Huyết Si quay sang Triển Ngọc Mai hỏi:
– Thật vậy chăng?
Triển Ngọc Mai mĩm cười:
– Lão tổng cộng có bao nhiêu thủ hạ?
Huyết Si cười ngượng ngùng:
– Chỉ có năm thôi!
– Hãy gọi hết họ đến đây, chúng ta cần phải đến ngay Thanh Dương Lĩnh!
Huyết Si thất vọng:
– Làm thợ mộc hay thợ nề?
Triển Ngọc Mai bật cười:
– Có lẽ cả hai!
Ngay khi ấy bỗng nghe tiếng chuông ngựa reo vang, Truy hồn Linh Mã từ trong trang phi nhanh ra như gió cuốn.
Như đã từ lâu không được gặp chủ, Linh Mã chạy đến ngay bên Vân Dật Long, cọ đầu vào người chàng ra chiều hết sức trìu mến.
Vân Dật Long cảm động khẽ nói:
– Hồng Ảnh, mi khoẻ chứ?
Chàng chậm rãi trèo lên, ngồi vào yên ngựa rồi quay sang Triển Ngọc Mai nói:
– Mai tỷ hãy bảo trọng, tiểu đệ sẽ cố gắng về sớm.
Triển Ngọc Mai giọng tha thiết:
– Long đệ cần phải bảo trọng hơn, hãy cố gắng tối đa tránh xung đột với bọn tay chân của Huyết Bi, dù có giết thêm vài tên thuộc hạ của chúng thì cũng chẳng ích gì …….
Vân Dật Long cười:
-Vâng, chờ khi nào chúng ta thành lập xong Chính Nghĩa Môn, triệu tập quần hào khắp thiên hạ rồi hẵng rầm rộ quyết một phen.
Triển Ngọc Mai gật đầu:
– Đúng vậy, mong là Long đệ thật lòng đồng ý biện pháp này của Mai tỷ!
Vân Dật Long vòng tay thi lễ:
– Phiền Mai tỷ lo liệu cho nhé!
Đoạn vung tay vỗ nhẹ vào cổ ngựa, Linh Mã lập tức tung vó lao vút đi.
Vân Dật Long lòng vẫn trĩu nặng, chàng không mấy hứng thú về việc Triển Ngọc Mai thành lập Chính Nghĩa Môn, bởi chàng nhận thấy sẽ chẳng có tác dụng gì cho lắm. Song vì Triển Ngọc Mai đã nhất quỵết chủ trương, chàng chẳng tiện phản đối. Dẫu sao lão cung chủ Kim Bích Cung cũng là tổ phụ của nàng.
Chàng dục ngựa thẳng tiến về hướng Hoàng Sơn.
Mặc dù chàng không mấy tán đồng việc thành lập Chính Nghĩa Môn, song việc tránh xảy ra xung đột với người của Chính Nghĩa Nhai thì chàng cũng nghĩ như Triển Ngọc Mai, bởi chàng biết những phần tử mà chàng hạ sát đều không phải là những nhân vật trọng yếu, bọn đầu sỏ hãy còn ẩn nấp trong bóng tối.
Những kẻ mà chàng cần diệt trừ là chủ nhân Huyết Bi cùng với bọn trợ thủ đắc lực của y, chứ không phải toàn thể vũ lâm.
Với sự suy nghĩ như vậy, Vân Dật Long không chú ý nhiều đến những gì đã gặp trên đường, chỉ lo mải miết giục ngựa thẳng tiến, mong đến Hoàng Sơn cho sớm.
Chiều tối hôm sau thì chàng đã đến một khu đất trủng chỉ còn cách Hoàng Sơn chừng hơn trăm dặm đường nữa. Nơi đó lầy lội rất khó đi, cộng thêm rừng hoang trải dài, cảnh tượng thật tiêu điều đến ghê rợn.
Đang khi tiến bước, Linh Mã bỗng giơ cao chân trước, dừng bước không đi tiếp nữa.
Thoáng ngạc nhiên, liền quét mắt nhìn, những thấy mình đang đi trên một khu nghĩa trang hoang lạnh, bừa bộn không hàng vạn ngôi mộ to nhỏ.
Vân Dật Long khẽ vỗ lên cổ ngựa nói:
– Hồng Ảnh, việc gì thế?
Hồng Ảnh cất tiếng hí dài, hai vó trước đạp mấy cái, song vẫn không chịu tiến bước.
Vân Dật Long khẽ thở dài:
– Không hề gì chúng ta chịu khó đi vòng vậy!
Linh Mã quả nhiên cất vó đi vòng sang trái, chậm rãi tiến bước.
Vân Dật Long bỗng cao giọng nói:
– Các vị bằng hữu trong mộ địa, Vân Dật Long này hôm nay vì không giết người nữa nên mới buông tha cho các vị, nếu là mấy hôm trước nhất định các vị không một ai sống sót.
Trong mộ địa im lìm không một tiếng động.
Vân Dật Long lại cười khẩy nói tiếp:
– Đành rằng là vậy, nhưng tốt hơn hết các vị không nên chường mặt ra mạo hiểm, rất có thể Vân mỗ nhất thời không dằn nén được mà hại đến tính mạng của các vị.
Quả nhiên trong mộ địa không thấy có động tĩnh gì cả, Linh Mã đi rất chậm chạp, chừng thời gian một tuần trà mới qua khỏi khu mộ địa ấy.
Từ đầu chí cuối trong mộ địa chớ hề vang lên dù chỉ một tiếng động khẽ, song Vân Dật Long biết rất rõ, ít ra cũng có trên hai mươi người mai phục trong ấy, và đại đa số là người của Chính Nghĩa Nhai.
Chàng bỗng ghìm cương ngựa dừng lại, thầm nhủ:
– Có lẽ Triển Ngọc Mai đã nói đúng, hiện nay trên khắp thiên hạ hầu như đều nằm trong sự khống chế của chủ nhân Huyết Bi, chốn giang hồ không còn một bang phái nào có khả năng chống đối, những trang chí sĩ cũng rất đau khổ vì không có nơi quy phò, vậy thì việc thành lập Chính Nghĩa Môn đúng lúc quá còn gì?
Luận theo sự việc trước mắt, nếu như có một môn phái nào hùng mạnh thật sự chủ trì chính nghĩa, những kẻ hiện đang có mặt trong rừng mộ địa này nhất định sẽ tức khắc bội lý sự khống chế của chủ nhân Huyết Bi.
Đột nhiên trong lùm cỏ có người cất tiếng rên:
– Ôi, khổ sở quá đi ……
Vân Dật Long kinh ngạc, ai lại ở đây rên rẫm thế nhỉ?
Chàng giật mình giục ngựa tiến tới, bất giác chau mày, thì ra trong lùm cỏ xuất hiện một lão khiếu hoá gớm ghiếc đang ôm bụng rên hừ hừ.
Vân Dật Long sẵng giọng hỏi:
– Làm sao vậy?
Lão khiếu hoá nhăn nhó:
– Ăn nhằm thịt xác trẻ con không được tươi, bị tiêu chảy!
– Hừ, lão là ai?
– “Thi Cái” Tề Chân!
Vân Dật Long đanh mắt:
– Cho lão hay, tốt hơn hết là đừng giở trò quái quỷ trước mắt bổn nhân, hẳn lão cũng là một nhân vật hoành hoành bá đạo trên chốn giang hồ phải không?
“Thi Cái” Tề Chân chằm chặp nhìn Vân Dật Long một hồi, bỗng kinh hoàng nói:
– Trời đất quỷ thần, thiếu hiệp hẳn không phải là Vân cung chủ Bạch Kiếm Linh Mã chứ?
Vân Dật Long mặt đanh lạnh:
– Rủi thay lão nói đã đúng!
Thi Cái ôm đầu ré lên:.
– Ối tiểu nhân không phải là người của Chính Nghĩa Nhai xin đừng …… đừng giết tiểu nhân ……
Vân Dật Long chau mày:
– Vân mỗ là người đáng ghê sợ đến vậy sao?
– Trên chốn giang hồ ai mà không biết, Bạch Kiếm Linh Mã xuất hiện ở đâu là nơi ấy máu tươi ngập đất, tử thi chất chồng giới võ lâm nghe danh bạt vía, kẻ nào mà chẳng sợ.
Vân Dật Long thở dài:
– Vân mỗ chỉ đối phó với bọn gian ác đã mượn danh chính nghĩa chứ không phải bạ ai cũng giết, tôn giá đã nghĩ quá lệch về Vân mỗ rồi!
Thi Cái đưa mắt nhìn kỹ Vân Dật Long đoạn nói:
– Xem ra thì lời đồn trên chốn giang hồ quả là không đáng tin cậy!
Vân Dật Long nghiêm mặt:
– Tôn giá hãy xem Vân mỗ có giống một kẻ giết người chẳng gớm tay hay không?
Thi Cái có phần mạnh dạn hơn, cười hề hề nói:
– Đúng rồi, Cung chủ anh tuấn phong lưu, tướng mạo đường đường, lẽ ra phải kể được là một vị thiếu niên kỳ hiệp mới đúng, vậy mà giới võ lâm lại xem Cung chủ như một ma vương giết người không gớm tay.
– Bây giờ thì tôn giá đã hiểu rồi chứ?
Thi Cái vội đáp:
– Hiểu rồi, hiểu rồi…..
Vân Dật Long từ trong lòng lấy ra một nén bạc ném xuống đất đoạn giật cương ngựa bỏ đi.
Thi Cái hớn hở cúi xuống nhặt nén bạc cất tiếng gọi:
– Vân cung chủ, gượm đã!
Vân Dật Long liền gườm cưong ngựa hỏi:
– Sao? Chê ít hả?
Thi Cái hai tay xua lia lịa:
– Tiểu nhân đâu dám chê ít …..
Vân Dật Long chau mày:
– Vậy tôn giá gọi Vân mỗ lại với ý gì?
– Tiểu nhân muốn hỏi Cung chủ ….. đang định đi đâu?
Vân Dật Long chợt động tâm:
– Hoàng Sơn, Tiếp Vân Phong!
– Cung chủ định tìm “Vô Ảnh Kiếm” Lê Nguyên Bá lão tiền bối, người được giới võ lâm vinh xưng là Kiếm Trung Long phải không?
Vân Dật Long cười nhạt:
– Xem ra tôn giá cũng sành sỏi về giới giang hồ, sao tôn giá biết là Vân mỗ cần tìm Kiếm Trung Long?
Thi Cái cười:
– Thật đơn giản, “Vô Ảnh Kiếm” Lê Nguyên Bá là một đại nhân vật trong giới võ lâm, ông ấy cư trú trên Hoàng Sơn Tiếp Vân Phong, Vân cung chủ đã đến đó tất nhiên là để tìm ông ấy rồi!
Vân Dật Long nhướng mày:
– Vậy là tôn giá nhận biết ông ấy phải không?
Thi Cái cười hóm hỉnh:
– Lão ô biết ông ấy, nhưng ông ấy không biết lão ô, bởi vì một đại nhân vật như ông ấy, đời nào chịu hạ mình kết giao với một lão ăn mày như thế này.
Vân Dật Long thoáng chau mày:
– Hay là thanh danh của Lê Nguyên Bá không được tốt?
Thi Cái vội nói:
– Tốt thì có tốt, nhưng mà hơi hống hách, ra vẻ tự cao tự đại!
Vân Dật Long thở dài cảm khái:
– Bất kỳ ai cũng có khuyết điểm, cũng chẳng thể trách ông ấy được.
Thi Cái lại cười hóm hỉnh:
– Ông ấy tuy hơi hống hách tự đại, nhưng gặp một nhân vật như Vân cung chủ tìm đến, nhất định là tính hống hách tự đại của ông ấy sẽ chẳng thể nào nổi lên được. Bởi lẽ ……
Vân Dật Long cười nhạt ngắt lời:
– Thôi, tạm biệt! Tôn giá cũng nên rời khỏi nơi này rồi đấy!
Thi Cái bỗng hỏi:
– Vân cung chủ có rành đường lối Hoàng Sơn không?
Vân Dật Long kinh ngạc:
– Tôn giá định dẫn đường hay sao?
Thi Cái sốt sắng:
– Được dẫn đường cho Vân cung chủ thật là phúc đức ba đời cho lão ăn mày này.
Vân Dật Long cười:
– Nhưng rất tiếc là không thể được ….
– Sợ lão ô không theo kịp chứ gì? …. Có thể lão ô sẽ không theo kịp tuấn mã nhưng Tiếp vân Phong nằm giữa núi non trùng điệp, e rằng Vân cung chủ cũng phải tốn khá nhiều thời gian mới tìm ra được.
Vân Dật Long thầm nhủ:
– Quả có lý, nhưng nơi đây cách Hoàng Sơn còn hơn trăm dặm đường, cùng đi với một lão khiếu gớm ghiếc thế này thì thật là khổ sở.
Thi Cái như hiểu ý, mĩm cười nói:
– Vân cung chủ hãy thứ cước lực của lão ăn mày này trước rồi hẳn quyết định.
Không chờ Vân Dật Long tỏ ý, Thi Cái đã phi thân phóng đi.
Vân Dật Long giục ngựa chạy theo cách Thi Cái chừng trăm trượng với tốc độ vừa phải, nửa giờ sau thì đã đến chân núi Hoàng Sơn.
“Thi Cái” Tề Chân ngoái lại nhe răng cười nói:
– Vân cung chủ, cước lực của lão khiếu hoá này cũng tạm được đó chứ?
Vân Dật Long mỉm cười:
– Có lẽ tôn giá cũng là một hảo thủ trên giới giang hồ!
– Chỉ tàm tạm thôi, so với Vân cung chủ khác nào lửa đom đóm với trăng rằm.
Vân Dật Long môi cười:
– Vân mỗ đang cần gặp Lê Nguyên Bá gấp, phiền tôn giá dẫn đường cho!
Thi Cái ngước nhìn trời, chau mày nói:
– Lên núi đang đêm thế này ư?
– Phải, hay là tôn giá không muốn đi?
Thi Cái vội lắc đầu:
– Không, không phải …. Nhưng đường rất khó đi, ngựa của cung chủ …..
Vân Dật Long mĩm cười:
– Tôn giá khỏi phải bận tâm, cứ lo dẫn đường là được rồi!
– Vâng! vâng…..lão khiếu hoá xin dẫn đường …
Đoạn liền phi thân lên núi. Vân Dật Long giục ngựa theo sau, tiếng chuông lảnh lót phá tan bầu không khí tĩnh mịch của trời đêm, tuy đi trên núi gập ghềnh, song Truy Hồn Linh Mã chẳng có gì vất vả cả.
Thi Cái không hề ngoái lại, Tiếp Vân Phong nằm giữa một vùng núi bừa bộn, nếu không nhờ lão ta dẫn đường, trong đêm tối thế này khó có thể tìm được.
Truy Hồn Linh Mã tuy có thể đi trên đường núi, song đứng trước ngọn Tiếp Vân Phong thẳng đuột và nhẵn bóng như gương cũng đành chịu thua như anh hùng không có đất dụng võ.
Vân Dật Long đành tung mình xuống ngựa, kề tai Lịnh Mã khẽ nói:
– Hồng Ảnh, ngọn núi này mi không thể nào lên được, thôi hãy ở lại chờ ta nhé!
Linh Mã khẽ gật đầu, lập tức cất vó chạy về phía một cánh rừng gần đó.
Thi Cái mặt tươi cười dẫn trước phi thân lên núi, Vân Dật Long theo sau, chừng sau thời gian một bữa cơm mới lên đến đỉnh.
Những thấy trước mặt là một bãi bình nguyên đầy kỳ hoa dị thảo, cảnh sắc đẹp chẳng thua kém gì bồng lai tiên giới. Giữa đỉnh núi có ba gian nhà là rất tề chỉnh, ánh đèn từ khe cửa sổ hắt ra chứng tỏ chủ nhà hãy còn chưa ngủ.
Thi Cái khẽ nói:
– Lão ta chưa ngủ, đến thật đúng lúc
Đoạn hạ giọng thấp hơn nói tiếp:
– Lão ta không có thiện cảm với lão ô, Cung chủ hãy đi một mình thôi!
Vân Dật Long gật đầu:
– Vậy thì tôn giá hãy ở lại chờ Vân mỗ chốc lát!
Đoạn liền cất bước đi tới, trong nhà dường như chưa biết có người đến, cho dù Vân Dật Long đi rất mạnh chân, vang lên tiếng lộp cộp khá to, vậy mà cũng chẳng có ai mở cửa ra dòm ngó.
Vân Dật Long thoáng lấy làm lạ, khẽ gõ cửa lên ba tiếng.
Lát sau “két“ một tiếng, cánh cửa hé mở, một cậu bé chừng mười ba mười bốn thò đầu ra nói:
– Huynh đài ….. tìm ai vậy?
Vân Dật Long chợt động tâm, bởi cậu bé không giấu nổi kinh hoàng trên mặt, chàng lạnh lùng nói:
– Chủ nhân của ngươi là ai?
Cậu bé càng thêm kinh hoàng:
– Tôi không có chủ nhân, chỉ có sư phụ thôi!
– Vậy sư phụ ngươi tôn tánh đại danh?
– Gia sư Lê Nguyên Bá!
– Vậy đúng rồi, lệnh sư có nhà không?
Cậu bé chưa kịp trả lời, bỗng nghe một giọng cười rổn rảng từ trong nội thất đi ra nói:
– Vị tri hữu nào đến viếng lão vậy?
Nhưng khi trông thấy Vân Dật Long, đối phương liền ngạc nhiên nói:
– Vị thiếu hiệp này là …..
Vân Dật Long nhìn kỹ đối phương, bất giác nỗi nghi ngờ càng thêm gia tăng, thì ra đó là một lão nhân tuổi trạc thất tuần dáng người lùn mập, mặt đầy vẻ gian tà trông rất khả nghi.
Song chàng vẫn cười nói:
– Tại hạ là Vân Dật Long
“Vô Ảnh Kiếm” Lê Nguyên Bá sửng sốt:
– Ô phải chăng chính là “Bạch Kiếm Linh Mã” Vân thiếu hiệp?
– Chính tại hạ!
Lê Nguyên Bá vội nói:
– Lão ô ngưỡng mộ đại danh đã lâu….
Giọng hơi biến đổi nói tiếp:
– Chẳng hay tôn giá đến viếng lão nô có việc gì?
Vân Dật Long nghiêm giọng:
– Lê lão hiệp có biết “Già Thiên Chưởng” Bốc lão hiệp đã …..
Lê Nguyên Bá cả kinh:
– Ông ấy … đã sao rồi?
Vân Dật Long lặng thinh thò tay vào trong lòng lấy ra một mảnh khăn máu trao ra và nói:
– Bốc lão hiệp không may tạ thế rồi!
Lê Nguyên Bá hai tay run run đón lấy mảnh khăn máu, vội vàng nhìn lướt qua, đoạn nghiến răng nói:
Hay cho chủ nhân Huyết Bi, lại giả danh chính nghĩa gây ra điều độc ác thế này!
Vân Dật Long cười:
– Trong ấy đã nói gì vậy?
Lê Nguyên Bá giọng căm hờn:
– Ông ấy đã chết dưới tay chủ nhân Huyết Bi, lão ô hết sức đau lòng và căm hận….
Vân Dật Long bỗng cười khẩy quát:
– E rằng tôn giá đã xem lầm rồi!