Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 27: Kế cùng tướng vong, tướng vây chuyện quyết chiến



Sau một hồi im lặng khá lâu, Lãnh Vân Quán chủ cố trấn tĩnh hít vào một hơi không khí, cười lạnh lùng nói:

– Vân cư sĩ lần này cũng đến một mình ư?

Lời nói của Lãnh Vân Quán chủ như có ý nhắc nhở thủ hạ, vừa dứt lời, tám đạo sĩ áo đỏ dưới thạch đài lập tức tản ra bao vây Vân Dật Long vào giữa.

Vân Dật Long bình thản quét mắt nhìn quanh, cười khảy nói:

– Đúng vậy, lần này Vân mỗ đến đây một mình, nhưng tình thế của quý quán đã khác với tối qua, vô luận địa thết hay nhân thủ, Vân mỗ tin răng hiện quán chủ nhất định rất là hối hận vì đã chểnh mảng về mặt Nhạn Chủy Nhai.

Lãnh Vân Quán chủ cười khảy nói:

– Nhưng bần đạo lại nghĩ trái ngược với Vân cư sĩ, hoàn cảnh của cư sĩ hiện giờ lại càng bất lợi hơn tối qua, bởi vì tối qua cư sĩ có con đường rơi xuống vực.

Vân Dật Long cười giòn:

– Quán chủ đã nói không đúng với lòng mình rồi.

Lãnh Vân Quán chủ thoáng giật mình song vẫn thản nhiên nói:

– Đồng đạo võ lâm đều bảo cư sĩ túc trí đa mưu, cư sĩ nói vậy phải chăng có chi kiến giải?

Vân Dật Long nhếch môi cười:

– Vị bằng hữu này của tôn giá có lẽ do trọng thương chưa khỏi nên thần sắc không như là qúan chủ đã nói.

Lãnh Vân Quán chủ liền liếc mắt nhìn, thấy lão nhân mập mặt trĩu nặng và trắng bệch, hai mắt láo liên như chiều thắc thỏm, bèn nói thầm:

– Hỏng bét, y đã không dằn lòng được rồi.

Song lão vốn rất tinh ranh, lập tức nghiêm giọng nói:

– Vân cư sĩ biết vị này là ai không?

– Nếu Vân mỗ nhớ không lầm ông ta chính là một trong tam lão của Đông Thiên Môn.

– Vân cư sĩ nghĩ ông ấy lại biến sắc bởi cư sĩ ư?

Vân Dật Long cười phá lên:

– Quán chủ, trước mặt người thật không nên nói dối, thương thế của quý khách chính do Vân mỗ đã gây ra, nếu như hiện tại mà quán chủ nắm chắc phần thắng, giờ đây kẻ thù chạm mặt, e rằng tam lão Đông Thiên Môn hẳn đã không kiên nhẫn đến vậy, đúng chăng? Quán chủ, túy Thần và Nhị lão hiện không có mặt tại đây chứ gì?

Lãnh Vân Quán chủ thầm kinh hãi, song vẫn cố trấn tĩnh bật cười nói:

– Vân cư sĩ phải chăng đã nắm chắc phần thắng?

– Quán chủ, Vân mỗ đã bảo là Lãnh Vân Quán phải tán gia bại sản, giờ đây Vân mỗ sẽ chứng minh bằng sự thật.

Vân Dật Long nói xong bỗng ngửa mặt cất lên một tiếng huýt dài đinh tai nhức óc.

Ngay khi Vân Dật Long vừa xuất hiện, Lãnh Vân Quán chủ đã cảm thấy lòng có phầm bối rối, giờ thấy tràng cất tiếng huýt dài tưởng đâu là để gọi trợ thủ bên ngoài, bất giác biến săc mặt, không dằn được đảo mắt nhìn quanh ra chiều bất an.

Vân Dật Long thầm cười khảy, lạnh lùng nói:

– Quán chủ sao không nhìn xuống núi thử xem?

Lãnh Vân Quán chủ nghe vậy mới biết là Vân Dật Long đã hạ lệnh cho thuộc hạ dưới núi tấn công, bèn phần nào yên tâm, ngoắc tay gọi hai đạo sĩ trẻ trước bậc cấp nói:

– các ngươi lên đây.

Hai đạo sĩ trẻ đó vội vàng bước theo bập cấp lên đài, chia ra đứng hai bên lãnh vân quán chủ.

Lãnh Vân quán chủ kề tai người bên phải thì thầm mấy câu đoạn nói:

– Đi mau lên!

Hai đạo sĩ ây liền phóng theo bậc cấp bên trái, lao nhanh vào trong đạo quán.

Lãnh Vân Quán chủ bỗng cũng ngửa mặt cất lên một tiếng huýt dài, đoạn lạnh lùng nói:

– Vân cư sĩ một mình lên đây quả thật là nguy hiểm.

Vân Dật Long lạnh lùng quét mắt nhìn tám đạo sĩ xung quanh bình thản nói:

– Quán chủ, tám người này hẳn là tinh hoa của quí quán phải không?

– Vân cư sĩ đã nói đúng nửa phần, họ là một nửa tinh hoa của bổn quán.

– Quán chủ định dùng họ đối phó với Vân mỗ ư?

Lãnh Vân Quán chủ cười sắc lạnh:

– Vân cư sĩ lầm rồi, bần đạo dùng họ để đưa cư sĩ lên đường ấy!

Vân Dật Long cười khảy

– Cũng giống như cách đối phó với Huyết Manh, quán chủ định dùng họ để tiêu hao một phần tinh lực của Vân mỗ chứ gì.

Lãnh Vân Quán thượng viện gồm có mười sáu viện vệ hồng y, trên danh nghĩa là đệ tử của Lãnh Vân Quán chủ, song thực tế võ công của họ là do Càn Khôn chân nhân, sư phụ của Lãnh Vân Quán chủ chỉ dạy, công lực tuy không bằng Lãnh Vân Quán chủ, song chẳng kém hơn Thanh Vân chân nhân.

Lãnh Vân Quán chủ hiểu rất rõ, hợp sức tám người này quyết chẳng thể diệt trừ được Vân Dật Long, song theo lão nghĩ, Vân Dật Long muốn diệt hết tám người thì cũng phải trả một cái giá khá đắt, và trong thời gian họ giao chiến, lão ở trên cao còn có thể chọn thời cơ chắc chắn mà ra tay dành thắng lợi.

Lãnh Vân Quán chủ cười khảy:

– Vân cư sĩ, theo bần đạo thấy thì chỉ cần tám người họ là đủ để đưa cư sĩ lên đường rồi!

Ngay khi ấy ở dưới núi vọng lên một tiếng rú thảm thiết.

Vân Dật Long cười lạnh lùng:

– Quý quán lại ngã xuống một người nữa rồi!

Lãnh Vân Quán chủ sầm mặt:

– Không sai, bổn quán lại ngã xuống một người nữa, bởi vậy bần đạo phải đòi lại vốn liếng.

Đọan khuất tay trầm giọng quát:

– Hãy cho Vân Dật Long nằm xuống Tề Thiên đài, tất cả cùng xông lên.

Tám đạo sĩ sớm đã vận công sẵn sàng Lãnh Vân Quán chủ vừa dứt tiếng, tám người cùng lúc quát vang:

– Tiểu tử nạp mạng đây.

Cơ hồ cùng trong một lúc, tám người mười sáu chưởng từ bốn phương tám hướng như vũ bão ập vào Vân Dật Long, uy lực quả là khủng khiếp. Vân Dật Long quét mắt thật nhanh, ngay khi chưởng phong bốn phía vừa chạm vào người, nhún mình vọt lên cao hơn ba trượng.

Lãnh Vân Quán chủ thấy vậy liền tiến tới một bước, song chưởng vung lên, chợt thấy Vân Dật Long đang chòng chọc nhìn mình, lão thầm nhủ:

– Tên tiểu tử này quả là tinh ranh, những ý nghĩ trong lòng mình thảy đều bị hắn nhìn thấu. Hừ! để xem ngươi có thể chống chọi được tới bao giờ!

Đạo liền buông hai tay xuống, có lẽ lạo nghĩ là tám đạo sĩ kia đã dành được tiên cơ, có rất nhiều cơ hội hạ thủ, không cần quá nóng vội mà làm hỏng kế hoạch giành thắng lợi.

Có lẽ tám đạo sĩ bình nhật đã quen với lối chiến đấu như thế này, Vân Dật Long vừa cất người lên, bỗng chốc họ mất đi mục tiêu, chưởng kình đã phóng ra khó thể thu hồi, mắt thấy đã sắp trở nên cảnh huynh đệ tương tàn, ngờ đâu ngay trong khỏang khắc ấy, bỗng nghe có người trầm giọng quát:

– Tránh sang bên.

Tám đạo sĩ lập tức lẹ lành tránh sang bên, vừa đúng khoảng trống cho tám luồng chưởng lực tạt qua, nhưng thấy bóng người thấp thoáng như bướm hiện, tám luồng chưởng lực như vũ bão cũng liền tiêu tan mất.

Ngay khi ấy Vân Dật Long đã rơi nhanh xuống, tám đạo sĩ vừa chuyển vị xong thì chàng cũng đã hạ thân ngay vị trí cũ.

Dường như không bao giờ Vân Dật Long lại hạ xuốnh nhanh đến vậy, tám đạo sĩ cùng ngẩn người, bỗng nghe người phát lệnh trầm giọng quát:

– Bát phương phong vũ!

Lập tức, tám người cùng vung động song chưởng,”Bát phương phong vũ” không phải là tên chiêu thức, mà là một thế công đã được ước định, nhưng thấy chưởng thế tám người phối hợp nhau cực kì chặt chẽ, bóng chưởng chập chùng, không còn khỏang trống nào lui ra được. Lão nhân mập thấy vậy, vẻ căng thẳng trên mặt có phần thư giãn hơn, song Lãnh Vân Quán chủ thì thần sắc lại ra chiều nặng nề, bơi vì lão nhận thấy uy lực của vòng vây lúc này đã trở nên yếu kém hơn.

Vân Dật Long buông tiếng cười khảy, người bỗng chao qua lại thật nhanh, và ngay trong khỏang khắc ấy đã vung chưởng phóng ra tứ phía.

“Bùng bùng……” bốn tiếng liên tiếp rền rỉ, bốn đạo sĩ tấn công trung lộ liền bị đẩy lùi ba bốn thước, hình thành hai vòng vây bốn trước bốn sau, bốn người tấn công phía trên thì đã uổng phí mất tám chưởng, bởi Vân Dật Long đã không vọt lên tránh né. Bụi cát xoáy tít theo chưởng phong, tung bay mù mịt, trong vòng năm trượng khó trông thấy cảnh vật.

Không giám mạo muội tiến tới, người phát lệnh đành trầm giọng quát:

– Bốn người hàng trước lui ra!

Cát bụi tan dần theo những cơn gió nhẹ tám đạo sĩ thảy đều thót người, thì ra họ trông thấy Vân Dật Long vẫn bình an vô sự đứng nguyên tại chỗ.

Lão nhân mập thần sắc lại trở nên căng thẳng.

Lãnh Vân Quán chủ sầm mặt quát:

– Không được tham công!

Vân Dật Long cười khảy:

– Các vị đã khiến cho quý quán chủ phải thất vọng rồi!

Lãnh Vân Quán chủ buông tiếng cười bực tức:

– Vân cư sĩ cũng đâu có giành được phần hơn.

– Lãnh Vân Quán chủ quả quyết như vậy ư?

– Chả lẽ Vân cư sĩ đã giành được phần hơn gì đó mà mọi người chẳng thể trông thấy hay sao?

Vân Dật Long cười nhạt;

– Vân mỗ nói ra có lẽ quán chủ sẽ cho đó không kể được là phần hơn, chẳng hạn như vân mỗ thấy lãnh vân quán chủ không đáng sợ như lời đồn đại.

Lãnh Vân Quán chủ giật mình:

– Vân cư sĩ giám quả quyết như vậy khi chưa đả thương được một người nào của bổn quán ư?

Bỗng dưới núi lại vang lên bốn năm tiếng rú thảm, dường như đã phát ra từ lưng núi.

Lãnh Vân Quán chủ không giấu được vẻ kinh hòang, Vân Dật Long thấy vậy buông tiếng cười khảy, giọng âm trầm nói:

– Theo quán chủ thì lần này đã ngã xuống bao nhiêu?

Lãnh Vân Quán chủ mắt lóe sát cơ, chậm bước đi đến trước bậc cấp, bỗng quát to:

– Phong khởi vân dũng (gió nổi mâybay), tiến lên:

Lập tức, tám đạo sĩ đồng thanh hô to:

– Tuân lệnh!

Liền thì nhất tề lao tới xuất chưởng tấn công vào các nơi yếu thế khắp người Vân Dật Long, tốc độ và uy lực hơn hẳn lúc trước.

Vân Dật Long thấy Lãnh Vân quán chủ vừa cất bước, lập tức cảnh giác đề phòng, đưa đầy công lực vào hai tay. Khi Lãnh Vân quán chủ dừng lại trước bậc cấp, hai tay chàng đưa lên trước ngực, nếu chàng mà tung mình lên đột kích thì đây thật là một vị trí thuận lợi nhất.

Chưởng phong ào ạt từ bốn phương tám hướng ập tới, song chưởng vẫn phóng lên, điều ấy thật hết sức bất ngờ cho con đường duy nhất là tung mình lên không, nên lão chắc cảm thấy thất vọng.

Ngờ đâu ngay khi mười sáu bàn tay chỉ còn cách người Vân Dật Long chừng ba tấc, chợt nghe chàng quát vang:

– Đỉnh mang càn khôn đảo (ánh vàng đảo càn khôn)!

Liền tức một vòng xoay to lớn màu vàng kim che phủ khắp người Vân Dật Long, người trong cuộc không một ai trông thấy rõ vòng xoay vàng đã xuất hiện như thế nào, kẻ bàng quang cũng chỉ trông thấy chàng nhẹ nhàng cất tay lên mà thôi.

Lãnh Vân Quán chủ tái mặt, lạc giọng hét:

– Viêm Dương Thất Huyễn, lui mau!

Song đã quá thừa, có lẽ ý nghĩa thoái lui của tám đạo sĩ hãy còn nảy sinh trước hơn nhắc nhở của lão, song lực bất tòng tâm, hành động không thể nào nhanh bằng ý nghĩ.

Tám tiếng thét đau đớn lẫn kinh hoàng lấn át cả tiếng chưởng phong ì ầm, tám đạo sĩ hệt như các pho tượng bị mất trọng tâm, cơ hồ cùng một lúc bật ngã ra đất, trên trán mỗi người đều có một dấu chưởng màu vang kim thu nhỏ.

Lão nhân mập kinh hòang thất sắc, Lãnh Vân quán chủ ngây ngẩn quét mắt nhìn tử thi tám đạo sĩ, mặt co giật liên hồi.

Vân Dật Long chẳng thèm nhìn xuống đất, cười khảy nói:

– Quán chủ, trước Lãnh Vân quán đã ngã xuống tám người, quán chủ có tính kể từ lưng núi trở lên hiện đã ngã xuống bao nhiêu chăng?

Lãnh Vân Quán chủ nghiến răng giọng căm hờn nói:

– Màu vàng kim, Vân Dật Long ngươi muốn chứng tỏ đã học thành Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng ở trước mặt bần đạo phải không?

Vân Dật Long buông tiếng cười khảy vừa định lên tiếng, bỗng nghe bên phải vang lên một giọng cười lạnh lùng nói:

– Đỉnh mang càn không đảo! đó là chiêu thứ sáu trong Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng, quán chủ đã thua thiệt bởi chiêu rồi phải không?

Giọng điệu đầy vẻ mỉa mai, Vân Dật Long không cần nhìn cũng biết người đó chính là Cái Vương.

Lãnh Vân Quán chủ sa sầm mặt, bỗng trở nên hòa dịu, giả vờ quan tâm hỏi:

– Thương thế của Cái huynh đã hồi phục chưa vậy?

Cái Vương cười vang:

– Ha ha…..Thuốc do chính quán chủ bào chế quả là thần diệu, lão ăn mày này ở trong phòng tối chỉ uống vào hai viên thì thương thế đã khỏi hẳn.

Lãnh Vân quán chủ mắt vút qua vẻ mừng rỡ, cười giả dối nói:

– Bổn quán chủ đang lâm đại địch, bần đạo khó thể phân thân, để khiến thương thế cái huynh kéo dài đến vậy, chưa tròn bổn phận địa chủ, vạn mong cái huynh lượng thứ cho.

Thái độ niềm nở và lời lẽ khiêm kính hoàn toàn khác với tối hôm qua.

Cái Vương nào phải hạng dễ lừa dối, nghe vậy liền cười mỉa mai nói:

– Lão ăn mày này thọ thương nghiêm trọng, gặp kẻ địch nhất định chết ngay, được quán chủ giam trong phòng tối như đã tròn trách nhiệm bảo vệ cho khách rồi, lão ăn mày này thật hết sức cảm kích, giờ quán chủ lôi lão ăn mày này ra đây phải chăng lại có điều chi sai khiến?

Lãnh Vân Quán chủ nghe vậy biết Cái Vương còn có thể hợp tác, bèn nhẫn nhịn mỉm cười nói:

– Cái huynh khéo đùa, hai đạo đồng cận thân của lão đạo hãy còn ở trong quán phải không?

Cái Vương cười thản nhiên:

– Lão ăn mày này xấu nết, đã đưa hai vị tiểu đạo huynh kia đi gặp Diêm Vương rồi!

Lãnh Vân Quán chủ tái mặt, song nét lại ngay, bỗng cười phá lên nói:

– Bần đạo quá nuông chiều nên chúng mới vô lễ như vậy, thật đa tạ Cái huynh đã ra tay giáo huấn giùm bần đạo.

Đọan nghiêm nét mặt trầm giọng nói tiếp:

– Cái huynh còn nhớ vị Vân cư sĩ này chăng?

Cái Vương nhướng mày lạnh lùng:

– Lão ăn mày này đã được chủ nhân Bạch Kiếm Linh Mã ân ban cho một chưởng, lẽ nào giám quên, quán chủ lôi tên tù nhân này ra đây chỉ với mụch đích là để nhớ rõ điều ấy ư?

Lãnh Vân quán chủ sầm mặt: Đó không phải mục đích chính, mục đích chủ yếu là bần đạo muốn giúp cho Cái huynh phục thù tiết hận.

Cái Vương cười khảy:

– Giữa hai ta chẳng rõ là ai giúp ai đây?

– Đều như nhau thôi!

Cái Vương ngửa mặt cười vang:

Haha… Lãnh Vân chân nhân, tôn giá tưởng lão ăn mày này là một kẻ khi cần cho gọi là đến ngay, khi không cần là có thể tống vào phòng giam hay sao?

Lãnh Vân Quán chủ cố dằn nén:

– Cái huynh không nên để mất đại thể, tổn thương đến hoà khí.

Cái Vương cười gằn:

– Thật không may, lão ăn mày này đã khiến tôn giá phải thất vọng.

Lãnh Vân Quán chủ đưa mắt nhìn Vân Dật Long đang đứng yên dưới thạch đài, cười khảy nói:

– Cái huynh tưởng là mình đã được tự do rồi hay sao?

Cái Vương buông tiếng cười khảy, bỗng tay phải vung lên, hai luồng sáng vàng bay nhanh về phía thành bậc cấp, “bộp bộp” hai tiếng, hai viên thuốc màu vàng đã cắm vào trong đá hơn nửa phần.

Cái Vương cười lạnh lùng nói:

– Lãnh Vân chân nhân, tôn giá chỉ biết tính toán thiệt hơn cho riêng mình, lại xem kẻ khác như là trẻ con ba tuổi. Lão ăn mày này tuy nghèo, song trên mình cũng có vài viên thuốc tự cứu chữa, hôm nay sang năm, lão ăn mày này sẽ ghi nhớ ngày giỗ của tôn giá.

Vừa trông thấy hai viên thuốc có độc kia, Lãnh Vân Quán chủ liền nghe lòng chĩu xuống, vội nói:

– Hợp thì hai ta cùng tồn, chia rẽ ắt đều diệt vong. Cái Vương, các hạ nên suy nghĩ cho cặn kẽ.

Cái Vương cười to:

– Vân Dật Long đâu đâu cũng có cường địch, sự an nguy của lão ăn mày này không cần quán chủ phải nhọc tâm, xin cáo từ!

Đoạn quay người toan bỏ đi, bỗng nghe Vân Dật Long gằn giọng nói:

Cái Vương, tôn giá đi khỏi đây được sao?

Lãnh Vân Quán chủ vừa nghe Vân Dật Long lên tiếng, liền động tâm buột miếng nói:

– Cái huynh có lẽ thương thế chưa được khỏi hẳn, quả không nên đi xa.

Lão rõ ràng là muốn nói để cho Vân Dật Long nghe.

Cái Vương cười to:

– Ha ha… Bạch kiếm Linh mã chủ yếu là lo cứu người, e ngươi chẳng có thời gian để tiễn chân lão phu đâu.

Vân Dật Long thoáng ngớ người, lúc này khoảng cách giữa chàng với Cái Vương đã xa độ hai mươi trượng, lão ta ở tại Lãnh Vân Quán khá lâu, hẳn rất quen thuộc địa thế, nếu lão ta mà quay vào nấu thân trong quán, mình quả khó thể đuổi kịp.

Lãnh Vân Quán chủ tuy biết rõ người mà Vân Dật Long toan cứu đã mất, nhưng không dám lên tiếng, tức tối nói:

– Cái Vương, còn có người của bổn quán, tôn giá không nghĩ đến ư?

Cái Vương cười đắc ý:

– Ngũ đệ dưới trướng Bạch Kiếm Linh mà không người nào võ công kém hơn quán chủ, Lãnh Vân Quán tuy được giới võ lâm xem như đầm rồng hang hổ, song e rằng hiện thời quán chủ lòng có thừa mà sức không đủ, ha ha… lão ăn mày này xin cáo từ.

Đoạn liền tung mình lao vào trong quán.

Vân Dật Long tức tối buông tiếng cười gằn, vụt quay sang Lãnh Vân Quán chủ lạnh lùng nói:

Lãnh chủ chân nhân, Vân mỗ lên hay là tôn giá xuống đây?

Lãnh Vân Quán chủ lúc này đã mất hết niềm tin, lưỡng lự quét mắt nhìn chung quanh, một hồi lâu vẫn không sao trả lời được.

Vân Dật Long thấy vậy cười khảy nói:

Quán chủ định chờ Tuý Thần với người của Đông Thiên Môn phải không?

Lãnh Vân Quán chủ vốn tính đa nghi, Tuý Thần và lão nhị Đông Thiên Môn quá lâu không thấy quay về, lòng vốn đã hoài nghi, giờ nghe Vân Dật Long nói vậy, ngỡ là hai người đã vong mạng bởi tay chàng, lập tức biến sắc mặt, bất đắc dĩ đành tung ra lá chủ bài cuối cùng, cố ra vẻ điềm tĩnh cười khảy nói:

– Vân Dật Long, nếu ngươi mà quý trọng người thủ hạ và vị cô nương kia, đạo gia khuyên ngươi nên biết điều thì hơn.

Vân Dật Long mãi đến giờ vẫn chưa được tinh tức về Huyết Phật, cũng hết sức sốt ruột, nghe vậy chợt nảy ý, bèn tương kế tựu kế cười khảy nói:

– Theo Vân mỗ thấy thì quán chủ nên hiến dâng họ ra đây là hơn, bằng không ngày hôm nay mà qua đi, Lãnh Vân Quán e sẽ trở thành một đống tro tàn.

Lúc Huyết Phật cưỡi chim bằng lươn vòng trên Lãnh Vân Quán, Lãnh Vân chân nhân đã có trông thấy, tuy Huyết Phật đã bị lão đánh lạc hướng đi nơi khác, nhưng giờ tù nhân đã mất, lão sợ kéo dài thời gian, Huyết Phật quay lại thì sẽ lộ sự thật, bèn không dám chần chừ, đành bấm họng nói:

– Chúng ta hãy mặc cả trước món hàng, thế nào?

Vân Dật Long nhướng mày lạnh lùng nói:

– Hãy đưa họ ra đây!

Lãnh Vân Quán chủ mừng thầm:

– Ngươi hãy đợi đấy!

Đoạn ngửa mặt cất lên ba tiếng huýt dài và hai tiếng huýt ngắn.

Tiếng huýt vừa dứt, bỗng từ dưới núi vọng lên tiếng rú thảm liên hồi, dường như người của Lãnh Vân Quán đang bị truy sát.

Vân Dật Long tâm tư linh mẫn, nghe vậy liền thoáng chau mày nói:

– Quán chủ điều binh đó phải không?

Ngay khi ấy, trong quán bỗng ùa ra gần trăm đạo sĩ, nhanh chóng chia ra vây chặt quảng trường.

Lãnh Vân Quán chủ cười đắc ý:

– Vân Dật Long, đầu óc ngươi tuy nhạy bén, nhưng đã muộn rồi! Không sai, bổn quán chủ quả là đang điều binh, ngươi có nghe nói đến câu “kiến đông cắn chết voi” bao giờ chưa?

Lúc này từ bốn phương tám hướng cũng bắt đầu có người của Đông Thiên Môn và đạo sĩ ùa vào quảng trường.

Vân Dật Long bình thản quét mắt nhìn quanh, đoạn nhếch môi cười nói:

– Lãnh Vân chân nhân, tập trung một nơi như thế này quả là tiện lợi cho Vân mỗ.

Lãnh Vân Quán chủ cười vang:

– Ha ha… Vân Dật Long, ngươi bị hãm trong vòng vây, cũng thiệt tiện lợi cho bổn quán chủ.

Đoạn đanh mặt quát to:

– Xông lên!

Lập tức, tiếng quát tháo vang lên cùng khắp, đinh tai nhức óc, làn sóng người tràn đến gần Vân Dật Long, khí thế thật kinh hồn động phách.

Vân Dật Long mắt ánh lên sắc lạnh, chầm chậm cất tay phải lên, vị trí chính chuôi thanh Trích Huyết kiếm.

Ngay khi ấy, Huyết Manh mình đầy máu tươi phóng vút lên, và trên đỉnh núi ngoài cũng xuất hiện một con đại bàng khổng lồ, bay tới nhanh như gió cuốn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.