Dương Châu trấn.
Tọa lạc ven dòng Dương Tử, trấn Dương Châu đúng
là nơi phồn hoa đô hội của Trung nguyên. Tất cả mọi nẻo đường của Dương
Châu trấn lúc nào cũng tấp nập khách thập phương. Nhưng có lẽ nơi tấp
nập nhất trong Dương Châu thành chính là toà trang viên Tụ Hiền Trang.
Tại Tụ Hiền trang, trang chủ Mạc Thiên Vân lập ra một toà Dịch quán. Toà Dịch quán này là nơi hội tụ của các anh hùng hảo hán, cũng chính từ toà Dịch quán của Tụ Hiền Trang mà toà trang này đã nổi danh là chốn chiêu
hiền đãi sĩ. Chính vì ái danh đó mà Tụ Hiền Trang được thiên hạ đặt cho
cái danh là Thiên Hạ Đệ Nhất Trang. Với cái danh đó thì tất nhiên trang
chủ Mạc Thiên Vân cũng trở thành vị trang chủ hào hiệp nhất trên chốn võ lâm giang hồ.
Nhưng có lẽ điểm nổi bật nhất trong Tụ Hiền Trang, không phải là sự cuốn hút của toà Dịch quán lộng lẫy nguy nga, mà sự
hấp dẫn của Dịch quán thu hút các hảo hán trên giang hồ chính là trang
mỹ nữ Tô Băng Lệ.
Không phải trang giai nhân tuyệt sắc lúc nào
cũng hiện hiện tại toà Dịch quán, nhưng một khi nàng có ở Dịch quán thì
Tụ Hiền Trang lại giống như một ngày hội, vì tất cả mọi hảo hán đều muốn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp siêu phàm bất hủ của nàng.
Đúng với
thường lệ, khi trăng trên trời tròn ủng tợ chiếc dĩa thì Dịch quán lại
trở nên tấp nập. Những bậc vương tôn công tử đại gia thế kiệt đã tụ tập
đến đây ngay khi mặt trời vừa xế bóng. Hoa đăng được thấp sáng khắp mọi
ngóc ngách, tạo ra một khung cảnh thật thơ mộng.
Mọi người đã tề
tựu trong Dịch quán hướng mắt nhìn vế phía khán đài mà sắp tới đây họ sẽ được chiêm ngưỡng nhan sắc phù phiếm của giai nhân cũng như được thưởng thức tiếng đàn tỳ bà độc nhất vô nhị.
Khi thời khắc mà mọi người chờ đợi đến gần thì cũng vừa lúc một trung niên thư sinh từ ngoài bước vào Dịch quán.
Chẳng một ai để mắt đến gã, vì tất cả đều bận chú tâm lên khán đài. Nhưng nếu có người để mắt đến y thì chắc chắn sẽ bị cuốn hút ngay bởi khuôn mặt
thư sinh của người đó.
Y lẳng lặng tiến đến bên góc khán đài hai tay chắp sau lưng với vẻ nhàn hạ chờ đợi.
Trên khán đài, hai nàng cung nữ bước ra. Họ cẩn thận rải những đoá hoa Uất
Kim Hương phủ đầy khắp mặt khán đài, sau khi rải xong lớp thảm hoa Uất
Kim Hương, hai người đó liền bước vào sau cánh gà. Cả Dịch quán bỗng
chốc trở nên im lặng. Mọi người chờ đợi. Thậm chí có kẻ đứng sau xô đẩy
người đứng trước để hy vọng đến gần khán đài hơn. Nhưng tất cả đều im
lặng một cách lạ thường.
Tiếng đàn tỳ bà trỗi lên cao vút. Tấu
khúc từ tiếng đàn kia phá tan bầu không khí im lặng nhưng lại thu hút
thần trí của mọi người. Cùng với tiếng dàn điêu luyện, Tô Băng Lệ thả
gót sen uyển chuyển bước ra khán đài. Dáng đi của nàng thật khoan thai,
mềm mại. Nàng vừa đi vừa khẩy những ngón tay thanh mảnh tấu ra dai khúc
nghe tợ như có bầy tiên nữ đang múa hát quanh nàng. Dưới chân nàng là
hoa, trên tay nàng là đàn, tất cả quyện lại tạo thành một bức tranh kỳ
ảo, sinh động và tuyệt vời. Không có gì diễn tả được vẻ đẹp của Tô Băng
Lệ, và trong khung cảnh này thì chẳng một họa nhân nào đủ bản lĩnh để
phác họa thành tranh. Tất cả mọi người tưởng chừng như muốn nuốt Tô Băng Lệ vào hai tròng mắt của họ. Tất nhiên trong những người dự khán tại
Dịch quán có kẻ ao ước được chiếm hữu trang giai nhân tuyệt sắc kia về
cho riêng mình.
Tô Băng Lệ vừa đàn vừa lia ánh mắt ướt tình ca
khắp mọi người có mặt trong Dịch quán. Khi ánh mắt của nàng chạm vào ánh mắt buồn rười rượi của trung niên thư sinh thì bốn sợi tơ đàn đứt lìa.
Tấu khúc bị cắt đoạn giữa chừng.
Mọi người nhốn nháo hẳn lên. Dây đàn đứt ắt có điềm gì đó chẳng lành sắp xảy ra.
Tô Băng Lệ vừa hạ cầy đàn tỳ bà xuống thì bất thình lình trung niên thư
sinh chỉ một cái lắc vai. Thân thủ siêu phàm của y băng lên khán đài. Y
cắp ngang lấy vòng tiểu yêu của Tô Băng Lệ, điểm chân thoát ra cửa Dịch
quán. Hành động đoạt giai nhân của y khiến cho quần hùng nhốn nháo.
Ngay lập tức có ba người thoát lên cản đường y. Ba người đó vận võ phục của
Kim Tiền Bang với những đồng tiền to thêu ngay giữa chứng tỏ chức phận
đàn chủ.
Vừa chặn đường thư sinh, ba người đó cùng phối hợp chiếu công. Người dụng đao, người dụng kiếm và kẻ dụng lang nha bổng. Cả ba
đồng loại hướng binh khí của họ vào vùng thượng đẳng của thư sinh. Chiêu thức của họ rất ư tàn độc.
Mặc dù bị ba người kia chặn đường đào thoát nhưng thư sinh nọ vẫn không hề giảm cước pháp thần kỳ. Tả thủ thì cắp Tô Băng Lệ, hữu thủ chớp động. Khi hữu thủ của y chớp động thì quần hào mới bật ra tiếng thảng thốt:
– Y … Bách Thủ Quái Chưởng!
Có thể nói cả một màn ảnh thủ dày đặc che kín cả ba ngọn binh khí đang tập kích của thư sinh nọ. Chẳng một ai nhận biết kỳ chiêu gì được thư sinh
sử dụng, nhưng ngọn lang nha bổng của gã đàn chủ Kim Tiền TBang đứng
giữa lại hứng lấy đao và kiếm của hai người kia.
Khi đao kiếm
chạm vào lang nha bổng thì cả ba gã đàn chủ Kim Tiền Bang đồng loạt hứng luôn ba đạo chưởng công vào vùng thượng đẳng.
– Binh … Binh..
Binh.. Thân phận là đàn chủ Kim Tiền Bang tất võ công của ba gã đó đâu
phải tầm thường. Thế mà cả ba phối hợp chiêu công lại bị trúng chưởng
trước mà binh khí của họ thì không chạm được tới chéo áo của đối phương, đủ biết võ công của thư sinh kia đã đạt ngoài cảnh giới siêu tuyệt.
Đánh bật ba gã đàn chủ Kim Tiền Bang, thư sinh vẫn thi triển cước pháp bất
phàm lướt ngay qua trên đỉnh đầu quần hùng. Y vừa cắp Tôn Băng Lệ lướt
đến ngang ngưỡng cửa Dịch quán thì đã nhận ra sau lưng có ám tiễn công
kính.
Chẳng thèm quay đầu nhìn lại, hữu thủ chỉ vươn ra sau, hai
ngọn chỉ pháp đã kẹp lấy chiếc ám tiễn kia rồi. Cổ tay lắc nhẹ một cái,
chiếc ám tiễn bay ngược trở lại ghim luôn vào yết hầu gã cao thủ mặt
choắt vận trang phục Hắc Y Bang.
Y dừng bước nhìn lại gã cao thủ dụng ám tiễn đó, nhạt nhẽo nói:
– Tại hạ rất ghét những người dụng ám khí, nên ngươi phải chết bởi ám khí của ngươi.
Y nói xong, quay bước cấp theo Tô Băng Lệ thoát đi nhanh như một cơn gió
thoảng. Vụt cái đã biến mất nhân dạng cùng với Tô Băng Lệ. Sự biến diễn
ra quá bất ngờ khiến cho toàn thể quần hùng có mặt trong lịch quán cứ
ngẩn ngơ.
Ba vị đàn chủ Kim Tiền Bang lúc này mới lồm cồm đứng
lên. Họ không khỏi hổ thẹn vì sự thảm bại của cả ba người. Dịch quán bất giác trở nên im lặng nặng nề.
Sự có mặt của quần hùng tại Dịch quán này bỗng chốc trở nên thừa thãi.
Họ đến Dịch quán của Tụ Hiền trang cốt để chiêm ngưỡng trang giai nhân Tô
Băng Lệ, thưởng thức tiếng đàn của nàng, nhưng giờ đây, giai nhân đã
không còn thì họ ở lại đây làm gì. Nhưng một điều chắc chắn khiến họ
phải suy nghĩ và lo lắng chính là sự xuất hiện của gã thư sinh kia.
Trở lại Tô Băng Lệ.
Nàng bị thư sinh nọ cắp đưa đến một gian thủy xá, dựng trên một ghềnh đá nhô ra ngoài dòng Dương tử. Y chấp tay sau lưng hướng mắt ra ngoài dòng
Dương Tử thản nhiên như thể không có Tô Băng Lệ sau lưng mình.
Dáng đứng của gã có vẻ suy tư, mặc tưởng với cánh sông nước Dương Tử giang.
Tô Băng Lệ chờ một lúc không thấy y lên tiếng liền lên tiếng hỏi:
– Tôn giá là ai sao lại dám bắt cóc Tô Băng Lệ ngay tại Dịch quán của Tụ Hiền trang?
Y vẫn im lặng một lúc, rồi từ từ quay lại nhìn thẳng vào mắt Tô Băng Lệ:
– Tại hạ muốn nghe lại tấu khúc Đoạn Trường Ly Biệt.
Băng Lệ nhíu mày:
– Công tử biết tấu khúc đó?
– Cô nương đừng hỏi … Hãy tấu lại cho tại hạ nghe được chứ?
Nàng miễn cưỡng nói với gã:
– Nhưng đàn đã đứt dây.
Gã lấy trong áo ra những sợi dây đàn bằng tơ tằm, Băng Lệ nhận ra ngay là
những sợi tơ quý, không thể tìm được trên chốn giang hồ.
Nàng reo lên:
– Hay quá … ở đâu công tử có được những sợi tơ Nhuyễn Kim này?
– Cô nương không cần biết. Hãy đàn cho tại hạ nghe. Nếu tại hạ nghe được thì những điều thắc mắc của cô nương sẽ được giãi bày.
Băng Lệ khẽ gật đầu. Rồi thay những sợi dây tơ vào cây đàn tỳ bà. Nàng cẩn
thận sửa lại dây cho đúng cung đàn, nhìn thư sinh nói:
– Chỉ để được thưởng thức khúc Đoạn Trường Ly Biệt, công tử dám làm bất cứ điều gì sao?
– Một khi tại hạ muốn thì chẳng có điều gì mà tại hạ không làm.
Nàng nhìn thư sinh, so dây lại một lần nữa. Băng Lệ trịnh trọng đặt những
ngón tay thanh mảnh lên phím đàn. Tiếng đàn réo rắt trỗi lên tấu khúc
với tiết tấu du dương huyền hoặc nhưng cũng không thiếu những âm vực bi
ai buồn thảm.
Nàng càng đàn thì thư sinh như thể cõi mơ hồ của
riêng y. Y như thể để tất cả tâm tưởng của mình vào những tiết tấu của
tiếng đàn tỳ bà mà quên hẳn thực tại.
Tô Băng Lệ tấu xong khúc
nhạc Đoạn Trường Ly Biệt mà gã vẫn ơ hờ đắm chìm vào cõi tâm tưởng của
riêng mình. Băng Lệ cảm nhận ra vẻ đăm chiêu, chơ vơ lạc lõng trên ánh
mắt của thư sinh. Đôi mắt buồn của y như dõi vào một điểm hư vô nào đó
hướng ra ngoài dòng Dương Tử.
Nàng đặt cây đàn xuống bên cạnh rồi hỏi:
– Công tử …
Y như thể thoát ra cõi mộng mị của riêng mình, quay lại nhìn nàng:
– Ai đã truyền cho Tô cô nương tấu khúc này?
Tô Băng Lệ nhíu mày hỏi ngược lại y:
– Hình như công tử biết rất rành về tấu khúc Đoạn Trường Ly Biệt?
Y khẳng khái gật đầu:
– Biết rất rành, vì tấu khúc kia do chính tại hạ soạn ra và tặng cho một người.
Băng Lệ nhướng mày.
Thư sinh nói tiếp:
– Hẳn người truyền thụ cho cô nương tấu khúc Đoạn Trường Ly Biệt có để lại tín vật cho tại hạ.
Mặt Băng Lệ trang trọng hắn lên.
– Công tử là ai. Phải chăng công tử chính là …
Y cướp lời Băng Lệ:
– Bách Thủ Quái Kiệt Hạ Tuấn Luận.
Băng Lệ buột miệng lặp lại câu nói của Tuấn Luận:
– Hạ Tuấn Luận.
– Hẳn cô nương tấu khúc Đoạn Trường Ly Biệt để tặng cho tại hạ?
Băng Lệ mỉm cười lắc đầu:
– Công tử tự thân mình là Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận, nhưng chẳng có
gì chứng minh cả. Băng Lệ đâu thể nào nói khúc tấu kia chỉ dành cho
riêng người.
Tuấn Luận bước đến trước mặt nàng – Tại hạ sẽ chứng minh cho cô nương biết tại hạ là ai.
Y vừa nói vừa lấy cây đàn tỳ bà trên tay Tô Băng Lệ, rồi bắt đầu khảy.
Tấu khúc Đoạn Trường Ly Biệt lại vang lên, nhưng lần này qua tay Tuấn
Luận, tấu khúc kia nghe càng tinh xảo càng hoàn thiện hơn. Nhìn Tuấn
Luận khẩy đàn những tưởng như y đã quá quen thuộc với tấu khúc này, nên
những ngón chỉ pháp cứ lướt thoăn thoắt trên phiếm đàn, tạo ra những âm
vực réo rắt, tuyệt vời.
Y khẩy dứt tấu khúc đó, mới trao lại cây đàn cho Tô Băng Lệ.
– Giờ cô nương hẳn đã tin tại hạ chính là Hạ Tuấn Luận?
Băng Lệ gật đầu:
– Băng Lệ đã tin.
Tuấn Luận trao lại cây đàn cho nàng, nghiêm giọng nói:
– Bội Hương đã trao cho Tô cô nương vật gì để trao lại cho tại hạ?
Băng Lệ nhìn thẳng vào mặt Tuấn Luận:
– Hạ công tử đoán xem, Bội Hương trao lại cho công tử vật gì nào?
– Hạt Dạ Minh Châu.
Băng Lệ gật đầu:
– Không sai. Đúng, Bội Hương muốn nhờ Băng Lệ cho Hạ công tử một hạt Dạ Minh Châu. Và thêm một vật nữa.
Nàng nhìn Tuấn Luận:
– Ngoài viên Dạ Minh Châu có tên Minh Chỉ Thần Châu còn có bản danh sách những người đang giữ mười một hạt còn lại.
Băng Lệ bước đến lan can nhìn ra ngoài dòng Dương Tử Nàng bâng quơ nhìn những con sóng lách cách vỗ vào bờ:
– Hạt Dạ Minh Châu thì hiện đang ở trong tay Tụ Hiền trang chủ Mạc Thiên
Vân. Tụ Hiền trang chủ Mạc Thiên Vân lại quí hạt Dạ Minh Châu chỉ hơn cả tính mạng mình. Mạc trang chủ thà mất mạng chứ không bao giờ muốn mất
hạt Dạ Minh Châu.
Nàng quay lại nhìn Tuấn Luận:
– Vì sao Mạc trang chủ quí hạt Dạ Minh Châu đó, hẳn Hạ công tử thừa biết?
– Vì nó là vật bất ly thân của Cát Bội Hương. Mà Mạc trang chủ thì yêu Bội Hương hơn mọi sự vật hiện hữu trên đời này.
Băng Lệ gật đầu:
– Không sai.
Tuấn Luận chợt buông tiếng thở dài.
Tiếng thở dài của Tuấn Luận không qua khỏi thính nhĩ của Tô Băng Lệ.
Nàng nhìn gã nói:
– Hành tung của Hạ công tử xuất quỷ nhập thần, sao lại thở dài? Hay Hạ
công tử đã nản lòng khi biết hạt Minh Chỉ Thần Châu ở trong tay Mạc
trang chủ.
Một tay kiếm vô địch trên chốn võ lâm. Một vị trang
chủ nổi tiếng hào hiệp mà tất cả mọi người trong võ lâm, đến ngay cả
Phương trượng Thiếu Lâm Tuệ Chí cũng phải trải thảm đỏ nghinh tiếp khi
người đến thăm chùa.
Nhìn Băng Lệ, Tuấn Luận khẽ lắc đầu:
– Tại hạ có điều khó xử không thể nói ra được.
– Hạ công tử không nói thì Băng Lệ cũng không buộc người phải nói.
Tuấn Luận nghiêm giọng hỏi nàng:
– Còn bảng danh sách kia ở đâu?
Băng Lệ nhìn Tuấn Luận nghiêm giọng nói:
– Băng Lệ muốn biết Minh Chỉ Thần châu có giá trị gì trước khi trả lời cho Hạ công tử biết bảng danh sách nọ đang ở đâu.
– Tại hạ chỉ có thể trả lời cho Tô cô nương biết một điều. Ai làm chủ
mười hai hạt Dạ Minh Châu thì trở thành Thiên hạ đê nhất nhân.
Băng Lệ cau mày:
– Thiên hạ đệ nhất nhân.
Tuấn Luận gật đầu.
Băng Lệ nhướng mày nhìn y:
– Đó là lời đồn đãi hay là sự thật?
Tuấn Luận buông một câu thật nhạt nhẽo:
– Sự thật.
– Hẳn Hạ công tử cũng có ý trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân?
– Tô cô nương muốn nghĩ sao cũng được. Nhưng giá trị của mười hai hạt Dạ
Minh Châu thì bất cứ người nào trong võ lâm cũng đều muốn có nó.
Băng Lệ mỉm cười, nàng khẽ gật đầu:
– Đã là người sống trên cõi đời này thì ai mà chẳng muốn mình trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân. Hẳn Hạ công tử cũng có ý đó rồi.
– Tô cô nương hẳn cũng có ý định trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân?
– Nếu không nói ngoa thì Băng Lệ cũng là người bình thường như công tử
thôi. Đã là người bình thường thì bất cứ ai cũng có tham vọng trở thành
Thiên hạ đệ nhất nhân.
Tuấn Luận khẽ gật đầu:
– Tại hạ thích những người thẳng thắn như cô nương.
Băng Lệ nhíu mày nhìn Tuấn Luận:
– Hạ huynh đã thích Băng Lệ thì sao chúng ta không thể trở thành một đôi Thiên hạ đệ nhất nhân?
Mặt Tuấn Luận thoáng lộ nét sa sầm nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Y từ tốn nói:
– Sợ tại hạ và Tô cô nương không cùng một mục đích.
– Băng Lệ và Hạ công tử đều là những kẻ bình thường chứ?
Tuấn Luận gật đầu:
– Tại hạ và Tô cô nương chỉ là những kẻ bình thường.
– Đã là người bình thường thì chúng ta đã có cùng một mục đích rồi. Nếu
chúng ta có cùng một mục đích thì Băng Lệ mới thố lộ với Hạ công tử bảng danh sách kia đang ở đâu.
Tuấn Luận khẽ gật đầu:
– Được. Xem như Tuấn Luận và Tô cô nương có cùng một mục đích Băng Lệ mỉm cười.
Nàng bước đến bên Tuấn Luận. Nhìn Tuấn Luận nàng nhỏ giọng từ tốn nói:
– Hạ công từ nói bằng sự thành tâm của mình hay chỉ là những lời nói chót lưỡi đầu môi. Nói ra những lời nói chỉ để dụ dỗ Tô Băng Lệ.
Tuấn Luận lắc đầu:
– Tại hạ đã nói thì luôn giữ lời nhưng lại chẳng bao giờ buộc cô nương tin.
– Vậy giữa đất trời bao la này, Hạ công tử có dám giữ lời thề của mình không?
– Được. Tại hạ sẽ chịu theo ý của Tô cô nương.
Nàng nhìn Tuấn Luận:
– Khi nào Hạ công tử lấy được hạt Dạ Minh Châu Minh Chỉ thì Tô Băng Lệ sẽ cùng với công tử thề sóng bước hợp tụ thập nhị Thần Châu.
Nàng rút cây trâm cài trên búi tóc được trang điểm khá cầu kỳ, đặt cành trâm vào tay Tuấn Luận.
– Cành trâm này là sự minh chứng cho lòng thành của Tô Băng Lệ.
Nhận lấy cành trâm trên tay Tô Băng Lệ, Tuấn Luận đưa lên ngắm nó:
– Tại hạ không bao giờ muốn giữ vật của người khác, nhưng với Tô cô nương thì tại hạ sẽ giữ.
– Lời nói của Hạ công tử … Băng Lệ sẽ ghi nhận.
Nàng ôm quyền xá Tuấn Luận:
– Hẹn tái kiến khi trong tay Hạ huynh có Minh Chỉ Thần Châu.
– Tô cô nương bảo trọng. Nhất định chúng ta sẽ gặp lại.
Bặng Lệ mỉm cười. Nàng liếc mắt như thể muốn trao cho Tuấn Luận những ẩn ý
sâu thẳm trong đầu nàng mà không thể thốt ra bằng lời dược. Nhưng chỉ
một cái liếc mắt của nàng thôi đã ẩn chứa bao nhiêu ngụ ý mà bất cứ một
gã nam nhân nào cũng có thể nhận ra.
Băng Lệ xá Tuấn Luận một lần nữa rồi quay bước rời gian thủy xá lục giác.
Nàng đi rồi, Tuấn Luận thời cầm cành trâm. Y búng tay, cành trâm vụt thoát
ra ghim thẳng vào cột thảo xá còn nhú ra vừa đúng đầu trâm.
Y nhẩm nói:
– Chẳng có thứ gì trên cõi đời này thuộc về Hạ Tuấn Luận.