Mãi đến
đêm khuya Cầm Yểu mới từ Hoàng cung trở về.
Nàng
đẩy cửa vào phòng, thấy bên trong vẫn còn đốt đèn, thần trí có hơi lơ đãng, đến
khi nghe thấy trên giường có tiếng thở nàng mới chợt nhớ ra mình đã nhặt một
nam nhân về.
Đi vào
trong, nam nhân ngồi trên giường tung chăn muốn xuống hành lễ, nhưng dường như
đột nhiên nhớ ra lời dặn dò của nàng, Sơ Tễ khựng người, nhất thời bối rối đứng
bên giường.
Cầm Yểu
nhìn hắn một hồi rồi cười nói: “Ta đâu có ăn thịt ngươi.”
Sơ Tễ
cúi đầu nghĩ, thật ra nếu nàng muốn ăn hắn cũng không phải là không thể…
“Ngươi
biết đàn không?” Cầm Yểu đột nhiên hỏi.
“Biết.”
Tử sĩ của Sở vương không thể là thất phu không biết gì, âm luật nhạc khí cũng
biết sơ qua, học được càng nhiều thì càng có thể giúp chủ nhân làm được nhiều
việc, khả năng được sống tiếp càng lớn.
Cầm Yểu
vốn chỉ hỏi chơi, không ngờ hắn lại biết đàn thật, nhất thời hứng thú, nàng lấy
dưới thư án ra một cây đàn gỗ đồng đặt trên bàn: “Ngươi đàn một khúc ta nghe có
được không?”
Sơ Tễ
ngồi xuống, Cầm Yểu cũng mang ghế đến ngồi đối diện với thư án, ôm đầu lặng yên
nhìn Sơ Tễ. Tiếng đàn thứ nhất vang lên, Sơ Tễ hơi khựng lại, có chút ngạc
nhiên nhìn Thất huyền cầm dưới tay mình, cây đàn này trông có vẻ đơn giản nhưng
thanh sắc gần như khiến người ta kinh ngạc.
Cầm Yểu
hỏi: “Sao vậy? Sao không đàn nữa?”
Sơ Tễ
sực tỉnh: “Quốc sư thứ tội.”
“Gọi ta
là Cầm Yểu.”
Sơ Tễ
im lặng, dường như đang làm một chuẩn bị tâm lý cực lớn: “Cầm… Yểu.” Có những
chuyện một khi đã mở đầu được rồi thì coi như đã qua được ải khó nhất, hắn bất
giác lại lẩm nhẩm một lần: “Cầm Yểu.” như đang thất thần hồi tưởng.
Cầm Yểu
cười nhạt: “Ngươi gọi tên ta nghe hay lắm.” Ánh nến trong mắt nàng nhảy nhót
như một tinh linh khiến hắn không tự chủ được mà nhìn đến ngây ngốc.
Nữ nhân
như vậy…
Sơ Tễ
cúi đầu gảy đàn.
Nữ nhân
như vậy, đẹp đẽ đến mức khiến hắn không dám mơ tưởng, đối với nàng thì một chút
tạp niệm thôi cũng là một vết nhơ.
Cầm Yểu
ngả trên thư án yên lặng xem xét khuôn mặt nam nhân. Tiếng đàn lưu chuyển bên
tai nàng, đằng sau khúc nhạc, tình cảm dạt dào trong tiếng đàn như gió xuân
phảng phất trong lòng nàng, thông qua tiếng đàn nàng có thể nhìn rõ được nội
tâm của nam nhân này, chứa đựng không ít kiên cường và bất khuất hiếm thấy của
thế nhân khiến nàng cũng bất giác thất thần.
“Sơ
Tễ.” Đàn xong một khúc, Cầm Yểu bỗng nhiên mở miệng, “Ngươi thật đẹp.”
Đối với
nam nhân mà nói thì đây chắc không được coi là khen ngợi, nhưng như vậy cũng đã
khiến Sơ Tễ đỏ mặt: “Tạ Quốc…” Giọng hắn nghẹn lại, một lúc sau mới nói, “Cầm
Yểu càng đẹp hơn.”
Hắn
ngốc thật, ngay cả khen ngợi cũng không biết, Sơ Tễ vô cùng chán ghét bản thân.
Không ngờ lại nghe “phì” một tiếng, Cầm Yểu đang cười với hắn: “Vậy ngươi có
thích ta không?” Đối với câu hỏi ngoài dự liệu như vậy, Sơ Tễ triệt để ngây
ngốc, mặt hắn đỏ bừng lên, một lúc lâu cũng không nói được câu nào. Cầm Yểu
đứng dậy, cách thư án, nàng với tay xoa đầu hắn, “Ta rất thích ngươi.”
Sơ Tễ
ngẩng đầu nhìn nàng, si mê lạc mất bản thân.
Đêm đó
Cầm Yểu và Sơ Tễ ngủ chung một giường, chỉ là đắp chăn lặng yên ngủ, Cầm Yểu
nói nam sủng nên như vậy, nàng nói được hắn ôm rất ấm áp.
Sơ Tễ
lại một lần nữa lạc mất bản thân.
Có lẽ
trên thế gian này thật sự có thần minh cũng không chừng, có lẽ Cầm Yểu thật sự
là thần minh cũng không chừng, nếu không… tại sao ngay cả người như hắn cũng có
thể được cứu chứ…