Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 1 - Chương 18: Âm Mưu



“Ngươi đến cùng muốn thế nào?” Vu Phù La nhìn hướng đối diện hô.

“Giao tiền tài, dân chúng các người đã cướp đoạt ra” Bàng Bái nói mà tràn đầy sát ý.

“Chúng ta không có, tất cả đều ném trên đường rồi. Vì sao ngươi còn phải truy chúng ta?” giọng nói của Vu Phù La khàn đi rất nhiều, không có vẻ kiêu ngạo giống như khi hắn cướp bóc ở Lạc Dương lúc trước.

“Đúng vậy sao?” Bàng Bái lãnh đạm nói. Hắn nhìn kỵ binh Hung Nô trước mặt không đủ hai nghìn. Trên đường đi, đội Hung Nô binh này đã bị hắn giết chết, bắt làm tù binh gần một nửa. Hắn đã biết rõ ngay khi Vu Phù La ở trước mặt này vừa mới lên làm Thiền Vu nam Hung Nô, tất cả thủ hạ liền làm phản, cùng nhau ủng hộ lập một người tên là Tu Bặc Cốt Đô Hầu làm Thiền Vu.

Bởi vì lúc này Hung Nô trên danh nghĩa là thần tử Đại Hán, cho nên hắn liền dẫn thủ hạ đến Lạc Dương cáo trạng với Đại Hán hoàng đế. Đáng tiếc Linh Đế vừa mới chết, thiên hạ lập tức đại loạn. Vu Phù La này cùng với Bạch Ba quân, tàn quân còn sót lại của quân Khăn vàng hợp binh cướp bóc khắp nơi. Lần này hắn nhìn thấy Lạc Dương đại hỏa liền thừa cơ dẫn binh đến, muốn làm ngư ông đắc lợi, nhưng lại bị bộ hạ Hứa Thành âm thầm phái ở Lạc Dương thu thập mấy lần. Hắn cũng cảm giác được sự tình không đơn giản giống như nghĩ. Mặc dù dân chúng loạn, nhưng trong loạn giống như cũng có người duy trì bảo vệ vì vậy hắn vội vàng cướp bóc một phen rồi bỏ chạy. Thế nhưng ra khỏi thành không bao xa, đã bị Bàng Bái gắng sức đuổi theo. Hai quân giao chiến, kỵ binh Hung Nô luôn luôn ở trên lưng ngựa không có địch thủ bị chém giết giống như cắt rau cắt dưa. Hắn chớp thời cơ, lập tức vứt bỏ tài vật với dân chúng chạy trốn. Nhưng Bàng Bái vẫn truy đuổi, chết không tha. Kỵ binh Hung Nô vốn kỹ thuật cỡi ngựa tinh xảo, lại có ngựa tốt, từng một lần bỏ qua bọn người Bàng Bái, nhưng đảo mắt một cái lại bị đuổi kịp. Thật lâu sau, hắn mới phát hiện, bọn người Bàng Bái, mỗi người, đều có hai con ngựa. Đến tận đây, hắn biết rõ không thể chạy thoát, mới dừng lại để đàm phán.

“Đúng vậy, ta cam đoan chúng ta về sau không bao giờ tới nơi này cướp bóc nữa. Chỉ cần ngươi buông tha chúng ta” Vu Phù La nói. Trong mắt hắn, chịu thua kẻ mạnh trước mặt không có gì không đúng.

“Nhưng các người còn quên một vật” Bàng Bái nói

“Cái gì?” Vu Phù La hỏi

“Tướng quân đã từng nói” Bàng Bái lành lạnh nói: “Kẻ nào phạm thiên uy Đại Hán ta, cho dù lục soát khắp thiên hạ cũng giết không tha” Nói đến đây, hắn nhìn thoáng qua người Hung Nô đang bối rối, quát to: “Để lại mạng cho ta”

Tiếng nói chấm dứt, tiếng chém giết vang lên

……………………………………

Tôn Kiên thắng lợi. Đây là điều mà bất luận kẻ nào đều không nghĩ tới. Ngồi ngơ ngác trên lưng ngựa, Tôn Kiên nhìn quân Tây Lương phía trước đang chạy thục mạng, cả người phảng phất như đang ở trong giấc mộng.

Vừa mới bắt đầu, biết rõ hầu như không có hi vọng thắng lợi, Tôn Kiên liền mệnh lệnh tiến hành chia số ít binh sĩ với Hàn Đương với Hoàng Cái, ngăn cản hai cánh trái phải của quân Tây Lương, chính mình suất lĩnh chủ lực cường công trung quân Đổng Trác. Một trận, trong lòng của hắn, đã xác định vì cả đời này, hắn đánh một trận cuối cùng, cho nên hắn quên cả sống chết, liều lĩnh công kích. Thế nhưng Đổng Trác, con người này quá nhát gan, không dám tiến lên giao chiến, lẩn tránh rất xa, chẳng qua

Đổng Trác không ngừng nhồi nhét tướng sĩ binh lính lên trước mặt. Binh lực của hắn quá ít, rất nhanh chóng bị bao vây, thế nhưng hắn không nhận thua. Trên đời này, chỉ có Tôn Kiên chết trận, không có Tôn Kiên chiến bại.

Hứa Thành cũng quan sát ở phía xa, chẳng qua là quá xa, hắn không nhìn thấy rõ ràng, nhưng hắn cũng biết tình hình. Vào lúc này hắn lại không ra tay mà dù có muốn cũng không kịp. Hắn đã sớm an bài mười tay cung xạ thủ, chỉ cần thừa dịp loạn bắn rơi đại kỳ của Đổng Trác. Đây chính là quân hồn của thời đại này. Chỉ cần Tôn Kiên nắm bắt được cơ hội này, hoàn toàn có hi vọng chuyển bại thành thắng. Cho dù không được, vạn bất đắc dĩ, xạ thủ của hắn cũng sẽ ở vào thời khắc mấu chốt lấy đi tính mạng của Đổng Trác với Đại tướng dưới trướng của y. Thế nhưng Hứa

Thành cũng không muốn làm như vậy. Nếu chuyện xảy ra như vậy, quân Tây

Lương tất nhiên đại loạn cũng đồng nghĩa sắp xếp của hắn cũng sẽ bị đảo lộn. Quân đội được phái ra nhất định phải bố trí lại một lần nữa, khi đó Tôn Kiên chắc hẳn đã đánh tới Lạc Dương. Cho dù hắn đã an bài, các tướng lãnh Từ Hoảng có thể đánh đuổi Tôn Kiên đi, hắn còn phải đối mặt với Lã Bố. Lã Bố võ nghệ cao cường, mấy mũi tên hoàn toàn không có khả năng giết chết hắn. Hắn cũng có khả năng nhất, ở vị trí Đại tướng số một của Đổng Trác, sau khi Đổng Trác chết sẽ tiếp chưởng quân Tây Lương.

Thế nhưng đây vẫn không là cái gì, bản thân Lý Thôi bị trọng thương, đã được vận chuyển về Lạc Dương. Chỉ cần nắm Lý Thôi trong tay. Với uy danh của Lý Thôi, lực hiệu triệu ở trong quân Tây Lương tuyệt đối không kém hơn Lã Bố. Đồng thời vào lúc đó rải lời đồn, nói Lã Bố đã bị liên quân

Quan Đông đầu độc, trước trận phản bội, giết đám người Đổng Trác, thì có thể khiến cho quân Tây Lương không biết làm thế nào. Lúc này Hứa Thành hắn đứng ra, thay mặt Lý Thôi tiếp chưởng quân Tây Lương, cộng thêm lúc trước hắn đã phái người rải ở trong toàn quân. Chỉ có Hứa Thành hắn, khi mà lời đồn về Lã Bố xuất hiện, còn có bối cảnh xuất thân cùng là quân

Tây Lương, Lã Bố khó có thể làm nên chuyện. Lã Bố chỉ có thể bị đuổi đi hoặc đánh một trận. Tuy rằng kỵ binh của Lã Bố lợi hại, nhưng cũng chỉ có ba vạn, chỉ cần toàn quân vận dụng thoả đáng, không khó giành được thắng lợi như vậy gần ba mươi vạn đại quân cũng sẽ bị nắm giữ ở trong tay Hứa Thành hắn, không có đối thủ ở trong Tư châu. Đương nhiên đám người Viên Thiệu không cần nói tới.

Nhưng đây chỉ là bất đắc dĩ mới dùng đến chiêu này. Tuy rằng làm như vậy hắn có thể đạt được binh lực cực lớn, thế nhưng điều hắn sắp sửa phải đối mặt là một Tư châu náo động. Một khi Đổng Trác đã chết. Cho dù hắn làm nhanh đi nữa, chờ khi hắn nắm giữ binh quyền, cũng nhất định có một bộ phận loạn binh lính tán loạn đến các nơi, loạn binh tạo thành tổn thương, không phải thời gian ngắn ngủn vài năm là có thể khôi phục được. Hơn nữa, ngoại trừ hắn, trong quân Tây Lương còn có những tướng lãnh khác. Tất nhiên sẽ có người sau khi đánh bại Lã Bố với liên quân Quan Đông sẽ khiêu chiến với hắn.

Thí dụ như con rể Đổng Trác, Ngưu Phụ, hắn phải đối mặt với một thậm chí là rất nhiều quản boom không hẹn giờ. Còn có một điều khiến cho hắn rất đau đầu đó chính là quân Tây Lương có quân kỷ quá kém, ở thời điểm này rất khó có thời gian chỉnh huấn. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, chắc chắn sẽ có người nhìn ra có chuyện không ổn, đến lúc đó chỉ cần có người tỏ ra nghi vấn. Mưu kế này của hắn rất có thể bị vạch trần. Đến lúc đó, hắn sẽ giống như Lã Bố, trở thành một người bất trung bất nghĩa. Đến lúc đó, thiên hạ sẽ rất khó có nơi sống yên ổn, con đường này, quá không an toàn

Cho nên vào thời điểm Tôn Kiên nguy hiểm, Hứa Thành còn phải khẩn trương hơn so bản thân của Tôn Kiên hắn. Hắn lo lắng những cung thủ kia lâm trận phát huy thất thường. Tuy rằng lúc huấn luyện đạt đến tỉ lệ chính xác chín phần, nhưng khó bảo toàn một phần tỉ lệ không chính xác không xảy ra ở thời điểm này.

Mà lúc này, tất cả mọi người cho rằng Tôn Kiên sắp xong đời. Đổng Trác cũng đã cho người đi Lạc Dương dự định lấy quan tài. Nói gì đi nữa Tôn Kiên cũng một anh hào, dù như thế nào Đổng Trác y cũng phải tỏ vẻ một chút

“Lão tặc Đổng Trác nạp mạng đi” một tiếng gào to, truyền từ phía sau trận của Đổng Trác.

Đổng Trác kinh hãi, hắn đã phái đại bộ phận binh sĩ ra đối phó Tôn Kiên, bên người chỉ còn mấy trăm thân vệ. Đổng Trác nhìn lại, một viên thiếu niên tướng lãnh dẫn mấy chục người lao đến, sau lưng trên đại kỳ có một chữ “Tôn’ sáng loáng.

“Thằng nhãi Tôn gia” Đổng Trác khinh thường nhìn thoáng qua. Hắn nói với thân vệ bên người: “Bắt hắn lại cho ta ”

Thân vệ lĩnh mệnh mà đi. Vốn bọn chúng đều là thủ hạ Hứa Thành huấn luyện qua, lại trải qua Lã Bố khảo thí, mới có thể đi theo bên người Đổng Trác cho nên bọn chúng đều có lòng tin tuyệt đối đối với chính mình.

Hai đội binh lực nhỏ ở trong thời gian nháy mắt, liền chiến cùng một chỗ.

Đám thân vệ quả nhiên ra tay bất phàm. Thủ hạ của viên tiểu tướng lập tức tử thương một mảng, nhưng viên tiểu tướng thì khác. Thân vệ ở dưới tay hắn, không chịu nổi một kích, mấy trăm người, không ngăn được một người.

“Tôn Sách Tôn Bá Phù” Hứa Thành cắn răng nói: “Tôn Kiên, con mẹ nhà ngươi thật tốt phúc khí” Thường Hâm ở một bên khó hiểu. Tại sao tướng quân biết viên tiểu tướng này. Vấn đề là viên tiểu tướng này quả nhiên bất phàm.

Đổng Trác không thể không chạy. Tôn Sách xông lại. Tên cầm đại kỳ của Đổng Trác cũng theo sát mà bỏ chạy. Đại kỳ chữ

“Đổng” xiêu xiêu vẹo vẹo, cương quyết không ngã.

“Vèo” một mũi tên từ trên chiến trường bắn qua, ở giữa cột cờ, thật vừa đúng lúc, vừa vặn bắn đứt dây thừng treo đại kỳ

Thân là Đại tướng, mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám phương tiếng la của Tôn Kiên lập tức truyền ra, “Đổng Trác đã chết ”

Trình Phổ đã nghe được, hắn cũng hô: “Đổng Trác đã chết” tiếp theo Hoàng

Cái, Hàn Đương, Tổ Mậu. Lại nói tiếp là tiếng la của tất cả Giang Đông quân kinh động đến quân Tây Lương, nhìn lại, soái kỳ không có, đại kỳ của thừa tướng đâu? Quân Tây Lương lòng quân đại loạn, Tôn Kiên thừa thế lần nữa phát động công kích mãnh liệt, quân Tây Lương đại bại

Tôn Kiên lấy được thắng lợi như mộng ảo, hơn nữa hắn còn thừa thắng xông lên, Đổng Trác mang theo quân Tây Lương chạy trốn bạt mạng. Lúc này căn bản Đổng Trác cũng không khả năng quay người tái chiến. Dừng lại, người một nhà sẽ bị giẫm đạp chết không ít. Đợi khi mất hết quân, đầu của Đổng Trác y chỉ sợ cũng bị Tôn Kiên lấy đi, cho nên, Đổng Trác chỉ biết bỏ trốn, một mực chạy trốn tới Lạc Dương.

Rất may mắn, tuy rằng Đổng Trác tặng ngựa Xích Thố cho Lã Bố, nhưng ngựa của y vẫn là một thớt bảo mã lương câu, chạy trốn rất nhanh, khiến cho Tôn Kiên không thể đuổi theo, thuận lợi xông vào thành Lạc Dương.

Nội thành loạn thành một bầy, Đổng Trác giận dữ, vừa hỏi nguyên nhân, mới biết được Trương Tế theo như mệnh lệnh của y đã bắt tất cả gia tộc quyền thế Lạc Dương lại, hơn mười vạn ngườ. Đúng lúc này Đổng Trác lại nhận được chiến báo khẩn cấp, Viên Thiệu rốt cục công phá Hổ Lao quan. Tướng phòng thủ Triệu Sầm đầu hàng, liên quân Quan Đông đánh tới.

Đổng Trác vừa sợ vừa giận, hỏi Lý Nho: “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Lý Nho nói: “Quân ta vừa gặp đại bại, sĩ khí đã mất. Không bằng dẫn binh dời đế đô tới Trường An, dùng ứng với đồng dao. Những ngày này, trên phố đồng dao đều hát: đầu tây một nhà Hán, đầu đông một nhà Hán, lộc đi vào Trường An, lại vừa không gặp khó” tiểu tế suy nghĩ trong lời nói ‘ đầu tây một nhà Hán’, là ứng với Cao Tổ thịnh vượng tới Tây đô Trường An, truyền mười hai Đế;‘ đầu đông một nhà Hán ’, đối ứng Quang Vũ Đế thịnh vượng tới Đông đô Lạc Dương, nay cũng truyền mười hai Đế, Thiên Đạo luân hồi, thừa tướng dời quay về Trường An, lại không ngại”

Đổng Trác cũng đành chịu nói: “Cũng chỉ có thể làm như vậy”

Lập tức, Đổng Trác sai người ngay trong đêm triệu tập văn võ tụ họp tới triều đình, nói: “Thành Lạc Dương đã trở thành đô thành Đại Hán hơn hai trăm năm, hiện tại vận số đã suy, ta xem Trường An có khí Thiên tử. Ta muốn phụng giá đi về phía tây, các người nhanh đi về chuẩn bị”

Tư Đồ Dương Bưu nói: “Quan Trung tàn phá thưa thớt, lại không có tông miếu. Hơn nữa từ bỏ Hoàng lăng, chỉ sợ bách tính thiên hạ đều sẽ kinh động bất an, thiên hạ rất dễ dàng sẽ lâm vào náo động. Lúc đó nếu muốn an định lại sẽ vô cùng khó khăn. Hy vọng thừa tướng suy nghĩ thật kỹ, vẫn không nên dời đô”

Đổng Trác giận dữ nói: “Ngươi muốn ngăn trở đại kế quốc gia sao?”

Nhưng quần thần đều không muốn cầm giấy nợ của hắn, bọn chúng cũng nhìn ra có chuyện không đúng, Thái úy Hoàng Uyển còn nói thêm: “Dương Tư Đồ nói như vậy không sai. Trước kia Vương Mãng soán nghịch, Xích Mi quân đánh vào Trường An, phóng hỏa đốt cháy, đốt Trường An chỉ còn lại gạch ngói vụn; còn làm hại dân chúng không thể không di chuyển, không có chỗ ở cố định, sinh sống, căn bản chính là trăm không còn một hai. Hiện tại, thừa tướng muốn vứt bỏ cung thất mà đi ở đất hoang, điều này sao có thể được?”

Đổng Trác nói: “Chư hầu Quan Đông phản loạn triều đình, thiên hạ đại loạn. Trường An có Đồng Quan, Hàm Cốc quan để phòng ngự, còn vô cùng gần với Lũng Hữu, gỗ đá gạch ngói, vài ngày có thể làm xong, xây dựng cung thất, cũng chỉ mất cả tháng là được, các người không được phép lại nói bậy”

Tư Đồ Tuân Sảng tiến lên khuyên ngăn nói: “Thừa tướng, không nên dời đô, dân chúng sẽ xôn xao không yên”

Đổng Trác giận dữ, nói: “Ta cân nhắc vì thiên hạ, mà quản xem bọn hắn làm cái khỉ gió gì mấy dân chúng thì làm cái gì?”

Lập tức biếm Dương Bưu, Hoàng Uyển, Tuân Sảng xuống làm thứ dân

Tiếp theo Đổng Trác hạ lệnh dời đô, hạn định bá quan lập tức chuẩn bị khởi hành

Lúc này, Lý Nho còn nói thêm: “Lúc này chúng ta thiếu khuyết lương thảo, phú hộ, gia tộc quyền thế Lạc Dương rất nhiều. Nếu như thừa tướng đã bắt hết bọn chúng, sao không đoạt gia sản của bọn hắn, không thể để cho bọn chúng có cơ hội báo thù”

Lập tức Đổng Trác mệnh lệnh chém đầu mấy ngàn phú hộ gia tộc quyền thế Lạc Dương, đoạt gia sản của bọn hắn, hơn nữa còn cho bắt dân chúng, đều đuổi đi đến Tây Kinh Trường An, hành động nhanh chóng, so với các chư hầu Viên Thiệu, thật sự là không thể tính bằng lẽ thường

Khi khởi hành, Đổng Trác còn cho binh sĩ phóng hỏa, đốt cháy nhà cửa của dân chúng, lại hỏa thiêu tông miếu hoàng cung. Trong lúc nhất thời, nam bắc hai cung, hỏa diễm đụng vào nhau,

Hán gia Trường Nhạc cung đình, lập tức lâm vào bên trong đại hỏa.

Cuối cùng, Đổng Trác chuyên chở vàng bạc châu báu, gấm vóc đồ châu báu, nữ trang hơn một ngàn xe, lại ép buộc Hiến Đế với tất cả hậu phi, mang theo binh mã, tiến về Trường An.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.