Xe chạy thẳng một đường ra khỏi Yến Kinh lên phía bắc, giống như chạy tới cuối con đường vậy.
Gần một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua, ba tiếng trôi qua.
Năm tiếng đồng hồ, Hoàng Đế và Ma Thuật Sư rất kiên nhẫn, cả hai vẫn nhắm mắt tĩnh dưỡng. Ngược lại Ly không nhịn được nữa, nàng thì thào hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Tìm người”
“Ở đâu?”
“Núi Thanh Minh”.
“Đó là núi gì vậy? Tại sao tới tận bày giờ em vẫn chưa nghe tên” Ly cũng coi như là một nửa người Yến Kinh, nàng cực kỳ thông thạo bản đồ Yến Kinh. Quả thật nàng chưa từng nghe tên ngọn núi này.
“Không được đánh dấu trên bản đồ” Tần Lạc nói. “Tới rồi sẽ biết”.
Tần Lạc lấy điện thoại di động ra nhìn, phát hiện trong điện thoại không có sóng. Đương nhiên hắn không muốn gọi điện mà chỉ muốn xem thời gian.
“Sắp tới rồi”.
Lại một tiếng nữa qua đi, dưới sự chỉ huy của Tần Lạc, Đại Đầu lái xe vào một khe núi, hai bên là núi cao hiểm trở.
Xe đứng lại trước miệng khe núi, không thể tiếp tục tiến lên trước nữa.
Tẩn Lạc xuống xe trước tiên và nói: “Tới đây chúng ta phải đi bộ”.
Hoàng Đế không cần suy nghĩ, lập tức xuống theo Tẩn Lạc.
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Hoàng Đế không oán hận, dù Ma Thuật Sư bất mãn cùng không dám phát tác.
Vì vậy mọi người đi ngang qua bãi đá hỗn loạn, qua dòng suối nhỏ,lướt qua ngọn núi nhỏ xung quanh rồi tới một thôn xóm nhà cửa thưa thớt.
Không chính mắt nhìn thấy, bạn tuyệt đối không thể tường tượng rằng vẫn có người sống trong điểu kiện ở nơi này.
Bọn họ xuất phát vào lúc sáng sớm, tới nơi vào lúc bốn giờ chiều. Khói bếp đã bắt đầu bốc lẻn từ mái những ngôi nhà làm bằng đá. Người trong thôn đã bắt đầu nổi lửa nấu cơm tối.
Phát hiện có người lạ đang đi vào trong, mười mấy đứa trẻ nước da ngăm đen, thời tiết dù đã vào cuối thu nhưng chúng vẫn không mặc áo, ở trần, chạy tới vây xung quanh xem.
Chúng trừng mắt nhìn những người khách từ xa tới, sắc mặt kinh ngạc và hiếu kỳ.
Những đứa trẻ bạo dạn hơn còn chỉ chỏ, có thể chúng cảm thấy quần áo trên người bọn họ rất “kỳ quái’.
“Đại Đầu, đưa cho tôi cái túi” Tần Lạc cười nói.
Vì vậy Đại Đầu chuyển cái túi to trên vai tới.
Tằn Lạc nhận cái túi, lấy từ bên trong hoa quả, bánh quy, bút và sách vở vứt, phân phát cho lũ trẻ.
Hắn biết nếu như hắn đi tới tặng những thứ này, đám trẻ sẽ lập tức giải tán.
Chúng không sợ người lạ nhưng lại sợ người lạ tới gần.
Những đứa trẻ này nhận quà của Tần Lạc, kích động hoa chân múa tay, kêu gì đó.
Lúc này Ly mới hiểu vì sao khi bắt đầu lên đường, trước tiên Tần Lạc bảo xe chạy tới một siêu thị, hành động giống như một tên trộm, khuân ra một cái túi rất to.
Lòng nàng đột nhiên thoáng cảm động.
“Người đàn ông này rất cẩn thận” Ly thầm nghĩ. Bởi vì nàng là trẻ mồ côi nên càng có thể cảm nhận được tâm trạng vui sướng của đám trẻ nơi sơn thôn này khi chúng nhặn được quà.
Có quà tặng mở đường, đám trẻ cư xử với mấy người Tần Lạc thân mật hơn nhiều.
Tần Lạc vẫy tay với một đứa trẻ nam cao nhất trong nhóm và nói: “Cháu tới mang phần quà còn lại chia đều tất cả cho đám trẻ. Mỗi người đều được phần giống nhau, cháu có làm được không?’
“Có thể” Đứa tré ưỡn ngực kiêu ngạo giống như một Đại tướng quân sắp lĩnh quân ra trận vậy, nói bằng một thổ ngữ Trung Quốc quái dị.
“Chúng ta đi thôi” Tần Lạc cười nói.
Dưới con mắt soi mói của lũ trẻ, đám người Tần Lạc đi sâu vào trong thôn.
Sau đoạn đường này, rốt cuộc mọi người đứng lại trước cửa một ngôi nhà đá nhò nằm độc lập gần chân núi.
Trên nóc ngôi nhà đá nhò này tụ rất nhiều khói đen, hiển nhiên chủ nhân của nó cũng đang nấu cơm.
Hàng rào quanh nhà làm bằng cây cổ thụ, trong vườn trước sân có trồng hành cây, các loại rau, còn cả hai cây ớt to đã khó héo.
Bởi vì chủ nhân của ngôi nhà nhỏ này không lắp đặt chuông cửa nên Tần Lạc trực tiếp gọi to.
“Vào đi” từ trong phòng truyền ra một giọng nói trong trẻo.
“Vào thôi” Tằn Lạc đẩy cánh cửa gỗ ngôi nhà, sắc mặt vui mừng đi vào bên trong.
Hoàng Đế đầy nghi ngờ.
Chẳng lẽ … đây chính là người theo như Tần Lạc nói là có thể gây cho mình một thất bại đáng tôn trọng sao?
Phòng vừa nhỏ, vừa tối, không có bóng điện, thậm chí còn không có cả nến.
Bên trái căn phòng có một bếp lửa. Lửa trong bếp đang cháy rất to, ánh lửa chiếu sáng soi rõ gương mặt một người đàn ông đang ngồi với vẻ bình thản.
Người đàn ông có dáng người cao to, mặc dù ông đang ngồi trên chiếc ghế ở trước bếp lửa vẫn gây cho người ta một cảm giác rất uy lực.
Mùi gạo thơm tỏa ra từ trong nồi cơm. Rõ ràng cơm trong nồi đã sắp chín.
Tần Lạc cung kính cúi đầu chào.
Đây chính là ân nhân cứu mạng cùa hắn. Cho dù hắn dùng nghi lễ gì cùng không quá mức.
Nếu như ông tình nguyện, Tần Lạc hắn sẽ coi ông, cung cấp như với bậc thần tiên nhưng ông tuyệt đối không đồng ý chuyện này.
“Ừ” Hỏa Phu ( đẩu bếp ) gật đầu, ông ném mấy thanh củi vào trong bếp lò, hỏi: “Có mang người tới không?”
“Mang tới rồi” Tần Lạc vui vẻ nói. Hắn chỉ vào Hoàng Đế đừng bên cạnh nói: “Chính là ông ta”.
“Ra tay đi” Hỏa Phu lạnh lùng nói.
“Ở ngay chỗ này” Tần Lạc tròn mắt hỏi.
“Ở chỗ này” Hỏa Phu nói.
Hoàng Đế nổi giận.
Sĩ nhục.
Đây là sĩ nhục ông ta.
“Tần Lạc! Anh xác định đối thủ của tôi chính là người này?” Hoàng Đế cười nhạt hỏi.
“Đúng vậy” Tần Lạc gật đầu.
“Vậy hãy đi tìm chết đi”.
Hoàng Đế di động
Thân hình chợt lóe, người lập tức vọt lên.
Căn phòng rất nhỏ, chỉ trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người đã rất gần.
Một cước tung ra, mũi chân hung hăng đá vào cổ họng Hỏa Phu.
Mặc kệ người này là ai… vì ông ta sĩ nhục bản thân mình, ông ta nhất định phải chết. Cho tới lúc này Hoàng Đế chưa từng e ngại giết người.
Nhanh như tia chóp, mắt thường khó mà phân biệt.
Không biết từ bao giờ trong tay Hỏa Phu đã có một thanh sắt, ông giơ thanh sắt nhẹ nhàng quất một cái … không nhanh không chậm, giống như sư phụ đang phạt đệ tử nghịch ngợm.
Binh!
Thanh sắt đánh vào gân bàn chân của Hoàng Đế, cả người Hoàng Đế lặp tức bị đánh bay ngược trở lại.
Loảng xoảng…
Thân hình Hoàng Đế nặng nề đập vào tường. Lúc này lực đẩy mạnh mẽ mới hoàn toàn biến mất.
“Nghiêm túc một chút” Hỏa Phu bất mãn nói.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Cho tới tận bây giờ Ma Thuật Sư vẫn chưa từng thấy Hoàng Đế bị thua, dễ dàng bị đánh bay đi như hôm nay.
“Người này là ma quỷ hay sao?” Ma Thuật Sư thầm nghĩ. “Nếu không ông ta sao có thể dễ dàng đánh bại vị thần của lòng mình?”
Hoàng Đế nghiêm túc.
Ông ta lồm cồm bò dậy, sắc mặt kích động và hưng phấn
Mái tóc đỏ dựng đứng giống như đang hà hơi thổi kèn lệnh tấn công.
“Sảng khoái quá! ” Hoàng Đế gầm lên.
Một lần nữa thân hình ông ta thay đổi.
Không cần bất kỳ trợ lực nào, thân thể Hoàng Đế vọt lên không trung, sau đó nhanh chóng quay tròn.
Long Quyển Phong!
Là một trong những tuyệt học của Hoàng Đế. Khi ở đỉnh núi Thái Sơn, ngay cả Phó Phong Tuyết cũng phải e ngại chiêu thức này.
Ô! ô! ô!
Trong căn phòng nhỏ, tiếng kêu gào thảm thiết, kình phong mãnh liệt thổi vào mặt mấy người Tần Lạc, đau rát.
Bởi vì không gian trong phòng quá nhỏ, trừ khi bọn họ rời khỏi phòng, tuyệt đối sẽ không thoát khỏi cảnh bị cơn cuồng phong này tập kích.
Cạch! Rầm!
Chiếc ghế bị thổi đổ.
Cạch~~ Cạch~~
Bát đũa bị thổi bay.
Vù! Vù! Vù!
Còn cả những vật nhẹ bị cuốn lên không, bay theo chiều gió cuốn.
Cơn gió hình phễu của Long Quyển Phong nhắm ngay Hỏa Phu đang ngồi trên ghế gần bếp lò, gào thét xông tới, hình như bất kỳ lúc nào nó cũng có thể xé ông ra thành từng mánh nhỏ.
Hùy diệt!
Hủy diệt kẻ thù trước mắt.
Đây chính là suy nghĩ lúc này của Hoàng Đế.
Ông ta đã tiến vào tình trạng chiến đấu, cả người trở nên điên cuồng.
Gần
Long Quyển Phong cuốn cả người Hỏa Phu vào bên trong.
Ngay cả đống củi, cành lá khô chất bên cạnh ông cũng bị cuốn lên không trung. Âm thanh va chạm vào nhau như tiếng sét đánh.
Binh
Một âm thanh giòn tan
Sau đó gió ngừng, các vật thể bay trong không trung ầm ầm rơi xuống đất.
Một lần nữa thân hình Hoàng Đế lại bay ngược ra ngoài.
Hơn nữa lần này không bay vào bức tường đá mà lại hướng lên nóc nhà.
Bịch!
Đỉnh đầu Hoàng Đế phá vỡ một mãnh mái nhà bằng cỏ lau, sau đó cả người ông ta biến mất.
Rồi nhanh chóng thân thể Hoàng Đế lại theo lỗ thủng trên mái nhà bằng cỏ lau bị phá trước đó rơi xuống.
Hai chân ông ta chạm đất, thân hình không chút sứt mẻ.
Hiển nhiên khi Hoàng Đế ở trên không trung đã điều chỉnh tư thế rơi xuống đất.