Bần Gia Nữ

Chương 75



Không chỉ có như thế, Trương Tiểu Oản cũng giấu ngải diệp và thương truật vốn hái để bán lấy tiền. Đó đều là những dược liệu có tính thực dụng rất lớn, có thể tiêu độc giảm nhiệt. Có điều nàng vẫn cảm thấy bất an, có điều bạc trong tay nàng có hạn vì thế nàng cũng dành hai đêm may đống da thỏ thành xiêm y sau đó bán giá rẻ cho tiệm may để lấy tiền mua những dược liệu cần dùng trong nhà. Đống da thỏ đó nàng vốn định để dành đến mùa đông được giá mới bán nhưng hiện tại chẳng thể nghĩ nhiều như vậy.

Nàng khẩn trương cũng lây sang cả Tiểu Lão Hổ. Hắn biết rõ mình chẳng thể giúp g, chỉ chạy theo mông Trương Tiểu Oản đi khắp nơi, đến học hành cũng không còn tâm trí nào.

Trương Tiểu Oản bất an đến cực điểm, cũng không có tâm tình giải thích cho hắn, chỉ để hắn về học đường truyền tin cho vị tiên sinh kia, để ông ấy cũng trữ lương thực và nước.

Để tránh cho người của Uông gia về sau biết cái gì lại lấy cớ trách móc nàng nên Trương Tiểu Oản cũng để Tiểu Lão Hổ đến báo cái tin. Nàng để hắn nói nhiều ngày nay nóng nực, đến lúc đó thóc gạo sẽ tăng giá, để người nhà bọn họ cũng mua nhiều một chút.

Ai ngờ Tiểu Lão Hổ đi đến tiền viện không đến một lúc đã trở lại, cái mặt hổ nho nhỏ của hắn banh ra nói hắn bị lão thái bà kia đuổi. Bà ta nói xiêm y của hắn bẩn, bảo hắn đừng có mà vào.

“Vậy con có nói những lời kia không?” Trương Tiểu Oản ôm Tiểu Lão Hổ bị người ta ngại bẩn vào trong lòng sau đó cười hỏi.

Tiểu Lão Hổ rất đắc ý mà ngẩng đầu nói, “Mẫu thân muốn con nói gì con đều nói hết, ngày sau bọn họ không có đồ ăn thì cũng đừng có trách chúng ta chưa nhắc nhở.”

Qua vài ngày sau, bất an trong lòng Trương Tiểu Oản rốt cuộc cũng được chứng thực. Trong một tháng rưỡi này ông trời không đổ mưa, ngày càng lúc càng dài, đêm tối ngắn chỉ còn có hai canh giờ. Ánh mặt trời giống như muốn đuổi đêm tối đi, thường thì mọi người còn chưa kịp nghỉ tạm một hồi thì mặt trời đã lại treo cao trên không trung.

Cứ thế sau hai ngày nhân tâm hoang mang rối loạn. Nghe nói đến hoàng đế cũng mang theo quốc sư đi lập đàn cầu mưa, cầu cho thế đạo thái bình. Nhưng qua hai ngày, mặt trời vẫn mọc từ sớm, đến giữa khuya mới chịu đi nghỉ. Dòng sông khô cạn, có vài con suối đã không còn nước chảy ra nữa.

Đợi cho tới khi nước trong sông cũng không cạn, lòng sông hoàn toàn lộ ra ngoài thì đến Tiểu Lão Hổ cũng kinh ngạc. Bấy giờ hắn mới hiểu vì sao lúc trước mẹ hắn lại hoảng loạn như thế. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là đến hầm cất chứa của nhà hắn, kiểm kê hết mọi thứ mẹ hắn đã chuẩn bị tốt sau đó đó yên lặng ghi nhớ trong lòng. Sau khi bò lên hắn còn vây quanh cái hầm cân nhắc một lúc lâu, xác định không ai phát hiện được cái hầm này, thức ăn và đồ dùng của hai mẹ con hắn cực kỳ an toàn rồi hắn mới cảm thấy thoáng an tâm một chút.

Nhưng dù thế hắn vẫn phòng ngừa người ở nhà trước vô cùng, chỉ cần có người không cẩn thận nhìn qua nhà hắn thì hắn lập tức cầm cung tiễn ngắm chuẩn người kia sau đó làm bộ đang ngắm trời đất nhưng cũng đủ khiến người ta sợ đến nỗi vội cách xa nhà bọn họ.

Thời tiết ngày một nóng hơn, hôm nay Tiểu Lão Hổ thậm chí còn không mặc áo, chỉ mặc một cái quần ngồi ở nhà chính nhìn ánh mặt trời bên ngoài, lại nhìn cây hòe hắn trồng trong sân.

Cho dù một ngày hắn tưới rất nhiều nước cho nó thì nó vẫn héo rũ ra, thoạt nhìn giống như sắp chết.

Cái giếng nhà họ vốn dĩ chỉ cần buông nửa trượng dây thừng là có thể gặp nước nhưng hiện tay phải buông hai trượng mới có nước, thế mà……

Nghĩ tới những việc này, Tiểu Lão Hổ thở dài. Lúc này thấy Trương Tiểu Oản cầm một chén cơm lớn mang tới, trên đó còn có thịt xào thơm nức thì Tiểu Lão Hổ lập tức đau lòng mà “Ai nha” một tiếng, trách cứ mẹ hắn, “Mẫu thân, hiện tại còn ăn cơm gì nữa, còn ăn thịt gì nữa, ngài cũng không biết đây là lúc nào à……”

Trương Tiểu Oản thấy hắn giống ông cụ non cáu nhặng lên thì cũng dở khóc dở cười đem bát cơm và đũa nhét vào tay hắn sau đó cười với hắn, “Con mau ăn đi, thịt này phải ăn xong nếu không nóng thế này thịt cũng không để được lâu. Con ăn hết đi mới tốt.”

Hiện nay một ngày chỉ ăn hai bữa, không cho đứa nhỏ ăn no thì làm sao được.

“Đây là thịt khô đã muối tốt, có thể để rất lâu mà.” Tiểu Lão Hổ vẫn đau lòng nghiến răng nhìn chén cơm lớn và đống thịt trên đó.

“Mau ăn đi,” Trương Tiểu Oản sờ sờ tóc hắn, ôn nhu nói, “Con đã xem qua lương thực trong nhà rồi đó, có thể ăn rất lâu.”

“Nhưng cũng không thể ăn nhiều thế này.” Uông Hoài Thiện lắc đầu thở dài nói xong thì cũng vẫn cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt nhét vào miệng mẹ hắn. Thấy nàng nhai thịt cười với mình thì hắn mới há to miệng ăn xong cơm.

Kỳ thật hắn cũng biết mẹ hắn muốn hắn ăn no, như vậy mới có sức, mới có thể nhanh chóng lớn lên. Chỉ là hắn sợ sẽ có ngày ăn hết lương thực, đến khi đó bọn họ phải làm thế nào mới tốt?

Ai, Tiểu Lão Hổ vừa ăn cơm của mình vừa thở dài trong lòng, cảm thấy thế gian này có quá nhiều việc khiến người ta phải sầu lo.

*******

Cứ thế qua một thánh nữa, Đại Phượng triều bước vào tháng tám nóng nhất, bầu trời vẫn không đổ mưa. Không trung là một mảnh sáng ngời, nóng cháy đến nỗi ngẩng đầu nhìn một cái đã thấy hoa mắt.

Sáng sớm hôm nay Tiểu Lão Hổ đã dậy, thừa dịp mặt trời còn chưa quá nóng hắn đi ra ngoài đi dạo một vòng. Lúc trở về khuôn mặt nhỏ của hắn trầm xuống nặng nề. Hắn dùng giọng điệu ông cụ non mà nói với Trương Tiểu Oản, “Lương thực còn chưa chín đã bị cắt về, thân lúa còn ướt coi như có chút nước. Đám Tiểu Xuyên Tử coi đó là đồ ăn vặt mà nhai, có vài nhà định bán tỷ tỷ trong nhà đi……”

Nói đến đây Tiểu Lão Hổ chủ động bò lên đùi Trương Tiểu Oản, ngồi trong lòng mẹ hắn, dựa vào bờ vai nhỏ gầy của nàng mà khổ sở nói, “Nhưng dù muốn bán thì cũng không có ai mua nổi. Nghe nói hiện tại nửa lượng mới mua được một cân hoa màu, làm gì có nhà ai mua nổi? Cho dù là nhà phú hộ cũng không có cơm khô mà ăn nữa rồi.”

Trương Tiểu Oản “Ừ” một tiếng, sau đó ngước mắt chớp cho nước mắt chảy vào trong.

“Mẫu thân, chúng ta không làm mà chỉ ăn, vậy uống cháo thôi.” Tiểu Lão Hổ còn nói thêm.

Trương Tiểu Oản lại gật gật đầu.

“Mẫu thân, mấy hôm nữa chúng ta nhân trời tối đến nhà Đao thúc và Đao thẩm, mang cho bọn họ hai gánh nước nhé.”

“Không gánh được đâu, đổ vào bình, cõng trong sọt đi.”

“Hả?”

“Nếu có người thấy sợ là sẽ bị cướp mất.” Trương Tiểu Oản có chút bi thương mà cười cười, “Những ngày này nóng như vậy, mưa không rơi xuống thì sợ là ngày sau sẽ rất khó khăn.”

Trong năm tai ương thì trăm dặm thi thể chất chồng là bình thường. Lúc trước Trương Tiểu Oản đã chính mắt nhìn thấy, mà hiện tại tình hình còn ghê gớm hơn cảnh hạn hán năm đó ở quê nàng. Nếu hạn hán kéo dài hơn, nguồn nước ở đây đều cạn kiệt, hoa màu trong đất chết hết thì người ta đi đâu kiếm cái ăn bây giờ? Sợ là đến lúc đó cỏ dại, vỏ cây cũng phải gặm.

Đến lúc đó có người vì một miếng cơm mà có thể làm bất kỳ việc gì. Trong lúc đói khát thì nhân tính chẳng là cái gì, chuyện ăn sống đồng loại cũng không phải chưa từng xảy ra.

Màn đêm buông xuống, Trương Tiểu Oản để Tiểu Lão Hổ cõng nước, còn nàng thì cõng 50 cân gạo. Nhân lúc đêm tối bọn họ không cầm theo đuốc mà sờ soạng một đường đi tới trấn Tiểu Miêu theo một con đường khác.

Nàng mang theo Tiểu Lão Hổ nhỏ giọng mà gõ cửa nhà Hồ Cửu Đao. Hồ nương tử nhìn thấy nàng thì vội đón bọn họ vào.

Lúc nhìn thấy nàng cõng đến một vại nước lớn và một sọt gạo thì mắt Hồ nương tử đỏ lên, “Cũng chỉ có ngài tâm địa thiện lương, ở thời điểm này còn nhớ tới chúng ta.”

“Muội nói gì đó? Muội cũng biết nhà chúng ta có giấu một ít, còn nhiều lắm. Nhà muội thân thích nhiều, ta sợ trong nhà có dư lương thực cũng bị người ta tới mượn hết rồi. Biết muội không thể cự tuyệt người khác nên ta mang đến cho nhà muội một chút. Giấu kỹ đi, đừng để Đại Bảo bị đói.” Lúc Trương Tiểu Oản nói thì cũng ôm Đại Bảo lúc này đã tỉnh, vừa từ trên giường bò xuống đứng bên cạnh nàng. Nàng móc từ trong ngực ra bao kẹo, nhéo một khối đường nhét vào miệng hắn, tinh tế nói với hắn, “Đây là Lão Hổ ca ca thay con giữ lại, chỉ có một chút này thôi, con ăn dần nhé, biết không?”

“Đã biết, thẩm thẩm.” Đại Bảo tham lam mà vừa ăn đường vừa ôm lấy Trương Tiểu Oản sau đó xoay người vươn tay ra với Tiểu Lão Hổ vừa cùng Hồ Cửu Đao đi giấu lương thực về nói, “Ca ca ôm.”

Tiểu Lão Hổ vội vàng duỗi tay ôm hắn, vẻ mặt đau lòng, “Sao lại gầy thế này, hàng ngày đệ không được ăn no sao?”

Đại Bảo đã lâu không gặp hắn nên nhớ hắn vô cùng, lúc này cũng cực kỳ thân thiết với hắn. Hai tay Đại Bảo ôm chặt cổ Tiểu Lão Hổ, còn chu cái miệng đang nhai đường, hàm hồ nói, “Ca ca cũng ăn……”

Tiểu Lão Hổ bị hắn chọc cười rộ lên, “Ca ca ăn ở nhà rồi, đệ ăn đi.” Nói xong hắn quay đầu nói với Hồ nương tử, “Đao thẩm, mẫu thân còn mang tới một bao thịt khô, mỗi ngày ngài xé một ít cho Đại Bảo ăn. Nam tử hán phải ăn thịt mới lớn lên được, có phải hay không Đại Bảo?”

Một câu cuối cùng Tiểu Lão Hổ cười nói với Đại Bảo. Thằng nhỏ nghe xong thì vội vàng gật đầu, ha ha cười dựa trên vai Tiểu Lão Hổ nói, “Đúng vậy, đúng vậy……”

Hồ nương tử mặc hai đứa nhỏ chơi đùa còn mình lôi kéo Trương Tiểu Oản tới một bên, sau đó nhỏ giọng nói với nàng, “Mắt thấy nếu còn tiếp tục thế này thì ngày sau sợ là sẽ càng khó hơn, những thứ giấu trong nhà kia tỷ ngàn vạn đừng cho đám người nhà trước biết được.”

“Ta biết.” Trương Tiểu Oản cười cười nói, thỏ khôn có ba hang, nàng không phải chỉ có một chỗ cất giấu lương thực.

“Tỷ biết thì tốt rồi.” Hồ nương tử lo lắng xong cho Trương Tiểu Oản mới nhớ tới nhà mình. Phụ nhân ngày thường vốn dĩ kiên cường mà nay lại rớt nước mắt, “Trong nhà mấy ngày nay thật sự quá tệ. Cũng may lúc trước nghe lời tỷ nên gia súc đều đã bán lấy tiền mua lương thực chứ nếu không sợ là đến cháo cũng không có mà uống. Nhà ta vẫn còn coi như tốt, nhưng thân thích của trượng phu còn có lão nhân, một năm này sợ là không biết thế nào……”

Hồ nương tử nâng tay lên lau nước mắt nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được khóc rống lên, “Người sắp chết đói tới nơi, nhà chúng ta cũng không tàn nhẫn nổi, dù sao cũng phải chia cho những nhà không tích trữ lương thực chút gạo để mấy miệng ăn còn sống được chứ? Cứ thế cho tới cho lui, nhà này mười cân, nhà kia mấy chục cân, nhà chúng ta cũng khó khăn rồi. Trước mắt thấy trong nhà không còn thừa bao nhiêu lương thực, ngoài ruộng lúa đều héo khô hết, đến cọng cỏ cũng không tìm thấy thì phải làm sao đây? Mỗi ngày Đại Bảo đều hỏi sao Lão Hổ ca ca không tới, trong lòng ta khổ không nói nổi. Hai mẫu tử tỷ đã như thế, ta làm sao có thể dẫn hắn tới nhà tỷ xin cơm xin kẹo ăn chứ……”

Lúc nàng khóc thì Hồ Cửu Đao cũng về đến phòng, thấy nàng khóc thì xấu hổ đứng ở kia xoa xoa tay, không biết nói cái gì mới tốt.

Hồ nương tử vừa thấy hán thì lập tức lau khô nước mắt, mặt giãn ra thành nụ cười nói, “Giấu xong lương thực chưa?”

“Giấu xong rồi.” Hồ Cửu Đao nhìn nàng, trong mắt có đau lòng.

“Lương thực tỷ tỷ đưa tới, Cửu Đao, lần này chúng ta không cho bọn họ có được không? Để lại cho Đại Bỏ nhà chúng ta ăn được không?” Hồ nương tử thương lượng với hắn.

“Để lại, phải để lại chứ.” Hồ Cửu Đao cuống quít gật đầu. Đau lòng trong mắt hắn càng sâu hơn, “Trước đó nàng cũng không cần cho bọn họ mượn nhiều lương như thế.”

“Sao có thể……” Hồ nương tử đi qua bên cạnh cầm chén đổ nửa chén nước cho hắn, chờ hắn uống xong nàng lại sửa xiêm y cho hắn nhẹ nhàng nói, “Trước kia bọn họ đều từng cho chàng cơm ăn, sao chúng ta có thể ở lúc này mà cự tuyệt không giúp? Chúng ta không thể làm người không phúc hậu thế được.”

Hồ Cửu Đao hổ thẹn mà cúi đầu, lúc này không còn mặt mũi nào ngẩng đầu nhìn vợ mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.