai họa ập xuống con cháu.” Hạ Ngữ Băng trừng lớn hai mắt, Lâm Kiến Thâm lại an ủi cô: “Em cũng đừng lo lắng, Phí Lãng sẽ bảo vệ cậu ta.”
Hạ Ngữ Băng nhớ, Phí Hiên từng nhắc đến, Phí Lãng là con trai mà ba Phí nhận nuôi, lại là “đồng loại” của Lâm Kiến Thâm, nói như vậy…
“Phí Lãng cũng là yêu quái sao? Anh ta là yêu quái gì? Có lợi hại không?”
“Lang yêu.” Lâm Kiến Thâm lời ít ý nhiều: “Không lợi hại bằng tôi.”
Hạ Ngữ Băng vốn đang định đuổi theo hỏi việc nhà họ Phí đùa giỡn yêu quái, nhưng lực chú ý đã bị dời đi khi nhìn thấy giỏ trúc mà Lâm Kiến Thâm đang đeo trên lưng, cô hỏi: “Anh muốn đi đâu vậy?”
Lâm Kiến Thâm xoay người, cũng không quay đầu lại nói: “Mới vừa mưa xong, trong núi có rất nhiều nấm, hái một ít cho em mang về Hàng Châu.”
Lòng Hạ Ngữ Băng trầm xuống, không ngờ kỳ nghỉ lại trôi qua nhanh như vậy, ngày mai cô đã phải trở về đi học. Cố gắng kiềm chế một chút không nỡ và thương cảm trong lòng kia, cô chạy qua cầu đá sương khói lượn lờ, đuổi theo bước chân Lâm Kiến Thâm: “Từ từ đã nào, em đi cùng anh!”
Đường núi sau mưa vô cùng trơn, trong không khí tràn ngập hương vị vừa tươi mát vừa ẩm ướt, đi nửa giờ về phía tây trên con đường núi cỏ mọc thành cụm, dưới gốc cây tùng trải một tầng lá dày mềm mại, thỉnh thoảng có thể thấy một vài cây nấm nhô ra từ dưới tầng lá, run run rẩy rẩy mà xòe ra như chiếc ô nhỏ.
Đây gọi là nấm cây tùng, dùng để nấu canh gà thì vô cùng tươi ngon, Hạ Ngữ Băng bất chấp đế giày dính một tầng bùn thật dày, vui vẻ hái đầy một túi áo. Lâm Kiến Thâm ngồi xổm xuống để tiện cho cô bỏ nấm vào trong giỏ trúc.
Giỏ trúc này chính là cái dùng để nhặt hạt dẻ lần trước, Hạ Ngữ Băng không nhịn được lại nhớ đến nụ hôn đầu ngoài ý muốn kia, còn có hạt dẻ lăn đầy đất nữa.
“Chia ra tìm đi, em sang bên kia tìm xem.” Hạ Ngữ Băng hắng hắng giọng nói, chỉ về phía rừng cây rậm rạp nhiều cây già kia.
Lâm Kiến Thâm hơi do dự, nghĩ đến có anh ở đây canh giữ chắc hẳn là không có vấn đề gì, bèn gật đầu đáp ứng: “Đừng đi xa.”
Hạ Ngữ Băng lên tiếng đáp ứng, dọc theo đường đi hái được một ít, lúc ngẩng đầu lơ đãng thấy cách đó không xa có một đoạn gỗ khô đổ. Gỗ khô rỗng ruột, bên trên phủ một lớp rêu phong loang lổ và thứ gì đó màu đen tuyền, đến gần mới phát hiện những thứ màu đen đó là mộc nhĩ mới mọc.
Hạ Ngữ Băng nhớ, khi mình còn rất nhỏ có về quê nghỉ hè, cũng đã từng đi hái mộc nhĩ cùng bà ngoại, sau khi phơi khô rồi bảo quản qua một mùa đông, hầm canh xào thịt đều đặc biệt ngon.
Cô vượt qua bụi gai, ngồi xổm xuống rồi cẩn thận hái mộc nhĩ, bọc trong vạt áo coi như vật chứa tạm thời. Đang hái đến nhập thần lại chợt cảm thấy sau lưng hơi lạnh, có từng đợt từng đợt sương mù tản ra từ dưới chân cô.
Mới đầu cô còn không mấy để ý, mãi đến khi sương mù này càng lúc càng đậm, như dây leo từ mắt cá chân cô mà bò lên, cảm giác lạnh lẽo khiến cả người cô phát run, cô mới phản ứng lại… Màn sương mù bất thường này không phải thứ lần trước cô đã gặp đó sao!
Cô đột nhiên đứng dậy, há miệng thở dốc, một tiếng “anh” còn chưa thốt ra khỏi miệng đã thấy từ trên đầu rơi xuống một hạt mưa như trân châu, ngay sau đó là hai ba hạt mưa ngay dưới trời nắng.
“Trên người của ngươi có hương vị mà ta ghét nhất!” Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nữ thực mờ ảo, vừa mềm mại như tơ, vừa quyến rũ mị hoặc.
Giọng nói này cổ cổ quái quái, rõ ràng là không thuộc về tiếng nói của con người, như mạng nhện từ trên trời hạ xuống, khiến tay chân Hạ Ngữ Băng lạnh lẽo, sau một lúc lâu mới dùng hết sức lực toàn thân xoay người…
Cô nhìn thấy một cô gái.
Không, nghiêm túc mà nói thì là một quái vật nửa người nửa yêu với hai cái tai hồ ly trắng như tuyết — tóc dài đen như mực của cô ấy kéo dài đến tận mắt cá chân, mặc một thân váy áo đỏ rực, trong tay cầm một cây quạt xếp màu xanh đen, mi dài nhẹ quét, khuôn mặt thon môi hồng anh đào hơi nhếch lên, cười như không cười, làn da trắng như giấy, ghép cùng với mặt mày miệng môi lại càng có nét kinh diễm đến không có hơi thở con người, cứ như vậy mà đứng trong làn sương trắng cuồn cuộn, con ngươi xanh ngọc bích nhìn chằm chằm Hạ Ngữ Băng, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Đây là yêu quái có thể tu ra hình người thứ tư mà Hạ Ngữ Băng tận mắt nhìn thấy, sau Lâm Kiến Thâm, ông ngoại và Phí Lãng. Thậm chí cô ta còn đáng sợ hơn Lâm Kiến Thâm, bởi vì quanh thân có yêu khí lượn lờ, ngoại trừ căm hận vô tận thì không có một tia thiện niệm nào.
Một quái vật khát máu chân chính.
“Anh…”
Cô lui về sau một bước, lời cầu cứu còn chưa nói xong đã bị hồ yêu kia bước lên, dùng những ngón tay với móng tay sắc nhọn bóp lấy cổ họng.
Cảm giác hít thở không thông vô cùng khó chịu, cổ họng bị nắm nên không nói được một âm tiết hoàn chỉnh.
“Nói! Hắn ở đâu!” Hồ yêu hung tợn nói: “Kẻ phụ bạc kia ở đâu!”
Hạ Ngữ Băng căn bản không biết kẻ phụ bạc trong miệng cô ta là ai, chỉ dùng đôi mắt hằn đầy tơ máu mà trừng trừng nhìn cô ra, trơ mắt nhìn tay hồ yêu càng thu hẹp hơn, môi đỏ mọng mở ra, lộ ra toàn là răng trắng sắc nhọn!
Cô ta muốn ăn cô!
Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Hạ Ngữ Băng!
Lâm Kiến Thâm! Lâm Kiến Thâm!
Cô ra sức mở miệng, trong lòng không ngừng điên cuồng gọi tên Lâm Kiến Thâm, ý đồ khiến cho Lâm Kiến Thâm ở cách đó không xa có thể phát hiện ra sát khí bên trong làn sương mù dày đặc này…
Có lẽ là tâm linh tương thông, ngay sau đó, gió mạnh càn quét sương mù dày đặc, có một thân ảnh màu đen nhanh như chớp vọt đến, đánh hồ yêu bay ra xa mười mấy mét, hung hăng ấn cô ta trên mặt đất!
Cổ họng bị bóp lấy cuối cùng cũng được tự do, không khí không ngừng được nạp vào phổi, Hạ Ngữ Băng xụi lơ trên mặt đất, che phần cổ bị đau lại, điên cuồng ho khan.
Cô thở hổn hển dồn dập, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Kiến Thâm nửa người nửa yêu đang bóp chặt cổ họng của hồ yêu, sau lưng một đôi cánh mở rộng, lông màu đen dựng đứng, rõ ràng là đang động sát niệm.
“Ta đã cảnh cáo ngươi, đừng xuống núi làm loạn nữa!” Lâm Kiến Thâm đè thấp tiếng nói, trong ngực có tiếng rồng ngâm hùng hậu thật chấn động, khiến trăm yêu run rẩy cúi đầu.
“A ha ha ha ha ha ha ha ha!” Hồ yêu kia điên cuồng cười khiêu khích, nhe răng hung tợn nói: “Tốt nhất là ngươi nên giết ta đi, nếu không trăm năm ngàn năm ta vẫn sẽ nghĩ mọi biện pháp xuống núi giết hắn!”
“Hắn đã chết mấy trăm năm rồi.” Lâm Kiến Thâm lạnh giọng nói.
“Chỉ giết một mình hắn làm sao đủ! Hắn trêu chọc ta, cho ta một cái tên, dạy ta biết ái – dục, đưa ta vào mười trượng hồng trần, sau đó lại ghét bỏ ta vì ta là một yêu quái, hung hăng vứt bỏ ta lại nhân thế, ngược lại đi lấy người phụ nữ khác làm vợ…”
Hồ yêu run rẩy dưới bàn tay Lâm Kiến Thâm, vẫn cười khanh khách: “Từ trước đến nay yêu quái chúng ta đều yêu ghét rõ ràng, lúc trước yêu hắn bao nhiêu thì hiện tại liền hận hắn bấy nhiêu. Chỉ giết một mình hắn làm sao mà đủ? Ta phải giết hết hậu nhân của hắn, giết tất cả những người có dính hơi thở chán ghét của hắn! Thù này hận này, không chết không ngừng!”
Lời nói tràn đầy ác niệm và yêu khí lượn lờ hoàn toàn chọc giận Lâm Kiến Thâm. Tay anh dùng sức, tàn nhẫn nói: “Nể mặt là đồng loại, ta đã nhiều lần bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên… khiến cô ấy bị thương!”
Dứt lời, anh gầm nhẹ một tiếng, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà kéo dài và biến to thân thể, làn da trắng nõn bị vảy cứng màu đen thay thế, quần áo mạnh mẽ căng ra, anh lại ở dưới mi mắt Hạ Ngữ Băng mà hiện nguyên hình, tung hoành bên trong rừng thông cổ mộc che trời!
Ứng Long thét dài trong đêm, vuốt rồng ra lực nắm lấy thân thể hồ yêu như nắm một món đồ chơi, dùng sức siết chặt, hồ yêu lập tức kêu thảm thiết một tiếng, hóa thành một trận sương trắng nổ tung, sau đó tiêu tán trong không khí.
Chỉ có một chiếc quạt xếp màu xanh đen bay từ trên không trung xuống, chậm rãi dừng trước mặt Hạ Ngữ Băng.
Đây là một cây quạt đã rất rất cũ, nan quạt không biết đã gãy bao nhiêu lần, lại được người dùng cao su và tơ hồng cẩn thận tu sửa lại. Mặt quạt lấy màu chàm làm nền, vẽ núi tuyết, bông tuyết và một vầng trăng tàn cong cong, bên cạnh dùng chữ tiểu triện viết một hàng chữ nhỏ:
【 Minh Thiên Khải, năm thứ sáu, tú tài Thần Châu Phí Nguyên An tặng ái thê Hồ A Tuyết】
Phí Nguyên An, Phí Hiên… đều là người nhà họ Phí.
Hôm nay Phí Hiên đến tìm cô, cho nên hồ yêu mới ngửi thấy hương vị người nhà họ Phí mà cô ta chán ghét trên người cô.
Thần Châu đời Minh cách khu vực trấn Phỉ Thúy mà hiện tại người nhà họ Phí đang cư trú vô cùng gần, lại liên hệ với những lời mà Lâm Kiến Thâm nói lúc trước “Phí gia tổn hại âm đức, làm loạn với yêu quái”, Hạ Ngữ Băng không nhịn được phỏng đoán: Chắc là tổ tiên của Phí Hiên – Phí Nguyên An vô tình gặp hồ yêu này, cũng cùng cô ấy yêu đương, rồi lại vứt bỏ hồ yêu đi lấy người khác, do đó mới khiến cô ấy oán hận đến nay, liên tiếp xuống núi hại người làm loạn, quấy rầy hậu nhân của Phí gia…
Đang nghĩ ngợi, một cái đầu rồng thật lớn chậm rãi vươn tới, con ngươi màu ánh vàng lo lắng mà đánh giá trên dưới Hạ Ngữ Băng, sau đó lại dùng đầu cọ cọ lên vai cô. Con rồng đen to lớn vừa rồi còn hung khí lan tràn sát yêu vô tình, lúc này lại dịu ngoan đến kỳ lạ.
“Em không sao, anh.” Hạ Ngữ Băng hoàn hồn, đặt quạt xếp gấp lại trên mặt đất, giơ tay sờ sờ sừng rồng màu bạc của Lâm Kiến Thâm, thở dài: “Hiện tại em sầu lo là vì, anh xé rách quần áo, lát nữa phải cởi trần về nhà ư?”
Đại hắc long ngẩn ra, con ngươi ánh vàng trừng đến cực đại, rõ ràng là không nghĩ đến vấn đề này.
Hạ Ngữ Băng bị dáng vẻ ngốc nghếch luống cuống của anh chọc cười, nhưng chỉ trong chốc lát cô lập tức thu lại ý cười, lòng bàn tay mơn trớn chỗ bị tụ máu trên cổ, lâm vào trầm tư.
“Hắn trêu chọc ta, cho ta một cái tên, dạy ta biết ái – dục, đưa ta vào mười trượng hồng trần, sau đó lại ghét bỏ ta vì ta là một yêu quái, hung hăng vứt bỏ ta lại nhân thế…”
“Từ trước đến nay yêu quái chúng ta đều yêu ghét rõ ràng, lúc trước yêu hắn bao nhiêu thì hiện tại liền hận hắn bấy nhiêu.”
Lời trước khi chết của hồ yêu tựa như những mũi kim, mạnh mẽ đâm vào tim Hạ Ngữ Băng, khiến cô đau đớn. Hồ yêu đang mắng kẻ phụ bạc Phí Nguyên An, nhưng sao lại không phải đang mắng cô – một kẻ si tâm vọng tưởng và ích kỷ đây?
Nếu cô thật sự chọc đến Lâm Kiến Thâm, nhưng tương lai lại bỏ lại anh, Lâm Kiến Thâm có thể cũng giống như hồ yêu này không, ngày ngày rơi vào thống khổ?