Bách Cầm Sơn Chủ

Chương 11: Tương trợ thiếu lâm - lục thừa ân dương danh thiên hạ



Ngày hôm đó, trên đường sơn đạo có một bóng người phi thân vùn vụt, thân ảnh mờ mịt như sương khói. Người ấy vượt qua mười dặm đường trong tích tắc, bỗng đâu tròn rừng sâu vang lên một tiếng rú thê thảm, tiếp sau đó lại có thêm hai tiếng rú nữa rồi im bặt.

Người đó không chút chậm trễ phi thân nhảy vào rừng, phút chốc đã đến nơi phát ba tiếng kêu vừa rồi. Người đó dừng lại trước ba tử thi là đệ tử Phật môn mặc áo cà sa vàng.

Tiếng rú rõ ràng vừa mới phát ra nhưng hung thủ thì không nhìn thấy mặt. Người đó cúi xuống quan sát tử thi, nhận ra một lão hòa thượng rầu tóc bạc phơ và hai chú tiểu, cả ba thi thể cứng đơ, lạnh ngắt…

Bất giác, người đó kêu lên:

– Diêm Vương Đoạt Hồn chưởng ?

Người đó nhìn kỹ lại thì thấy y mặc võ phục màu xanh thân hình vạm vỡ, tay cầm sáo trữu, đầu đội chiếc nón nan tre có tấm sa đen che kín gương mặt. Người đó chính là Lục Thừa Ân.

Lục Thừa Ân phải có một bàn tay thiết thủ nhưng người này hai tay lành lặn, nhìn kỹ lắm mới thấy bàn tay tả của chàng, nơi ngón tay trỏ mọc ra thêm một ngón nữa.

Thì ra Thừa Ân sau khi rời hang Bách Cầm biết rằng hiện nay lai lịch mình đã bại lộ, chàng lại không biết cách hóa trang nên vào nhà dân tìm mua một bộ y phục và một chiếc nón nan tre bên ngoài phủ sa đen che mặt.

Chàng tự nghĩ bàn tay thiết thủ rất dễ nhận biết, chi bằng cứ tháo nó ra, như vậy người nào không để ý khó mà phát hiện được tả thủ của chàng có sáu ngón tay.

Kể ra phương pháp hóa trang đó của Thừa Ân cũng linh nghiệm, dọc đường đi chàng không gặp một trở ngại nào. Thừa Ân định bụng trước tiên về thăm dì kể rõ tình hình cớ sự, sau dó lại tiếp tục lên đường tầm thù.

Thời gian tính ra gần ba tháng nữa mới tới ngày hạn một năm, tuy nhiên Thừa Ân cũng cảm thấy nhớ thương dì nên gấp rút trở về. Hôm nay trên đường đi qua núi Thái Hằng tình cờ phát hiện có kẻ tập kích Ám Sát cao đồ Phật môn Thiếu Lâm tự.

Thừa Ân đã biết rõ hung thủ chính là Địa Ngục môn, nhưng kẻ nào có công lực giết chết đồ đệ Thiếu Lâm trong nháy mắt rồi không thấy hình tung đâu nữa thì quả là đáng sợ.

Thiếu Lâm tự từ xưa đếl hay là đệ nhất môn phái trong thiên hạ, tuy ngày nay thanh thế có phần lu mờ vì không có cao đồ xuất chúng nhưng đối với giang hồ mà nói, Thiếu Lâm vẫn là một môn phái bất khả xâm phạm. Thiếu Lâm tự trên Tung Sơn hàng ngàn năm qua vẫn ngạo nghễ trong trời đất.

Thế mà ngày hôm nay Địa Ngục môn mưu sát đồ đệ Thiếu Lâm, phía sau vụ án này còn có âm mưu gì quả thật khiến cho người ta phái thắc mắc.

Thừa Ân vốn có lòng từ tâm, không nỡ nhìn thầy trò hòa thượng phơi thây hoang địa bên ra chút công sức, cử chưởng đào một hố huyệt to rồi chôn xác cả ba người xuống đó. Công việc xong xuôi, trời cũng đã về chiều, Thừa Ân bèn giở khinh công Phi Thiên Điểu vùn vụt lướt trên ngọn cây nhắm hướng huyện thành Tuy Phong.

Chàng có ngờ đâu mình vừa rời khỏi hiện trường thì trên ngọn cây có một bóng người sa xuống dõi mắt nhìn theo chàng.

Người này thân hình nhỏ nhắn gươg mặt vàng ởn, y phục màu xanh rộng quá khổ. Hắn tần ngần một chút rồi cũng phi thân đi về hướng thành Tuy Phong.

Người mặt vàng đuổi theo Thừa Ân nhưng hắn có biết đâu phía sau hắn còn có một nhân vật nữa. Người này thân pháp thoắt ẩn thoắt hiện, nhanh nhẹn vô cùng.

Ba người trước sau lần lượt đi vào Tuy Phong thành.

Thừa Ân vào thành Tuy Phong, cảm thấy đói bụng liền tìm đến tửu lầu gọi máy món ăn thanh đạm và một bình Mai Quế Lộ. Trong lúc chờ tửu bảo đem thức ăn lên, chàng đảo mắt quan sát thực khách thì thấy ở bàn đối diện có hai đạo sĩ trẻ tuổi lưng dắt hai trường kiếm, ngoài ra số thực khách còn lại đều không phải là người võ lâm.

Vừa lúc đó ngoài cửa bước vào một thanh niên nhỏ con da mặt vàng vọt, quần áo lụng thụng. Không biết vô tình hay cố ý gã nọ đưa mắt nhìn Thừa Ân, thấy chàng cũng đang nhìn lại gã liền cụp mắt đi nhạnh vào một bàn còn trống ngồi xuống.

Gã thanh niên mặt vàng vừa ngồi xuống ghế đã lớn tiếng gọi tiểu nhị:

– Mau làm cho ta một cân thủ lợn, nửa cân thịt dê hầm thuốc bắc, nửa cân yến xào kim chi, kèm theo một bình rượu Mai Hoa hảo hạng.

Thừa Ân nghe giọng điệu gọi thức ăn của gã thì giật mình cảm thấy rất quen thuộc. Không chỉ giọng nói của hắn mà cả cung cách gọi món ăn cũng có một cái gì đó rất quen, tuy nhiên chàng ngầm nghĩ mãi vẫn không sao nhớ được. Nhìn lại gương mặt gã thì rõ ràng chưa từng gặp gỡ bao giờ.

Thừa Ân đang lúc đói bụng ăn một loáng đã hết sạch mấy món trên bàn. Vừa định gọi tiểu nhị tính tiến rồi đi tắm rửa ngủ một giấc cho lại sức thì bỗng nghe ngoài cửa có tiếng niệm phật hiệu:

– A Di Đà Phật.

Chàng đưa mắt nhìn ra, suýt chút nữa thì kêu rú lên. Thừa Ân không tin chuyện ma quỷ nhưng ba người vừa xuất hiện ngoài cửa bất giác làm chàng sởn cả gai ốc, đưa tay dụi mắt mấy lần xem có phải là mình bị hoa mắt hay không.

Ở bàn bên kia, gã thiếu niên mặt vàng cũng giật mình trợn mắt tròn xoe nhìn ba vị hòa thượng vừa xuất hiện. Thì ra họ không phải ai khác mà chính là Phật môn đệ tử ba người mà mới cách đây hơn một canh giờ Thừa Ân vừa chôn cất xong.

Hòa thượng lớn tuổi râu tóc bạc phơ đi trước, một tay cầm thiết trượng, một tay cầm xâu chuỗi hạt bồ đề. Theo sau ông ta là hai chú tiểu tuổi chừng mười sáu, mười bảy cả ba chọn một bàn gần cửa ngồi xuống.Tiểu nhị thấy có khách vội vàng chạy tới lau bàn rót nước rồi hỏi:

– Xin hỏi ba vị đại sư muốn dùng gì ?

Hòa thượng lớn tuổi giọng nói hoà hoãn, cung cách khiêm tốn, rõ ràng là một vị cao tăng đắc đạo, ông ta nói:

– Thỉ chủ xin làm cho thầy trò bần tăng vài món chay, canh rau đạm bạc là được rồi.

Tiểu nhị lại hỏi:

– Đại sư có dùng rượu không ?

– A Di Đà Phật. Bần tăng là người xuất gia giới tửu, lẽ nào lại uống rượu.

Tiểu nhị mỉm cười rồi bỏ đi lo cơm chay. Ở bên này, Thừa Ân toát mồ hôi lạnh, không rét mà phát run. Rõ ràng chàng vừa mới chôn thấy ba người họ trong rừng, lẽ nào mới đây họ đã đội mồ sống dậy?

Thừa Ân nhìn đi nhìn lại thì thấy rõ ràng họ đúng là ba người chàng vừa mới chôn xong, không khác một chút. Còn nếu nói họ là ma hiện về thì càng vô lý, bởi vì rõ ràng họ ăn nói linh hoạt, vẫn còn sống sờ sờ rá đó.

Trong lúc Thừa Ân bàng hoàng không sao hiểu nổi thì hai gã đạo sĩ trẻ tuổi đã đứng lên đến trước bàn của lão hòa thượng khom mình thi lễ rồi cung kính hỏi:

– Đại sư xin thứ lỗi cho anh em vãn bối mạo muội quấy rầy, không hay đại sư có phải là Thủ tòa La Hán đường Vô Ngã Thần Tăng chăng ?

Lão hòa thượng đứng lên đáp lễ:

– Bần tăng đúng là Thủ tòa La Hán đường, pháp danh là Vô Ngã. Còn hai chữ Thần Tăng, bần tăng không dám nhận.

Hai gã đạo sĩ nghe xong thì mừng rỡ nói:

– May quá! Anh em vãn bối đang trên đường đến Tung Sơn thiếu thất, không ngờ lại gặp đại sư ở đây.

– A Di Đà Phật. Nhị vị thí chủ đây chẳng hay đạo hiệu là gì, đệ tử của vị nào trên núi Võ Đang? Nhị vị đến thăm tệ tự có việc gì chăng ?

Gã đạo sĩ có vẻ lớn tuổi hơn nói:

– Hồi bẩm đại sư, vãn bối là Ngọc Đàm, còn đầy là sư đệ Ngọc Chân. Chúng tôi vâng lệnh Chưởng môn sư phụ Tịnh Hư Chân Nhân đến Thiếu Lâm tự bái kiến Không Độ Thần Tăng Phương trượng dâng một bức thư.

– Hóa ra nhị vị là cao đồ của Tịnh Hư Chân Nhân núi Võ Đang. Bần tăng thật là thất lễ. Bọn họ năm người, nói những lời lẽ xã giao khách sáo một lúc thì cùng nhau ngồi một bàn, thỏa thuận sẽ cùng đến Thiếu Lâm tự. Ở bên này, Thừa Ân đã biết ba vị hòa thượng kia nhất định là người thật chứ không phải ma quỷ gì. Chàng cũng khẳng định họ không phải là ba cái xác chết mà chàng đã chôn bây giờ đội mồ sống dậy.

Vậy thì tại sao lại có sự giống nhau kỳ lạ đến như vậy. Bây giờ Thừa Ân mới nhớ lại lúc chàng chôn xác ba vị hòa thượng thì không nhìn thấy tràng hạt cũng như thiết trượng của họ.

Thông thường, đệ tử Thiếu Lâm người nào cũng mang theo tràng hạt, còn những nhân vật có vai vế lớn trong chùa thì thường sử dụng thiết trượng làm vũ khí. Rõ ràng Ở đây có sự uẩn khúc trong một lúc Thừa Ân không sao giải thích được.

Bên kia, đám hòa thượng, đạo sĩ ăn uống xong tiền gọi tiểu nhị tính tiền rồi thuê luôn hai gian phòng trên lầu nghỉ tạm qua đêm. Thừa Ân trong lòng có nghi vấn cũng muốn ở lại đây xem tình hình thế nào, không ngờ gã thiếu niên mặt vàng cũng quyết định thuê phòng ngủ lại qua đêm.

Sự việc xảy ra ngoài sức tưởng tượng khiến cho Thừa Ân suy nghĩ mụ mẫm cả đầu óc cũng không sao tìm ra đáp án hợp lý. Chàng quyết định chờ trời tối hẳn sẽ đi thám thính một vòng xem có thu lượm được thông tin gì không?

Vào khoảng canh ba, Thừa Ân thay bộ đồ dạ hành bịt mặt bằng một chiếc khăn đen rồi mở cửa nhẹ nhàng nhảy lên mái nhà. Thừa Ân thân pháp phiêu hốt như cánh chim, nhẹ nhàng lướt đi không một tiếng động. Lúc chiều chàng đã để ý hai căn phòng mà bọn hòa thượng và đạo sĩ ở, bây giờ trong bóng đêm chàng vẫn dễ dàng nhận ra phòng của chúng.

Chàng ở trên mái nhà nhẹ nhàng giở một viên ngói rồi ghé mắt nhìn xuống. Thì ra phòng này là của hai tên đạo sĩ. Chúng đang ngồi trên bàn, tay nải và trường kiếm để một bên. Gã nhỏ tuổi tên là Ngọc Chân cất tiếng hỏi:

– Lần này chúng ta vâng lệnh sư phụ lên Thiếu Lâm trao thơ, đề nghị hai môn phái liên kết chống lại Địa Ngục môn. Theo sư huynh, liệu Thiếu Lâm hòa thượng Không Độ đại sư có đồng ý cùng bổn môn phối hợp không?

Ngọc Đàm suy nghĩ một lúc rồi đáp:

– Thiếu Lâm xưa nay vẫn tự cho mình là Thái sơn Bắc đẩu, tuy không có hiềm khích với Võ Đang chúng ta, nhưng bọn đầu trọc vẫn nhìn chúng ta bằng nửa con mắt, mục hạ vô nhân. Xét theo lẽ tự nhiên thì chúng không chịu hạ mình liên minh với Võ Đang chúng ta.

– Tiểu đệ lại không nghĩ như vậy.

– Châu sư đệ có ý kiến khác không?

Ngọc Chân đạo sĩ gật đầu đáp:

– Xét tình hình hiện tại thì họa diệt môn đã không còn xa nữa. Địa Ngục môn thanh thế rất lớn, chúng dám tuyên bố thống nhất Võ lâm e rằng không phải là nói đùa.

Ở trên này Thừa Ân khẽ giật mình. Thì ra trong mấy tháng chàng ở Bách Cầm Sơn tình hình võ lâm đã có biến chuyển. Địa Ngục môn dám tuyên bố thống nhất võ lâm thì quả là tham vọng của chúng không nhỏ.

Thừa Ân lại lặng nghe tiếp:

– Châu sư đệ cho rằng Địa Ngục môn có thể hoàn thành bá nghiệp chăng ?

– Rất có thể như thế.

– Ta lại không nghĩ như vậy.

– Ý kiến sư huynh thế nào có thể nói cho tiểu đệ nghe chăng ?

– Rất đơn giản, Chính Nghĩa bang chủ Từ Đạt cũng không phải là không có tham vọng. Ông ta lẽ nào để cho Địa Ngục môn cướp đi cái chức quyền Minh chủ của mình.

– Đệ thì cho rằng Chính Nghĩa bang thực lực không sánh bằng Địa Ngục môn.

– Cái đó chưa biết được. Ngoài ra còn Ám Sát hội.

– Ám Sát hội xưa nay không có tranh giành quyền lực. Bọn chúng đơn giản chỉ là một tổ chức giết thuê.

– Sư đệ cho rằng nếu có cơ hội, Ám Sát hội lại không muốn làm bá chủ sao ?

– Ám Sát hội vị tất đã có đủ thực lực. Tuy bọn chúng rất ghê gớm nhưng cùng lắm chỉ có chừng mười tên sát thủ, thử hỏi làm sao sánh với Địa Ngục môn, tay chân bộ hạ đâu đâu cũng có.

– Ngoài ra còn có Quỷ Diện Lang Nha, lão ma đầu này đâu dễ gì đứng ngoài cuộc chơi.

– Tiểu đệ lo lắng chính là điều đó. Sư huynh thử nghĩ xem có bao giờ bọn ma đầu lại chịu cấu xé lẫn nhau mà không chơi trò ngư ông đắc lợi. Địa Ngục môn cũng biết điều đó nên trước mắt chúng muốn khống chế các danh môn chánh phái hòng tạo thêm thực lực, chờ tới ngày đại hội Linh Sơn sẽ dốc hết sức tranh đoạt ngôi bá chủ. Xét tình hình thì trên giang hồ hiện tại không có nhân vật nổi bật nào khả dĩ đủ sức khống chế quần hùng, đường hoàng bước lên ngôi Minh chủ như Lục Thừa Phong năm xưa. Vì lẽ đó bọn ma đầu hắc đạo tính tới kế thâu tóm quần hùng, tạo thế lực bằng cách phát triển môn phái. Vì vậy đệ cho rằng đã đến lúc các môn phái chính thống cần phải đoàn kết lại mới mong đủ sức mạnh tiêu diệt ma đạo.

Gã đạo sĩ Ngọc Chân luận việc sáng suốt khiến sư huynh của gã cũng phải đồng ý. Trên này, Thừa Ân cũng thấy gã nói rất chí lý. Tuy nhiên, đêm nay mục đích của chàng là khám phá chân tướng sự việc mờ ám của ba tên hòa thượng nên chàng không màng đến bọn đạo sĩ nữa mà phi thân qua căn phòng kế bên.

Nhìn thấy ánh sáng từ trong phòng hắt qua kẽ ngói, Thừa Ân biết đám hòa thượng cũng còn thức nên cố hết sức nhẹ nhàng không để phát ra tiếng động lớn. Hơn nữa chàng nhận thấy lão hòa thượng thần thủ rất cao, nếu lão đã là Thủ tòa La Hán đường thì nhất định võ công không thể tầm thường.

Vì sợ đối phương phát hiện nên Thừa Ân cố hết sức nhẹ nhàng, không ngờ chàng vừa mới khẽ nhấc miếng ngói lên đã nghe tiếng quát to của hòa thượng:

– Kẻ nào ?

Thừa Ân tưởng đâu mình đã bị phát giác, trong lòng rất khâm phục thính lực của đối phương, vừa muốn phi thân bỏ đi để khỏi lộ hành tung thì bỗng nghe có tiếng gió lạ rồi đó một bóng người lướt qua lao đi rất nhanh. Liền sau đó có tiếng mở cửa sổ, bóng áo vàng của hòa thượng chớp mắt đã lên tới nóc nhà đuổi theo người chạy phía trước nhanh như gió.

Bấy giờ Thừa Ân đã biết đêm nay ngoài chàng đi dạ hành còn có thêm một người nữa mà người đó vừa rồi đã bị Vô Ngã hòa thượng phát hiện. Thừa Ân đầu óc suy nghĩ rất nhanh, quyết định phải đuổi theo hai bóng người đó. Ý nghĩ vừa lóe lên thân hình chàng đã xẹt đi như tia chớp, thân pháp nhanh nhẹn vô song.

Trong bóng đêm ba người phi thân vùn vụt đuổi theo nhau, chớp mắt đã vượt qua tường thành lao vào rừng. Bóng người phía trước tuy rất nhanh nhẹn nhưng hòa thượng Thiếu Lâm càng nhanh hơn, phút chốc lão đã đuổi kịp người đó, cất tiếng quát lên:

– Chuột nhát chạy đáu cho thoát ?

Lão từ phía sau xô tới mốt chưởng, bóng đen chạy trước lạng người tránh khỏi, thân pháp vì thế mà chậm lại một chút. Hòa thượng chỉ chờ có thế vọt lên chặn đầu gã.

Thừa Ân có Phi Thiên Điểu nên đuổi theo họ không một chút khó khăn. Chàng nhảy lên một cành cây cao vạch lá nhìn xuống, tất cả những cử động đó đều rất nhẹ nhàng không phát ra tiếng động nhỏ nào.

Dưới ánh trăng bây giờ chàng có thể nhìn rõ bóng đen dạ hành kia, tuy nhiên vì hắn che mặt nên không thấy đước dung mạo, chỉ nghe hòa thương thâm trầm nói:

– A Di Đà Phật. Thí chủ nửa đêm theo dõi bần tăng không biết là có ý gì ?

Người che mặt phát ra tiếng cười, nói một câu khó hiểu:

– Hì hì… hòa thượng mà không phải hòa thượng, lạ thay… lạ thay !

Thừa Ân vừa nghe giọng nói của gã thì giật mình, nhìn lại thấy thân hình hắn nhỏ bé chàng biết ngay gã chính là tên mặt vàng đã xuất hiện trong tửu lầu. Thừa Ân có sự quan tâm đặc biệt đến gã nên thoáng nghe giọng nói là biết ngay, riêng hoà thượng vẫn không nhận ra. Lão nhíu mày hỏi:

– Thí chủ nói gì bần tăng không hiểu?

Gã mặt vàng cười nhạt :

– Hừ ! Hòa thượng người là người hay quỷ ?

– Thí chủ nói thế là có ý gì ?

– Ngươi còn muốn hí lộng quỷ thần sao ?

Vừa hay chiều hôm qua, thiếu gia có chôn xác ba tên hòa thượng trong cánh rừng cách đây vài dặm, chẳng lẽ không phái thầy trò các người sao ?

Thừa Ân nghe gã nọ nói như vậy thì biết trong lúc chàng chôn xác người, gã cũng có mặt. Thấy gã mạo nhận như thế bất giác chàng khẽ mỉm cười.

Hòa thượng nghe câu đó thì giật mình hai mắt phát ra tia sáng lạnh lẽo hỏi:

– Thí chủ đã chôn xác người thật ư?

– Hòa thượng ngươi phải chăng đã đội mồ sống dậy?

Thừa Ân chợt nghĩ đến Thổ Hành Vương Trương Tử Thông có phép quy tức đại pháp, lẽ nào hoà thượng cũng biết thuật đó ?

Chàng quyết định không suy đoán vẩn vơ nữa mà chú tâm nghe xem hòa thượng sẽ nói gì. Giọng lão lúc này lạnh như băng:

– Người chết lẽ nào lại sống dậy, thí chủ sao khéo hỏi thế?

– Hừ ! Hòa thượng ngươi chính thật không phải là Vô Ngã đại sư rồi?

– Thí chủ thật là thông minh.

– Như vậy ngươi cũng chính là hung thủ đã giết chết Vô Ngã đại sư?

– Thí chủ lại đoán đúng rồi.

– Rốt cuộc ngươi giết người rồi mạo danh đệ tử Phật môn với mục đích gì ?

– Thí chủ biết nhiều quá, mà thông thường kẻ biết nhiều thì không sống dai.

– Ngươi muốn giết người diệt khẩu chăng?

– Chính là như thế.

Hòa thượng vừa dứt lời, cây thiết trượng bổ ngay vào gã mặt vàng. Lão ra tay vừa nhanh vừa mạnh, thiết trượng rít gió vù vù chứng tỏ nội công của lão rất thâm hậu.

Gã mặt vàng không chút chậm trễ tràn người tránh khỏi. Gã vừa né tránh nhìn vừa xua tay lia lịa:

– Chậm đã… chậm đã! Thiếu gia còn có nhiều chuyện muốn hỏi ngươi mà.

Gã hỏa thượng gầm lên:

– Ngươi xuống âm phủ mà hỏi Diệm vương.

Vừa nói, lão vừa vũ động thiết trượng đánh như mưa sa bão táp, rõ ràng là cố ý giết chết gã mặt vàng. Đến lúc này thì lão đã lộ rõ chân tướng hung ác chứ không còn ra vẻ cao tăng đức độ nữa.

Thừa Ân thấy lão hòa thượng võ công lợi hại thì thầm lo cho gã mặt vàng, không ngờ, chớp mắt một cái thân hình gã đã biến mất, nhìn lại thì gã đã lòn ra. Sau lưng hòa thượng đứng cười hì hì.

Ở trên tàng cây, Thừa ân giật mình suýt kêu rú lên Thì ra thần pháp gã mặt vàng vừa sử dụng chính là Thất Cửu Vi Hồi Bộ như vậy gã đích thị là Từ cô nương giả trang chứ không phải ai khác.

Thừa Ân gặp lại người quen thì tâm tình xúc động muốn nhảy xuống nhìn mặt nàng, bất giác chàng nghĩ đến cha nàng rất có thể là kẻ đại thù của họ Lục nhà chàng thì cảm thấy đau đớn vô cùng.

Bên dưới, hòa thượng thấy đối phương thân pháp quỷ mị thì cũng giật mình. Lão phát ra tiếng cười lạnh lẽo múa thiết trượng nhanh như gió. Nàng họ Từ cũng không chút chậm trễ rút song đao ra ứng phó. Hai ngươi, một già một trẻ, một to xác một nhỏ nhắn xoắn vào nhau đánh một trận tưng bừng. Bán nguyệt Long Đao chạm vào thiết trượng tóe lửa, nàng họ Từ vì công lực kém hơn dội ngược trở lại, Long Đao suýt rơi khỏi tay, cảm thấy hổ khẩu tê buốt.

Lão hòa thượng giả mạo nhìn thấy cặp Long Đao liền trợn mắt quát lên:

– Bán Nguyệt Long Đao ! Hừ, tiểu tử ngươi là gì của Từ Đạt ?

– Hòa Thượng kể ra cũng tinh mắt đấy. Chung quy ngươi là ai ? Giết hòa thượng Thiếu Lâm rồi mạo danh với mục đích gì ?

Hòa thượng không thèm trả lời, hai mắt lom lom nhìn đối phương, chợt cất tiếng cười gằn:

– Hừ ! Xem ra ngươi chính là con nhãi họ Từ rồi.

– Ủa, hòa thượng giả! Ngươi là giống gì mà sao biết nhiều thế?

Gã hòa thượng giả ngửa cổ cười dài:

– Ha ha… hôm nay lão phu gặp may rồi.

Nói xong, thân hình to lớn của lão lướt tới nhanh như điện xẹt. Cây thiết trượng rung lên tưởng đâu sẽ lại đập vào người đối phương, nhưng thật bất ngờ thiết trượng trong tay lão bay xẹt ra lao vút vào nàng họ Từ. Nàng ta thấy hòa thượng phóng vũ khí thế mạnh mẽ quá thì không dám đón đỡ vội vàng sử dụng thân pháp né tránh.

Hòa thượng giả chỉ chờ có thế lập tức áp sát vào nàng song chưởng xô ra nhanh thư gió . Nàng họ Từ tuy có Thất Cửu Vi Hồi Bộ rất tinh xảo nhưng vì còn non kinh nghiệm, lại thêm công lực thua sút thì làm sao đối phó nổi với một lão gian hùng?

Thừa Ân ở trên cây, thấy nàng lâm nguy thì không còn nhớ gì đến thù hận, thét lên một tiếng thân hình lao vụt đi như tên rời cung, toàn lực đánh ra chiêu Thiên Long Vô Mệnh Chưởng.

Cùng lúc đó, ở một cành cây khác cũng có một bóng người lao ra song song cùng lúc đánh vào hậu tâm của hòa thượng giả.

Lão ta cũng không phải tay vừa, thính lực rất nhạy bén lập tức phát giác có người tập kích vội vàng bỏ luôn miếng mồi co giò phóng ra khỏi tầm chưởng lực của đối phương.

Thừa Ân thấy đối phương đã tránh đi thân hình tuy còn lơ lửng trên không nhưng vẫn kịp thu chưởng về. Còn người kia thân thủ không nhanh lẹ bằng, chưởng lực đã phát ra đập vào thân cây kêu chát một tiếng. Hai bóng người cùng hạ thân đứng sừng sững giữa đương trường.

Hoà thượng giả liếc mắt thấy đối phương có thêm hai người lại thấy chưởng lực của họ hùng hậu, đặc biệt là gã mặc áo đen che mặt thủ pháp rất tinh kỳ thì biết mình khó lòng đối phó, bèn cúi xuống nhặt cây thiết trượng rồi chẳng nói chẳng rằng phi thân vào bóng đêm.

Thừa Ân rất muốn lột mặt nạ tên hòa thượng giả mạo định đuổi theo, nhưng người kia đã đưa tay ra ngăn chàng lại:

– Bằng hữu không nên đuổi theo hắn làm gì.

Thừa Ân nghe tiếng nói rất quen thuộc quay lại nhìn, suýt buột miệng kêu lên khi thấy người đó không phải ai khác mà chính là Thanh Y Sát Sứ Trương Vô Mệnh, cũng chính là dượng của chàng: Tu Mi Nam Tử Trương Thiên Hạo.

Thì ra, Trương Thiên Hạo từ lúc ở đèo Bạch Mã vẫn âm thầm theo bảo vệ cho nàng họ Từ. Thừa Ân bất ngờ gặp lại dượng thì rất mừng rỡ muốn nhảy lại ôm lấy ông ta cho thỏa lòng thân thuộc, nhưng sực nhớ mình đang che mặt, lại thêm có nàng họ Từ ở đó nên đành im bặt.

Nàng họ Từ nhìn thấy Trương Vô Mệnh thì ngạc nhiên hỏi:

– Trương thúc thúc sao cũng đến đây ?

– Thuộc hạ bấy lâu vẫn âm thầm bảo vệ cho Nhị tiểu thư.

Trương thúc thúc làm theo lệnh của đại ca ta phải không ?

– Đại công tử không yên tâm cho sự an toàn của Nhị tiểu thư.

Nàng họ Từ giậm chân vẻ không hài lòng:

– Hừ ? Các người thật quá lắm. Ta muốn được tự do mới rời Linh Sơn đi du ngoạn, thế mà các ngươi vẫn bám theo ta thế thì còn gì hứng thú nữa.

Thừa Ân thấy nàng họ Từ ngang ngược, không kể gì đến việc vừa rồi mới được cứu mạng mà còn trách mắng thì cười thầm trong bụng. Nàng đưa mất liếc chàng một cái rồi khoát tay cho Trương Vô Mệnh, nói:

– Trương thúc thúc đi đi, về nói với cha ta, Từ nhi muốn được rong chơi một thời gian.

Trương Vô Mệnh lấy làm khó xử nhưng không dám trái lệnh, đưa mắt nhìn Thừa Ân rồi lặng lẽ quay đi, thấy ông ta cố vẻ không nhận ra mình, Thừa Ân cũng yên tâm. Bởi chàng nghĩ Trương Thiên Hạo không muốn chàng ra giang hồ vì lo lắng cho tính mệnh của chàng, nếu ông ta biết chàng đã rời khỏi Bách Cầm Sơn tất phải lo lắng thêm.

Trương Vô Mệnh vừa quay lưng đi, nàng họ Từ bỗng gọi lại:

– Trương thúc thúc khoan đi đã.

– Nhị tiểu thư còn gì dặn dò thộc hạ chăng ?

– Thúc thúc không biết có tôn trọng tôi không ?

– Tiểu thư sao lại nói thế?

– Tôi muốn thúc thúc không được âm thầm theo dõi tôi nữa.

– Việc này…

– Về phía đại ca, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Trương Vô Mệnh thở dài:

– Nhị tiểu thơ sao không nghĩ đến sự an nguy của mình ?

Nàng họ Từ lại giậm chân giận dỗi:

– Thúc thúc sao lúc nào cũng xem tôi như đứa con nít thế?

– Thuộc hạ không dám nhưng vừa rồi…

Nàng cất ngang lời họ Trương:

– Vừa rồi chỉ là một sơ xuất nhỏ, chẳng qua vì tôi ít kinh nghiệm, sau này sẽ không như thế nữa.

Trương Vô Mệnh nghiêm nghị nói:

– Nhị tiểu thơ! Giang hồ hiểm ác, sơ sẩy một chút là mất mạng làm gì còn có cơ hội nói hai tiếng “sau này” ?

– Thúc thúc cứ về đi, không cần lo cho tôi.

Trương Vô Mệnh thấy nàng đã quyết ý thì không nói nữa, lão đưa mắt nhìn Thừa Ân rồi quay lưng đi thẳng.

Thừa Ân nãy giờ nghe hai người đối đáp thì nhận thấy Trương Thiên Hạo thật lòng lo lắng cho nàng họ Từ. Nếu xét nàng là con gái của kẻ thù thì thái độ của họ Trương quả đáng ngạc nhiên.

Bây giờ chỉ còn lại hai người, nàng họ Từ đưa mắt nhìn chàng, nói:

– Vừa rồi các hạ có lòng tương trợ, tôi xin đa tạ.

Lúc này đã biết nàng là ai, Thừa Ân tuy rất xúc động nhưng nghĩ đến thù hận chưa rõ nên không muốn lộ diện. Chàng cố sửa giọng nói cho nó ồm ồm khó….nghe một chút. Chàng nói:

– Chuyện nhỏ nhặt đó cô nương không cần bận tâm.

Nàng họ Từ chiếu tia mắt nhìn chàng một lúc bỗng nàng đưa tay gỡ tấm khăn đen bịt mặt của mình rồi nói:

– Tôi đã tháo khăn bịt mặt rồi, các hạ cũng nên bỏ tấm khăn đó ra đi thôi.

Thừa Ân nhìn sắc mặt vàng vọt của nàng, đã biết nàng đeo mặt nạ nên cười thầm trong bụng, chàng nói:

– Cô nương tuy đã tháo khăn bịt mặt nhưng vẫn còn một lớp hóa trang nữa, tại hạ nói thế có đúng không ?

– Hừ ? Các hạ đã biết tôi là con gái lẽ tất nhiên đây không phải là mặt thật của tôi rồi!

Thừa Ân sợ nàng buộc mình tháo khăn che mặt ra sẽ bại lộ chân tướng nên nói:

– Chúng ta tình cờ gặp gỡ, thiết nghĩ cũng không cần biết mặt thật làm gì, cô nương nghĩ có đúng không ?

Nàng họ Từ là con gái tất nhiên có lòng tự ái không tiện ép buộc đối phương phải lộ diện. Tụy nhiên nàng cũng khá ranh mãnh, đôi mắt nhìn Thừa Ân dò xét một lúc chợt nói:

– Nếu tôi không nhầm thì các hạ chính là người đã chôn xác ba thầy trò Vô Ngã đại sư trong rừng?

Thừa Ân lúc chôn xác hòa thượng so với bây giờ tuy ăn mặc có khác nhưng cũng có thể nhận ra được. Chàng gật đầu xác nhận rồi hỏi lại:

– Cô nương lúc đó cũng có mặt ư?

– Tôi đúng là có mặt ở đó.

– Vậy cô nương có thấy ai là hung thủ chăng ?

– Tôi đến sau các hạ một chút, dĩ nhiên không nhìn thấy hung thủ.

– Vừa rồi, cô nương ở chỗ hòa thượng giả có phát hiện ra điều gì chăng?

– Lão hòa thượng tai mắt linh mẫn, tôi vừa mới tới đã bị hắn phát giác nên không nghe trộm được gì. Tuy nhiên tôi cũng có một vài suy đoán.

– Cô nương suy luận thế nào có thể nói cho tại hạ nghe không ?

– Các hạ khách khí quá rồi. Theo sự việc thì hung thủ giết ba thầy trò Vô Ngã đại sư chính là lão trọc vừa rồi. Lão sau khi giết hòa thượng thật đã hóa trang làm hòa thượng giả.

– Cô nương muốn nói lão trọc vừa rồi đeo mặt nạ ?

– Chính là thế.

– Tại hạ không sao tin được. Rõ ràng lão giống người chết như đúc, trên thế gian làm sao có kỹ thuật hóa trang cao minh đến như vậy.

– Nếu lão hóa trang không giống thì việc gì phải nhọc công bày tuồng.

– Bày tuồng ! Ý cô nương muốn nói gì ?

– Lão trọc giết người rồi giả mạo người chết chẳng phái là có âm mưu lớn đó sao ? Chỉ có điều âm mưu gì thì trong lúc này tôi chưa thể đoán ra. Nhưng có điều tôi tin chắc lão trọc giả muốn trà trộn vào Thiếu Lâm mưu đồ một việc gì đó.

– Vậy thì Thiếu Lâm tự nguy rồi ?

Nàng họ Từ cười khẩy:

– Hừ ! Chỉ đáng tiếc tôi đã phát hiện trò giả mạo của lão trọc, lão đâu dễ gì được như ý.

Theo như lời nàng nói thì rõ ràng nàng sẽ can thiệp vào chuyện này. Thừa Ân đưa mắt nhìn nàng, nghĩ đến dung mạo xinh đẹp như tiên của nàng thì bất giác muốn gọi lên hai tiếng “Từ muội”, cũng may chàng đã kịp dừng lại.

Cho dù nàng có là con gái của kẻ thù đi chăng nữa, giả như cha nàng có là kẻ gian hùng đại ác thì với tấm lòng của nàng cũng đã chứng minh nàng hoàn toàn ngây thơ vô tội.

Nàng họ Từ thấy chàng im lặng thì hỏi:

– Các hạ đối với sự việc hòa thượng giả có suy nghĩ gì chăng ?

Thừa Ân buột miệng nói:

– Tại hạ cũng muốn làm sáng tỏ chuyện này.

– Được lắm, vậy chúng ta hãy trở lại theo dõi lão hòa thượng giả xem sao. Thiếu Lâm là danh môn chính phái, đám hòa thượng trên Thiếu Lâm tự, người nào cũng thật thà trung thực chắc sẽ không phát giác được Vô Ngã đại Sư là của giả, không khéo mất chùa vào tay hắn cũng nên.

Thừa Ân thấy nàng là con gái mà giàu lòng nghĩa hiệp thì rất cảm động. Hơn nữa, chàng có vài vấn đế muốn khai thác từ chỗ này, nên đồng ý cùng nàng trở lại khách điếm âm thầm theo dõi hòa thượng giả.

Sáng ngày, Thừa Ân dậy sớm đi xuống tửu lầu thì đã thấy gã mặt, vàng, tức là nàng họ Từ đang ngồi dùng điểm tâm. Thừa Ân vẫn mặc võ phục màu xanh, đội nón nan tre che mặt. Nàng họ Từ thấy chàng thì ngoắc tay ra hiệu cho chàng. Thừa Ân bèn đến ngồi cùng bàn với nàng.

Chàng ngồi xuống nói:

– Cô nương dậy sớm nhỉ.

Nàng khẽ giọng nói:

– Xuỵt! Các hạ sạo gọi tôi là cô nương ? Bây giờ tôi là gã hán tứ mặt vàng, tên tôi là Từ Tam.

Thừa Ân khẽ cười:

– Từ Tam huynh đệ.

– Đêm qua tôi chưa kịp thỉnh giáo cao danh.

Thừa Ân không kịp suy nghĩ nói bừa một cái tên:

– Tại hạ là Tề Tứ

– Hay lắm ! Tôi là Từ Tam, các hạ là Tề Tứ.

Nàng nói rồi mỉm cười ranh mãnh nhìn chàng:

– Tề huynh đội nón che mặt như thế không cảm thấy bất tiện lắm sao ?

– Thì Từ huynh đệ cũng mang mặt nạ đó thôi.

Nói tới đó cá hai cùng cười xoà. Họ vừa ăn điểm tâm vừa có ý ngóng bọn hòa thượng đạo sĩ, nhưng mãi vẫn không thấy tăm hơi.

Từ tam đột nhiên kêu lên:

– Thôi hỏng rồi!

– Từ huynh đệ, có chuyện gì thế?

– Tôi đoán đêm qua lão hòa thượng giả biết hành tung bại lộ chắc đã lên đường rồi.

– Để tại hạ đi hỏi chưởng quầy.

Thừa Ân đi một lúc trở lại nhăn mặt nói:

– Quả nhiên hắn đã đi trước chúng ta một bước. Đêm qua sau khi trở về khách điếm không hiểu hắn nói gì mà cả hai vị đạo sĩ nửa đêm đã đi vơi hắn.

Từ Tam vụt đứng lên:

– Chúng ta cũng đi thôi.

– Từ huynh định đi đâu ?

– Đến Thiếu Lâm tự chứ còn đi đâu nữa.

Hai người vội vàng thanh toán tiền rồi lập tức lên đường. Từ thành Tuy Phong đến Thiếu Lâm tự phải mất ba bốn ngày đường.

Từ Tam có vẻ sốt ruột:

– Chúng ta nhanh chân lên kẻo muộn mất.

– Từ huynh đệ cho rằng lão trọc giả định làm gì ?

– Tôi không biết nhưng chắc chắn mưu đồ của hắn là nhằm vào phái Thiếu Lâm. Hôm qua hắn nói với hai tên đạo sĩ là đang trên đường trở về Thiếu Lâm tự. Hơn nữa, hắn đã biết có người khám phá ra sự giả mạo của hắn, tất nhiên sẽ gấp rút hành động. Nếu chúng ta không mau chóng vạch mặt hắn thì sẽ có người bị hại thêm nữa.

Thừa Ân thấy nàng suy luận hợp lý thì rất khâm phục nàng. Lại thấy nàng giàu lòng nghĩa hiệp, rồi nghĩ đến cha nàng có thể là hung thủ giết chết cả nhà họ Lục của mình thì chàng rất đau lòng.

Hai người ra khỏi thành Tuy Phong liền giở khinh công phóng đi như bay, chạy đến trưa vẫn không thấy tăm hơi hòa thượng giả đâu. Nàng họ Từ vì khinh công kém hơn đã có vẻ mệt mỏi, hơi thở nặng nhọc.

Thừa Ân thấy thế liền nói:

– Chúng ta tìm chỗ nào ăn uống, nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục lên đường.

Nàng đưa mắt nhìn Thừa Ân, cảm thấy gã này lợi hại quá liền hỏi:

– Tề Huynh thật ra là người của môn phái nào ?

Thừa Ân khẽ cười:

– Tại hạ phiêu bạt giang hồ, chẳng có môn phái nào cả.

Nàng biết Thừa Ân không nói thật, cũng không tiện hỏi, nhìn về phía trước nói:

– Gần đáy là huyện Tam Nông, chúng ta vào ăn lót dạ rồi đi tiếp.

Tam Nông là một huyện thành nhỏ, dân cư chỉ vài ngàn hộ. Hai người chọn một tửu lầu khá nhất trong huyện, gọi vài món ăn sơn dã lót bụng. Nàng họ Từ hỏi thăm tiểu nhị về hành tung của hòa thượng nhưng hắn bảo không thấy.

Thừa Ân trong lòng có nhiều việc muốn hỏi nàng, nhân lúc này liền đem ra nói:

– Từ huynh đệ là con gái của Chính Nghĩa bang chủ, thân phận rất cao quý, tại sao phải lặn lội giang hồ cho cực thân ?

Nàng nghiêm sắc mặt nhìn chàng:

– Tề huynh nói như thế là sai rồi. Bởi vì tôi là người của Chính Nghĩa bang nên càng không thể làm ngơ trước những hành động mờ ám hại người trong võ lâm.

– Từ huynh quả thật là người chính trực, tại hạ rất khâm phục.

– Thế Tề huynh vì sao phải can thiệp vào việc này?

– Tại hạ cũng như Từ huynh không thể làm ngơ trước hành động ác độc của phỉ tặc.

Dừng lại một chút, chàng nói tiếp:

– Từ huynh ở Chính Nghĩa bang đối với vụ huyết án Linh Sơn năm xưa có suy nghĩ gì chăng?

Nàng ngạc nhiên nhìn chàng:

– Tề huynh nói vụ huyết án Linh Sơn nào ?

Thừa Ân không ngờ nàng đối với chuyện năm xưa không hề biết chút gì. Nhìn vẻ mặt của nàng không có vẻ gì là dối trá khiến Thừa Ân lại càng hồ nghi thắc mắc thêm.

Nàng thấv thái độ của chàng thì lấy làm ngạc nhiên:

– Tề huynh sao lại nhìn tôi như thế?

– Từ huynh thật không biết gì sao?

Nàng khẽ chau mày:

– Tôi nói không biên là không biết, lẽ nào còn thật với giả.

– Mười tám năm trước, toàn gia Minh chủ Lục Thừa Phong họp mặt trăm mạng người trong một đêm bị thảm sát trên đỉnh Linh Sơn, hiện giờ xương trắng vẫn còn phơi đồng nội. Lẽ nào Từ huynh không hề biết chút gì ?

Nàng trố mắt nhìn chàng hỏi:

– Chuyện Tề huynh vừa nói là có thật sao ?

– Vụ án đó chấn động võ lâm, đến nay vẫn chưa tìm ra hung thủ, tôi có thể nói sai được sao?

Nàng thở dài một tiếng rồi nói:

– Tôi tùy ở dưới chân Linh Sơn nhưng chưa bao giờ lên đỉnh, cha tôi cấm ngặt việc ấy. Đường đi lên Linh Sơn canh phòng rất nghiêm ngặt, con ruồi cũng khó mà bay lọt. Bấy lầu tôi vẫn thắc mắc việc ấy, không ngờ sự tình lại như thế.

Bấy giờ Thừa Ân biết nàng đối với vụ án Linh Sơn năm xưa hoàn toàn không biết chút gì, điều đó giải thích vì sao khi biết chàng chính là Lục Thừa Ân nàng không hề cố phản ứng gì.

Nàng ngước đôi mắt ngây thơ nhìn Thừa Ân nói:

– Vụ án Linh Sơn như thế nào Tề huynh có thể kể cho tôi nghe chăng ?

– Chuyện đó rất dài dòng, sau này có thời gian tại hạ nhất định sẽ kể.

Thật ra, Thừa Ân đau lòng không muốn nhắc đến chuyện xưa, nàng họ Từ tất nhiên là đâu hiểu được.

Nàng lại nhìn Thừa Ân, nói:

– Tề huynh là người lịch duyệt giang hồ bấy lâu trên đường đi, Tề huynh có tình cờ gặp một chàng trai chừng mười tám tuổi khôi ngô tuấn tú có một bàn tay thiết thủ không ?

Thừa Ân nghe nàng nhấc đến chính mình thì không khỏi cảm động, cũng may chàng đã che mặt nên nàng không phát hiện ra. Chàng lại muốn tìm hiểu đôi chút nên hỏi:

– Người đó là gì của Từ huynh ?

– Hắn… là anh emkết nghĩa với tôi.

– Người đó Phải chăng họ Lục

– Đúng… đúng… hắn là Lục Thừa Ân, Tề huynh có gặp hắn không ?

– Từ huynh có biết họ Lục đó chính là hậu nhân của Lục Thừa Phong; người năm xưa đã bị giết trên đỉnh Linh Sơn chăng?

Nàng khẽ giật mình:

– Tề huynh bảo sao ?

– Lục Thừa Ân chính là đứa bé còn sống sót năm xưa trong vú án Linh Sơn.

– Chung quy vụ án Linh Sơn là như thế nào ?

– Sao Từ huynh không về hỏi lại lệnh tôn ? Minh chủ Lục Thừa Phong chính là anh em kết nghĩa của lệnh tôn đó.

Nàng họ Từ mím môi nói :

– Sau chuyện này tôi nhất định sẽ về hỏi cha tôi. Tề huynh hiện giờ có biết tung tích của người họ Lục không?

– Tại hạ thật ra chỉ nghe lời đồn trên giang hồ chứ không gặp hắn bao giờ.

Nàng nghe chàng nói như thế thì thở dài, ngẩn ngơ buồn bã. Hai người hiện tại đều có tâm trạng nhưng không ai nhìn thấy mặt thật của nhau. Họ ăn uống qua loa rồi chuẩn bị lên đường.

Vừa lúc đó ngoài cửa xuất liệ ba tên đệ tử Cái Bang. Chuyện ăn mày vào tửu lầu ăn uống cũng không phải chuyện lạ nên mọi người không ai để ý, không ngờ chúng vừa ngồi xuống bàn đã kháo nhau:

– Cao tăng Thiếu Lâm giết chết đạo sĩ võ Đang, chuyện này một trăm năm nay chưa từng xảy ra. Võ lâm đã đến hồi mạt vận rồi.

Một tên khác lại hỏi :

– Phen này Thiếu Lâm với Võ Đang không thể không đánh nhau rồi.

Thừa Ân và nàng họ Từ nghe loáng thoáng câu chuyện thì bán tín bán nghi đưa mắt nhìn nhau. Từ cô nương hạ giọng nói:

– Lẽ nào lão trọc giả đã hạ sát hai tên đạo sĩ

– Chúng ta qua bên đó hỏi thử xem.

Hai người liền đứng lên đi qua bàn bọn đệ tử Cái Bang. Nàng họ Từ vốn linh lợi hoạt bát nên giành phần hỏi:

– Xin chào Tam vị ! Vừa rồi tiểu đệ nghe các vị nói hòa thượng giết đạo sĩ thật ra chuyện như thế nào, các vị có thể nói cho tiểu đệ nghe được chăng ?

Trong bọn có thợt tên lớn tuổi nhất, là đệ tử Cái Bang sáu túi, hắn đưa mắt nhìn hai người tỏ vẻ hoài nghi. Nàng họ Từ biết ý liền vui vẻ nói:

– Tại hạ họ Từ, là đệ tử Chính Nghĩa bang. Còn vị bằng hữu đây họ Tề, chúng tôi nghe chuyện lạ nên rất lấy làm thắc mắc.

– Té ra bằng hữu đầy là môn hạ Chính Nghĩa bang. Tề huynh đệ về nói với quý bang chủ hãy chuẩn bị đứng ra dàn xếp vụ này, e rằng trên giang hồ sắp xảy ra tai họa lớn rồi.

Nàng Họ Từ lại hỏi:

– Có thật hòa thượng Thiếu Lâm giết chết đạo sĩ Võ Đang chăng?

Một tên ăn mày khác nói lớn:

– Lại còn không thật nữa ư? Vô Ngã đại sư, Thủ tòa La Hán đường sau xế trưa hôm nay vừa dùng thiết trượng đập chết hai vị cao đồ của Tịnh Hư Chân Nhân. Chuyện này không phải chỉ ba chúng tôi tận mắt chứng kiến, mà còn có hai vị đạo trưởng phái Không Động nữa. Vô Ngã đại sư lớn tiếng xưng danh rồi giết người dường như sợ người ta không biết vậy.

– Nhưng hòa thượng giết người vì lý do gì?

– Cái đó thì chỉ có lão mới biết.

Nàng Họ Tử đưa mắt nhìn Thừa Ân rồi quay lại cảm tạ ba tên ăn mày:

– Đa tạ chư vị đã chỉ giáo. Tại hạ lập tức về Chính Nghĩa bang thông báo việc này với bang chủ.

Hai người ra khỏi tửu quán. Vừa đi, nàng họ Từ vừa hỏi:

– Đối với sự việc này Tề huynh có ý kiến gì chăng ?

Thừa Ân đáp:

– Hòa thượng giả giết đạo sĩ thật rõ ràng là muốn giá họa cho Thiếu Lâm. Theo lời bọn đệ tử Cái Bang nói thì hòa thượng giả trong lúc giết người còn lớn tiếng xưng danh, cốt ý để tin này nhanh chóng truyền ra giang hồ.

– Tề huynh nói rất đúng. Rõ ràng đây là một âm mưu, chỉ có điều không biết hòa thượng giả đích thực là nhân vật nào, vì sao lại muốn giá họa cho Thiếu Lâm ?

Riêng Thừa Ân từ đêm qua đã sớm biết hòa thượng giả chính là nhãn vật của Địa ngục môn. Lúc hắn giao đấu với họ Từ đã bỏ trượng dùng chưởng thì Thừa Ân đã nhìn ra đó là độc môn chưởng pháp Diêm Vương Đoạt Hồn chưởng của Địa Ngục môn.

Như vậy Địa Ngục môn giết chết hòa thượng Vô Ngã rồi sai người cải trang thành ông ta là có âm mưu gì? Trước mắt việc giết chết đạo sĩ Võ Đang sẽ gây ra hiểu lầm giữa hai môn phái, trong tình cảnh võ lâm hiện tại thì điều đó tất sẽ có lợi cho Địa Ngục môn. Ngoài ra, lão hòa thượng giả với danh phận là Thủ tòa La Hán đường tiếp theo sẽ còn làm nên những chuyện động trời gì nữa khó mà lường trước được.

Thừa Ân đang suy nghĩ thì nghe nàng họ Từ khẳng khái nói:

– Bất kể hắn là nhân vật nào, chúng ta cũng phải vạch mặt hắn. Hện nay chỉ có tôi và Tề huynh mới có thể lột mặt nạ lão trọc giả mà thôi, Tề huynh nghĩ xem có đúng không?

– Từ huynh nói phải lắm, chúng ta hãy tìm mua hai con ngựa sớm đến Thiếu Lâm tự xem tên hòa thượng giả định giở trò gì ?

Ngày hôm sau, trên đường đi, hai người nhìn thấy nhiều tốp đạo sĩ mặt mày đằng đằng sát khí đang hướng về phía Thiếu Thất sơn Thiếu Lâm tự. Thừa Ân trong bụng thầm nghĩ: “Quái lạ, bọn đạo sĩ này thông tin sao nhạy bén, nhanh chóng đến thế”.

Hai người để ý nghe ngóng thì biết bốn đạo sĩ đang kéo lên Thiếu Lầm tự đòi nợ máu, xem ra nếu không kịp thời ngăn cản thì cuộc chiến đẫm máu giữa hai đại môn phái sẽ diễn ra trong nay mai.

Trên đường đi, Thừa Ân còn phát hiện có nhiều nhân vật võ lâm hành tung rất khả nghi, bọn chúng đều mang mặt nạ, di chuyển trong rừng một cách thần bí. Tất cả đều hướng về phía Thiếu Lâm tự.

Đêm của ngày thứ ba, hai người còn cách Thiếu Lâm mười lăm lặm, họ quyết định đốt lửa trong rừng ngủ lại qua đêm chờ sáng hôm sau lên núi. Trong lúc Thừa Ân đang ngồi vận công dưỡng thần thì bỗng nghe có một tiếng động lạ. Lúc này tai mắt của chàng rất linh mẫn, phát hiện có người theo dõi, thân hình chàng không đứng lên mà vẫn bay xẹt đi nhanh như chớp.

Thừa Ân một cái động thân nhảy xa sáu trượng, hữu thủ vung ra chộp lấy phi tặc tả thủ lẹ làng điểm vào huyệt linh đài của đối phương rồi xách hắn nhảy về chỗ cũ trước cặp mắt ngạc nhiên của Từ cô nương.

Những hành động đó của Thừa Ân diễn ra trong chớp mắt, nhanh nhẹn phi thường khiến cho đối phương không kịp kêu lên một tiếng. Nhìn lại thì thấy hắn mặc áo thâm đen, đeo mặt nạ ác quỷ, đích thị là một tên Địa Ngục Ác Quỷ.

Từ cô nương đứng lên ngắm nghía tên Địa Ngục Ác Quỷ đang nằm lăn dưới đất một lúc rồi xoa tay nói:

– Chà… chà! Ở đâu ra một con quỷ vô thường thế này?

Thừa Ân cười gằn:

– Hừ ! Hắn theo dõi chúng ta đã lâu rồi

Từ cô nương nhăn mặt nói:

– Hay thật! Thế mà thiếu gia đây chẳng hay biết gì.

Nói rồi, nàng chống tay trợn mắt nhìn tên nọ, quát:

– Nói màu, ngươi theo dõi bọn ta là có ý gì?

Tên Địa Ngục Ác Quỷ trợn mắt nhìn trả lại, không hở môi nói một lời. Từ cô nương cười nhạt:

– Chà! Xem chừng thiếu gia không giở chút thủ đoạn thì con quỷ sống nhà ngươi vẫn không chịu hé môi nhỉ.

Dứt lời, nàng xăm xám bước tới co giò ttá tên nọ. Không ngờ hắn “hự” lên một tiếng, máu từ trong miệng trào ra, thân hình co giật vài lần rồi nằm im thắng cẳng không động dậy nữa.

Thừa Ân cúi xuống thăm dò kinh mạch hắn một chút rồi thở dài:

– Hắn chết rồi !

Từ cô nương kêu lên:

– Không lý nào lại thế ! Tôi chỉ mới đá hắn một cái, lẽ nào hắn lại yếu đến vậy ?

– Tất nhiên hắn chết không phải vì cái đá của huynh đâu.

– Thế là nghĩa làm sao ?

– Từ huynh nhìn xem, gã này mới chết mà mi mắt thâm đen, máu miệng cũng bầm đen chứng tỏ đã trúng kịch độc.

– Úi chao ? Lẽ nào hắn ngậm sẵn độc dược trong miệng?

– Chính là như thế.

Từ cô nương thở dài nói:

– Địa Ngục môn quản lý môn hạ độc ác như thế thật là ngoài sức tưởng tượng. Theo Tề huynh, Địa Ngục môn muốn gì ở chúng ta?

Thừa Ân trả lời lấp lửng:

– Mọi chuyện ngày mai lên Thiếu Lâm sẽ rõ.

– Thế là ý gì ?

Thừa Ân không đáp mà cúi nhìn xác chết:

– Hãy lo chôn xác gã này đi đã.

Nàng họ Từ hai mắt long lanh nhìn chàng, hỏi:

– Tề huynh thích chôn xác người lắm sao?

Nàng nói như thế là ám chỉ việc Thừa ân từng chôn xác ba thầy trò hòa thượng. Thừa Ân chỉ cười chứ không nói gì.

Nàng họ Từ lại lên tiếng:

– Tôi càng nhìn càng thấy Tề huynh giống một người bằng hữu của tôi.

Thừa Ân hơi giật mình:

– Thật sao? Người đó là ai?

– Một người họ Lục.

– Chính là Lục Thừa Ân?

– Phải !

Thừa Ân vì sợ nàng lật tẩy chân tướng nên vội vàng giả vờ lo đào hố chôn xác chết để lảng sang chuyện khác. Cũng may nàng họ Từ không chú ý nghi ngờ nến không nói gì về chuyện đó nữa.

Tuy nhiên, nàng thấy Thừa Ân đối với gian tà mà vẫn có lòng từ tâm thì rất cảm phục tư cách của chàng.

Sáng hôm sau, hai người đến chân ngọn Tung Sơn, xa xa đã nghe tiếng đại hồng chung vang vọng cả núi rừng. Họ cột ngứa vào thân cây đi lên núi. Từ dưới chân núi nhìn lên thấy toà Thiếu Lâm viên nổi tiếng uy nghi trên chót vót đỉnh núi.

Hai người đang đi bỗng nhìn thấy phía trước có hai chục đạo sĩ bước ra chặn đường. Đám đạo sĩ người nào mặt mày cũng nghiêm trọng, lộ đầy sát khí. Một đạo nhân lớn tuổi nhất trong bọn tiến ra nhìn họ, hỏi :

– Nhị vị, xin hỏi muốn đi đâu ?

Thừa Ân thong thả đáp:

– Huynh đệ chúng tôi nhân ngày lành muốn lên Thiếu Lâm tự viếng Phật. Không biết đạo trưởng chặn đường chúng tôi là có ý gì?

– Cảm phiền nhị vị lui bước cho. Thiếu Lâm Phật môn ngày hôm nay không tiếp khách.

Nàng họ Từ lên tiếng:

– Đạo trưởng đâu phải là người của Thiếu Lâm, tại sao nói như thế?

– Hừ ! Bọn ta tất nhiên đâu phải là đệ tử Thiếu Lâm. Chỉ có điều Thiếu Lâm tự kể từ lúc này nội bất xuất, ngoại bất nhập.

– Đạo trưởng nói như thế là có ý gì ?

– Nhị vị không cần biết. Nếu muốn viếng Phật xin hẹn ngày khác.

Thừa Ân từ tốn hỏi:

– Trên đường đi, tại hạ nhìn thấy Võ Đang quý phái điều động nhân lực, không biết là có chuyện gì?

– Hừ ? Thí chủ lẽ nào không nghe tin đồn hoà thượng Vô Ngã vô cớ đánh chết cao đồ Võ Đang hay sao ?

– À! Tại hạ có nghe. Nói như vậy, quý phái muốn lên Thiếu Lâm trả thù ?

– Đúng vậy ? Hiện giờ Thiếu Lâm tự đã bị bao vây rồi. Nếu nhị vị đi viếng chùa thì xin mời lui gót. Giả như nhị vị muốn tương trợ cho Thiếu Lâm thì phải qua xác chết bần đạo.

Thừa Ân xua tay nói:

– Đạo trưởng đừng hiểu lầm, chúng tôi không có quan hệ gì đến Thiếu Lâm cả. Tại lạ xin hỏi đạo trưởng thêm một câu.

– Xin cứ nói?

– Chẳng hay vị đạo trưởng nào chỉ huy trận chiến này?

Đám đạo sĩ đưa mắt nhìn nhau tỏ ý nghi ngờ khó chịu, Một tên quát lên:

– Hai người mặt mày che giấu phải chăng là gian tặc muốn đến đây dò la tình hình giúp cho Thiếu Lâm ?

– Đạo trưởng xin đừng hiểu lầm.

Tên đạo sĩ lớn tuổi lại nói:

– Cho dù ngươi có là gian tế của Thiếu Lâm, chúng ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, lần này là do đích thân Chưởng môn bổn phái Tịnh Hư Chân Nhân hạ sơn cùng với bốn vị hộ pháp sư thúc tổ quyết tâm san bằng Thiếu Thất sơn. Chỉ có điều các huynh không có cơ hội lên Thiếu Lâm báo tin đâu.

Nghe xong, Thừa Ân khẽ mỉm cười:

– Đa tạ đạo trưởng đã chỉ giáo, anh em tại hạ xin cáo từ.

Nói rồi, Thừa Ân đưa mắt nhìn nàng họ Từ ra dấu, nhưng nàng ta chần chừ chưa muốn đi. Thấy vậy, Thừa Ân bèn thò tay nắm lấy tay nàng kéo đi.

Ra khỏi phạm vi chân núi, Từ cô nương nhìn chàng, nói:

– Tề huynh sao lại bỏ đi ? Chẳng phải chúng ta muốn lên núi vạch mặt tên trọc giả đó sao ?

– Từ huynh cũng thấy bọn đạo sĩ phong tỏa đường đi rồi, chúng ta làm sao mà lên Thiếu Lâm được.

– Hừ ! Sá gì nấy tên đạo sĩ thối đó.

– Từ huynh đừng xem thường đạo sĩ Võ Đang. Hơn nữa, nếu chúng ta ngang nhiên xông lên tất sẽ xảy ra đánh nhau, bọn đạo sĩ sẽ cho rằng chúng ta là người của Thiếu Lâm, sau này sẽ càng khó mà giải thích.

– Vậy theo Tề huynh chúng ta phải làm sao ?

– Chờ đêm tối hành động.

Từ cô nương không có ý kiến gì nữa. Nàng đã được chứng kiến thân thủ siêu phàm của Thừa Ân, bấy giờ thấy chàng là người bình tĩnh có trí thì trong thâm tâm nàng đã có lòng cảm phục gã họ Tề này rồi.

Hai người chọn một chỗ kín đáo trong rừng nấp kỹ chờ trời tối sẽ hành động. Trong thời gian đó, họ phát hiện môn đồ Võ Đang kéo đến ngày càng đông, vây chặt chân núi Thiếu Thất.

Lúc trời tối hẳn, Thừa Ân và Từ cô nương rời chỗ nấp phi thân lên ngọn cây lướt di như hai bóng ma. Từ xa, họ đã nhìn thấy hàng trăm ngọn đuốc thắp sáng cả một góc trời, quả nhiên Thiếu Lâm đã bị vây kín, một con ruồi cũng không qua lọt.

Thừa Ân lắc đầu nói :

– Không thể lên núi được nữa rồi.

– Bầy giờ phái làm sao ?

Hai người im lặng suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra cách khả dĩ có thể lên được Thiếu Lâm tự mà không bị phát giác.

Thừa Ân chợt nói:

– Từ huynh có thấy cao thủ Địa Ngục môn cũng có mặt rồi không?

– Tôi không thấy gì hết.

Thừa Ân cười nhạt không nói. Từ cô tương chợt kêu lên:

– Tề huynh nghĩ xem phải chăng trong việc này có bàn tay Địa Ngục môn nhúng vào?

Thừa Ân đã sớm biết chuyện này nhưng vẫn vờ hỏi lại:

– Từ huynh sao lại nói thế?

– Tôi cho rằng Địa Ngục môn giết chết Vô Ngã hòa thượng rồi sai người giả dạng cao tăng, sau đó lại cố ý giết chết đạo sĩ gy hiềm khích giữa hai môn phái. Chúng đợi cho Thiếu Lâm và Võ Đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán, sau đó sẽ thừa cơ nhảy vào làm ngư ông đắc lợi.

Thừa Ân thầm khâm phục trí thông minh của nàng họ Từ nhưng không nói ra, chi ậm ừ cho qua chuyện.

– Tề huynh nói có lý lắm.

– Hừ ! Địa Ngục môn thật đáng chết. Lúc này mà có cha tôi ở đây thì hay biết mấy.

Thừa Ân nghĩ thầm: “Cha cô nếu có mặt chắc cũng sẽ chơi trò ngư ông đắc lợi. Không chừng hiện tại lão ta đã hay việc này cũng nên”.

Từ cô nương thấy chàng không nói gì thì hỏi:

– Tề huynh có ý kiến gì chăng ?

– Thế Từ huynh thì sao ?

– Hay là chúng ta bắt cóc hai tên đạo sĩ rồi giả trang thành chúng trà trộn tìm cách lên Thiếu Lâm tự báo tin?

Thật ra Thừa Ân đã nghĩ tới cách đó nhưng nếu hóa trang thành đạo sĩ thì chàng phải bỏ khăn che mặt ra, như thế làm sao giấu được thân phận nữa.

Thừa Ân suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Từ huynh yên tâm, ngày mai tự khắc tại hạ sẽ có cách hóa giải cuộc chiến này.

– Tề huynh có cách gì ?

– Nếu Từ huynh tin tưởng tại hạ thì cứ chờ đến ngày mai khắc biết.

– Không thể nói ra bây giờ được sao ?

– Không thể được.

– Thôi được, Tề huynh đã nói như vậy thì chúng hãy trở lại chỗ cũ ngủ một giấc cho thật khỏe, sáng mai sẽ hành sự.

Thừa Ân mỉm cười:

– Bây giờ không thể quay trở lại nữa rồi.

– Tại sao thế?

– Từ huynh cứ nhìn lại khắc biết.

Lúc đó hai người đang nấp kín trên một ngọn cây cổ thụ. Từ cô nương nghe chàng nói liền quay lại nhìn thì phát giác trong đêm có rất nhiều bóng đen di chuyển rất nhẹ nhàng tạo thành vòng vây thứ hai dưới chân núi.

Nàng họ Từ khẽ kêu lên:

– Thế này là sao ? Bọn chúng là ai mới được chứ ?

Thừa Ân tai thính mắt sáng, từ lâu đã phát hiện ra đám người này, chàng cười nhạt:

– Chúng chính là cao thủ Địa Ngục môn.

Từ cô nương đưa mắt nhìn chàng lộ vẻ khâm phục. Trong đêm tối, nàng không nghe tiếng động nào, chỉ nhìn thấy xa xa những bóng đen di chuyển. Trong khi đó, Thừa Ân đã sớm phát hiện ra chúng mà còn nhìn chúng là cao thủ Địa Ngục môn, quả thật là đáng khâm phục.

Nàng nhìn chàng, mỉm cười rồi nói:

– Tề huynh là chân nhân bất lộ tướng, tôi đây không thể sánh kịp.

– Từ huynh quá khe rồi.

Nàng hỏi :

– Bây giờ chúng ta lưỡng đầu thọ địch, Tề huynh tính sao ?

– Cứ nằm ở đây ngủ một giấc, chờ trời sáng vậy. Chỗ này ở sau lưng đạo sĩ Võ Đang, lại ngay trước mặt môn đồ Địa Ngục môn. Võ Đang đạo sĩ không muốn lùi mà Địa Ngục môn cũng chưa dám tiến, chúng ta không lo bị phát hiện!

– Tề huynh nói đúng lắm.

Thế rồi mỗi người tìm một chạng cây to nằm xuống ngủ một giấc ngon lành.

o0o

Sáng ngày hôm sau, trong lúc sương trắng vẫn còn mờ mịt trên đỉnh núi thì trong Thiếu Lâm tự bỗng vang lên ba tiếng chuông đại hồng rền rĩ cả ngọn Thiếu Thất sơn.

Đệ tử Thiếu Lâm nghé tiếng đại hồng chung rùn rùn kéo về chánh điện tập trung trước sảnh đường đông như kiến cỏ. Từ dưới chân núi, một đoàn năm vị đạo sĩ, người nào cũng râu tóc bạc phơ lần lượt đi lên núi.

Một hồi chuông lại vang lên, hai cánh cửa nặng nề của chánh điện mở ra, Phật môn cấm địa khói hương nghi ngút, không khí lặng im như tờ, vô cùng trang nghiêm thành kính, quả nhiên không hổ danh là Thiếu Lâm đệ nhất thiên hạ.

Năm vị đạo sĩ đã lên tới đỉnh núi, đám đệ tử Thiếu Lâm dạt ra hai bên tránh đường, trong đại sảnh bước ra một vị hòa thượng cao tăng mình mặc áo cà sa tay cầm thiết trượng theo sau còn có Thủ tòa La Hán đường Vô Ngã Thần Tăng. Còn có Thủ tòa Lạt Ma viện Vô Tướng Thần Tăng, Thủ tòa Tàng kinh các Vô Sắc Thần Tăng. Vị hòa thượng đi đầu chính là Thiếu Lâm Phương trượng Không Độ Thiền Sư,

Đám đạo sĩ Võ Đang do Tịnh Hư Chân nhân dẫn đầu, ông ta đã ngoài tám mươi tuổi, râu tóc bạc trắng nhưng da dẻ vẫn hồng hào, thần nhãn tinh anh. Bốn người còn lại chính là Võ Đang Tứ Lão Đầu là sư đệ của Tịnh Hư Chân Nhân, võ công thuộc hàng thượng thừa.

Hòa thượng và đạo sĩ gặp nhau trước cửa chánh điện. Không Độ Thiền Sư cất tiếng niệm phật hiệu, giọng ông ta vang rền như tiếng chuông ngân chứng tỏ một nguồn nội công chân lực cực kỳ hùng hậu:

– A Di Đà Phật. Bần tăng Không Độ cùng các vị sư đệ chậm tiếp nghinh, cúi xin chư vị tha tội.

Tịnh Hư Chân Nhân thấy Thiếu Lâm Thần Tăng phổ công lực vào giọng nói làm vang rền cả ngọn Thiếu Thất sơn thì mỉm cười phát ra nguồn nội gia âm lực, giọng nói truyền xa đến mười dặm:

– Không dám… không dám ! Hôm nay vì việc bất đắc dĩ, Võ Đang đạo sĩ chúng tôi tới chốn thanh tu quấy nhiễu, xin chư vị tha tội.

Thiếu Lâm và Võ Đang rõ ràng đã dàn trận đánh nhau, sát khí đầy trời thế mà lời lẽ khách sáo khiêm cung vượt ngoài lẽ thường tình.

Không Độ Thiền Sư nói:

– Xin mời chư vị đạo huynh vào Phật đường.

Tịnh Hư Chân Nhân xua tay từ chối:

– Không Độ đại sư không cần phái như thế ? Bần Đạo lần này dẫn đệ tử lên chốn Phật môn quấy nhiễu cũng là chuyện vạn bất đắc dĩ. Hôm nay đứng trước mặt chư vị thần tăng và toàn thể cao đồ Thiếu Lâm tự bần đạo xin có việc được lãnh giáo.

– Chân Nhân có việc gì xin cứ nói.

Tịnh Hư Chân Nhân vô cớ bị người giết chết hai đồ đệ yêu nóng lòng trả thù đến nỗi quên mất danh phận cao quý, công lao tu dưỡng mấy chục năm trời mà kéo xốc môn hạ Võ Đang lên tận Thiếu Lâm cũng đủ thấy ông ta đối với việc này rất căm hận. Vì lẽ đó, Võ Đang đạo sĩ không cần khách khí vào chuyện ngay:

– Xin hỏi trong các vị cao tăng đây, ai là Vô Ngã đại sư, Thủ tòa La Hán đường ?

Tịnh Hư Chân Nhân miệng hỏi nhưng mắt sáng lòa chiếu tướng vào Vô Ngã, Lão trọc giả thần sắc không thay đổi, điềm nhiên bước ra:

– A Di Đà Phật. Chính là bần tăng.

Tịnh Hư Chân Nhân mắt thấy hung thần giết đồ đệ của mình, khí hận bốc lên đỉnh đầu nhưng nghĩ lại mình thân là Chưởng môn một phái không thể hồ đồ nóng giận được nên cố giữ bình tĩnh cười lạnh một tiếng rồi nói:

– Bần đạo xin hỏi đại sư, cách đây ba ngày ở ngoại vi huyện Tam Nông tại sao lại ra tay giết chết Võ Đang môn hạ Ngọc Lâm và Ngọc Châu?

Câu hỏi của đạo sĩ Võ Đang làm chấn động toàn thể tăng lữ Thiếu Lâm. Nên biết giết người sát giới là phạm vào Thiếu Lâm đại kỵ. Hơn nữa, giết chết đạo sĩ Võ Đang là một điều không thể tưởng tượng.

Không Độ Phương trượng dĩ nhiên đối với chuyện này không hề biết ất giáp gì, mấy ngày nay cứ ngạc nhiên không hiểu vì lẽ gì mà Võ Đang môn hạ bao vây Thiếu Lâm. Bây giờ lại đích thân Võ Đang Chưởng môn và võ bang Tứ lão lên chùa khiến cho ông ta hồ đồ lo lắng vô cùng. Nay tận tai nghe được câu chuyện giết người của sư đệ, nhưng ống ta vẫn chưa tin vội vàng hỏi:

– Vô Ngã sư đệ, chuyện này là thế nào ?

– A Di Đà Phật. Hồi bẩm Chưởng môn sư huynh, tiểu đệ quả thật không biết ất giáp gì cả. Làm gì có chuyện đệ giết người mà lại còn giết Võ Đang đạo hữu.

Vô Ngã quá nhiên là một tay nói dối hữu hạng. Vẻ mặt hắn ngơ ngơ ngác ngác làm cho người ta không thể không tin hắn.

Tuy nhiên Tịnh Hư Chân Nhân trước khi lên Thiếu Lâm đã nắm được bằng chứng nên lão tức giận đỏ cả mặt, phút chốc không còn giữ được công phu hàm dưỡng của bậc chan tu đức độ nữa. Lão quát lên:

– Hòa thượng sao lại nói dối như thế. Có lý nào Chân Nhân ta lại đi vu oan cho ngươi sao ?

Thủ tòa Đạt Ma viện Vô Tướng vốn nóng tính hơn cả, tuy ông ta cũng là bậc chân tu đắc đạo nhưng lần này Võ Đang huy động đệ tử bao vây Thiếu Lâm là một hành động sỉ nhục không thể chịu được, khiến cho ông ta nổi giận mầng:

– Đạo sĩ thối! Các ngươi vô cớ quấy nhiễu Phật môn thanh tịnh; lại còn vụ oan giá họa chẳng phải là quá xem thường Thiếu Lâm ta rồi đó sao ? Nếu muốn đánh nhau thì cứ việc đánh, Vô Tướng ta sẵn sàng đón tiếp?

Không độ Thiền Sư nghiêm mặt trách sư đệ:

– Vô Tướng sư đệ không được ăn nói hồ đồ! Tịnh Hư đạo huynh đây là bậc chân tu lẽ nào lại vô cớ vu oan cho chúng ta.

Không Độ quá nhiên là cao tăng đắc đạo, ông ta hỉ nộ không lộ sắc, thần thái ung dung hòa hoãn, khí độ phi phàm xuất chúng. Ông ta trách sư đệ xong liền quay lại nhìn đạo sĩ, nói:

– A Di Đà Phật. Trong việc này chắc có uẩn khúc gì đây, bẩn tăng xin hỏi đạo huynh có tận mắt nhìn thấy sư đệ Vô Ngã giết người không?

Tịnh Hư Chán Nhân thấy hòa thượng Không Độ thần quang khí liễu thì cũng cố giữ phong độ u nhàn thoát tục, hòa hoãn nói:

– Bần đạo không tận mất chứng kiến nhưng có đầy đủ chứng cớ.

– Đạo huynh có chứng cớ gì xin cứ đem ra đây chúng ta cùng xem xét.

– Được lắm ? Vậy bần đạo xin hỏi Vô Ngã đại sư cách đây ba hôm trong tửu lầu thành Tuy Phong có phải đã gặp mặt trò chuyện với anh em Ngọc Đàm, Ngọc Chân không?

Vô Ngã đáp:

– Cách đây mấy ngày bần tăng quả có đi qua Tuy Phong thành, nhưng tuyệt nhiên không ghé tửu lâu nào từ đó băng rừng vượt suối về thẳng Thiếu Lâm.

Tịnh Hư Chân Nhân cười nhạt:

– Đại sư có dám quả quyết như thế không ?

– A Di Đà Phật. Bần tăng là kẻ xuất gia không biết nói dối.

Một trong Võ Đang Tứ Lão không nhịn được bước ra quát lớn:

– Vô Ngã! Ngươi miệng lưỡi trơn như trạch, đã dám làm sao còn chối ? Tại tửu lầu thành Tuy Phong, người và hai tên đồ đệ rõ ràng đã gặp mặt trò chuyện với đệ tử bổn môn, sao bây giờ không dám nhận?

Bên này, Vô Tướng đại sư mặt mày đỏ nhừ, hai mắt trợn tròn muốn xông ra, nhưng nhìn thấy cái lừ mắt của Chưởng môn Không Độ , đánh phái “hừ” lên một tiếng đầy vẻ tức giận.

Không Độ đại sư lại cất giọng hòa hoãn:

– Theo ý bần tăng, chư vị đạo huynh nếu có bằng chứng gì xác đáng cứ việc trưng ra, chúng ta không nên ở đây cãi vã nhau làm gì cho thêm mất niềm hòa khí.

– Đại sư quả nhiên là người biết lý lẽ. Bần đạo dĩ nhiên là có nhân chứng mới dám lên Thiếu Lâm tự quấy nhiễu, bần đạo lại có một câu hỏi xin dược thỉnh giáo Vô Ngã đại sư.

– Bần tăng xin rửa tai nghe đây.

– Đại sư và hai đệ tử trong huyện thành Tuy Phong không hiểu vì cớ gì nửa đêm ra đi. Ra khỏi thành Tuy Phong, đại sư đã vô cớ đánh chết tệ đồ, lúc đó tại hiện trường còn có ba vị đệ tử Cái Bang và hai môn đồ phái Không Động Đại sư giết người rồi lớn tiếng xưng danh, sự việc này đại sư có nhìn nhận không?

– Bần tăng không có làm đâu thể nào nhận được.

Tịnh Hư Chân Nhân cất tiếng cười nhạt, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ chứng tỏ ông ta đã nổi giận đến cực điểm. Ông ta hướng vào Không Độ hành lễ rồi cất giọng nghiêm trọng:

– Đại sư! Bần đạo ngày hôm nay mạo muội tới quấy rầy chốn Phật môn thanh tịnh là để đòi lại sự công bằng. Số là bần đạo có sai hai tên tiểu đồ là Ngọc Chân và Ngọc Đàm mang thư lên Thiếu Lâm bái kiến đại sư, không ngờ trên đường đi đã thảm tử, phong thư cũng không tìm thấy nữa. Sự việc này, bần đạo có đầy đủ nhân chứng, mong Phương trượng đại sư có một phán quyết công bằng trả lời cho mấy trăm môn hạ đệ tử Võ Đang dưới chân núi kia!

Không Độ đại sư suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Chuyện này xảy ra ngoài sức tưởng tượng, bần tăng không thể hồ đồ quyết định được. Xin hỏi đạo huynh sai cao đồ đưa thư cho bần tăng là có ý gì?

Tịnh Hư Chân Nhân lạnh lùng đáp:

– Chuyện trong thư bây giờ không cần biết nữa, bần đạo trước mắt chỉ muốn đại sư chủ trì cho việc giết người vô cớ của đệ tử Phật môn.

– Thôi được, đạo huynh nói rằng có nhân chứng, vậy xin mời đạo huynh đưa nhân chứng ra.

– Được lắm!

Tịnh Hư Chân Nhân cười nhạt rồi khoát tay ra hiệu. Lập tức có một đạo sĩ bước ra, quay lưng xuống chân núi vận công phát ra một tiếng hú thật to. Tiếng hú của một người có nội công cao cường truyền đi như những đợt sóng vỡ bờ, âm thanh kéo dài liên miên bất tận.

Một lúc sau, từ dưới chân núi thấp thoáng có bóng người đi lên, nhìn kỹ lại thì thấy đi đầu là hai đạo sĩ trung niên, kế đến là ba gã đệ tử Cái Bang mà Thừa Ân và Từ cô nương đã gặp ở huyện thành Tam Nông. Sau rốt là gã tiểu nhị trong tửu điếm ở Tuy Phong thành.

Sáu người lên tới đại diện, chào hỏi ra mắt xong xuôi, Tịnh Hư Chân Nhân mới chỉ vào gã tiểu nhị, hỏi hòa thượng Vô Ngã.

– Đại sư có biết người này chăng ?

– Bần tăng chưa từng gặp qua thí chủ này bao giờ.

Tịnh Hư Chân Nhân không ngờ Vô Ngã hòa thượng chối bay chối biến, khiến ông ta không kềm được cơn tức giận “hừ” lên một tiếng, sắc mặt tái xanh tái xám. Tuy nhiên ông ta cũng là bậc chân tu nên đã kềm được hỏa khí chỉ lạnh lùng nói:

– Thí chủ xin hãy nói ra những gì thí chủ đã trông thấy.

Tên tiểu nhị vốn là người chẳng biết võ công, ngày hôm nay thấy hai bên đằng đằng sát khí, bày trận chuẩn bị đánh nhau thì sợ líu cả lưỡi không nói được câu nào.

Tịnh Hư Chân Nhân biết ý liền an ủi động viên gã:

– Thí chủ cứ việc nói ra sự thật, mọi việc đã có bần đạo gánh hết!

Rồi ông ta chỉ vào hòa thượng Vô Ngã hỏi:

– Thí chủ có từng gặp qua vị đại sư này chưa ?

Tên tiểu nhị lắp bắp nói:

– Đã đã gặp qua rồi.

– Xin thí chủ hãy nói rõ hơn.

Tên tiểu nhị cuối cùng lấy được dũng khí, hắn nói:

– Cách đây ba hôm, tiểu nhân có nhìn thấy đại sư này đi cùng với hai vị tiểu hòa thượng trong tửu lầu ở thành Tuy Phong. Sau đó, đại sư có gặp gỡ trò chuyện với hai vị đạo nhân trẻ tuổi. Nửa đêm hôm đó không biết có chuyện gì năm người bọn họ vội vã bỏ ra đi. Tiểu nhân chỉ biết có từng ấy, bầy giờ đã nói ra rồi, xin chư vị cho tiểu nhân được xuống núi.

Tịnh Hư Chân Nhân gật đầu một cái rồi chiếu tia mắt sáng như điện nhìn vào hòa thượng Vô Ngã cười gằn:

– Hòa thượng, ngươi còn gì để nói không?

Không ngờ lão hòa thượng sắc mặt không chút thay đổi, niệm một tiếng Phật hiệu rồi ung dung nói:

– Bần tăng và thí chủ chưa từng gặp mặt, tại sao thí chủ lại vu khống cho bần tăng như thế?

Bọn Võ Đang Tứ Lão không chịu được thái độ trơ tráo của hòa thượng, đồng loạt quát lên:

– Hòa thượng khốn kiếp! Người dám làm mà không dám nhận sao đáng gọi là đệ tử Phật môn ?

Trong chùa Thiếu Lâm, hàng ngàn tăng lữ thấy đạo sĩ nhục mạ bổn môn gọi là “hòa thượng khốn kiếp” thì không nhịn được, nhao nhao cả lên làm rúng động cả tòa đại điện rộng lớn.

Không Độ đại sư quả không hổ là Chưởng môn đại phái, ông ta vận công niệm phật hiệu, giọng nói mang công lực cái thế át cả tiếng xôn xao của đám đệ tử Phật môn.

Không Độ đại sư thần quang sáng quắc, tiếng nói như tiếng chuông ngân:

– Đệ tử Thiếu Lâm không được vọng động!

Ngay lập tức tiếng người im bặt, lặng phắt như tờ. Tịnh Hư Chân Nhân nhìn thấy khí độ của Phương trượng Thiếu Lâm cũng phải thầm thán phục.

Không Độ đại sư hướng vào gã tiểu nhị, từ tốn nói:

– Thí chủ có thật đã nhìn thấy sư đệ Vô Ngã trò chuyện với nhị vị cao đồ Võ Đang chăng ?

Gã tiểu nhị đáp:

– Tiểu nhân đã tận mất nhìn thấy.

– Vậy thí chủ có dám phát thệ trước Phật Tổ chăng?

– Tiểu nhân nói ra sự thật tất nhiên là dám thề. Nếu như tiểu nhân có nói dối nửa lời, xịn bị Phật Tổ bẻ tay vặn cổ chết không được nhắm mắt.

Không Độ đại sư thấy gã tiểu nhị thề trí mạng như thế thì không dám nói gã nói dối nữa. Ban đầu, ông ta còn nghi ngờ sự việc mờ ám, bầy giờ thấy đối phương đã có nhân chứng thì trong lòng rất bối rối, quay lại nhìn Vô Ngã hỏi:

– Sư đệ có gì để nói không?

Vô Ngã một mực không thừa nhận:

– Xin Chưởng môn sư huynh xét cho, tiểu đệ quả tình chưa gặp vị thí chủ này, cũng không hề nói chuyện gì với môn đồ Võ Đang.

Tịnh Hư Chân Nhân cười nhạt:

– Vậy ngươi chắc cũng chưa từng gặp qua ba vị môn nhân Cái Bang này chứ ?

– Bần tăng lần đầu tiên nhìn thấy họ!

Bọn đệ tử Cái Bang là người giang hồ, hơn nữa cũng là danh môn chánh phái nên trước thái độ của Vô Ngã hòa thượng, chúng không chịu được tức giận mắng:

– Hòa thượng, ngươi sao tráo trớ thế? Hôm ở ngoại vi huyện Tam Nông chẳng phải ngươi đã đập chết hai vị đệ tử Võ Đang trước mặt ba huynh đệ ta, ngoài ra có hai vị đệ tử phái Không Động là gì ?

– Bần táng không hề làm việc đó.

Đến nước này thì bọn đạo sĩ không nhịn được nữa, đồng loạt quát lên:

– Hòa thượng vô sỉ! Mau đền mạng cho đệ tử Võ Đang!

Lúc đó, bầu không khí trong chính điện căng thẳng cực độ, tưởng chừng như sắp đánh nhau tới nơi, không Độ đại sư lần nữa dùng thần công trấn áp quần hùng:

– A Di Đà Phật… A Di Đà Phật…

Bầu không khí tạm lắng dịu xuống. Không Độ đại sư hai mắt nhắm nghiền lộ vẻ đau xót, ông cất giọng trầm hùng:

– Vô Ngã sư đệ ! Ngươi còn gì để nói không?

Hòa thượng Vô Ngã vẫn một mực kêu oan:

– Xin Chưởng môn sư huynh minh xét, đệ quả tình không biết chút gì về việc này. Đệ cho rằng có kẻ đã vu oan giá họa hòng hãm hại đệ.

Tịnh Hư Chân Nhân vái Không Độ đại sư một cái rồi nói:

– Phương trượng đại sư! Giết người phải đền mạng. Nay nhân chứng đã có, bần đạo xin đại sư giao Vô Ngã cho Võ Đang lấy lại công bằng, có như thế mới giữ được niềm hòa khí giữa hai môn phái chúng ta.

Không Độ đại sư mở bừng mắt ra, trút tiếng thở dài:

– Bấn tăng quả thật vô năng. Nay Vô Ngã sư đệ một mực kêu oan, bần tăng biết phải làm sao đây?

– Đại sư muốn che chở đồng môn chăng ?

– Không phải như thế. Chỉ có điều…

– Có điều thế nào ?

Bần tăng cho rằng trong chuyện này còn có uẩn khúc. Chẳng hay đạo huynh có thể cho bần tăng một thời gian để điều tra chăng ?

– Đại sư còn muốn điều tra gì nữa? Nay nhân chứng đã có mặt ở đây, lẽ nào còn chưa đủ sao.

– Bần tăng…

Không Độ đại sư há miệng mắc quai, không thể nào mở lời được. Lão đối với Vô Ngã có tình sư huynh đệ, ngoài ra lão còn có trách nhiệm quản lý môn hạ. Trong thâm tâm lão không tin Vô Ngã hành động giết người bừa bãi như thế, nhưng nay đối phương đã có nhân chứng thì lão còn biết nói làm sao?

Tịnh Hư Chân Nhân cũng là Chưởng môn một phái nên phần nào thấu hiểu hoàn cảnh khó xử của Không Độ đại sư. Lão từ tốn nói:

– Bần đạo đây có một cách giải quyết không biết đại sư có ưng chịu không:

– Đạo huynh có cách gì xin cứ nói.

– Bần đạo không biết xấu hổ lấy thân phận Chưởng môn Võ Đang thách đấu Vô Ngã đạ sư. Nếu trong ba hiệp mà đại sư vẫn không việc gì thì bần đạo tự nguyện rút lui, quyết không nhắc lại chuyện này nữa.

Lời đề nghị đó xét tình lý đều đúng cả. Tịnh Hư Chân Nhân tuy danh phận cao hơn Vô Ngã nhưng đã tự hạn chế trong vòng ba hiệp thì rất hợp lý.

Tuy nhiên Không Độ đại sư thừa biết Võ Đang có Thái Cực Huyền Công danh trấn thiên hạ, Tịnh Hư lại là Chưởng môn Võ Đang, lẽ dĩ nhiên công phu đã đạt đến trình độ thăng hoa, đừng nói là ba hiệp, cho dù là một hiệp hòa thượng Vô Ngã cũng phải táng mạng. Nếu lão đồng ý với điều kiện này chẳng khác gì đem sinh mạng của môn hạ mình nộp cho đối phương. Lão nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Bần tăng cũng có một đề nghị không biết đạo huynh có khứng chịu cho chăng.

– Đại sư xin cứ nói ra.

– Bẩn tăng không phái có ý bao che cho thuộc hạ, tuy nhiên sự việc này bần tăng cho rằng vẫn còn có uẩn khúc. Bần tăng tin rằng Vô Ngã không bao giờ vô cớ giết người bừa bãi.

Tịnh Hư Chân Nhân sắc mặt xám ngoét rõ ràng đã nổi giận. Lão gằn giọng hỏi:

– Nói như vậy đại sư nhất định không chịu giao người?

– Bần tăng xin đạo huynh thư cho thời giao một tháng để điều tra, nếu sau thời hạn đó vẫn không tìm ra chứng cớ bần tăng quyết sẽ giao nạp Vô Ngã cho quý phái trừng trị.

Không Độ đại sư đưa ra lời đề nghị đó tuy rằng cũng có tình lý, nhưng Võ Đang đâu dễ gì chấp nhận. Võ Đang ngày hôm nay cố bốn nhân chứng nên tự tin kéo hết môn hạ lên Thiếu Lâm đòi nợ máu đâu dễ gì chịu về tay không.

Tịnh Hư Chán Nhân lạnh lùng nói:

– Bần đạo không thể chấp nhận lời đề nghị của đại sư. Sự việc đã quá rõ ràng, nhân chứng đầy đủ, không cần phải điều tra nữa.

– Như vậy bần tăng còn có một cách nữa.

– Đại sư cứ nói!

– Bần tăng lấy thân phận Chưởng môn Thiếu Lâm chịu cho đạo huynh đánh ba chưởng. Nếu sau ba chưởng đó bần tăng may mắn còn sống sót sẽ giữ y lời hứa trong vòng một tháng sẽ có câu trả lời cho quý phái.

Không Độ đại sư vừa dứt lời thì toàn thể Thiếu Lâm đệ tử nhao nhao phản đối. Chúng tăng lẽ dĩ nhiên không thể để cho đạo sĩ Võ Đang ngang nhiên mạo phạm Phương trượng chủ trì của họ. Riêng gã hòa thượng Vô Ngã từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng. Gã mong sao cho Thiếu Lâm và Võ Đang kịch chiến với nhau một trận càng tốt. Tình hình đôi bên lúc đó cực kỳ căng thẳng, không ai chịu nhường bước. Tịnh Hư Chân Nhấn và đám đệ tử của ông ta đâu có muốn đánh Không Độ đại sư. Còn tăng lữ Thiếu Lâm dù có chết cũng không đồng ý để Phương trượng của mình bị người ta đánh. Lão cho dù có thần công cái thế chăng nữa cũng không làm sao chịu nổi ba chưởng của Tịnh Hư Chân Nhân. Lúc này dưới chân núi, mấy trăm môn hạ Võ Đang nghe trên núi xôn xao thì biết sắp có đánh nhau bèn đồng thanh hô to:

– Trả thù cho đệ tử Võ Đang!

Thiếu Lâm là nơi Phật môn thanh tịnh, ngày hôm nay vì một sự hiểu lầm mà xảy ra cơ sự làm cho chốn thanh tu ô tạp, khiến Không Độ đại sư trong lòng đau đớn, lại xấu hổ với tổ sư. Lão tăng hai mắt nhắm nghiền,luôn miệng niệm phật.

Giữa lúc nguy nan bỗng vang lên một thứ âm thanh trầm bổng du dương, âm thanh đó lúc đầu nhỏ nhẹ khoan thai, càng về sau càng mau lẹ thúc bách, át cả tiếng người huyên náo.

Thứ âm thanh kỳ diệu đó phút chốc đã trấn áp quần hùng, làm cho ai nấy đều im bặt lắng tai nghe. Thì ra âm thanh đó là tiếng sáo trúc.

Chỉ một tiếng sáo mà có khả năng trấn áp mấy trăm cao thủ hai môn phái thì quả là một điều kỳ diệu ngoài sức tưởng tượng. Tiếng sáo kỳ lạ đó đột nhiên dừng lại trong tích tắc rồi lại vang lên với một âm điệu hoàn toàn thay đổi.

Trên núi Thiếu Lâm lúc này có Tịnh Hư Chân Nhân, Không Độ Đại sư họ đều là bậc kỳ sĩ trong thiên hạ, thế nhưng đối với giai điệu của tiếng sáo này họ hoàn toàn không hiểu được.

Tiếng sáo không có cung bậc, hoàn toàn vượt ra ngoài giới hạn của âm luật. Thoạt nghe tựa như tiếng chim hót, tiếng một con chim, hai con chim, mười con chim…cứ thế tăng dần, cho đến khi tựa như có ngàn vạn con chim cùng cất tiếng hót. Mỗi tiếng hót mang một giai điệu khác nhau. Thật là một bản hòa âm độc nhất vô nhị.

Trên bầu trời lúc này bỗng xuất hiện những cánh chim. Một… hai con… rồi hàng đàn chim kéo về. Trong phút chốc, bầu trời Tung Sơn Thiếu Lâm tự đen kịt bóng chim. Hàng ngàn con chim vẫy cánh chao lượn trên bầu trời. Tiếng vỗ cánh phần phật, tiếng chim hót líu lo, tiếng kêu quang quác. Đó quả thật là một cảnh tượng hi hữu trong trời đất, ngàn năm chưa từng xảy ra.

Dưới mặt đất, từ Tịnh Hư Chân Nhân cho đến Không Độ Đại sư cùng với tất cả đệ tử hai môn phái đều không tránh khỏi bàng hoàng ngơ ngác trước cảnh tượng thiên nhiên kỳ lạ này.

Giữa lúc đó trên bầu trời bỗng vang lên hai tiếng kêu oang oác cực lớn. Bầy phi điểu đang bay đột nhiên dạt ra chừa một khoáng trống lớn, từ thinh không sà xuống hai con chim ưng khổng lồ. Hai con thần ưng này mỏ đen lông đỏ, sải cánh dài hơn hai trượng. Tiếng đập cánh của chúng phần phật tạo thành những cơn gió lớn xô dạt đám chim nhỏ làm chúng lảo đảo cơ hồ rơi xuống đất.

Tiếng sáo kỳ diệu kia chính là phát ra từ chỗ chim ưng. Nhìn kỹ lại thì thấy trên lưng mỗi con chim ưng chở một người, chúng hạ cánh đáp xuống sân trước tòa chính điện trước cặp mắt ngỡ ngàng kinh ngạc của hàng trăm con người đang có mặt trên đỉnh Tung Sơn.

Từ trên lưng thần ưng bước xuống là Lục Thừa Ân và Từ cô nương. Thừa Ân vẫn đang thổi sáo trúc, mình mặc võ phục màu xanh, gương mặt che kín bởi vuông khăn sa màu đen.

Từ cô nương vẫn giữ nguyên lớp hóa trang với bộ mặt bệnh hoạn, nước da vàng ởn. Thừa Ân với bài Bách Cầm Phi Điểu Thuật độc nhất vô nhị đã huy động hàng ngàn con chim bay tới. Ban đầu chàng dự định trong lúc lộn xộn sẽ thừa cơ lên Thiếu Lâm. Không ngờ tại núi Tung Sơn lại có cặp thần ưng sinh sống. Đôi chim thần nghe tiếng sáo bay đến, Thừa Ân bèn dùng Điểu Thuật điều khiển hai con chim ưng chở luôn chàng và Từ cô nương lên Thiếu Lâm, tạo nên một kỳ tích hãn hữu trong võ lâm từ xưa đến nay.

Sự xuất hiện của Thừa Ân và Từ cô nương, có thể nói là từ trên trời rơi xuống khiến cho cao tăng đạo sĩ đều ngỡ ngàng kinh ngạc trố mắt nhìn họ.

Thừa Ân sau khi lên được Thiếu Lâm tự rồi liền ra hiệu cho đôi chim ưng bay đi, chàng cũng thu cây sáo trúc về giắt ra sau lưng. Tiếng sáo vừa ngưng, bầy chim cũng dần dần bay đi, phút chốc không còn lại một con.

Thừa Ân đảo mắt quan sát cục diện trong khi Từ cô nương nhìn chằm chặp vào gã hòa thượng giả đầy vẻ khinh khi.

Thừa Ân hướng về phía Không Độ cung tay vái lão:

– Đại sư phải chăng là Phương trượng Thiếu Lâm Không Độ Thần Tăng?

– Chính là lão nạp.

Thừa Ân lại quay sang Tịnh Hư Chân Nhân hành lễ:

– Tiền bối đây có phải là Tịnh Hư Chân Nhân, Chưởng mồn Võ Đang vang danh thiên hạ?

Tịnh Hư Chần Nhân vội vàng đáp lễ:

– Không dám… Không dám ! Bần đạo chính là Tịnh Hư. Xin hỏi nhị vị thí chủ từ đâu đến, có điều gì chỉ giáo chăng ?

Từ cô nương mỉm cười nói:

– Chỉ giáo thì không dám. Chỉ có điều chúng tôi nghe nói Tịnh Hư Chân Nhân là bậc chân tu, công phu hàm dưỡng rất cao, ngày hôm nay vì cái chết của đồ đệ mà kéo môn hạ lên Thiếu Lâm đòi báo thù, hành động đó không phải là hồ đồ lắm sao?

Tịnh Hư Chân Nhân mặt mày biến sắc, trong một lúc không nói được gì. Võ Đang Tứ Lão nóng nảy quát lên:

– Ngươi là ai, sao vừa mở miệng lại mắng người ? Võ Đang ta đi đòi nợ máu có gì không đúng mà ngươi bảo là hồ đồ ?

Từ cô nương cười khẩy nói:

– Hồ đồ . . . rất hồ đồ ! Giả như ngày hôm nay dàn xếp không xong xảy ra đánh nhau thì thử hỏi sẽ có bao nhiêu người phải chết ? Thiếu Lâm hay Võ Đang cho dù bên nào thắng cũng phải trả giá rất đắt. Còn như thất bại thì mang họa diệt môn, không phải là mang tội rất lớn với tiền nhân, đem cơ nghiệp ngàn năm vứt xuống sông xuống biển đó sao ?

Từ cô nương chỉ mấy lời ngắn ngủi đã làm cho đám đạo sĩ ngẩn ngơ như người vừa tỉnh mộng. Thừa Ân ban đầu thấy nàng ăn nói bạt mạng định cản lại, nhưng sau đó lại nghe nàng lý giải rất hợp lẽ thì trong lòng không khỏi khâm phục nàng.

Tịnh Hư Chân Nhân nét mặt cảm động bước tới vái tạ Từ cô nương:

– Thí chủ một lời khai tâm khiến cho bần đạo thoát khỏi u mê, bần đạo thay mặt Võ Đang đệ tử cảm tạ ơn sâu.

Dứt lời, lão quay sang vái Không Độ Phương trượng:

– Ngày hôm nay bần đạo trong một lúc nóng giận hồ đồ đã đến quấy nhiễu chốn thanh tu, cúi xin Đại sư rộng lượng bỏ qua cho.

Không Độ Đại sư nói lời khiêm tốn:

– Không dám… không dám ! Bần tăng lấy làm hổ thẹn.

Tịnh Hư Chân Nhân nghiêm sắc mặt nói tiếp:

– Tuy nhiên cái chết của hai tên tiểu đồ bần đạo không thể không truy cứu. Vậy bần đạo xin chấp nhận kỳ hạn một tháng của Đại sư, mong rằng một tháng sau sẽ nhận được lời phúc đáp của Đại sư.

– Bần tăng nhất định y hẹn.

Tịnh Hư lại quay sang Từ cô nương:

– Nhị vị từ trên lưng thần ưng sa xuống khiến cho bần đạo rất ngưỡng mộ. Riêng về cái ơn khai tâm của thí chủ đối với tệ phái là rất lớn. Ngày hôm nay nếu thí chủ không đến kịp lúc, xảy ra đánh nhau thì hậu quả thật không sao tưởng tượng được. Nói không chừng cơ nghiệp ngàn năm của Võ Đang sẽ hủy hoại trong tay bần đạo. Vậy xin thí chủ cho bần đạo được thỉnh giáo cao danh, từ nay sẽ lưu truyền trong tệ phái, đời đời ghi nhớ công ơn.

Tịnh Hư Chân Nhân cho dù có lúc đã hồ đồ, nhưng ông ta quả nhiên có khí độ của bậc chân tu, ông ta ân oán phân mình, biết sai lập tức sửa. Đối với Từ cô nương là kẻ hậu nhân tiểu bối, nhưng ông tạ vẫn một mực tôn kính cũng đủ cho thấy ông ta rất có khí độ, không hổ danh là chưởng môn một phái.

Từ cô nương thấy người ta tôn kính mình thì đâm ra lúng túng, ngượng ngùng xua tay nói:

– Chân Nhân quá lời rồi. Vãn bối vừa rồi ăn nói vô phép, Chân Nhân không trách đã vui mừng lắm rồi. Còn về danh tánh thì vãn bối không tiện nói ra, thiết nghĩ cũng không cần phải quan trọng như thế.

Từ lúc Thừa Ân và Từ cô nương hai người xuất hiện trên lưng thần ưng, lại có hàng ngàn con chim hộ tống khiến cho bất cứ người nào có mật ở đó đều rất lấy làm thắc mắc muốn biết họ là những nhân vật nào, tên họ là gì mà võ lâm chưa hề nghe nhắc đến.

Bỗng giữa lúc đó vang lên tiếng niệm phật, Không Độ Đại sư thần quang rọi thẳng vào Thừa Ân, nói:

– A Di Đà Phật. Lão nạp ngu muội xin hỏi thí chủ đây có phải là Bách Cầm Sơn chủ?

Thừa Ân nghe hỏi thì giật mình, trong lòng không khỏi thán phục kiến thức uyên thâm của vị hòa thượng này. Bách Cầm Sơn trải qua bốn đời Sơn chủ chưa hề rời khỏi hang Bách Cầm Sơn nửa bước, thế mà ông ta vẫn biết chàng là Bách Cầm Sơn chủ, quả là vô cùng lợi hại.

Thừa Ân đã bị người ta nhìn rõ chân tướng, không tiện chối nữa đành phải thừa nhận:

– Đại sư kiến thức uyên thâm, vãn bối rất lấy làm khâm phục.

– Thật ra, lão nạp chỉ nghe trưởng bối kể lại. Năm xưa tệ sư thúc Ngộ Tịnh Đại sư trên đường vân du lạc bước đến một nơi non xanh nước biếc, bách cầm phi điểu sinh sống rất nhiều, muốn dừng chân ở đó thanh tu, hỏi ra mới biết chỗ đó gọi là Bách Cầm Sơn, chủ nhân là Bách Cầm Sơn chủ đời thứ ba. Chẳng hay thí chủ đây là Sơn chủ đời mấy ? Lão nạp còn được biết Bách Cầm Sơn không liên hệ với thế giới bên ngoài, thí chủ lần này tại sao lại đến Thiếu Lâm ?

– Thì ra tệ phái đã được vinh hạnh đón tiếp Ngộ Tịnh Đại sư. Vãn bối hậu nhân nên không được biết. Vãn bối thật ra chưa phải là Bách Cầm Sơn chủ. Ân sư đời thứ tư hiện đang ở Bách Cầm Sơn.

– Ra là vậy, bổn tự ngày hôm nay được đón tiếp môn hạ Bách Cầm Sơn thật là một điều vinh hạnh.

– Đại sư quá lời rồi. Thật ra hôm nay vãn bối đến đây là muốn hóa giảiíự hiểu lầm giữa hai phái. Đại sư không hay có vui lòng nghe vãn bối trình bày chăng ?

– Nhị vị thí chủ không chỉ có ơn với Võ Đang như vừa rồi đạo huynh đã nói, mà đối với Thiếu Lâm cũng là đại ân nhân. Vậy thí chủ có gì xin chi giáo.

– Không dám ! Vãn bối chỉ muốn đối chất với Vô Ngã Đại sư.

– Đối chất ư?

Thừa Ân đổi giọng lạnh nhạt:

– Đại sư có thể mời Vô Ngã hòa thượng ra đây chăng?

Không Độ Đại sư thảy thái độ của Thừa Ân thì lấy làm nghi ngại, nhưng ông ta đã được sư thúc Ngộ Tịnh kể cho nghe truyền thuyết về Bách Cầm Sơn, đến như sư thúc của ông ta đối với Bách Cầm Sơn chủ còn rất vị nể tôn kính, huống chi là ông ta.

Nghĩ như thế hòa thượng Không Độ liền vẫy tay gọi Vô Ngã.

Hòa thượng sắc mặt không thay đổi vì hắn đang mang mặt nạ chỉ có đôi mắt là láo liên đầy vẻ bất an. Giữa lúc nhiệm vụ của hắn sắp hoàn thành thì bỗng đâu xuất hiện một nhân vật gọi là Bách Cầm Sơn chủ phá rối khiến cho hắn vừa lo vừ sợ. Hắn chợt nhớ đến ba nhân vật từng xuất hiện ở thành Tuy Phong. Trong đó có một tên bịt mặt biết rõ hành động mờ ám của hắn khiến hắn càng thêm lo lắng.

Từ cô nương thấy Vô Ngã bước ra liền nhảy tới cười cợt nói:

– Hòa thượng, gặp lại cố nhân sao không chào một tiếng nhỉ ?

– Mô Phật. Lão nạp không biết thí chủ là ai ?

– Được được ! Đã thế, thiếu gia nhắc cho ngươi nhớ. Đêm nọ trong thành Tuy Phong, hòa thượng ngươi đuổi theo thiếu gia đến ngoại thành. Lúc đó ngươi nói muốn giết người diệt khẩu, có đúng không nào?

Mấy lời của Từ cô nương thốt ra như một tiếng sét giữa lưng trời. Đám hòa thượng Thiếu Lầm nhốn nháo cả lên khiến cho Không Độ Đại sư phải nạt lớn một tiếng mới giữ được im lặng. Lão hướng vào Từ có nương hỏi:

– Thí chủ xin cứ nói ra, chung quy việc này là như thế nào ?

Từ cô nương vẫn cười cợt:

– Đại sư chớ vội, bọn tôi đã tới đây thì trước sau gì chân tướng sự việc cũng sáng tỏ. Xin hỏi cùng đi với Vô Ngã hòa thượng còn có hai vị tiểu hòa thượng nữa, hai người đó hiện giờ ở đâu, xin mới ra đây.

Thật ra, Từ cô nương sớm đã nhìn thấy hai tên tiểu hoa thượng đứng núp ló trong hàng đệ tử đời thứ ba, nàng vừa nói vừa xạ tia mắt về phía chúng làm cho chúng sợ co người lại.

Không Độ Đại sư khoát tay ra hiệu lập tức có người điệu hai tên đệ tử tới trước mặt Từ cô nương. Nàng nhìn chúng, xoa tay mỉm cười ra vẻ hài lòng rồi quay sang Thừa Ân:

– Tề huynh ! Đến lượt người nói rồi đó.

Thừa Ân gật đầu bước tới một bước, bất ngờ vung tay xuất thủ nhanh như tia hớp. Chàng đứng giữa đại điện Thiếu Lâm tự ra tay điểm huyệt hai tên cao đồ Thiếu Lâm khiến cho mọi người phải một phen nhốn nháo. Lúc đó Không Độ Đại sư đứng gần chàng nhất, lão muốn ra tay cản trở nhưng Thừa Ân hành động nhanh quá khiến lão không kịp trở tay.

Thừa Ân hành động mau lẹ, chớp mắt đã khống chế toàn bộ kỳ kinh bát mạch khiến cho hai tên hòa thượng giả có muốn tự vẫn cũng không được. Xong, chàng mới hướng vào Phương trượng Thiếu Lâm xá một cái:

– Đại sư xin thứ lỗi ! – Rồi chàng quay sang gã Vô Ngã – Ngươi tự lột mặt nạ hay chờ bổn nhân ra tay ?

Gã hòa thượng giả mạo biết tình thế nguy khốn đến nơi nhưng vẫn cố chống đỡ:

– Thí chủ mục hạ vô nhân, ngang nhiên đến Thiếu Lâm tự đả thương bổn môn đệ tử, hành động đó không thể tha thứ được. Bần tăng nhất định phải đòi lại công bằng cho Thiếu Lâm.

Gã vừa nói vừa ngầm ngầm vận nội công vào song chưởng quyết một chiêu lấy mạng Thừa Ân, sau đó sẽ giải quyết luôn Từ cô nương. Không ngờ Thừa Ân biết rõ ý đồ của gã, liền cười nhạt nói:

– Ngươi đang muốn giết bổn nhân diệt khẩu phải chăng?

– Ngươi.

Không Độ Đại sư trầm giọng quát:

– Vô Ngã sư đệ không được vọng động!

Gã hòa thượng giả biết đối phương đã đề phòng, lại có lệnh Phương trượng ban ra nên không dám hành động nữa.

Không Độ Đại sư nhìn Thừa Ân nói:

– Thí chủ có thể giải thích việc này một cách rõ ràng chăng?

Thừa Ân gật đầu rồi kể luôn một mạch các sự việc từ lúc chàng tình cờ chôn xác hòa thượng trong rừng, cho đến lúc ở trong khách điếm thành Tuy Phong, nửa đêm đi dò thám thế nào. Cuối cùng, chàng nói:

– Vãn bối dám quả quyết hòa thượng Vô Ngã ở đây là giả, hòa thượng thật đã chết trong rừng gần thành Tuy Phong. Vãn bối cũng biết rõ tên hung thủ này là nhân vật nào, âm mưu những việc gì.

Lúc này Không Độ Đại sư mười phần đã tin hết chín, đám hoà thượng Thiếu Lâm, đặc biệt là Vô Tướng đại sư cũng không còn dám lớn tiếng bênh vực cho Vô Ngã nữa. Tất cả đều hướng ánh mất nghi ngờ vào Vô Ngã khiến hắn lòng dạ rối bời, không còn lời nào để nói.

Thừa Ân hai mắt sáng quắc chiếu vào hòa thượng giả, cất giọng đanh thép:

– Cuồng đồ ! Ngươi ở trong Địa Ngục môn giữ chức vụ gì?

Thừa Ân vừa dứt lời, lập tức mọi người xôn xao cả lên:

– Địa Ngục môn ư? Làm sao có thể như thế được ?

Thừa Ân khoát tay cho mọi người im lặng rồi từ từ bước tới gần hòa thượng giả khiến hắn bất giác phải thụt lùi hai bước. Tuy nhiên hắn đã dám mạo danh Vô Ngã Đại sư tất nhiên cũng phải có một chút bản lĩnh gian ngoa.

Sau một lúc, hắn lấy lại bình tĩnh nhìn Thừa Ân, cười nhạt:

– Hừ ! Ngươi có cái mặt cũng không dám chường ra, hành động mờ ám, sỉ nhục Thiếu Lâm ta. Các vị sư huynh đệ ? Vô Ngã ngày hôm nay quyết vì sự tôn nghiêm của bổn tự liều mạng với tên cuồng đồ này, trắng đen thế nào rồi sau sẽ phân giải.

Câu nói của gã nhằm kích động môn đồ Thiếu Lâm, không ngờ bọn hòa thượng đã có ý nghi ngờ lai lịch của hắn nên ai nấy đều im lặng không ủng hộ hắn. Hòa thượng giả thấy tình hình bất ổn thì biết nguy nan, tuy nhiên hắn vẫn giữ được thái độ bình tĩnh không hề tộ ra run sợ.

Thừa Ân quay lại nhìn mọi người, nói lớn:

– Chư vị có biết cách mười dặm dưới chân núi hiện tại đã có hơn hai trăm cao thủ Địa Ngục môn từ đêm qua đã thiết lập vòng vây Thiếu Lâm tự rồi chăng?

Mọi người lại một phen nhốn nháo. Không Độ Đại sư và Tịnh Hư Chân Nhân đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ bán tín bán nghi. Thừạ Ân biết ý liền mỉm cười nói:

– Nếu chư vị không tin có thể cử người hạ sơn dò xét.

Không Độ Đại sư quay lại ra lệnh cho Vô Tướng:

– Sư đệ đi một chuyến xem sao?

Tịnh Hư Chán Nhân cũng cho một trong Võ Đang Tứ Lão cùng đi với Vô Tướng đại sư. Hai người nhún mình dùng khinh công lướt đi, thoáng chốc đã không còn thấy tăm dạng.

Thừa Ân nhìn hai vị lãnh tụ hai môn phái, nói:

– Đạo trưởng và Đại sư có biết Địa Ngục môn bày ra trò này là để kích động hai phái đánh nhau. Sau đó chúng sẽ thừa cơ tiêu diệt, một nước cờ thâu tóm cả Thiếu Lâm và Võ Đang đó không?

Mọi người, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh, cảm thấy như vừa thoát khói một tai nạn khủng khiếp.

Thừa Ân nhìn gã hoà thượng giả, cười gằn:

– Thế nào, bổn nhân nói có đúng không?

Hắn ta thấy sự việc đã bại lộ không còn có phương cứu gỡ thì cất tiếng cười lạnh lùng:

– Ha ha… các ngươi sớm muộn gì cũng bị bổn môn tiêu diệt.

Không Độ Đại sư vừa giận vừa sợ. Tuy nhiên, ông ta vẫn giữ thái độ điềm tĩnh nhìn gã hòa thượng giả, hỏi:

– Mô phật. Thí chủ quả thật đã giết chết Vô Ngã sư đệ của ta ?

– Lão trọc đầu ? Bổn nhân khuyên ngươi sớm quy hàng bổn môn. Nếu không, một ngày gần đầy Thiếu Lâm sẽ chịu họa diệt vong.

Bọn đệ tử Thiếu Lâm thấy Vô Ngã nhận tội thì nổi giận nhao nhao đòi bất hắn trả thù cho Vô Ngã thật. Tịnh Hư Chân Nhân và đám đạo sĩ cũng nghiến răng trợn mắt muốn bắt ngay lấy tên hòa thượng giả trả thù cho hai môn đồ của họ, xem ra hòa thượng giả đã không còn đường thoát. Bỗng hắn ngửa cổ cất một tràng cười dài:

– Ha ha… bổn nhân đã dám vào hang cọp thì há sợ cọp con sao ? Ngày hôm nay tuy mưu kế thất bại nhưng sớm muộn gì bọn đạo sĩ thúi và hòa thượng trọc các ngươi cũng sẽ bị bổn môn tiêu diệt, chừng đó bổn nhân dưới suối vàng sẽ chờ đón các ngươi.

Thừa Ân nạt lớn:

– Cuộng đồ! Ngươi còn chờ gì nữa mà không hiện thân?

– Được ! Đã thế, bổn nhân cho ngươi toại nguyện.

Hắn vừa dứt lời, liền đưa tay lột miếng da mặt hóa trang rất khéo léo. Miếng da mỏng như giấy bó sát vào da mặt hắn khiến cho Không Độ Đại sư vốn là người lịch duyệt cũng không sao nhìn ra chân tướng.

Gã lúc này đã hiện nguyên hình là một trung niên đại hán chừng bốn mươi tuổi, da mặt rỗ chẳng rỗ chịt, hắn lột lớp da hoá trang rồi vỗ ngực xưng danh:

– Bổn nhân không ngại cho các ngươi biết bổn nhân đây chính là Địa Ngục môn hạ, Thập Điện Diêm La Ngũ Điện chủ.

Nói rồi hắn xạ hai luồng nhãn quang sáng rực vào Thừa Ân:

– Bổn nhân đã bi lột mặt nạ. Còn ngươi, sao không tháo khăn che mặt đi?

Thừa Ân cười khẩy:

– Ngươi muốn biết mặt thật của ta ư?

– Đúng vậy.

– Ta chỉ sợ ngươi biết ta là ai rồi thì chết không nhắm mắt đấy.

– Ngươi…thật ra người là ai ?

Thừa Ân biết đối phương đối với lai lịch của chàng rất hiếu kỳ thì càng trêu tức hắn:

– Ngươi trước sau gì cũng chết, cần gì biết mặt thật của ta.

Ngũ Điện chủ tức giận nghiến răng gầm lên:

– Cuồng đồ ! Ngươi phá hỏng đại sự của bổn môn. Ngũ Điện chủ ta phải lấy mạng ngươi mới hả giận.

Hắn vừa dứt lời, lập tức vung chưởng lên bổ vào Thừa Ân, nhưng bất ngờ chưởng của hắn đánh ra nửa chừng, bỗng đổi hướng đập thẳng vào hai tên tiểu hòa thượng giả mạo đã bị Thừa Ân điểm huyệt.

Diêm La Ngũ Điện chủ ra tay bất ngờ, gian ngoa xảo quyệt khiến cho trong đại điện lúc ấy rất đông cao thủ cũng không sao trở tay kịp. Chỉ thấy thân hình hai tên hòa thượng giả bị trúng chưởng bay đi bốn năm trượng, ngũ quan thất khiếu trào máu chết ngay tức khắc.

Mọi người lúc đó đồng thanh kêu ồ lên, ai nấy đều phẫn uất, căm hận Diêm La Điện Chủ thấu xương. Nhất là bọn hòa thượng Thiếu Lâm, mắt thấy chốn Phật môn thanh tịnh phút chốc đã ô uế máu tanh thì đau lòng chỉ muốn nhảy xổ vào Diêm La Điện chủ phân thây hắn mới hả dạ.

Người đau lòng nhất chính là Không Độ Đại sư. Lão thân là Chưởng môn Phương trượng mà không giữ được sự tôn nghiêm cho Thiếu Lâm, mang tội với liệt đại Tổ sư tổn hại uy danh ngàn năm của Thiếu Lâm tự. Chỉ thấy Không Độ Đại sư hai mất nhắm nghiền, luôn miệng tụng kinh niệm phật.

Đệ tử Thiếu Lâm vì chưa có lệnh của Phương trượng nên không ai dám hành động. Đám đạo sĩ cũng chưa có lệnh của Tịnh Hư Chân Nhân đành phải đứng im.

Chỉ có Từ có nương và Thừa Ân không bị môn quy ràng buộc gần như cùng một lúc xuất thủ. Từ cô nương ngọc chưởng đánh trước mà tới sau. Thừa Ân từ lúc học được võ công chưa có dịp sử dụng, lúc này trong cơn nóng giận chàng đã vận đủ mười hai thành công lực vào song chưởng đánh ra chiêu tối thượng Thiên Long Vô Mệnh Chưởng. Chỉ thấy thân hình Thừa Ân bay vọt lên cao năm trượng như chiếc pháo thăng thiên. Rồi từ trên cao chàng uốn người bổ nhào xuống tựa như thần ưng sớt mồi. Đó chính là tuyệt kỹ khinh công Phi Thiên Điểu, tốc độ cực kỳ mau lẹ.

Thiên Long Vô Mệnh Chưởng không hình không bóng, âm thầm lặng lẽ không phát ra một tiếng động nhỏ nhưng kỳ thực Diêm La Điện chủ cảm thấy trên đầu như có núi đè, sức nặng ngàn cân. Gã vội vàng cử chưởng lên đỡ.

Chỉ nghe “bùng” một tiếng, thân hình Diêm La Điện Chủ sụm xuống, xương cốt gãy vụn, chết không kịp kêu lên một tiếng.

Thừa Ân lúc này đã hạ thân đứng bên cạnh xác chết. Hàng ngàn cặp mắt đang nhìn vào chàng đầy vẻ nghi ngờ xen lẫn tò mò.

Chính Thừa Ân cũng ngơ ngác không tin vào chính mình. Lần đầu tiên chàng đem tuyệt học Bách Cầm Sơn ra sử dụng đã đắc thủ ngoài sức tưởng tượng khiến cho chàng cũng phải nghi ngờ, không biết vừa rồi có phải là do chính chàng đánh chết Diêm La Ngũ Điện chủ không?

Thật ra, trong tất cả những người có mặt ở đại điện lúc này chỉ có Thừa Ân và Từ cô nương biết rõ sự lợi hại của Diêm La Ngũ Điện chủ. Thừa Ân tuy chưa chính thức đối đầu với hắn lần nào nhưng chàng từng chứng kiến võ công của Cửu Điện chủ, nếu đem ra so sánh thì Ngũ Điện chủ tất nhiên phải cao cường hơn. Thế mà Thừa ân vừa rồi chỉ một chiêu một thức đã lấy mạng hắn khiến cho chính chàng cũng phải bàng hoàng sửng sốt.

Trong điện lại vang lén tiếng niệm phật của Không Độ Đại sư:

– A Di Đà phật. Thiện tai… thiện tai…

Thừa Ân thở dài nói:

– Vãn bối vừa rồi lỡ tay, lẽ ra phái để tên hung đồ này cho nhị vị chưởng môn định tội. Vãn bối cúi xin chư vị niệm tình tha thứ.

– Thí chủ không nên nói như thế. Ngày hôm nay nhị vị thí chủ có ơn rất lớn với Võ Đang và Thiêu Lâm. Sau này nhất định sẽ lưu danh nhị vị truyền cho hậu nhân suốt đời ghi nhớ.

Vừa lúc đó, hai người đước lệnh đi xem xét tình hình dưới chân núi đã trở về. Quả nhiên đúng như lời Thừa Ân nói, Địa Ngục môn đã bày sẵn thế trận chờ thời cơ là lập tức tiến lên một lúc tiêu diệt hai môn phái.

Vô Tướng Đại sư còn cho biết thêm là Địa Ngục môn vừa hạ lệnh triệt thoái, có lẽ chúng đã biết tình hình trên Thiếu Lâm diễn ra không như ý muốn. Không thể nói hết sự biết ơn của Thiếu Lâm và Võ Đang dành cho hai người họ.

Tịnh Hư Chân Nhân và Không Độ Đại sư thay mặt toàn thể môn đồ hai phái cảm tạ Thừa Ân và Từ cô nương. Tịnh Hư Chân Nhân sau đó hạ lệnh cho đệ tử lập tức hồi sơn. Thiếu Lâm Phương trượng Không Độ Đại sư có lời mời Thừa Ân, Từ cô nương, Tịnh Hư Chân Nhân và Võ Đang Tứ Lão ở lại Thiếu Lâm dùng bữa cơm chay. Mọi người đều vui vẻ nhận lời. Chỉ riêng Võ Đang Tứ Lão phải lên đường về núi, thay mặt chưởng môn chỉnh đốn môn hạ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.