Lâm Qui thả những bước chăn sáo trông rất phấn khích bước vào Bách Hoa lầu.
Hai gã kỹ nữ bước ra tiếp gã. Chẳng một chút ngượng ngùng hay e dè, họ Lâm
choàng tay qua vòng tiểu yêu của hai người đó. Gã chìa mặt qua ả kỹ nữ
đứng bên phải hôn vào mà nàng, rồi lại quay qua ả bên trái lặp lại nụ
hôn đó.
Ả đứng bên phải gã nũng nịu nói:
– Chàng tham quá hà.
Lâm Qui trừng mắt nhìn ả, rồi giả lả cười nói:
– Nam nhân mà thấy nữ nhân nếu không động lòng tham thì người đó xem như
chẳng phải là nam nhân nữa. Còn tại hạ là nam nhân đích thực nên một khi thấy nữ nhân thì không thể nào băng giá.
Y nói xong cười hà hà,
ôm hai nàng kỹ nữ bước vào Bách Hoa lầu. Khi đã vào trong Bách Hoa lầu
rồi Lâm Qui mới nhận ra trong này chẳng có vị khách nhân nào cả. Y lạ
lùng nói:
– Hê. Sao lạ thế này. Phàm bình nhật Bách Hoa lầu đông
vui lắm, sao hôm nay lại vắng tanh, vắng ngắt như thế này. Bộ tất cả
những đoá hoa biết nói đều đã bị các lữ khách tìm hoa chinh phục hết rồi nên chẳng còn gì lôi kéo người ta nữa ư?
Ả đi bên trái bá vai Lâm Qui:
– Hổng phải như chàng nói đâu Hôm nay Bách Hoa lầu dành riêng cho chàng đó.
Lâm Qui chỉ vào ngực mình:
– Dành riêng chỉ một mình Lâm thiếu gì ư?
Nàng kỹ nữ gật đầu:
– Lâm thiếu gia hổng tin à?
– Hê … Tất nhiên. Lâm thiếu gia pháp tin chứ.
Nàng đi bên phải hối gã:
– Lâm thiếu gia sao tin lời của Ngọc Diệp?
Y nhìn lại nàng:
– Ngọc Diệp nói đúng thì Lâm thiếu gia phải tin. Ngọc Diệp nhìn lướt qua
đã biết ngay là một kỹ nữ thông minh. Có thông minh mới nhận biết Lâm
thiếu gia.
– Thế Lâm thiếu gia có tin vào lời của Ngọc Vân không?
– Tất nhiên Lâm thiếu gia cũng tin nàng.
Gã dừng bước, ôm chịt hai năng vào sát người mình. Vừa ôm Lâm Qui vừa chặc lưỡi:
– Có như vậy chứ.. Phải như vậy chứ.
Lâm Qui xiếc mạnh đến độ Ngọc Diệp và Ngọc Vân phải vặn người rú lên:
– Ơ … Thiếp gãy xương sống rối nè … Buông ra.
Ngọc Vân nhăn mặt nũng nịu khi vòng tay của Lâm Qui nới lỏng:
– Chàng làm cho thiếp nghẹn thở.
Hai nàng lườm Lâm Qui.
Ngọc Diệp nói:
– Chàng hào hứng quá coi chừng Ngọc Diệp vã Ngọc Vân bị người ta quở phạt đấy.
– Lúc này thì chàng còn nghĩ đến tỷ muội chúng thiếp nhưng khi gặp người
ta rồi, sợ rằng chàng không còn nhớ Ngọc Diệp và Ngọc Vân là ai nữa.
Lâm Qui giả lả nói:
– Ậy … Lâm thiếu gia không quên hai nàng đâu. Nhất định ta sẽ không quên mà.
Ngọc Diệp và Ngọc Vân đưa Lâm Qui đến gian biệt phòng cửa đóng im ỉm.
Đứng trước cửa gian biệt phòng đó, bất giác tim Lâm Qui đập thình thịch. Mặc dù y đã được phó hẹn đến đây nhưng sao y vẫn cảm thấy bồi hồi lo lắng,
cho dù trong bức thiệp báo là những dòng chữ thật ướt lệ, trao tình.
Ngọc Diệp và Ngọc Vân nhìn Lâm Qui bằng ánh mắt trao tình, rồi nhỏ nhẹ nói:
– Chàng nhớ đó … Ngọc Diệp và muội muội Ngọc Vân lúc nào cũng chờ chàng.
Lâm Qui gật đầu giả lả nói:
– Bổn thiếu gia sẽ đến ngay. Hai nàng cứ chờ sẵn ta. Ha … nếu như bổn thiếu gia muốn gặp hai nàng thì gặp ở đâu nhỉ?
Ngọc Vân mỉm cười đáp lời gã:
– Chàng chỉ cần rời khỏi được gian biệt phòng nãy thì sẽ gặp Ngọc Diệp và Ngọc Vân ngay. Chỉ sợ khi chàng bước vào rồi thì lại chẳng muốn trở ra
nữa.
– Hậy … Bộ trong gian biệt phòng là cạm bẫy chết người sao mà hai nàng nói như vậy. Nếu thật sự là cạm bẫy thì Lâm thiếu gia không vào đâu.
Ngọc Diệp nhướng đôi chân mày mỏng đã được kẻ đậm. Nàng từ tốn nói:
– Ậy, chàng phải vào thôi … Trong đó là cạm bẫy nhưng lại là bẫy tình
đấy. Ai mà vướng vào bẫy tình thì khó mà thả chân bước ra lắm.
Lâm Qui rặn tiếng cười giả lả rồi nói:
– Nếu là bẫy tình thì Lâm thiếu gia sẽ vào.
Gã nuối tiếc ôm vòng qua tiểu yêu của hai nàng nhỏ nhẹ nói:
– Để xem ta là bẫy tình hay người trong phòng này là bẫy tình.
Gã buông Ngọc Diệp và Ngọc Vân ra. Hai nàng nhún nhường nói:
– Ngọc Diệp và Ngọc Vân chờ chàng.
– Ta sẽ xuống gặp hai người.
Ngọc Diệp và Ngọc Vân khẽ gật đầu rồi lui bước. Nhìn lại cánh cửa biệt phòng đóng im ỉm, bất giác tim của Lâm Qui lại đập mạnh thình thình. Gã rít
một luồng chân khí thật sáu để tự trấn tỉnh mình rồi nhủ thầm:
– Kẻ đi tìm hoa như mình thì chẳng có gì phải sợ một đoá hoa tuyệt sắc cả.
Gã nghĩ xong đưa tay gõ cửa.
Những âm thanh khô khốc từ cánh cửa phát ra khiến cho Lâm Qui bồn chồn.
Giọng nói thanh tao cất lên trong biệt phòng:
– Người ngoài cửa có phải là Lâm công tử không?
Lâm Qui nhỏ nhẹ đáp lời:
– Chính tại hạ.
– Mời Lâm công tử vào.
Lâm Qui sửa lại y trang, mặc dù gã biết đó là động tác thừa. Bởi y trang
của gã đã thẳng nếp ngay ngắn và đây cũng là bộ trang phục đẹp nhất theo ý gã.
Lâm Qui đẩy cửa biệt phòng. Y đứng ngây ra ngay ngưỡng cửa khi mùi xạ hương dìu dịu, thơm ngát từ phía trong phả ra xông vào khứu
giác. Chỉ với mùi xạ hương mà y ngửi thôi đã thấy tâm thần lâng lâng một cảm giác kỳ diệu và liên tưởng đến mình gặp được ai.
Y hít thật sâu chân khí như thể muốn dùng mũi thâu tóm lấy toàn bộ mùi xạ hương trong gian biệt phòng này.
Lâm Qui vẫn đứng ngay ngưỡng cửa biệt phòng như thể chân đã bị chôn xuống
sản gạch không sao nhấc lên được. Chân gã đứng thừ ra trong khi mũi lại
phập phà phập phồng những tưởng muốn hít lấy tất cả mùi xạ hương trong
gian biệt phòng này. Đến khi Lâm Qui nhìn đến chiếc lều lụa hàn châu
mỏng tang.
Thể pháp lúc ẩn, lúc hiện của mỹ nữ nằm duỗi dài trên
tràng kỹ trong tư thế thật gợi cảm khiến cổ họng gã khản đặc không thể
nào thốt ra thành lời được nữa.
Chỉ mới nhìn bóng người qua màn
lụa mỏng, mặc dù chẳng thấy rõ được tất cả những đường nét cơ thể nhưng
Lâm Qui đủ biết người trên tràng kỹ kia phải là một trang giai nhân
tuyệt sắc mà bấy lâu nay gã chưa từng gặp bao giờ.
Lâm Qui đứng
thộn mặt ra nhìn. Mãi một lúc sau y mới lê được chân chậm rãi bước về
phía tràng kỷ.. Giọng nói ngọt ngào thanh tao lại cất lên:
– Lâm công tử sao lại quên đóng cửa?
Lâm Qui bối rối ôm quyền nói:
– Tại hạ quên mất. Thật là thất trách quá … Thất trách quá …
Gã vội vã quay lại đóng cửa biệt phòng. Khi y nhìn lại thì tấm rèm như thể bị kéo dịch ra để lộ đôi bàn chân. Chỉ mới thấy đôi bàn chân của mỹ nữ
thôi nhưng trái tim của Lâm Qui đã muốn nhảy nhót ra ngoài lồng ngực. Y
đứng thở dốc từng hơi một với tất cả sự rạo rực đang trào trong huyết
quản.
Gã mím môi từ lúc nào mà không biết. Gã cũng không ngờ mình lại có được những khoảnh khắc hồi hộp trong nỗi rạo rực khôn tả này.
Lâm Qui rón rén bước về phía tràng kỷ. Đôi mắt gã những tưởng không muốn dời đi nơi khác ngoài một điểm là đôi bàn chân thon dài, gợi cảm.
Lấy một luồng châu khí căng phồng lồng ngực, Lâm Qui mới nén được nổi rạo
rực đang dâng tràn trong huyết quản. Gã dừng bước khi đôi bàn chân kia
đã lọt thỏm vào ánh mắt háo hức của gã.
Lâm Qui từ tốn nói:
– Cô nương thỉnh mời tại hạ đến hẳn có chuyện rất hệ trọng.
– Công tử có thích gian biệt phòng này không?
Nghe nàng hỏi, Lâm Qui rối rít hẳn lên:
– Thích chứ … Rất thích nữạ. Tại hạ là một nam nhân thì sao lại không thích gian biệt phòng của tiểu thư?
Nàng nhỏ nhẹ cất giọng ngọt ngào hỏi tiếp:
– Trong gian biệt phòng còn có Lữ Toàn Khôn … Không biết công tử có thích Diệp Tình không?
– Nêu không có Diệp Tình tiểu thư thì gian biệt phông này có đẹp thế nào Lâm thiếu gia cũng không màng đến.
Diệp Tình cất tiếng cười thánh thót thanh tao, ngọt lịm. Tiếng cười khiến
cho tim Lâm Qui càng rạo rực hơn nữa. Y những tưởng sẽ chết lặng bởi
tiếng cười của Diệp Tình.
Gã lắp bắp nói:
– Tiểu thư … Hẳn hiểu tại hạ.
– Diệp Tình hiểu huynh chứ … Nếu không hiểu thì sao mời huynh đèn gian biệt phòng để khoản đãi riêng huynh.
– Nàng muốn đã tại hạ những gì nào?
– Tất cả những gì huynh muốn.
Đôi mắt Lâm Qui những tưởng lọt ra khỏi hốc mắt, còn chiếc mũi phồng to ngỡ sắp nổ tung bởi câu nói của Diệp mình Nhưng y lại nghĩ sao lại buột
miệng hỏi:
– Nàng muốn thết đãi ta tất cả những gì ta muốn. Tạ sao ta lại có diễm phúc như vậy?
– Rất đơn giản thôi … Bởi vì Diệp Tình hiểu công tử.
– Tại hạ và nàng … Nàng chưa từng biết nhau sao nàng lại nói là hiểu ta?
Y cườm khẩy một tiếng:
– Tại hạ biết nàng. mời tại hạ đến đây hẳn có mục đích. Thôi … hãy nói
rõ mục đích của nàng ra đi … Tại hạ tự khắc biết mình phải làm gì để
được tận hưởng những khoảnh khắc thần tiên này.
Đôi tay trắng nõn chợt nhú ra ngoài vén rèm lụa. Rèm lụa được vén lên vừa đủ cho Lâm Qui
nhận diện được vẻ mặt và thần hình gợi cảm của nàng. Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi, cũng đủ cho Lâm Qui xao xuyến tận đáy lòng Mặc dù y chưa thể nhận rõ chân diện của Diệp Tình nhưng với những nét chung nhất gã cũng đã
nảy sinh ý niệm phải chiếm hữu thể xác kia.
Y nghĩ thầm:
– Hôm nay hẳn mình đã gặp may rồi.
Diệp Tình hơi nhỏm lên. Thế ngồi của nàng càng khiêu khích hơn qua cặp mắt
của Lâm Qui. Hắn không dằn được liền dấn đến hai bộ. Y lắp bắp nói:
– Tiểu thư muốn gì nơi tại hạ?
Diệp Tình thỏ thẻ đáp lời gã:
– Lâm công tử hẳn nhớ Long Cơ Bà Bà rồi, sao gấp như vậy?
Mặt Lâm Quì sượng sùng, thậm chí đỏ bừng vì thẹn. Y gắt gỏng nói:
– Tiểu thư đừng nhắc đến mụ đó có được không.
– Ý … Diệp Tình xúc phạm công tử sao?
– Không phải tiểu thư xúc phạm tại hạ nhưng tại hạ không muốn nhắc đến mụ già đó thôi.
– Lâm công tử không thích Long Cơ Bà Bà?
– Làm sao tại hạ thích được … Tại hạ đã phải chịu đựng như thế tiểu thư có biết không?
– Làm sao Diệp Tình biết được. Nhưng Lâm công tử thường hay đi cùng vời
Long Cơ Bà Bà. Diệp Tình những tưởng công tử và Long Cơ Bà Bà là hình
với bóng.
Lâm Qui trợn mắt nhăn mày. Y thốt lên:
– Trời ơi … Thế mà tiểu thư nói hiểu Lâm Qui này. Tiểu thư có biết đâu tại hạ
đau khổ như thế nào khi đi cùng với mụ già đó. Tại hạ chẳng khác nào bị
cực hình lóc da xẻ thịt khi ở bên cạnh con mụ da nhăn thịt nhão đó.
Diệp Tình bật cười khanh khách. Tiếng cười của nàng đập vào thính nhĩ của
Lâm Qui càng khiến cho gã thẹn thùng, ngượng ngùng hơn.
Y buộc miệng nói:
– Tại sao nàng cười … Tại hạ đáng cười lắm ư?
Rèm lụa lại hơi vén lên một chút. Lâm Qui toan dấn đến một bộ nhưng Diệp Tình đã khoát tay ngăn y lại:
– Lâm công tử sẽ được tất cả nhưng trước hết phải trả lời cho Diệp Tình một câu hỏi.
Lâm Qui rối rít hỏi:
– Nàng hỏi gì … Nói nhanh lên đi … Lâm thiếu gia không thể chịu được nữa rồi.
Diệp Tình cất một tiếng cười khẩy rồi hỏi:
– Lâm công tử biết vì sao Diệp Tình cười không?
– Tại hạ đang muốn biết đây.
– Diệp Tình cười là vì Lâm công tử không thích Long Cơ Bà Bà nhưng lại
lúc nào cũng đi cạnh Long Cơ Bà Bà … Không biết công tử có mục đích gì không …
Diệp Tình tự hỏi, không biết Long Cơ Bà Bà có ma lực
gì mà khiến một trang nam tử như Lâm công tử phải trở thành tình lang
trung thành của người. Chuyện này quả là hiếm có đó.
Lâm Qui lắc đầu:
– Diệp Tình tiểu thư không hiểu gì cả.
– Thế Lâm công tử muốn Diệp Tình hiểu sao đây?
Lâm Qui ve cằm cười khẩy một tiếng rồi nói:
– Thế mà nàng nói hiểu Lâm Qui này. Nàng có biết vì sao Lâm Qui chấp nhận làm nô tình của mụ gia Long Cơ không. Bởi vì mụ già Long Cơ đó là Lão
Thái quân, và võ công thì vô cùng cao siêu kỳ tuyệt. Long Cơ Bà Bà hứa
với ta sẽ tạo cho ta một chỗ đứng trên giang hồ Trung nguyên chẳng thua
kém gì Phương trượng Thiếu Lâm, hay Kim Tiền Bang chủ của Nam Cung Linh.
– Hóa ra mục đích của công tử là vậy … Thế Long Cơ Bà Bà có làm được không?
Lâm Qui ậm ừ không thốt được lời đáp trả cho Diệp Tình. Y suy nghĩ một lát rồi mới trả lời nàng:
– Long Cơ Bà Bà nói cái gì cũng phải có thời gian. Dục tốc bất đạt.
– Thế Lâm công tử đợi đến lúc Long Cơ Bà Bà chống trượng không nổi. Ruồi
đậu lỗ mũi, hỷ mũi ruồi không bay lúc đó mới lo đến tương lai của Lâm
công tử sao?
Lâm Qui sượng sùng, ngây mặt nhìn nàng:
– Thế nàng muốn ta phải làm sao đây?
Diệp Tình chỏi tay hơi nhỏm lên. Bóng ánh thể pháp của nàng được hai giá
bạch lạc từ phía sau lầu lục rọi đến in lên rèm lụa. Nó trở thành một
bức tranh với tất cả những đường nốt sinh động, gợi mời khiến tim Lâm
Qui muốn nghẹt thở.
Gã nói:
– Diệp Tình cô nương … Tại
hạ quá chẳng bao giờ muốn làm gã nô tình cho mụ già da nhăn, thịt nhão
đó đâụ. Tiểu thự. Lâm Qui sẽ làm gì … Còn tiểu thư muốn gì.. Chẳng lẽ
tiểu thư mới tại hạ đến để chỉ thốt những lời trách móc đó thôi sao?
Y lắc đầu:
– Lâm Qui những muốn làm nô tình của mụ Long Cơ nữa đâu.
– Nếu Diệp Tình nói, Diệp Tình muốn thay vào chỗ của Long Cơ thần nữ, công tử có tin không?
Lâm Qui nhìn chằm chằm chiếc lều lụa, y thều thào nói:
– Lâm Qui này có nghe nhầm không?
– Tất nhiên công tử không nghe nhầm đâu.
– Thế là sao … Tiểu thư có bỡn cợt ta không … Nếu như phải trở thành
một nô tình của nàng.. Thì Lâm Qui sẽ mãn nguyện biết chừng nào. Một mụ
già da nhăn thịt nhão mà cứ buộc ta phải … Phải …
Diệp Tình cười khanh khách:
– Nếu Diệp Tình buộc chàng thì sao?
– Tại hạ chỉ còn một cách quỳ xuống tạ ơn trời đất.
– Công tử chưa thấy chân diện của Diệp Tình sao lại thốt ra lời đó. Rủi
Diệp Tình lại chẳng bằng được Long Cơ Bà Bà thì công tử thất vọng sao.
Lâm Qui lắc đầu:
– Không.. Nhứt định nàng không thể giống như Long Cơ Bà Bà … Nàng phải
là tiên nữ nơi thượng giới. Nàng không thể nào giống cái mụ da nhăn thịt nhão Long Cơ.
– Diệp Tình chỉ sợ khi thấy Diệp Tình rồi, công tử thất vọng thôi. Nếu như công tử không thất vọng thì phải hứa với Diệp Tình.
– Nàng muốn gì ta cũng làm cả.
– Chỉ cần công tử nghe lời Diệp Tình thì không cần tới Long Cơ Bà Bà nữa
nhưng vẫn có thể công thành danh toại. Còn có cả Diệp Tình bên cạnh nữa.
Nào … Hãy đến xem Diệp Tình như thế nào?
Không đợi nàng nói lần nữa, Lâm Qui hối hả bước lại bên tràng kỷ. Đôi chân
trần của càng vẫn không rời đôi mắt háo hức của Lâm Qui. Mặc dù gã rất
nôn nao nhưng lại cảm nhận nổi hồi hộp vô cùng. Tay y đặt vào rèm lụa từ từ vén lên.
Hắn chớp mắt liên tục với tất cả nỗi ngạc nhiên ngơ ngẩn nói:
– Nàng đó ự. Ta không thể tin được. Nàng … Nàng lại đón ta …
Diệp Tình nheo mày. Nhưng nàng hiểu ra ngay vì sao Lâm Qui ngơ ngẩn như vậy.
Diệp Tình nghĩ thầm:
– Hẳn gã đang lẫn lộn mình với Diệp Hoàn đây.
– Sao chàng lạ lùng và sửng sốt như vậy. Diệp Tình không thể sánh với Long Cơ thần nữ sao?
Lâm Qui lắc đầu:
– Không phải ta nghĩ như vậy đâu … Những vì.. Nhưng vì ta không ngờ đến mà thôi … Ta không ngờ mỹ nhân lại là nàng. Nhưng ta đã biết nàng rồi ta càng muốn trở thành một gã nô bộc trung thành của nàng.
Gã sà xuống ôm chầm lấy bờ vai Diệp Tình. Y ập mặt vào vùng thượng đẳng của
Diệp Tình, để tận hưởng mùi hương da thịt mà gã không thể nào tưởng được mình lại có khoảng khắc này.
Gã ôm ghì lấy vai Diệp Tình, áp môi vào cổ nàng một cách ngấu nghiến thèm thuồng. Gã vừa hưởng thụ vừa chiếm đoạt vừa quỳ luỵ.
– Lâm Qui sẽ là nô tình của nàng … Ta sẽ là nô tình của nàng …
Diệp Tình hơi ưỡn người cứ như muốn phơi vùng đôi nhũ hoa đầy đặn căng tròn
nhựa sống để cho và trao cho tình lang. Động tác của nàng càng khiến Lâm Qui ngộp thở với cảm giác rạo rực tưởng chừng muốn phá vỡ cả thế pháp
của gã.
Y gục đầu vào giữa hai đôi nhũ hoa căng tròn của nàng rồi theo phản xạ của một tên đại đạo hái hoa truy tìm sự thèm khát của dục
vọng để lần hai cánh môi, tọc mạch, tò mò và khát khao chiếm hẳn trên
lớp da trắng như bông bưởi của Diệp Tình. Y những tưởng đâu mình sẽ trở
thành chủ nhân của tấm thân kiều nữ, nhưng không, gã càng khao khát
chiếm hữu và tận hưởng bao nhiêu thì bỗng cảm thấy mình đang trở thành
kẻ nô bộc trung thành với tấm thân kiểu diễm kia bấy nhiêu.
Cuối
cùng thì Lâm Qui quỳ hẳn xuống tràng kỹ, nâng đôi chân trần của Mộng
Diệp Tình lên mặt. Hắn trịnh trọng và sùng kính đặt nụ hôn nồng cháy vào hai bàn chân của nàng rồi từ từ dời lên đầu.
Gã nói:
–
Diệp Tình … Lâm Qui sẽ là nô tình của nàng Nàng đừng bao giờ bỏ ta … Ta sẽ làm tất cả mọi thứ vì nàng.. Hãy yêu thương ta … Ta thề sẽ
không còn bóng nữ nhân nào tồn tại trong tâm trí ta nữa. Tất cả cuộc đời ta chỉ có một mình nàng.
Diệp Tình bất ngờ ngồi nhỏm lên. Nàng nâng cằm Lâm Qui:
– Không … Không phải như chàng nghĩ đâụ. Mà trong cuộc sống của chàng
phải có Long Cơ Bà Bà.. Nhưng Long Cơ Bà Bà phải nghe theo ý của thiếp
Lâm Qui gật đầu:
– Ta sẽ buộc mụ già da nhăn thịt nhão đó phải chịu theo ý của nàng.
Lâm Qui vừa nói vừa trườn lên tràng kỷ. Hắn đặt cả hai bàn tay vào vùng nhũ hoa của Diệp Tình. Y cảm thấy nổi rạo rực dâng tràn tưởng chừng như có
lửa đỏ đang nung chín huyết mạch mình. Chính vào thời khắc Lâm Qui toan
ngụp lặn vào vùng khoái lạc thần tiên thì tiếng cửa thình thịch khiến
những cảm giác rạo rực của gã bị tan biết.
Rầm … Rầm.. Rầm …
Tiếng của Sử Thứ Dân gào lên:
– Diệp Hoàn.. Sử ca ca muốn gặp nàng … Ta muốn gặp nàng.
Lâm Qui nhìn Diệp Tình:
– Cũng lại gã công tử thúi đó ư?
Diệp Tình mỉm cười nói:
– Chàng đừng nghĩ đến hắn làm gì … Hãy ra tống khứ gã dùm thiếp đi. Rồi vào đây thiếp sẽ cho chàng biết vì sao Sử công tử lại đến gian biệt
phòng này.
Lâm Qui gật đầu:
– Để ta ra đuổi hắn đi vậy. Nhưng nàng có đau lòng không?
Diệp Tình lắc đầu:
– Sử công tử không là gì đối với thiếp cả … Có chăng là y đã tự nguyện
hạ độc Tán Hồn Hương vào Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận mà thôi.
– Y không thể nào làm được chuyện đó đâu.
– Thiếp đâu có tình ý … Mà chỉ bỡn cợt với gã chút thôi mà.
Lâm Qui nhướng mày, cười khẩy:
– Ta mong nàng đừng có bỡn cợt với ta.
– Tất nhiên là không rồi.
Sử Thứ Dân lại đập cửa gào lên:
– Diệp Hoàn! Sao nàng lại đóng cửa không cho huynh vào với nàng?
Diệp Tình nghe Thứ Dân gào thét nhìn Lâm Qui mỉm cười, nheo mắt. Hiểu được
cái nheo mắt của nàng, Lâm Qui rời tràng kỷ bước ra mở cửa. Vừa chạm mặt với Lâm Qui, Sử Thứ Dân đã há hốc miệng thốt lên:
– Ý … Ngươi sao lại có mặt ở đây?
Lâm Qui gần giọng nói:
– Ngươi làm ta mất cả hứng thú vui vẻ với giai nhân. Thật đáng bị trừng phạt.
Liền ngay sau lời nói, Lâm Qui bất thần xuất thủ. Sử Thứ Dân chỉ là một nho
sinh của Dương Châu trấn thì sao đỡ được những ngọn chưởng tàn bạo của
Lâm Qui, một đại đạo hái hoa trên chốn giang hồ. Y hứng luôn một lúc
mười ngọn chưởng vào hai bên mặt, mắt nẩy đom đóm. Khi Lâm Qui thu hồi
chưởng thì Sử Thứ Dân chỉ còn là bị thịt nằm dài dưới sàn gạch, máu mũi, máu miệng ra trông thật tội nghiệp.
Mặc dù vậy hắn vẫn gượng nói:
– Ngươi giết ta đi.
Lâm Qui co giò đạp vào vai Sử Thứ Dân. Gã ngã chỏng ra đất, co mình như một con tôm.
Hứ nhẹ một tiếng Lâm Qui nói:
– Lâm thiếu gia giết ngươi chỉ bẩn tay thôi. Tay của bổn thiếu gia còn phải vào nâng niu thể pháp của mỹ nhân.
Y phủi tay, phun một bãi nước bọt xuống mặt Sử Thứ Dân:
– Giai nhân đang chờ ta.