Hai người một nam một nữ tay trong tay đi phía trước, còn Khắc Nại thì vẫn lầm lũi đi ở phía sau chừng hai trượng. Bằng hữu của gã để cho gã ngủ ngoài cửa, gã có giận hay không? Không có, trong ánh mắt của gã chỉ lộ ra vẻ kỳ quái.
Đi đường được hơn mười trượng, không gặp một ai cả, sau khi đi qua một con hẻm dài, vẫn chưa thấy tới, nhưng vị cô nương kia đã chỉ tay và nói:
– Thấy chưa, phòng của ta ở bên đó!
– Thấy rồi, đúng là không xa lắm!
Lưu Sâm mỉm cười:
– Bây giờ vào đó phải không?
– Ta nghĩ không cần!
Khắc Nại đột nhiên tiến nhanh thêm hai bước, sóng vai cùng đi với Lưu Sâm.
Hầu như cùng lúc đó, đột nhiên trong bóng tối ở phía sau họ chợt xuất hiện hai bóng người, ở trước mặt cũng xuất hiện hai người. Bốn người này đột nhiên xuất hiện, trong tay ai nấy cũng đều cầm một thanh trường kiếm màu đen, vừa vặn vây quanh ba người vào giữa.
Lưu Sâm nhìn về phía trước hỏi:
– Các ngươi là ai? Muốn làm gì?
– Giết ngươi!
Lưu Sâm chậm rãi hỏi:
– Tại sao muốn giết ta?
Gã trung niên hán tử có bộ râu quai nón rậm rạp đang đứng đối diện chợt lên tiếng:
– Đáng lẽ không thể nói cho ngươi biết được điều đó, nhưng hôm nay ba người các ngươi chết chắc rồi, nên cũng không ngại nói cho biết!
Vị cô nương ở bên cạnh chợt kêu lên đầy sợ hãi, rồi thân thể yếu đuối của nàng mềm nhũn ra và ngã xuống đất ngất xỉu luôn. Một nữ hài tử dẫn theo nam nhân đi tiêu hồn, không ngờ giữa đường lại gặp sát thủ, hơn nữa họ lại còn sẽ giết luôn nàng; do đó mà việc nàng sợ quá mà ngất đi thì cũng là rất bình thường và cũng rất đúng thời gian!
Người bên cạnh gã hán tử râu ria kia chợt lên tiếng:
– Chúng ta giết ngươi là vì Na Nhĩ Tư, ngươi chỉ cần biết điểm này là đủ, bây giờ thì ngươi có thể chết được rồi!
Dứt lời, y vung tay lên, thanh trường kiếm màu đen đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ. Khi hồng quang vừa lóe lên thì khoảng cách giữa y và Lưu Sâm vẫn còn cách nhau ít nhất là hai trượng, nhưng khi y vung kiếm lên thì hầu như nó đã đến yết hầu của Lưu Sâm rồi.
– Kiếm sư cấp một!
Trong tiếng kêu sợ hãi của Khắc Nại, bàn tay của Lưu Sâm đột nhiên vung lên, Khắc Nại bỗng cảm thấy mất thăng bằng và nghiêng người về một bên. Gã miễn cưỡng trụ chân lại, sau khi vừa đứng vững xong thì khắp toàn thân liền nổi lên một luồng hắc vụ. Thân ảnh của gã lập tức biến mất trong luồng hắc vụ đó, ẩn thân thuật! Ma pháp của gã quả nhiên đã tiến bộ rất nhiều, thuật ẩn thân của gã so với lúc giao đấu với Na Nhĩ Tư thì đã mạnh hơn hẳn. Trong đêm tối, người ta không thể nhìn thấy thân ảnh của gã đâu cả.
Tuy người khác không nhìn thấy gã, nhưng trong lòng gã vẫn thấy sợ vô cùng. Đối phương vừa ra tay thì đã là kiếm sư cấp một, nếu là một tên kiếm sư cấp một thì gã may ra có thể ứng phó, nếu hai người đánh một thì cũng khó địch lại, còn nếu như đối phương có tới bốn tên kiếm sư cấp một, vậy thì hôm nay họ sẽ dữ nhiều lành ít rồi.
Bằng hữu của hắn! Khắc Nại quay đầu lại nhìn, nhưng bỗng ngây người ra. Chỗ có kiếm quang vừa xẹt qua lúc nãy không hề có người, còn bằng hữu của gã thì lúc này đang đứng đối diện với gã hán tử trung niên kia, còn tên kiếm sư lúc nãy xuất thủ trước thì bị đánh văng vào góc tường, không còn thấy cử động gì nữa.
Hắn đã giết kiếm sư cấp một? Chỉ trong thời gian một cái chớp mắt thôi sao? Vừa nghĩ tới đây, trên trán Khắc Nại đã tuôn mồ hôi đầm đìa rồi.
– Thuật ẩn thân tốt thật!
Bỗng nhiên có một tiếng quát lớn truyền tới, kèm theo tiếng quát là một đạo kiếm quang. Kiếm quang vừa chớp động thì hắc vụ liền tan ra, lại là một tên kiếm sư cấp một! Thân ảnh của Khắc Nại lại một lần nữa xuất hiện, gã phất mạnh tay, tiếp theo là một bóng đen như tấm lưới được phóng ra, nó cuốn về phía hai gã địch nhân đang đứng chắn đầu hẻm, Hắc Ám tiêu dung!
Thanh kiếm đang phát quang ở trong tay gã kiếm sư kia chợt vẽ một vòng, luồng hắc vụ đang bay tới liền bị đẩy ra, nhưng tên kiếm sư còn lại đang đứng chặn ở đầu hẻm thì vẫn bất động. Luồng hắc vụ kia vừa cuốn đến bên cạnh y thì nó liền phân khai. Khắc Nại thấy vậy thì trong lòng lạnh run, người này có thực lực còn trên cả cấp một nữa, chuyện gì thế này? Hắc Ám tiêu dung không dùng để tấn công được, vậy thì chỉ có thể bảo vệ mình trước tiên. Bàn tay của Khắc Nại vẽ lên một vòng, không gian trong hẻm liền có từng trận âm phong thổi tới, hắc vụ cũng xuất hiện dầy đặc hơn, thân ảnh của gã không biết đi đường nào mất.
– Hảo công phu!
Gã kiếm sư râu ria chậm rãi giơ kiếm lên, mắt thì nhìn thẳng vào Lưu Sâm.
Trường kiếm được giơ lên rất chậm, ngưng trọng như núi, mũi kiếm có một điểm hàn mang đang tỏa sáng, tựa như một vì sao đang chậm rãi xuyên qua vòng phong tỏa của tầng mây mà phát ra tinh quang rực rỡ vậy!
Đôi mắt của Lưu Sâm chăm chú nhìn vào điểm hàn tinh đó. Người này không hề đơn giản, đó là cảm giác duy nhất của hắn. Hắn vốn không biết phân loại của kiếm thuật, cao thủ kiếm thuật cao cường nhất mà hắn đã gặp thì chỉ có Cách Lỗ Tư và Nạp Tạp, bọn chúng đều là cấp một, nhưng có vẻ như không cao hơn người này, vậy đối phương thuộc về cấp mấy? Hắn không biết!
Người này là đại kiếm sư! Khi kiếm sư cấp một xuất thủ, đấu khí sẽ phủ đầy trường kiếm, toàn bộ thanh kiếm đều chiếu sáng; còn đại kiếm sư thì lại ẩn giấu đấu khí của thân kiếm, mà ở mũi kiếm chỉ để lộ ra một điểm sáng. Đợi đến khi điểm hàn mang đó có thể bắn ra và hình thành kiếm khí, thì người đó sẽ là kiếm thánh!
Hàn mang đột nhiên hóa thành lưu tinh, tốc độ nhanh như chớp và bắn thẳng vào trước ngực của Lưu Sâm. Mắt thấy chiêu đó tuyệt đối sẽ không thất bại, nhưng Lưu Sâm đã lắc eo một cái, đột nhiên thân ảnh của hắn liền biến mất, đồng thời hắn cũng giơ quyền lên rồi đánh về hàm trái của gã râu ria. Đây là kỳ chiêu mà hắn đã dùng để đối phó với gã kiếm sư cấp một vừa rồi, chỉ một đấm mà đã đánh ngã đối phương, thế nhưng lần này đã không còn hiệu nghiệm nữa. Quả đấm của hắn nhanh chóng ập đến người đối phương, nhưng bỗng nhiên mất đi mục tiêu, mà thay vào đó lại là một vì sao rực rỡ – là mũi kiếm của gã râu ria.
Gã râu ria mỉm cười hài lòng, tin rằng một kích này sẽ không thất bại, nhưng chỉ trong tích tắc, gã liền cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì gã không còn thấy Lưu Sâm đâu cả, dường như quyền vừa rồi chỉ là hư chiêu mà thôi. Đột nhiên lúc này ở sườn bên phải vang lên tiếng gió, thân thể của gã tất nhiên phải di chuyển để tránh, kiếm trong tay vẫn vẽ lên một điểm hàn mang, nhưng bên phải cũng không có người!
Gã râu ria bắt đầu toát mồ hôi lạnh, hàn tinh trong tay bỗng biến thành một đường lưu tinh – Hộ thân kiếm quyển. Vòng cung lưu tinh vừa hình thành thì một bóng thân ảnh liền hiện ra, từ bên ngoài vòng cung lưu tinh mà bắn ngược trở lại và đáp xuống ở một góc tường. Lưu Sâm bật cười thốt:
– Hảo kiếm pháp!
Trên trán của gã râu ria đã tuôn đầy mồ hôi, vừa rồi nếu không phải trong lòng gã đột nhiên nảy sinh cảm giác nguy cơ, lập tức hóa công làm thủ, vậy thì nói không chừng đã bị đối phương thừa cơ đột nhập rồi. Dưới mấy kiếm tấn công liên tiếp của gã, vậy mà đối phương vẫn có thể dùng tay không mà nhàn nhã ứng phó, quả thật lợi hại!
Gã kiếm sư ở đầu kia con hẻm chợt thở dài:
– Ma pháp sư mà cũng có được loại thân pháp như thế, quả thật đã lật đổ thường quy của ma pháp. Ta cũng muốn thử một chút!
Có lẽ y đã nhìn ra, nếu lấy một chọi một thì đồng bọn của mình không phải là đối thủ của người kia.
Lưu Sâm cười khổ:
– Ngươi cũng muốn thử? Chẳng lẽ lấy hai đánh một?
Hắn chưa dứt lời thì hai điểm hàn tinh cùng lúc bốc lên, đột nhiên ở bên cạnh một điểm hàn tinh có hắc vụ xuất hiện, nhưng sau khi nó gặp phải hàn tinh thì lập tức trở nên tán loạn ngay. Lưu Sâm thở dài nói:
– Khắc Nại, ngươi đừng nhúng tay vào!
Trong luồng hắc vụ chợt có tiếng Khắc Nại kêu to:
– Hai vị đại kiếm sư lại đi liên thủ để đối phó với một học viên ma pháp cấp bốn, sao các ngươi không tự đập đầu mà chết quách đi cho rồi!
– Học viên ma pháp cấp bốn?
Gã râu ria cười lạnh:
– Lời này nói ra cũng có điểm nực cười đó chứ!
Nếu như ngay cả một học viên ma pháp cấp bốn mà gã cũng không đối phó được, vậy thì đúng là nên đi mua một miếng đậu hũ để đập đầu cho rồi!
Song tinh hội họp, hàn quang bắn ra. Thân ảnh của Lưu Sâm ở trong ánh quang mang lấp lóe, đột nhiên ngửa người rồi trượt đi thẳng ra tới đầu hẻm. Gã râu ria chợt hô to:
– Hắn muốn chạy, chặn….
“Bình” một tiếng vang lên, tên kiếm sư cấp một còn lại bỗng nhiên bay bổng lên không, bay thật cao và thật xa. Lúc này Lưu Sâm mới xoay người lại nói:
– Ngươi muốn chặn ta? Có phải là đã quá xem trọng gã rồi hay không?
Hắn chỉ muốn mạnh tay đấu với hai tên đại kiếm sư một trận cho hả hê, nhưng trước khi đấu, hắn phải loại trừ tên kiếm sư cấp một kia đã.
Hai tiếng quát giận dữ chợt vang lên, hai điểm hàn tinh cùng song song bắn tới, chia ra hai bộ vị là ngực và bụng dưới của Lưu Sâm mà tấn công. Nơi đây là một con hẻm nhỏ và hẹp, hai thanh kiếm cùng tấn công, căn bản là không có đất để tránh. Nếu Lưu Sâm muốn tránh thì chỉ có thể tiến hoặc lùi mà thôi, có lẽ còn có thể phóng lên cao nữa, và khi hắn phóng lên cao, hắn có thể lăng không mà tấn công bọn họ. Tuy rằng với khinh công đó thì hắn tuyệt đối sẽ khiến cho họ đều thất kinh, nhưng hai thanh kiếm của họ từ dưới đâm lên tất cũng rất dễ đâm thủng thân thể của hắn.
Lúc này Lưu Sâm bỗng nhiên đá một cái vào vách tường, một cước đó vừa tung ra, cả hai kiếm sư đều sững sờ, là ý gì đây?
Cú đá đó có ý mượn lực!
Theo lực của cú đá đó, người của Lưu Sâm đột nhiên gập ngang và bắn về phía tường bên kia, hai tay của hắn một chống một đẩy vào tường, rồi toàn thân lướt ngang qua người của gã râu ria. Hai thanh kiếm của họ đều đang đâm về phía trước, căn bản là không có cách nào để thu hồi lại được. Chỉ nghe sau lưng có tiếng gió nổi lên, hai người lập tức nhảy nhanh về phía trước, họ đã dùng tới tốc độ cực hạn của mình, nhưng tiếng gió ở sau lưng vẫn bám theo không dứt, họ vốn không có cơ hội để quay đầu lại.
Gã râu ria cực kỳ khẩn trưởng, vội quát to một tiếng, thế là thân thể của gã y như tên rời cung, tốc độ vọt tới trước liền tăng lên gấp đôi. Cú nhảy đó quả nhiên tạm thời cáo biệt được tiếng gió khủng bố đang theo sát phía sau, nhưng khi gã vừa xoay người thì một bóng đen đã bắt tới trước mặt. Gã râu ria liền vung tay lên, thanh trường kiếm xẹt qua bóng đen. Gã vừa thở phào một hơi thì một bóng đen khác xuất hiện ở sau cái thi thể vừa bị chém làm hai nửa kia, người vừa xuất hiện liền vỗ mạnh một chưởng lên đỉnh đầu của gã râu ria, “rắc” một tiếng, đôi nhãn châu của gã râu ria bắn mạnh ra ngoài, còn óc não thì vỡ toang!
Lưu Sâm đáp nhẹ xuống đất rồi cười nói:
– Đa tạ ngươi đã giúp ta giết đồng bọn của ngươi!
Đối phó với hai gã đại kiếm sư, đây chính là cực hạn của hắn, may mà con hẻm này nhỏ hẹp nên đã giúp hắn rất nhiều. Hắn đã mạo hiểm phá vây thành công, đó là khởi đầu cho việc phản khách vi chủ, thời cơ chỉ có trong chớp mắt, mà then chốt để giành lấy phần thắng ở trong cái nháy mắt đó chính là việc họ không thể quay mình.
Mà bản thân hắn thì chỉ cần truy kích với tốc độ cực nhanh, tất nhiên sẽ tìm được kẽ hở, và hắn đã tìm được. Khi gã râu ria thiếu kiên nhẫn, mạo hiểm xoay người thật nhanh, trong lúc di chuyển nhanh, gã vốn sẽ không phân biệt được bạn hay thù, thế là đã dùng một kiếm giết chết đồng bọn của mình, phần còn lại thì rất đơn giản, Lưu Sâm đã xuất kỳ bất ý mà giết gã đi!
Lưu Sâm quay đầu lại, luồng hắc vụ từ từ tiêu thất, để lộ ra thân ảnh của Khắc Nại. Trên mặt gã vẫn tràn đầy nét kinh ngạc. Hai tên đại kiếm sư, hai tên kiếm sư cấp một, tất cả đều bị tên bằng hữu của gã giết chết. Hắn vẫn còn là học viên ma pháp cấp bốn đó chứ?
– Ta nhìn không thấu ngươi!
Khắc Nại thở dài than.
Lưu Sâm mỉm cười:
– Từ từ sẽ hiểu! Cũng chỉ có ngươi mới có cơ hội đó thôi!
– Có lẽ ả sẽ rất thất vọng!
Khắc Nại chỉ về phía nữ nhân đang nằm trên đất, trong thanh âm có hơi hướm của sự mỉa mai.
Truyện được copy tại
Truyện FULL
– Đúng vậy!
Lưu Sâm hấp háy mắt:
– Một đêm tiêu hồn đầy hương diễm lại bị bốn người phá hủy, may mà nàng ta đã bất tỉnh rồi, nếu không chắc sẽ bị sợ phát khiếp!
Cái nháy mắt đó rõ ràng là ra hiệu cho Khắc Nại không nên làm rõ sự việc, tất nhiên gã hiểu được!
– Có cách nào khiến cho hài cốt của bốn tên này biến mất đi không?
Khắc Nại lắc đầu ngao ngán:
– Ngươi giết người, ta hủy thi, xem ra chúng ta thật sự là bằng hữu tốt đây!