Bách Bộ Ma Ảnh

Chương 19: Phong Thanh Nhất Hà Thịnh-tùng Chi Nhất Hà Kình



Phong thanh nhất hà thịnh-Tùng chi nhất hà kình

Thiên Hựu đạo trưởng múa tít thanh trường kiếm. Tiếng kiếm khí phát ra vi vu nghe buốt cả cột sống. Tất cả quần hùng đồng loạt dạt ra hai bên khi tiếng kiếm khí đập vào tai họ.

Cùng với những âm vực của kiếm khí là màn hào quang ngũ sắc xuất hiện theo từng đường kiếm do Thiên Hựu đạo trưởng tạo ra.

Nhìn Thiên Hựu đạo trưởng vận hóa kiếm chiêu, ai cũng biết võ công của đạo sĩ kỳ tài của Võ Đang phái đang dụng đến “Âm Dương Thái Cực” kiếm pháp.

Sự ảo diệu của “Âm Dương Thái Cực” kiếm pháp buộc Kim Tiêu và mọi người chú nhãn quan sát.

Phía đối diện Giác Viễn đại sư vẫn chấp tay trước ngực, thiên trượng nằm chọn giữa đô bản thủ của người.

Thiên Hựu đạo trưởng thét lớn :

– Giác Viễn hòa thượng đỡ thái cực kiếm của bần đạo.

Thiên Hựu đạo trưởng vừa thốt ra câu nói đó điểm mạnh mũi kiếm về phía Giác Viễn đại sư.

Ngạn Kim Tiêu bất ngờ thét lớn :

– Dừng tay!

Thiên Hựu đạo trưởng chẳng màn đến tiếng thét của chàng mà phát động kiếm khí “Âm Dương Thái Cực” kiếm pháp. Hại đạo sát quang xanh đỏ quyện lấy nhau phát ra từ đầu mũi kiếm lướt thẳng đến Giác Viễn đại sư.

Giác Viễn đại sư không né tránh mà đụng đến tuyệt học Phật môn, từ đầu ngọn thiền trượng, vầng hào quang ngũ sắc cũng xuất hiện, đón thẳng lấy khí kiếm của Thiên Hựu đạo trưởng.

– Ầm Khi hai đạo sát quang chạm vào nhau một tiếng sấm chưởng nổ ra làm rung chuyển cả tòa dịch quán. Cùng với tiếng sấm chưởng đó là quả cầu khí huyền ảo xuất hiện.

Hai cao thủ giao chưởng với nhau đều là những kỳ tài có một không hai trong võ lâm. Một bên là đệ nhất cao thủ Võ Đang phái, còn người kia là Phương trượng Thiếu Lâm, đều là những bậc cửu đỉnh trong giới võ lâm giang hồ. Mặc dù Thiên Hựu đạo trưởng chủ động tấn công trước, nhưng không chiếm thế thượng phong, chính vì thế cuộc giao thủ của Thiên Hựu đạo trưởng và Giác Viễn đại sư rơi vào thế giằng co bất phân thắng bại. Cả hai rơi vào tình huống thi đấu nội lực, mà chẳng bên nào lấn lướt được bên nào.

Quả cầu huyền ảo càng lúc càng rực rỡ, lúc thì trôi về phía Thiên Hựu đạo trưởng, khi thì dạt qua hướng Giác Viễn đại sư.

Cả hai đối thủ phải vận dụng tất cả nội lực tu vi của mình để giữ cho thế trận cân bằng. Chân điện hai người căng thẳng cực kỳ.

Kim Tiêu nhìn hai người, miễn cưỡng nói :

– Đạo trưởng, đại sư hãy thu hồi nội lực đi, đừng giao đấu với nhau nữa. Trong chuyện này nhất định có sự hiểu lầm đáng tiếc rồi, không chừng lại là mưu kế của Sát Thủ Vô Diện.

Tống Thừa Ân nhìn Kim Tiêu :

– Kim Tiêu. Đệ nói như thế có ý gì?

Kim Tiêu nhìn lại Thừa Ân :

– Tống huynh, mau ngăn cản đại sư và Thiên Hựu đạo trưởng.

Mặt Thừa Ân đanh lại, y lắc đầu :

– Lúc này chẳng ai có thể ngăn được Thiên Hựu đạo trưởng và Giác Viễn đại sư được. Nếu như ta giúp Thiên Hựu đạo trưởng thì Giác Viễn đại sư sẽ thảm bại ngay, và nhận một kết cục khó lường. Còn ngược lại, thì Thiên Hựu đạo trưởng sẽ vong mạng.

Chúng ta đành làm người bàng quang tọa thị xem hai người đấu nội công thôi.

Kim Tiêu lắc đầu :

– Tống huynh, phải làm gì giúp họ?

Thừa Ân bối rối.

Kim Tiểu nói :

– Nếu để kết cục hôm nay rơi vào thế lưỡng bại câu thương thì kẻ đắc lợi chính là Sát Thủ Vô Diện.

Kim Tiêu nói đến đây thì từ quả cầu huyền ảo do Âm dương Thái cực kiếm pháp và Tiên thiên thần công tạo ra, phát ra những tiếng nổ lốp bốp. Khi quả cầu huyền ảo phát ra những âm thanh đó thì cả Thiên Hựu đạo trưởng lẫn Giác Viễn đại sư đều có sự thay đổi. Tấn trụ của hai người run rẩy kéo theo những vết rạn nứt dưới sàn gạch dịch quán.

Nhìn cảnh tượng đó, Kim Tiêu biết cả hai người đang rơi vào tình cảnh gì.

Chàng khẩn trương hơn :

– Tống huynh phải làm điều gì để ngăn cản hai người đó lại.

Chàng gạt tay Thừa Ân :

– Tống huynh! Không thể để kết cục lưỡng bại đau thương xảy ra. Nếu để điều đó xảy ra thì kẻ đắc lợi chính là người huynh đang truy tìm.

Thừa Ân đanh mặt, nghiêm giọng nói :

– Kim Tiêu… Lúc này ta không thể làm gì được nữa rồi. Ta có muốn ngăn cũng không được.

– Huynh phải nghĩ ra được cách gì chứ. Chẳng lẽ một Tiêu Diêu Khách lẫy lừng thiên hạ lại chẳng làm gì được để ngăn cản hai người này. Không cản được Giác Viễn đại sư và Thiên Hựu đạo trưởng thì còn gì là uy danh của Tiêu Diêu Khách.

Thừa Ân nhíu mày, sượng sùng khi nghe lời nói này của Ngạn Kim Tiêu.

Y miễn cưỡng trả lời :

– Ngạn Kim Tiêu, đâu phải chuyện gì Thừa Ân cũng làm được.

– Không làm được, hóa ra Tống huynh là kẻ hữu danh vô thực à?

– Ngươi đừng nói bừa.

– Nếu muốn đệ không nói bừa. Tống huynh phải ra tay ngăn cản Giác Viễn đại sư và Thiên Hựu đạo trưởng.

– Thừa Ân đã nói với Kim Tiêu rồi… Ngươi không hiểu ra hay sao mà cứ lằng nhằng hoài vậy. Cả hai người này đều là kỳ tài bậc nhất võ lâm, chỉ một chút sơ xuất nhỏ thôi, vô hình trong sẽ giúp người này hại người kia, nếu không thì cũng tự chuốc kiếp họa tử vong vào bản thân mình.

Thừa Ân chau mày nhìn Kim Tiêu.

Kim Tiêu buông tiếng thở dài rồi nói :

– Tống huynh bất lực.

Thừa Ân gật đầu :

– Ta đành bất lực, chẳng giúp gì được cho Giác Viễn đại sư lẫn Thiên Hựu đạo trưởng.

– Ngạn Kim Tiêm thì không bất lực Tống huynh.

Thừa Ân nhíu mày :

– Ngươi định làm gì. Ngươi nên biết lượng sức mình, đừng có làm càn sẽ hại đến bản thân mình đó.

– Huynh bất lực, nhưng Kim Tiêu không để cho để tà nhân đứng sau chuyện này đắc ý được.

Kim Tiêu nói rồi rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực.

Chàng nhìn lại Giác Viễn đại sư và Thiên Hựu đạo trưởng. Sắc diện hai người lúc này đã chuyển sắc màu đỏ ối như hai khối than hồng. Đỉnh đầu họ xuất hiện hai làn khói trắng bốc lên thẳng tấp, trong khi cước pháp run bần bật, chứng tỏ cả Giác Viễn đại sư và Thiên Hựu đạo trưởng rơi vào cảnh giới cạn kiệt nguyên khí như ngọn đèn sắp hết dầu.

Kim Tiêu nhìn Thừa Ân :

– Tống huynh, Kim Tiêu không chờ đợi lâu hơn nữa đâu.

– Ngươi định làm gì?

– Huynh không làm được thì Kim Tiêu sẽ làm. Hy vọng Ngạn Kim Tiêu sẽ đạt được ý muốn của mình. Còn nếu như không được thì đây là ý trời.

Kim Tiêu nói dứt cầu điểm mũi giày, lướt thẳng vào quả cầu huyền ảo do Âm dương Thái cực kiếm pháp và Tiên thiên thần công tạo ra.

Quần hùng đồng loạt thốt lên :

– Ồ…

Kim Tiêu lọt thỏm vào vùng ảo khí do hai đối thủ tạo ra. Đôi song thủ của chàng giai động xoay tròn hướng về hai người. Kim Tiêu ngỡ như mình bị chèn giữ hai quả thái sơn khổng lồ khiến cho huyết lưu nhộn nhạo kinh mạch, những tưởng đứt đoạn.

Kim Tiêu rống lên :

– A…

Thừa Ân chẳng thể làm chủ được mình, toan lướt vào nhưng một tiếng nổ như sấm động phát ra từ quả cầu ảo khí.

Ầm…

Kim Tiêu tợ một quả cầu bị hất tung lên trên mái dịch quán rồi rơi xuống, trong khi Giác Viễn đại sư lẫn Thiên Hựu đạo trưởng thì trượt dài về sau đến hai trượng, để lại những rãnh sâu trên sàn gạch.

Thừa Ân lắc vai, lướt vụt đến đón lấy Ngạn Kim Tiêu.

Kim Tiêu rơi xuống như quả chín rụng khỏi cành nhưng được Thừa Ân đỡ, không để chàng rơi xuống sàn gạch dịch quán.

Kim Tiêu rùng mình, ói luôn một vòi máu rưới đỏ sàn gạch.

Thừa Ân vội áp chưởng vào đại huyệt Vĩ Lư để giúp Kim Tiêu điều hòa chân khí, đẩy dịch huyết lưu.

Sắc diện Kim Tiêu tái nhờ tái nhợt.

Thừa Ân hỏi :

– Kim Tiêu không sao chứ?

Kim Tiêu nhìn lại Thừa Ân :

– Kim Tiêu xuống cõi a tỳ rồi à?

– Ngươi thấy trong nội thể thế nào?

Kim Tiêu xoa Đan điền :

– Lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo, đầu hoa, mắt mờ, chẳng cần biết mình là ai nữa.

Kim Tiêu buông tiếng thở dài, rồi dựa hẳn vai vào người Thừa Ân.

Thừa Ân nói :

– Ngươi không biết tự lượng sức mình.

– Nhưng không hành xử như vậy thì kẻ đắc ý là đệ tam nhân Sát Thủ Vô Diện.

– Sao Kim Tiêu nói như vậy?

Giác Viễn đại sư bước tới trước mặt chàng ôm quyền :

– A di đà Phật! Bần tăng vô cùng cảm kích, đa tạ Tiêu thí chủ đã hóa giải tình huống ngặt nghèo cho bần tăng.

Thiên Hựu đạo trưởng nhìn Kim Tiêu :

– Tiểu tử! Sao ngươi lại chen vào chuyện riêng của bần đạo với lão hòa thượng Thiếu Lâm.

Kim Tiêu nhìn Thiên Hựu đạo trưởng nghĩ thầm :

– “Nếu như Ngạn Kim Tiêu không liều mạng xen vào thì bây giờ hổng biết đạo trưởng như thế nào rồi.”

Kim Tiêu nghĩ như vậy nhưng vẫn ôm quyền nói :

– Đạo trưởng, Kim Tiêu không thể bàng quang tạo thị đứng nhìn hai người rơi vào thế thương bại đau thương để người thứ ba đắc ý.

Thiên Hựu đạo trưởng vuốt râu :

– Tiểu tử nói vậy có ý gì?

Kim Tiêu nhìn lại Giác Viễn đại sư :

– Đại sư! Vãn bối nghĩ người sát tử Giác Chân đại lão hòa thượng, trụ trì Pháp Quang tự không phải là Thiên Hựu đạo trưởng đâu mà là một người khác.

Giác Viễn đại sư chấp tay niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật!

Kim Tiêu nhìn lại Thiên Hựu đạo trưởng :

– Đạo trưởng! Vãn sinh nghĩ người giết Đồng Tử Trình Nhuật cũng là con người này.

Thiên Hựu đạo trưởng đanh mặt bỏi :

– Tiểu tử nói đi! Ké đó là ai?

Kim Tiêu nheo mày rồi trang trọng nói :

– Ngạn Kim Tiêu nghĩ người này chính là Sát Thủ Vô Diện.

Thiên Hựu đạo trưởng buột miệng lặp lại lời nói của Kim Tiêu :

– Sát Thủ Vô Diện… Ngạn Kim Tiêu… Ngươi nói như thế cũng bằng thừa. Võ lâm ai cũng đã từng nghe tiếng Sát Thủ Vô Diện, nhưng có bao giờ thấy được chân diện dung của con người này đâu. Thế mà ngươi lấy lý do gì để có thể khẳng định đệ tam nhân lại chính là Sát Thủ Vô Diện.

Kim Tiêu vuốt cằm, xoa trán rồi từ tốn nói :

– Chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ nghiệm ra được ngay thôi mà. Vãn bối có mặt, đạo trưởng cũng có mặt, tất cả mọi người ở đây sinh ra đều được tạo hóa ban cho một khuôn mặt. Người ta phân biệt với nhau người này khác người kia qua khuôn mặt, nhưng với Sát thủ vô điện thì lại là người không có mặt. Các vị có thấy lạ không?

Giác Viễn đại sư chấp tay niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật!

Thừa Ân nói :

– Chính vì y không có mặt nên không ai biết được y là ai.

Kim Tiêu quay mặt sang nhìn Thừa Ân :

– Nội bậy.

Thừa Ân chau mày sượng sùng.

Buông tiếng thở dài, Thừa Ân nói :

– Thế ngươi thử nói xem.

Kim Tiêu ôm quyền :

– Ý tại hạ nói ở đây là Sát Thủ Vô Diện vẫn có bộ mặt như mỗi người trong chúng ta, nhưng y lại có thuật dị dung cực kỳ tinh xảo, có thể hóa trang thành bất cứ người nào trong chúng ta. Chính vì thế y tự cho mình là Sát Thủ Vô Diện, nhưng nói đúng hơn y là Sát thủ thiên diện. Y có ngàn bộ mặt, chính vì thế mới tự cho là vô diện. Nói một cách nào đó Sát Thủ Vô Diện chính là Sát Thủ Thiên Diện. Do y có muôn ngàn bộ mặt nên bất cứ người nào trong chúng ta cũng thảy đều có thể là Sát Thủ Vô Diện.

Kim Tiêu nhìn lại Đổng Thừa Tự :

– Y có thể là Đổng đại hiệp, cũng có thể là Giác Viễn đại sư. Mà không được… Với Giác Viễn đại sư thì Sát thủ thiên diện không thể cải trang được. ở đây chỉ có Giác Viễn đại sư và tam thánh thần tăng là y chịu bó tay thôi.

Giác Viễn đại sư chấp tay niệm Phật hiệu :

– A di đà Phật! Tiểu chí chủ nói vậy có ý gì?

– Đại sư suy nghĩ một một chút sẽ nhận ra ngay. Tại sao vãn bối nói Sát thủ thiên diện không thể dùng thuật dị dung hóa trang thành đại sư. Bởi lẽ tất cả những vị hòa thượng đều cạo trọc đầu. Chẳng lẽ gã lại tự cao trọc đầu mình hóa trang thành hòa thượng. Nếu như vậy thì Sát Thủ Vô Diện chỉ có thể đóng giả là hòa thượng. Điều đó y đâu có muốn.

Chàng ôm quyền hướng về Giác Viễn đại sư :

– Vãn bối lý giải hơi thô lỗ, đại sư miễn thứ cho vãn bối.

– A di đà Phật! Bần tăng không dám trách thí chủ.

– Đa tạ đại sư. Còn chuyện xảy tại Pháp Quang tự,Ngạn Kim Tiêu nghĩ rằng, Sát Thủ Vô Diện đã hóa trang thành Thiên Hựu đạo trưởng đến quấy rối, và tạo nghiệp cảnh để Thiếu Lâm và Võ Đang vô hình trung trở thành kẻ thù của nhau. Nếu như để Thiên Hựu đạo trưởng và đại sư rơi vào tình thế lưỡng bại câu thương, kẻ đắc lợi chính là sát thủ thiên diện.

– A di đà Phật! Hóa ra là vậy. Đa tạ Tiêu thí chủ đã cho bần tăng lời giải trình này.

Buông một tiếng thở dài Giác Viễn đại sư nói :

– Tiêu thí chủ, Giác Chân đại lão hòa thượng đã viên tịch cùng với tứ đại tăng tướng. Tam thánh thần tăng lại khẳng định đại lão hòa thượng Giác Chân bị Thiên Hựu đạo trưởng giết và còn phá hủy cả Pháp Quang tự.

Kim Tiêu buông tiếng thở dài :

– Đại sư ư, điều này chỉ có thể minh chứng một điều. Sát thủ thiên diện là người có võ công cực kỳ lợi hại, nếu không thì cũng là một con người cực kỳ nham hiểm và gian trá, với thủ đoạn không một ai đoán biết được.

Kim Tiêu nhìn lại Thừa Ân :

– Bây giờ thì Tống huynh đã nghiệm ra đối thủ của huynh rồi chứ?

– Cho dù y là ai ta cũng phải tìm y.

Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :

– Tống huynh cũng nên biết lượng sức mình đó.

Chân diện Thừa Ân sượng hẳn lại.

Kim Tiêu mỉm cười :

– Đệ dùng chính câu nói của huynh nói với đệ.

Đổng Kỹ Thượng bước đến bên Kim Tiêu. Y ôm quyền nói với mọi người :

– Chư vị, những lời Kim Tiêu nói ra, Kỹ Thượng càng nghiệm thấy rất đúng. Điều đó chứng tỏ tại ngôi dịch quán này ai cũng có thể là Sát Thủ Vô Diện hay Sát thủ thiên diện.

Kỹ Thượng nhìn sang Kim Tiêu :

– Hảo đệ, Đổng huynh có cách này.

– Huynh có cách gì?

Kỹ Thượng nói nhỏ vào tai Kim Tiêu :

– Kim Tiêu, ở đây có đủ tất cả mọi người, đều là những hảo hán kỳ tài của võ lâm.

Chúng ta cũng nên thẩm tra từng người. Nếu như Sát Thủ Vô Diện hay Sát thủ thiên diện có mặt tất y phải lộ chân tướng của mình.

Kim Tiêu nhíu mày rồi gượng cười :

– Đổng huynh nói cũng có lý, sao chúng ta không làm theo ý của Đổng huynh nhỉ.

Lúc này đệ cảm thấy lo cho huynh đó.

– Huynh cũng chỉ muốn truy ra còn người đa sát tàn bạo đó để không phải bận tâm suy nghĩ về y.

Nói rồi Kỹ Thượng vỗ tay ba tiếng.

Ngay lập tức cửa dịch quán được đóng lại.

Kỹ Thượng nhìn qua mọi người :

– Chư vị, Đổng Kỹ Thượng mạo muội đưa ra kế sách này. Ở đây chúng ta đều có những đại kỳ thủ thượng thặng của võ lâm. Mọi người phải nhẫn nại để cho Kim Tiêu và Thừa Ân cùng Đổng thúc thúc và Thiên Hựu đạo trưởng cùng Giác Viễn đại sư với hai vị thượng môn khách là Hoạt Hồn sứ giả cùng La Sát Ngọc Diện thẩm tra. Nếu như Sát Thủ Vô Diện có mặt ở đây. Y nhất định sẽ bị lộ chân tướng.

– A di đà Phật!

Quần hùng đồng loạt nói :

– Đại công tử nói rất đúng.

Kim Tiêu bước ra nói :

– Ngạn Kim Tiêu xin được thẩm tra trước.

Kỹ Thượng nhìn Kim Tiêu, gượng cười nói :

– Huynh không nghi ngờ hảo đệ là con người bá đạo kia đâu.

– Nhưng Ngạn Kim Tiêu cũng là một trong những con người có mặt ở đây.

– Thôi được.

Kỹ Thượng nhìn lại Giác Viễn đại sư.

– Mời đại sư.

– A di đà Phật!

Nhìn Kim Tiêu, Giác viễn đại sư nói :

– Lão nạp tin thí chủ không phải là kẻ bá đạo.

Kim Tiêu ôm quyền :

– Đa tạ đại sư.

Kim Tiêu bước qua bên Kỹ Thượng nói :

– Đổng Kỹ Thượng xin được nối bước Ngạn Kim Tiêu hảo đệ.

Lần lượt từng người được thẩm tra nhân dạng nhưng chẳng tìm được ai có biểu hiện của bá nhân Sát Thủ Vô Diện.

Kim Tiêu nhìn Kỹ Thượng :

– Xem ra phương thức của Đổng huynh không đạt hiệu quả rồi. Cái gã Sát Thủ Vô Diện này không phải tầm thường. Tất cả môn khích tại Đổng gia đều có mặt ở đây cả chứ?

– Tất cả đều đã có mặt ở đây. Ngoại trừ những người ở khu bần nhân. Họ không được vào dịch quán thôi, còn vài người nữa là lão Từ Quảng và Đổng Ngọc Lan.

– Ngọc Lan là nữ nhân không thể nghi ngờ được.

– Huynh tưởng đâu Kim Tiêu cũng thẩm tra cả Ngọc Lan đấy chứ. Bởi xá muội cũng là người biết võ công.

Kỳ Thượng vừa nói xong liền cau mày. Y chợt ôm lấy Đan điền :

– Ta lại bị trúng độc.

Thiên Hựu đạo trưởng thét lớn :

– Mở cửa dịch quán ngay…

Vừa nói Thiên Hựu đạo trưởng vừa lấy trong ống tay áo ra một tịnh bình rồi trút ra một hoàn dược đặt vào tay Kỹ Thượng.

– Đại công tử mau uống giải độc hoàn của bần đạo.

– Đa tạ đạo trưởng…

Cửa dịch quán được mở toang ra.

Mọi người ù nhau chạy ra ngoài, nhưng vẫn có hai người khuỵu chân, nằm lăn ra đất, miệng sùi bọt nước miếng, mắt trợn trừng, tứ chi co quắp, hồn lìa khỏi xác.

Kim Tiêu nhìn Kỹ Thượng :

– Huynh không sao chứ?

– May có giải độc hoàn của đạo trưởng.

Thiên Hựu đạo trưởng nghiêm mặt :

– May là có bần đạo ở đây, nếu không có giải độc hoàn của Võ Đang, công tử sẽ như thế nào nữa.

Kim Tiêu nhìn lại Thừa Ân :

– Tống huynh! Cũng là Vô ảnh chi độc sao?

– Vẫn là thứ độc đó. Vô ảnh chi độc là một chất độc khí không sắc, không mùi, nhưng lại rất dễ hóa giải. Đã có một thời gian Vô ảnh chi độc khuấy đảo cả giang hồ, nhưng sao đó tất cả các môn phái đều có giải dược với Vô ảnh chi độc. Nên nó không còn công dụng nữa. Không ngờ Vô ảnh chi độc hôm nay lại tái xuất giang hồ.

Kim Tiêu nhìn sang Giác Viễn đại sư, ôm quyền nói :

– Đại sư… Đại sư là người tuổi cao đức trọng, lại lịch duyệt võ lân tất biết Vô ảnh chi độc của ai.

– A di đà Phật. Vô ảnh chi độc là trước tác độc công của Độc chủ Tây Môn Kính.

– Vậy Sát Thủ Vô Diện chính là Độc chủ Tây Môn Kinh!

– A di đà Phật! Năm mươi năm trước Độc chủ Tây Môn Kính đã xuất gia đầu Phật rồi viên tịch tại khủ Lâm Tháp trên Thiếu Lâm. Độc chủ không hề truyền độc công cho bất cứ người nào. Nên không thể nói Độc chủ Tây Môn Kính là bá nhân Sát Thủ Vô Diện.

Kim Tiêu ôm quyền giả lã nói :

– Vãn bối nói bừa, đại sư miễn thứ.

Kim Tiêu nhìn Kỹ Thượng :

– Bây giờ thì Kim Tiêu cảm nhận rõ mồn một án tử treo trên đầu Đổng huynh, nếu như gã bá nhân tàn độc này để mất đến Đổng đại ca.

– Vậy Đổng huynh phải làm sao bây giờ.

– Đổng đại ca cẩn thận vẫn hơn.

Kim Tiêu nhìn lại Tống Thừa Ân.

– Tống huynh… Huynh phải bám theo Đổng đại ca đó. Huynh là bằng hữu chân tình của Đổng đại ca và cũng có võ công cao siêu… Huynh phải bám theo Đổng đại ca để bảo vệ cho huynh ấy đó.

Kỹ Thượng nhìn Thừa Ân với ánh mắt ngập ngừng.

Y từ tốn nói :

– Thừa Ân… Kỹ Thượng khôn dám làm phiền bằng hữu.

Thừa Ân ôn nhu đáp lời :

– Đổng huynh đừng ngại, Thừa Ân sẽ phò trợ huynh.

Kỹ Thượng mỉm cười.

Kim Tiêu chen vào :

– Đổng đại ca đừng ngại… Huynh ấy theo sát bên Đổng đại ca cũng có cái lý của nó. Tống huynh muốn biết gã bá nhân tàn sát kia là ai và cũng muốn trả thù cho cục mỡ của huynh ấy. Nên một khi Sát Thủ Vô Diện muốn hại Đổng huynh thì Tống đại ca sẽ ra tay.

Kim Tiêu phạt ngang hữu thủ.

– Xong đời Sát Thủ Vô Diện, mọi chuyện đâu lại vào đấy. Đổng huynh không còn lo lắng về kẻ sát nhân không mặt kia nữa.

Kỹ Thượng khoát tay :

– Kim Tiêu cho huynh hỏi.

– Huynh muốn hỏi gì?

– Khi nãy Kim Tiêu nói Tống bằng hữu muốn trả thù cho cục mỡ… Vậy cục mỡ là gì?

Kim Tiêu bật cười thành tiếng nhìn Kỹ Thượng rồi quay sang Thừa Ân, sau đó nhìn lại Kỹ Thượng.

– Nếu Đổng huynh muốn biết cục mỡ là gì phải đi hỏi Đổng Ngọc Lan xá muội của huynh.

Kim Tiêu nói rồi ôm quyền :

– Đệ phải quay về mộc xá của mình đây, sẽ gặp lại Đổng huynh và Tống huynh sau.

Kim Tiêu quay bước bỏ ra cửa dịch quán.

Kỹ Thượng nói với theo :

– Ngạn Kim Tiêu hảo đệ, phải cẩn thận đó.

Kim Tiêu vừa đi vừa đáp lời Đổng Kỹ Thượng :

– Kim Tiêu biết phòng vệ cho mình mà. Nếu nói về chạy thì Kim Tiêu phải tự cho mình là thiên hạ tẩu vi.

Kim Tiêu đi rồi, Kỹ Thượng nhìn lại Thừa Ân :

– Tống bằng hữu… Kim Tiêu nói cục mỡ là cái gì?

Sắc diện Thừa Ân đỏ bừng, sượng sùng. Thừa Ân miễn cưỡng lắc đầu :

– Đổng huynh đừng nghe gã tiểu tử đó nói nhăn nói càn. Đôi lúc chính Thừa Ân còn không biết Ngạn Kim Tiêu định nói gì.

– Đổng Kỹ Thượng cũng giống như Tống bằng hữu. Chẳng hiểu Kim Tiêu nói gì cả.

Kỹ Thượng nói rồi cùng Thừa Ân phá lên cười.

Kỹ Thượng cắt ngang tràng tiếu ngạo nhìn Thừa Ân.

Kỹ Thượng cất lời khen :

– Kim Tiêu nói nhăng nói càn, nhưng có một điều rất rõ ràng. Kim Tiêu quá thông minh đấy chứ.

– Thừa Ân không phủ nhận điều đó, nếu Kim Tiêu không thông minh tất không nghiệm ra kế sách của Sát Thủ Vô Diện bá nhân.

– Kỹ Thượng muốn Kim Tiêu được đặc cách vào biệt lầu dành cho thượng môn khách, nhưng Kim Tiêu lại không chịu.

– Y là như vậy đó. Nếu như Kim Tiêu chịu nhốt mình trong lồng son thì chiếc lồng nhốt y không phải bằng vàng mà phải là ngọc mới được.

– Xem chừng Thừa Ân cũng thích thú với Ngạn Kim Tiêu hảo đệ.

– Còn Đổng huynh.

– Không nói ra, Tống bằng hữu cũng biết tính khí của ta mà. Tứ hải giai huynh đệ.

Có được một hảo đệ như Ngạn Kim Tiêu, ta còn gì thích hơn nữa.

– Kim Tiêu đã lấy mất tình cảm ưu ái mà trước đây Đổng huynh dành cho Tống Thừa Ân rồi.

Hai người lại cùng phá lên bật cười sang sảng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.