Đinh Duệ Tư vẫn ngẩn ra: “Vì sao, thế thì tiện cho Bành Hồng Phi còn gì?”
Tuy rằng Bành Hồng Phi không buồn nôn như Thôi Hàm, nhưng Đinh Duệ Tư cũng khó hiểu mạch não của người này, làm như thế không phải cho hắn ta cao hứng à?
Lạc Ngu cách bàn sờ sờ đầu chó của Đinh Duệ Tư: “Đồng ý với anh, Nhị Ti, em phải luôn ngốc bạch ngọt như vậy.”
Đinh Duệ Tư thâm tình cầm tay Lạc Ngu: “Anh Ngu! Nói cho em biết đi! Anh Trì định thế nào?”
Tầm mắt Trì Mục dừng ở bàn tay Đinh Duệ Tư đang cầm tay Lạc Ngu, cậu ta bỗng nhiên cảm thấy đau tay, theo bản năng thả tay ra.
Lúc cậu ta nhìn lại về tầm mắt kia, nó đã biến mất.
Đinh Duệ Tư không hiểu sao sờ sờ mu bàn tay mình, tiếp tục dùng ánh mắt tràn ngập tò mò nhìn Lạc Ngu và Trì Mục.
Lạc Ngu: “Ông cảm thấy với tính cách của Thôi Hàm này, anh ta sẽ cam lòng bị Alpha mà mình chơi đùa đánh dấu vĩnh viễn không?”
Đinh Duệ Tư: “Tất nhiên là không, nhưng mà anh ta bị đánh dấu cũng phải chấp nhận. Anh ta không dám đánh cược đi xóa hết, Bành Hồng Phi kia lại đắc ý quá ấy chứ?”
Omega bị đánh dấu vĩnh viễn giống như là bị dán nhãn, chỉ cần trên người có mùi của người khác, Alpha có thể cảm nhận được.
Lạc Ngu: “Người như vậy chắc chắn không an phận, anh ta không thể tìm Alpha còn không thể tìm Beta sao?”
Tuyến thể Beta bị thoái hóa, không thể cảm nhận được pheromone, càng không thể tạo kết đánh dấu.
Thôi Hàm là người thích đùa bỡn lòng người, tham tiền tài, để anh ta an phận sống cả đời với một cái “đồ chơi”, sao anh ta cam lòng được.
Lạc Ngu: “Nếu Bành Hồng Phi phát hiện ra bộ mặt thật của anh ta, ông cảm thấy hắn còn khăng khăng một mực si mê không, đến lúc đó chúng tra tấn nhau, đánh nhau, rất tốt.”
Bành Hồng Phi rất thích Thôi Hàm, thích đến độ biết sự thật cũng không chấp nhận.
Tiếp tục như vậy sẽ có hai kết quả, hoặc là Bành Bồng Phi xanh như thảo nguyên, nhịn thành Ninja rùa, hoặc là yêu quá thành hận.
Đinh Duệ Tư tỉnh ngộ: “Tuyệt cú mèo.”
Tuyệt xong, Đinh Duệ Tư lại cảm thấy Trì Mục yên lặng trước mặt có chút khủng b0.
Chỉ với thời gian nửa ngày hắn đã tìm ra người ngày hôm qua, thậm chí tra ra chuyện của Thôi Hàm, nắm quyền chủ động trong tay mình, hơn nữa còn vẽ ra kế hoạch..
Chín năm giáo dục bắt buộc và hai năm giáo dục trung học như nhau, vì sao người ta lại xuất sắc như vậy chứ?
Đinh Duệ Tư đồng cảm với Omega tương lai của Trì Mục, nếu như bị hắn nhìn trúng thì bị hắn ăn sạch là cái chắc.
Người được đồng cảm nào đó giờ phút này không hề hay biết suy nghĩ của Đinh Duệ Tư. Cậu rút tay khỏi tay Trì Mục, cổ tay bị ma xát hơi nóng lên. Cậu nhìn Trì Mục, chạm phải tầm mắt vô tội của hắn.
Lạc Ngu lắc tay cho bớt nóng, dùng nước ấm tráng bát.
Cậu cũng thuận tiện tráng bát cho Trì Mục, hỏi: “Định bao giờ ra tay?”
Trì Mục: “Tháng sau.”
Đinh Duệ Tư kinh ngạc: “Lâu thế á?”
Chiến tuyến này dài quá rồi đó, hôm nay đã xác định kế hoạch, tháng sau mới thực hành?
Lạc Ngu: “Được.”
Đinh Duệ Tư lại đặt câu hỏi: “Ủa ủa ủa, vì sao?”
Lạc Ngu: “Hôm qua anh ta mới qua kỳ ph4t tình.”
Nếu hành động luôn, kế hoạch sẽ biến chất, từ sẵn lòng biến thành ép buộc, có lẽ Bành Hồng Phi sẽ bị tạm giam, làm thế cũng không hay.
Lạc Ngu: “Nhưng có thể làm cho anh ta thả lỏng cảnh giác.”
Tất nhiên Thôi Hàm là người cẩn thận đa nghi, không thì sẽ không làm cho người xung quanh không nhìn thấu bản tính.
Trì Mục gật đầu, tỏ vẻ Lạc Ngu nói đúng.
Đinh Duệ Tư ngạc nhiên: “Anh Ngu à, ông hiểu anh Trì từ khi nào thế? Không phải anh Trì vừa mới nói à, nếu tôi không theo hai ông thì còn tưởng hai ông tâm linh tương thông đấy.”
Lạc Ngu trêu tức: “Có lẽ là thế giới của người thông minh đấy.”
Đinh Duệ Tư nghẹn, yên lặng nghĩ chưa biết chừng người yêu của Lạc Ngu sau này cũng sẽ bị cậu ăn sạch.
Cứ thế kế hoạch này được quyết định trên bàn cơm, trừ ba người bọn họ cùng với Bành Hồng Phi bị thương ở nhà nghỉ ngơi, không ai biết.
Trì Mục không phái người trông coi Thôi Hàm, bởi vì không cần thiết. Dù gì Thôi Hàm vẫn phải đến trường đi học, anh ta tự nhận là trách nhiệm không phải của anh ta, tai họa gì cũng không lan đến anh ta, tất nhiên vẫn xuất hiện ở trường học, đợi thi đại học rồi rời đi.
Lạc Ngu vẫn khá quan tâm chuyện này, dù sao chủ yếu là chuyện của mình, phái người trông cũng không phải việc gì khó.
Thời gian trôi qua nhanh hơn so với tưởng tượng của Lạc Ngu.
Cậu còn nhớ chuyện tiệc pháo hoa lần trước, cùng ngày tháng này xin giáo viên nghỉ, ngoan ngoãn ở nhà lánh nạn.
Tất nhiên Trì Mục cùng cậu xin nghỉ, hai người họ không đi đâu, ở trong phòng vừa học tập vừa chờ kỳ ph4t tình đến.
Nhưng ngày đó chẳng xảy ra việc gì.
Lạc Ngu bị bắt học tiếng Anh cả ngày, Trì Mục bắt cậu nghe viết chính tả, cứ thế trôi qua một ngày trong thế giới tiếng Anh.
“Cái thứ này rốt cuộc muốn thế nào mới có một ngày cố định đây, ba tháng ba ngày, tháng này bao giờ đến vẫn không biết.”
Lạc Ngu vô lực nằm trên giường, choáng váng, hình như bên tai vẫn đang vang lên giọng đọc từ vựng tiếng Anh của Trì Mục.
“Bình thường sau lần đầu hỗn loạn, lần thứ hai của Omega sẽ ổn định vào một ngày, cho dù có lệch cũng chỉ trong vòng 3 ngày.”
Trì Mục lật xem sổ tay hướng dẫn cho Omega, cho đáp án xác thực.
Lạc Ngu thở dài: “Vậy đợi chút nữa đi, nếu tôi thấy lạ sẽ nói với cậu.”
Cậu đến hỏi bác sĩ, bác sĩ nói có thể là bởi vì áp lực lâu quá nên phải ít lâu mới ổn định.
Ba ngày sau, cậu không đợi được kỳ ph4t tình, đợi được bài thi giữa kỳ.
Nhờ phúc của Trì Mục, sau khi bị hắn ép viết từ vựng tiếng Anh, lần này Lạc Ngu thi tiếng Anh ngoài ý muốn cảm thấy mình phát huy ổn, tóm lại khẳng định ổn hơn trước.
Thành tích Toán học của Đinh Duệ Tư miễn cưỡng tốt lên một chút dưới sự giám sát của Thang Nguyệt.
Đinh Duệ Tư: “Ba tôi sẽ vui lắm đây, tôi có triển vọng! Tôi thi Toán lên 80!”
Đinh Duệ Tư nước mắt lưng tròng, phải biết rằng bình thường Toán cậu ta chỉ có thể thi năm sáu mươi điểm, nhưng thành tích tiếng Anh dao động ở khoảng 140 thi thoảng được điểm tuyệt đối, làm cho cậu ta thành công ở lại lớp 11-1.
Thang Nguyệt vỗ đầu của cậu ta: “Ngoan, ba biết.”1
Đinh Duệ Tư hất tay cô ra: “Lượn đi cho ông, ông đây không phải khuê nữ của cậu.”
Trì Mục đã đứng nhất lớp, lúc giáo viên khen ngợi, hắn có vẻ rất bình tĩnh, sửa sang lại đồ đạc, không hề có cảm xúc gì im lặng đọc sách.
Lạc Ngu thu bài thi của mình lại, chống cằm nhìn hắn.
“Đứng nhất không vui à?”
Trì Mục cũng nghiêng đầu nhìn cậu: “Chẳng có gì phải vui vẻ.”
Ánh nắng sớm theo cửa sổ bên tay phải của Lạc Ngu hắt vào, chiếu lên mặt Trì Mục, sáng hơi chói mắt, làm cho trong lúc nhất thời cậu không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Lạc Ngu kề sát lại gần nhìn mặt hắn: “Sao lại không vui, bởi vì đứng nhất là chuyện bình thường à?”
Lạc Ngu đột nhiên kề sát vào, khoảng cách giữa họ ngắn lại, gương mặt thiếu niên đường hoàng anh khí phóng đại ở trong mắt Trì Mục.
Đôi môi xinh đẹp phun ra mùi thơm ngọt ngào, đó là kẹo hoa quả hắn mới cho cậu.
Trì Mục: “Ừ.”
Ánh sáng ở đầu ngón tay Trì Mục lấp ló, giống như tinh linh.
Hắn vẫn bị yêu cầu làm tốt nhất, không phải chết lặng với thắng lợi mà cảm thấy không thú vị.
Lạc Ngu nghiến răng, bỗng nâng tay bóp mặt Trì Mục.
Động tác đột ngột làm cho Trì Mục hơi giật mình, biểu cảm có chút sinh động.
Lạc Ngu khó chịu hừ: “Thế mới nói lời của cậu làm người ta khó chịu, nghe xem cậu nói cái gì kìa, đó là lời người nói à?”
Lạc Ngu bị biểu cảm của Trì Mục chọc cười: “Thôi khỏi nói, biểu cảm của cậu thú vị đấy.”
Trước kia Trì Mục không phải kiểu nghiêm mặt trông khó gần mà ôn hòa lãnh đạm, cậu liếc hắn một cái là biết cậu không ở trong thế giới của hắn, vĩnh viễn không thể chen vào.
Trì Mục hơi gầy, trên mặt không có mỡ gì, làn da rất đẹp. Cậu bóp mặt hắn như vậy, tương phản có cảm giác thích thú kỳ dị.
Lạc Ngu cười làm càn, trong mắt lấp lánh ý cười sáng ngời, trong mắt Trì Mục giống như là ánh mặt trời gặp ánh sao, nhảy múa dưới màu vàng ấm áp, lóe lên ánh sáng ngọc không ai có thể kháng cự, chợt lóe lên nhảy vào trong lòng người, đến khi đồng nhịp cùng mạch đập, hơi thở và nhịp tim đập..
Vừa hay ngẩng đầu nhìn thấy Đinh Duệ Tư, biểu cảm của cậu ta cũng là lạ.
Cậu ta không biết vì mình xem nhiều cp Ngư Trì hay là thế nào, bỗng nhiên cảm thấy Lạc Ngu và Trì Mục gay gay.
Bây giờ không phải trong giờ học, rất nhiều người trong lớp đang nói chuyện với nhau, có người thấy cảnh này, liều chết lấy điện thoại chụp, vội đăng lên nhóm chat có tên là【 Đại bản doanh Ngư Trì 】.
Đám chị em bạn dì lén chơi điện thoại vội gào thét, trong nhóm chat là bãi tha ma gào thét điển hình.
Chủ nhóm chat tức người mở post Ngư Trì đầu tiên thấy ảnh, buổi tối về nhà điên cuồng vẽ, sau hai tiếng đã có tranh, đăng lên post cá nhân.
Trong nhóm và bài post ai cũng kêu gào sama trâu bò, trong đó có một tin nhắn làm chủ nhóm chú ý.
Trong Trì có Ngư: Chủ post vẽ tranh rất đẹp, rất thích đôi này, có thể gửi quà cho bạn không, hy vọng vẽ nhìu hơn nha.
Chủ post: Aiz, moaz moaz không cần đâu, vẽ vì thích thôi, cảm ơn đã ủng hộ, tuy rằng fan cp có hạn, cậu tốt quá ~
Bên kia màn hình Trì Mục dừng ngón tay lại, fan cp có hạn?
Nếu giống ý tứ trên mặt chữ, Trì Mục lại gõ màn hình mấy cái.
Trong Trì có Ngư: Không phải có hạn.
Chủ post đọc xong không trả lời, lắc đầu cảm thán ngốc quá. Trì Mục và Lạc Ngu sao có thể yêu nhau thật, các cô chỉ yy một chút thôi.
Cô hoàn toàn không biết đầu kia là chính chủ, cao hứng tiếp tục vào diễn đàn gặm đường với các chị em bạn dì.
Trì Mục khép máy tính lại, tấm ảnh này xuất hiện chứng minh có thể là người cùng lớp chụp, nói cách khác trong đám fan cp mắt sáng như đuốc này có người cùng lớp.
Thời gian luôn có thể chứng minh rốt cuộc có phải có hạn hay không.
Trì Mục gõ mặt bàn, bây giờ nên giải quyết chuyện phiền phức một tháng trước.
Ngày phải hành động, Đinh Duệ Tư còn hưng phấn hơn cả Lạc Ngu.
Đinh Duệ Tư: “Nhưng mà… Vì sao hai người này cũng đến?”
Đinh Duệ Tư nhìn thấy Thang Nguyệt và Ngụy Kha, còn tưởng mình là người đầu tiên hít drama.
Thang Nguyệt hừ lạnh: “Cậu nghĩ tư liệu đó là ai làm, tôi và Ngụy Kha tốn không ít sức. Không giống cậu, chỉ biết hóng hớt.”
Đinh Duệ Tư khó chịu: “Ê ê ê, tôi cũng ra sức có được không hả, nếu tôi có thể vào hội học sinh cũng có thể tìm giống cậu.”
Cậu ta cũng tìm người hộ anh Ngu, chẳng qua không nhanh bằng Trì Mục mà thôi.
Hiện trường gà con cãi nhau sắp trình diễn, Ngụy Kha ho nhẹ một tiếng, lúc Thang Nguyệt và Đinh Duệ Tư nhìn sang thì nháy mắt.
Thang Nguyệt nhìn Trì Mục, Đinh Duệ Tư nhìn Lạc Ngu, đều không hé răng.
Lạc Ngu ôm tay: “Không nói tiếp à?”
Đinh Duệ Tư cười mỉa: “Tôi và cậu ta có gì mà nói, bây giờ chúng ta làm gì? Nghe lén à?”
Lạc Ngu: “Đừng nói thế, chúng ta đi giúp Bành Hồng Phi cài cửa thôi.”
Đinh Duệ Tư: “Nhưng mà chắc chắn là anh ta đi tìm Bành Hồng Phi không?”
Lạc Ngu: “Đương nhiên, một tháng này tôi luôn quan sát, anh ta trừ ở cùng Bành Hồng Phi thì ở cùng một nam Beta. Nếu anh ta không tiêm thuốc ức chế thì chắc chắn phải tìm Bành Hồng Phi.”
Lạc Ngu: “Để an toàn, tôi và Trì Mục đến chỗ Bành Hồng Phi, ông và Thang Nguyệt và Ngụy Kha đi với nhau đến chỗ nam Beta kia.”
Đinh Duệ Tư vò tóc: “Cái gì cái gì? Sao lại liên quan đến nam Beta kia?
“Trên đường tôi nói cho cậu nghe.”
Thang Nguyệt nhìn Đinh Duệ Tư như thể nhìn thằng ngốc, túm người đi luôn.
Thôi Hàm chơi rất to gan, trước khi chưa ph4t tình đã bắt đầu làm loạn, sau khi trưởng thành không tháng nào chỉ tiêm thuốc ức chế.
Lúc có Alpha thì để Alpha giúp đỡ, có đôi khi thật sự không tiện để người khác ngửi thấy mùi trên người mình thì làm với Beta rồi tiêm thuốc ức chế.
Về phần sao Lạc Ngu xác định được nam Beta có quan hệ thể xác với Thôi Hàm, đương nhiên là bởi vì hai ngày trước cậu chặn đường “thân thiết” hỏi thăm.
Đinh Duệ Tư không hề hay biết, bởi vì ngày đó cậu ta lại ra quán net.
Đinh Duệ Tư hối hận xanh ruột: “Sau này không bao giờ… ra quán net nữa!”
Thang Nguyệt: “Chỉ hai ngày lại đâu vào đấy cho xem.”
Ba người Đinh Duệ Tư đi xa, Lạc Ngu và Trì Mục đã đuổi kịp Bành Hồng Phi.
Đương nhiên không thể quang minh chính đại đi theo, để Thôi Hàm thấy lại bị lộ.
Lạc Ngu cách Bành Hồng Phi một khoảng, đi theo không xa không gần.
Trì Mục không tiếng động theo sát bên cạnh cậu, lúc cậu không nhúc nhích, thay cậu hất con sâu đang lắc lư đi.
Chạng vạng tháng năm không quá nóng, gió lạnh thổi vù vù, man mát.
Mặt trời lặn ở xa xa phía chân trời khoác tấm áo nhu hòa, không nóng, giống một hình tròn xinh đẹp sạch sẽ màu cam pha chút hồng nhạt, làm cho người ta muốn hái xuống nếm thử.
Lạc Ngu lục túi, lại muốn ăn kẹo.
Đáng tiếc mấy cái kẹo hôm nay đã bị cậu ăn hết rồi. Để không đau răng, Lạc Ngu cũng rất điều độ, chỉ có thể tiếc nuối rút tay ra khỏi túi, tiếp tục quan sát người chờ đợi ở ghế dài cách đó không xa.
Lạc Ngu nói chắc nịch: “Thôi Hàm sẽ đến tìm anh ta.”
Không thì Bành Hồng Phi đã không đến chỗ này. Nơi này vừa không gần nhà Bành Hồng Phi vừa không phải gần nhà Thôi Hàm mà là một chỗ cách nhà họ và trường học khá xa. Cách Bành Hồng Phi không xa là khách sạn, mục đích có thể nói là rất rõ ràng.
Trì Mục: “Ừ, chờ tôi một lát.”
Hắn đứng dậy, Lạc Ngu muốn gọi lại đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể nhìn hắn đi vào một quán nhỏ, sau đó mua gì đó rồi đi ra, đến trước mặt Bành Hồng Phi.
Bành Hồng Phi thấy Trì Mục hiển nhiên là rất kinh ngạc, theo bản năng muốn chạy. Bởi vì bóng người Trì Mục che khuất nên Lạc Ngu không thấy rõ hắn làm gì, nhưng qua một lát hắn đã quay lại.
Bành Hồng Phi không đi, im lặng ngồi trên ghế dài, vẫn như thể không phát hiện ra Trì Mục.
Lạc Ngu tò mò hỏi: “Cậu đi đâu thế?”
Trì Mục thả một viên kẹo vào lòng bàn tay cậu: “Chỉ được ăn một cái.”
Kẹo bạc hà màu trắng ngà, pha lẫn sắc ấm hoàng hôn, tươi mát.
Lạc Ngu bóc giấy gói kẹo, nhét kẹo vào miệng, cảm ơn Trì Mục.
Cậu ngậm kẹo giọng hàm hồ: “Vừa nãy cậu nói gì với Bành Hồng Phi thế?”
Ý cười ở khóe miệng Trì Mục làm cho người ta không hiểu nổi: “Giúp anh ta thôi.”
Lạc Ngu: “Lúc trước cậu nói không cần chuẩn bị gì, chúng ta chỉ chờ ở bên ngoài mà, lỡ đâu Bành Hồng Phi nhịn thì sao?”
Ý của Lạc Ngu là đi vào châm lửa thêm cho hai người, nên phải chuẩn bị vài thứ làm cho Bành Hồng Phi hoặc là Thôi Hàm mất lý trí, hoàn thành đánh dấu vĩnh viễn.
Hoặc là đi vào lấy áo mưa của người ta đi. Để Alpha và Omega không đánh dấu vĩnh viễn, áo mưa chuyên dụng để Alpha không tạo kết đã cống hiến biết bao công sức.
Hoặc là ấn đầu lại, dù sao Bành Hồng Phi và Thôi Hàm cũng không đánh lại hai người họ.
Sau khi Lạc Ngu nói suy nghĩ củ mình ra, Trì Mục chỉ nói với cậu là không cần chuẩn bị gì, chờ xem là được.
Lạc Ngu không biết Trì Mục làm gì, nhưng cậu tin hắn, chỉ chờ.
Cảm giác rõ ràng là chuyện của mình lại được người khác dẫn dắt chờ chiến thắng, rất vui.
Một lúc sau, quả nhiên Thôi Hàm đến.
Hôm nay là ngày trường học cho nghỉ nửa ngày, Thôi Hàm và Bành Hồng Phi không mặc đồng phục.
Lạc Ngu: “Nếu không nhớ rõ mặt anh ta thì thiếu chút nữa không nhận ra được.”
Bởi vì Thôi Hàm mặc đồ nữ.
Nếu Lạc Ngu không cố ý nhìn chằm chằm, thị lực còn khá tốt, không thì thật sự không dám nhận đó là Thôi Hàm.
Thôi Hàm mặc váy ngắn và đeo tất chân, đội tóc giả, hơn nữa khung xương Omega khá nhỏ, trông như một cô thiếu nữ.
Cho dù Lạc Ngu rất ghét Thôi Hàm cũng phải thừa nhận, chiêu này quả là cao.
Sao Bành Hồng Phi có thể ngăn cản việc tốt kế tiếp, chỉ thiếu điều lăn ra hôn mê.
Trì Mục: “Anh ta rất cẩn thận.”
Lạc Ngu: “Hả? Ý cậu là anh ta cố ý mặc vậy để người ta không nhận ra hả, tôi còn tưởng đây là đam mê của anh ta.”
Trì Mục: “Có lẽ là cả hai.”
Hắn nói thế, lại nhớ đến tấm ảnh mình thấy ở chuyên mục cp.
Lạc Ngu trong tranh mặc đồ nữ nửa kín nửa hở, cậu như là cảm thấy váy ngắn vừa kéo váy vừa lườm. Tranh vẽ biểu tình rất sinh động, thế cho nên Trì Mục thất thần tưởng tượng.
Nếu không tình nguyện mặc vào, có lẽ biểu cảm của cậu cũng đáng yêu như vậy nhỉ.
Lạc Ngu không biết Trì Mục bên cạnh suy nghĩ gì, thấy Bành Hồng Phi và Thôi Hàm đi, vội đi theo.
Cửa phòng bị đóng, Thôi Hàm và Bành Hồng Phi đã vào chủ đề chính.
Thôi Hàm đã chuẩn bị trước, tất đeo sau khi xuống xe bus. Ở trên xe bus anh ta đã được Beta qua đường không biết tên dùng tay giải ngứa, khẩn cấp tìm đến Bành Hồng Phi.
Bởi vì Trì Mục và Lạc Ngu dọa, Thôi Hàm không muốn gặp chuyện không may lúc sắp ra trường nên rất kín tiếng cẩn thận vài ngày.
Thật ra một trăm ngày trước khi thi đại học, Thôi Hàm cơ bản chặt đứt liên lạc với bên ngoài, bởi vì người nhà ép anh ta học tập khá căng thẳng..
Nếu không phải thế thì anh ta không thèm về tìm Bành Hồng Phi, vốn chỉ muốn vui vẻ chút, nhưng bây giờ cũng không có người khác, để tránh phiền toái không cần thiết, vẫn nên vào luôn.
Nghĩ đến Trì Mục và Lạc Ngu, Thôi Hàm vẫn tiếc nuối.
Dù sao hai người này là hai Alpha chất lượng tốt nhất trong trường học. Trì Mục thì Thôi Hàm không muốn dây, người này nhìn là biết dính vào là khó dứt. Nghe nói rất có tiền, ngậm thìa vàng mà lớn lên, tuy rằng cao quý như công tử, nhưng không phải kiểu Thôi Hàm thích.
Anh ta thích nhất là kiểu như Lạc Ngu, đẹp trai rực rỡ, như là hoa đầy gai, hoặc như là con thú dã tâm bừng bừng, toàn mùi thu hút người ta.
Nghĩ đến không hái được Lạc Ngu, nhìn lại Bành Hồng Phi trước mặt, Thôi Hàm không có hứng thú gì nữa.
Nhưng đây chỉ là ý thức, anh ta vẫn còn nhu cầu cấp bách phải hưởng thụ.
Còn một tháng là thi vào đại học xong, mình có thể đạp thằng này, đến chỗ mới tìm Alpha chất lượng tốt.
Khóe môi Thôi Hàm nhếch lên ý mỉm cười ngọt ngào, làm cho Bành Hồng Phi càng thêm gấp gáp.
Thôi Hàm tỏa pheromone ra, lấy cái gì đó trong túi.
“Hồng Phi, anh biết mà, bây giờ vẫn không thể đánh dấu vĩnh viễn đúng không. Chúng ta sắp thi vào đại học đó, không thể đánh cược tương lai của chúng ta đúng hay không?”
Bành Hồng Phi sốt ruột nói: “Yên tâm đi Hàm Hàm, anh nghe em hết.”
Thôi Hàm tựa vào trong lòng hắn ta, cười hài lòng.
Nhưng chuyện chệch đường ray không khống chế được ngay vào lúc mơ màng. Thôi Hàm theo bản năng cảm thấy bất thường và sợ hãi, anh ta muốn thoát đi nhưng không thể giãy giụa.
“Hồng Phi, anh làm sao thế? Anh đã đồng ý với tôi rồi!”
Giọng Thôi Hàm bởi vì kinh hoảng mà gần như chói tai, anh ta điên cuồng muốn đẩy, lại không thể chống lại sự khác biệt giữa Omega và Alpha.
Mà Bành Hồng Phi thì đang thở hổn hển, trông không hề có lý trí, chỉ hành động theo bản năng.
Thôi Hàm càng ngày càng sợ hãi, anh ta c4n Bành Hồng Phi, muốn làm cho hắn ta tỉnh táo.
“Buông ra! Cút ngay!”
Nhưng cố tình bản năng mạnh hơn ý chí, Thôi Hàm giãy giụa.
Anh ta phẫn nộ khóc gào, ánh mắt oán hận giống một con rắn âm độc.
Nếu bị tạo kết đánh dấu hoàn toàn, sau này sống thế nào anh ta cơ hồ có thể tưởng tượng, anh ta không muốn cả đời bị trói buộc với phế vật mình ghét!
Ánh mắt Bành Hồng Phi gần như dại ra, đầu toàn là pheromone không thể chống lại và một câu nói nhỏ ở trong phòng của mình chạng vạng ngày đó.
Mày có thể đánh dấu nó vĩnh viễn.
Thế thì nó vĩnh viễn thuộc về mày.
Mày phải có được nó.
Nó tự nguyện.
Bành Hồng Phi c4n tuyến thể của Thôi Hàm, Thôi Hàm mở to mắt, giãy giụa vô ích.
“Không! Đừng! Cút ngay!”
Mình phải giết hắn ta!
Thôi Hàm thét chói tai làm Lạc Ngu cách một bức tường cũng có thể nghe thấy, tự đáy lòng kính nể Trì Mục.
Lạc Ngu: “Cậu đã làm gì thế?”
Trì Mục: “Một chút ám thị tinh thần thôi.”
Trì Mục từng học mấy cái đó, nhưng không học sâu, nhưng đối phó với loại người ý chí bạc nhược như Bành Hồng Phi là đủ rồi.
Khi bị Alpha mạnh hơn dùng pheromone nghiền áp lăng trì, bên nhược thế sẽ không thể có ý niệm phản kháng trong đầu.
Lúc Bành Hồng Phi mơ màng, Trì Mục ám chỉ hắn ta.
Vốn Bành Hồng Phi đã thích Thôi Hàm, trong lòng có suy nghĩ này, lợi dụng lại càng dễ.
Hơn nữa Thôi Hàm tự nguyện tìm đến Bành Hồng Phi không phải sao?
Bên kia Thôi Hàm vẫn đang điên cuồng, làm bậy phải nhận hậu quả cũng chỉ đến thế.
Tòa nhà bình thường có một tầng ngăn cách pheromone lan tràn nên Lạc Ngu không chịu ảnh hưởng, cậu thoải mái duỗi thắt lưng..
Sau đó động tác cậu dần cứng ngắc, sắc mặt đột nhiên âm trầm.
Cậu nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nghĩ Thôi Hàm là khắc tinh của tôi thật sao ấy?”
Hôm nay lúc ra cửa cậu đã cầu xin các vị thần từ Đông sang Tây, toàn bộ cầu nguyện một lần.
Đừng cho kỳ ph4t tình tháng này chưa đến xuất hiện vào hôm nay! Nhưng mà hình như đến rồi.