Mãi đến tối, Phương Hử vẫn giữ vẻ mặt ngẩn ngơ. Lòng Trình Mộc Phong rối loạn, nghĩ tới nghỉ lui cả buổi, cuối cùng ôm Phương Hử đặt trên ghế.
“Ngươi muốn làm gì?” Phương Hử bị dọa sợ.
“Ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Trình Mộc Phong chăm chú nhìn y: “Nhưng mà ta muốn ngươi bảo đảm, sau khi nghe xong thì phải ngoan ngoãn.”
Phương Hử ngây ra một lúc rồi bịt lỗ tai: “Ta không muốn nghe!”
“Tại sao không muốn nghe?” Trình Mộc Phong gỡ tay tiểu hài tử ra.
“Tin xấu?” Phương Hử thăm dò.
“…. Cũng không tính là tin xấu.” Trình Mộc Phong ôm Phương Hử, ghé vào tai y nói nhỏ.
Sau khi Phương Hử nghe xong thì há to miệng, sau đó lộ ra vẻ mặt phức tạp, sau cùng là nóng nảy: “Còn nói không phải tin xấu?!”
“Không thích ta như vậy à?” Trình Mộc Phong cúi đầu hỏi y.
Phương Hử không nói chuyện, chỉ lấy tay ôm eo hắn, rầu rĩ nói: “Ta hại ngươi phải không? Lúc trước là ta kiên trì muốn ngươi luyện võ.” Nếu là nghé con vẫn ở thôn nhỏ yên tĩnh, hắn vẫn là tên khờ khạo, không có nhiều chuyện vô duyên vô cớ cần hắn làm như vậy, ngày nào cũng tiêu dao, sinh hoạt như vậy tốt hơn biết bao nhiêu.
“Không phải.” Trình Mộc Phong sờ sợi tóc trơn mềm của y: “Ta không hối hận, ta cũng không cho ngươi hối hận.”
Trong đại viện Đường gia, sau khi Tô Ngọc ăn cơm xong thì không bị đuổi ra khỏi cửa mà còn bị Đường Hiên mang tới phòng khách.
“Tiểu Hiên?” Tô Ngọc có phần không tin nổi vào thực tế.
“Chừng nào ngươi về nhà?” Đường Hiên hất cằm hỏi hắn.
“Ta… ta về lúc nào cũng được.” Tô Ngọc nuốt nước miếng nhìn Đường Hiên, chỗ nào của Tiểu Hiên cũng tốt.
“Về sau không cho ngươi gặp lại Trình Mộc Phong!” Trong lòng Đường Hiên càng kiêu ngạo, sao mình có thể để mặc tên Đại Hùng ngu ngốc này?
“Vì sao?” Tô Ngọc cực kỳ khó xử, hắn rất thích Phương Hử và Trình Mộc Phong.
“Ta không thích bọn họ.” Đường Hiên cực kỳ bá đạo.
“Nhưng mà…̣” Tô Ngọc Tô Ngọc còn chưa dứt lời đã bị Đường Hiên trừng mắt một cái, vì thế không dám ho he nữa.
“Có nghe không?” Giọng Đường Hiên cao vài phần.
Tô Ngọc khẽ run rẩy, im lặng gật đầu.
“Ngu ngốc muốn chết.” Đường Hiên rất tức giận, nhấc chân hung hăng đạp hắn một cái. Mình rõ ràng là muốn tốt cho hắn, sao hắn lại có bộ dáng thiệt thòi như vậy?
“Tiểu Hiên…” Tô Ngọc buồn rầu muốn khóc, trong lòng thiếu gia này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Đường Hiên giận quá, quay đầu bước đi.
Tô Ngọc vào phòng, ngồi ủ rũ. Sao Tiểu Hiên vẫn tức giận với mình vậy? Rõ ràng là mình rất thích y.
Đường Hiên hung bạo về phòng mình, đẩy cửa phòng ra thì cả kinh: “Phụ thân.”
“Vết thương sao rồi?” Đường Ngạo Thiên buông tách trà trong tay xuống.
“Không sao.” Đường Hiên đứng ở bên cạnh cửa mà không vào.
“Không sao thì tốt, ngày mai ta muốn mời tân Minh Chủ tới dự tiệc, ngươi không thể vắng mặt.”
“Vâng ạ.” Đường Hiên hơi cúi đầu, cũng không nói nhiều vì đã quen với tính lạnh lùng hà khắc của phụ thân mình.
Rạng sáng ngày hôm sau, mọi người truyền miệng nhau một tin.
Ngô Thanh Thủy thụ thương quá nặng, giờ tý đêm qua ho ra máu mà chết, nghe nói đệ tử chăm sóc hắn ta thấy trên ngực hắn ta có chưởng ấn hắc sắc, kinh mạch, xương cốt chung quanh đều bị vỡ nát.
Phái Ngô Thành đương nhiên sẽ một bụng oán khí với Trình Mộc Phong. Nhưng trước khi chưởng môn nhà mình luận võ đã chính miệng nói nếu hắn ta chết thì sẽ không liên quan đến Trình Mộc Phong. Vì vậy không ai tìm Trình Mộc Phong tính sổ, các môn phái khác chỉ có thể đến chia buồn, phán vài câu bất bình, phát tiết bất mãn trong lòng một phen.
“Nói xấu sau lưng ta?” Trình Mộc Phong ôm, nghiêng người dựa vào cửa linh đường: “Vừa rồi ai nói ta độc ác đê tiện?”
Người trong linh đường bị dọa sợ, một đám đưa mắt nhìn nhau, Trình Mộc Phong đứng ở đó khi nào?
“Ai nói, đứng ra cho ta!” Trình Mộc Phong lạnh lùng mở miệng.
“Là ta nói!” Một người trong phái Ngô Thành can đảm đứng ra, nghĩ thầm, nhiều người như vậy, ta không tin ngươi làm gì ta, nghĩ đến sư tôn chết thảm, càng căm tức: “Ta nói ngươi đê tiện vô…”
Một tiếng “sỉ” còn chưa nói ra, trên mặt đã xuất hiện vết máu.
“Còn kẻ nào cảm thấy ta vô sỉ nữa?” Trình Mộc Phong thu tay, khiêu khích nhìn mọi người.
“Họ Trình kia, lão tử liều mạng với ngươi.” Tính tình đại đệ tử của Ngô Thanh Thủy rất bộp chộp, lúc này hai mắt bị kích thích đến phiếm hồng, không cần mạng nữa mà tấn công Mộc Phong.
Thấy Đại sư huynh nhà mình như vậy, những người còn lại không chịu yếu thế, cũng nhao nhao xông lên tấn công Trình Mộc Phong.
“Dừng tay!” Lê Cảnh vừa tới thì thấy tình hình hỗn loạn này, không khỏi giận dữ hét: “Hài cốt Ngô chưởng môn chưa lạnh, sao các ngươi có thể làm càn như vậy?!”
“Là hắn khiêu khích chúng ta trước.” Một đệ tử giận chỉ Trình Mộc Phong.
“Ai nói ta tới khiêu khích, ta tới chia buồn.” Trình Mộc Phong lau tay mình: “Sớm biết chưởng môn các ngươi vô dụng như vậy, ta đã hạ thủ lưu tình.”
“Trình Mộc Phong!” Lê Cảnh lạnh lùng nói: “Ta lấy chức Minh Chủ ra lệnh cho ngươi xin lỗi phái Ngô Thành.”
“Chức Minh Chủ?” Trình Mộc Phong cười nhạo: “”Nếu ta muốn làm, cái chức Minh Chủ sẽ rơi vào đầu ngươi sao?”
“Làm càn!” Trưởng lão Cái Bang đột nhiên hét.
“Minh Chủ không nói chuyện, ngươi gào thét cái gì?” Vẻ mặt chưởng môn Thục Sơn bất mãn: “Ăn đậu phộng của ngươi đi.”
“Rõ ràng là ngươi…” Còn chưa nói xong, trưởng lão Cái Bang đã bị một nắm đậu phộng nhét vào miệng.
“Khụ khụ khụ…” Trưởng lão rất tức giận: “Ngươi mẹ nó ăn được vỏ đậu phộng không?”
“Ngậm miệng ngươi lại.” Chưởng môn Thục Sơn khinh bỉ, nghĩ thầm, ăn mày mà kén chọn!
Trưởng lão Cái Bang phẫn nộ tìm nước chung quanh… Mẹ ôi, một miệng bùn!
Chưởng môn Thục Sơn lườm gã một cái, tiếp tục rướn cổ lên xem náo nhiệt.
“Có dám tỷ thí với ta không?” Vẻ mặt Trình Mộc Phong khiêu khích: “Nếu như ta thua, ta sẽ quỳ xuống nhận lỗi với phái Ngô Thành. Nếu như ngươi thua, thì ngươi phải thừa nhận ngươi là hư danh trước toàn bộ võ lâm!”
Nói đến mức này, cho dù Lê Cảnh không muốn đáp ứng cũng không được.
“Giờ ngọ ba ngày sau, ngoại thành Thành Đông Sơn, Trình mỗ xin đợi Minh Chủ đại giá.” Trình Mộc Phong nhìn thoáng qua người chung quanh: “Nếu ai muốn xem náo nhiệt, Trình mỗ hoan nghênh tới làm nhân chứng.”
Trong lòng những người còn lại nhao nhao gật đầu, nghĩ thầm, ngươi không nói chúng ta cũng đi.
Đường Ngạo Thiên vốn đi theo Lê Cảnh tới chia buồn, không đoán được sẽ thấy cơn phong ba như vậy, nhìn bóng lưng đã xa của Trình Mộc Phong, trong lòng Đường Ngạo Thiên đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.
Trên đường trở lại khách điếm, Trình Mộc Phong có phần vội vã đẩy cửa phòng ra.
“Mộc Phong!” Phương Hử lập tức chào đón: “Sao vậy?”
“Diễn xong rồi.” Trình Mộc Phong gật đầu: “Hiện tại tất cả mọi người tưởng ta hư vinh, kiêu ngạo, lòng dạ độc ác.”
“Nhưng ngươi không phải như thế.” Miệng Phương Hử như con vịt nhỏ.
“Thật ủy khuất cho ta.” Vẻ mặt Trình Mộc Phong đau khổ, đến gần y: “Hôn an ủi ta một cái.”
Lần này tiểu hài tử cực kỳ nghe lời, ngoan ngoãn hôn hắn, hôn khắp mặt hắn.
Lúc ăn cơm, Phương Hử vẫn không ngừng gắp thức ăn cho Trình Mộc Phong.
Lúc đi ngủ, tiểu hài tử ngoan ngoãn chui vào trong lòng Trình Mộc Phong, để đầu bất động trên vai hắn.
Vừa mới bắt đầu,Trình Mộc Phong cảm thấy rất tốt, muốn về sau tiếp tục sử dụng chiêu này nhưng nghĩ lại thì thấy không ổn.
Nằm trên ngực hắn, thấy thân thể Phương Hử hơi run rẩy, hắn cảm thấy vai ẩm ướt. Trình Mộc Phong kéo y dậy thì thấy tiểu hài tử đang khóc, lông mày nhíu lại.
“Tiểu ngu ngốc, khóc cái gì?” Trình Mộc Phong nhẹ nhàng lau nước mắt cho y.
Ánh mắt Phương Hử đỏ bừng, không muốn khóc nhưng nhịn không được, dựa vào cái gì mà nghé con chịu ủy khuất lớn như vậy?
“Chuyện này sẽ qua rất nhanh, không được khóc.” Trình Mộc Phong cúi đầu hôn mái tóc của y, trong lòng ấm áp… Tiểu hài tử xót ruột vì mình nha.
Phương Hử khóc mệt, nằm trong lòng Trình Mộc Phong từ từ ngủ.
Hôn nhẹ đôi mắt hơi sưng của tiểu hài tử, Trình Mộc Phong ôm chặt y hơn.
Bất giác nghĩ tới cảnh hai người gặp nhau lần đầu tiên vào mười năm trước, khi đó Phương Hử chưa tới bảy tuổi, năm đó y đi cùng ông nội đến thôn mình, trong mùa đông lớn, hai người lạnh run trong ngôi miếu đổ nát.
Khi đó mình ham chơi rồi bị rách quần, sợ bị mẫu thân trách mắng, vì thế chạy vào miếu tính đợi trời tốt mới về nhà, không ngờ Phương Hử và ông nội y đều phát sốt, quần áo đơn bạc trên người, bên cạnh có một cái chén chứa chút nước lạnh.
Hắn không nỡ nhìn, vì thế chạy vào thôn nói cho thôn trường.
Người trong thôn giản dị, thấy hai ông cháu tội nghiệp nên làm một căn nhà nhỏ trong thôn cho bọn họ, ông chủ cho họ một ít cơm, sống qua mùa đông.
Sau khi thời tiết ấm áp, hai ông cháu ở lại trong thôn, chép sách mưu sinh.
Khi đó Tiểu Hử mới trốn khỏi tay người xấu, lại có nội thương, tính tình lạnh lùng muốn chết, mình nói mười câu y không trả lời lấy một câu.
Sau này ở chung, y mới bắt đầu nói chuyện với mình, chẳng qua không dễ dàng làm quen. Về sau, thân thích của y đến thôn tìm, dẫn y đi. Khi đó biết được thật ra y là thiếu gia thế gia vọng tộc, mình và y chênh lệch rất lớn.
Cũng vì nguyên nhân này, mình không cần suy nghĩ mà bằng lòng đi Vân Sát Bảo học võ, chỉ có như vậy, mình mớicó thể rút ngắn khoảng cách với y?
Mỗi ngày học võ công mệt muốn chết, một năm có hai ba cơ hội gặp Tiểu Hử.
Đại khái là bị người ta sủng quá nhiều, mỗi lần gặp mặt đều cảm thấy y càng ngày càng cởi mở, càng ngày càng được chăm sóc tốt, càng lúc càng giống người có tiền, có phần tùy hứng, có phần yếu ớt, không phải con nhím nhỏ lạnh lùng năm đó.
Mà chính mình, từ lâu đã thay đổi, không còn là thiếu niên vô tri.
Lại nhớ năm đó sư phụ hỏi mình, sau này muốn bình bình đạm đạm hay là oanh oanh liệt liệt, mình gần như không do dự chọn cái sau.
Từ lúc đó, những năm tháng thuần phác với cỏ xanh thơm mát, có lẽ vĩnh viễn là hồi ức của mình.
Khóe miệng Trình Mộc Phong nhếch lên, cười nhạo mình năm đó.
Bị gia thế hiển hách của Tiểu Hử dọa, cảm thấy tự ti, cho rằng chỉ có nổi danh trên giang hồ mới có thể xứng với y.
Về sau mới thông suốt, tiểu hài tử tốt như vậy, sao lại để ý mấy thứ này?
Thế nhưng mình đã lựa chọn, không có cách thay đổi.
“Ta thích ngươi.” Trình Mộc Phong nhỏ giọng nói bên tai Phương Hử.
Mặc kệ tương lai như thế nào, chỉ cần ngươi tin ta, chỉ cần ngươi ở cùng ta, cái gì cũng được.