Lúc hắn chở nó về tới nhà cũng đã 6 giờ tối. Nó vào tấm rửa rồi nhảy lên giường ôm điện thoại. Nhớ tới chuyện lúc nãy hắn ở bên cạnh nó không rời một bước, nó thấy lòng ấm áp hẳn, ôm chăn cuộn quanh người lăn lộn trên giường, miệng cười tươi rói. Đang chìm đắm trong mơ mộng thì nguyên cái tụi âm binh kéo vào phòng nó khóc lóc:
– Uyên Nhi ơi! Mày còn sống hả, sao không chết đi cho tao đỡ mệt… Huhu…mày biết nãy giờ tao khóc hết hai xô nước mắm…ý nhằm…hai xô nước mắt không hả…huhu – Ngân ôm nó lắc tới lắc lui, mặt giàn giụa Nước Nhỏ Mắt
– thôi đi mẹ, mày muốn tao chết lắm phải không, còn bày đặt lấy thuốc nhỏ mắt làm nước mắt nữa, LỐ – nó hất tay Ngân ra
– ê! Mày biết đứa nào bày ra cái rắn rết này không, tao nghĩ là con Thanh Thủy, nhất định là nó, chỉ có nó mới làm ra cái chuyện bại hoại này – Yến
– mày nói cũng không sai, chỉ có nó mới biết con Nhi nó ám ảnh cái gì nên mới cắt cổ rắn để cho nó chảy máu tùm lum khắp sàn nhà. Nhưng mà… – Ngân
– không phải nó làm! Nó chỉ là người tiếp tay còn người làm là con Ly với con Linh – nó cắt ngang lời Ngân, ánh mắt bí hiểm
– ý mày là – Ngân, Yến đồng thanh
– phải! Con Thủy chỉ nói cho hai đứa nó biết tao ám ảnh những “con vật bị chảy máu khắp nơi rồi từ từ chết”, còn 2 con Ly, Linh là người trang trí cho lớp mình trang hoàng như vậy cũng chỉ vì muốn trả thù cái tát của tao thôi.. Hừ! Đúng là lũ não ngắn – nó cười lạnh, nói tiếp – dù gì cũng cảm ơn tụi nó đã cho tao một vé trở về ký ức tuổi thơ khá là bất hạnh… Hừ! Tao sẽ không để yên đâu – sắc mặt nó giờ lạnh băng, hiểm ác, khác hẳn gương mặt vui cười mọi ngày
Đúng lúc Nam bưng tô cháu trắng nóng hỏi lên. Nó lập tức thay đổi sắc mặt, vui cười với anh
– cháo anh tự nấu đó, em ăn đi – Nam cười cười khi thấy nó bình thường lại, nhớ lại lúc nãy nó như cái sát không hồn nhìn mà đau lòng.
– ăn được không đây trời, lỡ ăn dô rồi nhập viện luôn rồi sao? – nó
– “….”
——————————
Cùng lúc, tại quán bar nổi tiếng ở thành phố. Mọi thứ rất mập mờ chìm ngập trong âm nhạc và đèn led mờ ảo. Trong phòng Vip3, ba cô gái cùng diện một bộ đồ đen, ngồi trên ghế cầm ly rượu. Không ai nói với ai một lời, ngồi lắc lư theo điệu nhạc.
– không uổng phí công sức của chúng ta…haha…nhớ lại lúc đó, con Uyên Nhi ngồi như người mất hồn nhìn rất thích nha – Linh lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí im lặng
– hừ! Đó là cái giá phải trả cho bất cứ ai dám đụng vào con Ly này… Haha…
– cao ngạo – Thủy thốt ra một câu, làm sự vui mừng của hai nhỏ tuột mất
– gì chứ – Ly quay phắt nhìn Thủy ánh mắt tối sầm
– các cô đừng vội mừng! Các cô đúng là ngốc nghếch, tôi đã cho một ngợi ý tuyệt vời như thế mà không biết động não – Thủy khinh bỉ
– không phải kết quả rất thành công hay sao – Linh hất mặt lên
– các cô nên nhớ Uyên Nhi rất thông minh… Chỉ cần tốn một tí sức vận động suy nghĩ thì thừa biết các cô làm ra những chuyện nhàm chán đó. Các cô nghĩ nó sẽ dễ dàng bỏ qua cho các cô sao… À mà chưa tới lượt nó đâu các cô đã bị Vương Đông làm cho…BÙM…haha – Thủy lẳng lơ
– ý cô là…- Linh
– YES…YES…YES! Luly cô cũng thừa biết Vương Đông thích Uyên Nhi, hắn đường đường là một đại thiếu gia của tập đoàn Vương sẽ dễ dàng bỏ qua cho người làm hại người hắn thích sao, à mà… Chưa kể hắn là bang chủ của DKSS , không chừng trong vài giây nữa sẽ có người đến bắt hai cô giam cầm trong ngục để tra tấn đó… HAHA…
– NHẢM NHÍ! Dù gì tôi cũng là bạn gái của Vương Đông mà, anh ấy sẽ không giám làm gì tôi đâu – Ly bực tức quát lên, khuôn mặt đỏ bừng
– Luly ơi là Luly! Cô đây là tự mình đa tình à, người Vương Đông thích chính là Uyên Nhi chứ không phải cô
– tôi sẽ không để cho chuyện đó xảy ra đâu, KHÔNG BAO GIỜ
– bởi vậy “có không giữ, mất đừng tìm” câu này rất đúng nga
=================