Trên đời có rất nhiều người rảnh rỗi nhưng có ai có thể qua được nhị hoàng thân Huyết Liên Hàn, hắn đang nhàm chán đến phát điên một tay đỡ cằm một tay che miệng ngáp một cái.
Phía trên là Đường Bảo vung vẩy đôi cánh phát sáng bay qua bay lại, hắn bình thường rất thích những sinh vật lấp lánh xinh đẹp nhưng bây giờ hắn thật sự muốn đem Tiểu Bảo này đập bẹp như ruồi.
“Ta nói ngươi này Tiểu Bảo Bảo ngươi cuối cùng là muốn bay đến bao giờ mắt của bổn vương cũng hoa lên cả rồi!”
“Aaaa…từ lần lột xác thất bại trước ta đều không nghĩ mình có thể trở thành bướm bay lượn như thế này” Đường Bảo hưng phấn nói.
“Bây giờ ngươi cũng đâu phải là bướm” Huyết Liên Hàn không nỡ đả kích con sâu nhỏ đang vui vẻ nên nuốt lời sắp nói vào.
“Thần tiên ca ca tại sao không thấy mẹ Cốt Đầu đâu cả?” Đường Bảo bỗng thấy lạ mấy ngày nay không thấy Nguyệt Băng ở Bạch Vân Sơn.
“Mẹ ngươi đi theo nam nhân rồi!”
“A…thần tiên ca ca nói gì?”
“Không có gì ta hỏi ngươi có muốn ra ngoài một chút không?” thấy Đường Bảo vẻ mặt vô cùng ngu ngốc nhìn mình Huyết Liên Hàn mới biết mình nhất thời nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Muốn nha! Ta đi chuẩn bị!”
“Ngươi thì cần chuẩn bị cái gì?” Huyết Liên Hàn đen mặt túm lấy Tiểu Bảo quăng vào tay áo.
Bên này Huyết Liên Nguyệt Băng nhẹ nhàng ngắm huyết tiêu trong tay, ngoài nhịp đập đều đặn cho thấy vật chủ còn tồn tại thì không còn dao động gì.
“Chẳng lẽ vị thần tiên nào cũng đẩu gỗ như vậy?” thu lại huyết tiêu vào tay áo.
“Đến rồi sao còn không ra ngoài?” Nguyệt Băng ngay cả người cũng không quay lại giống như đang nói chuyện một mình.
“Tiểu sinh chỉ là có chút hiếu kì muốn thỉnh giáo tiểu thư có chút đường đột xin tiểu thư chớ trách”
“Không biết trên đời này còn có chuyện làm khó được Dị Hủ Quân đúng là hiếm thấy”
“Khiến tiểu thư chê cười rồi tiểu sinh chỉ là có chút tài mọn”
“Không biết Dị Hủ Quân muốn gì ở chỗ ta đây?”
“Chỉ là cảm thấy tiểu thư có chút giống với người thân của tiểu sinh”
“Người thân của ngươi? Nha! Không biết người đó là gì của ngươi?”
“Là thê tử của tiểu sinh”
“Vậy nàng hiện tại…”
“Đã mất tích”
“Nha không chừng nàng sớm đã chết rồi”
“Không thể ta cảm nhận được nàng nhất định còn sống”
“Dị Hủ Quân và thê tử đúng là phu phụ đồng tâm thật khiến người ngưỡng mộ” Huyết Liên Nguyệt Băng nói xong liền bước đi.
“Không biết tiểu thư…”
“Nếu đã biết người còn sống thì còn thắc mắc gì chứ?”
Người rất nhanh đã đi mất, lúc nãy dù chỉ thấy được nửa khuôn mặt nhưng Đông Phương Úc Khanh dám khẳng định đó là khuôn mặt vô cùng quen thuộc Hoa Thiên Cốt.
“Sao lại muốn ngã bài với hắn?” Huyết Liên Hàn vô cùng ngạc nhiên.
“Không thể kéo dài nữa” Nguyệt Băng chỉ để lại một câu rồi biến mất.
“Thiếu gia xin lỗi để người bị hiểu lầm” Tiểu Nguyệt đầy áy náy nhớ lại chuyện buổi sáng.
Lúc sáng Tiểu Nguyệt vừa ra cửa định chuẩn bị thức ăn cho thiếu gia thì bị đại thẩm chủ nhà giữ lại còn hỏi nàng có phải thường xuyên bị ngược đãi không, còn tìm khắp người nàng xem có vết thương không lúc nhìn thấy cánh tay bị thiếu gia nắm phải thì vô cùng tức giận còn mắng thiếu gia không bằng cầm thú sau đó muốn mang nàng đi báo quan. Chỉ là Tiểu Nguyệt càng giải thích càng rối sau đó cả hai chủ tớ đều bị đuổi ra ngoài.
“Dù sao lời đại thẩm đó nói không sai ngươi là do ta làm bị thương thì có gì là hiểu lầm”
“Không phải thiếu gia không phải người xấu”