Ngày thứ hai, ngày thứ ba, mỗi ngày sáng sớm Tô Ngọc đều xuất phát từ khách điếm, cưỡi con ngựa cao to, cột lụa hồng vào sính lễ, chậm rãi dạo thành một vòng, sau đó đi đến đại trạch Đường gia.
Vì thế tất cả dân chúng Vọng Xuyên Thành đều biết rõ, tiểu thiếu gia Đường Môn phải gả cho một người nam nhân.
Đầu đường cuối ngõ, trà phường tửu quán, mọi người gần như đều nghị luận chuyện này.
Đến ngày thứ năm, Nhạc Uy rốt cục hoàn toàn bị chọc giận đến phát điên, lúc Tô Ngọc đến nhà thì phái người đập phá sính lễ của hắn.
“Đuổi tiểu tử này cho ta.” Nhạc Uy nổi giận đùng đùng.
Trước đó Tô Ngọc đã được Đường Hiên dặn, vì vậy không tranh chấp thật với gã, xoay người tung tăng bỏ chạy, sợ chạy chậm sẽ bị đánh.
Hạ nhân chung quanh đều lắc đầu thở dài, Lục thiếu gia nhà mình là là hạng nhân vật nào, sao có thể nhìn trúng kẻ bất lực như vậy?
Đường Khải bưng một chén cháo đi qua, vốn không quan tâm màn kịch này, không ngờ lại bị Nhạc Uy gọi lại.
“Chuyện gì?” Đường Khải dừng bước bộ mặt không biểu tình nhìn về phía Nhạc Uy.
Nhạc Uy đại khái là bị tức giận đến đau đầu chóng mặt, cũng không chú ý tới hận ý trong mắt Đường Khải.
“Con dẫn vài người đi một chuyến tới Vân Nam thành, trói lão lục về cho ta.” Nhạc Uy vẫy vẫy tay: “Nếu nó không chịu trở về, liền nói với nói, con trai của ta không mất mặt xấu hổ như thế!”
“Vâng.” Giọng nói Đường Khải lạnh nhạt: “Nếu không còn chuyện gì, con về chuẩn bị trước.”
“Đi đi.” Nhạc Uy tâm phiền ý loạn.
Đường Khải xoay người rời đi, nhưng không trở về phòng mình mà lập tức đi tới sân Đường Diệp.
“Ca.” Đường Diệp vốn đang đọc sách bên cạnh bàn, thấy Đường Khải vào cửa, vội vàng đứng lên.
“Sao hôm nay không đi ăn điểm tâm?” Đường Khải đặt chén cháo trong tay lên bàn, kéo y ngồi vào bên cạnh bàn: “Ca kêu phòng bếp nấu cháo gà, mau thừa dịp còn nóng mà ăn đi.”
“Ừm, cám ơn ca.” Đường Diệp cầm lấy thìa, từng ngụm từng ngụm cho vào miệng.
“Ăn chậm một chút.” Đường Khải sờ sờ đầu của y.
Đường Diệp gật gật đầu, tốc độ ăn cháo chậm lại.
Đường Khải thấy vậy, vừa đau lòng vừa tức giận.
Rốt cuộc muốn thế nào, y mới có thể không cẩn thận để ý như vậy?
Đường Diệp ăn hai ngụm cháo, liền cảm thấy trong dạ dày của mình cuộn trào.
“Làm sao vậy?” Cảm thấy vẻ dị thường của y, Đường Khải cau mày hỏi y.
“Không sao.” Đường Diệp lắc đầu, cười nhạt lại vô lực.
“Tiểu Diệp!” Đường Khải túm lấy thìa trong tay y: “Không thoải mái chỗ nào, nói cho ca biết.”
“Đệ thực không. . .” Một câu còn chưa nói xong, Đường Diệp bỏ chạy tới cửa, nôn đến choáng váng.
Đường Khải lúng túng, vừa muốn vỗ lưng giúp y, vừa đưa trà nóng cho y.
Đường Diệp nôn sạch những thứ trong bụng ra, sức lực đứng lên cũng không có, như thế mà dựa vào khung cửa trên đất.
Mi tâm có đường vân màu xanh nhàn nhạt, lướt qua.
Đường Khải cúi người, cong gối bồng y lên, vào phòng đặt trên giường.
“Ca, không sao, vừa rồi ăn có chút gấp gáp.” Đường Diệp không dám nhìn ánh mắt Đường Khải, chỉ cúi đầu, nhỏ giọng giải thích.
Đường Khải không nói gì, chỉ đưa tay xé rách vạt áo của y.
“Ca. . .” Đường Diệp đưa tay muốn bảo vệ y phục của mình, lại chậm một bước.
Tiếng vải vóc xé rách có chút chói tai, trên vai gầy yếu, có một ấn ký màu xanh nhàn nhạt, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được, nhìn kỹ, sẽ cảm thấy hoa văn kia quỷ dị kịch liệt.
“Hắn cho đệ ăn độc dược?” Trong mắt Đường Khải hiện lên tơ máu, tràn đầy sát ý.
Đường Diệp nói không nên lời, chỉ biết lắc đầu.
“Đã bao lâu? Chuyện khi nào?” Đường Khải cầm cằm y gầm thét: “Đệ có biết là độc gì hay không?”
Đường Diệp gật gật đầu, giọng nói nhỏ không thể nghe thấy: “Trầm mộng.”
“Đệ biết, biết sao không nói cho ca biết?”Giọng nói Đường Khải có chút run rẩy.
Người của Đường môn, am hiểu nhất là chế độc và giải độc, cho dù là gã sai vặt cũng có thể dễ dàng phối độc dược vô sắc vô vị, nhưng trầm mộng, bất kể là ai, đụng vào cũng không đụng được.
Chỉ cần dính vào một chút, hai ba năm võ công sẽ tiến nhanh, đến lúc ở đỉnh phong võ học là lúc khí huyết nghịch hành, sau đó trầm trầm như mộng.
Có hô hấp, nhưng sẽ không còn tỉnh táo.
Tổ tông Đường gia từng lập quy củ, người nào cũng không được dính vào dược vật tà độc như vậy.
“Hắn điên rồi, đệ cũng điên với hắn sao?” Đường Khải gần như muốn bóp nát bờ vai của y.
“Hắn nói hắn có giải dược.” Đường Diệp tươi cười chua xót.
Sao mình không biết đây là kỳ độc? Nhưng mình nếu cự tuyệt, sợ là làm cho gã càng điên cuồng.
Cho nên, cứ uống vào.
Độc phát là chuyện của hai ba năm sau, đến lúc đó, mình chưa chắc đã còn mạng để mà lo lắng.
Trúng hay không trúng độc, liên quan gì?
“Ca, đừng lo lắng.” Đường Diệp tựa vào trong lòng hắn: “Bây giờ thời tiết tốt như vậy, chúng ta ra sau núi dạo chơi đi.”
Môi Đường Khải giật giật, cuối cùng không nói gì, chỉ “ừm” một tiếng.
Ăn xong cơm trưa, Đường Khải liền dẫn Đường Diệp ra ngoài.
Từ khi về đến nhà, Đường Diệp vẫn ở trong phòng, hiếm khi ra ngoài, đây là lần đầu tiên ra ánh nắng mặt trời sau nhiều ngày trôi qua như vậy.
Đường Khải nhìn gương mặt trắng gần như trong suốt của y, cảm thấy có phần đau lòng.
“Ca.” Đến phía sau núi, Đường Diệp chỉ chỉ một con đường nhỏ trong sơn cốc: “Có nhớ chúng ta từng nhặt chó ở đây không?”
“Ừm.” Đường Khải cười cười.
Trước đây, mình và y ra ngoài chơi, trong lúc vô ý phát hiện một tổ động vật nhỏ tại dưới một thân cây, đa số đều đã chết, có một con vẫn sống. Bạn đang �
Đường Diệp mềm lòng, vì thế ôm cái còn sống kia ra, bọc trong quần áo mình, len lén mang về nhà.
“Ca nói nó là cái gì?” Hai người trở về phòng, Đường Diệp vừa tắm rửa cho nó vừa hỏi.
“Vậy mà không nhận ra, là chó.” Đường Khải cười nhạo y.
“Nhưng nhìn không giống.” Đường Diệp lầm bầm, nghĩ thầm, nói không chừng là sói nha?
Hết lòng chăm sóc vài ngày, vật nhỏ kia từ từ khôi phục khỏe mạnh, có thể tung tăng vui vẻ, có thể ăn.
Đường Diệp rất thích, kéo Đường Khải kêu đặt tên cho nó.
“Nếu chưa có tên, liền kêu Tiểu Diệp là được.” Đường Khải đùa y.
“Đi đi.” Đường Diệp không vừa lòng.
Đặt tên thật sự là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Cứ kêu Tiểu Bảo là được.
Mình nhặt được tiểu bảo bối!
Tiểu Bảo lớn rất nhanh, sau đó không lâu thì cao cỡ nửa người.
Bộ dáng kỳ kỳ quái quái, không thể nói rõ là cái gì.
Lúc đầu kêu giống chó, giống sói, một tiếng gào thết là có thể làm súc vật Đường Môn đều nằm sấp xuống.
Bọn hạ nhân đều truyền tai nhau, nói Tam thiếu gia nhặt yêu tinh về.
“Bọn họ mới là yêu tinh.” Đường Diệp mắt trợn trắng, vừa ăn gà nướng, vừa đem một nửa chân gà cho Tiểu Bảo.
Đường Diệp chăm sóc sủng vật nhỏ xuất phát từ nội tâm, không đoán được Tiểu Bảo lại rời nhà trốn đi trong một đem trăng mờ gió lớn, sau đó rốt cuộc không trở về.
“Không có lương tâm.” Đường Diệp căm giận.
Đã mười năm, trở lại chỗ này, Đường Diệp nhớ lại vẫn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Ha ha, năm đó tới một thời kỳ nào đó đệ cũng chạy tới phía sau núi tìm mười mấy lần, khuyên đệ đệ lại không nghe.” Đường Khải sửa tóc bị gió thổi loạn cho y.
“Ừm, ta gần như tìm khắp chung quanh.” Đường Diệp quay đầu cười cười với Đường Khải, chỉ vào một con đường rẽ: “Có một lần ta đi tới đó tìm, phát hiện phía sau cự thạch, ẩn dấu một cái hồ nước thật lớn, ca không phát hiện?”
“Không.” Đường Khải nhìn khuôn mặt tươi cười của y, cảm thấy áp lực trong lòng mấy ngày qua hình như phai nhạt một chút, vì thế đưa tay nhéo nhéo mũi y, cười nói: “Chuyện ca muốn làm còn nhiều, nào có tâm tư tìm hồ nước.”
“Vậy hiện tại ca nhớ kỹ, nơi đó, có hồ nước.” Đường Diệp lặp lại một lần: “Không xa, đi không bao lâu sẽ đến, dù cho tìm không được, ở phía sau một sườn núi nhỏ.”
“Ừm, đệ lợi hại nhất, đều có thể tìm thấy.” Đường Khải có phần buồn bực, một cái hồ nước có cái gì để nói?
“Ca, qua đây ngồi với đệ một chút đi.” Đường Diệp muốn ngồi trên thảm cỏ, lại bị Đường Khải túm chặt.
“Làm sao vậy?” Đường Diệp có chút nghi hoặc.
“Ca ôm đệ ngồi.” Đường Khải cười, mình ngồi xuống đất trước, sau đó kéo Đường Diệp vào trong lồng ngực mình.
Tiểu Diệp trúng độc, ở nơi khí hậu ẩm ướt, có thể tránh tiếp xúc khí ẩm một chút thì tận lực tránh.
Ánh mặt trời rực rỡ, dịu dàng chiếu vào hai người.
Toàn thân đều ấm áp, Đường Diệp ở trong lòng Đường Khải, thoải mái ngáp.
“Muốn ngủ thì ngủ đi.” Đường Khải bị bộ dáng lười biếng của y chọc cười: “Ca sẽ ở cạnh đệ.”
Đường Diệp đưa tay ôm cổ Đường Khải, tới gần hôn khóe miệng hắn một cái.
Nếu cả đời có thể như vậy, tốt biết bao nhiêu.
Mãi đến khi mặt trời chiều ngã về tây, hai người mới trở về nhà.
“Ôi đại thiếu gia, ta đang tìm người đó.” Gã sai vặt hầu Đường Khải khẩn trương chào đón: “Lão gia phái bảy tám người đi tìm người về, hỏi người khi nào thì đi Vân Nam thành.”
“Sáng mai liền đi.” Đường Khải dẫn Đường Diệp vào phòng.
“Vân Nam thành, ca muốn đi tìm Tiểu Hiên.” Đường Diệp hỏi hắn.
“Ừ, ca đi dẫn nó về mà thôi.” Đường Khải không muốn nhiều lời về chuyện này.
“Ừm, vậy ca đi đường cẩn thận.” Đường Diệp không hỏi nhiều.
Không biết vì cái gì, chỉ có ở bên ngoài, chỉ có thoát khỏi đại viện Đường gia, mình mới có thể giống như trước mà ở cùng hắn.
Một khi trở về nhà, không thể thuận theo ý mình, sẽ không dám đối mặt hắn.
Buổi tối đi nghỉ, Đường Diệp tắt ánh nến, nằm trên giường chờ đêm khuya đến.
Phía chân trời ngoài cửa sổ, trăng tròn màu bạc treo cao, trăng trong veo mà lạnh lùng chiếu sáng vạn vật thế gian.
Cửa sổ két vang lên, sau đó có một bóng đen nhảy vào phòng Đường Diệp.
“Ca?” Đường Diệp ngồi dậy.
“Ca ở với đệ.” Đường Khải cởi ngoại bào bị sương sớm thấm ướt, xốc chăn lên, chui vào.
Trúng trầm mộng, mỗi đêm trăng tròn đều đau như kim châm xát muối, rét thấu xương.
Đường Diệp chỉ nghe nói, nhưng chưa bao giờ trải nghiệm.
Đây là đêm trăng tròn đầu tiên sau khi mình trúng độc.
“Không cần, ngộ nhỡ phụ thân. . . Hắn tới rồi phát hiện thì phải làm sao bây giờ?” Đường Diệp khẩn trương đẩy hắn ra.
“Hắn đến đây, ca liền đi.” Đường Khải ôm y vào trong ngực: “Đệ không biết khinh công của ca?”
“Nhưng ngộ nhỡ. . .” Đường Diệp vẫn đẩy hắn ra, sắc mặt trở nên có phần trắng.
“Ngoan, không sao.” Đường Khải không những không đi, ngược lại đưa tay ôm y.
Các đốt ngón tay, các bộ phận thật nhỏ trên người dường như đều bị con kiến cắn, Đường Diệp không còn sức lực đẩy hắn ra.
Thân thể ôm chặt trong lòng phát run, trong mắt Đường Khải đều là sát ý.
Cả con trai ruột của mình cũng hành hạ như vậy, họ Nhạc kia quả thật tội đáng chết vạn lần.