Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 20: Giả thiên chưởng, tri kỷ vừa gặp nhau đã qua đời



Vân Dật Long lạnh lùng nhìn lão nhân áo xám, thần thái vẫn hết sức bình thản.

Triển Ngọc Mai bởi không nghĩ ra được nguyên nhân khiến lão nhân cười lên như vậy, nên nàng lộ vẻ căng thẳng, mắt cứ đảo nhìn quanh quất.

Lão nhân áo xám cười hồi lâu, bỗng ngưng bặt hỏi:

– Ngươi biết lão phu là ai không?

Vân Dật Long vẫn giọng lạnh lùng:

– Dù tôn giá là ai thì những vinh dự và tiếng tăm giờ đây cũng đã trở thành quá khứ rồi!

– Ngươi thử đoán xem lão phu đã thọ thương dưới tay bằng hữu hay kẻ thù của ngươi?

– Dù kẻ đả thương tôn giá là bằng hữu hay kẻ thù của Vân mỗ thì tôn giá cũng không đến nỗi vong mạng trong tay Vân mỗ, trừ phi…

Bỗng mắt chàng rực vẻ sắc lạnh, nói tiếp:

– Trừ phi chính tôn giá có dự vào cuộc vây đánh gia đình họ Vân ở dưới Chính Nghĩa Nhai khi xưa.

Lão nhân áo xám dùng cánh tay bị thương chỏi người lên một chút, nói:

– Ngươi không sợ lão phu nói dối sao?

Vân Dật Long như không hề suy nghĩ:

– Tôn giá trong khi nội thương trầm trọng mà còn cười nói điềm nhiên như vậy, theo nhận xét của Vân mỗ, tôn giá hẳn là một nhân vật có danh vọng trong giới võ lâm.

Lão nhân mắt lại ánh lên vẻ kỳ lạ:

– Có lẽ cơ trí thâm trầm của ngươi cũng là một trong số nguyên nhân đã khiến Chính Nghĩa Nhai và toàn thể võ lâm kinh tâm động phách, nhưng ngươi còn sót một điều lão phu đã là kẻ sắp chết, không cần thiết tham sống thêm chốc lát mà để tiêu tan một đời danh vọng.

Giọng nói của lão tuy uể oải, song vẫn hết sức rõ ràng và rắn rỏi.

Vân Dật Long cười khảy:

– Khoảng cách giữa sự sống và chết có thể thay đổi lắm chứ!

Lão nhân nhìn chằm chặp Vân Dật Long một hồi mới nói:

– Chàng trai, nếu ngươi mà biết lão phu là ai, nhất định không nói một cách quả quyết như vậy đâu. Bởi lẽ, trên cõi đời cũng có vết thương không chữa trị bằng nội công thường được.

Vân Dật Long thoáng biến sắc, nhẹ giọng nói:

– Trừ phi tôn giá lục phũ ngũ tạng đã rời khỏi vị trí.

Lão nhân cười:

– Không sai, ngươi đã đoán đúng.

Vân Dật Long và Triển Ngọc Mai đều sững sờ. Vân Dật Long nhếch môi cười, không để lộ nỗi hoài nghi trong lòng ra ngoài mặt, nhưng Triển Ngọc Mai thì không dằn được, với ánh mắt hoài nghi nhìn thẳng vào mặt lão nhân.

Lão nhân lướt nhìn hai người:

– Hai người lấy làm lạ sao mà lão phu còn sống được phải không?

Vân Dật Long cười nhạt:

– Có lẽ danh hiệu của tôn giá có thể chứng minh được.

– Không sai, ha ha… nếu như lão phu chính là “Già Thiên Chưởng” (bàn tay che trời) Bốc Thế Long, chẳng hay hai người tin được chăng?

Vân Dật Long sửng sốt, Triển Ngọc Mai buột miệng nói:

– Tiền bối chính là Già Thiên Chưởng trong hai người chưởng Trung thánh và Trung Kiếm Long ư?

Trong khi nói người bất giác đi tới.

“Già Thiên Chưởng” Bốc Thế Long não nùng gật đầu cười:

– Nếu biết lão phu vừa từ trong Lãnh Vân Quán ra đây chưa đầy một canh thứ, có lẽ hai người càng lấy làm lạ hơn nữa.

Vân Dật Long thoáng biến sắc mặt, đoạn nhếch môi cười dịu giọng nói:

– Cuộc đối thoại giữa chúng ta vừa qua có lẽ Bốc đại hiệp đã nghe cả rồi, giờ lấy làm lạ hay không chẳng phải là vấn đề cần thiết lắm.

Đoạn cất bước đến gần Bốc Thế Long.

“Già Thiên Chưởng” Bốc Thế Long liền hiểu ý cười nói:

– Chàng trai, ngươi đã có một gương mặt còn lạnh hơn sát thần thì không nên có một quả tim nóng bỏng, nếu không cứu được lão phu tấm lòng của ngươi há chẳng uống phí ư?

Vân Dật Long nhếch môi cười lạnh lùng:

– Thuốc chỉ chữa được bệnh không chết, Phật chỉ độ người hữu duyên, người không muốn tôn giá chết đâu phải chỉ có mỗi mình tôn giá.

Bốc Thế Long mắt ánh lên vẻ cảm kích, bỗng cười phá lên:

– Ha ha… có lẽ bây giờ lão phu phải cầu Phật độ cho rồi! Chàng trai, ngươi không phải là hòa thượng, nên lão phu cũng khuyên ngươi đừng tốn công phí sức nữa, hãy để dành thời gian nghe lão phu nói rõ nguyên nhân vì sao đã kéo dài sự sống đến bây giờ thì hơn.

Triển Ngọc Mai bỗng xen lời:

– Bốc tiền bối, ta hãy thử xem!

Bốc Thế Long bỗng sầm mặt:

– Lão phu rất hiểu thương thế của mình, khỏi nói nhiều nữa!

Vân Dật Long chững bước, giọng nặng nề nói:

– Tiền bối hãy nói đi.

Bốc Thế Long nghe hai tiếng “tiền bối” kinh ngạc nhìn Vân Dật Long một hồi mới nói:

– Lão phu tin là lần đầu tiên trong đời ngươi xưng hô như vậy!

Mặt lão bỗng co giật một cái, vội hít vào một hơi chân khí nói tiếp:

– Lão phu nói đây!

Đoạn chỏi hai tay xuống đất, hạ người một chút, đoạn nói tiếp:

– Lão phu đã đến đây sau khi hay tin Vạn Liễu Bảo gặp biến cố, về mối quan hệ giữa lão phu với Vạn Liễu Bảo, sau này Sở Nam Nhạn sẽ cho ngươi biết. Lão phu cũng như ngươi, tin chắc sẽ đánh bại Lãnh Vân Quán cùng Túy Tần và Cái Vương chỉ khác là lão phu tin rằng, nhất định chúng sẽ vị nể lão phu mà phóng thích Sở Mộng Bình.

Đoạn hạ người xuống thấp chút nữa, nói tiếp:

– Nhưng lão phu đã lầm, ngoài bọn chúng ba người ra, còn có người của Đông Thiên Môn nữa.

Triển Ngọc Mai bỗng xen lời:

– Vì vậy đã xảy ra xung đột ư?

Bốc Thế Long cười đắc ý:

– Bọn chúng tuy có thể đương cự nổi với lão phu, nhưng chưa chắc bên nào giành được phần thắng, cho nên bọn chúng dù không thả người cũng chẳng dám xung đột với lão phu, chỉ lựa lời khéo léo giải quyết, phải chờ bắt giữ được Vân Dật Long ngươi, qua lời chúng lão phu mới biết ngươi chính là chủ nhân Bạch Kiếm Linh Mã.

Đoạn lại hạ thấp người xuống chút nữa. Qua đó, Vân Dật Long biết hơi thở ông mỗi lúc càng thêm khó khăn, ánh mắt chàng lướt qua một vẻ buồn sâu lắng.

Triển Ngọc Mai thắc mắc hỏi:

– Vậy chứ tiền bối đã bị ai đả thương như thế này?

Bốc Thế Long mắt rực lên vẻ phẫn hận, trầm giọng nói:

– Ngay khi lão phu đang tranh luận với chúng, một người chủ trì chính nghĩa đã đến, đó là Tứ Phương Hành Giả Đới Lương Khánh, nhưng có điều là y đã chủ trì chính nghĩa về phía bọn kia.

Triển Ngọc Mai kinh hãi:

– Tứ Phương Hành Giả Đới Lương Khánh mà tiền bối đã nói có phải là Bát Phương Nhân Đồ Đới Lương Khánh đã thất tung hồi bốn mươi năm về trước hay không?

Bốc Thế Long gật đầu:

– Chính là tên Đới Lương Khánh giết người như rạ hồi bốn mươi năm trước, về sau đã bại dưới tay chủ nhân Huyết Bi rồi bỏ trốn mất biệt, chính do bởi sự hiện thân của hắn mà lão phu đã thay đổi nhận xét đối với Vân Dật Long ngươi và cũng có thể nói là lão phu mới thật sự hiểu biết về ngươi, mặc dù là lão phu chưa từng gặp ngươi bao giờ.

Đoạn với vẻ thành khẩn nhìn chằm chặp vào mặt Vân Dật Long, Triển Ngọc Mai thắc mắc hỏi:

– Vì sao vậy?

Bốc Thế Long bỗng nhìn Vân Dật Long nói:

– Nhất định là ngươi biết!

Vân Dật Long gật nhẹ đầu nói:

– Y cũng mặc y phục đen và che khăn đen để giữ gìn cái gọi là chính nghĩa của Chính Nghĩa Nhai.

Triển Ngọc Mai sửng sốt:

– Thật vậy ư?

Bốc Thế Long cất giọng căm hờn nói:

– Hoàn toàn là sự thật! Thì ra Bát Phương Nhân Đồ hồi bốn mươi năm trước không hề thất tung, chẳng qua chỉ thay đổi một lối giết người khác, khoác lên chiếc áo gần chính nghĩa mà thôi. Mãi đến giờ lão phu mới hiểu rõ tôn chỉ đối địch của Vân Dật Long ngươi đối với Chính Nghĩa Nhai, có điều là đã quá muộn màng.

Vân Dật Long ngước lên nhìn trời, ánh mắt sắc lạnh của chàng như thể xuyên suốt bầu trời bao la, trong khoảng thời gian ấy chàng ổn định lại niềm khích động trong lòng, đoạn cúi xuống nói:

– Tiền bối tìm Vân mỗ nhất định không phải chỉ vì mối hận của riêng mình.

Bốc Thế Long nghiêm giọng:

– Lão phu muốn khuyên ngươi không nên một mình lên Lãnh Vân Quán, dẫm lên bước chân của lão phu, bởi vì nghe nói ngươi là chủ nhân Kim Bích Cung, mà Kim Bích Cung chính là nơi cư trú của những người thật sự chủ trì chính nghĩa cho võ lâm trên Chính Nghĩa Nhai khi xưa, vì vậy lão phu mong ngươi hãy đưa họ cùng đến.

Vân Dật Long ngẫm nghĩ chốc lát nói:

– Những điều ấy hẳn là tiền bối vừa mới biết được.

– Không sai, lão phu biết thì đã quá muộn!

Đoạn lại hạ thấp người thêm nữa, lúc này đã gần như nằm thẳng trên đất, đăm mắt nhìn Vân Dật Long hồi lâu, đoạn gắng gượng nói tiếp:

– Vân Dật Long, hãy nghe sự khuyến cáo của lão phu, cũng như ngươi đã nói khi nãy, kẻ mong ngươi sống không phải chỉ mỗi mình ngươi.

Đoạn thò tay vào lòng lấy ra một chiếc khăn máu, trao qua cho Vân Dật Long rồi nói tiếp:

– Sau khi xong việc ở đây nhờ ngươi hãy đến Tiếp Vân Phong trên Hoàng Sơn một chuyến, trao cái này cho Kiếm Trung Long. Hãy nhớ, nhất định phải đến đó vào lúc canh đầu đêm mười lăm tháng tới, ngươi giúp lão phu được chăng?

Vân Dật Long chẳng chút đắn đo, gật đầu nói:

– Vân Dật Long chỉ cần còn một hơi thở, nhất định sẽ có mặt tại Tiếp Vân Phong đúng lúc.

Đoạn đưa tay đón lấy chiếc khăn nhét vào trong lòng.

Như đã giải quyết xong một niềm tâm sự, Bốc Thế Long cười an ủi, trầm giọng nói:

– Vân Dật Long, hãy nghe lời khuyến cáo của lão phu… đừng một mình lên Lãnh Vân Quán.

Vân Dật Long cười bình thản:

– Đây chính là kiếp giang hồ ư?

Đoạn cúi xuống nắm lấy bàn tay giá lạnh của Bốc Thế Long.

Bốc Thế Long chỉ còn đầu tựa vào thân cây, lúc này cũng tụt xuống nằm thẳng trên mặt đất, khó nhọc nói:

– Phải, kiếp sống… giang hồ… chẳng… dễ qua đâu.

Rồi thì trút hơi thở cuối cùng.

Vân Dật Long chằm chặp nhìn vào đôi mắt đã chết không nhắm của Bốc Thế Long, mắt chàng hằn lên một vẻ ưu tư sâu lắng, như bi phẫn lẩm bẩm một mình:

– Dường như phàm những ai hiểu được Vân Dật Long này đều phải gặp bất hạnh cả!

Triển Ngọc Mai đưa tay áo lên lau nước mắt, đoạn hỏi:

– Vân đệ, ta phải làm sao đây?

Vân Dật Long nhẹ tay đặt Bốc Thế Long xuống nói:

– Hãy tạm thời an táng ông ta ở đây!

– An táng xong rồi làm sao?

Vân Dật Long bỗng ngẩng lên, ngơ ngẩn nhìn Triển Ngọc Mai nói:

– Đi đâu ư?

Triển Ngọc Mai bỗng nghe lòng trĩu xuống, lo lắng nói:

– Vân đệ, những lời nói của Bốc Thế Long tiền bối khi chết không đáng để đệ suy nghĩ sao?

Vân Dật Long cười ơ hờ:

– Bát Phương Nhân Đồ hẳn có võ công kinh người, nhưng Dật Long đã suy nghĩ kỹ rồi, giờ không còn thời gian để triệu tập họ nữa.

Triển Ngọc Mai nghe nói càng thấy lo lắng hơn, hỏi lại:

– Chả lẽ ta lại đến đó một cách liều lĩnh như thế này sao?

Vân Dật Long lặng nhìn Triển Ngọc Mai, ra chiều hết sức lo lắng, hồi lâu mới với giọng nặng nề nói:

– Mai tỷ, Dật Long không thể nào trơ mắt nhìn thuộc hạ chết trong tay kẻ thù, mặc dù Vân mỗ cũng không chút tin tưởng.

Triển Ngọc Mai hơ hải:

– Ta không thể nghĩ ra cách nào khác hơn sao?

Vân Dật Long cười khổ sở:

– Nơi đây cách Thái Sơn không dưới ngàn dặm, trừ phi biết bay, bằng không thì đành phải trơ mắt mà nhìn Lôi Mãnh táng mạng thôi.

Triển Ngọc Mai mắt bỗng rực sáng:

– Vân đệ, chúng ta hãy dùng đại bàng đến Thái Sơn đón họ đến đây.

Vân Dật Long chợt động tâm, bỗng lại lắc đầ:

– Cưỡi đại bàng đến Thái Sơn, tuy không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng một con đại bàng thì đâu tải được bao nhiêu người.

Triển Ngọc Mai thoáng chau mày, bỗng nói:

– Trước tiên ta hãy đến Bằng Thành mang thêm vài con đại bàng đến Thái Sơn, tuy tốn thêm chút thời gian, nhưng cũng không quá một đêm nửa ngày.

Vân Dật Long mừng rỡ:

– Ườm! Vậy thì hay lắm, Mai tỷ mau gọi đại bàng xuống đi!

Triển Ngọc Mai hớn hở:

– Ườm! Mai tỷ gọi xuống ngay.

Đoạn lập tức tung mình lên ngọn cây, cất lên một tiếng huýt dài, sau đó phóng xuống cạnh Vân Dật Long, vui vẻ nói:

– Nó xuống đến, chúng ta đi ngay!

Vân Dật Long bỗng nhíu mày hỏi:

– Nó có tải nổi hai người không?

Triển Ngọc Mai cứ tưởng đã tìm được cách ổn thỏa, chớ hề nghĩ đến vấn đề ấy, giờ nghe Vân Dật Long hỏi, nàng lập tức trĩu lòng, hồi lâu không sao trả lời được.

Vân Dật Long liền hiểu ngay là đại bàng không thể tải nổi hai người, vẫn bình thản cười nói:

– Nếu đại bàng không tải nổi hai người thì Mai tỷ đi một mình cũng được.

Triển Ngọc Mai thoáng cau mày:

– Vân đệ ở đây một mình, Mai tỷ không sao yên tâm được, đại bàng có thể miễn cưỡng tải được hai người, nhưng… nhưng bay hơi chậm một chút.

Vân Dật Long nhếch môi cười:

– Mai tỷ, Bốc tiền bối đã chân thành khuyến cáo, Vân mỗ dẫu không sợ Bát Phương Nhân Đồ thì cũng phải tôn trọng tấm lòng tha thiết của người chết, nếu như kịp lúc thì Vân mỗ không bao giờ mạo hiểm một mình đâu, vả lại nơi đây còn có Linh Mã và những cần phải mai táng nữa.

Triển Ngọc Mai bỗng đề nghị:

– Hay là Vân đệ đi đi, Mai tỷ ở đây cho!

Vân Dật Long lắc đầu:

– Vân mỗ không thuộc đường lối Đại Mạc Bằng Thành, hơn nữa Linh Mã cũng không rời xa Vân mỗ được, Mai tỷ đi một mình thì hơn.

Ngay khi đó, trên không vang lên tiếng kêu của con đại bàng trắng.

Triển Ngọc Mai đăm mắt nhìn Vân Dật Long hồi lâu, vẫn không an tâm nói:

– Vân đệ không một mình tiến vào Lãnh Vân Quán thật chứ?

Vân Dật Long chẳng chút suy nghĩ:

– Vân mỗ có đáng làm vậy không?

Triển Ngọc Mai ngẫm nghĩ hồi lâu, đoạn nghiêm mặt nói:

– Vân đệ hãy ghi nhớ lời Mai tỷ, sống hay chết Mai tỷ cũng không bao giờ rời xa Vân đệ, tạm biệt!

Đoạn nhìn Vân Dật Long một cái thật sâu lắng, sau đó phi thân lên ngọn cây. Ngay sau khi nàng tung mình, Vân Dật Long trông thấy rất rõ hai giọt lệ lăn dài trên má.

Ngước nhìn lên vòm cây rậm rạp, Vân Dật Long nghe tiếng chim bằng vỗ cánh xa dần cho đến khi mất hẳn, chàng chợt nghe lòng lâng lâng một nỗi buồn bâng khuâng.

Tiếng chuông của Linh Mã đã kéo Vân Dật Long trở lại hiện thực, buồn lặng nhìn tử thi của Bốc Thế Long một hồi, chàng lẩm bẩm:

– Tiền bối, chúng ta đã tương ngộ quá muộn màng, nhưng tiền bối đã vì Vân Dật Long mà mất mạng, còn Vân mỗ thì chỉ có thể báo đền bằng cách an táng tiền bối dưới lòng đất mà thôi.

Đoạn quay người đi đến dưới một ngọn cổ tùng, bắt tay vào việc đào huyệt.

Không công cụ, Vân Dật Long chỉ với hai tay không đào lấy cái hố và sâu chừng chín thước, chàng cảm thấy chỉ có dùng đôi tay mình mới giảm nhẹ được món nợ tình người đang sánh trong lòng.

Đào huyệt xong, Vân Dật Long bỗng phóng đi ra ngoài rừng.

Ngay khi chàng vừa rời khỏi, lập tức từ trên cây phóng xuống hai lão nhân tóc bạc mày sương rất xấu xí. Hai người vừa hiện thân, ngay giữa họ bỗng như u linh xuất hiện một thiếu nữ có đôi cánh tay vàng. Ba người lẳng lặng đứng yên, chẳng ai lên tiếng cả.

Chẳng bao lâu, Vân Dật Long kéo một cổ quan tài đá trở vào, đặt cạnh tử thi Bốc Thế Long, vừa đứng lên lập tức biến sắc mặt, mắt lom lom nhìn vào mặt ba người.

Đầu tiên ánh mắt chàng chạm vào mặt lão nhân bên trái, những thấy người này đôi mắt sâu hoắm nhưng sáng quắc, tuy tóc bạc phơ nhưng chớ hề có chút già nua. Trên gương mặt đỏ tía của lão có xăm hình một con rắn khoanh trong lưng xanh bụng trắng, đầu rắn từ trên trán thò xuống, thè lưới ra ngay giữa mi tâm, trông thật ghê rợn và càng khiến lão xấu xí hơn.

Lão nhân bên phải tuổi tác cũng tương đương với lão nhân bên trái, hai má môi đều có xăm hình một con chồn trắng đứng thẳng lên và đối mặt nhau, trông rất sinh động, phối hợp với gương mặt đỏ của lão gây cảm giác rất xấu ác và không hài hòa.

Vân Dật Long lập tức nghĩ đến hai nhân vật khủng khiếp, biến sắc mặt thầm nhủ:

– Độc Mãng và Song Hồ?

Thần sắc của chàng nhanh chóng trở lại bình thường, đưa ánh mắt sang thiếu nữ đứng giữa, lập tức rúng động cõi lòng, thầm nhủ:

– Trên cõi đời lại có người con gái xinh đẹp và duyên dáng đến thế ư?

Những thấy thiếu nữ ấy tuổi chừng trên dưới hai mươi, tóc mây mày ngài, miệng đào mũi dao, làn mi cong dài phủ trên đôi mắt long lanh như hai giếng nước, bộ y phục ôm gọn thân hình hết sức đầy đặn, khoe khoang một cách khéo léo những đường cong tuyệt vời tạo hóa ban cho. Điểm duy nhất không được hoàn hảo là đôi tay đến tận khuỷu có mang găng vàng lấp lánh, không sao biết được là đẹp hay xấu.

Vân Dật Long tuy tâm thần xao động, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã ổn định ngay. Chàng chầm chậm ngồi xuống, bồng thi hài Bốc Thế Long đặt vào quan tài, thản nhiên như không hề có sự hiện diện của ba người.

Thái độ lạnh nhạt của Vân Dật Long dường như đã khiến Độc Mãng và Song Hồ tực giận, mắt hai người cùng rực sát cơ, Độc Mãng lạnh lùng quát:

– Tiểu tử, đôi mắt cho của ngươi đã mù rồi hả?

Vân Dật Long mắt liền rực sát cơ, song chàng đã kịp dằn nén chậm rãi đậy kín nắp quan tài, hai tay khiêng cổ quan tài đá lên đi về phía hố huyệt.

Đôi mắt tuyệt đẹp của thiếu nữ tay vàng lúc này cũng lộ vẻ tức giận.

Thái độ làm ngơ của Vân Dật Long càng khiến Độc Mãng tức giận hơn, lão gầm vang:

– Tiểu tử, ngươi là một tên điếc hả?

Vân Dật Long vẫn không đáp, phóng xuống huyệt, nhẹ nhàng đặt cổ quan tài xuống, sau đó phóng lên, hai tay bắt đầu vận chưởng lấp đất.

Độc Mãng không còn nén được lửa giận nữa, cười gằn nói:

– Tiểu bối rõ là ngông cuồng, ngươi muốn chết!

Đoạn liền tiến tới toan động thủ. Bỗng, thiếu nữ tay vàng giơ tay trái lên, Độc Mãng lập tức nén giận ngay, vội cung kính khom mình tháo lui hai bước.

Chẳng mấy chốc Vân Dật Long đã lấp đất xong, chàng với giọng thê thiết khấn:

– Xin tiền bối hãy an nghỉ. Cuộc sống ai ai cũng ham muốn nhưng không may là tiền bối giờ đây đã đáng mất rồi. Chốn giang hồ ai ai cũng chán ghét, thật là may mắn là tiền bối đây đã thoát khỏi. Giữa cái may và không may ấy chỉ có những người đã an nghỉ dưới lòng đất mới có thể phân biệt được bên nào nặng nhẹ. Tiền bối hãy an nghỉ đi! Kể từ nay tiền bối đã thật sự được yên ổn vĩnh viễn rồi.

Thiếu nữ tay vàng vẻ mặt thoáng biến đổi, song vẻ tức giận trong mắt vẫn không tan biến. Vân Dật Long chầm chậm quay người, ánh mắt như tia chớp chằm chặp nhìn vào ba người, buông tiếng cười sắc lạnh và đượm sát khí nói:

– Tôn giá dường như muốn nói gì thì phải?

Độc Mãng đưa mắt nhìn thiếu nữ tay vàng, không lên tiếng ngay, như đang chờ đợi.

Thiếu nữ tay vàng cười:

– Người ta đã hỏi rồi, lão hãy nói đi chứ!

Độc Mãng cung kính vâng một tiếng, mặt đầy sát khí lạnh lùng nói:

– Lão phu chẳng những có điều muốn nói, không chừng còn phải lấy mạng ngươi nữa.

Vân Dật Long cười lạnh tanh:

– Đúng rồi! Hôm nay giữa chúng ta quả là không nên đôi co, hai bên cùng sống rời khỏi nơi đây. Tôn giá có gì hãy nói đi!

Độc Mãng thoáng dịu mặt, lạnh lùng nói:

– Tiểu tử, lão phu hỏi ngươi, tiểu thư của bọn ta đẹp hay không? Trên cõi đời này có anh sánh bằng không?

Vân Dật Long ngẩn người, bất giác lại đưa mắt nhìn thiếu nữ tay vàng. Lúc này mặt nàng vẫn còn phảng phất vẻ bực tức, song ánh mắt lại thoáng lộ vẻ bức thiết.

Vân Dật Long cười lạnh nhạt, ánh mắt lại quay về mặt Độc Mãng lạnh lùng nói:

– Mục đích của tôn giá chỉ là để hỏi câu ấy sao?

– Còn một mục đích nữa là để cho ngươi được gặp thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

Vân Dật Long cười nhạt:

– Thật không may, tôn giá đã tìm gặp một người không có khả năng thưởng thức, phen này thì ba vị chẳng những đã hoài công mà còn tự chuốc lấy những điều phiền phức không cần thiết.

Độc Mãng thoáng ngớ người, hoài nghi hỏi:

– Ý ngươi muốn nói là không biết phân biệt xấu đẹp phải không?

– Cũng có thể nói như vậy!

Hai lão nhân dường như thấy đây là lần đầu tiên mới nghe có người không nhận thấy được tiểu thư của họ là đệ nhất mỹ nhân, họ cùng thừ ra tại chỗ.

Thiếu nữ tay vàng mắt vút qua vẻ thất vọng, vẻ tức giận lại càng gia tăng.

Bỗng Độc Mãng quát to:

– Ngươi thật không phân biệt được xấu đẹp, vậy thì đôi mắt chó của ngươi thật là thừa thãi, để lão phu móc ra cho rồi!

Vừa dứt lời người như u linh lao bổ tới, nhanh như chớp vung tay, hai ngón trỏ giữa chĩa thẳng vào đôi mắt Vân Dật Long.

Vân Dật Long lẹ làng đưa chân trái ra sau, vụt quay đi nửa vòng tròn và hữu chưởng đã quét vào mạn sườn Độc Mãng, thân thủ nhanh khôn tả.

Như không ngờ chàng thiếu niên nho nhã này lại có võ công thông huyền như vậy, Độc Mãng một chiêu thất thế, lập tức giật mình kinh hãi, lúc này muốn tránh đã không kịp, trong lúc vội vàng theo phản ứng tung chưởng ra đỡ.

“Bình” một tiếng vang dội, Độc Mãng loạng choạng chúi sang bên trái bốn năm bước mới đứng vững lại được, mặt tức giận đến tái ngắt.

Vân Dật Long buông tiếng cười khảy:

– Độc Mãng, lão ngông cuồng tự tin quá!

Thiếu nữ tay vàng thoáng biến sắc mặt, ánh mắt lộ vẻ sửng sốt nhìn vào mặt Vân Dật Long, chợt trông thấy Linh Mã từ sau lưng chàng bước tới, bất giác nàng giật mình, mắt lại chằm chặp nhìn vào mặt Vân Dật Long.

Độc Mãng nghe Vân Dật Long gọi danh hiệu, lòng tuy kinh hãi, nhưng không nén được lửa giận, mắt rực sáng sát cơ quát:

– Tiểu tử, hãy thử tiếp thêm lão phu một chưởng nữa!

Đoạn vừa động thủ, bỗng nghe một giọng lảnh lót nói:

– Hãy khoan!

Độc Mãng lập tức lùi lại sau một bước, vẻ mặt hung hãn tiêu tan ngay, cung kính khom mình đứng yên.

Thiếu nữ tay vàng tha thướt tiến tới ba bước, nhoẻn miệng cười nói:

– Lão có biết là đang giao đấu với ai không?

Độc Mãng cung kính đáp:

– Lão nô không biết, hẳn là một tên hậu sanh mới bước chân vào giang hồ.

Thiếu nữ tay vàng cười thoải mái nói:

– Lão lầm rồi, người này chính là chủ nhân Bạch Kiếm Linh Mã Vân Dật Long danh chấn thiên hạ gần đây đã khiến toàn thể võ lâm thắc thỏm lo âu đấy.

Đoạn quay sang Vân Dật Long hỏi:

– Tiểu nữ nói có đúng không?

Vân Dật Long chính là tại hạ!

Độc Mãng và Song Hồ cùng giật mình, buột miệng nói:

– Hắn ta là Vân Dật Long ư?

Thiếu nữ tay vàng miệng mỉm cười:

– Vân đại hiệp, giới võ lâm đều gọi tiểu nữ là Kim Thủ Ngọc Nữ, Vân đại hiệp nghe nói bao giờ chưa?

Vân Dật Long nhếch môi cười:

– Cũng như cái danh “Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân” của cô nương, Vân mỗ đều mới nghe nói đến lần đầu tiên.

Lòng tự ái bị xúc phạm, thiếu nữ tay vàng nhướng đôi mày ngài, bỗng nhoẻn cười nói:

– Thanh uy của tiểu nữ làm sao bì nổi với Vân đại hiệp danh lừng tứ hải. Tuy nhiên, tiểu nữ không tự lượng sức mình, muốn được thọ giáo với Vân đại hiệp vài chiêu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.