Sau khi những sợi tóc dài rơi xuống, không biết có phải do tác dụng tâm lý không mà Tân Đàm cảm thấy đầu mĩnh bỗng nhẹ nhõm hẳn, giống như tất cả trói buộc đã tan thành mây khói theo mái tóc dài bị cô cắt đi.
Tân Đàm giơ tay lên, nhìn cái dây buộc tóc có hình ngôi sao trên cổ tay. Theo lý mà nói hiện tại cô đã không cần dây buộc tóc nữa, hẳn nên ném cái dây buộc tóc này đi.
Đúng là Tân Đàm có nghĩ tới việc này, nhưng khi cô nhìn thấy một vòng sao sáng trên đó, trong đầu bỗng hiện lên một cái tên… Kỳ Xán.
Cô cúi đầu nhìn chiếc áo hoodie dính đầy máu tươi đã bẩn không thể tả. Cô không còn nhớ rõ màu sắc ban đầu của nó nữa, chỉ có vầng trăng nhỏ màu vàng trước ngực, từ đầu tới cuối vẫn in trong mắt cô.
Tân Đàm giơ tay lên, để ngôi sao tới gần mặt trăng. Đôi mắt cô chậm rãi cong lên.
Tân Đàm không ở trong cửa hàng trang sức này lâu, nhưng cô cũng không có mục đích, cô chỉ đi về một phương hướng, đi thẳng. Tóm lại, bước chân cô chưa từng dừng lại.
…
Trong lúc Úc Gia Trí đi cứu con zombie kia đã kinh động đến đám zombie đang lảng vảng quanh đó, khiến chúng cảm thấy nơi này có náo nhiệt để xem, lập tức xông tới. Kỳ Xán không thể không lùi sang một bên, nhưng qua một lúc lâu anh vẫn không thấy đám zombie đó tản ra, nên định tới nơi khác nhìn xem.
Kỳ Xán đi vòng qua từ một bên khác, đám zombie đang hóng hớt kia không hề phát hiện. Chẳng mấy chốc anh đã đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi. Anh nghĩ đến việc Úc Gia Trí rất tham ăn, vả lại trước khi tìm được Tân Đàm anh cũng không thể bỏ mặc Úc Gia Trí, bèn đi vào bổ sung một chút vật tư.
Sau khi nhét đầy ba lô, Úc Gia Trí đỡ con zombie chỉ còn nửa bên cổ kia tới.
Kỳ Xán chú ý tới trang phục kẻ sọc màu xanh đậm con zombie mặc trên người, là áo tù. Chứng minh con zombie này trốn từ trong ngục giam ra. Nhưng ngục giam gần nhất cũng cách nơi này hơn mấy chục dặm, cũng không biết nó chạy xa như vậy bằng cách nào?
Kỳ Xán nghĩ mãi không ra, nhưng con Zombie Kẻ Sọc này vừa nhìn thấy người là lập tức vội vàng lắc cổ vồ tới, sau đó phát hiện Kỳ Xán đang đứng trong cửa hàng tiện lợi thì chợt dừng bước, ngã nhào lên người Úc Gia Trí đang có lòng dìu nó.
Kỳ Xán: “…?” Dạo này đám zombie cứ là lạ thế nào ấy.
“Lo chuyện bao đồng.” Kỳ Xán vừa ra hiệu vừa nói với Úc Gia Trí.
Úc Gia Trí lập tức kêu gào cãi lại. Anh ta cảm nhận được con zombie này giống với mình, bởi vì nó sẽ cầu cứu, hai mắt sẽ ánh lên vẻ cầu xin.
Kỳ Xán nghe không hiểu anh ta đang kêu gào cái gì, anh đeo ba lô lên lưng, bước ra cửa hàng tiện lợi, tiếp tục vừa đi vừa dán thông báo.
Úc Gia Trí đỡ Zombie Kẻ Sọc, giao lưu với anh: “Anh còn nhớ rõ tên của mình không? Tôi tên Úc Gia Trí.”
“Tôi là zombie, không có tên.” Zombie Kẻ Sọc lạnh lùng nói, quả là trở mặt không nhận “xác”.
“Anh thông minh hơn bọn họ, chắc chắn là anh biết tên của mình. Thực không dám giấu giếm, tôi vẫn luôn tìm những zombie giống như tôi, muốn tìm lại không tìm được, anh đi theo tôi một thời gian đi! Chúng ta dễ nói chuyện!”
Zombie Kẻ Sọc bị anh ta ồn ào đến đau cả tai, bất đắc dĩ nói: “Tôi tên Phương Dã.”
“Ồ.” Úc Gia Trí nhìn chằm chằm vào cổ Phương Dã, nói: “Anh bị đồng loại của chúng ta tấn công à? Con zombie kia cũng tàn nhẫn ghê, tôi nghĩ thôi đã thấy sợ.”
Phương Dã rất tán thành: “Con zombie kia có cặp răng nanh sắc bén nhất trên thế giới!”
“Người anh em đã phải chịu khổ rồi.” Úc Gia Trí nhìn vẻ mặt lạnh lùng khó chịu của Phương Dã, nhận thấy được con zombie kia đã khiến hắn ta bị ám ảnh tâm lý. Anh ta ngẫm nghĩ, nói: “Tôi biết một em gái zombie, mặc dù ít nói nhưng giọng rất hay, đáng yêu cực! Chờ chúng ta gặp được cô ấy, tôi giới thiệu cho hai người quen nhau.”
Phương Dã đồng ý ngay tắp lự: “Được!”
Nhìn quen đồng loại cắn cổ hắn ta không chút do dự, Phương Dã cần gấp một em gái zombie để rửa mắt.
Kỳ Xán đi trước bọn họ một đoạn, nghe hai con zombie gào qua gào lại, giống như đang nói chuyện… Chẳng lẽ sau khi bọn họ trở thành zombie thì sẽ trở nên nói nhiều?
Kỳ Xán tưởng tượng về một Tân Đàm nói nhiều, không nhịn được cười khẽ một tiếng. Nhưng anh lại nghĩ, Tân Đàm không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng dùng ngôn ngữ của zombie gào với anh hai tiếng anh đã cảm thấy thanh máu mình cạn sạch rồi.
Bởi vì Đàm Đàm thật sự đáng yêu quá mà.
Đúng lúc này, Kỳ Xán đi qua một con hẻm nhỏ, thoáng lơ đãng, nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đang vừa sợ hãi khóc thút thít… vừa dùng dao gọt hoa quả đâm vào cổ một gã đàn ông đang bắt đầu biến thành zombie.
Kỳ Xán lạnh nhạt thu tầm mắt lại, nhưng Diêu Lâm Lâm đã nhìn thấy anh. Một người nhìn thấy “hiện trường án mạng” như Kỳ Xán còn không bị dọa, nhưng “hung thủ” là cô ấy lại hoảng sợ tới nỗi ném văng con dao gọt hoa quả ra, chạy qua người anh trốn đi, giống như Kỳ Xán là hung thần ác độc gì vậy.
Úc Gia Trí đang nói chuyện với Phương Dã đi đến cạnh Kỳ Xán, khịt khịt mũi, ra hiệu nói với Kỳ Xán, hình như anh ta ngửi được mùi của Tân Đàm.
Cùng lúc đó, Phương Dã đang đứng sau lưng Úc Gia Trí cũng cảm nhận được Tân Đàm từng có mặt ở đây. Hắn ta nhìn thoáng qua cái xác đang biến đổi kia, quả nhiên nhìn thấy một vết thương đẫm máu thối rữa trên cổ gã.
Sau khi Kỳ Xán hiểu rõ ý của Úc Gia Trí, anh lập tức đi lên trước, quan sát thi thể của gã đàn ông kia. Tiếp đó anh lại nghĩ tới cảnh tượng lúc người phụ nữ cầm dao gọt hoa quả kia rời đi, rõ ràng quần áo của cô ấy không chỉnh tề.
Kỳ Xán nghĩ, anh có thể ghép ra tình cảnh lúc ấy một cách đại khái… Anh đoán, có lẽ Tân Đàm còn chưa đi xa, nói không chừng anh có thể tìm được cô.
Úc Gia Trí tập trung phân biệt mùi hương do đồng loại để lại, ra hiệu cho Kỳ Xán đuổi theo anh ta. Kỳ Xán không chút do dự đuổi kịp, chẳng mấy chốc họ đã ngoặt qua góc đường, đi tới một cửa hàng trang sức.
Kỳ Xán bước nhanh vào đó, ngoài vết máu còn lưu lại trên mặt đất thì trong cửa hàng này chỉ còn một đống tóc dài với những vết cắt lởm chởm rơi trước gương.
Tân Đàm đã không còn ở đây.
Úc Gia Trí không nhìn thấy Tân Đàm thì cũng hơi khó hiểu. Anh ta kéo kéo Kỳ Xán, tỏ ý bọn họ đi tiếp, chắc chắn sẽ tìm được Tân Đàm. Nhưng lần này Kỳ Xán đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, anh lẳng lặng nhìn những sợi tóc dài đen nhánh trên mặt đất, hai mắt chua xót.
…
Tân Đàm cũng không biết mình đang ở đâu, cô chỉ xác định được là mình đang chậm rãi đi sâu vào trong khu vực thất thủ. Càng đi sâu vào khu thất thủ, cô càng có thể dễ dàng trông thấy đồng loại đang đi lại trên đường cái.
Bọn họ không hề có lý trí, ăn tươi nuốt sống, giống như đó chính là lý do tồn tại của họ.
Tân Đàm nghĩ, có lẽ cô cũng nên như vậy. Cô như hiện tại, mới là kẻ lạc loài trong đám zombie.
Ngay lúc Tân Đàm đang ngẩn người, bờ vai cô bỗng nhiên bị vỗ một cái. Cô quay đầu nhìn sang, đầu tiên là nhìn thấy dấu tay máu mới xuất hiện trên vai, sau đó cô nhìn thấy một bím tóc xinh đẹp, hơi rối, đang vén ra trước ngực.
Tân Đàm nhận ra nó là con zombie cô gặp được ở cửa hàng trang sức hôm qua, con zombie đó khẽ mỉm cười với cô, chỉ vào bím tóc xinh đẹp của mình.
“Xinh đẹp! Xinh đẹp!”
Tân Đàm nghe nó nói chuyện lại nghĩ zombie nên như vậy, hệ thống ngôn ngữ phát d*c không hoàn toàn, sẽ chỉ nói được một hai chữ ngắn gọn.
Zombie Bím Tóc thấy cô không có phản ứng thì hơi khó hiểu, sau đó dường như nó chợt hiểu ra gì đó, lấy từ trong cái túi rách bươm của mình ra một miếng thịt đẫm máu, nhét vào tay Tân Đàm.
Tân Đàm sững sờ nhìn, cô lại nghĩ, đây đúng là thứ zombie nên ăn. Cô giơ tay lên, thử đặt miếng thịt này vào trong miệng, nhưng vừa tới gần đã cảm thấy buồn nôn, thịt trong tay cũng rơi xuống đất.
Zombie Bím Tóc vội vàng nhặt thịt lên cất lại vào trong túi, không ngừng gào về phía Tân Đàm, nó hơi tức giận vì hành vi lãng phí đồ ăn của Tân Đàm.
“Xin lỗi.” Tân Đàm chậm rãi nói: “Cô muốn tôi tết tóc lại cho cô à?”
Mặc dù zombie bím tóc không nói được nhiều, nhưng hiểu ngôn ngữ của zombie thì hoàn toàn không có vấn đề. Nó lập tức gật đầu, nhìn Tân Đàm đầy chờ mong.
Tân Đàm bảo nó ngồi xuống, sau đó quỳ sau lưng nó, giúp nó chải lại mái tóc đen dài, rồi một lần nữa tết một bím tóc xinh đẹp.
Chẳng mấy chốc đã tết xong, Zombie Bím Tóc lấy ra một cái gương nhỏ không biết nhặt được từ đâu ra, soi lên tóc mình, vui vẻ không thôi.
Tân Đàm im lặng nhìn Zombie Bím Tóc. Cô cũng muốn giống như đối phương, dễ dàng vui vẻ đến vậy, nhưng cô không làm được. Cô nghĩ, có lẽ là vì trong zombie cô vô cùng thông minh, cho nên cô mới khó có thể vui vẻ một cách dễ dàng.
… Có lẽ làm một con zombie không có lý trí, cô sẽ vui vẻ một chút, đúng không?
Tân Đàm ngơ ngác nghĩ.
Zombie Bím Tóc lại chỉ vào mái tóc ngắn lởm chởm trên đầu Tân Đàm, nói: “Tóc! Tóc!”
“Cắt rồi.” Tân Đàm trả lời.
Zombie Bím Tóc vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên phần đuôi tóc so le không đồng đều của cô, nói: “Tiếc quá!”
“Không đáng tiếc.” Tân Đàm đáp.
Zombie Bím Tóc một mực lắc đầu.
Tân Đàm lại bất ngờ nói: “Cô cho rằng thịt thối trên mặt chúng ta có đẹp không?”
“Đẹp! Đẹp!”
“Nhưng tôi thật sự muốn cạo hết thịt thối trên mặt đi.”
Zombie Bím Tóc nói: “Đáng tiếc!”
Tất nhiên là Tân Đàm hiểu, ý Zombie Bím Tóc là cạo thịt thối đi thì đáng tiếc, trong suy nghĩ của nó, zombie nên là như vậy, cho nên thịt thối trên mặt là “đẹp”.
Tâm trạng của Tân Đàm càng trở nên tồi tệ, đôi mắt trắng đục của cô ảm đạm không chút ánh sáng: “Tôi cũng muốn giống cô…”
Hiện tại cô rất khó chịu, vô cùng khó chịu, không chỉ là cảm giác đói khát trong cơ thể, còn có nỗi đau khổ trong lòng. Cô nghĩ, nếu cô không có lý trí thì sẽ không như vậy.
Trở thành một con zombie không có lý trí tốt biết bao, chỉ cần một bữa tiệc lớn là có thể vui vẻ, dễ như trở bàn tay.
Tân Đàm nghĩ, nếu cô không thể thay đổi tình trạng đau khổ hiện tại của mình, có lẽ chỉ có thể gia nhập.
Zombie Bím Tóc nhìn Tân Đàm mãi chẳng nói thêm câu gì, nó cảm thấy hơi nhàm chán, nói “tạm biệt” Tân Đàm xong thì muốn rời đi.
Tân Đàm hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
“Tùy tiện.” Zombie bím tóc nói.
Zombie bọn họ hẳn là không có mục tiêu, bọn họ chỉ cần hướng về nơi sầm uất nhất, nhiều người nhất. Nước chảy bèo trôi, là mục tiêu duy nhất của bọn họ.
Tân Đàm ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng dứt khoát đi về phía bắc. Cô không có mục tiêu, nhưng nơi này cũng không đáng để dừng chân, cho nên cô vẫn chọn đi thẳng.
…
Sau khi ra khỏi cửa hàng trang sức, bởi vì gần đó có quá nhiều zombie khiến mùi hương Tân Đàm để lại bị pha loãng, cho nên Úc Gia Trí đã đánh mất tung tích của Tân Đàm.
Lúc này Phương Dã nói với anh ta: “Tôi muốn tới nhà tù Bắc Sơn. Nơi đó ở phía bắc Vân Thành.”
“À! Anh muốn đi à! Anh tới đó làm gì?” Úc Gia Trí không nỡ thả Phương Dã đi, bởi vì Phương Dã đi thì sẽ không có zombie nào nói chuyện với anh ta.
“Đi cùng không?” Phương Dã đã không nhớ rõ lí do mình muốn tới đó, nhưng hắn ta muốn đi.
Úc Gia Trí gật đầu không chút do dự, sau đó len lén nhìn sang Kỳ Xán đang nhặt tóc. Anh ta cảm thấy trông Kỳ Xán rất đáng thương. Anh ta cũng không dám nói với Kỳ Xán là mình không tìm được Tân Đàm, bằng không thì có thể người đáng thương sẽ biến thành anh ta. Cho nên cái đầu nhỏ tự cho là thông minh của Úc Gia Trí nói dối với Kỳ Xán là ngửi thấy mùi của Tân Đàm ở phía bắc.
Kỳ Xán không có cách nào để tìm được Tân Đàm, với anh mà nói thì đi chỗ nào cũng giống nhau. Nếu Úc Gia Trí đã nói là đi về phía bắc, vậy thì đi về phía bắc.