“Bảo Đế thành” Thấy Lôi Kình trở về, Diệp Vi liền chạy ra đón
– Kình, anh về rồi.
– Ừ, sao muộn rồi còn chưa ngủ?- hắn hỏi
– Em chờ anh về.- Ả nói một cách ngọt ngào
– Vậy sao? Lần sau không cần đợi anh, muộn rồi là phải đi ngủ.
– Dạ!
Diệp Vi vui vẻ khoác tay hắn vào trong nhà mà cố tình lờ đi ánh mắt như vô tình như hữu ý nhìn về phía căn phòng không có ánh đèn kia.
Có phải cô đã ngủ rồi không? Nếu cô cũng đợi hắn trở về như vậy thì
sao? Đó là suy nghĩ của hắn khi nhìn về căn phòng tối đèn kia.
– Ông chủ, Hạ tiểu thư vừa gọi điện thoại về báo là cô ấy có việc bận nên tối nay không về được.- Hà tỷ đứng bên cửa cung kính nói.
Mày kiếm hắn khẽ cau lại. Có phải là cho cô tự do quá nên cô không
coi ai ra gì không? Đúng là không có phép tắc gì cả. Hắn không nói gì mà lạnh lùng đi lên lầu.
Hà tỷ vẻ mặt nghiêm túc vội thở ra. Ông chủ không nổi giận.
###$$$####
Thư phòng
– Kim, cậu điều tra Hạ Như Băng đang ở đâu, với ai ngay cho tôi.- hắn lạnh lùng ra lệnh
Đầu dây bên kia, trên đầu Kim Ảnh có nguyên một đàn quạ bay qua. Nửa
đêm gọi điện làm phiền người khác mà còn thái độ như vậy là sao? Thiên
lí ở đâu vậy trời?
Hắn chẳng quan tâm suy nghĩ của người bị hắn làm phiền kia mà rơi vào trầm tư. Hắn không hiểu được bản thân
mình thời gian này bị sao nữa. Người phụ nữ mà hắn nhận định đã trở lại
nhưng sao hắn lại chẳng cảm thấy gì hết mà cái tiểu ngang bướng kia lại
ảnh hưởng đến cô. Hắn cũng không hiểu tại sao bọn Cung Hải Đường lại
không thích Diệp Vi. Lúc trước hắn cho là họ không thích cô ta vì sự
gian xảo của cô ta nhưng hắn cần một người phụ nữ như vậy. Nhưng bây giờ hắn thấy mình cần suy nghĩ lại. Bọn Cung Hải Đường không bao giờ phản
ứng thái quá như vậy. Bởi bọn họ cùng một loại người.
####$$$#$#$####
Khu Nam Khang, phòng 405
Trong phòng trọ ấm áp hai cô gái ngồi trò chuyện với nhau
– Tiểu Dai, sao cậu lại tới thành phố F gấp như vậy? Tới nơi mới gọi cho mình!- Như Băng trách cứ
Cô gái gọi là Tiểu Dai kia cúi gằm mặt tỏ vẻ ăn năn hối lỗi.
– Tiểu Băng, mình…mình…gây ra chuyện lớn rồi.- Tô Dai lo lắng nói
– Cậu nghĩ từ nhỏ đến giờ số rắc rối cậu gây ra còn ít sao?!- Cô
cũng bó tay với người bạn này thôi. Cô nàng này ngây thơ tới ngu ngốc,
luôn khiến người khác lo lắng. Nhiều lúc cô cảm thấy mình giống chị của
cô nàng này hơn.
– Lần này không giống. Mình đánh người khiến người đó bị thương phải nhập viện. Nhưng mình không cố ý. Tại
trời tối mà anh ta lại xông ra chặn đường mình, với lại cậu cũng biết
mắt mình nhìn kém vào buổi tối mà. Mình tưởng anh ta là tên biến thái
nên lấy giày đập vào đầu anh ta. Không nghĩ tới anh ta lại là nhà đầu tư mới của cô nhi viện. Các sơ biết chuyện nên bảo mình tới nơi này tránh
nạn. Nhẽ ra mình định tới xin lỗi nhưng mà người đó lại phát lệnh truy
lùng mình. Anh đã thề là sẽ làm thịt mình nếu bắt được mình.
Hu…hu…mình không muốn bị làm thịt đâu.- cô nàng khóc nấc lên
Như Băng vẻ mặt vặn vẹo
– Cậu đúng là hết thuốc chữa mà. Vậy anh ta tên gì?
– Cái gì mà, hình như là Lăng Thiếu Phong thì phải!- Tô Dai thành thật trả lời
– Cái gì mà hình như, đánh người mà không nhớ tên người ta là sao?
– Mình xin lỗi!- Tô Dai mặt ỉu xìu
thấy vẻ mặt này của bạn thân là cô lại mềm lòng
– Tô Dai, cậu không nên buồn nữa. Cậu đã tới đây rồi thì mình sẽ chăm sóc cậu thật tốt, cứ yên tâm sống ở đây đi.
Tô Dai gương mặt bừng sáng đầy cảm kích. Cô thật may mắn vì có người bạn tốt như vậy.
‘Lăng Thiếu Phong’ cái tên này sao quen thế nhỉ?????
Hắt xì, ai nhắc tên tôi vậy???