Bác Sỹ Thú Y Không Đơn Giản

Chương 7



Mùa hè thịt ẩn thịt hiện vẫn tiếp tục trôi qua, giữa trưa mặt trời đứng bóng Thẩm Thiển lại phải đi làm, kỳ thật cô rất muốn bữa trưa không về, tuy rằng bệnh viện không có căn tin nhưng lại có một đường dây nóng đặc biệt có thể dùng để đặt cơm hộp. Bình thường bác sĩ thú y đi làm khoảng giờ trưa đều đặt cơm giải quyết một bữa còn Thẩm Thiển thì lại chọn giữa trưa nắng gắt đi chợ mua đồ ăn về tiểu khu Giang Hạ nấu cơm. Cũng chẳng có cách nào khác, trong nhà có hai chó một người đang đợi cô, nếu cô không đi nấu cơm thì bọn họ sẽ không có cơm mà ăn.

Lý Mỹ Lệ thấy Thẩm Thiển tận tụy như vậy thì không khỏi khó chịu, “Cậu cố gắng như vậy làm gì?”

Thẩm Thiển đang thu dọn túi, chuẩn bị đi chợ mua đồ ăn về nhà vừa liếc cô một cái, “Cậu không hiểu cái gì là ăn của người ta thì nói chuyện phải mềm mỏng à.”

“Mình thấy không phải vậy, là cậu đau lòng cho mỹ nam trong biệt thự kia thì có? Không nỡ để người ta chịu đói chứ gì?” Lý Mỹ Lệ liếc mắt châm chọc. Thẩm Thiển cũng lườm lại một cái, lười đáp trả cô nàng, tiếp tục thu dọn đồ của mình xong liền xách túi đi khỏi.

“Im lặng chính là thừa nhận?” Lý Mỹ Lệ chu miệng lên, “Ui cha, mẫu nam sinh cậu thích vẫn không thay đổi nhỉ, năm đó chịu đau khổ còn chưa đủ nhiều sao?”

Thẩm Thiển quay đầu giận dữ trợn mắt, “Lý Mỹ Lệ, cậu đang cố ý chọc tức mình phải không?”

“Thẩm Thiển, gã đó không hợp với cậu đâu. Ba anh ta là Vưu tư lệnh đó, cậu hiểu không? Anh ta là cháu ngoại của đại gia Tần Chính, muốn tiền có tiền, muốn thế lực có thế lực, cậu nghĩ cậu sẽ hạnh phúc sao?”

Thẩm Thiển liếc một cái xem thường, “Mình thề, mình đối với anh ta một chút cảm giác cũng không có, chút xíu xìu xiu cũng không.”

Lý Mỹ Lệ rất hiểu Thẩm Thiển, cô đã nói không thích thì chính là không thích. Lý Mỹ Lệ lúc này mới yên tâm, “Cậu mau kiếm anh chàng nào đó mà kết hôn để mình đỡ phải lúc nào cũng lo lắng nữa đi.”

Thẩm Thiển cười mím chi.

Lý Mỹ Lệ nhìn thấu sự miễn cưỡng này của cô, “Sao? Vẫn còn nhớ đến ‘trắng nõn nà’ à?”

Thẩm Thiển lại trợn mắt lườm Lý Mỹ Lệ một cái, “Cậu không nhắc tới cậu ta là sẽ chết à?”

“Ai đó chết thì có.” Lý Mỹ Lệ nhếch miệng cười, “Một hoạt động trại hè đó mà cũng khiến cho cậu từ đấy về sau chỉ yêu mình cậu ta, cậu nói xem cậu có ngốc không?”

Thẩm Thiển im lặng, trong lòng rầu rĩ, kỳ thật nghĩ lại thì đúng là cô ngốc thật. Cô cũng không biết vì sao lại nhất kiến chung tình với cậu thiếu niên kia, là vì tư thế cậu ta một tay dắt chó một tay đút vào túi, hay là vì trên khuôn mặt trắng nõn kia của cậu ta thỉnh thoảng lại xuất hiện vệt hồng mất tự nhiên? Hay là nụ cười của cậu ta giống như đã từng quen biết, ấm áp đến tận đáy lòng?

Lý Mỹ Lệ thấy Thẩm Thiển ngẩn ngơ thì thở dài, “Cậu nói xem cái tên Tần Hạo đó giờ đang ở đâu?”

Tần Hạo… Hai chữ này đối với Thẩm Thiển mà nói đột nhiên có cảm giác thật xa lạ. Cô ở bên cậu ta cũng chỉ một kỳ nghỉ hè, số lần nhớ đến tên cậu ta cũng chỉ đếm trên năm đầu ngón tay, nhưng duy chỉ có người này là làm cô nhớ mãi không quên.

Thẩm Thiển kỳ thật hiểu rất rõ, cô chỉ thích diện mạo của anh ta, trắng nõn trắng nà, mặt mũi sáng sủa, lại là con lai, lúc cười rộ lên sẽ có cảm giác giống như ở trong đêm tối nhìn thấy ánh mặt trời. Cô thừa nhận mình nông cạn, số người vì diện mạo mà thầm mến Tần Hạo nhiều đếm không xuể, xếp hàng vào là có thể bao trọn một vòng trái đất.

Thẩm Thiển nhấc ba lô, chuẩn bị bỏ đi. Lý Mỹ Lệ ở sau lưng thét to, “Này, bộ tính trốn cả đời sao?”

Thẩm Thiển không đáp lại cô, tiếp tục đi. Cô cứ thích làm con rùa, nhìn những việc đã trải qua tốt hay không tốt cũng chỉ cứ rúc đầu trong mai, ngàn vàng cũng không mua được sự bằng lòng của cô. Thẩm Thiển trong lòng hừ lạnh hết lần này đến lần khác.

Sau khi về đến nhà, toàn thân Thẩm Thiển đã ướt đẫm, theo dự báo thời tiết nói, hôm nay nhiệt độ lên cao đến ba mươi tám độ. Thẩm Thiển vừa về nhà liền cởi phắt quần áo ướt, lười biếng đi lên lầu, cô vớ tạp dề khoác vào rồi đi thẳng vào bếp. Nổi lửa nấu cháo, thái rau, xào rau, bận rộn luôn tay luôn chân.

“Thơm quá. Hôm nay lại là món mới à.” Bỗng nhiên, Vưu Nhiên xuất hiện đứng tựa vào cửa, mỉm cười nói.

Thẩm Thiển đang nóng muốn chết bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Vưu Nhiên mà sợ đến toát mồ hôi lạnh, kèm theo đó là một tiếng hét thật to. Vưu Nhiên ngay lập tức vọt tới, “Sao vậy?”

“Đừng… Đừng tới đây.” Thẩm Thiển hai tay ôm ngực, mặt đỏ rực. Đợi tỉnh táo lại, cô mới phát hiện thấy mình lại vừa làm trò ngớ ngẩn. Lúc ấy cô cả gan không thèm để ý gì mà cởi phăng áo ngoài chỉ mặc đúng nội y, không phải là biết Vưu Nhiên sẽ không nhìn thấy sao? Bây giờ còn kêu cái gì cơ chứ?

Cô lập tức ra vẻ thực bình tĩnh, ho khan một tiếng, “Không có gì. Vừa rồi thấy một con gián.”

“Trong nhà tôi có gián? Vệ sinh không đạt tiêu chuẩn quá rồi, tôi đi gọi điện cho công ty giúp việc khiếu nại đây.”

“Khoan.” Thẩm Thiển vội vàng ngăn lại, “Vừa nãy tôi nhìn nhầm, cái đó không phải con gián, là miếng ớt đỏ tôi vừa mới cắt thôi.”

Vưu Nhiên nhếch đuôi lông mày, không nói gì nữa, chỉ gật gật đầu xoay người chuẩn bị rời đi, trước khi đi lại đột nhiên quay đầu, ngữ khí rất nhẹ nói: “Về sau đừng ngạc nhiên quá như vậy, cô không bị hù chết thì tôi cũng bị hù chết.”

“Xin lỗi.” Thẩm Thiển cảm thấy vô cùng ân hận.

Vưu Nhiên cười khẽ, trực tiếp đi ra ngoài. Thẩm Thiển nhìn theo bóng anh, vuốt vuốt ngực, cô là đang ở trần trước mặt anh đấy, anh còn không biết xảy ra chuyện gì đâu? Thẩm Thiển nghĩ như vậy tự nhiên lại thấy mừng thầm. Mùa hè tất nhiên là mặc càng ít càng tốt, trước kia ở nhà, cô vẫn thích mặc quần tam giác, áo ba lỗ thả rông chạy lăng quăng, mẹ già của cô thấy vậy liền nói, “Con gái phải dè dặt, dè dặt.”

Cô lại cười hớ hớ nói: “Sợ gì chứ, không có gã nào thấy là được.”

Bây giờ, cho dù có gã nào đó, cũng không nhìn thấy. Thẩm Thiển vui tươi hớn hở nghĩ về sau có thể thả rông đi loanh quanh trong nhà.

Bưng đồ ăn lên, nhìn thấy Vưu Nhiên trên bàn cơm, Thẩm Thiển không biết là nên khóc hay nên cười. Anh nằm bò ra bàn ngủ ngon lành, hàng mi thật dài khẽ rung rung, sóng mũi cao thẳng gồ lên thành đường cong rất đẹp mắt, trơn nhẵn xuôi tới môi, bờ môi chu chu lại hơi nhếch lên kia vừa có chút đáng yêu vừa gợi cảm. Thẩm Thiển nhẹ nhàng đặt đồ ăn lên bàn, kéo ghế ngồi xuống, hai tay chống cằm, lẳng lặng ngắm anh.

Không biết vì sao, Thẩm Thiển cứ thấy gương mặt anh có nét gì đó giống như đã từng quen biết. Làn tóc mái che trên trán không có gió vẫn tự động đậy, lại còn bị Thẩm Thiển nhìn thấy anh nhíu mày, có vẻ ngủ không yên ổn lắm.

Vưu Nhiên quá gầy, Lý Mỹ Lệ từng nói dáng người Vưu Nhiên trước kia khá hoàn mỹ, tuy cũng gầy nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác cao lớn, vững chãi, khiến nữ sinh không thể kìm được mà nảy sinh cảm giác an toàn như chim nhỏ nép vào người. Còn Vưu Nhiên hiện tại thật sự quá gầy, cằm cũng rất nhọn, gò má hóp tọp, tuy rằng chỉnh thể khuôn mặt vẫn khôi ngô nhưng những đường nét còn lại trên ngũ quan của anh chỉ khiến người ta thấy đẹp kiểu những anh chàng hotboy chứ không còn có cái cảm giác an toàn của một người lính như trước.

Anh gầy như vậy chắc là do ngủ không được tốt. Là cái gì khiến anh không thể đi vào giấc ngủ, có ngủ cũng không yên ổn như thế? Hơi lạnh từ chung quanh cứ từng cơn từng cơn táp vào cơ thể “nhẵn nhụi” của Thẩm Thiển, thân nhiệt trên người Thẩm Thiển cũng không cao nên ớn lạnh mà rùng mình, nhân thể hắt hơi một cái.

“Hắt xì…” Thẩm Thiển dùng ngón trỏ quét nhanh qua phía dưới chóp mũi, hít hít mũi.

Vưu Nhiên bỗng nhiên bừng tỉnh, bối rối kêu lên, “Thiển Thiển.” Thiển Thiển đang chơi ở một bên hông phòng khách liền ba chân bốn chân chạy vội đến, cọ ở dưới chân anh. Thẩm Thiển nhìn thấy cảnh này thì nhịn không được mà bất đắc dĩ, anh vì sao cứ gọi “Thiển Thiển” hoài vậy? Thật sự là không rời nó được à.

“Anh Vưu, xin lỗi, vừa rồi đã hắt hơi làm anh bị giật mình.”

Vưu Nhiên nghe xong thì nhíu chặt mày, chất vấn nói: “Mặc nhiều áo một chút, đừng có ham mát mẻ.”

Thẩm Thiển kinh hãi, gương mặt cũng lúc trắng lúc hồng, chẳng lẽ anh biết cô chỉ mặc nội y bên ngoài khoác tạp dề? Sẽ không thần kỳ dữ vậy chứ? Thẩm Thiển nghĩ vậy liền làm đủ loại mặt quỷ với Vưu Nhiên, lại nhìn khuôn mặt Vưu Nhiên vẫn không có biến động nào như trước. Phù, Thẩm Thiển đại thở phào nhẹ nhõm, may mà không bị phát hiện.

Vưu Nhiên đột nhiên đứng lên, chậm rãi đi đến bên sô pha, mò tìm remote ở trên bàn trà, nâng nhiệt độ điều hòa lên một chút, “Về sau đừng có vì mát mà hạ xuống thấp như vậy, dễ bị cảm lắm.”

“Uhm.” Thẩm Thiển nhếch miệng, ngập ngừng nói: “Anh tự ăn cơm trước đi, tôi đi thay đồ rồi sẽ xuống.”

Vưu Nhiên mỉm cười gật đầu. Anh chàng này cho dù mắt mù nhưng vẫn giữ được sự cao quý tao nhã, Thẩm Thiển không thể không bội phục anh, do đó càng tiếc là anh bị mù.

Thẩm Thiển xuống dưới lại phát hiện Vưu Nhiên đang ngồi ở bên cây đàn piano, dựng thẳng ngón trỏ gõ một vài nốt nhạc. Thẩm Thiển không hiểu nhạc khí, không biết đây có phải là nhạc dạo hay không, chỉ thấy Vưu Nhiên mỉm cười, từ một ngón tay chuyển thành cả hai bàn tay nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn đen trắng, tiếp đó những giai điệu cứ liên tục nối gót nhau xuất hiện. Bản nhạc này Thẩm Thiển không biết, cũng chưa từng nghe qua. Cô chỉ có thể lẳng lặng đứng ở cách đó không xa, lắng nghe.

Vóc dáng anh cao to ngồi ở trên ghế, bóng dáng gầy yếu ấy làm cho tận đáy lòng Thẩm Thiển có cảm giác đau lòng, cô bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này thực cô độc, hoặc giả anh muốn một mình cô độc, đứng ở chân trời góc bể, tưởng nhớ lại quá khứ của mình. Đây là thâm tình hay là cố chấp? Có lẽ tình cảm của anh chính là sự cố chấp thẩm thấu vào tận máu thịt, không muốn người khác đụng vào, cũng không muốn mình đi ra. Cô gái được anh yêu là người hạnh phúc nhất, nhưng đồng thời nếu ai vào lúc này mà yêu người đàn ông như vậy thì nhất định sẽ kết thúc trong bi kịch. Thẩm Thiển tự chích cho mình một mũi ngăn ngừa, đồng cảm với anh thì được nhưng dù sao cũng không được yêu anh.

Bản nhạc kết thúc, Thẩm Thiển vội vàng vỗ tay, đi đến bên anh cười nói: “Đây là bài gì vậy?”

“Lần đầu nghe.”

Thẩm Thiển sửng sốt, có vẻ có chút xấu hổ, “Ai, thiệt quê mùa quá, chưa từng nghe qua, hắc hắc.” Tự ngây ngô cười gượng vài cái, thấy Vưu Nhiên không mỉm cười như bình thường, cô muốn cười cũng không nổi, mất tự nhiên thu hồi nụ cười, “Anh sao vậy?”

“Đây là bài lần đầu tiên tôi đã đánh cho cô ấy.”

Thẩm Thiển chớp chớp mắt, cũng không biết trả lời như thế nào.

Vưu Nhiên bỗng nhiên lại cười rộ lên, “Cô nghe xong, thấy bài này thế nào?”

“Hay lắm.” Thẩm Thiển không chút suy nghĩ, trực tiếp trả lời.

Vưu Nhiên bật cười: “Tính nết vẫn kém như vậy.”

“Hả?” Thẩm Thiển nhíu mày, cô nghe không rõ anh chàng đang nói gì. Vưu Nhiên bỗng nhiên đứng lên, vui tươi phóng khoáng, “Chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Ờm…” Thẩm Thiển trong lòng rất buồn bực, kỳ thật cô rất tò mò, cô ấy của anh rốt cuộc đã trả lời như thế nào. Nhưng anh chàng trước mắt này cứ giống như từ trong u buồn bước ra nên cô không tính để anh hồi tưởng nữa.

Quên đi, cô vẫn nên bớt lo chuyện bao đồng đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.