Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 1 - Chương 46: Lại Thay Đổi



“Tư Đồ đại nhân, đây là thư xin nhận tội của mấy người Lý Thôi, Quách Tỷ” một thư lại cầm lấy mấy lá thư giao cho Vương Doãn.

Lúc này Vương Doãn, có thể nói đắc chí vừa lòng. Hắn xếp đặt kế ly gián

Đổng Trác với Lữ Bố, cuối cùng đốt thành tro Đổng Trác, đại gian tặc thời nay, nắm giữ hoàn toàn thành Trường An ở trong tay. Lữ Bố bởi vì

Điêu Thiền có quan hệ đối với hắn cũng nói gì nghe nấy, hiện trong tay hắn có một thanh đao sắc bén, hắn còn sợ ai?

“Lý Thôi, Quách Tỷ,

Phàn Trù, Trương Tế, còn có Hứa Thành, những người này, tất cả đều là đồng đảng của Đổng Trác, đi theo hắn làm bao nhiêu chuyện ác. Lúc này chúng còn muốn cầu xin khoan dung, nghĩ cũng đẹp lắm” Vương Doãn lớn tiếng cả giận nói: “Ta còn muốn ngũ mã phanh thây toàn bộ bọn chúng, để cho bọn chúng đều đi theo lão tặc Đổng Trác này”

“Tư Đồ không thể” Đại hồng lư Chu Hoán khuyên can nói: “Mấy người Lý Thôi, Quách Tỷ đều là người cầm trọng binh, nhất là Hứa Thành, sau khi Đổng Trác chết, đã trở thành chư hầu một trấn mạnh nhất thiên hạ. Nên nhớ ngày đó, mười tám lộ chư hầu liên thủ, đuổi Đổng Trác ra khỏi Lạc Dương, nhưng cũng đều bị hắn đánh phải quay trở về. Lúc này, nếu như Tư Đồ nếu không thể thứ tội cho hắn, thì cũng không nên lật mặt với hắn. Nếu như hắn liên kết cùng mấy người Lý Thôi Quách Tỷ đánh tới, vậy cục diện so với loạn

Đổng Trác lúc trước càng không thể vãn hồi”

“Hừ, đám người Lý

Thôi, Quách Tỷ đều là người vô năng, có gì phải sợ. Về phần Hứa Thành, chỉ là một hầu cận cho chủ nhân. Khi Đổng Trác còn sống, hắn đã muốn cầm giữ binh tự lập, lúc này còn muốn cầu xá tội, nghĩ khá lắm” Lã Bố ở một bên gào lên. Hắn bị người kéo ra từ trong chăn Điêu Thiền tới nghe nên vốn cũng không cao hứng. Thế nhưng hắn lại liên tục nghe đến cái tên Hứa Thành, một cái tên khiến cho hắn khó chịu, sao hắn không nổi nóng đây?

“Ôn Hầu bớt giận” Việt kỵ Hiệu úy Vương Kỳ gấp gáp nói: “Trong này hình như chỉ có bốn thư xin miễn tội, trong đó không có Hứa Thành”

“Phạm tội lớn, biết nhận tội còn không thể bỏ qua. Lúc này thậm chí Hứa Thành cũng không nhận tội, làm sao có thể xá tội cho hắn” Vương Doãn kêu lên.

“Hừ” Thái Thường Chủng Phật ở một bên nói: “Nhận tội? Nói không chừng căn bản hắn là không coi triều đình chúng ta vào trong mắt. Mọi người hãy ngẫm lại, mười tám lộ chư hầu, đều bị hắn đánh bại. Chỉ sợ hắn cũng không để Đổng Trác vào trong mắt, há lại sẽ để ý triều đình chúng ta?”

“Chính bởi vì như thế, chúng ta mới không thể đồng thời hốt gọn một mẻ đám người Lý Thôi, Quách Tỷ với Hứa Thành, binh lực của bọn hắn quá mạnh mẽ. Hẳn là chư vị lại muốn xảy ra tình cảnh giống như với Đổng Trác sao?”

Chu Hoán vội la lên.

“Vậy thì như thế nào? Chúng ta có Ôn Hầu, tại sao phải sợ lũ gian tà bọn chúng?” Không biết là một tên quan nhỏ nào đó, Lã Bố không nhận ra người này, lên tiếng tâng bốc.

“Dưới trướng Hứa Thành cũng có Vương Việt” Chu Hoán ở Lạc Dương rất lâu, hơn nữa còn tương đối quen thuộc Vương Việt, người đã từng đảm nhận lão sư kiếm thuật cho Hoàng đế.

“Hẳn là Chu đại nhân cũng cho rằng Lã Bố ta không đánh lại Vương Việt đó sao?” Lã Bố gào lên với Chu Hoán khiến

Chu Hoán sợ tới mức lui về sau hai bước.

“Không phải như vậy” Tư lệ hiệu úy Tống Dực đứng dậy, vốn chức Tư lệ hiệu úy chỉ ở kinh thành mới có thể thiết lập chức quan này, quản lý phòng ngự kinh thành. Bây giờ Trường An trên danh nghĩa là kinh thành Đại Hán, cho nên Đổng Trác bổ nhiệm hắn chức quan này, nhưng lại không trao binh quyền cho hắn.

Hiện binh quyền ở kinh thành cũng đều nằm ở trong tay Lã Bố, cho nên hắn vẫn chỉ là một người có tiếng mà không có miếng: “Chúng ta có thể cho đám người Lý Thôi Quách Tỷ liên quân tấn công Hứa Thành, dùng cái này chuộc tội, chờ khi bọn hắn lưỡng bại câu thương, chúng ta làm ngư ông đắc lợi”

“Hay kế này rất hay” Chu Hoán khen. So với những người ở đây hắn hiểu rất rõ ràng, chỉ sợ lại dẫn đến một trận đại chiến, lúc này cũng không chiếm ưu thế binh lực, hắn cũng không cho rằng Lã Bố có thể ngăn cản thiên quân vạn mã. Bằng không, mười tám lộ chư hầu cũng không thể đánh cho Đổng Trác phải bỏ chạy. “Tọa sơn quan hổ đấu, mặc kệ bên nào đắc thắng, chiếm tiện nghi cũng sẽ là triều đình.”

“Không thể, bọn người Lý Thôi Quách Tỷ không phải là tướng lãnh xuất sắc, đụng phải Hứa Thành, không thể tấn công mà phải chịu chết cũng không chừng.

Ngược lại sẽ khiến cho lực lượng Hứa Thành lớn mạnh ” Thành môn hiệu úy

Thôi Liệt vẫn đứng ở vị trí cuối trong hàng võ tướng, nghe mọi người tranh luận, lúc này mới lên tiếng phản đối.

“Ngươi là một Thành môn hiệu úy nho nhỏ, hiểu được cái gì? Lui ra” Vương Doãn trách cứ Thôi Liệt.

Thôi Liệt đứng cúi đầu ở vị trí của mình, không dám nói nữa, mà hắn cũng chỉ lo lắng mà thôi, cho nên cũng không nhắc lại.

“Tư Đồ đại nhân, ta cho rằng kế này của Tống đại nhân rất hay. Hãy để cho bọn chúng đánh nhau ngươi chết ta sống, chúng ta lại lấy được tiện nghi” Chu Hoán vội vàng nói. Chỉ cần triều đình không cuốn vào chuyện này, hắn an tâm rất nhiều. Hắn, không giống như mấy quan viên còn lại này, cuồng nhiệt tham gia tru sát Đổng Trác. Dù sao hiện tại triều đình có thế lực yếu nhất, tuy rằng uy danh không nhỏ, cũng chỉ là mang danh nghĩa trung ương mà thôi, nhưng nếu như làm cho người ta không còn coi triều đình là triều đình nữa, triều đình vừa mới ổn định lại này rất có thể một lần nữa rơi vào cảnh bấp bênh.

Thật sự Vương Doãn không muốn làm như vậy, hắn thầm nghĩ muốn trực tiếp xử tử những thủ hạ, đồng lõa của Đổng Trác. Vương Doãn hắn cho rằng chỉ cần ai nắm giữ triều đình, có thể nắm giữ thiên hạ, ai cũng phải nghe mệnh lệnh triều đình, nhưng Chu Hoán cũng là lão thần, hơn nữa đi theo Hiến Đế tiến về phía tây, chịu không ít khổ sở, lúc này cũng chỉ suy nghĩ vì triều đình, không thể không bán chút mặt mũi cho Chu Hoán. Dù sao bên mình cũng sẽ không gánh chịu thiệt thòi gì. Chính vì như vậy hắn nói: “Hãy làm theo lời của Đại hồng lư, xử lý theo như kế sách của Tống đại nhân. Lệnh mấy người Lý Thôi, Quách Tỷ đông tiến, công kích Hứa Thành khác phát một chỉ tiến về Lạc Dương. Khiển trách Hứa Thành một mình chuyển ngọc tỷ truyền quốc cho Đổng Trác, là phản tặc, lệnh cho hắn tự trói đi vào kinh thành, nghe theo xử trí. Bọn chúng muốn không đánh cũng không được”

Sau khi nói xong, Vương Doãn nở nụ cười, hắn cho là kế sách này của mình rất hay, làm cho hai tốp địch nhân chó cắn chó.

**********************************

“Tướng quân, đây là ý chỉ triều đình, để cho chúng ta đông tiến, đi đánh Hứa

Thành, dùng công chuộc hành vi phạm tội phạm phải lúc đi theo Đổng Trác” bộ tướng của Lý Thôi, Dương Phụng nói. Dương Phụng này chính là lão đại trước đây của Từ Hoảng. Từ khi Từ Hoảng nổi danh, hắn vì ngày hôm đó bị Hứa Thành nạy mất một viên Đại tướng có tài mà vô cùng tức giận. Đương nhiên trong đó cũng có lòng ghen ghét Từ Hoảng.

“Cái gì? Đi đánh

Hứa Thành?” Lý Thôi khẽ run rẩy. Nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Nói gì thì nói trước kia bọn chúng ở trước mặt Đổng Trác, chống đối, phỉ báng Hứa Thành, đó là công phu mồm mép. Hơn nữa Hứa Thành lại không có mặt, đương nhiên thờ ơ, nhưng nếu thật sự đánh nhau. . .

“Tướng quân, trên thánh chỉ nói để cho chúng ta với Quách Tỷ tướng quân, Phàn

Trù tướng quân còn có Trương Tế tướng quân trấn thủ Hoằng Nông đồng thời xuất binh. Như vậy chúng ta có gần ba mươi vạn người, đánh Hứa Thành, không thành vấn đề” Dương Phụng ngây thơ phân tích.

“Ngươi biết Hứa Thành có bao nhiêu binh mã?” Lý Thôi hỏi, hắn có chút động tâm.

“Có thể có bao nhiêu? Hắn đưa cho Từ Vinh mười vạn đại quân, Hắc Sơn quân thu hàng đều đang ở quận Hà Nội, còn phải phái binh thủ Hổ Lao với Tị

Thủy Quan. Người bên cạnh hắn có thể có mười vạn binh mã cũng không tệ.

Chúng ta có chừng gấp ba lần của hắn” Dương Phụng nói.

“Ngươi phái người đi mời Giả tiên sinh đến, ta thỉnh giáo chủ ý của hắn một chút” Lý Thôi nói

“Vâng” Dương Phụng đi ra ngoài

Chỉ chốc lát sau, Dương Phụng quay trở lại, đi theo phía sau hắn là một người văn sĩ mặc áo đạo, ba sợi râu ngắn.

“Ai, Văn Hòa, ngươi đã tới, ngươi xem ta nên làm cái gì bây giờ?” Lý Thôi vừa nhìn thấy văn sĩ, lập tức đi ra nghênh đón sau đó thuật lại sự việc một lần.

“Tướng quân, ngài có cho rằng mấy người tướng quân, chính là tướng quân với mấy người Quách Tỷ tướng quân liên thủ, có thể đánh thắng được mười tám lộ chư hầu ngày xưa sao?” Văn sĩ này là Giả Hủ

Giả Văn Hòa, ngày sau danh chấn tám phương. Lý Thôi thầm nén cơn giận, bình tĩnh hỏi.

“Đương nhiên. . . Không đánh lại, ý của ngươi là nói?” Lý Thôi không ngượng ngùng mà nói không thể đánh thắng, mà hắn cũng đã hiểu rõ ý tứ câu hỏi của Giả Hủ.

“Nếu như không đánh lại, còn đi chịu chết làm gì? Ngày đó, nghe nói Hứa Thành chỉ dùng năm vạn người đối phó với liên quân Quan Đông” Giả Hủ nói.

Đương nhiên Lý Thôi cũng đã được nghe nói về chuyện này. Lúc này hắn nghĩ đến ba mươi vạn người cũng chỉ tương đương với binh lực liên quân Quan Đông trước kia. Đánh nhau, với tính cách nóng nảy của Hứa Thành, một khi phát hỏa.

Chuyện Quách Tỷ thiếu chút nữa bị Hứa Thành mang mấy ngàn người, róc xương lóc thịt sống lại một lần nữa hiện lên trong lòng hắn.

“Ta nên làm cái gì bây giờ? Nếu không đánh, triều đình cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Chẳng lẽ ta chỉ có một con đường chết hay sao?” Lý Thôi cực kỳ bi ai. Cho tới bây giờ hắn chưa từng thương tâm như này. Ngay cả khi cha của hắn chết, hắn cũng không thương tâm như này.

“Lý tướng quân”

Lý Thôi vừa quay đầu lại, Quách Tỷ đã đứng ở phía sau hắn.

“Quách Tỷ, làm sao ngươi tới đây hả?” Lý Thôi hỏi.

“Ta nhận được ý chỉ triều đình, không biết nên làm thế nào cho phải, tới tìm ngươi hỏi một chút” Quách Tỷ nói.

“Ngươi cũng nhận được thánh chỉ đi đánh Hứa Thành sao?”

“Không sai, ngươi nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Quách Tỷ rất gấp. Hai đầu đều có hổ, một người là Hứa Thành, từng tạo thành một vết thương không thể hàn gắn ở sâu trong tâm linh của hắn, không dễ chọc; Một người khác, Lữ Bố, ngày đó ở thành Lạc Dương, hắn chỉ đơn độc mang ba vạn

Tịnh Châu binh đại phá ba mươi vạn quân Tây Lương, tựa như cũng không dễ trêu.

“Văn Hòa, ngươi xem chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Ngươi cần phải cho ta một chủ ý” Lý Thôi, ở trên phương diện chiến lược chiến thuật, trình độ linh hoạt còn xa mới bằng mức độ mẫn cảm quyền mưu của hắn.

“Không biết Quách Tướng quân có tính toán gì không?” Giả Hủ hỏi.

“Ta cũng không muốn tự nhiên mà chịu chết. Nếu theo như ý chỉ triều đình mà xử lý, vậy Hứa Thành sẽ phát điên, ta lại không ngăn được hắn” Quách Tỷ nhớ tới trước kia bị vây ở trong đại trướng, đao của Hứa Thành sáng ngời ở ngay trước mắt hắn, sợ hãi hoảng hốt. lần đó nếu không phải thủ hạ thông báo kịp thời, Đổng Trác tới sớm, mình coi như không chết cũng sẽ bị lột da. Thế nhưng trên thực tế thì chính Hứa Thành phái người thông báo cho Đổng Trác: “Cho nên, ta có ý định giải tán quân linh, trốn về quê nhà. Dù sao không phải giữ lại mạng sống quan trọng hơn sao?”

Quách Tỷ lại hỏi Lý Thôi.

“Cái này. . .” Lý Thôi vẫn chưa hạ quyết tâm, hắn còn không hưởng thụ đủ.

“Không thể, hai vị tướng quân, nếu như cứ như vậy rời đi, đến lúc đó chỉ cần triều đình phát một tờ công văn, một Đình trưởng cũng có thể bắt các vị lại. Những thuộc hạ của chúng ta cũng sẽ không có ngày tốt lành. Tướng quân chẳng lẽ lại nhẫn tâm nhìn thủ hạ trung thành và tận tâm của mình chịu khổ sao?” Giả Hủ bị chủ ý của Quách Tỷ khiến càng hoảng sợ, cái quái gì? Các người vừa đi, các người chết cũng không sao, dù gì ta cũng là thuộc hạ của Đổng Trác, ngày sau mấy người Vương Doãn bọn chúng sẽ bỏ qua cho ta sao? Chức quan của ta cũng không nhỏ, Hoành Giang Đô úy, cũng vừa vặn đủ để bị xử tử.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.