Sáng hôm sau, Đường Hiên tỉnh lại thì cảm thấy mình đang bị Đại Hùng ôm vào trong ngực.
Lười biếng cọ cọ đầu vào ngực hắn, không muốn rời khỏi nơi ấm áp này.
“Đi đường cẩn thận.” Tô Ngọc nhẹ nhàng vuốt lưng y.
“Ta đi rồi ngươi phải ngoan ngoãn đợi ở nhà, ngoan ngoãn đọc sách, ngoan ngoãn luyện võ, ngoan ngoãn buôn bán, ngoan ngoãn mặc quần áo, ừm. . . ăn cơm ít lại một chút.” Đường Hiên đưa tay chọt chọt bụng Tô Ngọc: “Ngươi xem, lại to rồi.”
“Ừm, ta bảo đảm, ngày trở về ta sẽ gầy hơn.” Tô Ngọc nghiêm túc hứa hẹn.
“Thật không?” Đường Hiên nheo mắt nghĩ đến bộ dáng gầy của Đại Hùng, sau đó ngây ngô cười ha ha, hình như sẽ rất đẹp trai. . . Đương nhiên, hiện tại cũng đẹp trai!
Đắc ý vẫy tít đuôi.
Sau khi tỉnh ra mới chợt nghĩ.
Hắn gầy, bụng sẽ nhỏ.
Ôi chao, không nỡ. . .
Vậy phải tranh thủ thời gian để cọ thôi.
Thật mềm nha, thật ấm nha~
Lau nước miếng, tiếp tục cọ.
Sau này sẽ không được cọ nữa.
Tâm. . . Tình. . . Không. . . Tốt. . .
“Đại Hùng.” Đường Hiên cực kỳ ai oán ngẩng đầu: “Ngươi. . . Ngươi phải ngoan ngoãn ăn cơm, ta muốn cái gối đầu lớn.”
Tô Ngọc cười ha ha, ôm tiểu thiếu gia của mình vào ngực, cúi đầu hôn.
Trưa hôm đó, Đường Hiên dẫn một nhóm người ngựa ra ngoài.
Trên đường đi coi như gió êm sóng lặng, có lúc ngẫu nhiên gặp mấy tên sơn tặc không có mắt, nhưng có tên nào là đối thủ của Lục thiếu gia Đường gia?
Sau đó, Đường Hiên dứt khoát treo lá cờ Đường Môn vào tiêu xa.
Dù sao tiêu cục cũng là của nhà mình.
Ngày đêm miệt mài lên đường, rốt cục cũng đến biên giới Đông Nam, giao đống hàng cho chủ nhà.
Nhẹ nhàng thở ra, hôm nay nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lập tức trở về.
Nhớ Đại Hùng rồi. . .
Đã nhớ từ lâu lắm rồi. . .
Vừa đi đã nhớ. . .
Kêu thức ăn trong đại sảnh khách điếm, chưa ăn được hai miếng thì thấy rèm cửa vén lên, hai người bước vào.
Phương Hử, còn có một người trung niên.
Đường Hiên nhíu mày, định ném chiếc đũa xuống rồi rời đi, nhưng không kịp.
“Đường Hiên!” Phương Hử phất tay chào hỏi y.
Không đánh người đang tươi cười, huống hồ tiểu thiếu gia Chu phủ này cũng không có đắc tội mình.
“Phương thiếu gia.” Đường Hiên ôm quyền cười cười lấy lệ.
“Phụ thân, y là Lục thiếu gia Đường Môn.” Phương Hử kéo nam tử trung niên qua rồi nói.
Phụ thân? Đường Hiên nghe vậy thì sửng sốt, nhìn lại người trung niên kia, diện mạo có vài phần tương tự Phương Hử.
Đại Đương Gia của Chu gia ở Tinh Mạc không phải đã sớm rời khỏi giang hồ rồi sao? Sao lại đến đây?
“Đường tiểu thiếu gia.” Chu Tử gật đầu cười với y: “Có thể ngồi cùng bàn không?”
“Đương nhiên không ngại.” Đường Hiên vội vàng đáp lại.
Chu Tử cảm ơn, sau đó gọi chút rượu và thức ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Đường Hiên.
Tâm tình Phương Hử rõ ràng là không tốt, ngay cả cơm cũng ăn không vô.
Đường Hiên tới đây cũng lâu, cũng nghe vô số lời đồn đãi về Trình Mộc Phong.
Phản quốc, thành ma, không có tin nào tốt.
Tuy nói trong lòng Đường Hiên tò mò, nhưng cũng biết không thể hỏi.
“Sao Đường tiểu thiếu gia không ăn cơm cùng với Đường chưởng môn?” Chu Tử vừa ăn cơm vừa thuận miệng hỏi Đường Hiên.
“Phụ thân ta?” Đường Hiên ngẩn người, nghĩ thầm: phụ thân ta ở Tây Nam cơ mà, sao ta có thể ăn cơm cùng được?
“Đúng vậy, ta mới đi ngang qua hiệu buôn Đường gia, thấy phụ thân người đang nói chuyện với lão bản, hình thư Tam ca của ngươi cũng ở đó.” Phương Hử xen vào nói: “Ngươi cãi nhau với phụ thân?”
Phụ thân và Tam ca tới Đông Nam, sao mình không biết?
Cũng đúng, mình luôn ở tiêu cục. . .
Đường Hiên cảm thấy có chút tội lỗi.
Có nên đi. . . chào hỏi không?
Nhưng nếu bị hỏi vì sao tới Đông Nam, mình phải trả lời thế nào?
Thôi, thừa dịp chưa bị phát hiện, sáng mai nhanh chuồn về.
Xong một bữa cơm, ba người đều đầy bụng tâm sự.
“Phụ thân, khi nào thì ta có thể gặp Mộc Phong?” Sau khi vào phòng, Phương Hử bắt đầu nhắc nhở.
“Bây giờ không phải lúc.” Chu Tử trả lời rập theo một khuôn khổ cũ.
Phương Hử tuyệt không che dấu tâm tình thất vọng của mình, vẻ mặt buồn bực mà mở cửa sổ ngắm biển.
Trên Đông Hải nhiều tiểu đảo như vậy, Mộc Phong ở đâu?
Bây giờ vẫn chưa đúng lúc. . .
Càng nghĩ càng không vui.
Đường Hiên ngồi trong phòng một lát, cảm thấy ngồi không yên.
Phụ thân và Tam ca đều ở đây, ngộ nhỡ gặp phải thì phải làm sao?
Bị phụ thân mắng một trận là còn nhẹ, nếu lôi gia pháp ra, chẳng phải mình chịu thiệt sao?
Hơn nữa còn bị Tam ca cười trêu chọc.
Nhanh về thôi, không thể đợi được nữa!
Nói với người ở tiêu cục một tiếng, Đường vội vàng dắt một con ngựa ra ngoài.
“Tiểu Lục!” Sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Không phải chứ? Xui xẻo như vậy.
Đường Hiên nơm nớp lo sợ mà quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Tam ca đang cười rạng rỡ.
Thật xui xẻo. . .
“Sao đệ tới đây? Tìm ca?” Đường Diệp vui sướng, vốn cảm thấy trong phòng ngột ngạt, muốn ra ngoài dạo một chút, ai ngờ lại gặp Đường Hiên.
“A. . . Đúng vậy, nghe đại ca nói ca đến Đông Nam, đệ ở nhà nhàm chán nên tới đây tìm ca.” Vẻ mặt Đường Hiên nghiêm túc nói dối.
“Biết ngay là Tiểu Lục của ca tốt nhất!” Đường Diệp phóng khoáng ghì lấy bờ vai của y: “Đi, ca dẫn đệ đi dạo trong thành.”
Đừng mà! Mặt Đường Hiên đau khổ.
“Ca nói đệ nghe, trong thành này có nhiều nơi rất vui, thành Nam có trà lâu, gần đó có gánh hát, hát hí khúc xướng rất hay! Còn thành Bắc có một tửu lâu, xa hoa không kém Quảng Đông, bờ sông thành Đông lại có một thuyền hoa nữa.” Đường Diệp cười ha ha: “Tam ca dẫn đệ đi nha?”
“Không đi.” Đường Hiên không chút suy nghĩ mà cự tuyệt.
“Có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp nha.” Đường Diệp tiếp tục cám dỗ: “Bộ dáng có thể so sánh với Thủy Linh.”
“Muốn đi thì ca đi một mình đi.” Đường Hiên không kiên nhẫn.
“Ca đi rồi, còn đi thường xuyên nữa.” Đường Diệp rất tự hào.
Xì! Đường Hiên khinh bỉ.
“Đệ đến gặp ta sao vẻ mặt lại không vui?” Đường Diệp bất mãn.
“Không có, đệ đặc biệt vui vẻ.” Đường Hiên hắng giọng cười gượng.
Đường Diệp bĩu môi.
Trong thành cực kỳ, nhìn đông nhìn tây một chút, thời gian qua rất nhanh.
“Về nhé?” Buổi tối, Đường Diệp hỏi Đường Hiên.
“Đệ. . . về khách điếm.” Đường Hiên do dự: “Nếu phụ thân biết đệ tới Đông Nam, có lẽ sẽ mắng đệ, cho nên đừng cho người biết.”
“Ừm, cũng được.” Đường Diệp gật đầu: “Lúc phụ thân lải nhải thì rất phiền.”
Hai người vừa vào khách điếm thì nhìn thấy người của tiêu cục đang uống rượu dưới lầu.
Còn chưa kịp đưa mắt ra hiệu, đã có người lớn tiếng nói: “Oa, Lục thiếu gia, không phải ngài nói muốn về tiêu cục trước hay sao? Sao lại quay về? Oa, Tam thiếu gia cũng đến đây?”
Khóe miệng Đường Hiên giật giật, âm thầm nhìn Đường Diệp bên cạnh mình.
Đường Diệp “A. . .” một cái, âm cuối kéo dài, trong mắt tràn đầy ý cười bỡn cợt.
Tiểu Hiên Hiên có bí mật~~~
“Sao các ngươi tới đây?” Đường Diệp tùy tiện đặt mông ngồi xuống giữa đống tiêu sư.
“Bẩm Tam thiếu gia, chúng ta nhận một lượng đồ cổ lớn, lần này áp tải tới đây.” Người đứng đầu tiêu sư đáp.
“Đồ cổ?” Đường Diệp kinh ngạc, đồ cổ cần tiêu cục áp giải luôn có giá trị xa xỉ, tiêu cục lớn ở Tây Nam nhiều không kể xiết, sao có thể tới phiên tiêu cục nhỏ nhà mình?
Tiêu cục vốn là của một tên sơn tặc, sau đó bị Đường gia diệt, vốn tiện tay cho Tiểu Hiên chơi, không định dựa nó mà kiếm tiền, vì vậy nên từ đầu không ai chăm sóc, ngay cả việc dạy dỗ đứng đắn cũng không có, sao lại có việc đồ cổ tìm tới cửa?
“Vâng, khách hàng là bạn của Tô công tử, nên hắn mới đưa hàng hóa cho chúng ta.” Tiêu sư đáp.
Tô công tử. . .
“Tiểu Hiên, là vị Tô công tử đó?” Đường Diệp biết rõ còn cố hỏi.
. . . Hừ!
Mặt Đường Hiên đỏ bừng, hất cằm rồi lên lầu.
Ôi chao, Tô công tử. . . Đường Diệp ngửa mặt lên trời cười to.
Tiểu Hiên được lắm, đã dẫn người về nhà rồi.
Vốn tưởng Tô Ngọc chỉ chơi đùa ở vài ngày trong tiêu cục, hiện tại xem ra. . .
Tiểu Lục rõ ràng giấu người đẹp trong lầu son!
“Tiểu Hiên Hiên.” Đường Diệp đuổi kịp, gõ cửa.
“Đệ ngủ rồi!.” Đường Hiên gầm thét ở trong phòng.
“Ngủ mà như vậy, lừa ca nha, mau mở cửa.” Đường Diệp tiếp tục gõ cửa.
Trong phòng im ắng, không có âm thanh.
“Tiểu Hiên Hiên, nếu không mở cửa thì ca sẽ nói cho phụ thân biết chuyện của Tô công tử.” Đường Diệp uy hiếp ở ngoài cửa.
“Đi đi, đi đi, cùng lắm là bị phụ thân đánh chết.” Giọng nói Đường Hiên rất bình tĩnh.
Tiểu hài tử hư! Đường Diệp căm giận.
Không mở cửa thì còn có cửa sổ.
Đường Hiên đang buồn bực trong phòng vì không hiểu tại sao Đường Diệp đột nhiên im lặng, liền nghe cửa sổ có động tĩnh.
Quay đầu thì thấy Đường Diệp đang treo trên cửa sổ cười với mình.
“Tô công. . .” Chữ “tử” còn chưa nói xong, Đường Hiên đã lấy ấm trà ném về phía Đường Diệp.
Đường Diệp vội vàng né thoát, xoay người nhảy vào phòng.
“Tiểu tử thối, đệ mưu hại ca! Không sợ ca ngã sao?” Đường Diệp nắm quai hàm của Đường Hiên, nhe nanh múa vuốt.
“Cũng không biết bị đại ca ném từ lầu hai xuống bao nhiêu lần, sao không thấy ca ngã chết?” Đường Hiên mắt trợn trắng.
“Đó là ta mạng lớn.” Đường Diệp cầm chén trà rỗng đập xuống bàn: “Thành thật khai báo, đệ và tên mập kia đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Đường Hiên xoay người muốn chạy, lại bị Đường Diệp xách cổ áo.
“Nói dối thì đánh mông đệ.” Đường Diệp trừng mắt: “Tiêu cục kia là ca đưa cho đệ, nói mau!”
“Không có gì, thì. . . thì. . . Phụ thân hắn qua đời, sau đó hắn bị tộc nhân bắt nạt, không nhà để về, đệ liền cho hắn. . .cho hắn tiêu cục.” Mặt Đường Hiên đỏ như tôm luộc.
“Cho hắn thì cho, đệ còn thay hắn áp tiêu?” Đường Diệp gõ đầu Đường Tiểu Lục.
“Ai bảo ca thường ngày chẳng cho tiêu cục đồng nào, ngay cả tiêu sư cũng không có, đệ không đi thì ai đi?” Đường Hiên phản bác, miệng lẩm bẩm: “Quỷ hẹp hòi.”
Đường Diệp nghe vậy thì rất buồn bực. Tiểu Lục cố tình gây sự, lại còn chỉ giúp người ngoài, không ngoan rồi.