9 giờ 27 phút, trong phòng thẩm vấn đội hình sự. Đỗ Minh Cường bị khóa trên ghế ở phòng thẩm vấn không có cách nào nhúc nhích, nhưng tư duy của anh ta lại không hề vì thế mà chịu bất cứ sự hạn chế nào. Trên thực tế, từ khoảnh khắc tiến vào đội cảnh sát hình sự, anh ta luôn ở trong trạng thái suy ngẫm vô cùng căng thẳng. Bởi vì anh ta biết rõ: mình đang đối diện với một thách thức to lớn chưa từng có, thứ cảm giác đó giống như là nhảy xuống khỏi vách núi cao, chỉ cần có một chút sơ sẩy, là có thể bị ngã nát nhừ chỉ trong khoảnh khắc! Nhưng anh ta lại rất thích loại cảm giác này, đây chính là thứ tồn tại trong tính cách bẩm sinh của anh ta. Đối thủ càng hùng mạnh, anh ta lại càng hưng phấn. Anh ta mong ngóng có thể tiến hành cuộc giao đấu trực diện với đối thủ đáng sợ đó. Và giờ đây, cuộc giao đấu này cuối cùng cũng đã được kéo màn. Bên ngoài phòng thẩm vấn vang lên một chuỗi những tiếng bước chân. Có thể nghe ra được là hai người đang đến: một người vững chãi mạnh mẽ, một người thì khá nhẹ nhàng, chắc là nữ giới. Tiếng bước chân càng lúc càng lại gần, rồi nhanh chóng đi đến trước cửa. Đỗ Minh Cường ngừng việc tư duy lại, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cánh cửa sắp bị mở ra. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh ta, cửa mở ra và một nam một nữ bước vào. Họ trông khá trẻ, người nam giới khỏe mạnh rắn rỏi, tinh thần phấn chấn, còn người nữ thì mặc dù dáng vẻ mảnh mai mềm mại, nhưng giữa hai lông mày lại ẩn giấu khí phách anh hùng. “Các vị định khi nào thì thả tôi ra?”
Đỗ Minh Cường lúc lắc còng tay, bắt đầu than thở, “Tôi không thích bị các vị đối xử như phạm nhân đâu.”
“Thả anh ra rất đơn giản. Nhưng có một số việc cần phải nói rõ với anh mới được.”
Người nữ nhìn Đỗ Minh Cường, nói, đồng thời cô cũng ngồi xuống đối diện với đối phương. Đỗ Minh Cường quét ánh mắt thăm dò cô gái giây lát, sau đó hỏi: “Cô là ai?”
Cô gái đó trả lời: “Là thành viên của tổ chuyên án 1.18, Mộ Kiếm Vân.”
252 Đỗ Minh Cường “chậc chậc”
mấy tiếng, cười khen ngợi: “Không ngờ trong đội cảnh sát hình sự vẫn còn có nữ cảnh sát xinh đẹp thế này.”
Ánh mắt của anh ta tiếp tục gắn chặt vào người đối phương, với thân phận lúc này của anh ta, hành động này ít nhiều cũng có phần vô lễ. Người nam giới bên cạnh Mộ Kiếm Vân chau mày, xem ra muốn nổi giận rồi. Nhưng Mộ Kiếm Vân khẽ xua tay ngăn cản anh lại, người nam giới đó “hừ”
một tiếng, ngồi xuống một chiếc ghế khác, lạnh lùng nhìn Đỗ Minh Cường. “Anh có quyền được bình luận xấu đẹp. Nhưng thời điểm và nơi chốn hiện nay, rất không phù hợp để thảo luận vấn đề này.”
Mộ Kiếm Vân lạnh lùng phản kích, đồng thời cô cũng chăm chú nhìn Đỗ Minh Cường, ánh mắt hai người giao nhau, anh ta lập tức cảm thấy mất tự nhiên, nên bất giác né tránh. “Tôi còn cần phải điều chỉnh một sai lầm của anh…”
Mộ Kiếm Vân thừa thắng xông lên, nói với giọng mang chút chế giễu, “Người xuất hiện ở đội cảnh sát hình sự, không nhất định đều là cảnh sát hình sự. Thân phận của tôi là giảng sư tâm lý học ở trường Đại học Cảnh sát tỉnh, và người ngồi bên cạnh tôi đây, lại là cảnh sát Liễu đến từ đội cảnh sát đặc nhiệm.”
“Giảng sư tâm lý học?”
Đỗ Minh Cường thoáng ngẩn người, rồi lại cười “ha”
một tiếng, “Thảo nào mà ánh mắt cô lại sắc như kim thế. Nghe nói các cô chỉ cần nhìn vào mắt của người khác, là có thể phán đoán ra được suy nghĩ trong lòng đối phương? Thực là đáng sợ! Xem ra sau này khi nói chuyện với cô, tốt nhất là tôi nên nhắm mắt lại.”
Anh ta nói vậy, thật không ngờ lại nhắm mắt thật. Sau đó anh ta còn cố ý lúc lắc đầu: “Thế nào? Bây giờ cô còn có thể nhìn ra được trong lòng tôi nghĩ gì không?”
Mộ Kiếm Vân nhìn hành động kỳ quái của đối phương mà cảm thấy dở khóc dở cười. Còn Liễu Tùng thì cuối cùng cũng không nhẫn nại thêm được nữa, cậu gõ tay thật mạnh xuống bàn, hét lên: “Được rồi! Chúng tôi không có thời gian cười cợt với anh, đề nghị anh nghiêm chỉnh chút đi!”
Đỗ Minh Cường mở mắt ra, bộ dạng cợt nhả trên mặt cũng biến mất. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh ta chợt trở nên trịnh trọng và nghiêm túc, nhất thời khiến Mộ Kiếm Vân và Liễu Tùng còn không kịp thích ứng. “Đúng vậy, chúng ta không có thời gian để cười cợt.”
Lại nghe thấy Đỗ Minh Cường nghiêm mặt nói, “Nhưng thái độ nghiêm chỉnh thì cần xuất phát từ cả hai phía. Nếu như các vị vẫn đối xử với tôi như phạm nhân, vậy thì giữa chúng ta lại thiếu hụt bầu không khí bàn luận một cách nghiêm túc rồi.”
Trong phòng thẩm vấn xuất hiện khoảng trầm mặc tạm thời. Đỗ Minh Cường lúc lắc còng tay, lần này anh ta không đưa ra yêu cầu, nhưng rõ ràng anh ta đang chờ đợi điều gì đó. 253 Cục diện sống sượng này kéo dài trong giây lát, Mộ Kiếm Vân hét với ra bên ngoài phòng: “Đến mở khóa còng tay cho anh ta nhé!”
Một người cảnh sát lên tiếng bước vào, tay cầm một chùm chìa khóa mở còng tay cho Đỗ Minh Cường. Đỗ Minh Cường xoa xoa cổ tay, rồi lại thoải mái vươn vai, rõ ràng là rất sảng khoái. Thấy người cảnh sát chuẩn bị rời khỏi đó, anh ta lại nói với theo: “Xin hãy trả những đồ vật của tôi lại cho tôi, cảm ơn!”
Người vào phòng tạm giam của đội cảnh sát hình sự, những vật mang theo bên mình như ví tiền, di động, chìa khoá… đều bị tạm giữ lại. Bây giờ Đỗ Minh Cường đã được thả, vậy thì anh ta đưa ra yêu cầu lấy lại những đồ vật đó cũng là việc đương nhiên. Thế là Mộ Kiếm Vân bèn gật đầu với người cảnh sát đó, anh ta đi ra rồi quay trở lại với một cái hộp nhỏ, trong đó đựng đồ đạc của Đỗ Minh Cường. “Được rồi, bây giờ giữa chúng ta là mối quan hệ bình đẳng. Cuộc nói chuyện chắc không còn trở ngại gì nữa chứ?”
Mộ Kiếm Vân nhìn Đỗ Minh Cường, nói. Anh ta đang lục tìm những đồ vật trong chiếc hộp, và nhanh chóng lấy ra được một chiếc di động. Nghe thấy lời Mộ Kiếm Vân, anh ta bèn đảo mắt, nói: “Cô nói đi, rốt cuộc là việc gì?”
“Eumenides đã gửi cho anh “”
…”
Mộ Kiếm Vân nói thẳng vào vấn đề chính, “Anh có biết sự việc này rất nguy hiểm đối với anh không?”
Đỗ Minh Cường khẽ nheo mắt, xem ra cái tên Eumenides cũng đủ để khiến tâm trạng anh ta trở nên căng thẳng. Sau giây lát trầm mặc, anh ta khẽ trả lời: “Tôi biết. Nghe nói những anh ta gửi đi, chưa bao giờ bị sơ sảy cả.”
“Vậy thì tôi vô cùng trịnh trọng nhắc nhở anh: trong thời gian một tháng này, anh cần phải vô cùng thận trọng! Mọi hành động của anh đều cần phải dưới sự giám sát nghiêm ngặt của cảnh sát, tốt nhất là không đi ra ngoài. Thậm chí chúng tôi có thể sắp xếp cho anh một chỗ ở trong nội bộ cảnh sát hình sự.”
Khi nói những câu này, Mộ Kiếm Vân nhấn mạnh ngữ khí, muốn tạo ra bầu không khí căng thẳng hơn. Nhưng cô đã dày công vô ích, Đỗ Minh Cường chẳng hiểu điều đó, mà lúc này đây trên mặt anh ta lại còn thoáng hiện ra nét kinh ngạc, sau đó anh ta hỏi ngược lại: “Đây là ý kiến của tổ chuyên án các vị sao?”
Mộ Kiếm Vân gật đầu. Đỗ Minh Cường cười khan một tiếng: “Các vị đúng là đã làm cho tôi hồ đồ rồi… Tôi vừa mới nói chuyện một lúc lâu với đội trưởng La của các vị, anh ta nói là không hạn chế tự do hành động của tôi.”
Khi nói, anh ta bắt đầu nghịch 254 ngợm chiếc di động mới tìm được, nhưng ấn mấy lần nút khởi động, di động vẫn không có chút phản ứng. “Bố khỉ, lại hết pin rồi.”
Đỗ Minh Cường ném di động xuống bàn, bộ mặt ủ rũ. “Muốn gọi điện thoại à? Dùng của tôi đi!”
Mộ Kiếm Vân thấy vậy, bèn chủ động lôi di động của mình đẩy đến trước mặt Đỗ Minh Cường. Đây là cơ hội tốt để kéo gần khoảng cách giữa hai bên, có thể sẽ có được lợi ích cho cuộc điều đình về sau. Đỗ Minh Cường cũng không khách sáo, thoải mái nhận lấy điện thoại: “Tôi phải đổi sim điện thoại của tôi vào, số điện thoại tôi muốn gọi lưu ở trong sim. Cô không phiền chứ?”
Nghe ra có vẻ như đang hỏi ý, nhưng cùng lúc nói, tay phải của anh ta đã mở nắp sau của di động ra, lấy pin ra, rút sim để sẵn trong máy, sau đó lại rút sim ở trong di động của mình để thay vào. Mộ Kiếm Vân không chú ý đến chiếc di động, cô lên tiếng rất đúng lúc để quay trở lại đề tài cũ: “Tôi biết anh và đội trưởng La đã nói chuyện, nhưng tôi vẫn muốn khuyên anh, cho nên tôi mới đề nghị cuộc gặp mặt này.”
Đỗ Minh Cường dựa người vào lưng ghế, ngẩng đầu nói với giọng rất quả quyết: “Cô đang lãng phí thời gian.”
Mộ Kiếm Vân còn định nói gì đó, Đỗ Minh Cường đã xua tay ra hiệu ngừng lại, sau đó anh ta chỉ mải ấn số điện thoại rồi đưa di động lên bên tai, chuẩn bị nghe điện thoại. Mộ Kiếm Vân đành phải nhẫn nại chờ đợi. Di động rung chuông bảy, tám hồi, nhưng không ai nghe máy. Đỗ Minh Cường đành phải đặt điện thoại xuống, càu nhàu vẻ bất mãn: “Đã mấy giờ rồi, mà còn đang ngủ?”
Mộ Kiếm Vân cười nói: “Gọi điện cho bạn gái anh à?”
Đỗ Minh Cường trả lời chung chung: “Là người quan tâm tới tôi nhất, cũng là người thấu hiểu tôi nhất.”
Mộ Kiếm Vân nắm bắt được tâm trạng của đối phương, hỏi: “Có phải anh cảm thấy có rất ít người hiểu được anh?”
“Có phải là cô cảm thấy tôi là một kẻ rất bỉ ổi, không có chút đạo đức nào?”
Đỗ Minh Cường hỏi vặn lại. Anh ta bắt đầu mở chiếc di động ra, xem ra là muốn đổi sim trở lại. 255 Mộ Kiếm Vân thoáng lưỡng lự, gật đầu nói: “Qua những sự việc mà tôi nhìn thấy, thì quả đúng là như vậy.”
Đỗ Minh Cường cười “hi hi”
tự trào: “Cô đại diện cho phần đông suy nghĩ của mọi người. Đại diện cho những người không thể nào hiểu được tôi.”
Mộ Kiếm Vân lại một lần nữa nhìn vào mắt Đỗ Minh Cường, giọng của cô trở nên dịu dàng: “Tôi không hề giống với phần đông mọi người, tôi hy vọng có thể tìm hiểu được thế giới nội tâm của anh… trong lòng anh chắc chắn ẩn chứa ước mơ và sự theo đuổi nào đó không thể nào thay đổi được, anh cho rằng giá trị của ước mơ này vượt qua tất cả. Để thực hiện ước mơ của anh, anh không quan tâm đến bất cứ thứ gì, có đúng vậy không?”
Thần sắc Đỗ Minh Cường chợt thoáng mơ màng, tư duy hình như bị đối phương lấy đi. Nhưng anh ta nhanh chóng nhận thức ra điều gì đó, vội vàng né tránh ánh mắt của Mộ Kiếm Vân, tranh thủ thời gian tháo lắp di động, anh ta điều chỉnh tâm trạng, nói: “Cô đừng làm thế. Cô đừng có mơ tiến vào được thế giới nội tâm của tôi, tìm ra nhược điểm của tôi… cô cũng đừng hòng thuyết phục được tôi…”
“Đứng từ góc độ tâm lý học, không có thế giới nội tâm của bất cứ ai là không thể tấn công được.”
Mộ Kiếm Vân mỉm cười trả lời, cô luôn nhìn thẳng vào Đỗ Minh Cường, trong ánh mắt tràn ngập sự tự tin. Đỗ Minh Cường bất lực lắc đầu, lại đổi sang giọng điệu khác: “Được rồi. Cho dù cô có thể thuyết phục được tôi, nhưng việc này cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì, cô chỉ là đang lãng phí thời gian.”
Mộ Kiếm Vân không thể nào hiểu được logic trong câu nói của đối phương, cô chau mày hỏi: “Tại sao?”
Đỗ Minh Cường lắp xong di động rồi trả lại cho Mộ Kiếm Vân, thoáng hiện ra nét cười đau khổ: “Xem ra cô không phải là chuyên gia tâm lý đạt tiêu chuẩn rồi, ít ra tâm tư của một người, cô còn chưa nhìn thấu được.”
“Ai vậy?”
Mộ Kiếm Vân ngoài miệng lên tiếng hỏi, nhưng trong não lại đã nghĩ đến một người nào đó theo phản xạ có điều kiện. Đồng thời tâm trạng cô không tránh khỏi sự kích động. Đỗ Minh Cường hào hứng nói ra cái tên đó: “La Phi.”
Đúng vậy, La Phi. Đây chính là người khiến cho Mộ Kiếm Vân cảm thấy hoang mang. Cô nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt họ, khi mình nhìn vào trong mắt người đàn ông này, ánh mắt của đối phương lại phản xạ lại, ngược lại như muốn nhìn thấu rõ mình vậy. 256 Anh chàng đó… đúng vậy, cô đúng là không thể nào nhìn rõ được suy nghĩ của đối phương. Nhưng Đỗ Minh Cường vì sao lại biết điều này? Anh ta sao lại nhắc đến La Phi vào lúc này? “Anh có ý gì?”
Mộ Kiếm Vân dò hỏi. “La Phi sẽ không đồng ý đề nghị vừa rồi của cô.”
Đỗ Minh Cường trả lời thẳng luôn không né tránh, “Để tôi tự do hành động, từ đó trở thành mồi nhử để vây bắt Eumenides, đấy vốn là một phần trong kế hoạch của anh ta. Cho nên cô muốn thuyết phục tôi thay đổi kế hoạch này, điều này chỉ có thể là lãng phí thời gian.”
Mộ Kiếm Vân ngẩn người kinh ngạc, thật không ngờ là như vậy sao? Cô có giảm giác như mình đang bị bỡn cợt. “Nếu đã như vậy, sao anh ấy còn đồng ý tôi đến khuyên giải anh?”
Ngoài sự phẫn nộ, cô vẫn có chút gì đó không cam tâm. “Bởi vì anh ta biết cô không thể nào thuyết phục được tôi. Trong cuộc gặp mặt giữa tôi và La Phi lúc trước, đã đạt được một thỏa thuận chung. Tôi có thể cảm nhận được cách nghĩ của anh ta, tương tự, anh ta cũng có thể cảm nhận được cảm nghĩ của tôi. Tôi khao khát được gặp mặt Eumenides, còn La Phi thì lại muốn thông qua tôi để có manh mối tìm được ra Eumenides.”
Nói đến đây, Đỗ Minh Cường thoáng ngừng lại, sau đó lại hạ giọng tỏ ra thần bí, “Đương nhiên, anh ta còn có một mong muốn khác, mặc dù không nói rõ, nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được…”
“Là gì?”
Mộ Kiếm Vân cảm thấy vô cùng bất lực, cô lúc này hình như chỉ có khả năng đưa ra câu hỏi. Một mình La Phi đã đủ làm cô đau đầu rồi, huống hồ bây giờ lại có thêm một tên Đỗ Minh Cường cũng tương tự không thể khiến cho người khác yên lòng. “Anh ta hy vọng tôi chết trong tay Eumenides.”
Đỗ Minh Cường nói vẻ u uất, anh ta hiện ra nét mặt rất quái dị, đôi lông mày nhíu chặt nhưng khóe miệng lại vẫn đang cười. Mộ Kiếm Vân thở dài não nề, cô đã hoàn toàn hiểu được ý tứ của Đỗ Minh Cường. Đúng vậy, khi La Phi mang theo những suy nghĩ này, thì sao anh lại có thể hạn chế Đỗ Minh Cường trong một nơi an toàn tuyệt đối chứ? Nhưng… “Anh ấy không thể làm như vậy!”
Mộ Kiếm Vân lắc đầu, thái độ kiên quyết. “Nhưng anh ta đã quyết định làm như vậy.”
Đỗ Minh Cường toét miệng nói, “Hơn nữa, anh ta mới là tổ trưởng của tổ chuyên án, chẳng phải thế sao?”
257 Mộ Kiếm Vân không nói gì nữa, sau khi trầm mặc mấy giây, cô đứng bật dậy, cầm di động và bước ra khỏi phòng thẩm vấn. Đỗ Minh Cường dõi theo bóng lưng Mộ Kiếm Vân, trong đầu không biết còn đang nghĩ những gì. Cho đến khi Mộ Kiếm Vân biến mất khỏi tầm nhìn của anh ta, anh ta mới chợt nhận ra trong phòng vẫn còn có một người. Thế là anh ta bèn quay sang nhìn Liễu Tùng, có vẻ cười lại như không cười, lên tiếng hỏi: “Sao, hai người cùng đến, lẽ nào không cần cùng rời khỏi à?”
Sau khi tiến vào phòng thẩm vấn, Liễu Tùng chỉ lạnh lùng ngồi bên quan sát Đỗ Minh Cường. Thực ra, cậu không phải là một người kiệm lời, sự trầm mặc hoàn toàn do sự phản cảm đối với Đỗ Minh Cường. Bây giờ đối phương chủ động mở miệng, cậu cũng đáp lời đơn giản: “Tôi nhận lệnh bảo vệ sự an toàn cho anh.”
“Ồ?”
Đỗ Minh Cường chăm chú nhìn Liễu Tùng một lượt. Thấy người thanh niên này hình như cũng tầm tuổi mình, dáng người mặc dù không thật to khỏe lực lưỡng, nhưng lại rất rắn rỏi. Suy nghĩ đến sự an toàn của mình từ nay sẽ phải nhờ cậy vào đối phương, anh ta bèn nhiệt tình đứng dậy, giơ tay phải ra chào hỏi: “Chào anh. Tôi cần phải gọi anh là… cảnh sát Liễu?”
Liễu Tùng đứng dậy bắt tay Đỗ Minh Cường, nhưng hành động này hoàn toàn chỉ là hình thức xã giao. Lòng bàn tay của hai người thậm chí còn chưa áp sát vào nhau, cậu đã rụt tay lại. Khi giới thiệu về mình, cậu cũng chỉ nói vô cùng ngắn gọn: “Liễu Tùng, đội cảnh sát đặc nhiệm.”
Ngoài ra, cậu chẳng muốn nói thêm lấy một chữ. Đối với cậu, cái tên đang đứng đối diện đó chỉ có cái vẻ bề ngoài khôi ngô tuấn tú, nhưng những lời nói hành động bỉ ổi xấu xa của hắn vốn không xứng với sự nhiệt tình của mình. Đỗ Minh Cường lại chẳng buồn để tâm, anh ta vẫn thoải mái tự nhiên bắt chuyện: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”
Bộ dạng đó cứ như thể anh ta là chủ nơi này vậy. Liễu Tùng sống sượng ngồi xuống, lạnh lùng chờ xem đối phương muốn giở trò gì. “Có thể nhận thấy, anh rất căm ghét tôi?”
Đỗ Minh Cường toét miệng nói, “Có rất nhiều người căm ghét tôi, nhưng tôi không quan tâm… bởi vì có nhiều người thích đọc bài viết của tôi hơn. Đối với tôi, điều này mới là điều quan trọng nhất.”
Liễu Tùng khẽ hừ một tiếng: “Anh nói với tôi những thứ này có ý nghĩa gì sao? Tôi chỉ là bảo vệ sự an toàn tính mạng cho anh, không hề quan tâm đến phẩm hạnh đạo đức của anh.”
258 Đỗ Minh Cường giơ hai tay ra: “Tôi chẳng phải là muốn trò chuyện gì với anh đâu. Nhưng chúng ta cần tiến hành hợp tác thì cũng nên cùng hiểu về nhau một chút mới được.”
“Cái gì mà hợp tác với không hợp tác chứ? Đừng nói với tôi những câu chữ nho nhã thế,”
Liễu Tùng cắt ngang lời của đối phương, “Tình hình hiện nay vô cùng đơn giản: Eumenides muốn giết anh, còn tôi thì phải bảo vệ anh. Trong quá trình này, anh có quyền tự do hành động, nhưng bất cứ hành động nào của anh cũng cần phải có được sự chấp thuận của tôi.”
“Hành động của tôi cần phải có được sự chấp thuận của anh?”
Đỗ Minh Cường bĩu môi nói: “Thế thì gọi là tự do gì chứ?”
“Anh cũng có thể không nghe theo tôi. Nhưng anh cần phải hiểu rằng: đối với tôi, kết quả xấu nhất cũng chỉ là không hoàn thành nhiệm vụ, còn với anh, rất có thể là sẽ mất đi tính mạng.”
Liễu Tùng nói với vẻ dửng dưng, nhưng Đỗ Minh Cường rõ ràng không thể nào coi nhẹ ý tứ lạnh giá trong nửa câu cuối của đối phương. Anh ta thoáng ngẩn người giây lát, sau đó gật đầu với vẻ hơi bất lực: “Vậy được rồi… tôi sẽ hết sức tôn trọng ý kiến của anh.”
“Như vậy là tốt nhất!”
“Vậy thì chúng ta đã coi như là đạt được tiếng nói chung. Mặc dù tôi phần nào miễn cưỡng nhượng bộ, nhưng không có gì, một vụ hợp tác tốt đẹp vẫn luôn bắt đầu từ sự tranh cãi mà.”
Đỗ Minh Cường lại bắt đầu huyên thuyên tự cao tự đại. Thấy Liễu Tùng không có ý định tiếp lời mình, anh ta bèn cười khan “hi hi”
mấy tiếng, nói: “Vậy bây giờ tôi muốn về nhà để ngủ bù, không biết cảnh sát Liễu có cho phép không?”
“Được. Tôi lái xe đưa anh về.”
“Có xe chuyên đưa đón, sự đãi ngộ này cũng được đấy chứ.”
Đỗ Minh Cường vừa vươn vai vừa nói: “Vậy chúng ta mau đi thôi. Bị các anh bắt về giày vò một đêm, tôi buồn ngủ chết đi được.”
Nhìn bộ dạng thần thái của đối phương, Liễu Tùng cũng chỉ có thể hậm hực thở dài não nề. Đúng như dự cảm của cậu, nhiệm vụ của mình thật giống như “bảo mẫu”
sát sườn của tên này. Hai người rời khỏi phòng thẩm vấn, Liễu Tùng đi đến bãi đỗ xe lái một chiếc xe cảnh sát ra. Đỗ Minh Cường cũng chẳng buồn khách sáo, mở cửa xe và ngồi ngay vào vị trí ghế phụ. “Hoa viên Thánh Đức.”
Anh ta rành rọt nói địa danh, sau đó bèn thoải mái dựa người vào lưng ghế, bắt đầu lật giở từng trang tờ báo sáng. Vừa rồi, lúc đi 259 qua cửa tòa nhà Hành chính, anh ta đã tiện tay lấy được tờ báo này trên giá sách báo. Liễu Tùng không nói gì cả, cậu khởi động xe, từ từ lái ra khỏi cổng chính. Bây giờ cậu đã chẳng còn tâm trạng nào thừa hơi bực bội với tên Đỗ Minh Cường này nữa, bởi vì cậu biết: chỉ cần lái xe cảnh sát ra khỏi cổng chính của Sở công an, thì có nghĩa là đã rơi vào khu vực vây bắt của Eumenides, chính mình cũng cần phải vô cùng cảnh giác, luôn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng giải quyết mọi hình huống đột ngột phát sinh. Nhưng Đỗ Minh Cường thì lại rất nhàn rỗi. Xe rời khỏi Sở công an chưa được bao xa, đã nghe thấy giọng nói ồn ào của hắn, lần này là đọc một bản tin trong tờ báo sáng: “Sáng sớm hôm nay, phát hiện ra một thi thể nam giới thanh niên trên sông Ngọc Đới ở Đông Thành. Qua kiểm tra xét nghiệm của các bác sĩ pháp y, nạn nhân bị chết đuối, và chất cồn trong huyết dịch của anh ta lên đến 213mg/lít, trước khi chết ở trong trạng thái say khướt. Phía cảnh sát suy đoán, người nam giới này rất có thể sau khi uống say ra sông đi tiểu, không may sẩy chân ngã xuống sông chết đuối, thời gian xảy ra vụ việc là vào rạng sáng ngày hôm nay. Qua đây cảnh sát cũng nhắc nhở người dân thành phố. Uống rượu phải biết chừng mực, uống quá nhiều không những có hại cho sức khoẻ, mà còn tiềm ẩn rất nhiều mối nguy hiểm không thể lường trước được.”
“Cảnh sát Liễu, anh có suy nghĩ gì về bản tin này?”
Sau khi đọc xong đoạn này, Đỗ Minh Cường đặt tờ báo xuống, quay sang hỏi Liễu Tùng. Có lẽ là vì nguyên nhân nghề nghiệp, Liễu Tùng lại có chút hứng thú thảo luận một chút về bản tin tức này. Nhưng sự kiến giải của cậu lại có phần hơi tiêu cực. “Cái chết kiểu sự cố thế này, ngày nào cũng xảy ra.”
Cậu nói tỉnh bơ, “Nếu như anh làm cảnh sát hình sự, cảnh sát giao thông hay bác sĩ pháp y, nhân viên phòng cháy chữa cháy, anh sẽ không cảm thấy những sự việc thế này là ly kỳ nữa.”
“Nhưng nếu như anh chàng xui xẻo này bị người ta mưu sát thì sao?”
Liễu Tùng chau mày: “Mưu sát? Trên báo đã nói rồi còn gì, anh ta sau khi say rượu bị sẩy chân ngã xuống sông chết đuối.”
“Say rượu có thể xác định chắc chắn, chết đuối cũng có thể xác định chắc chắn. Nhưng, sự việc sẩy chân, ai có thể làm chứng được chứ?”
Đỗ Minh Cường lắc đầu nói, “Nếu như anh chàng này sau khi say rượu bị người ta đẩy xuống sông, thế thì chẳng phải là một vụ án mưu sát sao? Phía cảnh sát dễ dàng đưa ra kết luận như vậy, rất có khả năng là đã tha cho hung thủ thực sự rồi.”
260 Những lời giả thiết này nghe có vẻ ly kỳ, nhưng muốn triệt để phản bác thì lại rất khó. Liễu Tùng nghĩ một lát, nói: “Nếu quả thực là như vậy, trừ khi hiện trường có người tận mắt chứng kiến, nếu không thì cảnh sát không thể nào có được chứng cứ trên phương diện trinh sát hình sự.”
Đúng là như vậy. Liễu Tùng nhớ lại mùa hè năm ngoái, đội cảnh sát đặc nhiệm đã từng nhận được một nhiệm vụ: đi đến khu vực núi ở ngoại ô thành phố cứu một nhà thám hiểm bị mất tích. Lúc đó họ men theo dây thừng xuống được khe núi hiếm ai đặt chân tới, tìm kiếm suốt ba ngày ba đêm. Kết quả là không phát hiện ra mục tiêu, dọc đường lại tìm thấy mấy thi thể vô danh đã bị thối rữa từ lâu. Những nạn nhân này rốt cuộc là bị chết do tai nạn trong quá trình thám hiểm hay là bị người khác rắp tâm mưu hại? Chỉ e cho dù là nhân viên trinh sát hình sự có lợi hại hơn nữa thì cũng khó có thể phán đoán được. Liễu Tùng khẽ thở dài, coi như là mặc nhận cách nói của Đỗ Minh Cường. “Nếu như vậy, thật sự có rất nhiều góc tối mà hình phạt không thể nào quan tâm được hết.”
Đỗ Minh Cường nói vẻ cảm thán, “Sự tồn tại của nhân vật Eumenides đúng là có ý nghĩa xã hội nhất định thật.”
Liễu Tùng thực sự khó mà kìm nén nổi, cậu quay đầu sang nhìn Đỗ Minh Cường, ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Những lời cảm khái này, nếu được nói ra từ miệng người khác thì có thể lý giải được, nhưng nói ra từ miệng của Đỗ Minh Cường thì lại khiến người ta dở khóc dở cười. Cần phải biết rằng, chính bản thân anh ta chẳng phải là một phần tử đen tối của xã hội đã bị ghi tên trong bản thông báo tử vong của Eumenides sao? Đây đúng là một kẻ kỳ cục, trong đầu toàn những suy nghĩ hoang đường, khó có thể hiểu nổi. Liễu Tùng thầm lắc đầu, quyết định mặc kệ đối phương. Anh nắm chắc vô lăng, ánh mắt sắc như chim ưng lướt nhìn con đường xung quanh, dốc toàn bộ tâm trí vào trạng thái chuẩn bị nghênh chiến. 9 giờ 56 phút, văn phòng đội trưởng đội cảnh sát hình sự. La Phi đang đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Bắt đầu từ thời làm cảnh sát khu vực ở Nam Minh Sơn, điều này đã trở thành một trong những thói quen nghề nghiệp của La Phi. Khi phóng tầm mắt ra xa, tư duy dường như cũng rộng mở ra rất nhiều. Văn phòng làm việc ở tầng cao, đứng ở đây nhìn ra có thể thu được nửa tỉnh thành vào trong tầm mắt. Nhưng chỉ nhìn thấy cảnh tượng các tòa nhà cao vút, đoàn xe cộ qua lại như mắc cửi, thành phố ồn ào huyên náo. Nhưng đằng sau những cảnh đường phố lung linh này, thì lại ẩn giấu bao nhiêu thứ mà con người không hay biết? 261 Một thành phố của thủ phủ của tỉnh có quy mô thế này, tổng số vụ án hình sự mỗi năm có đến hơn hai, ba vạn, bình quân mỗi ngày bảy, tám mươi vụ. Điều này chứng tỏ, cứ mỗi mười mấy phút trôi qua, trong cái thành phố này, ở một góc nào đó lại xảy ra một vụ án hình sự. Cho dù anh có thể cúi xuống nhìn thấy cả thành phố này, nhưng cũng không thể nào ngăn cản được tội ác tiếp tục xảy ra. Đối với một người đội trưởng đội cảnh sát hình sự, đây quả thực là một thực tế khiến người ta buồn lòng nhưng lại không thể không đối diện. Lúc này đang là buổi sáng, ánh nắng chói chang. La Phi lại không cảm thấy chói mắt vì ở góc phía đông nam có một tòa nhà cao tầng vừa vặn đang rủ bóng xuống phía trước cửa sổ phòng anh. Ánh nắng mặt trời bao phủ rộng khắp như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào chiếu rọi được từng ngóc ngách trên khắp thế giới. Lưỡi kiếm luật pháp đại diện cho chính nghĩa chẳng phải cũng như vậy sao? Cái tên Eumenides thần bí giống như u linh, khi hắn du ngoạn trong bóng đêm để trừng trị những tội ác đó, trên người hắn rốt cuộc toát ra thứ ánh sáng như thế nào nhỉ? Hắn là người kết thúc tội ác, nhưng hắn cũng không dám lộ diện dưới ánh sáng mặt trời giống như những tội ác bị kết thúc đó. La Phi đang chìm đắm trong dòng suy tư này, cửa phòng đột nhiên bị ai đó đẩy ra. Anh lập tức mẫn cảm quay người lại, thì nhìn thấy Mộ Kiếm Vân đang từ bên ngoài bước vào. Đối phương không gõ cửa mà cứ thế tiến thẳng vào, điều này khiến La Phi cảm thấy hơi lạ. Trong ấn tượng của anh, Mộ Kiếm Vân mặc dù có phần cá tính mạnh mẽ, nhưng những nghi lễ đối xử với mọi người từ trước tới nay đều không tệ. Nhìn kỹ thêm, thấp thoáng nhận thấy hình như đối phương đang có tâm trạng bất mãn. Thế nên anh bèn chủ động cười, hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Anh đã biết rồi còn cố hỏi?”
Mộ Kiếm Vân lạnh lùng lườm La Phi một cái, sau đó cô không đợi La Phi mời, mà đã tự mình đi đến ngồi ở sofa. “Cô không thể thuyết phục được Đỗ Minh Cường à?”
La Phi cân nhắc câu chữ, nói: “Đúng vậy, kết quả này hoàn toàn nằm trong dự liệu của tôi.”
Mộ Kiếm Vân lập tức trách hỏi: “Vậy thì sao anh còn để tôi lãng phí thời gian?”
La Phi xòe hai tay ra giải thích: “Cô muốn đi, cho nên tôi không có lý do gì không để cô thử xem sao.”
262 Mộ Kiếm Vân không tiếp nhận lời giải thích này, cô khẽ “hừ”
một tiếng: “Được rồi. Đừng có nói vẻ hay ho như vậy! Tôi hỏi anh, nếu như Đỗ Minh Cường có thể bị tôi thuyết phục, liệu anh có còn để cho tôi đi không?”
La Phi hoàn toàn không có sự chuẩn bị sẵn đối với câu hỏi sắc nhọn như vậy, đồng thời anh cũng không giỏi nói dối trước mặt đồng nghiệp. Sau giây lát trầm mặc, anh chỉ có thể dùng nụ cười ngượng ngạo thay câu trả lời. “Từ đầu đến cuối, trong con mắt anh, Đỗ Minh Cường chỉ là một miếng mồi. Anh vốn không hề quan tâm đến an toàn của anh ta, anh thậm chí còn hy vọng anh ta bị Eumenides xử lý. Bởi vì trong mắt anh, Đỗ Minh Cường đúng là có tội. Tôi nói có đúng không?”
Mộ Kiếm Vân vẫn hùng hổ truy hỏi. Đối phương đã nói cặn kẽ như vậy, La Phi ngược lại lại có cảm giác nhẹ nhõm. Anh than thầm rồi nói: “Trong tiềm thức của tôi, có lẽ đúng là tồn tại khuynh hướng này. Tôi không có cách nào xảo biện, bởi vì cục diện hiện nay đã chứng thực lời suy đoán của cô. Tôi không cần lừa dối cô, cũng không thể nào lừa dối bản thân mình.”
Thấy thái độ của La Phi thành khẩn như vậy, tâm trạng bất mãn của Mộ Kiếm Vân cũng vơi bớt đi phần nào. Cô cười đau khổ vẻ bất lực, lạnh lùng nói: “Tôi biết Eumenides ở đâu rồi.”
La Phi ngẩn người kinh ngạc, vội hỏi: “Ở đâu?”
“Chính là ở trong lòng anh.”
Mộ Kiếm Vân nhìn thẳng vào mắt La Phi. La Phi hiểu ý đối phương, anh quay đầu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không đáp lời. “Vốn dĩ chính là như vậy…”
Mộ Kiếm Vân tiếp tục nói vẻ cảm thán, “Năm đó chính là anh và Mạnh Vân sáng tạo nên nhân vật này. Mặc dù đã bao năm trôi qua, kẻ sau này sử dụng nhân vật này đã khiến chính anh cũng phải nếm đủ trái đắng. Nhưng trong lòng anh vẫn không thể nào rũ bỏ được sự mê hoặc mà tự thân nhân vật này mang tới.”
La Phi cảm thấy hơi mơ màng. Anh cũng nhớ đến cái buổi tối mà anh và Mạnh Vân sáng tạo nên nhân vật Eumenides, mặc dù chỉ là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết, nhưng cảm giác hưng phấn lúc đó chắc chắn đến từ sự hô ứng tình cảm ở nơi sâu kín trong lòng nhỉ? Anh lại nhớ đến khoảnh khắc gặp mặt Viên Chí Bang lần cuối đó, lời nói của đối phương hình như vẫn vang vọng bên tai. “Eumenides vốn dĩ là do các cậu sáng tạo nên, cậu chính là Eumenides, Mạnh Vân cũng thế… thậm chí trong lòng rất nhiều người đều có Eumenides, 263 bởi vì trên thế giới này tồn tại quá nhiều tội ác, mọi người cần sự tồn tại của Eumenides.”
Giọng nói khó nghe giống như thứ kim loại bị chà xát kích thích vào thần kinh của La Phi, khiến anh thở dồn dập. Và vừa vặn đúng lúc này, mặt trời vòng qua tòa nhà ở góc đông nam, ánh sáng chói lòa không bị cản trở chiếu thẳng tới, La Phi lập tức nhắm mắt lại. Mọi người đều khen ngợi ánh sáng mặt trời, nhưng lại có ai chưa bao giờ từng có khoảnh khắc sợ hãi ánh nắng chứ? Hồi lâu sau, La Phi mở mắt, tư duy cũng quay trở lại thế giới hiện thực. Anh từ từ quay người, phát hiện ra Mộ Kiếm Vân vẫn đang nhìn mình, đối phương nắm bắt ngay cơ hội này, hận một nỗi không thể ngay lập tức nhìn thấu con người anh. Lần này La Phi không né tránh, anh nhìn thẳng vào Mộ Kiếm Vân, thần sắc rất thản nhiên. “Cô nói không sai, Eumenides chính là ẩn giấu trong lòng tôi. Bởi vì tôi căm hận tất cả mọi tội ác, tôi hy vọng những tội ác này đều đáng chịu sự trừng phạt tương ứng. Nhưng trong hiện thực, mong ước này không có cách nào thực hiện được, cho dù tôi khoác trên người bộ cảnh phục, trở thành đại diện cho lực lượng chính nghĩa, tôi cũng chỉ có thể sử dụng quyền lực tương ứng trong khuôn khổ của pháp luật. Thế nhưng pháp luật không hề hoàn mỹ, luôn có một số kẻ có tội có thể thoát khỏi sự trừng phạt. Điều này đối với người thực thi pháp luật, thực sự là điều bi ai lớn nhất. Cho nên chúng ta mới hoang tưởng nghĩ tới một lực lượng khác để trừng trị những tội ác này, đứng từ góc độ này, tôi tin rằng: trong lòng mỗi người cảnh sát đều có một Eumenides.”
Mộ Kiếm Vân suy ngẫm lời nói của La Phi, đồng thời cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, học theo dáng vẻ của đối phương đứng trước cửa sổ nhìn ra xa. Giây lát sau, cô đủng đỉnh nói: “Eumenides, chắc lúc này hắn đang ở một góc nào đó trong thành phố này nhỉ?”
La Phi gật đầu: “Có thể hắn cũng đang đứng từ xa nhìn chúng ta.”
Mộ Kiếm Vân quay lại nhìn La Phi đang đứng trong phòng: “Vậy rốt cuộc anh coi tên sát thủ máu lạnh đó là gì? Trong mắt anh, hắn là kẻ địch hay là bạn bè?”
“Kẻ địch? Bạn bè?”
La Phi lẩm nhẩm với chính mình, lại khó có thể đưa ra được đáp án chính xác. Cuối cùng anh lắc đầu nói, “Không phải tất cả mọi người đều có thể dùng hai danh từ này để phân biệt rõ ràng được. Nếu như nhất 264 định đòi tôi đặt cho hắn một định nghĩa, có thể cụm từ “đối thủ”
sẽ chuẩn xác hơn.”
“Đối thủ…”
“Đúng vậy.”
La Phi giải thích thêm, “Tội ác chính là kẻ địch chung của chúng ta, nhưng chúng ta lại không thể vì thế mà trở thành bạn bè. Bởi vì pháp luật lại vạch giữa ranh giới chúng ta ở hai phe khác nhau. Tôi đang bảo vệ pháp luật, còn hắn thì đang chà đạp lên pháp luật. Cho nên chúng tôi chỉ có thể trở thành đối thủ: mặc dù mục tiêu thì giống nhau, nhưng lại không thể nào cùng tồn tại.”
“Cho nên…”
Mộ Kiếm Vân ngừng lại giây lát rồi nói, “Anh chỉ là muốn bắt được tên đó, chứ anh không có hứng thú ngăn cản hành vi giết người của hắn phải không?”
“Tại sao cô lại cho là như vậy?”
La Phi nhíu mày, rồi lập tức nghiêm mặt trả lời, “Chỉ cần là hành vi vi phạm pháp luật, tôi đương nhiên đều cần phải ngăn cản. Bất luận pháp luật có hoàn mỹ hay không, từ cái ngày tôi mặc bộ cảnh phục, tôi đã tuyên thệ trở thành người bảo vệ kiên định nhất cho nó.”
“Là hành vi của anh khiến tôi nảy sinh thứ cảm giác này.”
Mộ Kiếm Vân cũng nghiêm mặt, cô liệt kê từng sự việc, nói: “Khi Eumenides lần đầu tiên công khai mục tiêu gây án, anh đã đưa ra một tấm phiếu then chốt trong tổ chuyên án, đồng ý để Hàn Thiếu Hồng ra ngoài hành động, gián tiếp giúp đỡ cho hành vi giết người của Eumenides; Gặp mặt Viên Chí Bang, anh biết rõ tính mạng của Quách Mỹ Nhiên đang gặp nguy hiểm, nhưng vẫn mặc kệ bỏ đi; Bây giờ là Đỗ Minh Cường, anh gần như đã tự tay mình khiến anh ta trở thành một miếng mồi béo bở để đưa đến tận miệng Eumenides… Những tình huống này liên tục xuất hiện, khiến tôi không thể không nảy sinh mối nghi ngờ đối với gốc rễ tư tưởng của anh.”
La Phi cười đau khổ, hình như bản thân mình cũng cảm thấy khó mà giải thích được. Nhưng anh vẫn cứ cố gắng hết sức giải thích, nói: “Vụ việc của Hàn Thiếu Hồng, là tôi đã có phần coi thường khả năng của Eumenides, cho nên mới ủng hộ kế hoạch bố trí vây bắt ở quảng trường của Hàn Hạo; Quách Mỹ Nhiên, khi tôi nhìn thấy cô ta, cô ta đã hoàn toàn bị Viên Chí Bang khống chế, trong khoảng thời gian cấp bách như vậy, tôi thực sự không nghĩ ra được cách nào để cứu cô ta; Còn về Đỗ Minh Cường, đúng là anh ta muốn tiếp xúc với Eumenides, tôi không có quyền để hạn chế tự do của anh ta.”
“Được rồi, coi như những lý do này đều được thành lập. Nhưng…”
Mộ Kiếm Vân khẽ nheo mắt, định nói gì rồi lại thôi. La Phi không phải là người có thể tiếp nhận cách nói nửa vời, anh lập tức truy hỏi: “Nhưng gì cơ?”
265 Mộ Kiếm Vân cắn môi, cuối cùng cũng nói ra nỗi canh cánh lớn nhất trong lòng mình: “Đặng Hoa thì sao? Anh giải thích thế nào về việc Đặng Hoa bị sát hại?”
“Đặng Hoa?”
Ánh mắt La Phi thoáng lấp lánh, hỏi ngược lại: “Sao cái chết của Đặng Hoa cũng lại đổ lên đầu tôi? Lúc đó Hàn Hạo là người chỉ huy hành động ở hiện trường, ngay cả anh ta cũng bị trở thành quân cờ của Eumenides, tôi sao có thể ngăn cản được chứ?”
“Không, rõ ràng anh có thể ngăn cản được.”
Mộ Kiếm Vân nói bằng ngữ khí vô cùng chắc chắn, “Vào buổi chiều xảy ra vụ án, anh đã nghi ngờ Hàn Hạo. Khi đó anh còn bảo tôi liên hệ với lãnh đạo cấp trên, mục đích chắc là muốn nhằm vào Hàn Hạo. Nhưng sau đó anh lại đổi ý, còn bảo chúng tôi nghe theo sự sắp xếp của Hàn Hạo, cuối cùng dẫn đến việc Đặng Hoa bị Hàn Hạo bắn chết. Kết quả này có lẽ đã sớm nằm trong dự liệu của anh nhỉ?”
La Phi mỉm cười lắc đầu: “Cô mẫn cảm quá rồi. Lúc đó tôi và Liễu Tùng chỉ là đang nghi ngờ Doãn Kiếm, lo lắng Hàn Hạo che giấu việc của Doãn Kiếm.”
Mộ Kiếm Vân nhìn chăm chăm La Phi giây lát, nét mặt càng lúc càng nghiêm nghị: “Đội trưởng La, anh không phải là người giỏi nói dối… anh cũng rất ít khi nói dối. Bây giờ anh càng như vậy, thì càng chứng tỏ trong lòng anh có điều khuất tất.”
Nụ cười của La Phi chợt đông cứng lại trên mặt. Đúng vậy, anh không giỏi nói dối, huống hồ lại là trước mặt một chuyên gia tâm lý. Trong lúc sượng sùng, anh bất lực thở dài, không biết nên nói gì. Và Mộ Kiếm Vân thì lại thừa thắng xông lên, nói: “Hành vi anh cố ý để mặc Hàn Hạo, điều này chỉ có một cách giải thích: anh hy vọng nhìn thấy Đặng Hoa bị giết chết.”
La Phi cười đau khổ, giống như là từ bỏ sự chống cự: “Được rồi… tôi thừa nhận sự suy đoán của cô.”
“Tại sao?”
Mộ Kiếm Vân ngước đầu lên hỏi, “Chính là bởi vì Đặng Hoa đã từng là xã hội đen, cho nên anh cho rằng ông ta cần phải chịu đựng hình phạt tử hình của Eumenides?”
La Phi trầm mặc. Anh không thể nào nói cho đối phương biết nguyên nhân thực sự, anh chỉ có thể chọn phương thức im lặng, vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Nhưng Mộ Kiếm Vân thì lại coi thái độ này của La Phi là sự mặc nhận, cô khẽ lắc đầu nói vẻ cảm khái: “Việc này nghe ra thực là hoang đường. Anh với 266 vai trò là tổ trưởng tổ chuyên án, thật không ngờ anh lại tán đồng hành động của Eumenides. Tin tức này nếu bị truyền ra ngoài, nhiệt tình tác chiến của mọi người e rằng sẽ bị giội một gáo nước lạnh nhỉ?”
“Tôi hy vọng cô coi cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta là một bí mật,”
La Phi thỉnh cầu với vẻ rất chân thành, “Là bí mật chỉ có hai chúng ta biết.”
Mộ Kiếm Vân mỉm cười gật đầu. Xem ra có thể có chung bí mật với La Phi là một việc đáng vui mừng. Đồng thời có thể ép được anh chàng “nhìn không thấu”
này chịu đầu hàng khai nhận, nỗi buồn bực ban đầu tích tụ ở phòng thẩm vấn bỗng chốc vụt tan biến. Nhưng lại nghe thấy La Phi nhấn mạnh, bổ sung: “Nhưng có điều này xin cô cứ yên tâm. Tôi quyết không bao giờ quên chức trách của mình là tổ trưởng tổ chuyên án và đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Việc vây bắt Eumenides mới là việc tôi quan tâm nhất, bất luận tôi căm ghét hay yêu mến những người có tên trong đó như thế nào, đều không ảnh hưởng tới mong muốn phá được vụ án 4.18 của tôi.”
“Tốt nhất là như vậy.”
Mộ Kiếm Vân quay người lại, đắc ý khoanh tay trước ngực, nói: “Chúng ta mau quay trở lại vụ án đi. Bây giờ chúng ta cần làm những gì?”
La Phi nói nghiêm túc: “Đi thăm dò tung tích của Đinh Khoa.”
Đây là kế hoạch đã định sẵn lúc họp buổi sáng. Bởi vì Eumenides đang rất nóng lòng muốn điều tra rõ chi tiết về việc bố hắn bị bắn chết, mà Đinh Khoa lại là người hiểu rõ nhất về tình hình vụ án năm đó, cho nên ông ấy chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu mà Eumenides tìm kiếm. Nếu cảnh sát có thể tìm thấy Đinh Khoa trước một bước, cũng có nghĩa là đã nắm được dây thừng kéo Eumenides lại. Mộ Kiếm Vân “ừm”
một tiếng, tiện đà hỏi luôn: “Có manh mối gì không?”
“Chúng ta phải đi đến trường Đại học Công nghệ một chuyến – con trai Đinh Khoa ở đó.”
La Phi vừa nói vừa bước tới bàn làm việc, anh cầm một bảng biểu thông tin cá nhân đưa cho Mộ Kiếm Vân, ở góc phải phía trên bảng biểu là hình chụp nửa người một người đàn ông trung niên, và bên dưới tấm ảnh chỉ giải thích ngắn gọn hai hàng chữ: “Đinh Chấn, nam, 42 tuổi. Giáo sư, phó Viện trưởng Học viện Môi trường Đại học Công nghệ tỉnh.”
“Con trai của Đinh Khoa…”
Ánh mắt Mộ Kiếm Vân dừng lại rất lâu trên tấm ảnh đó. Đối với giới cảnh sát tỉnh thành, Đinh Khoa là một cái tên vang như sấm rền, và Mộ Kiếm Vân chỉ nghe được truyền thuyết về con người này, chưa 267 từng có cơ duyên gặp gỡ nhân vật truyền kỳ trong ngành cảnh sát này. Lúc này đây, trong tay đang cầm tấm ảnh của Đinh Chấn, có lẽ từ anh ta cũng phản ánh được chút bóng dáng của người cha nhỉ. Trong bức ảnh là người đàn ông có khí chất phi phàm. Khuôn mặt vuông vức, lưng thẳng, ánh mắt sáng ẩn chứa trí tuệ hơn người. Phối hợp với chức vụ “giáo sư, viện phó”
bên dưới, đủ để khiến cho người khác nảy sinh cảm giác kính phục và ngợi khen. Cho dù lược bỏ đi nhân tố tìm kiếm vụ án, Mộ Kiếm Vân cũng rất muốn gặp nhân vật này.