Sau khi hoan ái trắng đêm, tỉnh lại, đã là ba giờ chiều. Ái Tĩnh vội vàng mở điện thoại di động ra, phát hiện hộp thư đầy những tin nhắn giận dữ của đám chị em, cô vội vàng gọi điện thoại về, còn đánh bài liều lấy cớ uống rượu say khướt cùng đám bạn thời trung học.
“Chuyện gì xảy ra với cậu? Bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò này hả!” Hướng Duy Mỹ tức giận mắng to.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Ái Tĩnh không dám cãi lại, làm cho người ta lo lắng, bị chửi là phải.
“Nhớ mời bọn mình ăn bánh bao hấp Đỉnh Thái Phong, bồi thường tổn thất tụi này lo lắng, cả đêm không ngủ!” Ái Tĩnh rất áy náy khi nghe giọng nói thảm thiết của Hướng Duy Mỹ
“Được ──” Ngoại trừ cắt đất bồi thường, cô còn có thể làm cái gi?
Hạ Phong một bên thưởng thức bộ dáng khéo léo của Ái Tĩnh, một bên thông báo cho bà Vương có thể chuẩn bị ăn cơm rồi.
Truyện trò xong với đám chị em, Ái Tĩnh nhăn nhó trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên chuyện. Hạ Phong vội vàng dụ dỗ cô tắm nước nóng trước, sau đó trở lại mới ăn.
“Không cho phép anh đi theo!” Ái Tĩnh nhìn chằm chằm người đàn ông, cảnh cáo trước.
“Được được được, em nói thế nào thì là thế đó, là anh có lỗi với em.” Hạ Phong lấy lòng, chỉ sợ chọc giận thêm bạn gái.
Nhìn anh đổi ý, hơn nữa thái độ phối hợp, sắc mặt của Ái Tĩnh mới giãn ra, vào phòng tắm.
Hạ Phong chạy đến phòng bếp nhìn bà Vương thi triển tài nghệ.
Ừ, bánh trôi mặn thơm ngào ngạt, làm cho người ta chảy nước miếng nha…
Ái Tĩnh rửa mặt xong, đi xuống lầu liền bị mùi thơm hấp dẫn, bụng không có tiền đồ vang dội ừng ực.
Thấy bà lão hiền lành cười ha hả vẫy tay về phía cô, cô chọn chỗ ngồi cách xa Hạ Phong nhất, không một chút khách sáo, bưng một chén bánh trôi mặn, ngồi xuống ăn ngấu ăn nghiến.
Thật sự là quá khi dễ người mà! Thái độ của Ái Tĩnh đả thương lòng tự tôn của Hạ Phong.
Cô có bánh trôi mặn để ăn cũng là anh cầu xin, cô hẹp hòi như thế này, chỉ để ý mình không để ý tới anh sao?
Hừ, không sao.
Hạ Phong vừa uống nước, vừa thử máy ghi âm trong phòng bếp, sau khi xác định chức năng bình thường, anh lấy ra một băng ghi âm thần bí, nhìn cô gái đang ăn vui vẻ một cái, sau đó bắt đầu mở máy.
“Phốc ──” Tiếng rên rỉ tuyệt hảo khiến Ái Tĩnh phun hết nước canh ra ngoài
“Lớn như vậy còn như thế, thật không vệ sinh.” Hạ Phong lắc đầu một cái, lành lạnh phê bình.
“Anh mới không vệ sinh!” Ái Tĩnh tức giận, mặt đỏ lên.
Thậm chí có người vô sỉ như vậy sao?
Anh làmcho cô thần trí mơ hồ, ép khô toàn bộ thể lực của cô, sau đó ghi âm cuộc đối thoại trên giường, thành công làm bản cam kết theo đuổi tình yêu? Rốt cuộc anh muốn như thế nào?!
“Ai kêu em chỉ lo ăn bánh, không quan tâm tới anh.” Hạ Phong biểu tình buồn bã.
“Anh.. . .” Ái Tĩnh bị tức đến nói không ra lời, chỉ có thể hỏi ngược lại, “Ăn cơm còn phải nói chuyện phiếm với anh sao?”
“Không phải.” Mục đích đã đạt được, Hạ Phong liền tắt đi máy ghi âm, cẩn thận từng li từng tí cất vào trong túi.
“Vậy thì tại sao?”
Hắc hắc. .. không ngờ có ngày hoàng tử cũng phải dùng tới chiêu thức ấu trĩ này?
Ái Tĩnh nhìn Hạ Phong cất đồ vừa tiếc vừa hận.
Nếu như diễn xuất của cô không phải cũng tốt, cô thật muốn bán cái tin tức này cho mấy tờ báo lá cải, khiến phụ nữ có ảo tưởng tới Hạ Phong bớt đi một ít.
“Muốn ăn chén bánh trôi mặn kia của em.” Cái chén của cô trông rất ngon.
“Bên kia còn có một nồi . . . . .” Đầu bếp nấu cả một nồi, anh tội gì chấp nhất muốn cái chén trên tay cô?
“Cái đó ăn không ngon!” Tính khí đùa bỡn của Hạ Phong bắt đầu nổi lên.
Tại sao? Đây là đồ cùng một nồi mà?
Nhìn Hạ Phong nửa ngày, rốt cuộc Ái Tĩnh cũng buông tha tranh chấp với anh, hay tay nâng chén bánh đến trước mặt anh. “Không thèm tranh giành với anh. Cậu chủ, mời cậu chén này.”
Sau khi để chén xuống, cô đi lấy cho mình một chén khác, ngồi ăn một cách vui vẻ.
Hạ Phong ăn chén canh trước mặt này, nhìn lại Ái Tĩnh một chút, cảm giác bánh trôi trong chén lúc Ái Tĩnh ăn không có ngon như vậy.
“Chén này quá bình thường, anh muốn chén kia!” Anh ngang ngược ra lệnh lần nữa.
“Này, không phải anh quá nhàm chán chứ? Rõ ràng chính là đồ giống nhau. . . . .” Thấy Hạ Phong lại muốn đem băng ghi âm đặt vào trong máy, Ái Tĩnh đứng yên giơ cờ đầu hàng.
“Được, chúng ta trao đổi.” Cô cũng không có hơi sức phục vụ thiếu gia cáu kỉnh này, trao đổi chén với anh.
Hạ Phong mím môi, nhìn Ái Tĩnh ăn rất ngon, chính mình tự ăn lại không phải như thế. . . . .
Chỉ trong chốc lát, anh rốt cuộc nhận thức vấn đề ở nơi nào.”Anh muốn cùng em ăn chung một chén, vậy thì ăn sẽ rất ngon, anh không cần tự mình ăn chén riêng”
Nói xong, anh ngồi xuống bên cạnh Ái Tĩnh, tự ý cầm thìa trong chén bánh trôi của cô.
Ừ, cảm giác quả nhiên rất ngon!
Ái Tĩnh ngây người nhìn. Người đàn ông này quả nhiên rất nhàm chán. . . . . .
Nhưng nhìn anh múc bánh trôi trong chén, cô thật không phục. Cô đói đến nỗi
ngực dán vào lưng rồi, anh lại muốn cướp đồ ăn của cô? !
Vì vậy cô nhanh chóng đưa thìa ra, giành vớt bánh trôi trong chén với Hạ Phong.
Nếu anh xuống giường thì thu lại thái độ ga lăng, vậy thì đến đây đi! Muốn cướp đồ ăn, cô tuyệt đối sẽ không để mình bị thua!