Bên Vương Cung, Đường Hiên vừa ầm ầm ĩ ĩ vào phòng đã bị Đường Khải bụm miệng.
“Ầm ĩ cái gì?” Đường Khải trừng mắt.
“Ưm. . .” Đường Hiên nhìn Đường Diệp nằm ở trên giường, biết điều mà im miệng.
“Tam ca sao rồi?” Tô Ngọc hỏi.
“Đoàn Phó bảo chủ đã giúp Tiểu Diệp bức độc ra, nhưng tiên sinh nói thân thể Tiểu Diệp quá yếu, cho nên ta tính dẫn y đến Dược Vương Cốc ở phía nam dưỡng bệnh.” Đường Khải nói khẽ.
“Độc giải rồi hả?” Đường Hiên nghe vậy thì hết sức vui mừng.
Đường Khải gật gật đầu, Đường Diệp trên giường nghe được động tĩnh, cũng mơ mơ màng màng mở mắt.
“Tam ca.” Đường Hiên chạy nhanh qua ngồi lên giường.
“Tiểu Hiên?” Sau khi thấy rõ người tới, khóe môi Đường Diệp tràn ra ý cười.
“Ửm.” Cái mũi Đường Hiên cay cay, hai năm không gặp, sao Tam ca có thể bệnh thành ra như vậy? Gầy đến mình cũng nhận không ra.
“Tiểu ngốc tử, đã thành thân rồi, sao còn khóc nhè?” Cổ họng Đường Diệp có chút khàn khàn, muốn nâng tay đùa Đường Hiên nhưng không có chút sức lực nào.
“Nghỉ ngơi cho tốt đi.” Đường Khải thấy thế thì tiến lên đắp kín chăn cho y: “Tiểu Hiên không đi, nó sẽ ở đây, chờ đệ khỏe lại rồi nói chuyện với nó có được không?”
Đường Diệp nhìn Đường Hiên, thấy y gật đầu với mình, vì thế yên tâm, nhắm mắt lại ngủ thật say.
Đường Hiên và Tô Ngọc vốn ra roi thúc ngựa một mạch chạy tới, sau khi đến thì chưa kịp nghỉ ngơi đã đến thẳng Vương Cung, khắp mặt và người đều là bụi, vì vậy Đường Khải để cho hai người họ nghỉ tạm trước.
Sau khi trở lại phòng, đã sớm có hạ nhân chuẩn bị tốt nước ấm, Đường Hiên cởi áo bào chui vào thùng tắm, dựa vào thùng mà ngẩn người.
“Làm sao vậy?” Tô Ngọc ôm y từ phía sau: “Thân thể Tam ca không sao, sao vẫn không vui?”
“Đại Hùng.” Đường Hiên xoay người lại tiến vào trong lòng Tô Ngọc, cái mũi ngèn ngẹn: “Một mình ngươi về nhà có được không? Ta phải ở đây với Tam ca.”
“Đuổi ta trở về làm gì?” Tô Ngọc cười cười, đưa tay ôm chặt y: “Ta ở đây với ngươi.”
“Nhưng ta muốn ở lại đây thật lâu, tương lai còn muốn đến Dược Vương Cốc với Tam ca, nếu ngươi đi theo ta, chuyện làm ăn kia phải làm sao bây giờ?” Cái mũi Đường Tiểu Hiên đỏ lên, vẻ mặt nghiêm túc.
“. . . Ngươi muốn đi Dược Vương Cốc?” Tô Ngọc hỏi.
“Muốn, ta muốn chăm sóc Tam ca.” Đường Hiên cực kỳ nghiêm túc: “Đại Hùng, ngươi sẽ không đồng ý phải không? Ngươi không đồng ý ta cũng đi.”
“Ta đồng ý.” Tô Ngọc gật gật đầu: “Vậy chừng nào ngươi về?”
“Không biết.” Đường Hiên khụt khà khụt khịt: “Ở đến khi Tam ca khỏe lại, đại khái ba năm năm.”
“. . .” Mí mắt Tô Ngọc gật giật, đưa tay kéo Đường Hiên vào ngực mình: “Vậy ngươi không gặp ta ba năm?”
“Không đâu, ngươi xem, lúc ngươi rảnh rỗi có thể tới tìm ta, bằng không ta tìm ngươi cũng được, trong một năm có Đoan Ngọ, Trung thu, tết Dương lịch, chúng ta tối thiểu cũng có thể gặp nhau ba lần!” Đường Hiên đếm đầu ngón tay.
“Một năm chỉ gặp ba lần?” Tô Ngọc nắm lấy ngón tay y.
“Ta cũng không muốn, nhưng Tam ca đang bị bệnh.” Đường Hiên ôm Đại Hùng lắc lắc: “Chuyện Tam ca còn sống, càng ít người biết càng tốt, huống hồ Tam ca chắc chắn không muốn người khác đi hầu hạ y, một mình đại ca mệt như thế, ta ở lại thì tốt hơn.”
“. . .” Tô Ngọc không nói chuyện nữa, cực kỳ băn khoăn với vấn đề một năm ba lần này.
“Đại Hùng. . .” Đường Tiểu Hiên làm nũng, liều mạng dụi dụi đầu.
“. . . Thôi, sau này ta đến gặp ngươi nhiều hơn vậy.” Tô Ngọc thở dài.
Ưm. . . Đại Hùng tốt nhất. . .
Đường Tểu Hiên ôm hắn hôn nhẹ.
Đường Hiên một lòng một dạ muốn chăm sóc Đường Diệp, ai ngờ ngày hôm sau khi đề cập với Đường Khải, lại bị từ chối thẳng.
“Vì sao?!” Đường Tiểu Hiên nóng nảy.
“Có ca là đủ rồi, đệ vừa mới thành thân, sao có thể để đệ đi theo?” Đường Khải vỗ vỗ đầu của y.
“Đệ muốn ở với Tam ca, Đại Hùng cũng đồng ý với đệ rồi!!!” Đường Hiên ôm cánh tay Đường Diệp không buông.
“Tiểu Lục ngoan.” Đường Diệp tựa vào giường: “Đệ có thể đến gặp ca là được, không cần chăm sóc ca.”
“Nhưng đệ muốn ở với ca.” Đường Hiên cực kỳ áy náy về việc đâm Nhạc Uy một kiếm kia hai năm trước, vì vậy liều mạng muốn đền bù.
“Đệ không muốn ở bên Tô Ngọc?” Buổi sáng Đường Diệp được cho ăn bát súp, bởi vậy có chút tinh thần để nói chuyện.
“. . . Cũng muốn, hai cái đều muốn, nhưng Tam ca có vẻ quan trọng hơn.” Đường Hiên khụt khà khụt khịt.
“A. . . Ngoan, về nhà với Tô Ngọc đi.” Đường Diệp nhéo mũi y: “Ca đồng ý đệ là nhất định chăm sóc tốt cho mình, khi đó đệ trở lại gặp ca, có được không?”
“Tam ca. . .” Đường Hiên chưa từ bỏ ý định.
“Nghe lời.” Đường Diệp không cho Đường Tiểu Lục cơ hội làm nũng.
“. . .”
Vì thế Đường Tiểu Hiên cũng rất buồn bực, đến lúc ăn cơm vẫn rầu rĩ không vui.
Tô Ngọc cực kỳ thức thời không nói gì, chỉ gắp rau cho y, chỉ cần Tiểu Hiên không vui thì sẽ trở nên cực kỳ tham ăn, càng tức càng ăn nhiều.
Đường Tiểu Lục giơ thìa, liều mạng nhét thức ăn vào miệng, một bữa cơm ăn hai canh giờ mới ăn xong.
Sau khi ăn no, Đường Hiên vịn bàn đứng lên, chật vật cởi đai lưng.
“Tiểu Hiên, ta ra ngoài với ngươi?” Tô Ngọc dở khóc dở cười.
“Không cần, ta đi một mình, không cho ngươi đi theo!” Đường Tiểu Lục ném đai lưng cho Tô Ngọc, chắp tay sau lưng rồi ra ngoài.
Lúc buồn bực đương nhiên muốn một mình!
Tô Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người trở về.
“Tiểu Hiên.” Đường Hiên vừa đến hoa viên lại bị Đường Khải gọi lại.
“Ca không ở với Tam ca, tới nơi này làm gì?” Đường Hiên có chút buồn bực.
“Tới tìm đệ.” Đường Khải xoa xoa đầu y: “Tức giận?”
Đường Hiên hừ hừ nhìn trời.
“Tiểu Diệp biết đệ suy nghĩ cái gì.” Đường Khải kéo bờ vai của y qua, dẫn y đi đi về phía trước: “Cho tới bây giờ y đều không trách đệ.”
“Đệ biết.” Đường Hiên mím môi.
“Nghe ca nói được không?” Đường Khải nói: “Đệ như vậy, y ngược lại có áp lực.”
Ưm. . . Đường Tiểu Hiên rầu rĩ nghĩ, kỳ thật có thể ở bên cạnh Đại Hùng cũng được. . .
Mười ngày sau, Đường Khải liền dẫn Đường Diệp ra khỏi Tây Xuyên, đi đến phía Nam.
“Tô Ngọc, khi nào thì chúng ta đi gặp Tam ca?” Đường Hiên đứng trên quan đạo thương cảm.
“Tam ca vừa mới đi. . .” Tô Ngọc vô lực.
Trong xe ngựa càng lúc càng xa, Đường Khải hôn lên cánh môi của Đường Diệp, nhè nhẹ lại dịu dàng.
Từ đây về sau, ca ở bên đệ như đệ mong muốn.
Trong Dược Vương Cốc có rất nhiều cơ quan, bởi vậy nhiều năm qua không có người có thể đi vào.
Nhờ bản đồ của Gia Cát, Đường Khải và Đường Diệp trái lại thuận lợi tiến vào sơn cốc.
Bởi vì quanh năm không ai dọn dẹp, trong cốc đã sớm cỏ hoang mọc thành bụi, cực kỳ hoang vắng.
Đường Khải một mình vừa làm cỏ vừa làm đệm giường, ước chừng bận bịu ba ngày mới thu dọn chỉnh tề.
“Vất vả cho ca rồi.” Đường Diệp có phần áy náy, mình không giúp được gì.
“Ngốc tử.” Đường Khải cười nhéo mũi y: “Nơi này sau này sẽ là nhà của chúng ta, vui hay không?”
“Ừm.” Đường Diệp gật gật đầu, đưa tay ôm cổ hắn.
Sau khi cơm nước xong, Đường Khải đỡ Đường Diệp, đi bộ từ từ trong cốc.
Rẽ cách đó không xa là một mảnh biển hoa màu xanh, trong vắt như bầu trời.
“Thán Lạc?” Đường Diệp kinh hỉ.
“Ừm, ta nghe tiên sinh nói.” Đường Khải gật đầu: “Đệ biết?”
“Từng nhìn qua trong sách, chúng cùng nở, cùng tàn.” Đường Diệp quay đầu cười cười với Đường Khải: “Hoa đẹp, nói tàn liền ngàn vạn đóa cùng tàn, luôn luôn làm người thở dài, cho nên mới có tên như vậy.”
“Cùng tàn? Vậy trước khi nó tàn, ca sẽ dựng phòng, tiên sinh nói mùi hoa này rất có lợi với thân thể đệ, thừa dịp chưa tàn thì hít vào nhiều chút.” Vẻ mặt Đường Khải nghiêm túc.
“Sao ca lại như vậy. . .” Đường Diệp bật cười, nam nhân của mình thật không có tình cảm, mệt mình còn tưởng rằng hắn có thể nói cùng sinh cùng tử để hợp với tình hình.
“Ca làm sao?” Đường Khải buồn bực.
“Không có gì, ca rất tốt.” Đường Diệp đi tới gần hôn khóe miệng của hắn một cái: “Đệ thích ca.”
Đường Khải nhìn Đường Diệp cười, trong lòng như bị mèo cào.
Vốn là người mình yêu nhất, hiện tại nhìn qua, lại càng thấy thế nào cũng đẹp, cằm thon, trong mắt tràn đầy ý cười, làm cho người ta nhịn không được muốn y.
Đường Diệp đưa tay ôm cổ Đường Khải: “Chúng ta. . . trở về phòng.”
“Không được.” Đường Khải khó khăn lắc đầu.
“Vì sao?” Đường Diệp đỏ mặt, thấp giọng nói như muỗi kêu: “Ca không muốn?”
“Muốn, nhưng tiên sinh nói ba tháng sau y tới xem, sau khi xác định không có việc gì mới có thể làm việc đó.” Vẻ mặt Đường Khải buồn bực.
“. . . Đệ không sao.” Đường Diệp không đành lòng: “Ca nhẹ nhàng một chút là được.”
“Sao được, đệ yên tâm, tướng công nhịn được.” Đường Khải lấy ra một thanh chủy thủ từ trong lồng ngực đưa cho Đường Diệp: “Nếu ca không thành thật, đệ liền thiến ca!” Bạn đang �
“. . .” Đường Diệp nhìn chủy thủ trong tay và vẻ mặt nghiêm túc của Đường Khải, có chút dở khóc dở cười.
Sau đó một ngày, lại một ngày nữa đi qua, có Gia Cát phối dược và Đường Khải chăm sóc tỉ mỉ, thân thể Đường Diệp mỗi ngày một tốt, rất nhanh có thể tự mình đi bộ từ từ trong cốc.
Đường Hiên thỉnh thoảng dùng bồ câu đưa tin, nói một chút chuyện trong nhà.
“Tháng sau là đại thọ của phụ thân ca.” Hôm nay cơm tối xong, Đường Khải ôm Đường Diệp lên ghế trong sân nằm tắm ánh trăng.
“Đệ biết, trở về đi.” Đường Diệp cười cười: “Đệ không sao, có thể tự mình chăm sóc mình.”
Đường Khải có chút không muốn, lại có chút đau lòng, đời này, sợ là Tiểu Diệp không thể trở về Đường Môn.
Kỳ thật trừ phụ thân mình ra, mỗi người Đường gia đều cực kỳ thích Tiểu Diệp. Từ khi nói dối Tiểu Diệp bị mình bức rơi xuống dốc núi, đệ đệ mình và muội muội mình chưa từng cho mình vẻ mặt vui vẻ, mỗi lần thanh minh còn len lén đến vách núi đen đốt tiền giấy.
Tàn nhẫn nhất, là rõ ràng liền gần trong gang tấc, lại tưởng rằng đã sớm trời nam đất bắc.
“Không sao đâu, đừng nghĩ nữa.” Đường Diệp đưa tay xoa mặt Đường Khải: “Sau này nói không chừng có cơ hội gặp lại.”
“Càng ngày càng thông minh.” Đường Khải nhéo nhéo mũi y: “Ngay cả ca nghĩ gì cũng có thể hiểu?”
“Muốn cả đời bên nhau, không hiểu sao được?” Đường Diệp cười cười, nhắm mắt lại tựa vào trong lòng hắn.
An tâm như trước giờ vẫn vậy.
Trước khi Đường Khải về nhà thì mua đủ thứ, bởi vậy Đường Diệp cũng không buồn, xem xong thư, lại bắt đầu nấu bát mì thịt băm, sau đó ngồi trong viện vừa phơi nắng vừa ăn cơm.
“Tiểu mỹ nhân.” Thình lình, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt phóng đại, Đường Diệp sợ tới mức suýt nữa bỏ bát trong tay.
“Đừng sợ!” Người nọ đưa tay tiếp được bát, thuận tiện uống một ngụm nước canh, sau đó chậc chậc khen ngợi: “Tiểu mỹ nhân, nấu rất ngon!”
” Ngươi. . .” Đường Diệp căm tức, nhấc chân muốn đá hắn.
Ai ngờ thân hình người nọ giống như bùn, Đường Diệp đuổi hơn nửa ngày cũng không đuổi tới, đang bực tức thì đột nhiên nghe phía sau truyền đến một giọng nói lạnh như băng.
“Họ Tiêu, đêm nay ngươi muốn ngủ thư phòng đúng không?”
Đường Diệp nghe vậy sửng sốt, liền cảm thấy giọng nói người này rất dễ nghe, xoay người lại thì thấy một người thư sinh đang đứng bên cạnh hàng rào trúc, mặc trường bào màu trắng, dáng vẻ lại thanh tú, đầu lông mày bên trái có một hình xăm nhàn nhạt, nhìn qua có chút không hài hoà.
“Bảo bối.” Tên dê xồm kia vừa thấy thư sinh nọ, lập tức vọt tới bên cạnh y: “Ta không phải đột nhiên thấy người ngoài trong nhà, thay ngươi hỏi một chút sao?”
Thư sinh lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn, xoay người đi đến bên cạnh Đường Diệp, ôn hòa cười cười với y: “Gia Cát viết thư cho ta rồi. Ngươi là Đường Diệp phải không?”
“. . . Dược Tiên?” Đường Diệp suy đoán nói.
Thư sinh gật gật đầu.
” Mấy ngày nay ở nhờ nhà tiên sinh. . .”
“Không sao.” Lời Đường Diệp vừa nói ra được phân nửa đã bị Dược Tiên cắt ngang: “Ta còn muốn cám ơn ngươi, thu dọn nơi này sạch sẽ như vậy.”
“Tiên sinh đi đường mệt nhọc, ta đi giúp các ngươi thu dọn phòng ốc.” Đường Diệp vẫn có chút băn khoăn.
“Không cần, ta chỉ đến xem.” Thư sinh cười cười: “Xem xong ta liền đi, không quấy rầy các ngươi.”
“Như vậy sao được, đây là nhà của tiên sinh.” Đường Diệp kiên trì.
“Nơi này là nhà trước kia, hiện tại ta tặng nó cho ngươi.” Thư sinh lấy một cái bình nhỏ từ trong lồng ngực ra: “Đây là mật hoa Tuyết Liên ở Liêu Bắc, có thể trị bách bệnh, cũng tặng cho ngươi.”
Đường Diệp lắc lắc đầu, ở nhà người ta thì thôi, sao lại lấy đồ nữa.
“Cho ngươi thì ngươi lấy đi, ta muốn uống y cũng không cho ta.” Người nọ cực kỳ ấm ức.
Thư sinh bật cười, đặt bình trong tay xuống, kéo tay người nọ đứng lên: “Đi thôi, nhìn cũng nhìn rồi, chúng ta về nhà.”
“Được, về nhà.” Người nọ ôm lấy thư sinh của mình, vừa ra đến trước cửa còn không quên quay đầu cười vang với Đường Diệp: “Tiểu mỹ nhân, nhớ kỹ, nhà hiện tại của y là ở Liêu Bắc! Ta ở đâu, đó chính là nhà của y!”
Đường Diệp nhìn bóng lưng của bọn họ thì cười lắc đầu, cầm lấy bình mật trên bàn, vặn mở ngửi một chút.
Hương vị ngọt ngào mà ấm áp.
Nửa năm sau, thân thể Đường Diệp khôi phục, cũng không cần dùng thuốc giữ mạng nữa.
Đường Khải sau khi chắc chắn y không sao mới dẫn y rời khỏi Dược Vương Cốc, bắt đầu đi về phía nam, dạo chơi khắp non sông của Thiên Lang quốc.
Năm năm sau, Đường chưởng môn bị bệnh qua đời.
Sau khi mãn kỳ chịu tang, tân nhiệm chưởng môn Đường gia tiếp nhận chức vụ.
“Vì sao là ta?!” Trước đại điển một ngày, Đường Tiểu Hiên bạo tẩu ở trong sân.
“Không còn cách nào khác, ai kêu ngươi rút thăm thế nào lại trúng.” Tô Ngọc ôm y an ủi: “Được rồi, được rồi, không phải là làm chưởng môn sao? Làm là được.”
“Nhưng sẽ mệt chết!” Đường Tiểu Hiên gào khóc kêu lên.
“Không sợ mệt, ta giúp ngươi.” Tô Ngọc hôn nhẹ cái miệng của y: “Ngoan.”
“Ta ghét đại ca! Đều do hắn làm hại ta! Ta cũng ghét Tứ ca và Ngũ Ca, bọn họ nhất định cùng nhau mưu hại ta.” Đường Hiên bi phẫn chỉ trời: “Ta và bọn họ không đội trời chung! Chờ sau khi ta lên làm chưởng môn, chuyện cần làm đầu tiên là cắt hết các khoản chi tiêu của bọn họ.”
Tô Ngọc lau mồ hôi, nghĩ thầm, làm chưởng môn không phải chuyện tốt sao? Sao đến lượt gia đình này lại như củ khoai lang phỏng tay ném đi ném lại vậy?
Ngày Đường Hiên tiếp nhận chức vụ, Đường Khải cũng dẫn Đường Diệp theo, nhìn thoáng qua từ xa.
“Đi thôi?” Đường Khải ghé vào lỗ tai y, thấp giọng nói.
Đường Diệp gật gật đầu, bị hắn ôm lên ngựa.
“Chưởng môn.” Có gã sai vặt tiến vào từ ngoài cửa, đưa lên một lá thư.
“Ta không xem!” Đường Hiên tức giận mặt mày phụng phịu gặm trái vải.
Chỉ là đại điển kế nhiệm, sao lại có nhiều nghi thức rối rắm như vậy? Mệt chết rồi!
“Là chữ của Tam ca. . .”
Tô Ngọc còn chưa nói xong, phong thư đã bị Đường Hiên đoạt lấy.
“Tam ca nói cái gì?” Tô Ngọc hỏi.
“Y và đại ca đi miền nam rồi.” Đường Hiên bi phẫn: “Ta cũng muốn du sơn ngoạn thủy!”
“. . .”
“Đại Hùng, ta không thích làm chưởng môn!”
“. . .”
“Đại Hùng, ngươi dẫn ta bỏ trốn đi!”
“. . .”
“Đại Hùng!”
“Đừng quậy nữa.” Tô Ngọc bất đắc dĩ nhéo lỗ tai của y.
“Đại Hùng.” Đường Tiểu Hiên mím môi.
“Ngoan.” Tô Ngọc hôn xuống bờ mi của y: “Ta về đây với ngươi không được sao? Ta chuyển Uy Vũ Đường đến Tây Nam giúp ngươi.”
Đường Hiên được dỗ dành một chút, nhắm mắt lại ngoan ngoãn cho Tô Ngọc hôn.
Ngoài cửa sổ, có đóa hoa sơn chi bị gió thổi tan, đảo qua đảo lại, ngọt ngào bay liệng.
================Hoàn chính văn==================