Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 56: Tỉnh lại



Sau khi Tề Hoan bị đánh ngất xỉu, lâm vào hôn mê, nhưng lại khác người thường, nàng vẫn có tri giác, có thể suy nghĩ, nhưng ngũ giác (1) giống như bị phong bế, khiến nàng chỉ có thể nội thị mà không thể mở mắt, cũng không thể nghe.

(1) khứu giác, vị giác, thính giác, thị giác, xúc giác

Thái Cực Đồ trong đan điền chuyển động lúc nhanh lúc chậm, không biết vì lý do gì mà cực dương vốn màu trắng dần dần biến thành màu đỏ như máu, viên kim đan ở cực dương cũng dần dần biến hóa, Tề Hoan cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng nàng ẩn ẩn có cảm giác, nếu cứ tiếp tục thế này thì thế cân bằng trong đan điền sẽ bị phá vỡ, đến lúc đó tuyệt đối sẽ bị bạo đan.

Nhưng dù biết tình huống không ổn, thì Tề Hoan cũng không nghĩ ra được phương pháp xử lý, đây dù sao cũng là đan điền của mình, chỉ cần sai một chút là có thể vạn kiếp bất phục (2).

(2) vạn kiếp bất phục: Muôn đời không trở lại được.

Tề Hoan đột nhiên nhớ tới tình cảnh trước khi hôn mê, khi đó hình như nàng bị sát khí ăn mòn, khiến cho đại não bị khống chế. Lúc ấy tuy Mặc Dạ đã đánh ngất nàng nhưng sát khí kia vẫn tiếp tục ăn mòn thần chí của nàng, dường như chính lúc ấy cực dương Thái Cực Đồ đã bắt đầu biến sắc.

Tuy không xác định việc này có tác dụng hay không, nhưng đành không trâu bắt chó đi cày vậy(3), dù sao trong cơ thể mình ngoài Thái Cực Đồ âm dương ra cũng chỉ còn có lực lôi điện.

(3) đồng nghĩa với câu: có méo mó còn hơn không ^.^

Tề Hoan miễn cưỡng thay đổi lực lôi điện trong cơ thể, lúc đầu nàng cẩn thận từng chút từng chút một công kích cực dương, phát hiện lôi điện đi qua chỗ nào thì chỗ đó sẽ trở về màu sắc ban đầu, nhưng không lâu sau lại bị biến sắc.

Mặc kệ có thể biến trở về hay không, có tác dụng là tốt rồi. Vì vậy Tề Hoan cố hết sức sử dụng lực lôi điện, không ngừng tấn công Thái Cực Đồ trong đan điền, không lâu sau trên Thái Cực Đồ xuất hiện một đám mây kiếp (4) lớn.

(4) đám mây chứa sét giống như mây khi độ kiếp, nhưng quy mô bé

Trong bụng Tề Hoan sấm vang chớp giật, bên ngoài thân thể của nàng sấm sét cũng vô cùng vang dội. Những tia chớp màu tím, màu đen liên tục luân chuyển trên người nàng, Mặc Dạ vừa thấy vậy lo lắng cho Tề Hoan, muốn đưa tay kiểm tra một chút. Kết quả, hắn vừa thò tay vào, những tia chớp kia ngưng tụ thành một đám bổ về phía hắn, may là uy lực không lớn. Mặc Dạ không còn biện pháp dò xét hiện trạng của Tề Hoan, chỉ có thể ngồi chờ.

Sắc trời dần tối, phòng không thắp đèn, trong bóng tối, con mắt màu đen của Mặc Dạ dần dần biến thành màu đỏ, khuông mặt vốn biến đổi giờ trở về bộ dạng ban đầu. Tuy lưới sét trên người Tề Hoan chậm rãi biến mất nhưng nàng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, vẻ mặt của Mặc Dạ cũng càng ngày càng ngưng trọng.

“Thiếu chủ, Danh Độ Thiên hỏi người khi nào trở về.” Diêm Quỷ đen xì xì giống như xác ướp từ trong góc tường chui ra, Mặc Dạ thấy hắn đột nhiên xuất hiện cũng không có nửa điểm phản ứng.

“Các ngươi đi trước, đợi nàng tỉnh ta sẽ trở về.”

“Dạ.” Diêm Quỷ nhận lệnh lập tức biến mất.

Trong một phòng khác của hắc điếm, Xích Dực thấy Diêm Quỷ xuất hiện liền lôi kéo hắn, sốt sắng hỏi: “Thế nào, lão đại nói sao?”

Diêm Quỷ lắc đầu.

“Ngươi mau nói a!”

“Lão đại không sao, nhưng Tề Hoan kia hình như đã xảy ra chuyện.”

“Ai, có lẽ lão đại sẽ không trở về ngay đâu, vậy thì hai ta đi trước vậy.” Xích Dực thở dài, tiếp rục cầm cái chân vịt còn sót lại trên bàn bắt đầu ăn… nhưng không đợi hắn há miệng, cái chân vịt bỗng dưng biến mất, cả Diêm Quỷ cũng không thấy đâu.

“Có Ảnh độn thì giỏi lắm à, vô sỉ!” Xích Dực liếm liếm ngón tay, vẻ mặt đưa đám, giống như làn gió bay vụt qua cửa sổ. (TM: Sao ta cảm giác hai người này có JQ vậy?)

Nửa đêm, cuối cùng Tề Hoan cũng có thể mở mắt, nhưng các giác quan khác vẫn bị phong bế, cho nên nàng chỉ có thể nhìn mà không thể nói. Khi nàng nhìn thấy bên giường mình xuất hiện một nam nhân, thì trong lòng liền vô cùng kích động.

Vốn nghĩ rằng mình sẽ không được nếm thử cảm giác “anh hùng cứu mĩ nhân”, không ngờ lại được trải qua. Nam nhân trước mắt tuy không xinh đẹp bằng Khinh Sắc nhưng lại vô cùng có hương vị. Dưới mày kiếm là một đôi mắt phượng, cong cong giống như đang cười song lại làm cho người ta có cảm giác lạnh như băng, dưới sống mũi thẳng tắp là đôi môi quyến rũ giống như đang mời gọi người ta đến nhấm nháp, khóe môi rõ ràng đang cười nhưng lại mang đến một cảm giác như đang châm chọc.

Tất cả những nét đó tạo nên một chữ: Tà, ánh mắt hắn nhìn người khác sẽ khiến tim người đó đập rộn lên, nếu như cặp mắt kia không phải màu đỏ thì tốt rồi.

Thấy Tề Hoan nhìn mình chằm chằm, Mặc Dạ cũng hiểu nguyên nhân, tác dụng của thuật hóa hình đã hết hạn, bất quá trước mắt xem ra không kịp thay đổi rồi. Thôi dù sao sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết, biết sớm hay muộn thì đối với nàng cũng không quan trọng gì.

“Ngươi vẫn khỏe chứ?” Năm phút trôi qua mà Tề Hoan vẫn không nói gì, Mặc Dạ cảm thấy có chút không đúng.

Tề Hoan lắc đầu, nàng một chút cũng không khỏe, nói không nói được, ngửi không ngửi được, tứ chi có thể hoạt động nhưng không có tí cảm giác nào. Tình trạng như vậy chẳng khác gì cái xác không hồn. Hơn nữa trong bụng nàng vẫn còn có sét đánh, sau khi dùng lôi điện, lực lượng này hình như không có ý định rút lui, vẫn tiếp tục gây sóng gió, dù sao đối với mình cũng không có ảnh hưởng gì, Tề Hoan mặc chúng giằng co. Cũng may cực dương của Thái Cực Đồ đã khôi phục được một phần rồi, không biến sắc nữa.

“Không thể nói chuyện?”

Tề Hoan gật đầu.

Mặc Dạ thở dài, tỉnh là tốt rồi, không nói lời nào càng tốt, ít nhất lỗ tai của hắn có thể an tĩnh đôi chút, “Đói bụng không?”

Tề Hoan tiếp tục gật đầu.

“Muốn ăn cái gì?”

Tề Hoan lắc đầu, hiện tại ăn cái gì cũng thấy nhạt như nước ốc, tốt nhất không nên lãng phí đồ ăn.

Tề Hoan cứ gật gật lắc lắc khiến Mặc Dạ suýt hôn mê, cuối cùng hắn lấy giấy bút ra, định đưa cho Tề Hoan viết những thứ nàng muốn.

Sau đó hắn mới biết hành động của mình ngu ngốc cỡ nào. Chữ giáp cốt, đại triện, tiểu triện, chữ khoa đẩu, vô tự thanh thư, rồi cả vẽ tranh cũng không thể biểu đạt được ý của Tề Hoan.

Cuối cùng hắn bỏ cuộc, đặt Tề Hoan lại giữa giường, thuận tiện đắp cho nàng cái chăn bông rồi nhắm mắt làm ngơ.

Một đêm này Tề Hoan ngủ vô cùng an ổn, trời sáng rõ nàng mới lười biếng mở mắt, ổ chăn ấm áp khiến nàng vô cùng lưu luyến, trước kia ngủ đều đá chăn, mỗi lần tỉnh lại thân thể đều lạnh như băng, thêm nữa nàng đều tu luyện vào buổi tối, cũng không biết bao lâu rồi nàng không có một giấc ngủ ngon như thế này.

Phía sau hình như còn ấm hơn, Tề Hoan không nhịn được sáp lại gần, thỏa thích cọ cọ, sau đó ngáp một cái chuẩn bị ngủ tiếp.

Chỉ có điều nàng đột nhiên phát hiện trước ngực mình có thêm một cái tay, vén chăn lên cúi đầu nhìn, phát hiện cái tay kia cũng không phải tay của mình, vậy thì…

Tề Hoan cứng người nghiêng đầu nhìn lại, liền trông thấy một khuôn mặt đang tươi cười rất vô sỉ. (TM: hắc hắc *suy nghĩ đen tối ~ing*)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.