Bạn Tôi Tình Tôi

Chương 20



Thứ Sáu đó, Emily và Louis đã đi học muộn thực sự. Chúng đã ra sức lay gọi các ông bố để kéo các ông ra khỏi giường mà chẳng ăn thua gì. Và trong lúc chúng xem phim hoạt hình (cặp sách đeo trên lưng, để phòng lỡ ra có ai đó dám cả gan mà trách mắng chúng), thì Mathias cạo râu trong phòng tắm, còn Antoine, rụng rời cả người, gọi điện cho McKenzie để báo cho anh ta biết rằng anh sẽ có mặt ở hãng trong nửa giờ nữa.

* * *

Mathias bước vào hiệu sách, viết bằng bút đánh dấu dòng trên một tời giấy Canson “Đóng cửa cả ngày”, dán nó trên cửa kính và ra đi ngay.

Anh tạt qua hãng, làm phiền Antoine chính giữa buổi họp để bắt bạn cho mình mượn xe hơi. Phần đầu cuộc xe hành trình của anh là đi dọc theo sông Tamis. Khi đã đậu xe trên bãi để xe của toàn nhà cao tầng Oxo, anh đến ngồi trên ghế dài đối diện với con đê chắn sóng, lấy thời gian để tập trung tư tưởng.

* * *

Yvonne, chắc chắn đã không quên thứ gì, kiểm tra lại một lần nữa tấm vé. Tối nay, ở ga Victoria, bà sẽ lên chuyến tàu mười tám giờ, và năm mươi lăm phút sau sẽ tới Chatham. Bà sập chiếc vali nhỏ màu đen của mình, để nó trên giường và rời khỏi căn hộ.

Trái tim bà quặn thắt, bà bước xuống cầu thang dẫn đến phòng nhà hàng; bà có hẹn với Antoine. Ra đi vào cuối tuần này là một ý tưởng hay. Bà hẳn sẽ không bao giờ chịu nổi sự xáo trộn lớn trong nhà hàng của mình. Nhưng lý do đích thực của chuyến đi này, ngay cả khi cá tính trái ngược của bà cấm bà thú nhận điều đó, thì xuất phát từ trái tim. Đêm nay, lần đầu tiên, bà sẽ ngủ ở Kent.

* * *

Antoine nhìn đồng hồ lúc ra khỏi cuộc họp. Yvonne chắc đợi anh được hơn mười lăm phút rồi. Anh lục lọi trong túi áo vest, kiểm tra xem chiếc phong bì đã có trong đó chưa rồi chạy đến chỗ hẹn.

* * *

Sophie đứng nghiêng trước tấm gương treo trên tường trong phòng phía sau tiệm. Cô vuốt ve bụng mình và mỉm cười.

* * *

Mathias nhìn những làn sóng trên dòng sông lần cuối cùng. Anh hít sâu và rời khỏi ghế. Anh tiếng những bước dứt khoát về phía tòa nhà cao tầng Oxo rồi băng qua tiền sảnh để đến nói chuyện với người giữ thang máy. Người đàn ông chăm chú nghe anh nói và chấp nhận số tiền boa hậu hĩnh mà Mathias tặng cho để đổi lấy một sự phục vụ mà dù sao anh ta cũng thấy là kỳ quặc. Sau đó anh ta đề nghị những người quá giang đứng xích lại tí chút về phía trong cùng của thang máy. Mathias bước vào trong cabin, đứng đối diện với cửa và thông báo rằng anh đã sẵn sàng. Người điều khiển bấm nút.

* * *

Enya hứa với Yvonne rằng cô sẽ có mặt ở nhà hàng trong suốt thời gian diễn ra tu sửa. Cô sẽ chú ý sao cho công nhân không làm hỏng két thu tiềng. Đã rất khó hình dung ra khi bà trở về, sẽ chẳng còn cái gì giống với cái gì, nhưng nếu cái máy cũ kỹ kia mà bị hỏng hóc, thì linh hồn cái quán của bà hẳn sẽ chuồn đi mất.

Bà từ chối xem những bức vẽ cuối cùng mà Antoine giới thiệu cho bà. Bà tin ở anh. Bà đi vòng về sau quầy, mở một ngăn kéo và đưa cho anh một chiếc phong bì.

– Cái gì vậy?

– Anh mở ra sẽ rõ! Yvonne nói.

– Nếu là một tấm séc thì cháu sẽ không đi lĩnh đâu nhé!

– Nếu anh không lĩnh, thì tôi sẽ lấy hai thùng sơn và tôi sẽ bôi loang lổ cho hỏng hết công việc của anh khi trở về, anh đã hiểu ý tôi chưa hả?

Antoine muốn tranh cãi nhưng Yvonne cầm lại chiếc phong bì và nhét vào túi áo vest của anh.

– Anh có nhận hay không hả? Bà vừa nói vừa lắc lắc một chùm chìa khóa. Tôi rất muốn tân trang lại nhà hàng của mình, nhưng sự kiêu hãnh của tôi sẻ chỉ chết theo với tôi mà thôi, tôi được nuôi dạy theo lối cổ như thế. Cô biết rất rõ là anh sẽ không bao giờ muốn cô thanh toán tiền công cho anh, tóm lại, những công việc sửa sang của cô, thì cô tự thanh toán lấy!

Antoine cầm chùm chìa khóa từ tay Yvonne và thông báo với bà rằng nhà hàng sẽ thuộc quyền anh cho tới tận tối Chủ nhật. Bà sẽ không có quyền đặt chân tới đó trước sáng ngày thứ Hai tới.

* * *

– Thưa ông, ông phải nhấc hẳn chân ra khỏi cánh cửa này đi chứ, mọi người đang sốt ruột rồi! Người giữ thang máy của tòa nhà Oxo khẩn khoản nói.

Khoang máy vẫn cứ không chịu rời khỏi tầng trệt và, mặc dù người giữ thang máy cố gắng giải thích tình hình cho tất cả các khách hàng, thì một số người đã không thể chịu được việc vẫn phải chờ để tới bàn ăn của họ ở tầng trên cùng.

– Tôi đã gần sẵn sàng rồi đây, Mathias nói, gần sẵn sàng rồi!

Anh hít sâu và những ngón chân cái co quắp trong đôi giày.

Nữ doanh nhân đứng cạnh liền phóng cho anh một cú ô đi mưa vào bắp chân, Mathias khuỵu chân lại và cuối cùng thì khoang thang máy cùng trườn lên bầu trời London.

* * *

Yvonne rời khỏi nhà hàng của mình. Bà có hẹn tại hiệu làm đầu và lát nữa sẽ quay lại lấy vali. Enya gần như phải đẩy bà ra ngoài, bà có thể tin tưởng vào cô mà. Yvonne ghì chặt cô gái trẻ trong vòng tay mình, ôm hôn cô trước khi bước vào xe taxi.

Antoine đi bộ ngược lên phố, anh dừng lại trước cửa hiệu của Sophie. Gõ cửa và bước vào.

* * *

Những cánh cửa của thang máy mở ra ở tầng trên cùng. Những vị khách của nhà hàng hối hả thoát ra ngoài. Bám chặt vào thành vịn, ở sâu trong cùng của khoang thang máy bằng kính, Mathias mở mắt ra. Kinh ngạc thán phục, anh khám phá ra một thành phố như anh chưa bao giờ được nhìn thấy. Người điều khiển thang máy vỗ tay một lần, rồi lần thứ hai, sau đó là hoan hô cổ vũ anh rất nhiệt tình.

– Mình sẽ làm lại một lần nữa chứ, chỉ hai chúng ta thôi? Người giữ thang máy hỏi.

Mathias nhìn anh ta và mỉm cười.

– Vậy thì chỉ một lần thật nhanh nhé, bởi vì sau đây, tôi còn phải đi nữa, Mathias trả lời. Tôi có thể làm chứ? Anh nói thêm và đặt ngón tay lên nút bấm.

– Anh là khách mời của tôi mà! Người giữ thang máy tự hào trả lời.

* * *

– Anh đến mua hoa à? Sophie hỏi và nhìn Antoine đang tiến đến gần mình.

Anh rút chiếc phong bì ra khỏi túi mình và đưa cho cô.

– Cái gì vậy?

– Em ạ, tên ngố mà em vẫn bảo anh viết thư cho hắn ấy mà… anh nghĩ rằng rốt cuộc thì hắn đã trả lời em, vậy nên anh muốn đích thân đem thư của hắn đến cho em.

Sophie không nói gì, cô cúi xuống mở chiếc hộp bằng gỗ sồi và đặt lá thư ấy lên trên những lá thư khác.

– Em không bóc thư à?

– Có chứ, có thể là sau này, vả lại em nghĩ rằng hắn sẽ không thích em đọc thư hắn trước mặt anh.

Antoine nhẹ nhàng tiến lại gần cô, ghì chặt cô trong vòng tay, hôn lên má cô rồi ra khỏi cửa hàng.

* * *

Chiếc Austin Healey lao nhanh trên đường M25, Mathias cúi xuống ngăn chứa găng tay để với lấy tấm bản đồ chỉ đường. Mười dặm nữa, anh sẽ phải rẽ sang đường M2. Sáng nay, anh đã hoàn thành việc cương quyết thứ nhất của mình. Cứ duy trì tốc độ này, thì có thể anh sẽ hoàn thành việc thứ hai trong chưa đầy một giờ đồng hồ nữa.

* * *

Suốt phần thời gian còn lại của ngày hôm đó, Antoine làm việc với McKenzie trong nhà hàng. Cùng với Enya, họ xếp chồng những chiếc bàn cũ vào sâu phía trong quán. Ngày mai, xe tải của xưởng mộc sẽ chở chúng đi hết. Họ cùng nhau vạch lên tường những đường thẳng lớn bằng phấn xanh, đánh dấu những tường bậu bằng gỗ để thợ một sẽ thi công vào thứ Bảy, và những chân vòm để thợ sơn sẽ thực hiện vào Chủ nhật.

* * *

Vào cuối buổi chiều, Sophie nhận được một cú điện thoại của Mathias. Anh biết là cô không muốn nói chuyện với anh nữa, nhưng anh khẩn khoản cô hãy nghe anh giải thích.

Giữa cuộc hội thoại, Sophie đặt máy, ra đóng cửa hàng lại để không ai có thể vào quấy rầy cô. Cô không hề ngắt lời anh một lần nào. Khi Mathias gác máy, Sophie đến mở chiếc hộp ra. Cô bóc lá thư và đọc những từ mà cô đã mơ ước trong suốt những tháng năm là bạn là bè mà bây giờ rốt cuộc đã là hơn cả thế nữa.

Sophie,

Anh đã tin rằng mối tình tiếp theo vẫn sẽ là một thất bại thôi, thế thì sao anh lại mạo hiểm mất em trong khi anh chỉ có mình em kia chứ?

Dẫu vậy, do cứ nuôi nấng những sợ hãi của mình, anh vẫn cứ mất em thật.

Trong suốt những năm qua, anh đã viết cho em những lá thư đó, mơ tưởng được là kẻ đọc chúng mà không bao giờ dám nói với em. Cả tối hôm trước cũng vậy, anh đã không biết nói điều ấy ra…

Anh sẽ yêu thương đứa trẻ này hơn cả một người bố, bởi nó đến từ em, hơn cả một người tình cho dù nó là của một người khác.

Nếu em vẫn cần bọn anh, anh sẽ xua đuổi những cô đơn của em, sẽ nắm tay em để dẫn em tới con đường mà chúng ta sẽ đi cùng nhau.

Anh muốn được em chứng kiến khi anh về già và bao bọc những đêm thâu của em cho đến tận ngày anh lìa bỏ thế gian này.

Những từ này, anh chỉ viết cho mình em thôi, tình yêu của anh.

Antoine

* * *

Mathias dừng lại ở một trạm xăng. Anh đổ đầy bình xe và lại lên đường đi về hướng London. Hồi nãy, tại một ngôi làng nhỏ ở Kent, anh đã hoàn thành việc cương quyết thứ hai của mình. Trong lúc tiễn anh ra xe, Mr. Grover đã thú nhận rằng ông hy vọng có cuộc thăm viếng này, nhưng danh tính của chàng Popinot thì ông vẫn chẳng muốn tiết lộ gì cả.

Khi bắt đầu đi vào đường cao tốc, Mathias bấm số máy điện thoại di động của Antoine. Anh đã thu xếp để nhờ người giữ trẻ và anh muốn mời bạn đi ăn tối chỉ có hai người với nhau.

Antoine hỏi họ ăn mừng cái gì, thì Mathias không trả lời mà lại gợi ý bạn chọn địa điểm.

– Yvonne đi rồi, chúng ta có cả nhà hàng cho riêng hai ta, nếu cậu thấy thích hợp?

Anh quay sang hỏi Enya, cô hoàn toàn đồng ý chuẩn bị cho họ một bữa ăn tối đơn giản. Cô sẽ để mọi thứ trong nhà bếp, chỉ cần hâm nóng lên là xong.

– Tốt lắm, Mathias nói, tớ sẽ đem rượu vang tới, đúng tám giờ nhé!

* * *

Enya đã bày cho họ một bộ đồ ăn rất đẹp. Trong lúc sắp xếp lại tầng hầm, cô đã tìm thấy một cây đèn nến và đã đặt nó vào chính giữa bàn. Các món ăn trong lò, họ chỉ việc lấy ra. Khi Mathias tới, cô chào họ và đi lên phòng mình.

Antoine khui chai rượu mà Mathias đem tới và rót ra hai chiếc ly của họ.

– Ở đây chắc sẽ đẹp lắm cho mà xem. Tối Chủ nhật, cậu sẽ chẳng còn nhận ra được gì nữa đâu. Nếu tớ không nhầm, thì linh hồn của nơi này sẽ chẳng thay đổi, nó sẽ mãi mãi là quán của Yvonne, nhưng hiện đại hơn.

Và do Mathias không nói gì, anh nâng ly rượu lên.

– Vậy, chúng ta ăn mừng điều gì đây?

– Chúng ta, Mathias trả lời.

– Vì sao?

– Vì tất cả những gì mà chúng ta đã làm cho nhau, mà nhất là cậu. Cậu thấy đấy, trong tình bạn, người ta chẳng đưa nhau ra tòa thị chính đăng ký, thế nên chẳng thực sự có ngày lễ để kỷ niệm; thế nhưng nó vẫn cứ có thể kéo dài cả đời bởi vì ta đã chọn nhau.

– Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không, Antoine vừa nói vừa chạm cốc.

– Do Caroline Leblond, Mathias trả lời.

Antoine muốn đi lấy các món ăn trong bếp, nhưng Mathias ngăn lại.

– Ngồi đi, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.

– Tớ nghe đây.

– Tớ yêu cậu.

– Cậu ôn lại diễn từ cho một cuộc hẹn nào đó á? Antoine hỏi.

– Không, tớ yêu cậu thật mà.

– Cậu lại nói năng linh tinh rồi hả? Thôi ngay đi, bởi những thứ cậu đang nói đây làm tớ lo ngại thật sự đấy!

– Tớ chia tay cậu thôi, Antoine ạ.

Antoine đặt ly của mình xuống và nhìn chằm chằm vào Mathias.

– Cậu có người nào đó khác à?

– Bây giờ thì chính cậu đang nói linh tinh đấy.

– Tại sao cậu làm thế?

– Cho cả hai chúng ta. Cậu đã hỏi lần cuối cùng tớ làm một điều gì đó cho ai khác không phải bản thân tớ là từ bao giờ, bây giờ tớ có thể trả lời cậu được rồi đấy.

Antoine đứng lên.

– Tớ không còn thấy đói quá nữa, cậu có muốn ta đi dạo chút không?

Mathias đẩy ghế. Họ rời bàn ăn và khép lại sau họ cánh cửa hậu của nhà hàng.

Họ đi dạo trên bờ sông, người này tôn trọng sự im lặng của người kia.

Chống tay trên lan can bảo hiểm cảu một cây cầu nhô qua sông Tamise, Antoine lấy điếu xì-gà cuối cùng còn lại trong túi. Anh vê nó giữa các đầu ngón tay và bật một que diêm.

– Dù sao chăng nữa thì tớ cũng không muốn có thêm con, Mathias nói và mỉm cười.

– Còn tớ thì nghĩ là tớ muốn! Vừa trả lời Antoine vừa chìa cho anh điếu thuốc.

– Này, đi sang kia đi, bên đó có tầm nhìn đẹp hơn, Mathias tiếp tục.

– Ngày mai cậu sẽ đến chứ?

– Không, tớ nghĩ rằng tốt hơn là chúng ta không gặp nhau trong một thời gian, nhưng tớ sẽ gọi điện cho cậu vào Chủ nhật để biết tình hình công việc của cậu tiến hành thế nào.

– Tớ hiểu rồi, Antoine nói.

– Tớ sẽ đưa Emily đi du lịch. Cũng chẳng có vấn đề gì lắm nếu con bé bỏ học một tuần. Tớ cần có thời gian ở bên nó, tớ phải nói chuyện với nó.

– Cậu có những kế hoạch gì à? Antoine hỏi.

– Đúng thế, chính vì thế mà tớ muốn nói chuyện với nó.

– Thế còn với tớ, cậu không muốn nói nữa à?

– Có chứ, Mathias trả lời, nhưng nói với con bé trước đã.

Một chiếc taxi băng qua cầu, Mathias ra hiệu. Antoine lên xe. Mathias khép cửa lại và cúi xuống bên cửa kính.

– Về đi, tớ còn muốn đi dạo thêm vài bước nữa.

– Được thôi, Antoine trả lời. Cậu xem giờ rồi chứ, anh nói và nhìn đồng hồ. Tớ biết sẽ có một babysitter sẽ mắng tớ khi tớ về đến nhà đấy.

-Với bà Doubtfire thì đừng lo, tớ đã lo đâu vào đấy rồi.

Mathias đợi cho taxi đi xa hẳng. Anh xỏ hai tay vào túi áo khoác và cất bước. Đã hai giờ hai mươi, anh ngoéo tay cầu khẩn sao cho việc cương quyết thứ ba của anh được hoàn tất.

* * *

Antoine bước vào nhà và nhìn khay-dốc túi. Phòng khách chìm trong bóng tối lờ mờ, chỉ được thắp sáng bởi những lấp lánh của màn hình tivi.

Hai bàn chân vượt qua đầu tràng kỷ, một chân đeo tất hồng, chân kia đeo tất xanh lơ. Anh đi vào bếp và mở cửa tủ lạnh. Trên vỉ để những lon soda được xếp thẳng hàng theo thứ tự màu sắc. Anh xê dịch lon nọ lon kia để đảo lộn lung tung hết cả rồi khép cửa tủ lạnh lại. Anh rót đầy một cốc từ vòi nước và uống cạn một hơi.

Chỉ đến khi vào đến phòng khách thì anh mới phát hiện ra Sohpie. Cô ngủ rất say. Antoine cởi áo vest của mình để phủ lên vai cô. Cúi thấp xuống, anh vuốt ve mái tóc, đặt một nụ hôn lên trán rồi trược dần xuống tận môi người đang ngủ. Anh tắt tivi rồi đến ngồi ở đầu kia của tràng kỷ. Anh nhẹ nhàng nâng chân của Sophie, ngồi xuống cạnh mà không hề gây tiếng động rồi đặt chúng lên đầu gối mình. Cuối cùng, anh vùi người vào trong những chiếc gối, xoay một tư thế để ngủ. Khi anh ngừng động đậy, Sophie mở một mắt ra, mỉm cười và lại khép vào ngay lập tức.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.