Trong tân phòng, hiện tại chỉ có một người thân y phục hỷ đỏ nằm trên giường, hô hấp đều đều, quả nhiên là đang ngủ say. Người này không ai khác chính là vị tân nương mà hàn vương mới cưới, bỗng nhiên người trên giường khẽ nhúc nhích như sắp tỉnh.
Bạch Tuyết Linh không biết truyện gì xảy ra, chỉ nhớ ngọc đế đưa tới cho nàng một ít bánh mà hắn bảo là của sư nương gửi về, nên nàng ăn, vừa ăn một miếng, nàng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng rồi sau đó không biết gì nữa.
Có vấn đề, bánh kia thật sự là có vấn đề. Hoàng Kỳ Ngọc kia cư nhiên dám tính kế nàng, hừ vậy Bạch Tuyết Linh Nàng không hồi báo lại quả thật là phụ lòng của hắn rồi.
Bây giờ nàng mới để ý một chuyện, có một mảnh vải phủ lên mặt nàng , thật khó chịu, nàng lấy tay nhấc tấm vải lên mới phát hiện bản thân suy yếu, tên này gan lớn dám phong ấn sức mạnh của nàng, sư huynh ngươi quả nhiên muốn chịu khổ . Nhấc tấm khăn lên, nàng mới thấy được mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, từ từ ngồi dậy quan sát xung quanh. Cả căn phòng được trang trí một màu đỏ của tân hôn, trên bàn có để một ít thức ăn và rượu.
Chậc, hỷ phòng, không phải như những gì nàng đang nghĩ chứ, xem xét bản thân mới biết bản thân cũng đang mặc một thân hỷ phục. Nàng nên khóc hay nên cười đây, chỉ vì chút chuyện mà hắn cư nhiên tính kế đem nàng gả đi. Hừ, tên khốn đó lâu ngày không thấy nàng lên tiếng nên tưởng nàng là quả hồng mềm sao, chuyện hôn sự của nàng mà cũng dám quyết định, hắn ngại gan mình quá bé đi, để xem ta như thế nào đáp trả ngươi, sư huynh đáng kính.
Đang suy nghĩ cửa phòng bỗng ‘kẽo kẹt’ một tiếng, một nam nhân bước vào rồi đóng cửa lại. Hắn làm rất nhẹ như sợ kinh động đến nàng, sau đó hắn nhìn về phía giường, thấy nàng đã tỉnh, đang ngồi đó giương mắt nhìn hắn, khăn voan cũng đã lấy xuống, nhưng hắn không để ý. Hắn bỗng nở nụ cười, đôi mắt ôn nhu nhìn nàng sau đó cất tiếng:
– Nương tử, nàng đã tỉnh.
Bạch Tuyết Linh không nói gì nhìn hắn, nàng đã từng thấy nhiều người tuấn dật bất phàm, ngọc thụ lâm phong, tiêu diêu thoát tục, nhưng nhìn người trước mắt nàng chỉ có thể kết luận một câu “yêu nghiệt”. Hắn một đầu tóc đen dài tới thắt lưng, lông mày anh khí, mắt phượng hẹp dài nhìn sâu vô tận, mũi cao, môi mỏng tựa cười như không cười, thêm một thân hỷ phục đỏ thẫm càng làm cho hắn toát ra một vẻ yêu dị, cộng thêm cảm giác cao cao tại thượng, tiêu diêu thoát tục khiến cho người ta bị mê đắm trong đó. Đương nhiên trong đó không bao gồm Bạch Tuyết Linh nàng, có thể nói vẻ đẹp của hắn kết hợp của cả thần tiên và yêu quái.