Mộc Vân Cung ở Nam Hải là tổ chức sát thủ lớn nhất trên giang hồ, mà Thiếu Cung Chủ Mộc Vân Cung là Trình Mộc Phong cũng thành tên lão bản bình thường được họ lấy ra hù dọa tiểu hài tử nhất.
Ngoài ra, còn có Vệ Lam, Diệp Nhiên và mấy người khác tần suất cũng có vẻ cao.
Diệp Tiểu Nhiên vốn vẻ ngoài ngơ ngơ ngác ngác, một ngày kia đang ăn mì vằn thắn trên trấn nhỏ tại phía nam vùng duyên hải, chủ quầy thấy y ngày thường trắng trắng thật đáng yêu, luôn luôn cười tít mắt, vì thế vừa nấu mì vằn thắn vừa đến gần y.
“Tiểu huynh đệ không phải người ở đây?”
“Không phải.”
“Vậy ngươi ở đâu?”
“Mộc Vân Cung.”
Diệp Nhiên thành thành thật thật trả lời, lại không ngờ sau khi nói ra, người chung quanh cười ồ lên.
“Các ngươi cười cái gì?” Diệp Nhiên khó hiểu, Mộc Vân Cung cũng không phải gánh hát, có cái gì buồn cười?
“Ôi chao, tiểu huynh đệ, lời này ngươi không được nói bậy.” Tiểu lão bản khó khăn lắm mới nhịn được cười: “Để cho người Mộc Vân Cung nghe được, không thể không làm thịt ngươi.”
“Vì sao muốn làm thịt ta?” Diệp Tiểu Nhiên chấn kinh.
“Ngươi nghĩ đi, người nơi đó là loại người gì? Tất cả đều là ma đầu giết người không chớp mắt, nếu để cho bọn họ biết ngươi giả mạo, mạng nhỏ này của ngươi có thể khó giữ.” Tiểu lão bản lại đến thêm một muôi lớn mì vằn thắn cho Diệp Nhiên: “Mau ăn rồi về đi, trên biển muốn nổi gió rồi.”
Khẩu vị Diệp Nhiên mất hết, ngồi trên thuyền nhỏ đi về.
Khi thuyền đi tới hải đảo, trên biển quả nhiên nổi lên gió to bạo vũ, nhưng khinh công Diệp Nhiên rất tốt, mũi chân mượn lực mấy cái liền đi lên bờ.
Trở lại đại viện Mộc Vân Cung thì thấy Vệ Lam đang đánh cờ vây với Phương Hử dưới mái hiên, Trình Mộc Phong ngồi bên cạnh, lột quýt cho tiểu hài tử ăn.
“Tiểu Nhiên?” Vệ Lam nhíu mày, đặt quân cờ trong tay xuống rồi đứng lên: “Trước khi đi không phải ngươi nói trên biển lại có gió, ngày mai ngươi mới về sao? Sao ướt thành như vậy?”
“Trên bờ biển, ta nghe có người nói chúng ta là đại ma đầu, còn nói chúng ta giết người không chớp mắt.” Diệp Nhiên tức giận.
“A. . .” Vệ Lam cười lắc đầu: “Ngươi vốn giết người không chớp mắt.”
“Nhưng ta giết đều là người xấu!” Diệp Nhiên tức giận, mình không phải đại ma đầu, Thiếu Cung Chủ cũng không phải, các huynh đệ cũng không phải, Vệ Đường chủ đương nhiên lại càng không phải! Nào có ma đầu nào đẹp trai như hắn!
“Được rồi, được rồi, ngươi không phải, không phải, Tiểu Nhiên của ta là đại hiệp.” Vệ Lam dỗ Tiểu Ngốc, dắt y đi vào nhà đổi quần áo ướt sũng.
Dưới mái hiên, Phương Hử ăn xong một quả quýt, vẫn chưa thỏa mãn mà liếm liếm miệng.
“Quả cuối cùng rồi.” Trình Mộc Phong ôm tiểu hài tử từ phía sau, đặt đầu lên bả vai hắn: “Lần sau sai người đi phương Bắc lần nữa.”
“Không cần.” Phương Hử lắc đầu liên tục: “Cũng không phải không ăn không được, bị người ta biết lại bị nói xấu.”
“Bọn họ thích nói thì cứ nói, ai quản được.” Trình Mộc Phong nhéo tiểu hài tử: “Bụng của vợ ta quan trọng nhất.”
Đại khái là vì say tàu, ngoài ra còn không quen khí hậu, khi Phương Hử vừa tới hải đảo thì phát sốt, nằm choáng váng ở trên giường năm sáu ngày mới tỉnh lại, người lập tức gầy một vòng, trước sau đều có bộ dáng ỉu xìu.
Mỗi ngày Trình Mộc Phong đều chuẩn bị thức ăn ngon rồi bưng tới trước mặt tiểu hài tử, nhưng y ăn không được bao nhiêu.
Tôm cá sò biển, vừa nghe liền khó chịu, cũng không nói mình muốn ăn cái gì.
Trình Mộc Phong nhìn mà cực kỳ sốt ruột, hỏi rất lâu, tiểu hài tử mới thấp giọng nói muốn ăn quýt.
“Ta còn tưởng rằng ngươi muốn ăn cái gì, không phải mấy quả quýt sao?” Trình Mộc Phong nhéo khuôn mặt y, đứng dậy ra ngoài.
Nửa tháng sau, mấy giỏ quýt lớn liền được vận chuyển lên hải đảo, từ Nam đến Bắc, đường rất xa, cộng thêm trên đường xóc nảy, làm hỏng hơn phân nữa.
Trong lòng Phương Hử không khỏi xấu hổ, cảm thấy mình có chút lãng phí.
“Không được nghĩ lung tung.” Sau khi Trình Mộc Phong lột sạch sẽ gân trắng trên các múi quýt thì đưa cho tiểu hài tử: “Đây là ta mua, cũng không phải cướp đoạt, có cái gì sai?”
“Nhưng. . .”
“Không sao đâu.” Trình Mộc Phong ôm y: “Để ngươi theo ta đi tới nơi hoang vắng như vậy, vốn uất ức ngươi, mấy quả quýt này tính là gì, ngươi muốn sao trên trời ta cũng có thể hái xuống cho ngươi.”
Nói cực kỳ sến, Phương Hử lại thấy lòng tràn đầy vui mừng.
Sau khi thích ứng với cuộc sống trên hải đảo, Phương Hử bắt đầu nghĩ, mình có thể giúp Mộc Phong làm gì.
“Ngươi cái gì cũng không cần làm, hầu hạ tướng công cho tốt là được.” Trình Mộc Phong giở trò lưu manh trên giường.
Phương Tiểu Hử mắt trợn trắng, một chân đạp hắn xuống giường, ngồi xếp bằng ở trên giường nghiêm túc suy nghĩ mình phải làm gì.
Cần võ công, nhưng nơi này tràn đầy cao thủ, ai cũng có thể đánh ngã mình.
“Ngươi đừng nói ngươi muốn làm sát thủ nha!” Trình Mộc Phong cảnh cáo.
Phương Hử ném chăn bao lấy hắn, ầm ĩ muốn chết!
Mình còn biết cái gì? Giỏi nhất là buôn bán, nhưng nơi này không có hiệu buôn.
Từ từ. . . Không có hiệu buôn?
Phương Tiểu Hử vui vẻ, không có thì đúng lúc rồi, mình sẽ mở một cái!
“Ngươi nói ngươi muốn làm gì?” Trình Mộc Phong bất đắc dĩ: “Tất cả chi phí ăn mặc của nơi này đều do Đoàn Phó bảo chủ phụ trách điều phối, ngươi muốn bán cái gì cho các huynh đệ?”
“Ưm. . .” Phương Tiểu Hử cực kỳ thất vọng, nhưng nghĩ lại: “Các ngươi không kiếm tiền, để Đoàn Phó bảo chủ nuôi?”
“. . .” Trình Mộc Phong kìm nén lửa giận, lời này nghe như thế nào cũng không được tự nhiên như vậy?
Nhưng một đám sát thủ dưới tay mình, chẳng lẽ cho bọn họ bình thường đi bán đồ ăn, có nhiệm vụ thì trở về?
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không khinh bỉ ngươi.” Phương Hử vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Nhưng về sau chúng ta phải tự lực cánh sinh. . . Ngày mai ta liền đi lên bờ xem!”
Trình Mộc Phong nghiến răng nghiến lợi, đẩy ngã tiểu hài tử mà gặm.
Phương Tiểu Hử nói được thì làm được, vừa rạng sáng ngày hôm sau liền dẫn vài người ra biển.
Trình Mộc Phong đứng trên bờ nhìn thuyền dần dần đi xa, vuốt cằm nghĩ tinh thần tiểu hài tử tốt thật, đi sớm như vậy. . . Sau này buổi tối có thể bắt nạt y nhiều hơn vài lần nữa!
Phương Hử đứng ở trên sàn tàu xoa xoa cái mũi hắt xì hơi, Diệp Nhiên cầm một bao tùng tử đường, vừa ăn vừa hỏi: “Phương thiếu gia, chúng ta rốt cuộc phải làm gì?”
“Nhìn xem có việc gỉ dễ kiếm tiền hay không.” Phương Hử cực kỳ nghiêm túc.
“Vì sao muốn kiếm tiền?” Diệp Nhiên cực kỳ nghi hoặc.
“. . . Không kiếm tiền thì ngươi ăn cái gì?” Phương Hử càng nghi hoặc.
“Ăn cơm.” Diệp Nhiên đáp nghiêm túc.
“. . .” Phương Hử không nói gì, cuối cùng cũng gặp người ngốc hơn mình.
Trên bờ là thành trấn náo nhiệt, tửu lâu, phường, hiệu cầm đồ, thư viện, ngân hàng tư nhân, đầy đủ mọi thứ, cái gì cũng không thiếu, ngay cả thanh lâu cũng có vài cái, Phương Hử buồn bực, mình làm gì mới tốt?
Lại tiến về phía trước, đằng trước xuất hiện một cái nhà rất lớn, vừa nhìn là biết một tiệm đồ cổ.
Cái bảng hiệu này sao quen thuộc như vậy. . .? Phương Hử đứng ở đó cố gắng nhìn, nhìn sau một lúc lâu, rốt cục nhớ lại, cái ký hiệu kia bên cạnh tên cửa tiệm là của nhà mình!
Là hiệu buôn của phụ thân!
Vui mừng xông vào, thiếu chút nữa đụng vào một người.
“Tiểu Hử?” Người nọ kinh hỉ.
“Tiểu thúc!” Phương Hử vui vẻ, người nọ là tiểu thúc của mình, đệ đệ ruột của phụ thân!
“Sao ngươi lại chạy tới đây? Ta còn nghĩ không thể gặp lại ngươi.” Chu Mộ dẫn tiểu hài tử vào cửa tiệm.
“Muốn đóng cửa nơi này?” Phương Hử cau mày, bên trong tối như mực, quầy hàng cũng có chút loạn.
“Đúng vậy, việc làm ăn không tốt.” Chu Mộ gật đầu: “Ta đã nói với đại ca, muốn bán nó ra ngoài.”
“Đừng, cho ta, cho ta.” Phương Hử nóng nảy, nơi tốt như vậy, sao có thể nói bán liền bán?
“Ngươi muốn?” Chu Mộ vui vẻ: “Được, cho ngươi.”
Phương Hử cảm thấy hài lòng, tựa vào ghế bát tiên rồi đánh giá chung quanh.
Diệp Nhiên ngồi vừa ăn đường vừa chán ghét nhìn con gián trên bàn, thật không biết Phương thiếu gia nghĩ cái gì!
Buổi tối ngày thứ ba, Trình Mộc Phong ở nhà đợi đến đêm khuya thì nhìn thấy Diệp Nhiên trở về một mình.
“Tiểu Hử đâu?” Trình Mộc Phong sốt ruột.
“Phương thiếu gia nói y muốn ở đó vài ngày.” Diệp Nhiên ngáp dài đi về, mệt muốn chết.
Trình Mộc Phong đợi không nổi nữa, tự mình điều khiển thuyền ra biển.
Buổi sáng đến chỗ Diệp Nhiên nói, quả nhiên thấy tiểu hài tử đang ăn trong quán nhỏ.
“Không ngoan ngoãn trở về nhà, ở đây làm gì?” Trình Mộc Phong gõ gõ đầu của y.
“Mộc Phong?” Phương Hử có phần ngoài ý muốn: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Đến xem ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Trình Mộc Phong kêu bát cháo hải sản cho mình, ngồi ăn với y.
Phương Tiểu Hử cười tít mắt, bưng bát cọ cọ bên cạnh hắn.
Ăn xong bữa sáng, hai người cùng lên thuyền đi đại viện thương hội Đông Nam.
“Rốt cuộc là làm gì?” Trình Mộc Phong ngồi trong đại sảnh, nhìn người đông nghẹt chung quanh, cảm thấy có chút khó hiểu.
“Đại hội Thương Bảo.” Phương Hử nhỏ giọng nói: “Hôm nay có rất nhiều đồ cổ muốn bán, ta tính khai trương tiệm đồ cổ cũ của phụ thân một lần nữa, cho nên đến xem có đồ tốt không, mua hai thứ rồi trở về trấn điếm.”
Trình Mộc Phong không biết gì và cũng không có hứng thú với đồ cổ, nhưng nếu tiểu hài tử thích, mình sẽ đi cùng!
Đệ nhất bảo vật là bình ngọc tiền triều, nhìn qua xanh biếc, rất là được người thích, rất nhiều người muốn đoạt lấy.
“Ngươi muốn không?” Trình Mộc Phong hỏi tiểu hài tử: “Ta mua cho ngươi.”
“Không cần.” Tiểu hài tử lắc đầu: “Cái này không đáng giá.”
“Xa như vậy mà ngươi có thể nhìn?” Trình Mộc Phong kinh ngạc.
Phương Hử không rảnh trả lời hắn, tiếp tục nhìn một thứ bảo bối khác.
Trơ mắt nhìn từng món đồ cổ bị người ta mua mất, Trình Mộc Phong có chút lo lắng, tiểu hài tử đừng chỉ xem mà không mua.
Mắt thấy bình sứ kế tiếp sẽ bị mua, Trình Mộc Phong vừa định lấy ngân phiếu ra, đột nhiên nghe Phương Hử nói một câu: “Giả!”
Giọng không lớn nhưng người chung quanh lại nghe rõ.
Hội trưởng thương hội Đông Nam lúc ấy đen mặt, tiểu tử không biết trời cao đất rộng như vậy, chạy tới quấy rối hay sao?
“Là giả.” Phương Hử chỉ vào cái bình sứ kia, gằn từng chữ: “Trong đáy chính phẩm khắc một chữ ‘Tài’, cái này tuyệt đối không có.”
“Bên trong nhìn không được, sao ngươi biết?” Hội trưởng thương hội buồn bực, cổ miệng bình sứ này vừa nhỏ vừa dài, thiên tài mới xem được bên trong.
“Đập bể thì biết.” Trình Mộc Phong lạnh lùng nói.
“Đập bể? Nói thật đơn giản, ngộ nhỡ đập bể đồ thật thì sao? 1500 lượng bạc, ai mua?”
“Nếu là thật, ta mua.” Trình Mộc Phong lấy một xấp ngân phiếu từ trong lồng ngực ra đặt lên bàn.
“Đập bể! Đập bể! Đập bể!” Người chung quanh cũng mừng rỡ xem náo nhiệt.
Hội trưởng thương hội đâm lao phải theo lao, khẽ cắn môi, thật sự đập bể cái bình kia.
Trên đáy sạch sẽ, cái gì cũng không có.
Mọi người ồ lên, mặt hội trưởng thương hội thoạt đỏ thoạt trắng, đứng ở trên đài vội vàng ôm quyền, xem như chịu thua.
“Bình là giả, nhưng cái nắp kia là thật, cất kỹ còn có thể giá trị mấy trăm lượng.” Phương Tiểu Hử nhắc nhở: “Còn có, vài thứ còn lại, khối bạch ngọc kia vốn là thứ tốt, đáng tiếc là chôn theo phẩm, điềm xấu; Con bướm trên bình Thất Bảo là thêm vào, không đáng giá; tử sa khảm bình ngọc miễn cưỡng thấu sống, có thể đáng ba bốn trăm lượng; còn có bức tranh Phó Mưa Gió, là giả! Đáng giá nhất là Ngọc Như Ý mạ vàng, Mộc Phong, ta muốn cái kia!”
“Được, cái này bao nhiêu tiền?” Trình Mộc Phong hỏi người nọ.
“. . . Ba. . ba ngàn lượng.” Hội trưởng thương hội lắp bắp.
“Ba ngàn lượng?” Trình Mộc Phong trừng to mắt, quý như vậy?
Sau khi mua được, tiểu hài tử cười tít mắt ném Ngọc Như Ý xuống đất.
“Đừng mà tiểu tổ tông.” Trình Mộc Phong vừa giao ra ngân phiếu, ba ngàn lượng biến thành một thanh âm vang lên.
Sau khi Ngọc Như Ý vỡ, bên trong lăn ra một hạt châu nhỏ, tỏa ra hắc sắc nhàn nhạt.
“Hắc bích?” Trong đám người có người phân biệt hàng tốt xấu hô lên kinh hãi.
“Ngươi tin không?” Phương Hử cầm hạt châu nhìn Trình Mộc Phong: “Cái này trị giá ba vạn lượng.”
“Ta tin.” Trình Mộc Phong bội phục phục sát đất.
“Về nhà!” Phương Hử kéo tay Trình Mộc Phong đi ra, lưu lại một đống người đưa mắt nhìn nhau.
Thiếu niên này là ai? Sao lợi hại như vậy?
Mọi người suy đoán nhiệt tình, còn chưa rời đi, tiệm đồ cổ của Chu gia trong thành lại khai trương vô cùng – náo nhiệt.
Thu dọn trong trong ngoài ngoài một lần nữa, sạch sẽ rộng mở lại sáng sủa, còn viên hắc bích la trị giá ngàn vàng.
Sau này mới biết được, thiếu niên ngày đó là nhi tử của Chu Tử, là tiểu thần đồng ba tuổi có thể nghiệm bảo trong truyền thuyết.
Phương Hử ở nhà từ từ viết bố cáo, nếu mua được đồ dỏm ở bổn điếm thì bồi đền ngàn vàng.
Mọi người nhao nhao tán thưởng, người Chu gia làm việc rất thành thật.
Mượn đà này, hiệu buôn Phương Tiểu Hử mở một tiệm, lại thêm một tiệm, đếm ngân phiếu đếm tới mỏi tay.
“Tiểu Tài Mê!” Trình Mộc Phong đứng ở ngoài cửa phòng thu chi buồn cười nhìn y.
“Hiện tại là ta nuôi ngươi!” Phương Tiểu Hử giận.
“. . . Ta bán cho ngươi rồi à?” Trình Mộc Phong cong cong khóe miệng.
“Đương nhiên!” Phương Hử hào khí vạn trượng vỗ một ngân phiếu lớn trên bàn: “Có đủ mua ngươi không?”
“Đủ, đủ.” Trình Mộc Phong nhét ngân phiếu vào trong tay áo.
“Vậy hát một điệu dân gian cho gia xem.” Phương Tiểu tài lưng cứng hơn hẳn.
Lông mi Trình Mộc Phong run lên, ôm tiểu hài tử vứt lên giường.
“Mộc Phong, ta sai rồi. . .” Phương Hử nhanh chóng nhận sai, ôm y phục muốn chạy.
“Ngươi tốn nhiều bạc như vậy mua ta, sao có thể cho ngươi lỗ vốn?” Trình Mộc Phong nghiêm túc nói: “Ta phải cố gắng gấp bội mới được!”
“Tối hôm qua ngươi đã cực kỳ cố gắng rồi.” Phương Hử khóc không ra nước mắt, áo ngắn bị hai tay hắn cởi ra không còn một mảnh.
Sau khi xong việc, Phương Hử núp ở trong chăn cực kỳ bi phẫn.
Vì sao người luôn chịu thiệt là mình!
“Ngươi tổng cộng cho ta. . . Năm ngàn lượng.” Trình Mộc Phong ngồi bên cạnh bàn đếm ngân phiếu: “Một trăm lượng tính một lần, vừa rồi chúng ta làm hai lần. . . Cho nên ta còn nợ ngươi 48 lần, trả nợ trong một tháng được không?”
“Nợ không cần tính rõ ràng như vậy. . .” Phương Hử hữu khí vô lực.
Trình Mộc Phong cười, tiến lên lôi tiểu hài tử từ trong chăn ra.
“Đi đâu?” Phương Hử quá sợ hãi, bên ngoài?
“Tiểu ngốc, mang ngươi đi tắm rửa.” Trình Mộc Phong cúi đầu, dịu dàng áp lên cánh môi của y.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời trong tiểu viện tỏa sáng ngọt ngào, nơi xa, là từng tiếng sóng biển xào xạc, an bình lại tốt đẹp.
END.
TOÀN VĂN HOÀN