Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 56: Người đàn ông mê hoặc chúng sinh



Quý Nghiên lập cho mình một thời gian biểu. Để tăng cường thể lực, năm giờ sáng mỗi ngày cô chạy bộ, còn đi mua hai bao cát 10kg cột vào chân. Trong phòng cũng có bao cát thật lớn để luyện sức đấm. Quý Nghiên cảm giác nắm đấm của mình quá yếu, không có chút tác dụng gì nên quyết định mỗi ngày đánh vào đó nửa giờ.

Buồn cười nhất là Mộc Tây. Lúc cô ấy vào phòng Quý Nghiên, thấy trên ban công có cái bao cát thật lớn, liền nghĩ tới gì đó, chạy tới tiệm chụp ảnh phóng lớn hình của Quý Nhu lên, sau đó còn dùng keo dán đầy hình Quý Nhu lên bao cát. Cô ấy cười gian ha ha hai tiếng, chờ Quý Nghiên về thì đặc biệt đắc chí nói chuyện này với cô. Quý Nghiên nhìn bao cát hình Nhu kia thì sửng sốt hai giây, sau đó giơ ngón tay cái lên với Mộc Tây. “Cậu thật giỏi!”

Điều quan trọng nhất là hình người trên tấm hình này. Trên hình Quý Nhu cười rất tươi, còn có lời thoại trên miệng, dòng chữ màu đỏ cực lớn: “Chị đánh em đi! Đánh em mạnh vào! Đừng nương tay nhé~”

Lau mồ hôi, thật quá coi thường người ta!

Quả thật rất hợp với tấm hình, khiến người ta nhìn thấy mà không nhịn được phải vung nắm đấm lên.

Quý Nghiên tới bệnh viện thăm Lữ Mỹ một lần nữa. Cô hầm canh, vào phòng bệnh thì không thấy ai, chỉ có Lữ Mỹ đang lẳng lặng xem TV.

Lữ Mỹ nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, vốn cho là Quý Nhu hay Quý Dương, nhưng không ngờ là Quý Nghiên. Bà dường như rất vui, nở nụ cười vui vẻ. “Nghiên Nghiên, lại đây!” Lữ Mỹ dịu dàng nói.

Một câu nói rất bình thường nhưng đã khơi dậy cảm giác thân thiết đã lâu không gặp của cô. Như lúc còn bé khi tan học, cô về đến nhà, bà cũng cười và nói với cô: “Nghiên Nghiên, về rồi à! Đi học cả ngày mệt không? Có cơm ngay đây.”

Quý Nghiên nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.

Đi tới cạnh giường, đặt hộp giữ ấm lên tủ đầu giường, vừa múc canh ra vừa nói: “Con hầm canh cho mẹ.”

Nụ cười của Lữ Mỹ càng sâu hơn. “Tốt quá! Đã lâu mẹ chưa được nếm tay nghề của Nghiên Nghiên rồi.”

Khó có được khoảnh khắc thanh tịnh này, Lữ Mỹ thức thời không nhắc tới những người khác. Quý Nghiên ngồi với bà một lát, nói vài câu.

Tâm trạng của Lữ Mỹ luôn rất tốt, dặn dò Quý Nghiên phải tự chăm sóc mình thật tốt. Bà lại hỏi thăm về Bạch Thắng, vừa nhìn liền biết là con nhà không tầm thường, diện mạo cũng tốt. Quan trọng nhất là tốt với Quý Nghiên, bà cũng mừng cho cô.

Thời gian cứ không nhanh không chậm mà trôi qua như thế. Hai ngày này Quý Nghiên không có việc gì, ngược lại còn bận bởi chuyện thực tập của Mộc Tây. Chiều hôm đó, Quý Nghiên ở nhà một mình, ngồi trong phòng khách lên mạng. Vì có liên quan tới Vu Tư Ngọc nên cô bắt đầu chú ý tới chuyện của làng giải trí. Trước kia cảm thấy nơi này rất phức tạp, không ngờ cái vòng luẩn quẩn này còn phức tạp hơn cô nghĩ. Để có được bát cơm thì không thể tránh khỏi chuyện giành giật.

Người đấu tranh vì thần tượng của mình không phải ít. Nhìn những bình luận cực kỳ khó coi, Quý Nghiên chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình nảy lên thình thịch.

Vu Tư Ngọc cũng trúng không ít đạn!

Cô nhìn mà thấy đau lòng thay cô ấy. Có một lần Quý Nghiên nhịn không được đứng ra nói giúp Vu Tư Ngọc vài câu, kết quả là chưa tới một phút cô đã bị biển người đè chết!

Lúc Quý Nghiên lên mạng thường thích đeo tai phone nghe nhạc, ngón tay lướt như bay trên bàn phím. Nếu không khát nước, vừa lúc hết nước trong ly thì cô cũng không muốn lấy tai nghe xuống mà đứng dậy.

Phòng khách vô cùng yên tĩnh. Quý Nghiên rót nước, cứ có cảm giác có tiếng động rất nhỏ vang lên bên tai, không rõ lắm, hơn nữa khi lắng nghe thì lại không thấy. Cô cho đó là ảo giác của mình. Có khi đeo tai nghe lâu sẽ có tình trạng như vậy.

Cô không suy nghĩ nhiều, uống nước xong, đang chuẩn bị đi lại hai vòng trong phòng để giãn gân cốt thì tiếng động rất nhỏ lại xuất hiện.

Lần này tiếng động lớn hơn trước một chút, cô nghe được rõ hơn.

Khè khè khè khè ——

Giống như tiếng rắn thè lưỡi vậy. Nghĩ tới khả năng này, Quý Nghiên liền run lên.

Nhưng nghĩ lại thì thấy trong nhà mình sao lại có rắn được?

Cô vốn rất sợ loài vật này, cho nên rất để ý tới phương diện này. Lúc mới tới khu chung cư Dương Quang cũng liên tục xác nhận qua rất nhiều lần, đảm bảo không có chuột, gián hay con gì đó mới yên tâm.

Quý Nghiên chần chừ nhìn xung quanh một lần nhưng không thấy gì khác thường. Cô vẫn không yên lòng, từ từ bước từng bước về phía phòng bếp, nhìn vào bên trong. Rất bình thường. Cô chuyển qua phòng khách để sang phòng Mộc Tây xem thử. Phòng cô ấy không khóa, cô mở ra nhìn thì cũng không thấy gì. Lòng Quý Nghiên thả lỏng không ít, cuối cùng chuyển qua phòng mình, đưa tay, hết sức chậm rãi mà đến gần. Trái tim như bị treo ngược. Cô kiềm chế sự hoảng hốt trong lòng, đẩy cửa ra.

Tầm mắt từ từ rộng mở, cảnh tượng trong phòng từ từ hiện lên trong mắt.

Cho đến khi cửa phòng được mở ra hoàn toàn.

Quý Nghiên bình tĩnh mà nhìn….

Phù ——

Rất tốt.

Không có gì cả.

Xem ra thật là do cô nghĩ nhiều rồi!

Lòng Quý Nghiên hoàn toàn thả lỏng, xoay người, đang chuẩn bị tiếp tục lên mạng, kết quả vừa tới phòng khách thì cô liền “a” lên một tiếng.

Hoàn toàn bị một màn trước mắt dọa cho ngây người.

Rất nhiều rắn!

Vọt tới từ bốn phương tám hướng quanh cô, không ngừng thè lưỡi. Hơn nữa con sau còn dài hơn con trước, to nhất thì lớn bằng cánh tay, nhỏ nhất thì không khác gì sợi dây thừng. Trái tim Quý Nghiên như nhảy khỏi lồng ngực.

Hơn nữa tốc độ của bọn chúng rất nhanh. Các loại màu mắt chiếu vào trên người cô. Thật ra thì không phải là đang nhìn cô nhưng trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy mấy con rắn này đang dùng ánh mắt vô cùng nguy hiểm mà nhìn cô.

“Sao lại tìm tao? Tao không quen chúng mày!” Quý Nghiên luống cuống. Rốt cuộc cô đã chọc vào ai vậy?

Sao lại có nhiều rắn xuất hiện trong nhà cô như thế?

Có một con rắn sắp leo lên chân cô, ngẩng đầu lên thè cái lưỡi rắn đỏ lòm với cô. Ánh mắt ấy âm trầm, tỏa ra ánh sáng lập lòe, thân màu đen, lại trơn trơn rất khó chịu. Nó há to miệng tựa như muốn cắn Quý Nghiên.

Nhất thời cô hít vào một ngụm khí lạnh. “Cứu với….”

Cô nhấc một bình hoa bên cạnh lên, đập vào con rắn đó. Bịch, nó dựng thẳng người lên, phát ra tiếng khè khè đầy tức giận.

Quý Nghiên chạy về hướng khác, dùng các vật dụng trong nhà nơi cô đi qua để ngăn cản bầy rắn đến gần. Nhưng những con rắn kia lại hết sức cố chấp. Căn phòng không lớn, Quý Nghiên liếc thấy có ít nhất khoảng hai, ba mươi con, còn kinh khủng hơn lần bị bắt cóc ở Washington.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã sớm sợ đến mức tái xanh. Toàn bộ những thứ có thể đập đều đã đập hết rồi, nhất là những bình hoa có lực công kích lớn. Nhưng chỉ thấy máu tươi tràn ra, có mấy con rắn bị thương càng bò nhanh hơn về phía cô.

Đáng ghét!

“Rốt cuộc chúng mày từ đâu tới vậy?”

Trên mặt và lòng bàn tay Quý Nghiên đầy mồ hôi lạnh, trái tim đập nhanh đến mức không thở được. Có ai có thể tới cứu cô không?

Cô hỏi rắn, rắn mà trả lời cô được mới là lạ!

Quý Nghiên không cầm điện thoại theo mà điện thoại lại đang ở trong phòng cô, có muốn cầu cứu cũng không có cách nào. Hơn nữa nước xa không cứu được lửa gần. Trong chung cư không có ai sao? Tại sao cô kêu cứu mà không có ai tới?

Lầu trên lầu dưới cũng phải nghe thấy tiếng động chứ?

Bây giờ nghĩ những điều này cũng vô dụng!

Quý Nghiên lui lại từng bước một, đã sắp lui đến góc tường. Rắn bò thành đoàn qua ghế salon, bò qua tủ quần áo, có con còn chui lên từ mặt đất, nhao nhao ào tới. Quý Nghiên sợ hãi vô cùng, quần áo trên người bị dính mồ hôi ướt đẫm. Cô nên làm gì bây giờ?

Nguy hiểm cách cô gần như thế.

Quý Nghiên lại một lần nữa cảm nhận được tiếng bước chân của thần chết.

Đúng lúc cô đang lâm vào tuyệt vọng thì chợt có một ý tưởng lóe lên trong đầu.

Đúng rồi, súng!

Cô còn có súng mà!

Đáng chết, chuyện quan trọng như thế mà lại quên!

Quý Nghiên như thấy được chút hy vọng sống, vội vàng lấy khẩu GB-18 trên người ra, giơ lên, nhắm vào…

Nhất định phải trúng vào đầu….

Quý Nghiên bóp cò…

Đoàng….

Một con rắn rít lên đau đớn, giương cao người lên rồi “bịch” một tiếng, ngã xuống đất.

“Trúng rồi!” Thiếu chút nữa Quý Nghiên đã thét lên chói tai nhưng không dám khinh thường.

Bầy rắn thấy đồng loại bị bắn chết, lui ra vài bước theo phản xạ. Quý Nghiên mong rằng bọn nó có thể sợ hãi mà chủ động rời đi. Nhưng cô đã suy nghĩ quá ngây thơ rồi! Bầy rắn lùi lại xong đều trở nên tức giận, vặn vẹo người, đến gần Quý Nghiên hơn.

Trên mặt đất có rất nhiều mảnh thủy tinh. Bầy rắn không tránh khỏi bị thương, có con máu me đầy người nhưng lại như không có cảm giác gì.

Quý Nghiên càng bình tĩnh hơn, bắn liên tục mấy phát. Có phát trúng đầu, có phát trúng vào người, sự đe dọa yếu đi không ít trong nháy mắt. Nếu có thể cô càng muốn giết hết chúng ngay lập tức. Giết từng con như vậy thật khó! Cảm giác dù có giết thế nào cũng không hết.

Hơn nữa còn khiến ý chí con người bị bào mòn rất nhanh!

Lại bắn ra một phát…

Ah?

Hết đạn rồi?

Phải rồi, GB-18 chỉ có 11 viên đạn. Cô đã bắn hết rồi!

Cô đã giết được một phần ba số rắn, còn lại hai phần ba, là một mối tai họa lớn.

Chẳng lẽ thật sự không thoát được sao?

Thật vất vả cuộc đời cô mới có ánh sáng lần nữa, cô không muốn chết!

Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, anh ở đâu?

Những con rắn không bị bắn trúng hoàn toàn phẫn nộ, cuốn cái đuôi lên, lôi theo những thứ trên mặt đất mà đánh về phía Quý Nghiên. Cô nhanh chóng che đầu trốn sau máy điều hòa. Trong đầu cô nhanh chóng xoay chuyển, muốn giải quyết tất cả rắn trong một lần chỉ có thể dùng cách đặc biệt. Cô không nghĩ được nhiều như vậy, hai tay dùng sức đẩy máy điều hòa về phía trước, ngăn đám rắn lại.

Tranh thủ chút thời gian, Quý Nghiên không hề dừng lại, lập tức chạy ra phía sau cái TV. Màn hình TV cũng đã bị vỡ, phòng khách vô cùng lộn xộn. Quý Nghiên nhớ trong ngăn kéo tủ TV có cái bật lửa. Cô kéo ngăn kéo ra, tìm thật nhanh. Trong đó là một ít giấy tờ và vài thứ linh tinh. Cô còn chưa tìm ra bật lửa thì bỗng một con rắn bò tới, bò theo lưng cô lên trên, sắp vòng qua cổ cô. Cô kinh hãi, ngã ngửa ra sau, ngăn kéo “xoạt” một cái liền bị kéo ra ngoài.

Ầm.

Là một tiếng trầm đục.

Hai tay Quý Nghiên lập tức nắm lấy đầu con rắn. Con rắn vùng vẫy giãy dụa, thè cái lưỡi thật dài đỏ lòm ra, tròng mắt đầy âm u, dường như đang thể hiện sự tức giận của nó. Hai tay Quý Nghiên càng run rẩy hơn. Cảm giác dinh dính trên tay khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy, cực kỳ ghê tởm! Cực kỳ đáng sợ! Những con rắn khác cũng chầm chậm đến gần. Thật may là lúc trước chúng bị thương không ít nên tốc độ chậm hơn rất nhiều.

Quý Nghiên biết, thời gian của cô không còn nhiều.

Đè nén sự sợ hãi trong đáy lòng xuống. Cô phải đối mặt với chuyện này. Chỉ có mấy con rắn mà đã không thể đối phó thì sao cô có thể đứng bên cạnh Bạch Thắng được? Sao có thể kề vai sát cánh với anh? Sao có thể giúp anh? Quý Nghiên, đừng sợ, không có gì là không vượt qua được! Mày phải có lòng tin với bản thân, Tiểu Bạch còn đang chờ mày… mày không thể để anh ấy thất vọng được.

Liều mạng!

Cô tăng sức lực trong tay, lăn mấy vòng, khi con rắn thoát khỏi hông mình thì đứng bật dậy, nắm lấy nó, dùng hết sức lực toàn thân mà vứt sang bên cạnh. Trở lại với ngăn kéo, lần này Quý Nghiên đổ hết các thứ trong đó ra, rốt cuộc cũng nhìn thấy cái bật lửa rơi dưới đất. Cô thầm vui mừng, đồng thời cầm một cây nến, thắp nhanh lên sau đó ném về phía ghế salon. Ánh lửa bùng lên rất nhanh. Bầy rắn ý thức được nguy hiểm, ngẩng đầu lên, di chuyển sang chỗ khác. Quý Nghiên lợi dụng thời cơ, lấy tay che miệng lại, chạy về phòng mình bằng tốc độ nhanh nhất.

Rầm —— một tiếng, cửa đóng lại.

Quý Nghiên chạy thẳng về giường mình, tìm điện thoại, bấm 999 (số điện thoại của cục phòng cháy Hongkong). Vừa báo địa chỉ thì ngoài cửa vang lên tiếng va chạm mạnh khiến cô hoảng sợ, quay đầu lại.

Chưa có nhiều phản ứng thì tiếng va chạm ngừng lại.

Hơi thở nguy hiểm vẫn chưa đi xa.

Yên lặng, sự yên lặng quỷ dị càng khiến không khí trở nên cực kỳ căng thẳng.

Tựa như trái tim ngừng đập.

Rồi bùng nổ ngay lập tức.

Đoàng đoàng đoàng đoàng….

Lòng Quý Nghiên rung mạnh lên. Cùng với tiếng súng liên tục là vết đạn lần lượt xuất hiện trên cửa, một hàng, hai hàng…Tựa như lỗ kim trên tờ giấy. Ngay cả cánh cửa nhìn như vững chắc, giờ phút này lại trở nên yếu ớt khác thường.

Dường như là cùng lúc đó cánh cửa bị người đẩy ra, Quý Nghiên lưu loát xoay người đến bên kia giường, quỳ xuống, kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra. Ở đây có khẩu súng cô mới lắp xong.

Tuy chỉ là bán thành phẩm, chưa thử kiểm nghiệm lần cuối nhưng vào lúc này sao còn có thời gian mà lo lắng được nhiều như vậy?

Cô hoàn toàn là đánh cược một cách liều lĩnh.

Đạn bên trong là khi Bạch Thắng đưa khẩu GB-18 thì để lại cho cô dự phòng. Bây giờ nghĩ lại, quả nhiên Bạch thiếu gia có khả năng tiên đoán! Cho dù lúc này anh không ở cạnh cô nhưng lại giúp cô bằng một cách khác. Tiểu Bạch, anh nhất định cũng muốn cho em sự can đảm có phải không?

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhịp tim Quý Nghiên cũng càng ngày càng nhanh hơn. Cô thầm đếm trong lòng một, hai, ba, đứng dậy, nhắm ngay hướng phát ra tiếng động bắn mấy phát, đồng thời bước một chân lên mép giường, mượn lực phóng tới cạnh cửa sổ.

Loảng xoảng.

Thủy tinh vỡ vụn, mảnh vỡ văng khắp nơi.

Nhà Quý Nghiên ở lầu bốn nhưng ở lầu ba dưới phòng cô có một cái ban công nhỏ. Quý Nghiên phá cửa sổ xong thì trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ xuống ban công. Cô lấy hai tay che đầu, va chạm mạnh mẽ cùng với mảnh thủy tinh lúc cô phá cửa sổ đâm vào da thịt đau nhói, khiến cô cau mày thật chặt.

Trên khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn đã sớm mất đi màu máu, cắn thật chặt đôi môi tái nhợt nhưng vẫn không kiềm chế được tiếng rên rỉ đau đớn….

Thật, thật là đau.

Có mười người xông vào phòng Quý Nghiên, trừ một người bị trúng đạn ra thì còn chín. Lúc Quý Nghiên nhảy từ cửa sổ thì chúng không để ý tới đồng bọn của mình, liền tới gần cửa sổ nhìn xuống. Ngoài ban công vô cùng lộn xộn ra thì không còn gì khác, cũng không có bóng dáng của Quý Nghiên.

“Đuổi theo.”

Một người trong bọn trầm giọng nói. Ngay sau đó tiếng bước chân xa dần, đoán chừng là đã đuổi theo đường khác.

Quý Nghiên nấp dưới ban công, cánh tay vô cùng đau đớn. Phải nói là toàn thân cô đều đau. Nhưng cô không thể không kết luận một cách bi kịch rằng, mình, lại bị đuổi giết!

Trong lúc vô tình, Quý Nghiên nhìn thấy dì Chu ở lầu ba đang nằm dưới đất, hình như là đã ngất đi. Cô liền biết tại sao dù có kêu cứu cỡ nào cũng không có ai để ý!

Hoá ra là như vậy.

Quý Nghiên bò xuống theo ống thoát nước, sau đó bất chấp tất cả chạy ra ngoài. Nhưng còn chưa có chạy bao xa thì những người đó đã nhìn thấy cô. Lần này bọn họ cũng không nổ súng, Quý Nghiên dùng hơi sức toàn thân, liều mạng chạy lên phía trước giống như không muốn sống.

Hận không thể mọc ra đôi cánh bay lên ngay lập tức.

Thật vất vả mới thấy bên cạnh có xe chạy qua, hơn nữa tốc độ lại rất chậm chạp, Quý Nghiên từ ngựa chết biến thành ngựa sống, bất chấp tất cả, một tay nắm chặt cửa xe kia, mượn lực xoay người nhảy vào xe. Vội vàng nói với người đàn ông lái xe bên cạnh: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi đang gặp chút phiền toái, anh có thể cho tôi quá giang một đoạn đường không? Chỉ cần thoát khỏi những người phía sau là được rồi, nếu như anh có thể giúp tôi, tôi sẽ rất biết ơn anh, làm ơn.”

Người đàn ông thấy vậy không khỏi quay đầu, khuôn mặt yêu nghiệt đến mức tận cùng treo lên một nụ cười hứng thú, nhíu mày nhìn Quý Nghiên, Quý Nghiên nhất thời ngẩn người.

Cô chưa từng thấy người đàn ông nào như vậy, tóc hơi dài, đen như mực. Cặp mắt phượng hẹp dài mang theo cao quý và yêu mỵ không giống người thường, khóe mắt khẽ hếch lên, mê hoặc không sao kể xiết. Con ngươi màu tím như thủy tinh chói mắt, vừa sáng chói giống như kim cương, lại thâm sâu tựa như vực thẳm, đầy bí ẩn như những ngôi sao vô tận. Ẩn hiện trong cặp mắt đó là một tia quyến rũ mà nguy hiểm, giống như vẻ đẹp tự nhiên mà kỳ lạ. Môi mỏng không chỉ để lộ ra gợi cảm mà còn có tàn khốc, giống như hai sự mâu thuẩn tổng hợp lại, nhưng lại tuấn tú đến vậy, mê hoặc chúng sinh.

Quý Nghiên thừa nhận, cô đúng là mê cái đẹp, cô thật sự bị “trúng sét” rồi.

Đúng là cực phẩm mà!

Nhưng bây giờ không phải là lúc háo sắc.

Quý Nghiên nhanh chóng trở về thực tại.

“Xe của tôi không chở người lạ.” Giọng nói của anh ta thật gợi cảm, còn đặc biệt nhấn mạnh: “Nhất là phụ nữ không quen biết.”

“Vậy anh có thể phá lệ một lần được không? Nếu như không phải bất đắc dĩ thì tôi sẽ không đưa ra yêu cầu vô lý như vậy. Hi vọng anh có thể tốt bụng giúp đỡ tôi lần này, sau này anh muốn tôi báo đáp thế nào tôi cũng chắc chắn sẽ không phản đối. Dĩ nhiên điều kiện trước tiên là điều đó phải nằm trong khả năng của tôi.” Quý Nghiên khẽ nhíu mày, giọng nói có chút vội vàng.

Người đàn ông vẫn lái xe chậm rì rì như trước, những người phía sau sẽ đuổi tới rất nhanh, khoảng cách còn lại không quá một trăm mét. Nếu cứ tiếp tục như vậy, còn không bằng tự cô dùng hai chân chạy thục mạng còn nhanh hơn.

“Tôi cần một lý do thuyết phục.”

“Cái gì?”

“Tại sao tôi phải bị cuốn vào chuyện phiền toái không cần thiết chỉ vì một người tôi không quen biết? Đối với tôi mà nói, đó là một chuyện không có lợi.”

Người đàn ông phân tích rõ ràng, nói thật, nếu Quý Nghiên nóng tính một chút, chắc chắn cô sẽ hận không không thể đóng gói anh ta rồi ném ra ngoài xe.

Bời vì ngay cả người có tính cách tốt như Quý Nghiên, giờ phút này cũng bắt đầu nôn nóng.

Những người đó đã cách xe không quá năm mươi mét.

Lửa cũng cháy đến nơi rồi mà anh ta vẫn còn thảnh thơi bình tĩnh như vậy.

Hoàn toàn không để ý đến chuyện nguy hiểm trước mắt.

A~ Đúng rồi, đối tượng của người ta cũng không phải anh ta, anh ta lo lắng cái cọng lông!

Xem ra người này chắc sẽ không giúp mình, lòng Quý Nghiên trầm xuống, liếc nhìn mấy người đang từ từ ép tới gần, ba mươi mét, hai lăm mét, hai mươi mét. . . . . Trong lòng quyết định nhanh chóng, đến khi cô cảm thấy không thể dây dưa được nữa, rốt cuộc đành chuẩn bị nhảy xuống xe chạy hướng khác thì ai ngờ người đàn ông bên cạnh đột nhiên nói một câu: “Ngồi cho vững!”

Sau đó chân đạp ga, nháy mắt xe như tên rời cung, bay vút ra ngoài.

Bởi vì quán tính mà cả người Quý Nghiên nghiêng về phía trước, cô không kịp phản ứng, đầu va mạnh vào kính chắn gió, nhất thời không nhịn đau được kêu thành tiếng.

“Thắt dây an toàn vào.”

Quý Nghiên xoa xoa cái trán bị đụng đau, ngoan ngoãn thắt dây an toàn vào.

Người đàn ông này lái xe rất tốt, đổi chắn, đạp ga, di chuyển, xoay tròn. . . . . Động tác liền mạch, vô cùng đẹp mắt! Những người vừa rồi thiếu chút nữa đuổi kịp bây giờ đã không thấy bóng dáng, không biết đã bị bỏ xa bao nhiêu dặm.

Quý Nghiên nhìn dòng xe cộ cuồn cuộn phía sau không ngừng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn anh.” Cô quay đầu nói với người đàn ông.

Anh ta miễn cưỡng nâng mắt lên, nói: “Địa chỉ.”

Quý Nghiên nói là đỉnh núi Thái Bình, người đàn ông lái xe, vẻ mặt khôi ngô lộ ra một cỗ yêu mỵ, mắt phượng nhẹ chớp, vẻ đẹp mê hoặc chúng sinh! Đẹp đến khiến người ta phải say mê!

Xe ngừng lại.

Quý Nghiên mở cửa xe, xuống xe, lại nói cảm ơn anh ta.

Người đàn ông: “Nhớ kỹ những gì cô nói, tôi sẽ đến để lấy báo đáp của cô.”

Đây là sợ cô quỵt nợ sao?

Quý Nghiên đổ mồ hôi!

Theo tình tiết phát triển thì không phải nam chính sẽ rất “ga-lăng” mà nói một câu: “Không sao, chỉ là tiện tay thôi.” sao? Tại sao đến phiên cô thì thay đổi rồi? Hơn nữa sự khác biệt lại lớn như thế.

Đây là nói thẳng cho cô biết, trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí cả!

Quý Nghiên: “Tôi nói được làm được.”

Cô tạm biệt anh ta, dần dần đi về phía nhà họ Bạch.

Người đàn ông để tay trên tay lái, nhìn cô một hồi rồi con ngươi màu tím lại nhìn về phía biệt thự nhà họ Bạch, khóe miệng nhếch lên một nụ cười yêu mỵ.

Bạch Thắng, đây chính là người phụ nữ mà cậu để ý sao?

Cậu đoán thử xem, lần này, kết quả sẽ ra sao?

Quý Nghiên còn chưa tới cửa lớn nhà họ Bạch đã nhận được điện thoại của Mộc Tây. Giọng nói trong điện thoại rất lo lắng, cô ấy nghe thấy tin tức khu cư xá Dương Quang bị cháy. Tuy rằng kịp thời báo cảnh sát, cũng không tạo thành thương vong cho cư dân nhưng chuyện một tầng lầu chung cư bị phát hiện có hai ba chục cái xác rắn trong lúc nhất thời bị bàn tán xôn xao.

Hơn nữa báo cáo chỉ ra hiện trường còn có dấu vết đánh nhau, trong các xác rắn được phát hiện thì có mười một con bị đạn bắn, thậm chí có con một phát chết ngay. Nhằm vào việc này, cục cảnh sát Hongkong cũng rất coi trọng, đã phái ra thành viên của tổ trọng án đi điều tra hiện trường.

Khi Mộc Tây nhìn thấy tin tức thì hiện trường đã là một mảnh hỗn loạn, phòng ở bị cháy sạch hoàn toàn thay đổi, nhưng cô nhìn một cái liền nhận ra đó chính là phòng của mình và Quý Nghiên. Nhớ tới hôm qua Quý Nghiên nói sẽ ở nhà cả ngày, cô sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, rất sợ Quý Nghiên có chuyện gì, cũng không để ý tới bây giờ đang là giờ làm việc, không ngừng gọi điện thoại cho Quý Nghiên, chờ mong nghe được tin tức cô ấy bình an.

Thật may mắn, may mắn là Quý Nghiên không sao.

Quý Nghiên nói với cô là cô ấy đang ở nhà họ Bạch nên Mộc Tây cũng yên tâm. Cúp điện thoại, Quý Nghiên nhớ lại những gì Mộc Tây mới nói. Thành viên tổ trọng án sẽ đến hiện trường điều tra chân tướng vụ tai nạn này, trái tim Quý Nghiên thật vất vả mới bình ổn bây giờ lại loạn lên.

Trong phòng cô còn rất nhiều mẫu thiết kế vũ khí, linh kiện súng ống và đạn dược, tất cả những thứ đó không có khả năng đều bị thiêu. Hơn nữa cho dù thật sự bị hủy, nếu bọn họ muốn tra thì cũng không có khả năng không để lại chút dấu vết nào.

Làm sao bây giờ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.